Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 114: Người mẹ ích kỷ 5

Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu

17/05/2020

Cả đám người kéo nhau lên núi. Tôi đi cạnh Tông Thịnh thì thầm hỏi hắn:

“Cô gái đó rất lợi hại sao?”

“Một người tớ con gái mình cũng muốn hại, em cảm thấy cô ta dễ nói chuyện sao? Hôm qua tôi chỉ dùng trận Ngũ Hành Kỳ để phong ấn tạm thời cô ấy thôi. Vốn dĩ chuyện này không liên quan tới tôi, tôi không định dính vào!”

“Vậy mà anh còn...”

“Tôi muốn quay trở lại đây!”

Hắn không nói rõ lý do nhưng thái độ hắn vô cùng cương quyết. Hắn muốn đến bãi tha ma lại nhất định có lý do, có lẽ hôm qua hắn đang làm dở thì thấy tôi và đứa bé gặp nguy hiểm, tới khi cứu xong thì trời đã khuya, mà ba đứa bé lại tới nên không tiện ở lại, nên hôm nay cần quay lại.

Cả đám người đến chỗ mộ cô gái kia, trận ngũ hành kỳ vẫn còn nguyên. Ngừoi đàn ông cùng người nhà đến tế bái, gỡ hết cờ ra, dọn dẹp nấm mộ cỏ đã mọc cao đến nửa người. Dọn gần nửa tiếng mới xong, lại đem gà, rượu, nhang nến vàng mã ra bày trước mộ.

Người đàn ông quỳ trước mộ, thắp nhang rồi dựa theo lời dạy của Tông Thịnh mà nói chuyện. Đầu tiên, phải hoá giải oán khí của cô gái, để cô hiểu chuyện tiểu tam không có thật, rồi nói về việc đứa con gái của hai người, cầu xin cô buông tha cho nó.

Chuyện này cũng thật bình thường, chẳng khác lúc đi tảo mộ là mấ.

Nhưng khi anh ta để cập tới tiểu tam, bốn phía gió bắt đầu nổi lên, gió vô cùng kỳ quái.

Mùa hè, thường thời tiết cũng khá bất thường, sáng nắng chang chang, trưa mưa rào rào, đến chiều lại rực rỡ nắng vàng.

Nhưng lúc này thời tiết thật kỳ quái! Trời u ám, gió cuồn cuộn thổi như sắp mưa. Nếu là lúc thường ở nhà thì chỉ ngó mây rồi kêu “sắp mưa, thu quần áo!”

Nhưng giờ đang ở giữa bãi tha ma, ngay lúc hiến tế mà trời như vậy thì thật quỷ dị.

Tôi nhớ tới hôm qua bị cá bay vào mắt nên vội lấy kính râm ra đeo. Tông Thịnh cũng không nói tiếng nào, đeo kính râm lên, lạnh lùng đứng nghe anh ta giải thích chuyện tiểu tam.

Anh ta nói: “Anh với cô giáo kia thật sự không có gì. A Hà à, em cứ an tâm đi thôi, anh sẽ chăm sóc cho con mà. Giờ con cũng lên lớp 1 rồi, cũng không học cô giáo đó nữa, anh cũng không gặp cô ấy nữa, em tin anh đi!”

Gã vừa mới nói xong thì định đứng lên. Theo kế hoạch, kế tiếp gã sẽ cùng cô gái nói về chuyện của con mình, xin cô ta tha cho đứa nhỏ. Nhưng gã vừa mới đứng lên thì một người đàn ông trung niên trong nhà gã vội hô to: “Ba đứa nhỏ, sao vậy? Mau quỳ xuống!”

Ông ta vừa mới nói xong thì một trận gió to thổi tới, khu vực loạn phần cương (bãi tha ma hoang) hỗn loạn, cỏ cùng đá, cát bụi lao thẳng đến chỗ chúng tôi.

Gió lớn đến nỗi cả người tôi đều không đứng vững, tôi cố gắng hết sức để ổn định thân thể của mình, rất nhiều người đều nhắm mắt lại cố chống chọi với cơn gió.

Cơn gió to thổi chỉ ngắn ngủi vài giây, người đàn ông đã bị gió thổi ngã nhào, đầu đập xuống bia mộ của cô gái, còn làm ngã cả nhang đèn trước mộ, gà rượu cũng tung toé.

