Bạn Trai Luôn Muốn Chia Tay Với Tôi
Chương 4: Ý tưởng
Thiên Kha (Phù Quế Ảnh)
02/01/2022
Ngay sau đó, bộ dạng chật vật và gương mặt in lằn năm ngón tay của Chư Dụ được đăng tải khắp diễn đàn của Đại học A. Chư Dụ và Hoắc Hòa nhanh chóng trở thành chủ đề nóng được bàn tán sôi nổi trong trường, vấn đề mà mọi người quan tâm và thảo luận nhiều nhất là việc liệu Chư Dụ có thể khiến Hoắc Hòa thay đổi ý định hay không. Trên diễn đàn còn tổ chức cá cược, trong đó đa số họ đều cược rằng khả năng đó không thể xảy ra, chỉ có một số ít là cược ngược lại.
Trong vòng nửa năm qua, mọi người đều rất nhiều lần chứng kiến cảnh tượng Hoắc Hòa bị những kẻ khác bám lấy ăn vạ nhưng có ai đã thành công dù chỉ một lần cơ chứ? Cho nên bọn họ tin chắc rằng kể cả là nam khôi như Chư Dụ cũng sẽ thất bại mà thôi.
Ngay cả thành phần thích náo nhiệt hoặc chỉ muốn gây rắc rối thì cũng chẳng ai thật sự tin rằng Chư Dụ có thể khiến Hoắc Hòa thay đổi quyết định.
Tuy nhiên, những ngày sau đó, có người tình cờ bắt gặp hai người hôn nhau trong rừng cây nhỏ của trường học, cũng có người nhìn thấy hai người thân mật dùng bữa trong quán ăn bên cạnh trường, điều này khiến cho những người hóng chuyện đều phải giật mình.
Sao, sao có thể?
Tất cả những thứ này lại không có ai trả lời cho bọn biết, Chư Dụ cũng tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện này, đây là bí mật của một mình hắn, kể cả là A Hòa, hắn cũng sẽ không nói cho cậu biết.
°°°
Lòng Chư Dụ tràn đầy tuyệt vọng rời khỏi ký túc xá của Hoắc Hòa, chân hắn cũng không thể bước tiếp, chỉ cần nghĩ đến sau này không được thân mật ôm hôn A Hòa, chỉ có thể trở lại tháng ngày không có A Hòa đã khiến hắn đau khổ sắp chết.
Chư Dụ ngơ ngác đứng ở dưới lầu, ngẩn người nhìn cửa sổ của Hoắc Hòa, không biết phải đi đâu, mãi đến lúc chuông điện thoại reo lên thì hắn mới lấy lại tinh thần.
Hắn sững sờ nhìn số điện thoại trên màn hình, là quán ăn hắn và A Hòa thường tới. Qua nửa năm quan sát, Chư Dụ cũng biết rõ sở thích của Hoắc Hòa, vì để chăm sóc cậu tốt hơn nên hắn đã viết ra tất cả các quán mà cậu thích ăn, còn lưu số điện thoại lại để dễ dàng gọi đồ ăn cho cậu hơn.
Chư Dụ đưa điện thoại lên nghe, thanh âm khó khăn, "Alo?"
"Là Hoắc Hòa phải không ạ? Món ăn anh đặt sắp tới rồi, anh nhớ xuống lầu lấy nhé."
Chư Dụ còn chưa nói gì thì đã thấy một người mặc đồ của quán XX lái xe từ từ tới trước mặt hắn.
Trong lòng Chư Dụ vui mừng, nghĩ thầm lại có lý do đi gặp A Hòa. Hắn cúp điện thoại rồi nói với nhân viên giao hàng: "Tôi là Hoắc Hòa, đưa đồ ăn cho tôi đi."
Cho dù là đặt đồ ăn hay những thứ khác, Chư Dụ cũng đều thích để tên của Hoắc Hòa, điều này cho hắn cảm giác hai người càng thân thiết và giống một gia đình hơn.
Sau khi kiểm tra tên và số điện thoại, người giao hàng đưa đồ cho Chư Dụ, hắn cẩn thận cầm lấy, vừa mới nhấc chân lên thì đột nhiên nhớ tới gương mặt lạnh lùng của Hoắc Hòa, tâm trí tràn ngập vui mừng lập tức tỉnh táo lại.
Hắn vừa chọc A Hòa tức giận, hiện tại cậu nhất định là không muốn gặp mình.
