Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 249: Ngưu Lực Phàm - Thẩm Hàm

Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu

19/06/2020

Tông Thịnh không có tiếp tục truy vấn hắn, mà chuyển ánh mắt hướng về phía cái thùng, nói: “Chúng ta hiện giờ chỉ còn một cách là đem cái thùng này đem để lại vào trong khách sạn Sa Ân.”

“Hắn không phải đã chết chín năm sao? Hơn nữa hắn trước giờ chẳng phải cũng có thể ở khách sạn tùy tiện đi sao? Vì sao lại một hai phải đem nửa cái đầu này về tới chứ?”

Lúc này, không đợi Tông Thịnh nói chuyện, Ngưu Lực Phàm liền nói: “Những người sau khi chết sẽ luôn duy trì dáng vẻ khi chết. Người bị xe đụng cụt chân đứt tay thì sau khi chết cũng đứt chân cụt tay. Người thắt cổ chết thì sang tới bên kia cũng lưỡi thè dài ra như thế. Như Vương Càn này, nếu có thể đi sang thế giới bên kia thì cũng mang dáng vẻ mất nửa cái đầu. Đây chính là lý do vì sao nhà tang lễ luôn phải có người trang điểm cho xác chết đó, hay là có cảnh người ta nửa đêm gặp người đi lục thùng rác để tìm cho đủ những bộ phận cơ thể bị thiếu.”

“Thật như vậy a?”

“Đương nhiên, nếu không thì mấy người trang điểm cho người chết sao kiếm được nhiều tiền tới vậy?!”

Tông Thịnh gõ gõ mặt bàn hỏi: “Ai đem bỏ vào đó và bỏ bằng cách nào?”

Tôi chu môi, “Nếu em vẫn còn làm ở đó, mặc đồng phục mang vào có lẽ vô cùng dễ dàng, nhưng mà…”

“Mất đi điều kiện có lợi rồi, không cần nghĩ tới nữa, nghĩ cách mới là thứ mình cần làm.”

Đột nhiên Ngư Lực Phàm trợn tròn mắt, mắt hắn láo liên, nhìn Tông Thịnh lại nhìn tôi rồi nói: “Thật ra, tôi có cách, khiến cho thần không biết quỷ không hay mà giấu thứ này ở lầu 16.”

Tông Thịnh nghiêng đầu, nhìn hắn: “Ngươi tính toán như thế nào?”

“Cái này, ta, nhà ta có cách tổ truyền, làm đồ vật biến mất lại xuất hiện ở đúng nơi cần thiết! Ha ha!”

“Đi âm lộ?” Tông Thịnh hỏi, tôi cảm giác anh hỏi như vậy là bởi vì anh có thể làm được, “Âm lộ hiện tại đã không có khả năng sử dụng rồi, mắt trận mới của khách sạn đã hình thành, mấy ngày nay là lúc mà khí nơi đó không ổn định, nếu lúc này dùng âm lộ đi vào mà nói, chính là trực tiếp đối đối đầu với thằng bé kia. Đừng coi thường thằng bé đó, oán khí của nó rất lớn.”

“Không phải, không phải đi âm lộ. Ta, ta có biện pháp, tin tưởng ta một lần, các ngươi đi về trước đi, thứ này lưu lại nơi này. Trong đêm nay là có thể đem nó đưa vào trong khách sạn Sa Ân.”

“Ngươi xác định? Ta đã đáp ứng Vương Càn, nếu làm không được thì...”

“Khẳng định làm được, chỗ nào thì khó chứ khách sạn Sa Ân thì tuyệt đối không thành vấn đề.”



Trong lòng tôi cũng có chút nghi ngờ, hắn tính làm kiểu gì nhỉ? Đang định hỏi thì Tông Thịnh đã vỗ vai tôi nói: “Chúng ta đi về trước đi. Nơi này để hắn lo nốt...”

“Nhưng mà…” Tôi còn chưa nói xong thì Tông Thịnh đã ôm vai tôi đi ra ngoài: “À, Ngưu Lực Phàm ấy mà…”

Ra cửa hiệu cầm đồ, Tông Thịnh trực tiếp đem tôi đẩy lên xe, Ngưu Lực Phàm thậm chí còn cầm khăn lông rửa mặt ra tận cửa tiễn chúng tôi, còn nói: “Yên tâm yên tâm, ta bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ. Kỳ hạn trong vòng hai ngày, tôi nhất định không để các người phải thất vọng.”

Hắn thiếu điều cười khanh khách thành tiếng tống tiễn chúng tôi đi, còn đứng vẫy vẫy khăn lông.

Xe khởi động, rời đi. Tôi vội nói: “Sao em thấy NgưU Lực Phàm có vẻ như không thực sự có khả năng đâu, chi bằng đưa cái thùng cho em, em tìm bạn học, thầy giáo, hoặc nhờ ai đó vờ như ký báo cáo thực tập… còn cách khác mà…”

Tông Thịnh cắt lời tôi nói: “Ngưu Lực Phàm có vấn đề.”

“A?” Tôi hoang mang.

“Biểu hiện ban nãy của hắn chính là nói dóc, nhìn mắt hắn là thấy.”

“Anh nói là hắn vốn không làm được nhưng lại gạt mình là hắn làm được hả?? Nhưng như vậy chẳng phải hắn tự mình tìm phiền toái sao? Hơn nữa ngay từ đầu, cũng không phải chúng ta yêu cầu hắn làm như vậy.”

“Cho nên anh mới muốn biết, hắn tính toán làm như thế nào.” Nói xong, Tông Thịnh quay đầu xe, không phải về nhà, cũng không phải về Tông An.

Vài phút sau, chúng tôi đứng ở ngã tư gần tiệm cầm đồ của Ngưu Lực Phàm.

Dừng xe, Tông Thịnh không xuống xe mà ló đầu ra nói với ông chủ tiệm gần đó gói hai phần đồ ăn mang theo, chúng tôi dừng lại ăn cơm trưa trên xe.

Ngẫm lại thời gian, từ khi chúng tôi gọi cho Ngưu Lực pHàm tời khi hắn mở cửa tốn hơn mười phút, chúng tôi vòng xe tới lui cũng phải thêm khoảng năm sáu phút, có lẽ hắn vẫn chưa ra khỏi cửa. Cho dù hắn lập tức tay đồ chuẩn bị các thứ cũng phải tốn tầm khoảng đó thời gian.

Chúng tôi mai phục trước cửa nhà Ngưu Lực Phàm cửa nhà, ăn thức ăn nhanh, nhìn chằm chằm cửa tiệm của Ngưu Lực Phàm. Tông Thịnh còn nói một câu: “Hy vọng nhà hắn không cửa sau đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook