Chương 21: Đút cơm
Trọng Hi
21/05/2020
Edit: Phưn Phưn
Nước sốt của thịt vịt khô thấm sâu vào trong cơm, mùi hương rất mê người. Bình thường sức ăn của Cảnh Lỵ không lớn lắm, lần này ăn gần hết, còn dư lại phần cơm cháy. Cơm cháy cũng vừa thơm vừa giòn, Cảnh Lỵ cầm lấy đũa lên chuẩn bị ăn phần cơm cháy còn lại, đúng lúc đó Kinh Nhiên dùng đũa đè đũa của cô xuống, không cho cô gắp lên ăn.
Cảnh Lỵ ngước mắt, nghi hoặc nhìn anh.
Kinh Nhiên nghiêm túc, nói: “Bà ngoại nói ăn cơm cháy sẽ nóng, không thể ăn.”
Cơm cháy thật sự rất thơm rất giòn, ăn vào quả thật sẽ nóng trong người. Nhưng Cảnh Lỵ đã nhiều chưa được ăn cơm niêu, muốn ăn thử cơm cháy có vị thế nào, “Không sợ, tôi chỉ ăn một chút.”
Đôi đũa của Kinh Nhiên vẫn đè nặng đũa của cô, không cho cô động thủ: “Không được, khi còn nhỏ tôi ăn cơm cháy xong, ngày hôm sau nói không nên lời, bị bà ngoại kéo đi bệnh viện truyền nước biển.”
Công ‘trúa’ nhỏ thật là mong manh yếu đuối, ăn một bữa cơm cháy cũng phải đi bệnh viện chích. Khó trách lại không thích đến bệnh viện chích uống thuốc, có lẽ là do khi còn bé đi nhiều, nên bây giờ tương đối phản kháng.
“Lỵ Lỵ, nếu cậu còn chưa no, vậy thì tôi mua cho cậu thêm một phần.”
Cảnh Lỵ: “…”
Cô không no chỗ nào, cô chỉ là muốn ăn cơm cháy!!!
Kinh Nhiên cảm thấy nhất định là Cảnh Lỵ còn đói bụng, liền xuống lầu gọi cho cô một phần cơm niêu sườn heo đậu đen.
Cảnh Lỵ rất buồn bực, hôm nay bản thân đã ăn nhiều hơn so với mọi ngày, thế mà Kinh Nhiên lại cảm thấy cô vẫn chưa no?
Con dâu tương lai của thím Hải lại bưng tới một phần cơm niêu, đặt xuống trước mặt Cảnh Lỵ, lấy đi nắp nồi. Cảnh Lỵ cảm thấy người khác hiểu lầm cô là em gái có cái dạ dày lớn, liền ngượng ngùng cúi đầu.
Tốc độ ăn cơm của Kinh Nhiên không nhanh, so với các cô gái như Cảnh Lỵ thì còn ăn chậm hơn. Phần cơm thứ hai của Cảnh Lỵ đã được mang lên, nhưng anh chỉ mới ăn được hai phần ba.
“Nhiên Nhiên, tôi không ăn hết được nhiều như vậy, chia cho cậu một nửa này.” Nồi niêu thật sự rất nóng, không thể dùng tay không trực tiếp cầm lên, Cảnh Lỵ dùng cái thìa, xúc từng muỗng từng muỗng cơm vào trong nồi niêu của Kinh Nhiên.
Cảnh Lỵ ngẩng đầu nhìn Kinh Nhiên, thấy gương mặt của anh ửng đỏ, còn có hơi thẹn thùng mất tự nhiên, lén nhìn sau lưng cô. Cảnh Lỵ quay đầu lại, là một cặp tình nhân đang đút nhau ăn, anh anh em em, tiết tấu ăn hai cái hôn một cái.
Đại ca đại tỷ à, thời thế thay đổi, trước công chúng, không thể khống chế hormone của mình một chút được sao?
Đến cả công ‘trúa’ nhỏ cũng xem đến ngây người luôn rồi.
Cảnh Lỵ cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng quay đầu lại, duỗi tay kéo tay áo của Kinh Nhiên, nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn người khác như vậy, không lễ phép!”
Kinh Nhiên cúi đầu nhìn chằm chằm lượng cơm đã tăng thêm một nửa trong nồi niêu của mình, nhấp môi, suy nghĩ một chút liền hỏi: “Lỵ Lỵ, cậu muốn đút tôi ăn cơm không?”
Cảnh Lỵ hít một hơi thật sâu, làm bộ bình tĩnh, giở giọng trưởng bối: “Nhiên Nhiên, bà ngoại có dạy cậu rằng, cậu lớn rồi, phải tự mình ăn cơm?”
Kinh Nhiên gật gật đầu, cúi đầu xuống yên lặng ăn cơm.
Cảnh Lỵ nhìn Kinh Nhiên giống như một con chó lớn ủ rũ cụp đuôi, yên lặng lùa cơm ăn. Cô thở dài một cái, duỗi tay lấy muỗng trong tay anh, nhỏ giọng: “Chỉ một lần.”
Cảnh Lỵ dùng muỗng múc lên một lượng cơm nhỏ, đưa đến bên môi Kinh Nhiên. Anh hơi hé miệng, ngậm lấy muỗng, ăn phần cơm ở trên muỗng.
Cảnh Lỵ đặt muỗng trong nồi niêu của anh, nhìn vẻ mặt đầy thỏa mãn của Kinh Nhiên. Cô nhớ tới lần trước ngồi học ở thư viện, Kinh Nhiên nhìn thấy cặp tình nhân ngồi ở hàng phía trước hôn môi, cũng học theo nói muốn hôn cô.
Nếu ngày nào đó bọn họ gặp được một chuyện càng táo bạo hơn, có phải đại học bá cũng sẽ hỏi cô có muốn thử chút không?
Vẫn nên nói rõ với anh thì hơn.
“Nhiên Nhiên.”
“Hửm?”
“Lần sau nhìn thấy người khác hôn nhau, chúng ta không cần học theo họ.”
“Vì sao?”
“Tôi không thích như vậy.”
“Ờ…”
Trước không nói đến vấn đề Kinh Nhiên là bạn trai thật hay giả, thì bản thân Cảnh Lỵ không thể tiếp thu nổi hành vi thân thiết trước mặt mọi người như vậy, bất luận là người khác hay là chính mình.
Cảnh Lỵ suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Tôi không thích làm thế trước mặt người ngoài.”
Gương mặt Kinh Nhiên đỏ bừng, lan đến bên tai và cổ, vài phần thẹn thùng, hiếm khi có dáng vẻ khó mở miệng. Cuối cùng nghẹn ra một câu: “Chờ lát nữa… Chúng ta về nhà hôn?”
“Khụ khụ…”
Cảnh Lỵ đang ăn cơm, bị một câu đột ngột như vậy của đại học bá dọa sợ, nghẹn cả cơm, như cây búa đập vào trong ngực mình.
Mẹ của con ơi, mẹ có biết suýt nữa là con gái mẹ chết bởi vì bị nghẹn không?
Nước sốt của thịt vịt khô thấm sâu vào trong cơm, mùi hương rất mê người. Bình thường sức ăn của Cảnh Lỵ không lớn lắm, lần này ăn gần hết, còn dư lại phần cơm cháy. Cơm cháy cũng vừa thơm vừa giòn, Cảnh Lỵ cầm lấy đũa lên chuẩn bị ăn phần cơm cháy còn lại, đúng lúc đó Kinh Nhiên dùng đũa đè đũa của cô xuống, không cho cô gắp lên ăn.
Cảnh Lỵ ngước mắt, nghi hoặc nhìn anh.
Kinh Nhiên nghiêm túc, nói: “Bà ngoại nói ăn cơm cháy sẽ nóng, không thể ăn.”
Cơm cháy thật sự rất thơm rất giòn, ăn vào quả thật sẽ nóng trong người. Nhưng Cảnh Lỵ đã nhiều chưa được ăn cơm niêu, muốn ăn thử cơm cháy có vị thế nào, “Không sợ, tôi chỉ ăn một chút.”
Đôi đũa của Kinh Nhiên vẫn đè nặng đũa của cô, không cho cô động thủ: “Không được, khi còn nhỏ tôi ăn cơm cháy xong, ngày hôm sau nói không nên lời, bị bà ngoại kéo đi bệnh viện truyền nước biển.”
Công ‘trúa’ nhỏ thật là mong manh yếu đuối, ăn một bữa cơm cháy cũng phải đi bệnh viện chích. Khó trách lại không thích đến bệnh viện chích uống thuốc, có lẽ là do khi còn bé đi nhiều, nên bây giờ tương đối phản kháng.
“Lỵ Lỵ, nếu cậu còn chưa no, vậy thì tôi mua cho cậu thêm một phần.”
Cảnh Lỵ: “…”
Cô không no chỗ nào, cô chỉ là muốn ăn cơm cháy!!!
Kinh Nhiên cảm thấy nhất định là Cảnh Lỵ còn đói bụng, liền xuống lầu gọi cho cô một phần cơm niêu sườn heo đậu đen.
Cảnh Lỵ rất buồn bực, hôm nay bản thân đã ăn nhiều hơn so với mọi ngày, thế mà Kinh Nhiên lại cảm thấy cô vẫn chưa no?
Con dâu tương lai của thím Hải lại bưng tới một phần cơm niêu, đặt xuống trước mặt Cảnh Lỵ, lấy đi nắp nồi. Cảnh Lỵ cảm thấy người khác hiểu lầm cô là em gái có cái dạ dày lớn, liền ngượng ngùng cúi đầu.
Tốc độ ăn cơm của Kinh Nhiên không nhanh, so với các cô gái như Cảnh Lỵ thì còn ăn chậm hơn. Phần cơm thứ hai của Cảnh Lỵ đã được mang lên, nhưng anh chỉ mới ăn được hai phần ba.
“Nhiên Nhiên, tôi không ăn hết được nhiều như vậy, chia cho cậu một nửa này.” Nồi niêu thật sự rất nóng, không thể dùng tay không trực tiếp cầm lên, Cảnh Lỵ dùng cái thìa, xúc từng muỗng từng muỗng cơm vào trong nồi niêu của Kinh Nhiên.
Cảnh Lỵ ngẩng đầu nhìn Kinh Nhiên, thấy gương mặt của anh ửng đỏ, còn có hơi thẹn thùng mất tự nhiên, lén nhìn sau lưng cô. Cảnh Lỵ quay đầu lại, là một cặp tình nhân đang đút nhau ăn, anh anh em em, tiết tấu ăn hai cái hôn một cái.
Đại ca đại tỷ à, thời thế thay đổi, trước công chúng, không thể khống chế hormone của mình một chút được sao?
Đến cả công ‘trúa’ nhỏ cũng xem đến ngây người luôn rồi.
Cảnh Lỵ cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng quay đầu lại, duỗi tay kéo tay áo của Kinh Nhiên, nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn người khác như vậy, không lễ phép!”
Kinh Nhiên cúi đầu nhìn chằm chằm lượng cơm đã tăng thêm một nửa trong nồi niêu của mình, nhấp môi, suy nghĩ một chút liền hỏi: “Lỵ Lỵ, cậu muốn đút tôi ăn cơm không?”
Cảnh Lỵ hít một hơi thật sâu, làm bộ bình tĩnh, giở giọng trưởng bối: “Nhiên Nhiên, bà ngoại có dạy cậu rằng, cậu lớn rồi, phải tự mình ăn cơm?”
Kinh Nhiên gật gật đầu, cúi đầu xuống yên lặng ăn cơm.
Cảnh Lỵ nhìn Kinh Nhiên giống như một con chó lớn ủ rũ cụp đuôi, yên lặng lùa cơm ăn. Cô thở dài một cái, duỗi tay lấy muỗng trong tay anh, nhỏ giọng: “Chỉ một lần.”
Cảnh Lỵ dùng muỗng múc lên một lượng cơm nhỏ, đưa đến bên môi Kinh Nhiên. Anh hơi hé miệng, ngậm lấy muỗng, ăn phần cơm ở trên muỗng.
Cảnh Lỵ đặt muỗng trong nồi niêu của anh, nhìn vẻ mặt đầy thỏa mãn của Kinh Nhiên. Cô nhớ tới lần trước ngồi học ở thư viện, Kinh Nhiên nhìn thấy cặp tình nhân ngồi ở hàng phía trước hôn môi, cũng học theo nói muốn hôn cô.
Nếu ngày nào đó bọn họ gặp được một chuyện càng táo bạo hơn, có phải đại học bá cũng sẽ hỏi cô có muốn thử chút không?
Vẫn nên nói rõ với anh thì hơn.
“Nhiên Nhiên.”
“Hửm?”
“Lần sau nhìn thấy người khác hôn nhau, chúng ta không cần học theo họ.”
“Vì sao?”
“Tôi không thích như vậy.”
“Ờ…”
Trước không nói đến vấn đề Kinh Nhiên là bạn trai thật hay giả, thì bản thân Cảnh Lỵ không thể tiếp thu nổi hành vi thân thiết trước mặt mọi người như vậy, bất luận là người khác hay là chính mình.
Cảnh Lỵ suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Tôi không thích làm thế trước mặt người ngoài.”
Gương mặt Kinh Nhiên đỏ bừng, lan đến bên tai và cổ, vài phần thẹn thùng, hiếm khi có dáng vẻ khó mở miệng. Cuối cùng nghẹn ra một câu: “Chờ lát nữa… Chúng ta về nhà hôn?”
“Khụ khụ…”
Cảnh Lỵ đang ăn cơm, bị một câu đột ngột như vậy của đại học bá dọa sợ, nghẹn cả cơm, như cây búa đập vào trong ngực mình.
Mẹ của con ơi, mẹ có biết suýt nữa là con gái mẹ chết bởi vì bị nghẹn không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.