Chư Dụ vội vàng gọi nhân viên giao hàng đang chuẩn bị rời đi lại, miễn cưỡng đưa lại bữa trưa, "Đây là tôi đặt cho... Bạn của tôi, nhưng bây giờ tôi không đi được, bạn giao giúp tôi nhé, cậu ấy ở 315."
Đây là chuyện nhỏ, nhân viên giao hàng cũng không từ chối, cầm lấy đồ ăn rồi đi vào hành lang.
Hoắc Hòa có hơi khó hiểu cầm bữa trưa, không biết là ai đã đặt cho mình, nhưng tên trên đó là của cậu, vừa hay cậu đang đói bụng, trong đó còn có món cậu thích nên cũng không khách sáo nhận lấy.
Trong lòng Chư Dụ tràn đầy lo lắng, hắn không biết rốt cuộc A Hòa có nhận hay không, sau vài phút dày vò thì hắn cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy nhân viên giao hàng đi ra tay không.
Nhân viên giao hàng khó hiểu nhìn hắn một cái, nhưng cũng không hỏi gì rồi chạy xe rời đi.
Lúc này hình ảnh của hắn quá mức thảm hại, cứ tiếp tục đứng ở đây sẽ gây phiền phức cho A Hòa, Chư Dụ lưu luyến nhìn về phía cửa sổ của cậu, vẫn là xoay người rời đi.
Sau khi trở về nhà, Chư Dụ cố kìm chế cơn đau nhói trong lòng. Hắn nhớ lại cảnh tượng vừa nãy rồi so sánh cảnh ngày hôm qua với hôm nay, cuối cùng hắn xác nhận được một chuyện, A Hòa... Cậu ấy bị mù mặt!
Hóa ra cậu vẫn luôn dựa vào đồ vật để nhận người, chỉ là biểu hiện trước đây của cậu quá bình thường nên hắn mới không phát hiện. Cũng trách hắn thật sự quá sơ ý, ngay cả điểm này cũng không chú ý tới, A Hòa không cần hắn đúng là đáng đời hắn mà.
Tuy nhiên, hắn sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm như thế này nữa, hắn sẽ là người hiểu rõ và là người phù hợp với A Hòa nhất.
Chư Dụ có một ý tưởng và hắn đã lên kế hoạch để thực hiện nó.
Chư Dụ tháo khuyên tai bên phải ra, cẩn thận lau chùi sạch sẽ, đưa lên môi hôn hôn rồi lấy dụng cụ ra chăm sóc như thường ngày.
Tai phải của hắn vừa mới xỏ nên trên khuyên dính đầy máu, lần này cần phải chăm sóc cẩn thận hơn.
Sau khi chăm sóc xong, Chư Dụ tìm một chiếc hộp nhỏ rồi nhẹ nhàng bỏ khuyên tai vào, hắn miễn cưỡng vuốt nhẹ mép hộp rồi mới cất vào két sắt.
Két sắt này được Chư Dụ chuyên sử dụng để lưu trữ những thứ liên quan đến Hoắc Hòa. Nó có thể nhỏ như một cây bút, lớn hơn là một bộ quần áo, nếu nhìn kỹ, bên trong lại còn có một chiếc quần lót...
Chư Dụ cất kỹ chiếc hộp nhỏ rồi lại từ trong két sắt lấy ra một hộp khác, mở ra thì thấy bên trong toàn bộ đều là khuyên tai, kiểu dáng giống hệt cái hắn vừa bỏ vào.
Trong này đều là những thứ Hoắc Hòa đã từng đưa cho những người đàn ông kia, hắn đã tìm đủ mọi cách để lấy lại tất cả.
Còn về phần tại sao lại để riêng ra, tuy rằng đều là của Hoắc Hòa nhưng chiếc khuyên tai kia là do cậu tự tay tặng cho hắn, nên ý nghĩa đương nhiên cũng khác nhau.
Chư Dụ bỏ từng chiếc từng chiếc khuyên tai được lau chùi sạch sẽ vào trong két sắt rồi khóa lại.
Hiện tại hắn đã không cần những chiếc khuyên tai này nữa, hắn muốn A Hòa cho hắn thêm một chiếc... Không, không chỉ là một chiếc. Hắn nhớ tới lúc Hoắc Hòa cho mình khuyên tai, trong hộp còn lại hơn phân nửa, Chư Dụ quyết định phải gom hết về tay.
°°°
Chư Dụ kìm chế nỗi nhớ nhung dành cho Hoắc Hòa, mãi đến tận một tuần sau mới lần nữa đi tìm cậu, mà lần này hắn cũng không có đeo chiếc khuyên tai kia nữa.
"Chào cậu, mình có thể làm quen một chút không?" Chư Dụ ngăn Hoắc Hòa lại, cười tít mắt nói.
Là một người mắc chứng mù mặt vô cùng nghiêm trọng, Hoắc Hòa chỉ có thể nhìn chòng chọc hồi lâu mới lờ mờ thấy rõ dáng dấp của người này, hơn nữa thoáng qua là quên. Cho nên Hoắc Hòa đương nhiên đã quên bén dáng vẻ của Chư Dụ, cũng quăng hắn ra sau đầu.
Hoắc Hòa đương nhiên biết kiểu bắt chuyện này là có ý gì, sau khi nhìn chăm chú người ta một lúc lâu thì rốt cuộc dáng vẻ này cũng lọt vào mắt của cậu.
Ừm, ngoại hình không tệ, chiều cao cũng được, có thể chơi đùa một chút.
Hoắc Hòa gật đầu, "Có thể."
Chư Du kìm lại cảm giác hưng phấn và kích động trong lòng, cười mãn nguyện nói: "Mình là... Phố Vọng, rất vui được gặp cậu."
"Hoắc Hòa."
"Hoắc Hòa..." Chư Dụ cẩn thận lặp lại cái tên này, trong lòng tràn đầy vui mừng và ngọt ngào, thật tốt, hắn lại được đứng bên cạnh A Hòa.
"Mình gọi cậu là A Hòa được không?"
Hoắc Hòa gật đầu tỏ ý sao cũng được, nhưng Chư Dụ ngay lập tức hăng hái hẳn lên, đây là lời khẳng định của A Hòa với hắn đấy!
Để có thêm thời gian ở cùng với Hoắc Hòa, Chư Dụ lại nói: "A Hòa ơi mình mời cậu ăn cơm nhé, mình đã đặt chỗ ở quán XX, quán họ làm món cá quít sóc rất đạt tiêu chuẩn, mình nghĩ chắc cậu sẽ thích đó."
Đồ ăn của quán XX rất hợp khẩu vị với Hoắc Hòa, chỉ là quá đông người, đặt chỗ cũng không dễ nên cậu cũng ít đến đó, lúc này nghe hắn nói vậy lập tức cảm động, "Vậy đi thôi." Cậu cũng không chú ý tới tại sao người này lại biết sở thích của cậu.
Trong vòng nửa năm qua, mọi người đều rất nhiều lần chứng kiến cảnh tượng Hoắc Hòa bị những kẻ khác bám lấy ăn vạ nhưng có ai đã thành công dù chỉ một lần cơ chứ? Cho nên bọn họ tin chắc rằng kể cả là nam khôi như Chư Dụ cũng sẽ thất bại mà thôi.
Ngay cả thành phần thích náo nhiệt hoặc chỉ muốn gây rắc rối thì cũng chẳng ai thật sự tin rằng Chư Dụ có thể khiến Hoắc Hòa thay đổi quyết định.
Tuy nhiên, những ngày sau đó, có người tình cờ bắt gặp hai người hôn nhau trong rừng cây nhỏ của trường học, cũng có người nhìn thấy hai người thân mật dùng bữa trong quán ăn bên cạnh trường, điều này khiến cho những người hóng chuyện đều phải giật mình.
Sao, sao có thể?
Tất cả những thứ này lại không có ai trả lời cho bọn biết, Chư Dụ cũng tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện này, đây là bí mật của một mình hắn, kể cả là A Hòa, hắn cũng sẽ không nói cho cậu biết.
°°°
Lòng Chư Dụ tràn đầy tuyệt vọng rời khỏi ký túc xá của Hoắc Hòa, chân hắn cũng không thể bước tiếp, chỉ cần nghĩ đến sau này không được thân mật ôm hôn A Hòa, chỉ có thể trở lại tháng ngày không có A Hòa đã khiến hắn đau khổ sắp chết.
Chư Dụ ngơ ngác đứng ở dưới lầu, ngẩn người nhìn cửa sổ của Hoắc Hòa, không biết phải đi đâu, mãi đến lúc chuông điện thoại reo lên thì hắn mới lấy lại tinh thần.
Hắn sững sờ nhìn số điện thoại trên màn hình, là quán ăn hắn và A Hòa thường tới. Qua nửa năm quan sát, Chư Dụ cũng biết rõ sở thích của Hoắc Hòa, vì để chăm sóc cậu tốt hơn nên hắn đã viết ra tất cả các quán mà cậu thích ăn, còn lưu số điện thoại lại để dễ dàng gọi đồ ăn cho cậu hơn.
Chư Dụ đưa điện thoại lên nghe, thanh âm khó khăn, "Alo?"
"Là Hoắc Hòa phải không ạ? Món ăn anh đặt sắp tới rồi, anh nhớ xuống lầu lấy nhé."
Chư Dụ còn chưa nói gì thì đã thấy một người mặc đồ của quán XX lái xe từ từ tới trước mặt hắn.
Trong lòng Chư Dụ vui mừng, nghĩ thầm lại có lý do đi gặp A Hòa. Hắn cúp điện thoại rồi nói với nhân viên giao hàng: "Tôi là Hoắc Hòa, đưa đồ ăn cho tôi đi."
Cho dù là đặt đồ ăn hay những thứ khác, Chư Dụ cũng đều thích để tên của Hoắc Hòa, điều này cho hắn cảm giác hai người càng thân thiết và giống một gia đình hơn.
Sau khi kiểm tra tên và số điện thoại, người giao hàng đưa đồ cho Chư Dụ, hắn cẩn thận cầm lấy, vừa mới nhấc chân lên thì đột nhiên nhớ tới gương mặt lạnh lùng của Hoắc Hòa, tâm trí tràn ngập vui mừng lập tức tỉnh táo lại.
Hắn vừa chọc A Hòa tức giận, hiện tại cậu nhất định là không muốn gặp mình.
Chư Dụ vội vàng gọi nhân viên giao hàng đang chuẩn bị rời đi lại, miễn cưỡng đưa lại bữa trưa, "Đây là tôi đặt cho... Bạn của tôi, nhưng bây giờ tôi không đi được, bạn giao giúp tôi nhé, cậu ấy ở 315."
Đây là chuyện nhỏ, nhân viên giao hàng cũng không từ chối, cầm lấy đồ ăn rồi đi vào hành lang.
Hoắc Hòa có hơi khó hiểu cầm bữa trưa, không biết là ai đã đặt cho mình, nhưng tên trên đó là của cậu, vừa hay cậu đang đói bụng, trong đó còn có món cậu thích nên cũng không khách sáo nhận lấy.
Trong lòng Chư Dụ tràn đầy lo lắng, hắn không biết rốt cuộc A Hòa có nhận hay không, sau vài phút dày vò thì hắn cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy nhân viên giao hàng đi ra tay không.
Nhân viên giao hàng khó hiểu nhìn hắn một cái, nhưng cũng không hỏi gì rồi chạy xe rời đi.
Lúc này hình ảnh của hắn quá mức thảm hại, cứ tiếp tục đứng ở đây sẽ gây phiền phức cho A Hòa, Chư Dụ lưu luyến nhìn về phía cửa sổ của cậu, vẫn là xoay người rời đi.
Sau khi trở về nhà, Chư Dụ cố kìm chế cơn đau nhói trong lòng. Hắn nhớ lại cảnh tượng vừa nãy rồi so sánh cảnh ngày hôm qua với hôm nay, cuối cùng hắn xác nhận được một chuyện, A Hòa... Cậu ấy bị mù mặt!
Hóa ra cậu vẫn luôn dựa vào đồ vật để nhận người, chỉ là biểu hiện trước đây của cậu quá bình thường nên hắn mới không phát hiện. Cũng trách hắn thật sự quá sơ ý, ngay cả điểm này cũng không chú ý tới, A Hòa không cần hắn đúng là đáng đời hắn mà.
Tuy nhiên, hắn sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm như thế này nữa, hắn sẽ là người hiểu rõ và là người phù hợp với A Hòa nhất.
Chư Dụ có một ý tưởng và hắn đã lên kế hoạch để thực hiện nó.
Chư Dụ tháo khuyên tai bên phải ra, cẩn thận lau chùi sạch sẽ, đưa lên môi hôn hôn rồi lấy dụng cụ ra chăm sóc như thường ngày.
Tai phải của hắn vừa mới xỏ nên trên khuyên dính đầy máu, lần này cần phải chăm sóc cẩn thận hơn.
Sau khi chăm sóc xong, Chư Dụ tìm một chiếc hộp nhỏ rồi nhẹ nhàng bỏ khuyên tai vào, hắn miễn cưỡng vuốt nhẹ mép hộp rồi mới cất vào két sắt.
Két sắt này được Chư Dụ chuyên sử dụng để lưu trữ những thứ liên quan đến Hoắc Hòa. Nó có thể nhỏ như một cây bút, lớn hơn là một bộ quần áo, nếu nhìn kỹ, bên trong lại còn có một chiếc quần lót...
Chư Dụ cất kỹ chiếc hộp nhỏ rồi lại từ trong két sắt lấy ra một hộp khác, mở ra thì thấy bên trong toàn bộ đều là khuyên tai, kiểu dáng giống hệt cái hắn vừa bỏ vào.
Trong này đều là những thứ Hoắc Hòa đã từng đưa cho những người đàn ông kia, hắn đã tìm đủ mọi cách để lấy lại tất cả.
Còn về phần tại sao lại để riêng ra, tuy rằng đều là của Hoắc Hòa nhưng chiếc khuyên tai kia là do cậu tự tay tặng cho hắn, nên ý nghĩa đương nhiên cũng khác nhau.
Chư Dụ bỏ từng chiếc từng chiếc khuyên tai được lau chùi sạch sẽ vào trong két sắt rồi khóa lại.
Hiện tại hắn đã không cần những chiếc khuyên tai này nữa, hắn muốn A Hòa cho hắn thêm một chiếc... Không, không chỉ là một chiếc. Hắn nhớ tới lúc Hoắc Hòa cho mình khuyên tai, trong hộp còn lại hơn phân nửa, Chư Dụ quyết định phải gom hết về tay.
°°°
Chư Dụ kìm chế nỗi nhớ nhung dành cho Hoắc Hòa, mãi đến tận một tuần sau mới lần nữa đi tìm cậu, mà lần này hắn cũng không có đeo chiếc khuyên tai kia nữa.
"Chào cậu, mình có thể làm quen một chút không?" Chư Dụ ngăn Hoắc Hòa lại, cười tít mắt nói.
Là một người mắc chứng mù mặt vô cùng nghiêm trọng, Hoắc Hòa chỉ có thể nhìn chòng chọc hồi lâu mới lờ mờ thấy rõ dáng dấp của người này, hơn nữa thoáng qua là quên. Cho nên Hoắc Hòa đương nhiên đã quên bén dáng vẻ của Chư Dụ, cũng quăng hắn ra sau đầu.
Hoắc Hòa đương nhiên biết kiểu bắt chuyện này là có ý gì, sau khi nhìn chăm chú người ta một lúc lâu thì rốt cuộc dáng vẻ này cũng lọt vào mắt của cậu.
Ừm, ngoại hình không tệ, chiều cao cũng được, có thể chơi đùa một chút.
Hoắc Hòa gật đầu, "Có thể."
Chư Du kìm lại cảm giác hưng phấn và kích động trong lòng, cười mãn nguyện nói: "Mình là... Phố Vọng, rất vui được gặp cậu."
"Hoắc Hòa."
"Hoắc Hòa..." Chư Dụ cẩn thận lặp lại cái tên này, trong lòng tràn đầy vui mừng và ngọt ngào, thật tốt, hắn lại được đứng bên cạnh A Hòa.
"Mình gọi cậu là A Hòa được không?"
Hoắc Hòa gật đầu tỏ ý sao cũng được, nhưng Chư Dụ ngay lập tức hăng hái hẳn lên, đây là lời khẳng định của A Hòa với hắn đấy!
Để có thêm thời gian ở cùng với Hoắc Hòa, Chư Dụ lại nói: "A Hòa ơi mình mời cậu ăn cơm nhé, mình đã đặt chỗ ở quán XX, quán họ làm món cá quít sóc rất đạt tiêu chuẩn, mình nghĩ chắc cậu sẽ thích đó."
Đồ ăn của quán XX rất hợp khẩu vị với Hoắc Hòa, chỉ là quá đông người, đặt chỗ cũng không dễ nên cậu cũng ít đến đó, lúc này nghe hắn nói vậy lập tức cảm động, "Vậy đi thôi." Cậu cũng không chú ý tới tại sao người này lại biết sở thích của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.