Chương 32: Say rượu
Trọng Hi
17/06/2020
Edit: Phưn Phưn
Trần Văn Bân bị Cảnh Lỵ phản bác thì hơi ngẩn ra, nhất thời không phản ứng kịp.
Không thể hiểu được!
Cảnh Lỵ thầm than một tiếng trong lòng, không để ý tới Trần Văn Bân, trở lại phòng K.
Các nam sinh đã ngừng chơi bài, đổi thành tán gẫu với nhau, hoặc là ca hát.
Kinh Nhiên ngồi trong góc sô pha, vẫy tay với cô, kêu một tiếng: “Lỵ Lỵ, lại đây.”
Cảnh Lỵ ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, cọ vào ngực anh giống như một con mèo con.
Kinh Nhiên thuận thế duỗi tay ôm vai cô: “Lỵ Lỵ, tôi muốn hát cho cho cậu nghe.”
“Ừ.” Cảnh Lỵ thật sự không nghĩ tới bình thường đại học bá luôn vùi đầu học tập lại còn biết hát?
Một bài hát kết thúc, thì một khúc nhạc dạo khác vang lên.
Nam sinh vừa mới cầm microphone, nhìn lướt qua người trong phòng, hỏi: “Tội danh không lãng mạn[1], là của ai?”
“Tôi!” Kinh Nhiên giơ tay lên, thuận tay nhận lấy microphone.
Nam sinh thấy Kinh Nhiên ôm bạn gái nhỏ ngồi trong một góc, ngực như bị đấm một cái. Thầm nghĩ, xem ra lần này trở về phải lập ra quy định, sau này bạn bè tụ họp, xin đừng mang theo bạn gái!!!
Nam sinh giao lại microphone cho Kinh Nhiên, vài giây sau, tới đoạn hát. Kinh Nhiên mở miệng: “Không có hoa / Khoảnh khắc này có bị hủy hoại không/ Không có lửa liệu có còn ấm áp không…”
Ban đầu Cảnh Lỵ đoán Kinh Nhiên nhất định là “Vừa mở miệng là quỳ”, chính là kiểu người ta quỳ xuống cầu xin anh đừng hát.
Kết quả đúng là “Vừa mở miệng là quỳ”, nhưng là Cảnh Lỵ quỳ gối dưới ống quần thể thao của anh, say mê nghe anh hát.
Giọng ca của Kinh Nhiên không tệ, khi hát còn chất chứa mấy phần tình cảm, đưa người nghe vào tình cảnh bên trong một cách dễ dàng.
Cảnh Lỵ ngẩng đầu nhìn dáng vẻ khi hát của Kinh Nhiên, cho dù giá trị nhan sắc của anh không online, nhưng tác phong lại rất mạnh mẽ. Mọi người trong trường đều nói ngoại trừ chết vì học ra, thì Kinh Nhiên không làm được gì cả, chỉ là một con mọt sách, chẳng có gì ghê gớm.
Công ‘trúa’ nhỏ nhà cô không chỉ thi đại học được thủ khoa, siêu cấp học bá, mà còn biết nấu cơm, làm bánh, làm việc nhà, giọng hát cũng bay bổng.
Không nghĩ tới Kinh Nhiên với diện mạo bình thường, nhưng lại đa tài đa nghệ đến vậy.
Quả thật giống như nhặt được báu vật vậy!
Cảnh Lỵ nhìn Kinh Nhiên một cách đầy si mê, anh cúi đầu nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như nụ cười lưu manh đầy xấu xa.
Không hiểu sao Cảnh Lỵ lại cảm thấy nụ cười này, đẹp trai muốn bùng nổ!
Kinh Nhiên tiếp tục hát: “Tại sao không lãng mạn cũng là tội lỗi/ Tại sao không bày vẽ cũng trở thành điều xấu xa/ Trước giờ chưa từng hiểu rõ từng hành động của anh/ Không ồn ào nhưng chính là bằng chứng anh yêu em…”
Đây là một bài hát kinh điển bằng tiếng Quảng Đông, mặc dù là bài hát cũ, nhưng hiện tại rất nhiều người trẻ tuổi thích nó. Bài hát này luôn nằm trong bảng xếp hạng mười bái hát thường được hát tại quán K.
Có lẽ là bài hát này nói ra được tiếng lòng của rất nhiều nam sinh, đa số họ thường bị bạn gái chê mình không có tế bào lãng mạn, lại xem nhẹ việc bọn họ vẫn luôn yên lặng trả giá. Bài hát nói cho mọi người biết, không phải cứ có những đồ tình thú như hoa tươi pháo hoa thì mới làm tăng tính lãng mạn của tình yêu.
Những biểu hiện chi tiết trong sinh hoạt của anh ta mới có thể nói lên đó là yêu, giống như anh ta sợ bạn thiếu máu, nên mang một bát nội tạng heo đến cho bạn ăn; hay vì bạn gầy, mà sẽ hầm canh gà cho bạn, nấu nhiều đồ ăn ngon…
Dù cho bạn cười anh ta ngốc nghếch, nhưng anh ta yêu bạn.
“… Trong từng hơi thở đã thể hiện rất rõ ràng/ Điều gì cũng phải dùng cả một đời để chứng minh.”
Điệp khúc cao trào qua đi, là hồi kết từ từ được kể ra.
Công ‘trúa’ nhỏ Kinh Nhiên hát quá hay, Cảnh Lỵ cam tâm tình nguyện quỳ lạy dưới ống quần thể thao của anh.
“Nhiên Nhiên, cậu hát hay quá!” Cảnh Lỵ không chút do dự khen ngợi anh, mặt mày si mê nói: “Sau này cậu hát cho tôi nghe nhiều lên nhé, được không?”
Cảnh Lỵ tối nay có chút không giống với Cảnh Lỵ bình thường.
Cả buổi, Cảnh Lỵ luôn dính lấy Kinh Nhiên, đôi khi còn khen ngợi khiến anh không kịp thích ứng. Anh đoán, có lẽ là do cô uống quá nhiều rượu, say đến nỗi tinh thần không ổn định, hành động kỳ quái, nói năng lảm nhảm.
“Lỵ Lỵ, cậu say rồi, đừng uống rượu nữa.”
Cảnh Lỵ: “…”
Di động của Kinh Nhiên vang lên, từ trong túi quần anh lấy di động ra, màn hình hiển thị là bà ngoại gọi tới. Anh vừa đưa microphone cho người tiếp theo muốn hát, vừa ấn nút nghe máy.
“Nhiên Nhiên, con với Lỵ Lỵ đi đâu vậy, sao trễ vậy rồi mà chưa về?” Bà ngoại về đến nhà đã được một lúc, thấy đêm đã khuya, nhưng hai đứa bé trong nhà vẫn chưa về.
“Con đưa Lỵ Lỵ tham gia tụ họp của bạn học.”
“Thế à, vậy mấy đứa cứ chơi đi, lúc về nhớ chú ý an toàn.” Biết được hành tung của bọn nhỏ, bà ngoại cũng yên tâm.
Cảnh Lỵ phát hiện Trần Văn Bân vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô và Kinh Nhiên, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, vừa rồi anh ta dựa vào đâu mà nói cô tham tiền của Kinh Nhiên chứ?
Mười năm trước Cảnh Lỵ lớn lên tại Mỹ, đã dưỡng thành thói quen chia AA từ khi còn nhỏ, khoảng thời gian cô và Kinh Nhiên vừa mới bắt đầu hẹn hò, cũng theo chế độ AA, đi nơi nào chơi, đi đâu ăn cái gì, khi về đều sẽ tính rõ ràng rồi đưa tiền cho Kinh Nhiên. Nhưng anh lại cảm thấy đó chỉ là chút tiền lẻ, không lấy tiền của cô, về sau Cảnh Lỵ phải nhân lúc trước khi Kinh Nhiên trả tiền thì giành lại hóa đơn thanh toán.
Mỗi lần thay phiên nhau trả tiền, cũng coi như công bằng.
Trần Văn Bân lại không phải người quen của cô, đương nhiên cô sẽ không giải thích cho loại gà mẹ này.
Tại sao phải giải thích với anh ta?
Anh ta thích bận tâm như vậy, cứ để anh ta bận tâm chết đi!
Cảnh Lỵ dùng tăm xỉa răng chọc một miếng dưa lưới đã được cắt ra, đưa đến bên môi Kinh Nhiên: “Nhiên Nhiên, a…”
Kinh Nhiên hơi hoảng sợ nhìn Cảnh Lỵ, phải biết rằng lần trước Kinh Nhiên muốn Cảnh Lỵ đút cơm cho anh, nhưng cô nói chỉ đút một lần, sau này không được yêu cầu cô làm ra hành động thân mật ở nơi công cộng.
Thế nhưng hôm nay cô lại làm hành động đút cho anh ăn?
Kinh Nhiên hơi giật mình, cắn dưa lưới, vừa nhai vừa nhìn chằm chằm Cảnh Lỵ, rượu đúng là không phải thứ gì tốt đẹp, đến Lỵ Lỵ cũng không còn bình thường.
Thời gian trôi qua, người phục vụ tới nhắc nhở bọn họ đã đến giờ đóng cửa.
Tối nay Cảnh Lỵ uống hơi nhiều, không còn sức để đi đường, là Kinh Nhiên đỡ cô đi ra ngoài.
Sau một đêm chơi bời ồn ào, các nam sinh cũng đã thân quen với Cảnh Lỵ. Lý Cẩm Hào gọi không ngừng: “Lỵ Lỵ, có muốn đi ăn khuya chung không?”
Kinh Nhiên nghiêm túc sửa lại: “Lỵ Lỵ là để người nhà tôi gọi, cậu không thể gọi! Cậu chỉ có thể gọi cô ấy là Cảnh Lỵ!”
Lý Cẩm Hào: “…”
Cuối cùng, cả nhóm vứt bỏ cặp tình nhân ấu trĩ này rồi đi ăn khuya, nguyên nhân là không chịu nổi việc Kinh Nhiên luôn khoe khoang anh có một cô bạn gái xinh đẹp.
