Chương 242: Tông gia 3
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
14/06/2020
Xe tới Tam Kiều, tài xế taxi cũng tò mò hỏi: “Bên kia sao lại thế này? Quá trời người và xe, cảnh sát cũng có nữa.”
Tôi trả tiền, xuống xe rồi chạy chậm qua bên đó. Giờ không sợ có xe đâm tới vì quá đông người, xe chạy ngang không thể không đi chậm lại.
Một cảnh sát phục phịch xua mọi người đi, tôi đứng trong đám đông hét to: “Tôi là bạn gái anh ấy!”
Chỉ một tiếng hô mà cả đám người đã dạt qua tạo thành một lối đi cho tôi đi vào. Anh chàng cảnh sát béo hỏi tôi: “Cô là bạn gái của hắn?”
“Ừ!” Tôi nôn nóng nhìn sang bên kia, thấy Ngưu Lực Phàm ở trong đám người, căn bản là không bị phát hiện. Thẩm Kế Ân cũng không ở hiện trường, chẳng lẽ tôi tự mình lo thái quá?
“Biết hắn vì sao nhảy cầu không?”
Tôi không đáp được. Cảnh sát béo liền kéo tôi đến mép cầu nói: “Cô thử kêu hắn xem, xem hắn có tự mình lên không? Chúng tôi đã gọi cho bên phòng cháy cứu hộ, để người ta mang dây thừng tới xem sao. Nghe nói, hắn đang ở dưới vòm cầu, cũng không sao, cô không cần quá sốt ruột a.”
“Anh ấy, anh ấy sẽ tự lên. Anh ấy không phải nhảy cầu đâu. Anh ấy, anh, anh ấy là nhảy cầu, anh ấy sẽ không có việc gì.”
Tôi cũng không biết phải nói thế nào. Lúc này, nếu nói là hắn không phải nhảy cầu, cảnh sát lại điều tra hắn nhảy xuống làm gì, tôi lại càng không biết phải nói như thế nào.
Ngay lúc này lại nghe thấy tiếng người câu cá bên dưới giơ điện thoại lên la: “Đánh nhau rồi, đánh rồi!”
Tôi sửng sốt một chút, sao lại đánh nhau, ai đánh nhau, không phải chỉ có mình Tông Thịnh ở dưới vòm cầu sao? Sao lại có đánh nhau?
Tôi nhìn về phía Ngưu Lực Phàm, đồng thời cảnh sát cũng hỏi: “Ai đánh nhau rồi?”Người câu cá, chỉ vào vòm cầu kia kêu: “Vòm cầu có người đánh nhau rồi.”
Tôi vọt tới trước mặtNgưu Lực Phàm, hỏi: “Phía dưới có mấy người?”
Ngưu Lực Phàm cũng giật mình: “Chỉ có mình cậu ta đi xuống.”
Thẩm Kế Ân! Tôi nghĩ tới hiện tại người duy nhất có khả năng xuất hiện, cũng là kẻ địch của chúng tôi.
Tôi trở lại rào chắn, cảnh sát lại gọi điện thúc giục cứu hộ, không có dây thừng chẳng có ai dám đến chỗ sát rào chắn đâu.
Ngưu Lực Phàm cầm di động đi lên phía trước, trên màn hình di động phát một cái Weibo, có hình ảnh người câu cá bên dưới đang phát, cự ly hình ảnh thật sư xa, nhìn không rõ, nhưng có thể nhìn thấy có hai bóng người, bọn họ xác thật là đang đánh nhau. Khoảng cách quá xa, căn bản thấy không rõ lắm mặtngười, ngay cả quần áo đều không thể thấy rõ ràng. Chỉ có thể nhìn đến trong đó một người đưa chân lên cao, một người khác đặt đôi tayở trên đầu, che chở đầu.
Còn có một cái weibo khác, trong đó thấy một người đã bị áp sát tới bên cạnh vòm cầu, chỉ vài bước nữa là ngã xuống.
Tôi trả tiền, xuống xe rồi chạy chậm qua bên đó. Giờ không sợ có xe đâm tới vì quá đông người, xe chạy ngang không thể không đi chậm lại.
Một cảnh sát phục phịch xua mọi người đi, tôi đứng trong đám đông hét to: “Tôi là bạn gái anh ấy!”
Chỉ một tiếng hô mà cả đám người đã dạt qua tạo thành một lối đi cho tôi đi vào. Anh chàng cảnh sát béo hỏi tôi: “Cô là bạn gái của hắn?”
“Ừ!” Tôi nôn nóng nhìn sang bên kia, thấy Ngưu Lực Phàm ở trong đám người, căn bản là không bị phát hiện. Thẩm Kế Ân cũng không ở hiện trường, chẳng lẽ tôi tự mình lo thái quá?
“Biết hắn vì sao nhảy cầu không?”
Tôi không đáp được. Cảnh sát béo liền kéo tôi đến mép cầu nói: “Cô thử kêu hắn xem, xem hắn có tự mình lên không? Chúng tôi đã gọi cho bên phòng cháy cứu hộ, để người ta mang dây thừng tới xem sao. Nghe nói, hắn đang ở dưới vòm cầu, cũng không sao, cô không cần quá sốt ruột a.”
“Anh ấy, anh ấy sẽ tự lên. Anh ấy không phải nhảy cầu đâu. Anh ấy, anh, anh ấy là nhảy cầu, anh ấy sẽ không có việc gì.”
Tôi cũng không biết phải nói thế nào. Lúc này, nếu nói là hắn không phải nhảy cầu, cảnh sát lại điều tra hắn nhảy xuống làm gì, tôi lại càng không biết phải nói như thế nào.
Ngay lúc này lại nghe thấy tiếng người câu cá bên dưới giơ điện thoại lên la: “Đánh nhau rồi, đánh rồi!”
Tôi sửng sốt một chút, sao lại đánh nhau, ai đánh nhau, không phải chỉ có mình Tông Thịnh ở dưới vòm cầu sao? Sao lại có đánh nhau?
Tôi nhìn về phía Ngưu Lực Phàm, đồng thời cảnh sát cũng hỏi: “Ai đánh nhau rồi?”Người câu cá, chỉ vào vòm cầu kia kêu: “Vòm cầu có người đánh nhau rồi.”
Tôi vọt tới trước mặtNgưu Lực Phàm, hỏi: “Phía dưới có mấy người?”
Ngưu Lực Phàm cũng giật mình: “Chỉ có mình cậu ta đi xuống.”
Thẩm Kế Ân! Tôi nghĩ tới hiện tại người duy nhất có khả năng xuất hiện, cũng là kẻ địch của chúng tôi.
Tôi trở lại rào chắn, cảnh sát lại gọi điện thúc giục cứu hộ, không có dây thừng chẳng có ai dám đến chỗ sát rào chắn đâu.
Ngưu Lực Phàm cầm di động đi lên phía trước, trên màn hình di động phát một cái Weibo, có hình ảnh người câu cá bên dưới đang phát, cự ly hình ảnh thật sư xa, nhìn không rõ, nhưng có thể nhìn thấy có hai bóng người, bọn họ xác thật là đang đánh nhau. Khoảng cách quá xa, căn bản thấy không rõ lắm mặtngười, ngay cả quần áo đều không thể thấy rõ ràng. Chỉ có thể nhìn đến trong đó một người đưa chân lên cao, một người khác đặt đôi tayở trên đầu, che chở đầu.
Còn có một cái weibo khác, trong đó thấy một người đã bị áp sát tới bên cạnh vòm cầu, chỉ vài bước nữa là ngã xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.