Chương 310: Sự Trả Thù Của Ưu Tuyền 2
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
14/07/2020
Tiểu Mễ nuốt nước miếng lui về phía sau vài bước, chắc đã hết ý định đi trêu chọc tiểu lão bản.
Trên mặt Tông Thịnh đã xuất hiện chút tức giận, còn thêm Thẩm hàm không sợ thiên hạ đại loạn, giúp tôi châm dầu vào lửa: “Trời ơi, cực phẩm a, Tông Thịnh, hóa ra tôi nhìn lầm anh rồi. Anh… anh đúng là cực phẩm của loài người.
Tôi cũng biết đám trưởng giả, thật sự, tu dưỡng còn kém vãi.”
Tông Thịnh hung hăng trừng măt nhìn tôi, tay chĩa vào tôi mà nói: “Cô, đưa tôi đi dạo trong tiểu khu, bớt nói lời vô nghĩa đi!”
“À được, nhưng tôi chỉ là nhân viên thực tập, mới tới vài ngày, tiểu khu này tôi chưa quen thuộc đâu.”
Giám đốc sau cùng đã có cơ hội lên tiếng: “Để tôi, Tông tiên sinh, chúng ta đi nào.”
Ông ta vẫn luôn chờ cơ hội để được nói chuyện. Tôi là người lão tổng đưa xuống, lại có quan hệ đặc biệt với tiểu lão bản, dù cho đã chia tay thì ông ta cũng chẳng dám nói gì.
Lúc bọn họ xoay người đi ra ngoài thì tôi cũng đi theo. Meo_mup dịch và đăng tại gác sách chấm com. Bất quá lúc đi ra khỏi văn phòng, tôi nhịn không được nở nụ cười. Tôi thật sự thích xem dáng vẻ Tông Thịnh bị bắt nạt, nhưng lại không thể làm gì tôi.
Ai bảo, anh cho tôi vài lần trở tay không kịp, tôi cũng phải cho anh ít nhất một lần như thế.
Mấy người bọn họ đi phía trước, dọc đường giám đốc còn giới thiệu mọi hoạt động trong tiểu khu, cũng nói vài lời đề xuất với tòa nhà Linh Linh, cố gắng chứng tỏ năng lực của mình.
Mà tôi và Thẩm Hàm đi sau cùng, nói chuyện khác, thực ra thì chỉ có mình Thẩm Hàm nói.
“Tông Ưu Tuyền, nhìn không ra cô tội vậy luôn á. Cái loại đàn ông như Tông Thịnh, lúc trước tôi còn thích hắn, nhưng không thể nhận ra hắn là loại người như thế.
Nếu tôi quen hắn, đảm bảo tôi sẽ là người tính toán lại cho xem, hừ, tới hồi tôi bỏ hắn tôi sẽ kê ra tính toán lại cho mà biết.”
Ngưu Lực Phàm từ phía trước quay đầu lại nói: “Thôi bỏ đi, bà cô trẻ, Tông Thịnh cùng cô không có khả năng.
Tại cô hôm nay đeo theo tôi mới đi tới đây thôi, mặt dày mày dạn như thế còn nói linh tinh.”
“Tôi, tôi giờ hối hận đó. Nếu hiện tại tôi có xe thì tôi đã tự về rồi. Cái loại đàn ông gì mà khiến người ta nghĩ tới là ghê tởm rồi. Tôi chưa từng gặp được cực phẩm tới vậy đâu.”
Trên mặt tôi vẫn buồn rầu, nhưng trong lòng thì muôn hoa đua nở. Nhìn thấy Tông Thịnh cau mày ẩn nhẫn tức giận mà tôi vô cùng sảng khoái.
Còn thêm chó ngáp phải ruồi, Thẩm Hàm cũng buông tay với Tông Thịnh. Nha đầu Thẩm Hàm dù không biết chuyện ở khách sạn Sa Ân nhưng cũng là một quả bom hẹn giờ, ai biết khi nào sẽ nổ.
Đến lúc qua khúc quanh, Tông Thịnh quay đầu liếc tôi, ánh mắt vô cùng phẫn nộ. Tôi lại nhếch miệng cười toe toét.
Chúng tôi nhìn như là vô tình đi dạo, nhưng dần dần đã tới gần khu vực 2, Meo_mup dịch và đăng tại gác sách chấm com. tòa số 6. Tông Thịnh thì thầm vài câu với Ngưu Lực Phàm, một lúc sau Ngưu Lực Phàm liền la hét muốn đi toilet.
Giám đốc vẻ mặt bất đắc dĩ, khu vực này làm gì có toilet đâu?
Ngưu Lực Phàm gào lên: “Nếu lúc các ngươi đưa khách tới xem nhà, khách cần đi toilet mà không có chỗ thì người ta chỉ có nước bỏ chạy chứ còn xem nhà gì nữa? Ai da da, nhanh lên nào, ta ta… Thẩm Hàm, mau giúp tôi tìm cái góc, tôi giải quyết một chút.”
“Mắc gì kêu tôi, tôi…”
“Kêu tìm thì tìm đi!” Ngưu Lực Phàm kéo cô nàng, lại kéo giám đốc, vừa kéo vừa đẩy bọn họ đi phía trước, để lại tôi và Tông Thịnh đi sau cùng.
Tông Thịnh đột nhiên xoay người lại, cúi đầu, tới tai tôi, thấp giọng nói: “Em đang chơi cái gì? Em nói linh tinh như vậy khiến anh bối rối, mai này, nhất định anh phải đè em dưới thân bắt em bồi thường cho đủ!”
Tôi cũng không yếu thế, ngẩng đầu lên nghiến răng nghiến lợi mà nói: “anh cũng chờ đó, mấy ngày qua, ngủ với ‘con bướm’ kia mấy lần rồi, một ngày nào đó, em sẽ biến anh thành thái giám, coi như là đòi bồi thường!”
“Em?! Mấy ngày nay anh ở công ty làm bản vẽ thiết kế, nếu không phải em nhắn tin cho Ngưu Lực Phàm thì tới cửa anh cũng không ra. Anh ngủ với ả á? Một ngón tay còn không chạm. Tới thời gian ngủ anh còn không có!”
Trên mặt Tông Thịnh đã xuất hiện chút tức giận, còn thêm Thẩm hàm không sợ thiên hạ đại loạn, giúp tôi châm dầu vào lửa: “Trời ơi, cực phẩm a, Tông Thịnh, hóa ra tôi nhìn lầm anh rồi. Anh… anh đúng là cực phẩm của loài người.
Tôi cũng biết đám trưởng giả, thật sự, tu dưỡng còn kém vãi.”
Tông Thịnh hung hăng trừng măt nhìn tôi, tay chĩa vào tôi mà nói: “Cô, đưa tôi đi dạo trong tiểu khu, bớt nói lời vô nghĩa đi!”
“À được, nhưng tôi chỉ là nhân viên thực tập, mới tới vài ngày, tiểu khu này tôi chưa quen thuộc đâu.”
Giám đốc sau cùng đã có cơ hội lên tiếng: “Để tôi, Tông tiên sinh, chúng ta đi nào.”
Ông ta vẫn luôn chờ cơ hội để được nói chuyện. Tôi là người lão tổng đưa xuống, lại có quan hệ đặc biệt với tiểu lão bản, dù cho đã chia tay thì ông ta cũng chẳng dám nói gì.
Lúc bọn họ xoay người đi ra ngoài thì tôi cũng đi theo. Meo_mup dịch và đăng tại gác sách chấm com. Bất quá lúc đi ra khỏi văn phòng, tôi nhịn không được nở nụ cười. Tôi thật sự thích xem dáng vẻ Tông Thịnh bị bắt nạt, nhưng lại không thể làm gì tôi.
Ai bảo, anh cho tôi vài lần trở tay không kịp, tôi cũng phải cho anh ít nhất một lần như thế.
Mấy người bọn họ đi phía trước, dọc đường giám đốc còn giới thiệu mọi hoạt động trong tiểu khu, cũng nói vài lời đề xuất với tòa nhà Linh Linh, cố gắng chứng tỏ năng lực của mình.
