Bạn Trai Là Cảnh Sát Không Tồi
Chương 57
Thập Tam Cửu Nguyệt
02/02/2023
Tằng Vu vừa dứt lời, đám người Quảng Nguyên lập tức làm tư thế nghiêm, một tiếng "Rõ!" cả bọn bước tới bên giường bệnh của Vương Văn Thức.
Không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ nghe được vài tiếng đứt quãng của hắn ta, nào là giết người, hành hung rồi lại cứu mạng, hai người cảnh sát đứng canh trước cửa chỉ nhìn nhau rồi để lại một ánh mắt hiểu rõ kèm theo sự thông cảm mà thôi.
Bác sĩ điều trị được gọi đến sau đó xác nhận "do không cẩn thận ngã xuống đất, bị thương ngoài da", người trên giường trợn mắt lên nhìn trăn trối.
Sau khi giúp "ái nhân" trút giận, Tằng Vu cùng đám người trong phòng rút về Sở cảnh sát, chỉ chừa lại hai người canh chừng Vương Văn Thức và Tiêu An Nhược muốn đến gặp Y Ân. Triệu Kỳ Nhiễm rất muốn ở lại với cậu, nhưng do vụ án anh phải quay lại Sở mà không có lựa chọn nào khác.
....................
"Cậu ấy thế nào rồi?" Bên trong phòng Y Ân chỉ có Hi Hòa ở cạnh, trông thì có vẻ vắng lặng cùng cô đơn, nhưng cậu có thể cảm nhận được họ thật sự chỉ cần như vậy thôi.
"Không sao rồi! Em ấy vừa mới tỉnh lại, bác sĩ vừa đến thay thuốc, em ấy đang nghỉ ngơi. Dù vậy...tôi sẽ không để em ấy đến gặp Vương Văn Thức, không bao giờ, cậu không cần phải đến khuyên giải."
"Không, tôi không đến để đại diện cho ai cả, tôi đến đại diện cho bản thân tôi, tôi ở đây vì tôi muốn mà thôi. Y Ân sẽ không cần đến gặp bất cứ ai và bất cứ ai cũng không có quyền yêu cầu điều đó!"
Nghe được những lời cậu nói, Hi Hòa buông bỏ sự cảnh giác, bàn tay anh đang nắm chợt cử động, người trên giường nhẹ nhàng mở mắt ra, Hi Hòa vươn người không kiêng kỵ gì sự có mặt của Tiêu An Nhược, đặt lên môi Y Ân một nụ hôn.
"Anh đang thực hiện lời hứa của mình sao? Một nụ hôn cho sự tỉnh giấc! Nhưng lần sau...em muốn ở trong không gian riêng tư một chút." Sau khi rời khỏi Vương Văn Thức, Hi Hòa luôn dành cho Y Ân nụ hôn ngọt ngào nhất khi đôi mắt cậu từ từ hé mở, nhưng nó đã bị gián đoạn vì mọi chuyện. Hi Hòa làm như thế, là vì tham vọng của riêng bản thân và cũng muốn cho Y Ân biết rằng, mọi chuyện đã kết thúc!
"Xin chào!" Tuy không muốn phá hủy bầu không khí này nhưng Tiêu An Nhược cũng không thể đứng đó mà nhìn.
"Chào cậu..." Đây có thể nói là lần đầu tiên Y Ân và Tiêu An Nhược chính thức chào nhau, cách chào của hai con người đặc biệt có gì khác, chính là sự ngại ngùng!
Quay sang Hi Hòa vẫn luôn nắm chặt tay mình, Y Ân nhẹ giọng nói: "Em muốn ăn cháo bào ngư ở nhà hàng Lan Giang."
"Vậy...được rồi! Anh sẽ anh chóng trở lại và đương nhiên...không muốn nhận thêm một bức thư tay nào nữa." Lời cuối cùng có thể thấy rõ sự uy hiếp trong mắt Hi Hòa, nếu anh lại phải đón nhận thêm một lần nào nữa chuyện như thế, có lẽ sẽ phát điên lên thật sự.
Hi Hòa lúc đi ngang Tiêu An Nhược để lại cho cậu một ánh mắt "dặn dò", cậu đương nhiên hiểu ý anh, đáp lại bằng ánh mắt "yên tâm", Hi Hòa bình tĩnh hơn rời khỏi phòng bệnh.
Bên trong còn lại hai người, Y Ân chỉ chỉ cái ghế bên cạnh ý mời cậu ngồi, căn phòng bỗng nhiên im lặng không cần thiết. Tiêu An Nhược đảo quanh một luồng suy nghĩ như không biết sẽ mở lời như thế nào mới hợp lý, Y Ân thì quan sát cậu với một vẻ mặt hứng thú, vì cậu biết rõ suy nghĩ của cả hai.
"Không biết phải bắt đầu từ đâu phải không?" Tiêu An Nhược sau lời Y Ân nói thì cứ tiếp tục đơ mặt ra, "Đây hình như là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện riêng với nhau thì phải?"
"Đúng vậy! Cậu...từ khi nào biết được mình có thể thấy được linh hồn?" Đây có lẽ là điểm chung duy nhất mà Tiêu An Nhược biết được ở cả hai người.
"Từ khi nào à..." Như đang tìm lại một dòng thời gian nào đó, im lặng đôi chút, Y Ân bắt đầu kể lại mọi chuyện
"Sau khi tôi cùng Hi Hòa trốn khỏi tổ chức với sự giúp đỡ của Lý Mặc, tôi yêu cầu anh ấy cùng đi với chúng tôi nhưng anh ấy từ chối vì không thể bỏ lại những người khác. Chúng tôi rời đi, đi đến nơi rất xa và tin chắc ông ấy sẽ không cách nào tìm được.
Một tháng sau khi chúng tôi đến tỉnh F, gần nơi chúng tôi sinh sống bắt đầu xảy ra nhiều vụ án mạng, cho đến khi chúng tôi phát hiện ra được ám hiệu của tổ chức đã có sáu vụ án xảy ra. Tôi biết ông ấy đang uy hiếp chúng tôi, ông ấy muốn nói rằng bọn họ chết là do chúng tôi, sẽ không có nơi nào là dành cho chúng tôi cả.
Sau khi đến tỉnh A được một thời gian, Lý Mặc đột nhiên xuất hiện nhưng Hi Hòa...không nhìn thấy anh ấy." Như đã chợt khơi gợi lại một góc khuất nào đó không nên chạm tới, Y Ân lộ ra một vẻ bi thương hiếm có, ngẩn đầu lên thì thấy Tiêu An Nhược đang nhìn mình, Y Ân bỗng tỉnh người ra:"Còn cậu?"
"Tôi thì...không nhớ được là từ khi nào, không biết người lúc đó tôi nói chuyện có phải là "người" hay không? Nhưng linh hồn tôi nhận thức được đầu tiên là...mẹ tôi!" Nhớ tới lúc đó, Tiêu An Nhược có lẽ còn tự nực cười trong lòng, bà ấy xuất hiện...như một lẽ đương nhiên, mỗi sáng đánh thức cậu dậy, cho dù không thể chuẩn bị bữa sáng vẫn một hai bắt cậu phải ngồi vào bàn ăn, cho dù không thể nắm tay dắt cậu đến trường vẫn luôn cách cậu hai bước theo sau không rời, cho dù không hát ru cho cậu ngủ vẫn đứng chờ bên giường đến sáng. Là một linh hồn phiền phức, là một linh hồn lạnh lẽo, là một...người mẹ như thế!
"Mẹ cậu? Bà ấy mất khi nào?" Y Ân nghĩ có lẽ bản thân sẽ hiểu được chuyện này vì mẹ của cậu cũng đã mất từ khi cậu còn rất nhỏ, nỗi lòng muốn thấu cảm khiến bản thân cậu vô thức mở miệng.
"Khi tôi chưa biết gì gọi là cuộc đời, nhưng...cách đây hai ngày thì tôi đã biết, bà ấy bị cha tôi bày mưu sát hại. Có phải rất đáng thương hay không?"
Đôi mắt không tiêu cự của Tiêu An Nhược đều tỏ rõ sự tuyệt vọng của cậu, nếu nói ai có thể diễn giải được nó thì đó chính là sự nghiệt ngã, sự trêu đùa của thượng đế, một sự sắp đặt...tàn nhẫn.
Nhận ra bản thân đã làm không khí có vẻ trầm lặng, Tiêu An Nhược đánh lạc hướng bằng hai ba câu nói, cả hai lại bình tĩnh trò chuyện trở lại.
"Cậu nghĩ vì sao chúng ta lại thấy được "họ"?" Đây có lẽ là điều Tiêu An Nhược luôn mong muốn được hiểu nhất. Tại sao phải là bọn họ? Thật ra có nhiều người như thế hay chỉ có bọn họ không thôi, những người đó có muốn tìm ai đó giống như bản thân để tâm sự hay không, hay chỉ cố gắng giấu giếm không muốn nói ra vì sợ bản thân sẽ biến thành thứ "quái vật" trong mắt người đời.
"Có lẽ vì đó phải là chúng ta thì sao?!"
Tác giả: Xin lỗi vì nói điều này quá nhiều lần! Mình sẽ không đăng truyện theo lịch nữa mà sẽ theo tiến độ sáng tác của mình. Nguyên nhân là do truyện sắp hoàn thành nên có nhiều tình tiết cần chỉnh sửa hoặc mình muốn đưa đến cho bạn đọc thật nhanh, đừng nói chi mấy bạn mình cũng nôn về cái kết của truyện lắm luôn, mấy bạn nhớ đón đọc nhá!
Không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ nghe được vài tiếng đứt quãng của hắn ta, nào là giết người, hành hung rồi lại cứu mạng, hai người cảnh sát đứng canh trước cửa chỉ nhìn nhau rồi để lại một ánh mắt hiểu rõ kèm theo sự thông cảm mà thôi.
Bác sĩ điều trị được gọi đến sau đó xác nhận "do không cẩn thận ngã xuống đất, bị thương ngoài da", người trên giường trợn mắt lên nhìn trăn trối.
Sau khi giúp "ái nhân" trút giận, Tằng Vu cùng đám người trong phòng rút về Sở cảnh sát, chỉ chừa lại hai người canh chừng Vương Văn Thức và Tiêu An Nhược muốn đến gặp Y Ân. Triệu Kỳ Nhiễm rất muốn ở lại với cậu, nhưng do vụ án anh phải quay lại Sở mà không có lựa chọn nào khác.
....................
"Cậu ấy thế nào rồi?" Bên trong phòng Y Ân chỉ có Hi Hòa ở cạnh, trông thì có vẻ vắng lặng cùng cô đơn, nhưng cậu có thể cảm nhận được họ thật sự chỉ cần như vậy thôi.
"Không sao rồi! Em ấy vừa mới tỉnh lại, bác sĩ vừa đến thay thuốc, em ấy đang nghỉ ngơi. Dù vậy...tôi sẽ không để em ấy đến gặp Vương Văn Thức, không bao giờ, cậu không cần phải đến khuyên giải."
"Không, tôi không đến để đại diện cho ai cả, tôi đến đại diện cho bản thân tôi, tôi ở đây vì tôi muốn mà thôi. Y Ân sẽ không cần đến gặp bất cứ ai và bất cứ ai cũng không có quyền yêu cầu điều đó!"
Nghe được những lời cậu nói, Hi Hòa buông bỏ sự cảnh giác, bàn tay anh đang nắm chợt cử động, người trên giường nhẹ nhàng mở mắt ra, Hi Hòa vươn người không kiêng kỵ gì sự có mặt của Tiêu An Nhược, đặt lên môi Y Ân một nụ hôn.
"Anh đang thực hiện lời hứa của mình sao? Một nụ hôn cho sự tỉnh giấc! Nhưng lần sau...em muốn ở trong không gian riêng tư một chút." Sau khi rời khỏi Vương Văn Thức, Hi Hòa luôn dành cho Y Ân nụ hôn ngọt ngào nhất khi đôi mắt cậu từ từ hé mở, nhưng nó đã bị gián đoạn vì mọi chuyện. Hi Hòa làm như thế, là vì tham vọng của riêng bản thân và cũng muốn cho Y Ân biết rằng, mọi chuyện đã kết thúc!
"Xin chào!" Tuy không muốn phá hủy bầu không khí này nhưng Tiêu An Nhược cũng không thể đứng đó mà nhìn.
"Chào cậu..." Đây có thể nói là lần đầu tiên Y Ân và Tiêu An Nhược chính thức chào nhau, cách chào của hai con người đặc biệt có gì khác, chính là sự ngại ngùng!
Quay sang Hi Hòa vẫn luôn nắm chặt tay mình, Y Ân nhẹ giọng nói: "Em muốn ăn cháo bào ngư ở nhà hàng Lan Giang."
"Vậy...được rồi! Anh sẽ anh chóng trở lại và đương nhiên...không muốn nhận thêm một bức thư tay nào nữa." Lời cuối cùng có thể thấy rõ sự uy hiếp trong mắt Hi Hòa, nếu anh lại phải đón nhận thêm một lần nào nữa chuyện như thế, có lẽ sẽ phát điên lên thật sự.
Hi Hòa lúc đi ngang Tiêu An Nhược để lại cho cậu một ánh mắt "dặn dò", cậu đương nhiên hiểu ý anh, đáp lại bằng ánh mắt "yên tâm", Hi Hòa bình tĩnh hơn rời khỏi phòng bệnh.
Bên trong còn lại hai người, Y Ân chỉ chỉ cái ghế bên cạnh ý mời cậu ngồi, căn phòng bỗng nhiên im lặng không cần thiết. Tiêu An Nhược đảo quanh một luồng suy nghĩ như không biết sẽ mở lời như thế nào mới hợp lý, Y Ân thì quan sát cậu với một vẻ mặt hứng thú, vì cậu biết rõ suy nghĩ của cả hai.
"Không biết phải bắt đầu từ đâu phải không?" Tiêu An Nhược sau lời Y Ân nói thì cứ tiếp tục đơ mặt ra, "Đây hình như là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện riêng với nhau thì phải?"
"Đúng vậy! Cậu...từ khi nào biết được mình có thể thấy được linh hồn?" Đây có lẽ là điểm chung duy nhất mà Tiêu An Nhược biết được ở cả hai người.
"Từ khi nào à..." Như đang tìm lại một dòng thời gian nào đó, im lặng đôi chút, Y Ân bắt đầu kể lại mọi chuyện
"Sau khi tôi cùng Hi Hòa trốn khỏi tổ chức với sự giúp đỡ của Lý Mặc, tôi yêu cầu anh ấy cùng đi với chúng tôi nhưng anh ấy từ chối vì không thể bỏ lại những người khác. Chúng tôi rời đi, đi đến nơi rất xa và tin chắc ông ấy sẽ không cách nào tìm được.
Một tháng sau khi chúng tôi đến tỉnh F, gần nơi chúng tôi sinh sống bắt đầu xảy ra nhiều vụ án mạng, cho đến khi chúng tôi phát hiện ra được ám hiệu của tổ chức đã có sáu vụ án xảy ra. Tôi biết ông ấy đang uy hiếp chúng tôi, ông ấy muốn nói rằng bọn họ chết là do chúng tôi, sẽ không có nơi nào là dành cho chúng tôi cả.
Sau khi đến tỉnh A được một thời gian, Lý Mặc đột nhiên xuất hiện nhưng Hi Hòa...không nhìn thấy anh ấy." Như đã chợt khơi gợi lại một góc khuất nào đó không nên chạm tới, Y Ân lộ ra một vẻ bi thương hiếm có, ngẩn đầu lên thì thấy Tiêu An Nhược đang nhìn mình, Y Ân bỗng tỉnh người ra:"Còn cậu?"
"Tôi thì...không nhớ được là từ khi nào, không biết người lúc đó tôi nói chuyện có phải là "người" hay không? Nhưng linh hồn tôi nhận thức được đầu tiên là...mẹ tôi!" Nhớ tới lúc đó, Tiêu An Nhược có lẽ còn tự nực cười trong lòng, bà ấy xuất hiện...như một lẽ đương nhiên, mỗi sáng đánh thức cậu dậy, cho dù không thể chuẩn bị bữa sáng vẫn một hai bắt cậu phải ngồi vào bàn ăn, cho dù không thể nắm tay dắt cậu đến trường vẫn luôn cách cậu hai bước theo sau không rời, cho dù không hát ru cho cậu ngủ vẫn đứng chờ bên giường đến sáng. Là một linh hồn phiền phức, là một linh hồn lạnh lẽo, là một...người mẹ như thế!
"Mẹ cậu? Bà ấy mất khi nào?" Y Ân nghĩ có lẽ bản thân sẽ hiểu được chuyện này vì mẹ của cậu cũng đã mất từ khi cậu còn rất nhỏ, nỗi lòng muốn thấu cảm khiến bản thân cậu vô thức mở miệng.
"Khi tôi chưa biết gì gọi là cuộc đời, nhưng...cách đây hai ngày thì tôi đã biết, bà ấy bị cha tôi bày mưu sát hại. Có phải rất đáng thương hay không?"
Đôi mắt không tiêu cự của Tiêu An Nhược đều tỏ rõ sự tuyệt vọng của cậu, nếu nói ai có thể diễn giải được nó thì đó chính là sự nghiệt ngã, sự trêu đùa của thượng đế, một sự sắp đặt...tàn nhẫn.
Nhận ra bản thân đã làm không khí có vẻ trầm lặng, Tiêu An Nhược đánh lạc hướng bằng hai ba câu nói, cả hai lại bình tĩnh trò chuyện trở lại.
"Cậu nghĩ vì sao chúng ta lại thấy được "họ"?" Đây có lẽ là điều Tiêu An Nhược luôn mong muốn được hiểu nhất. Tại sao phải là bọn họ? Thật ra có nhiều người như thế hay chỉ có bọn họ không thôi, những người đó có muốn tìm ai đó giống như bản thân để tâm sự hay không, hay chỉ cố gắng giấu giếm không muốn nói ra vì sợ bản thân sẽ biến thành thứ "quái vật" trong mắt người đời.
"Có lẽ vì đó phải là chúng ta thì sao?!"
Tác giả: Xin lỗi vì nói điều này quá nhiều lần! Mình sẽ không đăng truyện theo lịch nữa mà sẽ theo tiến độ sáng tác của mình. Nguyên nhân là do truyện sắp hoàn thành nên có nhiều tình tiết cần chỉnh sửa hoặc mình muốn đưa đến cho bạn đọc thật nhanh, đừng nói chi mấy bạn mình cũng nôn về cái kết của truyện lắm luôn, mấy bạn nhớ đón đọc nhá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.