Bạn Trai Là Cảnh Sát Không Tồi
Chương 75
Thập Tam Cửu Nguyệt
02/02/2023
Phía cảnh sát đã bắt đầu khởi kiện đám người Tiêu Viễn Trì. Theo như Tằng Vũ nói, Vương Văn Thức và Tiêu Viễn Trì đã cầm chắc án tử trong tay rồi. Chưa nói đến việc bọn chúng đã giết bao nhiêu người, với số lượng vũ khí thu được tại căn cứ, bọn họ đã bị ghép vào tội buôn lậu đặc biệt nghiêm trọng.
Đây là vụ án có thể nói là cực kỳ lớn, ảnh hưởng của nó cũng có thể nói là cực kỳ rộng. Số lượng bị cáo hầu tòa đã lên tới gần con số một trăm!
Đó là vẫn chưa kể đến nhân chứng của vụ việc, Triệu Kỳ Nhiễm đã hứa sẽ không để người khác biết đến sự tồn tại của bọn họ. Anh không hề nói suông, đứng ở vị trí là một cảnh sát, một khi đã hứa anh nhất định sẽ làm được.
Lời khai của Hi Hòa, Y Ân cùng Vương Văn Thức thật ra cũng đủ rồi. Vật chứng được đem về từ trụ sở chính của tổ chức và căn phòng bí mật bên trong Tiêu gia, phòng vật chứng thức bốn đem vẫn chưa xét nghiệm đủ. Chỉ cần bao nhiêu đó, mọi chuyện xem như đã kết thúc.
Chỉ tội có đám người tử tù được Vương Văn Thức dùng mọi cách đem ra ngoài, còn chưa đi nóng chân đã bị bắt lại. Hơn nữa thời gian thi hành án của bọn chúng đáng lẽ ra là sang năm. Chính vì chuyện này, mà nó đã rút ngắn lại chỉ còn một tháng.
Vụ việc trên khỏi phải nói là kinh động đến giới truyền thông và ngành cảnh sát như thế nào. Qua đó cũng thức tỉnh các bậc phụ huynh nên để mắt đến con em mình hơn. Và giáo dục bọn họ một điều rằng, nếu không muốn nuôi thì đừng để chúng được sinh ra, nếu chúng đã được sinh ra thì nhất định phải nuôi.
Vì điều đó không phải là một bản hợp đồng lao động không công, mà chính là thiên chức và trách nhiệm của những người làm mẹ cha. Làm sao bạn có thể biết đứa bé mà bạn giao cho người khác, sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Hay là nó sẽ rơi vào hoàn cảnh còn khắc nghiệt hơn hiện tại nhiều.
Không chỉ có bọn tội phạm, ngành cảnh sát cũng phải chịu một thiệt hai vô cùng lớn. Từ cấp huyện, tỉnh, thành phố, có hơn bốn mươi đông chí cảnh sát ở các chức vụ cao thấp bị cắt chức hoàn toàn. Không phải là rút kinh nghiệm hay đình chỉ, mà là lập tức bị rút khỏi ngành và chịu sự phán xét của pháp luật.
Tin tức được đưa ra khiến người dân trở nên hoang mang tột độ. Thậm chí họ còn truyền miệng nhau câu hỏi, có khi nào lúc báo án bản thân sẽ trở thành nghi phạm hay không?
Hàng loạt cuộc họp cấp cao được tổ chức nhằm một lần nữa đánh giá lại vai trò của người cảnh sát trong mắt người dân. Cảnh sát làm việc đã phần đều dựa vào dân, nhân chứng hay vật chứng mà họ cung cấp, đôi khi lại trở thành thứ kết thúc một vụ án. Người dân không có lòng tin vào cảnh sát, vào pháp luật, thì ngành cảnh sát của bọn họ làm sao làm việc được.
Tằng Vũ ngồi ở vị trí cao trong cuộc họp, nhưng không đả động tiếng nào. Suốt cả quá trình điều tra và kết thúc vụ án đó, anh đều chỉ dùng người của mình, nên anh hiểu hơn ai hết sự tin tưởng thật sự quan trọng. Quãng đường để người dân có lại lòng tin đối với ngành cảnh sát, anh thật sự nghĩ nó khó khăn hơn rất nhiều.
Quay lại nhà của bọn họ, nơi đã có đầy đủ tất cả mọi người có liên quan đến vụ án nhưng không tiện đến tòa. Anh báo cho Y Hạ và hai anh em Tiêu gia về án tử của Vương Văn Thức và Tiêu Viễn Trì. Ai cũng biết trước kết cục là gì, nên cũng không quá ngạc nhiên.
Tiêu Phong chỉ nói đó là hậu quả ông ấy tự tạo, còn Y Hạ thì lại muốn hỏa táng Vương Văn Thức, sau đó mang tro cốt ông về nơi ở mới của bọn họ. Tuy ông ta có lỗi, nhưng cuối cùng cũng biết hối cãi và giúp đỡ cảnh sát. Hi Hòa cũng đã nói trước với bọn trẻ kia và bọn họ không có ý kiến gì. Còn về Tiêu Viễn Trì, Tiêu Phong hiện tại là người có quyền lớn nhất ở Tiêu gia, chỉ buông ra một cậu "Tiêu Viễn Trì sẽ không được đặt gần mẹ, ông ta không xứng.", rồi không nói gì thêm.
Sau khi xong xuôi, Y Hạ cùng Hi Hòa để lại một địa chỉ nói Tiêu An Nhược có thể đến chơi khi nào cậu muốn, rồi rời đi. Triệu Kỳ Nhiễm hiện tại đang ở Sở cảnh sát, Tiêu An Nhược cũng không muốn quấy rối công tác của anh, nói với Tiêu Phong vài câu rồi đi đến trường học.
Cậu định hôm nay sẽ đến văn phòng trường để nói về việc dọn ra ngoài, thật ra chỉ vài cái thủ tục mà thôi, người cậu lo nhất chính là Triệu Lâm Nhữ. Hiện tại bên cảnh sát đang cho người nhận vụ mất tích của cha hắn, nhưng trong thời gian chờ đợi, hắn cũng không thể cứ đi theo bên cạnh cậu được.
Bỗng nhiên Tử Ngôn chợt nghĩ đến một chuyện mà Y Hạ từng nói trước đó với cậu. Nếu bản thân có chấp niệm không thể buông đối với một người đã mất, một ngày năng lực này sẽ tự động xuất hiện, sau khi làm xong mọi chuyện nó cũng sẽ tự động biến mất.
Y Hạ vì Lý Mặc nên mới bộc lộ khả năng này, cậu thì là vì mẹ mình. Vậy...có ai vì Triệu Lâm Nhữ hay không?
Tiêu An Nhược vừa bước đến cửa ký túc xá đã thấy Triệu Lâm Nhữ đứng đó, thầm nghĩ có lẽ vì hôm qua mình không nói lời nào mà rời khỏi đây, nên làm hắn không vui hay không?
Triệu Lâm Nhữ từ sáng đã đứng đó rồi! Hắn rõ là không thể nào nhìn được người bên trong thêm được nữa, nên xuống đây đợi cậu, không ngờ vì chuyện buổi sáng Tiêu An Nhược lại quay lại trễ. Vừa thấy bóng cậu phía xa, hắn đã vội vàng đi tới, sau đó ra dấu cho cậu đến một nơi vắng vẻ.
Cậu đoán có lẽ hắn đã nhìn thấy người trong phòng nên đang hoảng loạn. Cậu cũng định nhân cơ hội này nói với hắn một chút về ý định của mình, xem coi hắn muốn tính toán như thế nào?
"Cậu thấy người bên trong rồi phải không? Từ hôm nay hắn sẽ ở lại đó, cậu không ngại chứ!" Tiêu An Nhược lên tiếng.
"Tôi biết người bên trong, hắn là người quen của tôi."
Sau đó Triệu Lâm Nhữ kể lại mối quan hệ của hai người họ cho Tiêu An Nhược ra. Sau khi hiểu được đôi chút về hai người này, cậu quay sang nhìn hắn rồi kết luận:
"Không phải hắn thích cậu hay sao? Rõ ràng là đang theo đuổi còn gì, tới ở chỗ trước đây của cậu không thể là trùng hợp được."
"Có lẽ là vậy! Nhưng thế thì có làm sao chứ, hiện tại cũng đã quá muộn rồi..."
Triệu Lâm Nhữ tuy đang nói điều cay đắng nhưng lại đúng sự thật. Cho dù có người yêu hắn thì sao, bọn họ đã định là không có kết quả từ đầu rồi.
"Tôi định dọn ra bên ngoài với Kỳ Nhiễm, cậu có muốn đi theo hay không?"
Hắn biết bản thân đã trở thành một sự rắc rối đối với Tiêu An Nhược. Hai người họ là người yêu của nhau, họ sống chung không biết chừng còn làm nhiều việc khác. Bản thân hắn cũng không có nhu cầu trở thành bóng đèn. Với lại hiện tại có Lư Minh ở đó, tuy hắn không thể nhìn thấy hồn ma, nhưng hai người dù sao suốt năm năm qua cũng coi như đã hiểu nhau.
Thấy bộ dạng hôm nay của hắn, bản thân cũng không thể làm lơ được, Triệu Lâm Nhữ quyết định sẽ ở lại ký túc xá!
Đây là vụ án có thể nói là cực kỳ lớn, ảnh hưởng của nó cũng có thể nói là cực kỳ rộng. Số lượng bị cáo hầu tòa đã lên tới gần con số một trăm!
Đó là vẫn chưa kể đến nhân chứng của vụ việc, Triệu Kỳ Nhiễm đã hứa sẽ không để người khác biết đến sự tồn tại của bọn họ. Anh không hề nói suông, đứng ở vị trí là một cảnh sát, một khi đã hứa anh nhất định sẽ làm được.
Lời khai của Hi Hòa, Y Ân cùng Vương Văn Thức thật ra cũng đủ rồi. Vật chứng được đem về từ trụ sở chính của tổ chức và căn phòng bí mật bên trong Tiêu gia, phòng vật chứng thức bốn đem vẫn chưa xét nghiệm đủ. Chỉ cần bao nhiêu đó, mọi chuyện xem như đã kết thúc.
Chỉ tội có đám người tử tù được Vương Văn Thức dùng mọi cách đem ra ngoài, còn chưa đi nóng chân đã bị bắt lại. Hơn nữa thời gian thi hành án của bọn chúng đáng lẽ ra là sang năm. Chính vì chuyện này, mà nó đã rút ngắn lại chỉ còn một tháng.
Vụ việc trên khỏi phải nói là kinh động đến giới truyền thông và ngành cảnh sát như thế nào. Qua đó cũng thức tỉnh các bậc phụ huynh nên để mắt đến con em mình hơn. Và giáo dục bọn họ một điều rằng, nếu không muốn nuôi thì đừng để chúng được sinh ra, nếu chúng đã được sinh ra thì nhất định phải nuôi.
Vì điều đó không phải là một bản hợp đồng lao động không công, mà chính là thiên chức và trách nhiệm của những người làm mẹ cha. Làm sao bạn có thể biết đứa bé mà bạn giao cho người khác, sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Hay là nó sẽ rơi vào hoàn cảnh còn khắc nghiệt hơn hiện tại nhiều.
Không chỉ có bọn tội phạm, ngành cảnh sát cũng phải chịu một thiệt hai vô cùng lớn. Từ cấp huyện, tỉnh, thành phố, có hơn bốn mươi đông chí cảnh sát ở các chức vụ cao thấp bị cắt chức hoàn toàn. Không phải là rút kinh nghiệm hay đình chỉ, mà là lập tức bị rút khỏi ngành và chịu sự phán xét của pháp luật.
Tin tức được đưa ra khiến người dân trở nên hoang mang tột độ. Thậm chí họ còn truyền miệng nhau câu hỏi, có khi nào lúc báo án bản thân sẽ trở thành nghi phạm hay không?
Hàng loạt cuộc họp cấp cao được tổ chức nhằm một lần nữa đánh giá lại vai trò của người cảnh sát trong mắt người dân. Cảnh sát làm việc đã phần đều dựa vào dân, nhân chứng hay vật chứng mà họ cung cấp, đôi khi lại trở thành thứ kết thúc một vụ án. Người dân không có lòng tin vào cảnh sát, vào pháp luật, thì ngành cảnh sát của bọn họ làm sao làm việc được.
Tằng Vũ ngồi ở vị trí cao trong cuộc họp, nhưng không đả động tiếng nào. Suốt cả quá trình điều tra và kết thúc vụ án đó, anh đều chỉ dùng người của mình, nên anh hiểu hơn ai hết sự tin tưởng thật sự quan trọng. Quãng đường để người dân có lại lòng tin đối với ngành cảnh sát, anh thật sự nghĩ nó khó khăn hơn rất nhiều.
Quay lại nhà của bọn họ, nơi đã có đầy đủ tất cả mọi người có liên quan đến vụ án nhưng không tiện đến tòa. Anh báo cho Y Hạ và hai anh em Tiêu gia về án tử của Vương Văn Thức và Tiêu Viễn Trì. Ai cũng biết trước kết cục là gì, nên cũng không quá ngạc nhiên.
Tiêu Phong chỉ nói đó là hậu quả ông ấy tự tạo, còn Y Hạ thì lại muốn hỏa táng Vương Văn Thức, sau đó mang tro cốt ông về nơi ở mới của bọn họ. Tuy ông ta có lỗi, nhưng cuối cùng cũng biết hối cãi và giúp đỡ cảnh sát. Hi Hòa cũng đã nói trước với bọn trẻ kia và bọn họ không có ý kiến gì. Còn về Tiêu Viễn Trì, Tiêu Phong hiện tại là người có quyền lớn nhất ở Tiêu gia, chỉ buông ra một cậu "Tiêu Viễn Trì sẽ không được đặt gần mẹ, ông ta không xứng.", rồi không nói gì thêm.
Sau khi xong xuôi, Y Hạ cùng Hi Hòa để lại một địa chỉ nói Tiêu An Nhược có thể đến chơi khi nào cậu muốn, rồi rời đi. Triệu Kỳ Nhiễm hiện tại đang ở Sở cảnh sát, Tiêu An Nhược cũng không muốn quấy rối công tác của anh, nói với Tiêu Phong vài câu rồi đi đến trường học.
Cậu định hôm nay sẽ đến văn phòng trường để nói về việc dọn ra ngoài, thật ra chỉ vài cái thủ tục mà thôi, người cậu lo nhất chính là Triệu Lâm Nhữ. Hiện tại bên cảnh sát đang cho người nhận vụ mất tích của cha hắn, nhưng trong thời gian chờ đợi, hắn cũng không thể cứ đi theo bên cạnh cậu được.
Bỗng nhiên Tử Ngôn chợt nghĩ đến một chuyện mà Y Hạ từng nói trước đó với cậu. Nếu bản thân có chấp niệm không thể buông đối với một người đã mất, một ngày năng lực này sẽ tự động xuất hiện, sau khi làm xong mọi chuyện nó cũng sẽ tự động biến mất.
Y Hạ vì Lý Mặc nên mới bộc lộ khả năng này, cậu thì là vì mẹ mình. Vậy...có ai vì Triệu Lâm Nhữ hay không?
Tiêu An Nhược vừa bước đến cửa ký túc xá đã thấy Triệu Lâm Nhữ đứng đó, thầm nghĩ có lẽ vì hôm qua mình không nói lời nào mà rời khỏi đây, nên làm hắn không vui hay không?
Triệu Lâm Nhữ từ sáng đã đứng đó rồi! Hắn rõ là không thể nào nhìn được người bên trong thêm được nữa, nên xuống đây đợi cậu, không ngờ vì chuyện buổi sáng Tiêu An Nhược lại quay lại trễ. Vừa thấy bóng cậu phía xa, hắn đã vội vàng đi tới, sau đó ra dấu cho cậu đến một nơi vắng vẻ.
Cậu đoán có lẽ hắn đã nhìn thấy người trong phòng nên đang hoảng loạn. Cậu cũng định nhân cơ hội này nói với hắn một chút về ý định của mình, xem coi hắn muốn tính toán như thế nào?
"Cậu thấy người bên trong rồi phải không? Từ hôm nay hắn sẽ ở lại đó, cậu không ngại chứ!" Tiêu An Nhược lên tiếng.
"Tôi biết người bên trong, hắn là người quen của tôi."
Sau đó Triệu Lâm Nhữ kể lại mối quan hệ của hai người họ cho Tiêu An Nhược ra. Sau khi hiểu được đôi chút về hai người này, cậu quay sang nhìn hắn rồi kết luận:
"Không phải hắn thích cậu hay sao? Rõ ràng là đang theo đuổi còn gì, tới ở chỗ trước đây của cậu không thể là trùng hợp được."
"Có lẽ là vậy! Nhưng thế thì có làm sao chứ, hiện tại cũng đã quá muộn rồi..."
Triệu Lâm Nhữ tuy đang nói điều cay đắng nhưng lại đúng sự thật. Cho dù có người yêu hắn thì sao, bọn họ đã định là không có kết quả từ đầu rồi.
"Tôi định dọn ra bên ngoài với Kỳ Nhiễm, cậu có muốn đi theo hay không?"
Hắn biết bản thân đã trở thành một sự rắc rối đối với Tiêu An Nhược. Hai người họ là người yêu của nhau, họ sống chung không biết chừng còn làm nhiều việc khác. Bản thân hắn cũng không có nhu cầu trở thành bóng đèn. Với lại hiện tại có Lư Minh ở đó, tuy hắn không thể nhìn thấy hồn ma, nhưng hai người dù sao suốt năm năm qua cũng coi như đã hiểu nhau.
Thấy bộ dạng hôm nay của hắn, bản thân cũng không thể làm lơ được, Triệu Lâm Nhữ quyết định sẽ ở lại ký túc xá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.