Chờ đến khi cơn gió ngừng, mọi người quay lại xem thì người đàn ông giãy giụa bò dậy, trên trán đã bị rách ra một mảng chảy máu đầm đìa.

Tông Thịnh nói: “Nói dối! Đối với người chết còn muốn tiếp tục lừa gạt và nói dối. Có ý tứ sao?”Người đàn ông vuốt màu trên trán, nhìn mộ bia trước mặt, kinh hoảng mà lui lại mấy bước. Nhà bọn họ vội kéo gã lại, và bước nữa là gã đã ngã xuống vực rồi.

Tông Thịnh nhặt một cành cây khô từ trên mặt đất vẽ một ký hiệu đặc biệt rồi quay sang nói với gã: “Cứ quỳ ở đây đốt vàng mã, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chỉ lo đốt mà thôi. Tôi không nói ngừng thì cứ tiếp tục đốt. Để tôi nói tiếp cho.”

Tông Thịnh nghiêng đầu nói với tôi:

“Em lùi ra sau một chút, đừng lại gầ quá!”

Tôi gật gật đầu, lui ra phía sau vài bước, đương nhiên không phải hướng tới cái vực kia rồi!

Gã đàn ông máu vẫn không ngừng nhỏ giọt, máu nhỏ cả trên đống vàng mã khiến người nhà gã hỏi Tông Thịnh xem có cho gã cầm máu trước được không.

Tông Thịnh lạnh mặt không nói lời nào, bọn họ cũng không dám nói cái gì. Đúng là có chuyện thì mới bắt đầu tin Tông Thịnh.

Tông Thịnh vẽ bùa, ném vào đống vàng mã đang đốt, nhẹ giọng nói một câu: “Ngươi hãy cầu ông trời phù hộ không mưa đi, nếu không ngươi sống không quá hôm nay.”

Tôi ngẩng đầu nhìn trời... mây đen ️ vần vũ như vậy, sẽ không mưa sao?

Tông Thịnh bắt quyết châm nhang, không cắm trứoc mộ mà ở bên cạnh chỗ hoá vàng cắm xuống.



Vì đứng khá xa tôi không thể nghe rõ, chỉ loáng thoáng nghe được “con của mình” “Sinh tử thù đồ” “Nguyên bảo” “Đệ tử” “Thái Ất cứu khổ Thiên Tôn”.

Lẫn trong tiếng gió tôi nghe tiếng khóc của nữ nhân, chính là tiếng khóc mà hôm qua nghe thấy.

Cả đám người kéo nhau lên núi. Tôi đi cạnh Tông Thịnh thì thầm hỏi hắn:

“Cô gái đó rất lợi hại sao?”

“Một người tớ con gái mình cũng muốn hại, em cảm thấy cô ta dễ nói chuyện sao? Hôm qua tôi chỉ dùng trận Ngũ Hành Kỳ để phong ấn tạm thời cô ấy thôi. Vốn dĩ chuyện này không liên quan tới tôi, tôi không định dính vào!”

“Vậy mà anh còn...”

“Tôi muốn quay trở lại đây!”

Hắn không nói rõ lý do nhưng thái độ hắn vô cùng cương quyết. Hắn muốn đến bãi tha ma lại nhất định có lý do, có lẽ hôm qua hắn đang làm dở thì thấy tôi và đứa bé gặp nguy hiểm, tới khi cứu xong thì trời đã khuya, mà ba đứa bé lại tới nên không tiện ở lại, nên hôm nay cần quay lại.

Cả đám người đến chỗ mộ cô gái kia, trận ngũ hành kỳ vẫn còn nguyên. Ngừoi đàn ông cùng người nhà đến tế bái, gỡ hết cờ ra, dọn dẹp nấm mộ cỏ đã mọc cao đến nửa người. Dọn gần nửa tiếng mới xong, lại đem gà, rượu, nhang nến vàng mã ra bày trước mộ.

Người đàn ông quỳ trước mộ, thắp nhang rồi dựa theo lời dạy của Tông Thịnh mà nói chuyện. Đầu tiên, phải hoá giải oán khí của cô gái, để cô hiểu chuyện tiểu tam không có thật, rồi nói về việc đứa con gái của hai người, cầu xin cô buông tha cho nó.

