Chương 270: Tông Thịnh không phải con hoang 2
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
29/06/2020
Xuống xe, tôi đi thẳng tới gốc cây kia, trên cây lúc này không có chút dị thường, bất quá một cơn gió đêm thổi qua lay động phiến lá xanh, mơ hồ thấy ánh lên cái gì màu đỏ.
Tôi nhìn kỹ, đưa tay định cầm lên xem đó là gì. Tay tôi lập tức bị bàn tay vững chãi của Tông Thịnh đè lại.
Anh thấp giọng nói: “Không muốn sống nữa sao? Cái loại này đồ vật cũng đi lấy?”
“Ơ, đó là cái gì?”
“Dây thắt cổ người chết thường xuất hiện dưới hình thái này trong mắt người sống, ai nhặt lấy sợi dây này sẽ phải chết.”
“Anh nhìn thấy là tấm vải đỏ như mấy tấm biểu ngữ trên đường?”
“Đúng vậy.”
“Cô gái kia lại nói là tơ hồng.”
“Có lẽ đã từng có người treo cổ trên cây này chăng?”
Tông Thịnh nói, vươn tay tới chạm vào thân cây, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tôi vừa muốn nói thêm lại cảm thấy như anh đang giao lưu cùng cái cây.
Không chắc, nhưng tôi cũng không dám nói hay chạm vào anh.
Hơn mười giây sau anh mở mắt nói:
“Cái cây này lúc còn ở lâm trường đã có một cô gái điên treo cổ lên cây. Lâm trường còn mang bán cái cây này đi.
Trên cây đã có sáu cái hồn người chết treo cổ. Đã có sáu người cầm lấy sợi dây treo cổ ở đây đi.”
“Á!!!!” Tôi hét lên, chạy xa khỏi cái cây vài met.
Ai biết được chỗ chúng ta không nhìn thấy có mấy người chết treo cổ chứ?!
Tông thịnh vỗ vỗ cái cây nói, “Những chuyện này, không xử lý tố thì cây sẽ bị oán khí ám vào, mà oán khí này sẽ không tan bớt mà sẽ hấp dẫn thêm ngày một nhiều nữ nhân tới đây lấy đi sợi dây thắt cổ này.”
Anh vừa nói xong thì từ phía sau lưng chúng tôi truyền tới tiếng cười của vài cô gái.
Tôi vừa quay đầu đã thấy một tốp các cô gái đi vào tòa nhà, nhìn dáng vẻ có vẻ như vừa đi ăn cái gì ở ngoài về.
Đi làm, thời gian ăn cơm cũng trễ hơn lúc ở nhà rất nhiều.
Mười mấy cô gái xinh đẹp đi cùng nhau tạo nên cảnh đẹp khó cưỡng lại. Nhiều người nhìn ngó lại các cô, cũng cho chúng tôi cơ hội nhìn kỹ hơn các cô gái.
Tôi hướng về phía họ nói: “Chính là bọn họ. Người xảy ra chuyện chính là cô gái đi ở sau cùng.”
Tông Thịnh cũng nhìn qua, nhìn thật kỹ, nhìn đến tận khi các cô đều đi vào thang máy. Tông Thịnh nói:
“Cô ta xác thật đã chết. Em hãy nhìn gót chân cô ta, lúc đi đường luôn đi nhón gót do gót chân đã bị điếu hồn, nên không thể chạm đất.
Con nít lúc mới học đi thường gót chân cũng không có chạm đất, đó là do hồn thể còn tương đối yếu, chỉ cần lớn lên một chút sẽ hết.
Còn người lớn mà đi như vậy thì đừng nói là huyền học, cả y học cũng nói là có bệnh đó.”
“A? Thật là người chết, vậy cô ấy...”
Tôi nói đến đây thì im bặt.
Bởi vì, tôi phát hiện, xuyên qua vách kính của thang máy, cô gái kia đang trợn mắt nhìn chúng tôi đầy hung ác, ánh mắt đặc biệt sắc bén, hơn nữa không phải là vô tình nhìn tới mà là rõ ràng đang trừng mắt nhìn chúng tôi!
Tôi nhích về phía Tông Thịnh: “Cô ta phát hiện ra chúng ta rồi!”
“Cô ta chỉ là hành thi (xác chết biết đi) không có gì đáng sợ. Chờ có người tới nhặt tấm vải dỏ đó đi thì cô ta sẽ khôi phục trạng thái tử vong. Trong mắt người khác thì chính là đột tử!”
“Không thể nào, chẳng lẽ liền mặc kệ sao? Cái tòa nhà Linh Linh này hiện tại chính là của anh đó.”
“Ngay ngày đầu tiên khởi công anh sẽ bứng cái cây này đi.” tông Thịnh vừa nói, vừa đi ra xe, rõ ràng không có ý định ra tay.
“Vậy hiện tại mặc kệ cô ta sao?”
“Đã là người chết rồi em muốn quản như thế nào ? Đưa đến bệnh viện cũng chẳng có biện pháp .”
“Chính là...”
Tôi đi theo phía sau anh vẫn nói, đột nhiên anh dừng chân quay lại nhìn tôi: “Em thật không biết hôm nay ngày gì?”
Tôi nghe mà không hiểu ra sao, không biết hồ lô của anh lại bán thuốc gì.
Người này chính là có một chút không tốt, âm tình bất định, không biết khi nào lại trở mặt.
“Hôm nay, hôm nay, anh thành công. Nỗ lực lâu như vậy, rốt cuộc hoàn công.”
