Bạn Trai Là Cảnh Sát Không Tồi
Chương 19
Thập Tam Cửu Nguyệt
02/02/2023
Đúng như dự đoán, mức án của Lâm Vọng là cao nhất – chung thân không ân xá. Nghe Quảng Nguyên cứ cằn nhằn với Triệu Kỳ Nhiễm tại sao nhà nước lại thông qua điều lệ cấm tử hình vì tính nhân đạo, những thứ cặn bã như Lâm Vọng, kể cả người thân mà hắn cũng không bỏ qua bây giờ chỉ việc ngồi mát trong tù nhà nước lo hết.
Triệu Kỳ Nhiễm sau khi nghe đủ Quảng Nguyên cằn nhằn, chỉ để lại một câu "Cậu nghĩ vậy sao?" rồi rời đi. Chỉ như thế cũng đủ cho Tiêu An Nhược biết được có lẽ quảng đời còn lại của Lâm Vọng sẽ không giống như lời Quảng Nguyên nói, mà có lẽ...
Ba người bọn Dương Bá do cung cấp chứng cứ, còn đứng ra làm nhân chứng chỉ tội Lâm Vọng nên hạn tù cao nhất cũng chỉ ba năm. Sau khi ra tù bọn họ vẫn có khối thời gian để làm lại từ đầu.
................
Hôm nay Tiêu An Nhược được cho xuất viện, từ sớm Tiêu Phong đã đến bệnh viện làm thủ tục, chỉ có anh đến vì Tiêu phụ không hề được cho biết về chuyện này. Trong suốt quá trình thu dọn đồ đạc cho Tiêu An Nhược, Tiêu Phong chưa một khắc cho Triệu Kỳ Nhiễm ánh nhìn lương thiện. Nếu trong mắt Tiêu Phong có đạn, chắc toàn thân Triệu Kỳ Nhiễm thành cái rổ luôn rồi!
"Anh ơi, người ta đã ở đây chăm sóc em rất tận tình, anh đừng có làm như muốn nhảy xổ vô tẩn nhau được không?" Tiêu An Nhược ngồi trên giường bệnh cũng sắp nhìn không nổi nữa rồi. Cả hai điều là đầu đất, một thì che một thì lộ.
"Ừ!" Câu trả lời của Tiêu tổng làm Tiêu An Nhược câm họng luôn.
"Tôi xuất viện anh định về sở cảnh sát luôn sao? Tiện đường thì đi chung luôn đi." Thấy Triệu Kỳ Nhiễm bị Tiêu Phong nhìn muốn cháy luôn mà vẫn chịu đựng giúp cậu thu dọn, Tiêu An Nhược cũng không muốn gây thêm rắc rối cho anh, vì cậu nghĩ "Tiếp xúc nhiều, Tiêu Phong nhất định không làm khó Triệu kỳ Nhiễm nữa".
Sếp Triệu khi nghe lời đề nghị của An Nhược thì trong lòng gật đầu lia lịa, nhưng khi thấy ánh mắt của Tiêu Phong lại thêm nội tâm anh gào thét "Nhặt liêm sỉ lên!" thì anh lại phải cắn răng từ chối.
"Tôi về nhà tắm rửa trước rồi mới đến sở."
"Vậy không tiễn, không hẹn ngày gặp lại!" Nói xong câu đó Tiêu Phong vừa dắt vừa dìu lại vừa kéo Tiêu An Nhược rời khỏi bệnh viện.
Tiêu An Nhược thấy thái độ Tiêu Phong rõ ràng như thế cũng biết anh còn ác cảm với Triệu Kỳ Nhiễm, nên cũng không làm anh mất hứng, chỉ để lại cho Triệu Kỳ Nhiễm một ánh mắt trấn an rồi theo sự lôi kéo của Tiêu Phong rời khỏi bệnh viện.
....................
Những tiết học đầu tiên của trường đại học không như những cấp học khác, nó trôi qua cực kỳ đơn giản và tẻ nhạt. Nhưng riêng với Lục Minh thì khác, người hắn gặp hôm nay khiến cho hắn có cảm nhận khác về cách nhìn của mình "Tiêu An Nhược rất mạnh mẽ!"
Ngày đầu tiên đương nhiên người tiếp đón bọn họ là thầy quản lý, nhưng phía sau thầy quản lý hình như còn có ai?
"Đây cũng là thành viên của lớp chúng ta! Thầy có một điều nhắc nhở, cơ thể của trò ấy không được khỏe nên các em không nên đùa giỡn qua trớn. Hãy để ý tới trò ấy một chút!"
"Mình tên Vương Y Ân, mong mọi người giúp đỡ!" Sau khi Vương Hi Hòa giới thiệu đôi chút mở màn, Y Ân cũng bước lên giới thiệu bản thân.
Cho tới khi Y Ân lên tiếng Lục Minh ở dưới mới nhận ra đó là một bạn nam. Khi nhìn thấy Y Ân, Lục Minh thầm nghĩ "Có người trắng như thế sao? Lông mi thật dài, đôi mắt có thể mở to đến như vậy được sao? Mảnh mai như thế đi đường sẽ không sao chứ!"
Và bây giờ Lục Minh đang tự lấy đá đập vào đầu mình, nhưng sao đó hắn mới ngờ ngợ ra "Là nam không phải còn khó tin hơn sao? Tiêu nhị thiếu gia của chúng ta chắc sẽ thoát khỏi danh hiệu người yếu nhất rồi!"
Y Ân ngồi bàn phía trên Lục Minh, bây giờ hắn mới biết thì ra từ khi nãy đến giờ đôi mắt hắn luôn nhìn theo Y Ân. Bỗng Lục Minh cảm thấy lạnh tê sống lưng, cảm giác như có ai sắp cầm dao đâm sao lưng hắn vậy! Đến khi phát giác thì ra là thấy quản lý đang nhìn, thật đáng sợ!
"Dám nhìn chằm chằm vào Y Ân của anh, tên nhóc đó thật đáng chết!"
Đó là sự trải nghiệm tiết học đầu tiên của Lục Minh!
Những ngày sau cũng trôi qua bình lặng như thế, chỉ có người bạn bàn trên đôi lúc lại thấy khó chịu và tần suất nhìn thấy Vương Hi Hòa của Lục Minh tăng cao. Đến bây giờ Lục Minh đã đập tan ấn tượng đầu tiên của bản thân đối với Vương Hi Hòa, dịu dàng như thế, nhẹ nhàng như thế, sao có thể đáng sợ được chứ!?
Sau một tuần nghỉ dưỡng Tiêu An Nhược rốt cuộc cũng có thể đến trường, suốt thời gian đó cậu không hề gặp lại Triệu Kỳ Nhiễm, cũng không có hồn ma nào xuất hiện nhờ giúp đỡ. Một tuần vừa qua là khoảng thời gian bình yên nhất của Tiêu An Nhược.
Khi đến phòng ký túc cậu mới biết bạn cùng phòng của cậu cũng đã không ở đó từ một tuần hơn. Cũng có nghĩa là sau ngày đầu tiên gặp Tiêu An Nhược, Triệu Lâm Nhữ có lẽ đã không trở về đây thêm lần nào nữa. Bên trong phòng do có người định kỳ đến thu dọn cho nên cũng không đến mức nào, nhìn thấy đồ đạt của Triệu Lâm Nhữ vẫn còn ở yên vị trí Tiêu An Nhược chìm trong suy nghĩ giây lát rồi cũng không lo nhiều nữa.
"Tên đó cũng có thiện cảm với mình chút nào đâu?"
Lục Minh buổi sáng đến Tiêu gia đón Tiêu An Nhược, khi nãy đứng trước cầu thang thấy có nhiều người tụ tập, Lục Minh nói muốn đi mua nước uống nhưng Tiêu An Nhược thừa biết hắn đi đâu.
Đang loay hoay trải ga giường thì cửa phòng mở ra, Triệu Lâm Nhữ bước vào phòng nhưng làm như không hề thấy Tiêu An Nhược đứng đó, một cái liếc mắt cũng tiết kiệm.
Nhưng khi Tiêu An Nhược để ý lại mọi chuyện mới thấy có gì đó không ổn, chiếc cặp trên giường, bộ quần áo được mắc một cách gọn gàng trên giá, chiếc điện thoại trên bàn, đó là những thứ Triệu Lâm Nhữ vừa mới lấy ra khỏi người khi bước vào phòng. Nhưng...những thứ đó ban đầu đã nằm ở đó rồi mà!
Đang lâm vào trạng thái bối rối, Triệu Lâm Nhữ lại từ ngoài cửa bước vào, những động tác lại cứ như thế, lặp lại và lặp lại. Cánh cửa lại một lần nữa mở ra, Tiêu An Nhược theo phản xạ nhìn lại Triệu Lâm Nhữ thì không thấy đâu, theo thứ tự từ nãy lúc này hẳn là hắn đang treo quần áo lên mới phải. Tiêu An Nhược một lần nữa nhìn ra cửa thì bên ngoài là Lục Minh, không biết vì sao Lục Minh cứ đứng bên ngoài ngó vào trong.
"Mày đang làm gì thế!" Tiêu An Nhược cũng thấy lạ, bước đến mở toang cánh cửa phòng ra.
"Tiêu An Nhược, mày có phải bị ôn thần bám đuôi không? Sao đi đâu cũng có rắc rối thế!" Lục Minh vẫn còn run lẩy bẩy đứng bên ngoài, làm tư thế có chết cũng không bước vào bên trong.
"Mày nói vậy là sao? Nếu bị ôn thần bám người đầu tiên có chuyện nhất định là mày, cái miệng xúi quẩy vừa thôi!"
"Mày chưa biết gì hả?" Lục Minh lại ngó đầu vào bên trong một lần nữa, rồi nói "Chắc ngày mai họ sẽ đến dọn đồ đi thôi!"
"Thật ra là có chuyện gì? Có phải mày nghe được chuyện gì không?" Tiêu An Nhược bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn đối với Lục Minh, nhưng lại nghĩ đến sự việc của Triệu Lâm Nhữ khi nãy thì thấy có điều không ổn.
"Tao mới đi nhiều chuyện, nghe được mấy giáo viên nói sáng nay cảnh sát đã liên hệ với nhà trường, nói...nói là tìm được xác chết của Triệu Lâm Nhữ tại một con hẻm nhỏ phía sau thư viện trường.
Nghe nói tại vì đó là một khu vực hay có bọn hút chích tụ tập nên ít khi có ai ra đó lắm, hôm nay có mấy thanh niên đi ra đó, không hỏi cũng biết làm gì rồi, phát hiện được. Cảnh sát nói chắc cũng chết được rất lâu rồi, do bị để lại ngoài không khí quá lâu có nhiều yếu tố ảnh hưởng nên không xác định chính xác được."Lục Minh vừa kể vừa run sợ, hôm hắn gặp được Triệu Lâm Nhữ còn đòi đánh nhau với hắn, bây giờ làm sao đánh đây, mà đánh hắn...hắn có biết đau không?
"Ba ngày rồi sao?" Vừa nói Tiêu An Nhược vừa liếc nhìn vào phòng, ngoài dự tính là Triệu Lâm Nhữ đang ngồi rất quy củ trên giường của hắn, mắt nhìn về phía Tiêu An Nhược.
"Hay mày qua phòng tao ở đi, lỡ bên đây tối mày lại thấy hắn về thì sao?"
"Không cần đâu!" Tiêu An Nhược phất tay cho qua.
"Không cần gì chứ! Mày đừng tưởng con ma nào cũng hiền như Lâm Di Hòa, tên đó lúc còn sống đã không ưa mày rồi, lỡ hắn làm gì mày rồi sao?"
"Ý tao là không cần đợi tối, tao đã thấy hắn rồi, đang ngồi một cách rất chỉnh chu trong phòng kìa!" Tiêu An Nhược đánh mắt về phía giường, ra hiệu cho Lục Minh. Lục Minh sau khi nghe được thì ngã ngồi dưới đất. Cứ luôn miệng phải gọi cảnh sát, Tiêu An Nhược thấy thế nói "Gọi thiên sư thì đúng hơn."
Nhưng Lục Minh đã bấm số gọi, người hắn gọi là Triệu Kỳ Nhiễm.
Tác giả: Từ từ thì Sếp Triệu cũng thành thiên sư bất đắc dĩ luôn, nhập gia tùy tục mà!
Triệu Kỳ Nhiễm sau khi nghe đủ Quảng Nguyên cằn nhằn, chỉ để lại một câu "Cậu nghĩ vậy sao?" rồi rời đi. Chỉ như thế cũng đủ cho Tiêu An Nhược biết được có lẽ quảng đời còn lại của Lâm Vọng sẽ không giống như lời Quảng Nguyên nói, mà có lẽ...
Ba người bọn Dương Bá do cung cấp chứng cứ, còn đứng ra làm nhân chứng chỉ tội Lâm Vọng nên hạn tù cao nhất cũng chỉ ba năm. Sau khi ra tù bọn họ vẫn có khối thời gian để làm lại từ đầu.
................
Hôm nay Tiêu An Nhược được cho xuất viện, từ sớm Tiêu Phong đã đến bệnh viện làm thủ tục, chỉ có anh đến vì Tiêu phụ không hề được cho biết về chuyện này. Trong suốt quá trình thu dọn đồ đạc cho Tiêu An Nhược, Tiêu Phong chưa một khắc cho Triệu Kỳ Nhiễm ánh nhìn lương thiện. Nếu trong mắt Tiêu Phong có đạn, chắc toàn thân Triệu Kỳ Nhiễm thành cái rổ luôn rồi!
"Anh ơi, người ta đã ở đây chăm sóc em rất tận tình, anh đừng có làm như muốn nhảy xổ vô tẩn nhau được không?" Tiêu An Nhược ngồi trên giường bệnh cũng sắp nhìn không nổi nữa rồi. Cả hai điều là đầu đất, một thì che một thì lộ.
"Ừ!" Câu trả lời của Tiêu tổng làm Tiêu An Nhược câm họng luôn.
"Tôi xuất viện anh định về sở cảnh sát luôn sao? Tiện đường thì đi chung luôn đi." Thấy Triệu Kỳ Nhiễm bị Tiêu Phong nhìn muốn cháy luôn mà vẫn chịu đựng giúp cậu thu dọn, Tiêu An Nhược cũng không muốn gây thêm rắc rối cho anh, vì cậu nghĩ "Tiếp xúc nhiều, Tiêu Phong nhất định không làm khó Triệu kỳ Nhiễm nữa".
Sếp Triệu khi nghe lời đề nghị của An Nhược thì trong lòng gật đầu lia lịa, nhưng khi thấy ánh mắt của Tiêu Phong lại thêm nội tâm anh gào thét "Nhặt liêm sỉ lên!" thì anh lại phải cắn răng từ chối.
"Tôi về nhà tắm rửa trước rồi mới đến sở."
"Vậy không tiễn, không hẹn ngày gặp lại!" Nói xong câu đó Tiêu Phong vừa dắt vừa dìu lại vừa kéo Tiêu An Nhược rời khỏi bệnh viện.
Tiêu An Nhược thấy thái độ Tiêu Phong rõ ràng như thế cũng biết anh còn ác cảm với Triệu Kỳ Nhiễm, nên cũng không làm anh mất hứng, chỉ để lại cho Triệu Kỳ Nhiễm một ánh mắt trấn an rồi theo sự lôi kéo của Tiêu Phong rời khỏi bệnh viện.
....................
Những tiết học đầu tiên của trường đại học không như những cấp học khác, nó trôi qua cực kỳ đơn giản và tẻ nhạt. Nhưng riêng với Lục Minh thì khác, người hắn gặp hôm nay khiến cho hắn có cảm nhận khác về cách nhìn của mình "Tiêu An Nhược rất mạnh mẽ!"
Ngày đầu tiên đương nhiên người tiếp đón bọn họ là thầy quản lý, nhưng phía sau thầy quản lý hình như còn có ai?
"Đây cũng là thành viên của lớp chúng ta! Thầy có một điều nhắc nhở, cơ thể của trò ấy không được khỏe nên các em không nên đùa giỡn qua trớn. Hãy để ý tới trò ấy một chút!"
"Mình tên Vương Y Ân, mong mọi người giúp đỡ!" Sau khi Vương Hi Hòa giới thiệu đôi chút mở màn, Y Ân cũng bước lên giới thiệu bản thân.
Cho tới khi Y Ân lên tiếng Lục Minh ở dưới mới nhận ra đó là một bạn nam. Khi nhìn thấy Y Ân, Lục Minh thầm nghĩ "Có người trắng như thế sao? Lông mi thật dài, đôi mắt có thể mở to đến như vậy được sao? Mảnh mai như thế đi đường sẽ không sao chứ!"
Và bây giờ Lục Minh đang tự lấy đá đập vào đầu mình, nhưng sao đó hắn mới ngờ ngợ ra "Là nam không phải còn khó tin hơn sao? Tiêu nhị thiếu gia của chúng ta chắc sẽ thoát khỏi danh hiệu người yếu nhất rồi!"
Y Ân ngồi bàn phía trên Lục Minh, bây giờ hắn mới biết thì ra từ khi nãy đến giờ đôi mắt hắn luôn nhìn theo Y Ân. Bỗng Lục Minh cảm thấy lạnh tê sống lưng, cảm giác như có ai sắp cầm dao đâm sao lưng hắn vậy! Đến khi phát giác thì ra là thấy quản lý đang nhìn, thật đáng sợ!
"Dám nhìn chằm chằm vào Y Ân của anh, tên nhóc đó thật đáng chết!"
Đó là sự trải nghiệm tiết học đầu tiên của Lục Minh!
Những ngày sau cũng trôi qua bình lặng như thế, chỉ có người bạn bàn trên đôi lúc lại thấy khó chịu và tần suất nhìn thấy Vương Hi Hòa của Lục Minh tăng cao. Đến bây giờ Lục Minh đã đập tan ấn tượng đầu tiên của bản thân đối với Vương Hi Hòa, dịu dàng như thế, nhẹ nhàng như thế, sao có thể đáng sợ được chứ!?
Sau một tuần nghỉ dưỡng Tiêu An Nhược rốt cuộc cũng có thể đến trường, suốt thời gian đó cậu không hề gặp lại Triệu Kỳ Nhiễm, cũng không có hồn ma nào xuất hiện nhờ giúp đỡ. Một tuần vừa qua là khoảng thời gian bình yên nhất của Tiêu An Nhược.
Khi đến phòng ký túc cậu mới biết bạn cùng phòng của cậu cũng đã không ở đó từ một tuần hơn. Cũng có nghĩa là sau ngày đầu tiên gặp Tiêu An Nhược, Triệu Lâm Nhữ có lẽ đã không trở về đây thêm lần nào nữa. Bên trong phòng do có người định kỳ đến thu dọn cho nên cũng không đến mức nào, nhìn thấy đồ đạt của Triệu Lâm Nhữ vẫn còn ở yên vị trí Tiêu An Nhược chìm trong suy nghĩ giây lát rồi cũng không lo nhiều nữa.
"Tên đó cũng có thiện cảm với mình chút nào đâu?"
Lục Minh buổi sáng đến Tiêu gia đón Tiêu An Nhược, khi nãy đứng trước cầu thang thấy có nhiều người tụ tập, Lục Minh nói muốn đi mua nước uống nhưng Tiêu An Nhược thừa biết hắn đi đâu.
Đang loay hoay trải ga giường thì cửa phòng mở ra, Triệu Lâm Nhữ bước vào phòng nhưng làm như không hề thấy Tiêu An Nhược đứng đó, một cái liếc mắt cũng tiết kiệm.
Nhưng khi Tiêu An Nhược để ý lại mọi chuyện mới thấy có gì đó không ổn, chiếc cặp trên giường, bộ quần áo được mắc một cách gọn gàng trên giá, chiếc điện thoại trên bàn, đó là những thứ Triệu Lâm Nhữ vừa mới lấy ra khỏi người khi bước vào phòng. Nhưng...những thứ đó ban đầu đã nằm ở đó rồi mà!
Đang lâm vào trạng thái bối rối, Triệu Lâm Nhữ lại từ ngoài cửa bước vào, những động tác lại cứ như thế, lặp lại và lặp lại. Cánh cửa lại một lần nữa mở ra, Tiêu An Nhược theo phản xạ nhìn lại Triệu Lâm Nhữ thì không thấy đâu, theo thứ tự từ nãy lúc này hẳn là hắn đang treo quần áo lên mới phải. Tiêu An Nhược một lần nữa nhìn ra cửa thì bên ngoài là Lục Minh, không biết vì sao Lục Minh cứ đứng bên ngoài ngó vào trong.
"Mày đang làm gì thế!" Tiêu An Nhược cũng thấy lạ, bước đến mở toang cánh cửa phòng ra.
"Tiêu An Nhược, mày có phải bị ôn thần bám đuôi không? Sao đi đâu cũng có rắc rối thế!" Lục Minh vẫn còn run lẩy bẩy đứng bên ngoài, làm tư thế có chết cũng không bước vào bên trong.
"Mày nói vậy là sao? Nếu bị ôn thần bám người đầu tiên có chuyện nhất định là mày, cái miệng xúi quẩy vừa thôi!"
"Mày chưa biết gì hả?" Lục Minh lại ngó đầu vào bên trong một lần nữa, rồi nói "Chắc ngày mai họ sẽ đến dọn đồ đi thôi!"
"Thật ra là có chuyện gì? Có phải mày nghe được chuyện gì không?" Tiêu An Nhược bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn đối với Lục Minh, nhưng lại nghĩ đến sự việc của Triệu Lâm Nhữ khi nãy thì thấy có điều không ổn.
"Tao mới đi nhiều chuyện, nghe được mấy giáo viên nói sáng nay cảnh sát đã liên hệ với nhà trường, nói...nói là tìm được xác chết của Triệu Lâm Nhữ tại một con hẻm nhỏ phía sau thư viện trường.
Nghe nói tại vì đó là một khu vực hay có bọn hút chích tụ tập nên ít khi có ai ra đó lắm, hôm nay có mấy thanh niên đi ra đó, không hỏi cũng biết làm gì rồi, phát hiện được. Cảnh sát nói chắc cũng chết được rất lâu rồi, do bị để lại ngoài không khí quá lâu có nhiều yếu tố ảnh hưởng nên không xác định chính xác được."Lục Minh vừa kể vừa run sợ, hôm hắn gặp được Triệu Lâm Nhữ còn đòi đánh nhau với hắn, bây giờ làm sao đánh đây, mà đánh hắn...hắn có biết đau không?
"Ba ngày rồi sao?" Vừa nói Tiêu An Nhược vừa liếc nhìn vào phòng, ngoài dự tính là Triệu Lâm Nhữ đang ngồi rất quy củ trên giường của hắn, mắt nhìn về phía Tiêu An Nhược.
"Hay mày qua phòng tao ở đi, lỡ bên đây tối mày lại thấy hắn về thì sao?"
"Không cần đâu!" Tiêu An Nhược phất tay cho qua.
"Không cần gì chứ! Mày đừng tưởng con ma nào cũng hiền như Lâm Di Hòa, tên đó lúc còn sống đã không ưa mày rồi, lỡ hắn làm gì mày rồi sao?"
"Ý tao là không cần đợi tối, tao đã thấy hắn rồi, đang ngồi một cách rất chỉnh chu trong phòng kìa!" Tiêu An Nhược đánh mắt về phía giường, ra hiệu cho Lục Minh. Lục Minh sau khi nghe được thì ngã ngồi dưới đất. Cứ luôn miệng phải gọi cảnh sát, Tiêu An Nhược thấy thế nói "Gọi thiên sư thì đúng hơn."
Nhưng Lục Minh đã bấm số gọi, người hắn gọi là Triệu Kỳ Nhiễm.
Tác giả: Từ từ thì Sếp Triệu cũng thành thiên sư bất đắc dĩ luôn, nhập gia tùy tục mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.