Chuyện này cũng thật bình thường, chẳng khác lúc đi tảo mộ là mấ.

Nhưng khi anh ta để cập tới tiểu tam, bốn phía gió bắt đầu nổi lên, gió vô cùng kỳ quái.

Mùa hè, thường thời tiết cũng khá bất thường, sáng nắng chang chang, trưa mưa rào rào, đến chiều lại rực rỡ nắng vàng.

Nhưng lúc này thời tiết thật kỳ quái! Trời u ám, gió cuồn cuộn thổi như sắp mưa. Nếu là lúc thường ở nhà thì chỉ ngó mây rồi kêu “sắp mưa, thu quần áo!”

Nhưng giờ đang ở giữa bãi tha ma, ngay lúc hiến tế mà trời như vậy thì thật quỷ dị.

Tôi nhớ tới hôm qua bị cá bay vào mắt nên vội lấy kính râm ra đeo. Tông Thịnh cũng không nói tiếng nào, đeo kính râm lên, lạnh lùng đứng nghe anh ta giải thích chuyện tiểu tam.

Anh ta nói: “Anh với cô giáo kia thật sự không có gì. A Hà à, em cứ an tâm đi thôi, anh sẽ chăm sóc cho con mà. Giờ con cũng lên lớp 1 rồi, cũng không học cô giáo đó nữa, anh cũng không gặp cô ấy nữa, em tin anh đi!”

Gã vừa mới nói xong thì định đứng lên. Theo kế hoạch, kế tiếp gã sẽ cùng cô gái nói về chuyện của con mình, xin cô ta tha cho đứa nhỏ. Nhưng gã vừa mới đứng lên thì một người đàn ông trung niên trong nhà gã vội hô to: “Ba đứa nhỏ, sao vậy? Mau quỳ xuống!”

Ông ta vừa mới nói xong thì một trận gió to thổi tới, khu vực loạn phần cương (bãi tha ma hoang) hỗn loạn, cỏ cùng đá, cát bụi lao thẳng đến chỗ chúng tôi.

Gió lớn đến nỗi cả người tôi đều không đứng vững, tôi cố gắng hết sức để ổn định thân thể của mình, rất nhiều người đều nhắm mắt lại cố chống chọi với cơn gió.

Cơn gió to thổi chỉ ngắn ngủi vài giây, người đàn ông đã bị gió thổi ngã nhào, đầu đập xuống bia mộ của cô gái, còn làm ngã cả nhang đèn trước mộ, gà rượu cũng tung toé.

Chờ đến khi cơn gió ngừng, mọi người quay lại xem thì người đàn ông giãy giụa bò dậy, trên trán đã bị rách ra một mảng chảy máu đầm đìa.

Tông Thịnh nói: “Nói dối! Đối với người chết còn muốn tiếp tục lừa gạt và nói dối. Có ý tứ sao?”

Người đàn ông vuốt màu trên trán, nhìn mộ bia trước mặt, kinh hoảng mà lui lại mấy bước. Nhà bọn họ vội kéo gã lại, và bước nữa là gã đã ngã xuống vực rồi.

Tông Thịnh nhặt một cành cây khô từ trên mặt đất vẽ một ký hiệu đặc biệt rồi quay sang nói với gã: “Cứ quỳ ở đây đốt vàng mã, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chỉ lo đốt mà thôi. Tôi không nói ngừng thì cứ tiếp tục đốt. Để tôi nói tiếp cho.”

Tông Thịnh nghiêng đầu nói với tôi:

“Em lùi ra sau một chút, đừng lại gầ quá!”

Tôi gật gật đầu, lui ra phía sau vài bước, đương nhiên không phải hướng tới cái vực kia rồi!

Gã đàn ông máu vẫn không ngừng nhỏ giọt, máu nhỏ cả trên đống vàng mã khiến người nhà gã hỏi Tông Thịnh xem có cho gã cầm máu trước được không.

Tông Thịnh lạnh mặt không nói lời nào, bọn họ cũng không dám nói cái gì. Đúng là có chuyện thì mới bắt đầu tin Tông Thịnh.



Tông Thịnh vẽ bùa, ném vào đống vàng mã đang đốt, nhẹ giọng nói một câu: “Ngươi hãy cầu ông trời phù hộ không mưa đi, nếu không ngươi sống không quá hôm nay.”

