Bạn Trai Là Cảnh Sát Không Tồi
Chương 36
Thập Tam Cửu Nguyệt
02/02/2023
Triệu Kỳ Nhiễm không có thời gian báo cáo mọi chuyện lên cấp trên, chỉ đành một lần nữa đối thoại với hung thủ. Nhưng lần này, lại có thêm Trần Quảng Nguyên cùng Phó chỉ huy của thành phố xuất hiện, Triệu Kỳ Nhiễm thì không kịp thôi, những người còn lại trong Sở thì kịp. Cuộc nói chuyện đầu tiên đã được Triệu Kỳ Nhiễm ghi âm lại và gửi cho Quảng Nguyện từ lâu, sau khi nghe đến đoạn có bom hắn đã lập tức cấp báo cho cấp trên.
Và như sắp đặt, không hiểu vì sao Phó chỉ huy Sở cảnh sát thành phố lại đang trên đường đến tỉnh A, sau khi giải thích sơ bộ mọi chuyện cho Phó chỉ huy nghe, ông ấy một hai muốn theo Quảng Nguyên đến đây.
Triệu Kỳ Nhiễm trước sự chứng kiến của nhiều thêm hai người, chấp nhận cuộc gọi đến. Đầu dây bên kia vẫn là giọng điệu quen thuộc, một giọng cười cứ kéo dài ở đầu dây bên kia như đánh vào tâm lý của đám người Triệu Kỳ Nhiễm.
"Thì ra cậu kéo dài thời gian là để cứu Vương Hi Triệt." Việc Vương Văn Thức biết được chuyện Hi Triệt được cứu cũng nằm trong suy tính của Triệu Kỳ Nhiễm. Anh chắc chắn xung quanh chiếc container đó nhất định có người theo dõi, nhưng khi nghe nói cảnh sát mang Hi Triệt đi rất dễ dàng anh đã nghĩ rằng mình đã lầm, nhưng còn một lý do nữa, đó là bọn chúng không đủ nhân lực để chống lại cảnh sát có vũ trang.
"Không phải ông đó là chủ ý của ông sao?Hay tôi đã lầm?"
Tiếng cười chướng tai đó lại một lần nữa chen vào cuộc nói chuyện.
"Đã nói chuyện nhiều như thế, vậy ông có thể cho tôi biết ông là ai không?" Giữa muôn vàn sự khó hiểu, cách trực quan nhất đương nhiên là hỏi chính chủ. Nhưng việc chính chủ có thành thật hay không, thì anh không quản được.
"Tôi nghĩ các người đã rất hoang mang rồi phải không? Dựa trên sự nhân đạo của bản thân, tôi rất vinh dự được nói cho mọi người nghe...tôi là ai?"
Nghe hắn nói đến sự "nhân đạo của bản thân", Tiêu An Nhược không ngừng tự phỉ nhổ trong lòng mình, hạn người như hắn mà lại nhân đạo, cậu sẽ lập tức xông ra ngoài giết người, để thưởng thức một chút sự nhân đạo thối nát đó.
Vương Văn Thức cũng không trực tiếp nói cho bọn họ biết thân phận thật của hắn, mà Triệu Kỳ Nhiễm bên đây có thể nghe tiếng hắn vừa rít nhẹ một điếu thuốc. Dường như hắn coi cuộc trò chuyện này như là cuộc trò chuyện giữa những người bạn học đã lâu không gặp, đang ôn chuyện cũ lại với nhau.
.......................
Vương Văn Thức là một người "thất bại", bỏ học từ năm lớp tám, kiến thức không đủ, bằng cấp không có. Hắn theo một ông anh cùng xóm đi làm công nhân cho một công trường, khỏi phải nói mức lương bèo bọt như thế nào, tên chủ quản lại như có thù với hắn, chèn ép thì thôi đi lại vô cớ, trừ lương, tăng ca rồi lại tăng công việc ngoài giờ. Được hai năm, hắn gặp một cô gái là con của một người phụ bếp, hai người gặp nhau khi cô thay mẹ đem cơm đến công trường cho công nhân tại đây.
Hai người qua lại được hơn hai tháng thì cô gái mang thai, nhưng có người cha mẹ nào lại muốn con gái mình cưới một công nhân tại công trường. Sợ cô gái bị mang tiếng, mẹ cô đã dẫn cô về quê, mà không để tâm đến cha đứa bé như thế nào?
Vương Văn Thức lại thật sự rơi vào lưới tình, khi nghe nói cô có thai hắn đã rất vui mừng, số tiền chắt chiu dành dụm được hắn tính toán để chuẩn bị cho cô gái một hôn lễ không thua kém ai. Nhưng kể từ ngày hôm sau khi biết được tin cô gái có thai, hắn đã không thể tìm được mẹ con hai người, khi hỏi ra mới biết mẹ cô gái đã nghỉ việc, cả hai mẹ con đã về quê.
Cha cô gái là người trực tiếp đối thoại với hắn ngày hôm đó, ông cho hắn biết tại sao vợ ông lại dẫn con gái về quê, rằng hắn không xứng với cô như thế nào, rằng hắn vô dụng như thế nào? Niềm vui khi sắp được làm cha hắn còn chưa tận hưởng đủ, đã bị đẩy xuống bờ vực của sự tuyệt vọng.
Vì nghĩ có lẽ tại bản thân là một công nhân nghèo hèn, nên cha mẹ cô không đồng ý, Vương Văn Thức nghỉ việc tại công trường và lao vào những chuỗi ngày làm công, đôi khi một ngày hắn có thể tiếp nhận bảy tám công việc một lượt. Sự cố gắng làm việc của hắn khiến những người xung quanh từ nể phục đến sợ hãi, không biết có khi nào đang làm hắn lại lăn đùng ra chết hay không?
Hơn bảy năm sau, Vương Văn Thức giờ là trưởng phòng cho một công ty chuyển phát nhanh, tuy quy mô không lớn nhưng làm ăn rất khá. Một ngày thời tiết ưu ái cho ánh nắng đến sớm, Vương Văn Thức cầm trong tay tờ phép năm, rời thành phố quay về quê cô gái mà hơn bảy năm trước hắn đã yêu thương. Hắn muốn dẫn hai mẹ con lên thành phố sinh sống, cũng như nói với cha mẹ cô gái hắn đã thành công như thế nào, hắn đã có thể lo cho con gái hai người có cuộc sống giàu sang, phú quý.
.................
Vương Văn Thức lê chân từng bước trên bậc thang khu nghĩa trang làng quê hiu quạnh, buổi sáng rõ ràng ánh nắng đã ấm áp chen lấn nhau như thế nào, cớ gì cơn mưa lúc này lại mạnh mẽ như trút lên đầu hắn như thế.
Và như sắp đặt, không hiểu vì sao Phó chỉ huy Sở cảnh sát thành phố lại đang trên đường đến tỉnh A, sau khi giải thích sơ bộ mọi chuyện cho Phó chỉ huy nghe, ông ấy một hai muốn theo Quảng Nguyên đến đây.
Triệu Kỳ Nhiễm trước sự chứng kiến của nhiều thêm hai người, chấp nhận cuộc gọi đến. Đầu dây bên kia vẫn là giọng điệu quen thuộc, một giọng cười cứ kéo dài ở đầu dây bên kia như đánh vào tâm lý của đám người Triệu Kỳ Nhiễm.
"Thì ra cậu kéo dài thời gian là để cứu Vương Hi Triệt." Việc Vương Văn Thức biết được chuyện Hi Triệt được cứu cũng nằm trong suy tính của Triệu Kỳ Nhiễm. Anh chắc chắn xung quanh chiếc container đó nhất định có người theo dõi, nhưng khi nghe nói cảnh sát mang Hi Triệt đi rất dễ dàng anh đã nghĩ rằng mình đã lầm, nhưng còn một lý do nữa, đó là bọn chúng không đủ nhân lực để chống lại cảnh sát có vũ trang.
"Không phải ông đó là chủ ý của ông sao?Hay tôi đã lầm?"
Tiếng cười chướng tai đó lại một lần nữa chen vào cuộc nói chuyện.
"Đã nói chuyện nhiều như thế, vậy ông có thể cho tôi biết ông là ai không?" Giữa muôn vàn sự khó hiểu, cách trực quan nhất đương nhiên là hỏi chính chủ. Nhưng việc chính chủ có thành thật hay không, thì anh không quản được.
"Tôi nghĩ các người đã rất hoang mang rồi phải không? Dựa trên sự nhân đạo của bản thân, tôi rất vinh dự được nói cho mọi người nghe...tôi là ai?"
Nghe hắn nói đến sự "nhân đạo của bản thân", Tiêu An Nhược không ngừng tự phỉ nhổ trong lòng mình, hạn người như hắn mà lại nhân đạo, cậu sẽ lập tức xông ra ngoài giết người, để thưởng thức một chút sự nhân đạo thối nát đó.
Vương Văn Thức cũng không trực tiếp nói cho bọn họ biết thân phận thật của hắn, mà Triệu Kỳ Nhiễm bên đây có thể nghe tiếng hắn vừa rít nhẹ một điếu thuốc. Dường như hắn coi cuộc trò chuyện này như là cuộc trò chuyện giữa những người bạn học đã lâu không gặp, đang ôn chuyện cũ lại với nhau.
.......................
Vương Văn Thức là một người "thất bại", bỏ học từ năm lớp tám, kiến thức không đủ, bằng cấp không có. Hắn theo một ông anh cùng xóm đi làm công nhân cho một công trường, khỏi phải nói mức lương bèo bọt như thế nào, tên chủ quản lại như có thù với hắn, chèn ép thì thôi đi lại vô cớ, trừ lương, tăng ca rồi lại tăng công việc ngoài giờ. Được hai năm, hắn gặp một cô gái là con của một người phụ bếp, hai người gặp nhau khi cô thay mẹ đem cơm đến công trường cho công nhân tại đây.
Hai người qua lại được hơn hai tháng thì cô gái mang thai, nhưng có người cha mẹ nào lại muốn con gái mình cưới một công nhân tại công trường. Sợ cô gái bị mang tiếng, mẹ cô đã dẫn cô về quê, mà không để tâm đến cha đứa bé như thế nào?
Vương Văn Thức lại thật sự rơi vào lưới tình, khi nghe nói cô có thai hắn đã rất vui mừng, số tiền chắt chiu dành dụm được hắn tính toán để chuẩn bị cho cô gái một hôn lễ không thua kém ai. Nhưng kể từ ngày hôm sau khi biết được tin cô gái có thai, hắn đã không thể tìm được mẹ con hai người, khi hỏi ra mới biết mẹ cô gái đã nghỉ việc, cả hai mẹ con đã về quê.
Cha cô gái là người trực tiếp đối thoại với hắn ngày hôm đó, ông cho hắn biết tại sao vợ ông lại dẫn con gái về quê, rằng hắn không xứng với cô như thế nào, rằng hắn vô dụng như thế nào? Niềm vui khi sắp được làm cha hắn còn chưa tận hưởng đủ, đã bị đẩy xuống bờ vực của sự tuyệt vọng.
Vì nghĩ có lẽ tại bản thân là một công nhân nghèo hèn, nên cha mẹ cô không đồng ý, Vương Văn Thức nghỉ việc tại công trường và lao vào những chuỗi ngày làm công, đôi khi một ngày hắn có thể tiếp nhận bảy tám công việc một lượt. Sự cố gắng làm việc của hắn khiến những người xung quanh từ nể phục đến sợ hãi, không biết có khi nào đang làm hắn lại lăn đùng ra chết hay không?
Hơn bảy năm sau, Vương Văn Thức giờ là trưởng phòng cho một công ty chuyển phát nhanh, tuy quy mô không lớn nhưng làm ăn rất khá. Một ngày thời tiết ưu ái cho ánh nắng đến sớm, Vương Văn Thức cầm trong tay tờ phép năm, rời thành phố quay về quê cô gái mà hơn bảy năm trước hắn đã yêu thương. Hắn muốn dẫn hai mẹ con lên thành phố sinh sống, cũng như nói với cha mẹ cô gái hắn đã thành công như thế nào, hắn đã có thể lo cho con gái hai người có cuộc sống giàu sang, phú quý.
.................
Vương Văn Thức lê chân từng bước trên bậc thang khu nghĩa trang làng quê hiu quạnh, buổi sáng rõ ràng ánh nắng đã ấm áp chen lấn nhau như thế nào, cớ gì cơn mưa lúc này lại mạnh mẽ như trút lên đầu hắn như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.