Tông Thịnh nhìn tôi, lại im lặng. Sau đó lặng lẽ lên xe đưa tôi về nhà. Anh càng không nói gì, tôi càng lo lắng. Tay chân tôi thừa thãi chả biết phải làm sao.
Tôi nhìn kỹ, đưa tay định cầm lên xem đó là gì. Tay tôi lập tức bị bàn tay vững chãi của Tông Thịnh đè lại.
Anh thấp giọng nói: “Không muốn sống nữa sao? Cái loại này đồ vật cũng đi lấy?”
“Ơ, đó là cái gì?”
“Dây thắt cổ người chết thường xuất hiện dưới hình thái này trong mắt người sống, ai nhặt lấy sợi dây này sẽ phải chết.”
“Anh nhìn thấy là tấm vải đỏ như mấy tấm biểu ngữ trên đường?”
“Đúng vậy.”
“Cô gái kia lại nói là tơ hồng.”
“Có lẽ đã từng có người treo cổ trên cây này chăng?”
Tông Thịnh nói, vươn tay tới chạm vào thân cây, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tôi vừa muốn nói thêm lại cảm thấy như anh đang giao lưu cùng cái cây.
Không chắc, nhưng tôi cũng không dám nói hay chạm vào anh.
Hơn mười giây sau anh mở mắt nói:
“Cái cây này lúc còn ở lâm trường đã có một cô gái điên treo cổ lên cây. Lâm trường còn mang bán cái cây này đi.
Trên cây đã có sáu cái hồn người chết treo cổ. Đã có sáu người cầm lấy sợi dây treo cổ ở đây đi.”
“Á!!!!” Tôi hét lên, chạy xa khỏi cái cây vài met.
Ai biết được chỗ chúng ta không nhìn thấy có mấy người chết treo cổ chứ?!
Tông thịnh vỗ vỗ cái cây nói, “Những chuyện này, không xử lý tố thì cây sẽ bị oán khí ám vào, mà oán khí này sẽ không tan bớt mà sẽ hấp dẫn thêm ngày một nhiều nữ nhân tới đây lấy đi sợi dây thắt cổ này.”
Anh vừa nói xong thì từ phía sau lưng chúng tôi truyền tới tiếng cười của vài cô gái.
Tôi vừa quay đầu đã thấy một tốp các cô gái đi vào tòa nhà, nhìn dáng vẻ có vẻ như vừa đi ăn cái gì ở ngoài về.
Đi làm, thời gian ăn cơm cũng trễ hơn lúc ở nhà rất nhiều.
Mười mấy cô gái xinh đẹp đi cùng nhau tạo nên cảnh đẹp khó cưỡng lại. Nhiều người nhìn ngó lại các cô, cũng cho chúng tôi cơ hội nhìn kỹ hơn các cô gái.
Tôi hướng về phía họ nói: “Chính là bọn họ. Người xảy ra chuyện chính là cô gái đi ở sau cùng.”
Tông Thịnh cũng nhìn qua, nhìn thật kỹ, nhìn đến tận khi các cô đều đi vào thang máy. Tông Thịnh nói:
“Cô ta xác thật đã chết. Em hãy nhìn gót chân cô ta, lúc đi đường luôn đi nhón gót do gót chân đã bị điếu hồn, nên không thể chạm đất.
Con nít lúc mới học đi thường gót chân cũng không có chạm đất, đó là do hồn thể còn tương đối yếu, chỉ cần lớn lên một chút sẽ hết.
Còn người lớn mà đi như vậy thì đừng nói là huyền học, cả y học cũng nói là có bệnh đó.”
“A? Thật là người chết, vậy cô ấy...”
Tôi nói đến đây thì im bặt.
Bởi vì, tôi phát hiện, xuyên qua vách kính của thang máy, cô gái kia đang trợn mắt nhìn chúng tôi đầy hung ác, ánh mắt đặc biệt sắc bén, hơn nữa không phải là vô tình nhìn tới mà là rõ ràng đang trừng mắt nhìn chúng tôi!
Tôi nhích về phía Tông Thịnh: “Cô ta phát hiện ra chúng ta rồi!”
“Cô ta chỉ là hành thi (xác chết biết đi) không có gì đáng sợ. Chờ có người tới nhặt tấm vải dỏ đó đi thì cô ta sẽ khôi phục trạng thái tử vong. Trong mắt người khác thì chính là đột tử!”
“Không thể nào, chẳng lẽ liền mặc kệ sao? Cái tòa nhà Linh Linh này hiện tại chính là của anh đó.”
“Ngay ngày đầu tiên khởi công anh sẽ bứng cái cây này đi.” tông Thịnh vừa nói, vừa đi ra xe, rõ ràng không có ý định ra tay.
“Vậy hiện tại mặc kệ cô ta sao?”
“Đã là người chết rồi em muốn quản như thế nào ? Đưa đến bệnh viện cũng chẳng có biện pháp .”
“Chính là...”
Tôi đi theo phía sau anh vẫn nói, đột nhiên anh dừng chân quay lại nhìn tôi: “Em thật không biết hôm nay ngày gì?”
Tôi nghe mà không hiểu ra sao, không biết hồ lô của anh lại bán thuốc gì.
Người này chính là có một chút không tốt, âm tình bất định, không biết khi nào lại trở mặt.
“Hôm nay, hôm nay, anh thành công. Nỗ lực lâu như vậy, rốt cuộc hoàn công.”
Tông Thịnh nhìn tôi, lại im lặng. Sau đó lặng lẽ lên xe đưa tôi về nhà. Anh càng không nói gì, tôi càng lo lắng. Tay chân tôi thừa thãi chả biết phải làm sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.