Bạn Trai Là Cảnh Sát Không Tồi
Chương 87
Thập Tam Cửu Nguyệt
02/02/2023
Tằng Vũ đi theo mùi thơm bước vào nhà bếp, nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Phong từ phía sau.
"Đừng phá, em đang làm cơm." Tiêu Phong bỏ đôi đũa trên tay xuống, quay lại đối mặt với anh.
Cầm lấy rổ rau bên cạnh, vặn vòi nước đảo qua đảo lại một lát, chợt nhớ đến một chuyện, Tằng Vũ tắt vòi nước nhìn sang Tiêu Phong, nói: "Khi nào Kỳ Nhiễm với An Nhược đến?"
"Hôm qua An Nhược bắt đầu nghỉ hè, nên sáng nay nó và Kỳ Nhiễm đã đi du lịch rồi." Nhớ lại cuộc nói chuyện lúc tối với Tiêu An Nhược khiến Tiêu Phong khi kể lại vẫn vô thức mỉm cười, hai anh em họ đều đã trở thành những người hạnh phúc.
"Sao anh là Sếp là anh lại không biết Kỳ Nhiễm xin nghỉ vậy?"
"Vậy anh phải hỏi lại xem, bao nhiêu lâu rồi Sếp Tằng chưa đến Sở vậy..."
"Anh vẫn đang trong kỳ phép của mình mà." Tằng Vũ giở giọng trẻ con, bắt đầu đánh trống lãng.
"Vậy anh còn kêu người ta phải xin phép anh không?"
"Thôi, để cho tụi nhỏ đi chơi."
Thấy Tằng Vũ làm vẻ mặt như đang chịu thiệt, Tiêu Phong nhịn lại một bụng tức cười.
"Mà này, anh còn lại một ngày phép, hôm nay hai đứa kia cũng không tới, hay là tụi mình..."
Chuông cảnh báo trong đầu Tiêu Phong bỗng bật chế độ tích cực làm việc, khuôn mặt bình thường khiến đám lưu manh muốn nhũn cả chân, hiện tại lại gian manh không còn gì bàn cãi.
"Anh lại muốn làm gì?"
"Mình làm vài nháy đi!" Vừa nói xong, Tằng Vũ không đợi Tiêu Phong phản ứng đã vác anh lên vai đi nhanh vào phòng ngủ.
Tiêu Phong bị Tằng Vũ quăng lên giường, trơ mắt nhìn người đàn ông trước mặt bắt đầu thoát y, tức đến đỏ mặt nói:
"Hôm qua tôi mới đi lại bình thường được đấy, có biết đau lắm hay không? Đám đàn ông chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới các người, chỉ biết hưởng thụ là giỏi. Cái gì vài nháy, một nháy cũng không có cửa đâu! Mới có bảy giờ sáng anh lên cơn cái gì, bếp gas còn chưa tắt đây kìa. Đi nhanh!" Nói xong câu cưới, Tiêu Phong thở hắt ra một hơi, nằm phịch xuống giường, bỏ mặc Tằng Vũ đang ngây người đứng đó.
Nhưng đây mới là suy nghĩ hiện tại của Tằng Vũ: "Em ấy nói vậy, có phải là khen mình sức khỏe tốt hay không? Bảy giờ sáng thì không thể, vậy bảy giờ tối thì có thể rồi."
Nói xong Tằng Vũ ra vẻ đã hiểu, lùi lại không tấn công Tiêu Phong nữa. Tiêu Phong thấy anh hiểu chuyện như thế thì cũng nguôi giận được đôi phần, nếu hiểu được suy nghĩ trong lòng Tằng Vũ, sợ rằng...
Nhưng chuyện gì đang xảy ra trước mắt anh vậy?
"Anh cứ để nó lơ lửng như thế mà đi ra ngoài sao?" Tiêu Phong cả khuôn mặt đều như bị thuốc nhuộm đỏ tạt trúng, hướng Tằng Vũ mà quăng đồ qua.
Nhưng hay ho hơn cả, chính là cả Tằng Vũ cũng quên mất anh đang thả rông. Vội vàng vớ lấy quần áo khi nãy mặc vào, lại quay sang lấy lòng Tiêu Phong một chút.
Kết quả là đồ ăn trên bếp tuổi thọ không cao, hai người hôm nay đành phải gọi đồ ăn ngoài rồi!
..........................................
Ở một nửa vòng trái đất bên kia, lại có điều hoàn toàn ngược lại đang xảy ra.
Triệu Kỳ Nhiễm đặt buổi sáng phong cách phương Tây lên bàn, nhìn Tiêu An Nhược đang đứng ngoài ban công tưới cây, mỉm cười hạnh phúc.
Bước lại phía sau Tiêu An Nhược, nắm lấy tay đang cầm bình nước của cậu, đồng đều lại nhịp điệu của cả hai. Ánh sáng buổi sáng thật sự mới mẻ, tiếng sóng biển vỗ rì rào, ngược lại không gây ra chút ồn ào nào. Điều đó chỉ giống như một khúc hòa âm của thiên nhiên, ban tặng cho những người đã dừng chân ở chốn này.
"Ăn sáng xong chút ta ra bờ biển đi dạo có được không?" Tiêu An Nhược một bên cảm nhận hơi ấm từ người anh, một bên nhìn những cặp đôi phía dưới, có phần thích thú.
"Được."
Một bãi biển rộng lớn, đường chân trời phía xa giống như đang thập thò ngắm nhìn những tạo vật từ phía xa. Một đường dấu chân hai người song song trên cát, chầm chậm, thẳng tắp, giống như cách họ đến với nhau. Từ chút một, nhưng là duy nhất của đối phương, không có bất kỳ ngã rẽ hay sự chọn lựa nào khác. Là sự nhận định nhau tuyệt đối!
Chọn lấy một khu vực mát mẻ dưới gốc dừa, hai bóng lưng độc nhất tựa vào nhau.
"Đến hiện tại, em vẫn cảm thấy cuộc đời mình thật sự có nhiều điều không thể tưởng tượng được." Tiêu An Nhược trong sự im lặng tận hưởng của cả hai, nhẹ giọng nói.
"Còn anh thì cảm thấy, cuộc đời này gặp được em chính là điều anh không tưởng tượng được."
"Vậy sao. Vậy ấn tượng ban đầu của anh về em như thế nào?"
"Là một người thích gây rắc rối, thích lo chuyện bao đồng, lại có một sự kỳ lạ đến thu hút người khác."
"Em không biết ấn tượng ban đầu của mình lại bết bát như vậy đấy." Tiêu An Nhược theo lời anh nói, nhớ lại những ngày ban đầu của cả hai, lại tự bản thân không nhịn được cười.
"Em biết khi nghe em bị Hapi mang đi, sau đó em lại gọi điện cho anh bảo anh hãy phối hợp với cô ấy. Anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là lần này không biết thứ vũ khí nào sẽ khiến em tổn thương đây."
Tiêu An Nhược để lại một bộ mặt cần giải thích cho anh. Triệu Kỳ Nhiễm khẽ nắm lấy bàn tay cậu, từ từ khơi gợi lại nhiều ký ức trong cậu.
"Lần đầu tiên thì bị dao đâm, sau đó lại bị súng bắn, tiếp theo thì bị bàn chải "chích" cho một nhát. Em nói xem, bản thân anh là cảnh sát nhưng vẫn không bị thương hay gặp nguy hiểm nhiều như em đâu. Nếu như anh không phải một người sắt thép, sợ rằng tim cũng vỡ ra mấy mảnh rồi, phải không?"
"Ha ha, đúng thật nhỉ! Vậy em phải bắt đầu xem trọng bản thân mình nhiều hơn rồi. Thật sự xin lỗi..." Nhẹ hôn lên đôi môi anh an ủi, Tiêu An Nhược không biết bản thân lại khiến anh nhiều lần lo lắng như thế.
"Em không cần xin lỗi, vì đó là điều khiến em cần anh hơn, không phải sao? Có bất cứ chuyện gì xảy ra, em cũng không cần tự gánh vác nữa."
"Nghe anh nói thế, tim em muốn vỡ ra vì hạnh phúc rồi đây. Thật là mật ngọt chết ruồi!"
Một đứa trẻ chạy quanh trước mặt hai người, khiến bầu không khí chợt trở nên sôi động.
"Anh nghĩ đứa trẻ của Lư Minh có biết nó được hai người cha yêu thương hay không?"
"Sẽ biết thôi, nhưng biết rồi thì sao chứ? Nó không thể nhìn thấy, không thể chạm vào. Biết bản thân được yêu thương, nhưng lại không biết tình yêu thương đến từ phía ai, có phải thật bất công không? Cho cả đứa nhỏ và cả Triệu Lâm Nhữ."
"Khi Lý Mặc biết mất, Y Ân không thể nhìn thấy linh hồn nữa, em đã thông suốt được một chuyện. Sở dĩ em có thể thấy được linh hồn, ban đầu là do chấp niệm của em đối với người mẹ quá lớn, vì nghĩ bà ấy vì sinh em ra nên mới mất. Y Ân nhìn thấy linh hồn, vì chấp niệm đối với Lý Mặc, anh ấy hy sinh sự tự do của mình để Y Ân chạy thoát. Nên khi nghe thấy lời Lư Minh nói, em đã nghĩ rằng, có lẽ nếu chấp niệm của Lư Minh lớn, cậu ấy sẽ có thể nhìn thấy Triệu Lâm Nhữ. Và nó đã xảy ra!"
"Nhưng ngược lại em đã không còn thấy linh hồn nữa."
"Có lẽ vì em đã thông suốt chuyện của mẹ, những suy nghĩ viển vông cũng không còn nữa."
"Vậy em chỉ cần tin, nếu tình yêu của đứa trẻ đủ lớn, nhất định Triệu Lâm Nhữ sẽ có thể xuất hiện trước mặt nó."
Hai người quay lại trạng thái im lặng, nhưng trong suy nghĩ bọn họ đều đang kết nối với nhau. Rằng điều hạnh phúc, nhất định sẽ đến với người có lòng!
Ánh nắng vàng rực từ ngoài bờ biển tô đậm thêm hình bóng của hai người in trên cát. Cả hai đã phải kiên trì bao nhiêu, đã phải mạnh mẽ bao nhiêu mới có thể đến được ngày hôm nay. Điều đó thật sự rất đáng trân trọng.
Hai người đối mặt với nhau, không ai nói lời nào, trong không khí không ai quấy rầy, một nụ hôn nồng nhiệt được trao qua.
Thế nào thì, ngày mai mặt trời sẽ lại lên thôi. Và tình yêu của bọn họ, chỉ có thể ngày một to lớn thêm, vì sự chăm bón từ những điều chân thành...luôn là mãi mãi.
"Đừng phá, em đang làm cơm." Tiêu Phong bỏ đôi đũa trên tay xuống, quay lại đối mặt với anh.
Cầm lấy rổ rau bên cạnh, vặn vòi nước đảo qua đảo lại một lát, chợt nhớ đến một chuyện, Tằng Vũ tắt vòi nước nhìn sang Tiêu Phong, nói: "Khi nào Kỳ Nhiễm với An Nhược đến?"
"Hôm qua An Nhược bắt đầu nghỉ hè, nên sáng nay nó và Kỳ Nhiễm đã đi du lịch rồi." Nhớ lại cuộc nói chuyện lúc tối với Tiêu An Nhược khiến Tiêu Phong khi kể lại vẫn vô thức mỉm cười, hai anh em họ đều đã trở thành những người hạnh phúc.
"Sao anh là Sếp là anh lại không biết Kỳ Nhiễm xin nghỉ vậy?"
"Vậy anh phải hỏi lại xem, bao nhiêu lâu rồi Sếp Tằng chưa đến Sở vậy..."
"Anh vẫn đang trong kỳ phép của mình mà." Tằng Vũ giở giọng trẻ con, bắt đầu đánh trống lãng.
"Vậy anh còn kêu người ta phải xin phép anh không?"
"Thôi, để cho tụi nhỏ đi chơi."
Thấy Tằng Vũ làm vẻ mặt như đang chịu thiệt, Tiêu Phong nhịn lại một bụng tức cười.
"Mà này, anh còn lại một ngày phép, hôm nay hai đứa kia cũng không tới, hay là tụi mình..."
Chuông cảnh báo trong đầu Tiêu Phong bỗng bật chế độ tích cực làm việc, khuôn mặt bình thường khiến đám lưu manh muốn nhũn cả chân, hiện tại lại gian manh không còn gì bàn cãi.
"Anh lại muốn làm gì?"
"Mình làm vài nháy đi!" Vừa nói xong, Tằng Vũ không đợi Tiêu Phong phản ứng đã vác anh lên vai đi nhanh vào phòng ngủ.
Tiêu Phong bị Tằng Vũ quăng lên giường, trơ mắt nhìn người đàn ông trước mặt bắt đầu thoát y, tức đến đỏ mặt nói:
"Hôm qua tôi mới đi lại bình thường được đấy, có biết đau lắm hay không? Đám đàn ông chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới các người, chỉ biết hưởng thụ là giỏi. Cái gì vài nháy, một nháy cũng không có cửa đâu! Mới có bảy giờ sáng anh lên cơn cái gì, bếp gas còn chưa tắt đây kìa. Đi nhanh!" Nói xong câu cưới, Tiêu Phong thở hắt ra một hơi, nằm phịch xuống giường, bỏ mặc Tằng Vũ đang ngây người đứng đó.
Nhưng đây mới là suy nghĩ hiện tại của Tằng Vũ: "Em ấy nói vậy, có phải là khen mình sức khỏe tốt hay không? Bảy giờ sáng thì không thể, vậy bảy giờ tối thì có thể rồi."
Nói xong Tằng Vũ ra vẻ đã hiểu, lùi lại không tấn công Tiêu Phong nữa. Tiêu Phong thấy anh hiểu chuyện như thế thì cũng nguôi giận được đôi phần, nếu hiểu được suy nghĩ trong lòng Tằng Vũ, sợ rằng...
Nhưng chuyện gì đang xảy ra trước mắt anh vậy?
"Anh cứ để nó lơ lửng như thế mà đi ra ngoài sao?" Tiêu Phong cả khuôn mặt đều như bị thuốc nhuộm đỏ tạt trúng, hướng Tằng Vũ mà quăng đồ qua.
Nhưng hay ho hơn cả, chính là cả Tằng Vũ cũng quên mất anh đang thả rông. Vội vàng vớ lấy quần áo khi nãy mặc vào, lại quay sang lấy lòng Tiêu Phong một chút.
Kết quả là đồ ăn trên bếp tuổi thọ không cao, hai người hôm nay đành phải gọi đồ ăn ngoài rồi!
..........................................
Ở một nửa vòng trái đất bên kia, lại có điều hoàn toàn ngược lại đang xảy ra.
Triệu Kỳ Nhiễm đặt buổi sáng phong cách phương Tây lên bàn, nhìn Tiêu An Nhược đang đứng ngoài ban công tưới cây, mỉm cười hạnh phúc.
Bước lại phía sau Tiêu An Nhược, nắm lấy tay đang cầm bình nước của cậu, đồng đều lại nhịp điệu của cả hai. Ánh sáng buổi sáng thật sự mới mẻ, tiếng sóng biển vỗ rì rào, ngược lại không gây ra chút ồn ào nào. Điều đó chỉ giống như một khúc hòa âm của thiên nhiên, ban tặng cho những người đã dừng chân ở chốn này.
"Ăn sáng xong chút ta ra bờ biển đi dạo có được không?" Tiêu An Nhược một bên cảm nhận hơi ấm từ người anh, một bên nhìn những cặp đôi phía dưới, có phần thích thú.
"Được."
Một bãi biển rộng lớn, đường chân trời phía xa giống như đang thập thò ngắm nhìn những tạo vật từ phía xa. Một đường dấu chân hai người song song trên cát, chầm chậm, thẳng tắp, giống như cách họ đến với nhau. Từ chút một, nhưng là duy nhất của đối phương, không có bất kỳ ngã rẽ hay sự chọn lựa nào khác. Là sự nhận định nhau tuyệt đối!
Chọn lấy một khu vực mát mẻ dưới gốc dừa, hai bóng lưng độc nhất tựa vào nhau.
"Đến hiện tại, em vẫn cảm thấy cuộc đời mình thật sự có nhiều điều không thể tưởng tượng được." Tiêu An Nhược trong sự im lặng tận hưởng của cả hai, nhẹ giọng nói.
"Còn anh thì cảm thấy, cuộc đời này gặp được em chính là điều anh không tưởng tượng được."
"Vậy sao. Vậy ấn tượng ban đầu của anh về em như thế nào?"
"Là một người thích gây rắc rối, thích lo chuyện bao đồng, lại có một sự kỳ lạ đến thu hút người khác."
"Em không biết ấn tượng ban đầu của mình lại bết bát như vậy đấy." Tiêu An Nhược theo lời anh nói, nhớ lại những ngày ban đầu của cả hai, lại tự bản thân không nhịn được cười.
"Em biết khi nghe em bị Hapi mang đi, sau đó em lại gọi điện cho anh bảo anh hãy phối hợp với cô ấy. Anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là lần này không biết thứ vũ khí nào sẽ khiến em tổn thương đây."
Tiêu An Nhược để lại một bộ mặt cần giải thích cho anh. Triệu Kỳ Nhiễm khẽ nắm lấy bàn tay cậu, từ từ khơi gợi lại nhiều ký ức trong cậu.
"Lần đầu tiên thì bị dao đâm, sau đó lại bị súng bắn, tiếp theo thì bị bàn chải "chích" cho một nhát. Em nói xem, bản thân anh là cảnh sát nhưng vẫn không bị thương hay gặp nguy hiểm nhiều như em đâu. Nếu như anh không phải một người sắt thép, sợ rằng tim cũng vỡ ra mấy mảnh rồi, phải không?"
"Ha ha, đúng thật nhỉ! Vậy em phải bắt đầu xem trọng bản thân mình nhiều hơn rồi. Thật sự xin lỗi..." Nhẹ hôn lên đôi môi anh an ủi, Tiêu An Nhược không biết bản thân lại khiến anh nhiều lần lo lắng như thế.
"Em không cần xin lỗi, vì đó là điều khiến em cần anh hơn, không phải sao? Có bất cứ chuyện gì xảy ra, em cũng không cần tự gánh vác nữa."
"Nghe anh nói thế, tim em muốn vỡ ra vì hạnh phúc rồi đây. Thật là mật ngọt chết ruồi!"
Một đứa trẻ chạy quanh trước mặt hai người, khiến bầu không khí chợt trở nên sôi động.
"Anh nghĩ đứa trẻ của Lư Minh có biết nó được hai người cha yêu thương hay không?"
"Sẽ biết thôi, nhưng biết rồi thì sao chứ? Nó không thể nhìn thấy, không thể chạm vào. Biết bản thân được yêu thương, nhưng lại không biết tình yêu thương đến từ phía ai, có phải thật bất công không? Cho cả đứa nhỏ và cả Triệu Lâm Nhữ."
"Khi Lý Mặc biết mất, Y Ân không thể nhìn thấy linh hồn nữa, em đã thông suốt được một chuyện. Sở dĩ em có thể thấy được linh hồn, ban đầu là do chấp niệm của em đối với người mẹ quá lớn, vì nghĩ bà ấy vì sinh em ra nên mới mất. Y Ân nhìn thấy linh hồn, vì chấp niệm đối với Lý Mặc, anh ấy hy sinh sự tự do của mình để Y Ân chạy thoát. Nên khi nghe thấy lời Lư Minh nói, em đã nghĩ rằng, có lẽ nếu chấp niệm của Lư Minh lớn, cậu ấy sẽ có thể nhìn thấy Triệu Lâm Nhữ. Và nó đã xảy ra!"
"Nhưng ngược lại em đã không còn thấy linh hồn nữa."
"Có lẽ vì em đã thông suốt chuyện của mẹ, những suy nghĩ viển vông cũng không còn nữa."
"Vậy em chỉ cần tin, nếu tình yêu của đứa trẻ đủ lớn, nhất định Triệu Lâm Nhữ sẽ có thể xuất hiện trước mặt nó."
Hai người quay lại trạng thái im lặng, nhưng trong suy nghĩ bọn họ đều đang kết nối với nhau. Rằng điều hạnh phúc, nhất định sẽ đến với người có lòng!
Ánh nắng vàng rực từ ngoài bờ biển tô đậm thêm hình bóng của hai người in trên cát. Cả hai đã phải kiên trì bao nhiêu, đã phải mạnh mẽ bao nhiêu mới có thể đến được ngày hôm nay. Điều đó thật sự rất đáng trân trọng.
Hai người đối mặt với nhau, không ai nói lời nào, trong không khí không ai quấy rầy, một nụ hôn nồng nhiệt được trao qua.
Thế nào thì, ngày mai mặt trời sẽ lại lên thôi. Và tình yêu của bọn họ, chỉ có thể ngày một to lớn thêm, vì sự chăm bón từ những điều chân thành...luôn là mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.