Tôi ngẩng đầu nhìn trời... mây đen ☁️ vần vũ như vậy, sẽ không mưa sao?

Tông Thịnh bắt quyết châm nhang, không cắm trứoc mộ mà ở bên cạnh chỗ hoá vàng cắm xuống.

Vì đứng khá xa tôi không thể nghe rõ, chỉ loáng thoáng nghe được “con của mình” “Sinh tử thù đồ” “Nguyên bảo” “Đệ tử” “Thái Ất cứu khổ Thiên Tôn”.

Lẫn trong tiếng gió tôi nghe tiếng khóc của nữ nhân, chính là tiếng khóc mà hôm qua nghe thấy.

Cả quá trình cũng phải gần hai mưoi phút, câu sau cùng tôi nghe được chính là giọng của cô gái nói rõ ràng:

“Nếu gã dám cưới vợ kế đối xử không tốt với con ta, ta sẽ trở lại tìm gã, khiến gã và nữ nhân kia cùng chết!”

Tông Thịnh duỗi chân đá vào gã, dường như gã cũng nghe thấy, mà nhiều người ở đây cũng tái mặt hẳn ai cũng nghe thấy.

Gã đàn ông khóc lóc hô: “Anh nhất định, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con, anh sẽ không cưới cô ta. Anh sẽ chăm sóc con. Anh, anh không phải là người, không nên nhân lúc em bệnh nặng mà qua lại với cô giáo mầm non đó. Anh biết trươcd mặt anh cô ta đối tốt với con nhưng sau lưng lại đánh chửi con kình, anh liền chia tay cô ta. Anh thật sự, thật sự không càn cô ta. Kẻ không đối xử tốt với con mình ạn sẽ không cần!”

Trong lòng tôi sững sờ, hoá ra gã thật sự nói dối. Gã vậy mà nhân lúc vợ bệnh nặng sắp chết lại còn gian díu kẻ khác, mà kẻ đó còn dối xử tệ với con mình. Khó trách cô ta lại oán hận đến vậy! Nhìn thấy con gái bị tiểu tam đánh chửi tra tấn, cô ta có thể khong oán hận sao?

Gió ngừng thôi, trời âm u nhưng lại không mưa, gió cuốn mây tan, trời lại sáng lên rực rỡ.

Tông Thịnh sẽ vẽ vài nét trong không trung.

Gã đàn ông còn quỳ gối khóc lóc, Tông Thịnh nói: “Không có việc gì, tốt nhất nói được thì làm được. Nếu không cô ấy lại trở về tìm ngươi tính sổ thì không đi một cái mệnh, cũng đi nửa cái mạng.”

Người nhà đỡ gã đứng lên, trên mặt gã nước mắt, máu, cỏ, đất trộn lẫn trông thật chật vật.

Tông Thịnh đi tới, tôi nhẹ giọng hỏi: “cô gái đâu rồi?!”

“Cùng Thái Ất cứu khổ Thiên Tôn đi rồi. Không tình nguyện, cũng phải đi theo rồi.”

Người đàn ông lớn tuổi lại sang mời chúng tôi đi ăn, nhưng trước hết phải đưa gã kia đi bệnh viện đã.

Tôi nghe xong có chút khó xử, buổi tối tôi muốn đi họp lớp, cũng muốn tìm Lan Lan nói cho rõ ràng chuyện về Tông Thịnh.

Nếu ở chỗ này ăn cơm thì không biết còn kéo dài tới khi nào mới có thể rời đi.

Tông Thịnh nhìn tôi: “em có việc?”

Hắn hỏi như vậy chính là bữa cơm này hắn muốn ăn.

“Em, tối em có họp lớp, em muốn...”

“Tôi đưa em đi.”

“Không cần không cần.”

Người đàn ông trung niên cũng khuyên tôi:

“Em gái, cô đừng vội, còn sớm mà”

Cứ thế, tôi đi cùng Tông Thịnh về nhà ăn cơm.

Ăn cơm xong, người trung niên mới đem một bao lì xì đặt ở trên mặt bàn, đè ở dưới chén rượu, đẩy đến trước mặt Tông Thịnh, nói: “Tông tiên sinh, tay nghề này là cậu học ở đâu?!”

“Chú có ý gì?”

“Không có gì, chính là…… nhìn cậu tôi nghĩ tới một người”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook