Chương 8: Thiếu Chút Nữa Bị Quỷ...
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
05/04/2020
Chị gái mê mẩn ngồi bên cạnh tôi chợt há miệng định nói với chị ấy nhưng mà nhìn dáng vẻ si mê chơi di động của chị ấy, có vẻ là không có tâm
trạng đâu mà nghe tôi nói chuyện.
Thời gian cứ trôi đi... tôi đứng dậy nói: “Chị, em lên lầu nói chuyện với Lan Lan chút nha.”
“Đi đi, nhưng đừng đi lâu quá. Chút nữa quản lý tới em mà chưa về, chị cũng không có cách nào giải thích hộ em đâu.” Chị ta nói mà mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại.
“Da,” được cho phép, tôi nhanh chóng chạy lên lầu. Lan Lan làm ở bộ phận trực phòng, nếu không có gì đặc biệt thì trực phòng có phòng nghỉ riêng. Tôi trực tiếp chạy tới chỗ phòng nghỉ tìm cô nàng.
Cửa thang máy mở ra, tôi bước vào nhấn số 10. Thang máy vững vàng chạy lên, tôi chậm rãi đưa mắt nhìn mặt đất chậm chạp xa mình dần, rồi nhìn tới gương soi ở cửa thang máy, bóng dáng tôi, và còn một hình dáng đưa lưng về phía tôi, đứng ở tận trong cùng... tôi kinh hãi, trong nháy mắt tim như ngừng đập. Rõ ràng lúc bước vào thang thì thang không có ai. Tôi nhắm chặt mắt, cắn môi, không dám quay đầu lại nhìn xem, có phải hay không thực sự có người đứng ở kia.
Nhưng phía sau lưng tôi lại có cảm giác lạnh lẽo, hẳn là kẻ ở đằng sau đang nhìn tôi. Hắn là người, hay là quỷ? Hay là lúc tôi bước vào thang đã hoa mắt, có người mà không để ý chăng?
Tôi yên lặng không phát ra tiếng nào, nhưng nước mắt lại âm thầm chảy. Thật đáng sợ!
Thật nhanh, sẽ đến tầng mười.
Tôi tự an ủi bản thân, thầm đếm trong lòng “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười.”
Sao còn chưa có tiếng mang máy ngừng. Lên tầng 10 đâu lâu thế, lẽ ra tới rồi chứ?! Ga"cs"ach có truyện này chương mới rất nhanh nha
Tôi chậm rãi ngẩng đầu, trên cánh cửa hiện rõ, người kia vẫn đưa lưng về phía tôi, nhưng mà lại ở rất gần tôi. Nhìn lên phía bảng điện, thang máy mới ở lầu ba! Thật không bình thường! Tôi ội nhấn nút tầng gần nhất, lầu bốn, vừa lúc đó cửa thang máy mở ra.
Tôi làm vậy cũng là do chị hướng dẫn chỉ, chị ấy nói nói trong thang máy khách sạn gặp quỷ thì hãy tìm cách rời đi, ấn nút tầng gần nhất.
Cửa thang máy mở ra, bên ngoài mà bảng hình tròn với số 3.
“Đinh” một tiếng, tiếng kim loại va chạm vang lên, đúng ra là tiếng một đồng tiền lăn vào thang máy, tiếp theo một đôi giày màu đen bước vào thang máy, trực tiếp dẫm lên đồng tiền. Tôi kinh hoảng ngẩng đầu, liền thấy Tông Thịnh kia, trêrn mặt đeo kính râm.
Hắn không có một chút biểu tình nhìn tôi, đưa tay bấm số tầng cao nhất, sau đó đóng cửa, đứng ở ngay chỗ bóng đen vừa đứng, ngay phía sau tôi.
Tôi đã sợ hãi đến mức bất động, cửa thang máy dừng lại ở tầng 10, hắn trực tiếp vươn cánh tay vòng qua sau lưng tôi mà nhấn đóng cửa, tôi vậy mà không dám làm gì phản kháng.
Thang máy dừng ở tầng cao nhất, đó là khu vực ngắm cảnh của khách sạn, bên trái là nhà ăn, bên phải là hoa viên nhỏ. Tông Thịnh thấp giọng nói: “Theo tôi.”
Hắn khom lưng nhặt đồng tiền hắn đạp lên dưới chân, đi ra khỏi thang máy. Tôi không động đậy, hắn liền dừng lại ở trước thang máy, duỗi tay chặn cửa thang máy, ánh mắt xuyên qua kính râm nhìn tôi.
Tôi cúi đầu, một bước nhỏ, một bước nhỏ, cố giữ khoảng cách xa hắn nhất mà bước ra k hỏi thang máy.
Cửa thang máy một lần nữa đóng lại, tôi vội bước đi, đi về phía hoa viên nhỏ bên kia, tranh thủ kéo giãn khoảng cách cùng hắn. Hắn đi theo phía sau tôi, cũng không có ngăn cản tôi nói:
“Vừa rồi trong thang máy, không chỉ có hai chúng ta, cô hẳn là thấy được chứ.”
Tôi lập tức trả lời, lấy hết can đảm nói: “Chỉ có mình tôi, anh với cái kia là đồng loại chứ.”
Sắc mặt của hắn rõ ràng trầm xuống, tôi biết tôi hiện tại nếu sợ hãi co rúm, thì đời này vận mệnh tôi sẽ phải cùng quỷ thai này bên nhau. Tôi tiếp tục nói:
“Tôi không biết tại sao anh cố ý tới tìm tôi, nhưng mà bất quá tôi không cách nào tuân theo an bài của bà anh được. Tôi tin là anh cũng vậy. Anh coi đi, giờ anh lớn lên đẹp trai như vậy. Con gáithich anh hẳn là không ít, người có điều kiện tốt h ơn tôi cũng chắc chắn có. Hơn nữa, gia đình anh càng làm ăn càng lớn, còn mấy cái liên hôn thương mại hì sao? Nói không chừng, ông bà anh chưa chắc coi trọng tôi đâu. Mắt nhìn người của anh cũng cao mà, cũng không có nhìn trúng tôi đâu ha.”
Càng nói, giọng tôi càng nhỏ lại, nhỏ tới mức lí nhí. Cái đó là do ánh mắt Tông Thịnh xuyên qua kính râm nhìn về phía tôi càng lúc càng lạnh. Dù là cách kính râm, tôi vẫn có thể cảm giác được hắn hoàn toàn không vui.
Cuối cùng, tôi chốt lại: “Lời tôi nói lúc ở toilet chắc anh nghe rồi đó, là lời thật lòng của tôi.”
“A!” Hắn cười lạnh thành tiếng, “Nếu như cô đã coi tôi và con quỷ kia thành cùng loại, vậy được, vậy cô hãy nhìn xem quỷ là thề nào!” Hắn bước tới bên cạnh tôi, tôi vừa định lui về sau thì hắ nđã bắt lấy cổ tay tôi.
Tim tôi như vọt lên cổ, cảm giác cả người đều phát run. Không phải là thật sự chọc đến hắn, khiến hắn muốn xuống tay với tôi chứ?
Hắn chụp cổ tay tôi, đem tôi kéo tới trước mặt, các hắn rất gần rất gần, gần đến mức có thể cảm giác được hơi thở của hắn. Hắn tháo kính râm xuống, cặp huyết đồng kia chằm chằm nhìn thẳng vào tôi.
Tuy rằng nơi này tương đối tối tăm, nhưng khoảng cách gần như vậy, tôi có thể rõ ràng nhìn thấy đôi đồng tử chỉ bằng hạt mè kia của hắn, cả con ngươi đỏ như máu.
Tôi khẩn trương hẳn lên, tim như lỡ một nhịp, trong lúc nhất thời, thế nhưng nói không ra lời.
Hắn buông tay của tôi ra, mặc cho thân thể của tôi xụi lơ mà ngồi sụp xuống đất.
Hắn lui về phía sau hai bước, mang kính râm lên, nói: “Cô vừa rồi thiếu chút nữa bị con quỷ trong thang máy kia hại, cô biết không? Hiện tại cô, ở trong mắt bọn họ, chính là một bữa ăn ngon. Chút nữa xuống lầu, nếu cô đi thang máy thì do tôi đã cảnh cáo nên hắn không dám làm gì cô. Nhưng nếu cô đi thang bộ, thì không biết có quỷ nào khác không.”
Hắn nói xong, liền xoay người về hướng thang máy bên kia đi xuống, căn bản là không để ý đến tôi đang ngồi dưới đất.
Tôi trong lòng trống rỗng, tiếp theo lại miên man suy nghĩ. Đôi huyết đồng của hắn như vẫn đang trong đầu tôi, đôi mắt kh ủng bố đến vậy, như trong ác mộng của tôi. Hắn nói, trong thang máy cái bóng kia định hại tôi? Tôi nghĩ tới việc hắn ném đồng tiền vào thang khi bước vào thangchẳng lẽ hắn nói đều là thật sự?
Trong đầu tôi loạn cả lên, tới lúc chân cảm thấy lạnh lẽo hồi phục tinh thần lại. ở khách sạn người phục vụ đều mặc váy đồng phục, váy ngắn h ơn đầu gối một chút, cẳng chân lộ ra. Tôi ngồi dưới đất, cẳng chân trực tiếp tiếp xúc mặt đất. Nơi này là hoa viên, mặt đất tương đối ướt và lạnh, dù không phải là nước thật, nhưng hơi nước cũng thực nặng khiến lạnh cả người khiến tôi vội đứng lên.
Hoa viên nhỏ quạnh quẽ, buổi tối căn bản là sẽ không có người tới. Rời khỏi nơi này tôi xuống lầu, tôi muốn đi chỗ nào có người, muốn đi đâu đó sáng sủa.
Sau khi sợ hãi thì bản năng của con người chính là như vậy.
Bước trêrn giày cao gót bước vài bước, tôi vốn không quen đi giày cao gót nên dứt khoát cởi giày ra. Lúc học ở trường thì tôi cũng đi giầy ba phân, ai biết được đi làm phải mang giày cao dữ vậy.
Xách theo giày đi ra khỏi hoa viên nhỏ, nhìn một bên thang máy cùng một bên thang bộ, bước chân tôi chùng lại. Đi thang máy hả? Lỡ con quỷ còn đó? Còn đi thang bộ? Lỡ có quỷ khác thì sao?
Tông Thịnh nói khách sạn này không sạch sẽ, hắn là quỷ thai cũng là quan tài tử, có phải hay không sẽ có thể nhìn thấy mấy thứ kia?
Đám nhân viên chính thức nói khách sạn này có quỷ chắc không phải là thật sự chứ. Thang máy? Thang bộ?
Tôi khẽ cắn môi, vẫn là ấn thang máy.
Lúc cửa thang máy mở ra, tôi cẩn thận mà nhìn xem bên trong, cái gì cũng không có. Tôi an tâm bước vào, cả chặng đường đều cúi gằm đầu không nhìn vào gương, trong lòng yên lặng đếm đếm. Cửa thang máy mở ra, bên ngoài là đại sảnh lầu một sáng rực. Bốn khách kéo vali bước vào thang từ quầy lễ tân.
Tôi bối rối, có cảm giác việc trong thang, việc Meo-MupTông Thịnh đều có điểm không chân thật.
Khách đã đến gần rồi, tôi vội mỉm cười, gật đầu, bước qua bên cạnh họ. Phía sau nghe được có nữ khách nói: “Cô nhân viên này sao lại xách giày trên tay, hihi?”
Bị người ta nói, tôi theo bản năng quay đầu lại nhìn lại, liền thấy bọn họ đi vào thang máy, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, thang máy không phải bốn người, còn có một thứ đưa lưng về phía cửa, hoặc là nói là quỷ ảnh.
Thời gian cứ trôi đi... tôi đứng dậy nói: “Chị, em lên lầu nói chuyện với Lan Lan chút nha.”
“Đi đi, nhưng đừng đi lâu quá. Chút nữa quản lý tới em mà chưa về, chị cũng không có cách nào giải thích hộ em đâu.” Chị ta nói mà mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại.
“Da,” được cho phép, tôi nhanh chóng chạy lên lầu. Lan Lan làm ở bộ phận trực phòng, nếu không có gì đặc biệt thì trực phòng có phòng nghỉ riêng. Tôi trực tiếp chạy tới chỗ phòng nghỉ tìm cô nàng.
Cửa thang máy mở ra, tôi bước vào nhấn số 10. Thang máy vững vàng chạy lên, tôi chậm rãi đưa mắt nhìn mặt đất chậm chạp xa mình dần, rồi nhìn tới gương soi ở cửa thang máy, bóng dáng tôi, và còn một hình dáng đưa lưng về phía tôi, đứng ở tận trong cùng... tôi kinh hãi, trong nháy mắt tim như ngừng đập. Rõ ràng lúc bước vào thang thì thang không có ai. Tôi nhắm chặt mắt, cắn môi, không dám quay đầu lại nhìn xem, có phải hay không thực sự có người đứng ở kia.
Nhưng phía sau lưng tôi lại có cảm giác lạnh lẽo, hẳn là kẻ ở đằng sau đang nhìn tôi. Hắn là người, hay là quỷ? Hay là lúc tôi bước vào thang đã hoa mắt, có người mà không để ý chăng?
Tôi yên lặng không phát ra tiếng nào, nhưng nước mắt lại âm thầm chảy. Thật đáng sợ!
Thật nhanh, sẽ đến tầng mười.
Tôi tự an ủi bản thân, thầm đếm trong lòng “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười.”
Sao còn chưa có tiếng mang máy ngừng. Lên tầng 10 đâu lâu thế, lẽ ra tới rồi chứ?! Ga"cs"ach có truyện này chương mới rất nhanh nha
Tôi chậm rãi ngẩng đầu, trên cánh cửa hiện rõ, người kia vẫn đưa lưng về phía tôi, nhưng mà lại ở rất gần tôi. Nhìn lên phía bảng điện, thang máy mới ở lầu ba! Thật không bình thường! Tôi ội nhấn nút tầng gần nhất, lầu bốn, vừa lúc đó cửa thang máy mở ra.
Tôi làm vậy cũng là do chị hướng dẫn chỉ, chị ấy nói nói trong thang máy khách sạn gặp quỷ thì hãy tìm cách rời đi, ấn nút tầng gần nhất.
Cửa thang máy mở ra, bên ngoài mà bảng hình tròn với số 3.
“Đinh” một tiếng, tiếng kim loại va chạm vang lên, đúng ra là tiếng một đồng tiền lăn vào thang máy, tiếp theo một đôi giày màu đen bước vào thang máy, trực tiếp dẫm lên đồng tiền. Tôi kinh hoảng ngẩng đầu, liền thấy Tông Thịnh kia, trêrn mặt đeo kính râm.
Hắn không có một chút biểu tình nhìn tôi, đưa tay bấm số tầng cao nhất, sau đó đóng cửa, đứng ở ngay chỗ bóng đen vừa đứng, ngay phía sau tôi.
Tôi đã sợ hãi đến mức bất động, cửa thang máy dừng lại ở tầng 10, hắn trực tiếp vươn cánh tay vòng qua sau lưng tôi mà nhấn đóng cửa, tôi vậy mà không dám làm gì phản kháng.
Thang máy dừng ở tầng cao nhất, đó là khu vực ngắm cảnh của khách sạn, bên trái là nhà ăn, bên phải là hoa viên nhỏ. Tông Thịnh thấp giọng nói: “Theo tôi.”
Hắn khom lưng nhặt đồng tiền hắn đạp lên dưới chân, đi ra khỏi thang máy. Tôi không động đậy, hắn liền dừng lại ở trước thang máy, duỗi tay chặn cửa thang máy, ánh mắt xuyên qua kính râm nhìn tôi.
Tôi cúi đầu, một bước nhỏ, một bước nhỏ, cố giữ khoảng cách xa hắn nhất mà bước ra k hỏi thang máy.
Cửa thang máy một lần nữa đóng lại, tôi vội bước đi, đi về phía hoa viên nhỏ bên kia, tranh thủ kéo giãn khoảng cách cùng hắn. Hắn đi theo phía sau tôi, cũng không có ngăn cản tôi nói:
“Vừa rồi trong thang máy, không chỉ có hai chúng ta, cô hẳn là thấy được chứ.”
Tôi lập tức trả lời, lấy hết can đảm nói: “Chỉ có mình tôi, anh với cái kia là đồng loại chứ.”
Sắc mặt của hắn rõ ràng trầm xuống, tôi biết tôi hiện tại nếu sợ hãi co rúm, thì đời này vận mệnh tôi sẽ phải cùng quỷ thai này bên nhau. Tôi tiếp tục nói:
“Tôi không biết tại sao anh cố ý tới tìm tôi, nhưng mà bất quá tôi không cách nào tuân theo an bài của bà anh được. Tôi tin là anh cũng vậy. Anh coi đi, giờ anh lớn lên đẹp trai như vậy. Con gáithich anh hẳn là không ít, người có điều kiện tốt h ơn tôi cũng chắc chắn có. Hơn nữa, gia đình anh càng làm ăn càng lớn, còn mấy cái liên hôn thương mại hì sao? Nói không chừng, ông bà anh chưa chắc coi trọng tôi đâu. Mắt nhìn người của anh cũng cao mà, cũng không có nhìn trúng tôi đâu ha.”
Càng nói, giọng tôi càng nhỏ lại, nhỏ tới mức lí nhí. Cái đó là do ánh mắt Tông Thịnh xuyên qua kính râm nhìn về phía tôi càng lúc càng lạnh. Dù là cách kính râm, tôi vẫn có thể cảm giác được hắn hoàn toàn không vui.
Cuối cùng, tôi chốt lại: “Lời tôi nói lúc ở toilet chắc anh nghe rồi đó, là lời thật lòng của tôi.”
“A!” Hắn cười lạnh thành tiếng, “Nếu như cô đã coi tôi và con quỷ kia thành cùng loại, vậy được, vậy cô hãy nhìn xem quỷ là thề nào!” Hắn bước tới bên cạnh tôi, tôi vừa định lui về sau thì hắ nđã bắt lấy cổ tay tôi.
Tim tôi như vọt lên cổ, cảm giác cả người đều phát run. Không phải là thật sự chọc đến hắn, khiến hắn muốn xuống tay với tôi chứ?
Hắn chụp cổ tay tôi, đem tôi kéo tới trước mặt, các hắn rất gần rất gần, gần đến mức có thể cảm giác được hơi thở của hắn. Hắn tháo kính râm xuống, cặp huyết đồng kia chằm chằm nhìn thẳng vào tôi.
Tuy rằng nơi này tương đối tối tăm, nhưng khoảng cách gần như vậy, tôi có thể rõ ràng nhìn thấy đôi đồng tử chỉ bằng hạt mè kia của hắn, cả con ngươi đỏ như máu.
Tôi khẩn trương hẳn lên, tim như lỡ một nhịp, trong lúc nhất thời, thế nhưng nói không ra lời.
Hắn buông tay của tôi ra, mặc cho thân thể của tôi xụi lơ mà ngồi sụp xuống đất.
Hắn lui về phía sau hai bước, mang kính râm lên, nói: “Cô vừa rồi thiếu chút nữa bị con quỷ trong thang máy kia hại, cô biết không? Hiện tại cô, ở trong mắt bọn họ, chính là một bữa ăn ngon. Chút nữa xuống lầu, nếu cô đi thang máy thì do tôi đã cảnh cáo nên hắn không dám làm gì cô. Nhưng nếu cô đi thang bộ, thì không biết có quỷ nào khác không.”
Hắn nói xong, liền xoay người về hướng thang máy bên kia đi xuống, căn bản là không để ý đến tôi đang ngồi dưới đất.
Tôi trong lòng trống rỗng, tiếp theo lại miên man suy nghĩ. Đôi huyết đồng của hắn như vẫn đang trong đầu tôi, đôi mắt kh ủng bố đến vậy, như trong ác mộng của tôi. Hắn nói, trong thang máy cái bóng kia định hại tôi? Tôi nghĩ tới việc hắn ném đồng tiền vào thang khi bước vào thangchẳng lẽ hắn nói đều là thật sự?
Trong đầu tôi loạn cả lên, tới lúc chân cảm thấy lạnh lẽo hồi phục tinh thần lại. ở khách sạn người phục vụ đều mặc váy đồng phục, váy ngắn h ơn đầu gối một chút, cẳng chân lộ ra. Tôi ngồi dưới đất, cẳng chân trực tiếp tiếp xúc mặt đất. Nơi này là hoa viên, mặt đất tương đối ướt và lạnh, dù không phải là nước thật, nhưng hơi nước cũng thực nặng khiến lạnh cả người khiến tôi vội đứng lên.
Hoa viên nhỏ quạnh quẽ, buổi tối căn bản là sẽ không có người tới. Rời khỏi nơi này tôi xuống lầu, tôi muốn đi chỗ nào có người, muốn đi đâu đó sáng sủa.
Sau khi sợ hãi thì bản năng của con người chính là như vậy.
Bước trêrn giày cao gót bước vài bước, tôi vốn không quen đi giày cao gót nên dứt khoát cởi giày ra. Lúc học ở trường thì tôi cũng đi giầy ba phân, ai biết được đi làm phải mang giày cao dữ vậy.
Xách theo giày đi ra khỏi hoa viên nhỏ, nhìn một bên thang máy cùng một bên thang bộ, bước chân tôi chùng lại. Đi thang máy hả? Lỡ con quỷ còn đó? Còn đi thang bộ? Lỡ có quỷ khác thì sao?
Tông Thịnh nói khách sạn này không sạch sẽ, hắn là quỷ thai cũng là quan tài tử, có phải hay không sẽ có thể nhìn thấy mấy thứ kia?
Đám nhân viên chính thức nói khách sạn này có quỷ chắc không phải là thật sự chứ. Thang máy? Thang bộ?
Tôi khẽ cắn môi, vẫn là ấn thang máy.
Lúc cửa thang máy mở ra, tôi cẩn thận mà nhìn xem bên trong, cái gì cũng không có. Tôi an tâm bước vào, cả chặng đường đều cúi gằm đầu không nhìn vào gương, trong lòng yên lặng đếm đếm. Cửa thang máy mở ra, bên ngoài là đại sảnh lầu một sáng rực. Bốn khách kéo vali bước vào thang từ quầy lễ tân.
Tôi bối rối, có cảm giác việc trong thang, việc Meo-MupTông Thịnh đều có điểm không chân thật.
Khách đã đến gần rồi, tôi vội mỉm cười, gật đầu, bước qua bên cạnh họ. Phía sau nghe được có nữ khách nói: “Cô nhân viên này sao lại xách giày trên tay, hihi?”
Bị người ta nói, tôi theo bản năng quay đầu lại nhìn lại, liền thấy bọn họ đi vào thang máy, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, thang máy không phải bốn người, còn có một thứ đưa lưng về phía cửa, hoặc là nói là quỷ ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.