Bạn Trai Là Cảnh Sát Không Tồi
Chương 82
Thập Tam Cửu Nguyệt
02/02/2023
Mục đích của Hapi là thương lượng, hiện tại đã thành công nhanh chóng đến ngoài mong đợi, cứ tưởng còn phải kỳ kèo đôi đường, chỉ không ngờ lại thuận lợi như thế.
"Được, nếu bên anh đã thoải mái như thế, tôi cũng không còn điều kiện nào khác. Mười phút nữa sẽ gọi lại thông báo địa điểm và cách thức trao đổi, tạm biệt!"
"Được." Triệu Kỳ Nhiễm cúp máy, sau đó lại nhìn sang Tằng Vũ bên cạnh, nói: "Anh định làm thế nào? Đưa Tiêu Viễn Trì đến thật sao?"
"Ừ, đó là điều kiện trao đổi mà. Chúng ta là cảnh sát, bảo vệ an toàn cho con tin là điều quan trọng nhất. Tôi sẽ sắp xếp việc đó, cậu cứ đợi cô ta liên lạc để biết địa điểm trao đổi."
Tằng Vũ nói xong thì quay người trở vào trong xe, Triệu Kỳ Nhiễm nhìn theo thì thấy anh gọi điện cho ai đó, nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua. Anh đặt niềm tin nhiều vào Tằng Vũ, chính bằng những cách làm việc của anh ta. Hơn nữa Tiêu An Nhược là người thân duy nhất còn lại của Tiêu Phong, nếu không có sự đảm bảo nhất định, Triệu Kỳ Nhiễm tin Tằng Vũ cũng không dám làm liều.
Trong khoảng thời gian hai bên ngoài kia đang trao đổi, Tiêu An Nhược trong đây vừa nghe được một chuyện hay ho hơn nhiều. Đưa tay đặt lên bức tường có vẻ không hỗ trợ chút cách âm nào, khẽ mỉm cười có phần chua xót.
Hai người ở phòng bên cạnh có lẽ không nghĩ Tiêu An Nhược chỉ cách họ một bức tường chưa đến 30cm, và đã nghe hết những chuyện không nên nghe.
"Sao anh không ngăn cản chị ấy, hiện tại cảnh sát đã phát lệnh truy nã, vậy mà anh còn để chị ấy mạo hiểm đi ra ngoài như thế sao?"
"Lăng Phi, mọi chuyện Hapi làm đều là vì em, anh làm sao có thể ngăn cản cô ấy làm chuyện mà cô ấy muốn làm cơ chứ. Hơn nữa, nếu không có Tiêu Viễn Trì, em sẽ không thể ở bên cạnh chị em lâu được, em không biết sao? Yên tâm đi, anh và mấy anh em khác nhất định đảm bảo an toàn cho cô ấy. Sau khi xong chuyện này, chúng ta sẽ rời khỏi đây!"
Tiêu An Nhược nghe được tiếng mở cửa bên cạnh, có lẽ họ chọn nói chuyện bên trong là vì không muốn Hapi biết, nhưng không ngờ cậu lại nghe được hết. Thông qua cuộc nói chuyện của hai người họ, có thể hiểu sơ sơ được một số việc bên trong.
Hapi làm việc cho Tiêu Viễn Trì là vì cậu thiếu niên tên Lăng Phi kia. Có lẽ ông ta đã làm gì với Lăng Phi, khiến mạng sống của cậu ta chỉ có Tiêu Viễn Trì mới có thể cứu nổi. Có lẽ là một loại thuốc nào đó, liệu nó có liên quan đến thí nghiệm kia không?
Vừa dứt suy nghĩ thì cánh cửa phòng cậu bị bật mở, Hapi từ bên ngoài bước vào.
"Chúng ta phải đi đến một nơi, nếu mọi chuyện thuận lợi, cậu có thể rời đi!"
"Cô làm mọi chuyện là vì em trai cô sao?" Tiêu An Nhược không muốn có thêm ai phải phạm sai lầm, mà chuyện đó lại liên quan đến Tiêu Viễn Trì nữa.
"Cậu đã biết được chuyện gì?" Nghe hai chữ "em trai" từ miệng Tiêu An Nhược khiến Hapi không khỏi giật mình.
"Đủ để biết được tại sao cô lại khiến bản thân mình...trở thành hiện tại."
Thật ra Tiêu An Nhược không biết có phải là do Tiêu Viễn Trì uy hiếp Hapi từ ban đầu hay không? Nhưng cậu chỉ nói như thế, còn Hapi suy nghĩ được bao nhiêu thì cậu không đoán được. Và Tiêu An Nhược sẽ rất ngưỡng mộ bản thân, vì cậu dường như đã đoán đúng được mọi chuyện.
"Nếu như cậu đã biết được mọi chuyện, cậu cũng nên biết rõ tôi không thể làm gì khác. Vậy thì một lần cuối nữa, mong cậu hãy phối hợp với tôi."
"Cô có từng nghĩ đến việc, nếu Tiêu Viễn Trì được ra khỏi cánh cửa sắt kia, cô hay em trai cô, thậm chí là những người khác. Cuộc sống của các người sẽ quay trở lại giống như những ngày đầu, phải làm những việc mà bản thân không muốn, còn chưa kể đến giết người, cướp của, và đủ hết mọi chuyện. Còn nữa, cô có chắc sau khi ông ta ra ngoài sẽ thực hiện lời hứa hay không? Nếu không thì sao?"
"Vậy cậu nói chúng tôi phải làm sao? Em trai tôi chỉ vì vô tình bị ông ta bắt gặp khi đang đi cùng tôi, chỉ như thế...mà bị tôi liên lụy, mạng sống cũng không do bản thân quản nữa. Cậu có biết chúng tôi đã phải khổ cực, vất vả bao nhiêu mới mang em ấy về bên cạnh chúng tôi hay không? Còn nếu ông ta không thực hiện lời hứa, tôi sẽ không để ông ta sống yên."
Ai có thể hiểu cho cô cơ chứ? Bản thân là một người chị thế nhưng lại không thể chăm sóc được cho đứa em trai duy nhất của mình. Bao nhiêu lần cô phải trơ mắt ra nhìn Lăng Phi nằm trên bàn phẫu thuật, cầu mong thêm một lần cơ hội được sống. Khoa học hiện tại lại không có cách nào giúp được em cô, cuối cùng lại chỉ có tên cặn bã kia biết cách.
"Tôi có thể phối hợp với cô, giúp cô đối mặt với Tiêu Viễn Trì một lần. Nhưng tôi có một điều kiện, chính là sau khi hỏi được phương pháp kia, cô phải để ông ta chịu tội theo đúng pháp luật."
"Cậu không biết sao? Tôi cũng là một tên tội phạm bị truy nã, hơn nữa tôi từng làm một chuyện rất khó tha thứ trong quá khứ đối với cậu. Hiện tại cậu lại nói muốn giúp chúng tôi?"
"Tội của cô đương nhiên cô phải nhận sự trừng phạt, nhưng người mà tôi muốn giúp hiện tại không phải cô. Mà là một người chị với tình yêu thương vô điều kiện dành cho em trai. Có vấn đề gì nữa không?"
Nói xong Tiêu An Nhược giơ bàn tay ra trước mặt, Hapi dừng lại suy nghĩ đôi chút rồi nắm lấy bàn tay của cậu. Thỏa thuận hoàn thành, Tiêu An Nhược nói một chút về kế hoạch của cậu.
Hapi sau khi nghe cậu nói xong thì gật đầu đồng ý, tiện tay lấy điện thoại đưa lại cho cậu. Tiêu An Nhược mỉm cười cầm lấy, mở ra danh bạ, nhanh chóng bấm gọi.
Sau khi Tiêu An Nhược cúp máy, nhìn sang thấy Hapi lại đứng đó nhìn chằm chằm cậu. Nhìn thấy khuôn mặt khó hiểu của cậu, Hapi chỉ mỉm cười, trước khi quay người đi, nói: "Cậu thật sự không thừa hưởng được gì từ cha cậu hết!"
Hapi đi quá nhanh nên không nghe được câu trả lời của Tiêu An Nhược, nguyên văn: "Tôi vẫn là đàn ông mà..."
Tác giả: Cứ từ từ mà đợi, cùng tận hưởng sự chờ đợi nào!
"Được, nếu bên anh đã thoải mái như thế, tôi cũng không còn điều kiện nào khác. Mười phút nữa sẽ gọi lại thông báo địa điểm và cách thức trao đổi, tạm biệt!"
"Được." Triệu Kỳ Nhiễm cúp máy, sau đó lại nhìn sang Tằng Vũ bên cạnh, nói: "Anh định làm thế nào? Đưa Tiêu Viễn Trì đến thật sao?"
"Ừ, đó là điều kiện trao đổi mà. Chúng ta là cảnh sát, bảo vệ an toàn cho con tin là điều quan trọng nhất. Tôi sẽ sắp xếp việc đó, cậu cứ đợi cô ta liên lạc để biết địa điểm trao đổi."
Tằng Vũ nói xong thì quay người trở vào trong xe, Triệu Kỳ Nhiễm nhìn theo thì thấy anh gọi điện cho ai đó, nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua. Anh đặt niềm tin nhiều vào Tằng Vũ, chính bằng những cách làm việc của anh ta. Hơn nữa Tiêu An Nhược là người thân duy nhất còn lại của Tiêu Phong, nếu không có sự đảm bảo nhất định, Triệu Kỳ Nhiễm tin Tằng Vũ cũng không dám làm liều.
Trong khoảng thời gian hai bên ngoài kia đang trao đổi, Tiêu An Nhược trong đây vừa nghe được một chuyện hay ho hơn nhiều. Đưa tay đặt lên bức tường có vẻ không hỗ trợ chút cách âm nào, khẽ mỉm cười có phần chua xót.
Hai người ở phòng bên cạnh có lẽ không nghĩ Tiêu An Nhược chỉ cách họ một bức tường chưa đến 30cm, và đã nghe hết những chuyện không nên nghe.
"Sao anh không ngăn cản chị ấy, hiện tại cảnh sát đã phát lệnh truy nã, vậy mà anh còn để chị ấy mạo hiểm đi ra ngoài như thế sao?"
"Lăng Phi, mọi chuyện Hapi làm đều là vì em, anh làm sao có thể ngăn cản cô ấy làm chuyện mà cô ấy muốn làm cơ chứ. Hơn nữa, nếu không có Tiêu Viễn Trì, em sẽ không thể ở bên cạnh chị em lâu được, em không biết sao? Yên tâm đi, anh và mấy anh em khác nhất định đảm bảo an toàn cho cô ấy. Sau khi xong chuyện này, chúng ta sẽ rời khỏi đây!"
Tiêu An Nhược nghe được tiếng mở cửa bên cạnh, có lẽ họ chọn nói chuyện bên trong là vì không muốn Hapi biết, nhưng không ngờ cậu lại nghe được hết. Thông qua cuộc nói chuyện của hai người họ, có thể hiểu sơ sơ được một số việc bên trong.
Hapi làm việc cho Tiêu Viễn Trì là vì cậu thiếu niên tên Lăng Phi kia. Có lẽ ông ta đã làm gì với Lăng Phi, khiến mạng sống của cậu ta chỉ có Tiêu Viễn Trì mới có thể cứu nổi. Có lẽ là một loại thuốc nào đó, liệu nó có liên quan đến thí nghiệm kia không?
Vừa dứt suy nghĩ thì cánh cửa phòng cậu bị bật mở, Hapi từ bên ngoài bước vào.
"Chúng ta phải đi đến một nơi, nếu mọi chuyện thuận lợi, cậu có thể rời đi!"
"Cô làm mọi chuyện là vì em trai cô sao?" Tiêu An Nhược không muốn có thêm ai phải phạm sai lầm, mà chuyện đó lại liên quan đến Tiêu Viễn Trì nữa.
"Cậu đã biết được chuyện gì?" Nghe hai chữ "em trai" từ miệng Tiêu An Nhược khiến Hapi không khỏi giật mình.
"Đủ để biết được tại sao cô lại khiến bản thân mình...trở thành hiện tại."
Thật ra Tiêu An Nhược không biết có phải là do Tiêu Viễn Trì uy hiếp Hapi từ ban đầu hay không? Nhưng cậu chỉ nói như thế, còn Hapi suy nghĩ được bao nhiêu thì cậu không đoán được. Và Tiêu An Nhược sẽ rất ngưỡng mộ bản thân, vì cậu dường như đã đoán đúng được mọi chuyện.
"Nếu như cậu đã biết được mọi chuyện, cậu cũng nên biết rõ tôi không thể làm gì khác. Vậy thì một lần cuối nữa, mong cậu hãy phối hợp với tôi."
"Cô có từng nghĩ đến việc, nếu Tiêu Viễn Trì được ra khỏi cánh cửa sắt kia, cô hay em trai cô, thậm chí là những người khác. Cuộc sống của các người sẽ quay trở lại giống như những ngày đầu, phải làm những việc mà bản thân không muốn, còn chưa kể đến giết người, cướp của, và đủ hết mọi chuyện. Còn nữa, cô có chắc sau khi ông ta ra ngoài sẽ thực hiện lời hứa hay không? Nếu không thì sao?"
"Vậy cậu nói chúng tôi phải làm sao? Em trai tôi chỉ vì vô tình bị ông ta bắt gặp khi đang đi cùng tôi, chỉ như thế...mà bị tôi liên lụy, mạng sống cũng không do bản thân quản nữa. Cậu có biết chúng tôi đã phải khổ cực, vất vả bao nhiêu mới mang em ấy về bên cạnh chúng tôi hay không? Còn nếu ông ta không thực hiện lời hứa, tôi sẽ không để ông ta sống yên."
Ai có thể hiểu cho cô cơ chứ? Bản thân là một người chị thế nhưng lại không thể chăm sóc được cho đứa em trai duy nhất của mình. Bao nhiêu lần cô phải trơ mắt ra nhìn Lăng Phi nằm trên bàn phẫu thuật, cầu mong thêm một lần cơ hội được sống. Khoa học hiện tại lại không có cách nào giúp được em cô, cuối cùng lại chỉ có tên cặn bã kia biết cách.
"Tôi có thể phối hợp với cô, giúp cô đối mặt với Tiêu Viễn Trì một lần. Nhưng tôi có một điều kiện, chính là sau khi hỏi được phương pháp kia, cô phải để ông ta chịu tội theo đúng pháp luật."
"Cậu không biết sao? Tôi cũng là một tên tội phạm bị truy nã, hơn nữa tôi từng làm một chuyện rất khó tha thứ trong quá khứ đối với cậu. Hiện tại cậu lại nói muốn giúp chúng tôi?"
"Tội của cô đương nhiên cô phải nhận sự trừng phạt, nhưng người mà tôi muốn giúp hiện tại không phải cô. Mà là một người chị với tình yêu thương vô điều kiện dành cho em trai. Có vấn đề gì nữa không?"
Nói xong Tiêu An Nhược giơ bàn tay ra trước mặt, Hapi dừng lại suy nghĩ đôi chút rồi nắm lấy bàn tay của cậu. Thỏa thuận hoàn thành, Tiêu An Nhược nói một chút về kế hoạch của cậu.
Hapi sau khi nghe cậu nói xong thì gật đầu đồng ý, tiện tay lấy điện thoại đưa lại cho cậu. Tiêu An Nhược mỉm cười cầm lấy, mở ra danh bạ, nhanh chóng bấm gọi.
Sau khi Tiêu An Nhược cúp máy, nhìn sang thấy Hapi lại đứng đó nhìn chằm chằm cậu. Nhìn thấy khuôn mặt khó hiểu của cậu, Hapi chỉ mỉm cười, trước khi quay người đi, nói: "Cậu thật sự không thừa hưởng được gì từ cha cậu hết!"
Hapi đi quá nhanh nên không nghe được câu trả lời của Tiêu An Nhược, nguyên văn: "Tôi vẫn là đàn ông mà..."
Tác giả: Cứ từ từ mà đợi, cùng tận hưởng sự chờ đợi nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.