Mà tôi và Thẩm Hàm đi sau cùng, nói chuyện khác, thực ra thì chỉ có mình Thẩm Hàm nói.
“Tông Ưu Tuyền, nhìn không ra cô tội vậy luôn á. Cái loại đàn ông như Tông Thịnh, lúc trước tôi còn thích hắn, nhưng không thể nhận ra hắn là loại người như thế.
Nếu tôi quen hắn, đảm bảo tôi sẽ là người tính toán lại cho xem, hừ, tới hồi tôi bỏ hắn tôi sẽ kê ra tính toán lại cho mà biết.”
Ngưu Lực Phàm từ phía trước quay đầu lại nói: “Thôi bỏ đi, bà cô trẻ, Tông Thịnh cùng cô không có khả năng.
Tại cô hôm nay đeo theo tôi mới đi tới đây thôi, mặt dày mày dạn như thế còn nói linh tinh.”
“Tôi, tôi giờ hối hận đó. Nếu hiện tại tôi có xe thì tôi đã tự về rồi. Cái loại đàn ông gì mà khiến người ta nghĩ tới là ghê tởm rồi. Tôi chưa từng gặp được cực phẩm tới vậy đâu.”
Trên mặt tôi vẫn buồn rầu, nhưng trong lòng thì muôn hoa đua nở. Nhìn thấy Tông Thịnh cau mày ẩn nhẫn tức giận mà tôi vô cùng sảng khoái.
Còn thêm chó ngáp phải ruồi, Thẩm Hàm cũng buông tay với Tông Thịnh. Nha đầu Thẩm Hàm dù không biết chuyện ở khách sạn Sa Ân nhưng cũng là một quả bom hẹn giờ, ai biết khi nào sẽ nổ.
Đến lúc qua khúc quanh, Tông Thịnh quay đầu liếc tôi, ánh mắt vô cùng phẫn nộ. Tôi lại nhếch miệng cười toe toét.
Chúng tôi nhìn như là vô tình đi dạo, nhưng dần dần đã tới gần khu vực 2, Meo_mup dịch và đăng tại gác sách chấm com. tòa số 6. Tông Thịnh thì thầm vài câu với Ngưu Lực Phàm, một lúc sau Ngưu Lực Phàm liền la hét muốn đi toilet.
Giám đốc vẻ mặt bất đắc dĩ, khu vực này làm gì có toilet đâu?
Ngưu Lực Phàm gào lên: “Nếu lúc các ngươi đưa khách tới xem nhà, khách cần đi toilet mà không có chỗ thì người ta chỉ có nước bỏ chạy chứ còn xem nhà gì nữa? Ai da da, nhanh lên nào, ta ta… Thẩm Hàm, mau giúp tôi tìm cái góc, tôi giải quyết một chút.”
“Mắc gì kêu tôi, tôi…”
“Kêu tìm thì tìm đi!” Ngưu Lực Phàm kéo cô nàng, lại kéo giám đốc, vừa kéo vừa đẩy bọn họ đi phía trước, để lại tôi và Tông Thịnh đi sau cùng.
Tông Thịnh đột nhiên xoay người lại, cúi đầu, tới tai tôi, thấp giọng nói: “Em đang chơi cái gì? Em nói linh tinh như vậy khiến anh bối rối, mai này, nhất định anh phải đè em dưới thân bắt em bồi thường cho đủ!”
Tôi cũng không yếu thế, ngẩng đầu lên nghiến răng nghiến lợi mà nói: “anh cũng chờ đó, mấy ngày qua, ngủ với ‘con bướm’ kia mấy lần rồi, một ngày nào đó, em sẽ biến anh thành thái giám, coi như là đòi bồi thường!”
“Em?! Mấy ngày nay anh ở công ty làm bản vẽ thiết kế, nếu không phải em nhắn tin cho Ngưu Lực Phàm thì tới cửa anh cũng không ra. Anh ngủ với ả á? Một ngón tay còn không chạm. Tới thời gian ngủ anh còn không có!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.