Phố đi bộ cách tiệm bánh không xa, chỉ cần đi hơn mười phút là tới. Nhưng Cảnh Lỵ lại đang say khướt, đi đường không vững, Kinh Nhiên dứt khoát cõng cô về.
Cảnh Lỵ nằm trên lưng Kinh Nhiên, ngửi mùi hoa quế ở trên người anh.
Trước khi ra ngoài bọn họ đã tắm rửa, trên người Kinh Nhiên vẫn còn sót lại mùi sữa tắm. Chỉ là anh không dùng sữa tắm nhập khẩu, mà dùng một nhãn hiệu lâu đời trong nước mà bà ngoại thích dùng.
Mỗi lần Cảnh Lỵ ở nhà bà ngoại dùng sữa tắm mùi hoa quế, luôn làm cô nhớ tới bánh hoa quế. Có lẽ cô thật sự say rồi, cô cảm thấy mình đang nằm lên một cái bánh hoa quế mềm mại như bông. Cô vô thức vươn đầu lưỡi, liếm sau cổ Kinh Nhiên.
Cơ thể Kinh Nhiên cứng đờ, Cảnh Lỵ đang làm gì vậy???
Cảnh Lỵ lại liếm mấy lần, Kinh Nhiên cảm thấy phía sau lưng lành lạnh.
“Ưm…” Kinh Nhiên ngậm chặt miệng, thấp giọng rên một tiếng.
Cảnh Lỵ thế mà lại cắn vai anh!
Giây tiếp theo liền nghe thấy Cảnh Lỵ thì thầm bên tai anh: “Miếng bánh hoa quế này ngửi thì thơm đấy, nhưng cắn không ra…”
Gặp quỷ rồi, nếu cắn ra, có lẽ bây giờ công ‘trúa’ nhỏ phải đến bệnh viện truyền nước biển mất?
*
Sáng sớm sắc trời tờ mờ sáng, sau khi Cảnh Lỵ tỉnh lại, cái đầu đau như muốn nứt ra, cô vươn tay xoa nhẹ huyệt thái dương. Cổ họng khát như đòi mạng, vì vậy xuống giường, chuẩn bị đi đến phòng bếp rót nước uống.
Cô đưa chân xuống, không cúi đầu nhìn mặt đất, dựa vào cảm giác dùng chân mò mẫm được dép lê thì đeo vào. Đi được một bước, hình như đá phải gì đó, cúi đầu nhìn thì thấy một con quái vật khổng lồ đang nằm trên mặt đất.
Nương theo ánh sáng nhạt ngoài cửa sổ, thấy rõ là Kinh Nhiên. Trên mặt đất trải một tấm chiếu trúc, Kinh Nhiên đang đắp một cái chăn mỏng để ngủ.
Sao anh không về nhà, mà ở lại nơi này ngủ trên mặt đất.
“Nhiên Nhiên…” Cảnh Lỵ ngồi xổm xuống, lay Kinh Nhiên dậy, cổ họng cô khàn khàn nên lúc nói chuyện hơi đau.
“Hả?” Kinh Nhiên bị lay tỉnh, híp mắt, đầu nấm đông cô rối bù giống như ổ gà.
Cổ họng Cảnh Lỵ vô cùng khó chịu, cố gắng nói chuyện: “Sao cậu lại ngủ ở đây? Nhanh lên trên, mặt đất ẩm lắm.” Cảnh Lỵ kéo anh, để anh đứng dậy.
Cánh tay Kinh Nhiên duỗi đến tủ đầu giường, mò được kính đen của mình, mang lên: “Lỵ Lỵ, cậu dậy rồi?”
Cảnh Lỵ dùng giọng nói khàn khàn của cô trả lời: “Tôi khát.”
“Để tôi đi lấy nước cho cậu.” Kinh Nhiên nói xong, đứng lên, mở cửa phòng rồi đi ra ngoài.
Cảnh Lỵ ngồi trên giường chờ Kinh Nhiên quay lại, tối hôm qua hình như cô say, từ sau khi đi ra khỏi quán K thì không còn nhớ gì nữa. Cô cúi đầu nhìn quần áo vẫn còn y nguyên như ngày hôm qua ra khỏi nhà, lại nhìn chăn chiếu mỏng trên mặt đất. May mắn đại học bá là một chính nhân quân tử, bằng không nếu cô gặp phải người không tốt, thì đến giờ một mảnh vụn cũng không còn.
Kinh Nhiên rót một ly nước, đi vào đưa cho Cảnh Lỵ. Cô nhận lấy, sau khi uống xong ly nước ấm, chỗ đau ở cổ họng đã giảm bớt, nhưng giọng nói vẫn khàn khàn như cũ: “Cảm ơn.”
Kinh Nhiên tri kỷ nói: “Còn sớm, cậu ngủ tiếp đi.”
“Ừ.” Cảnh Lỵ ngồi trên giường, đắp chăn lên cơ thể mình, liếc nhìn chiếu và chăn mỏng trên mặt đất, cơ thể dịch qua một chút, chừa ra nửa cái giường, nói: “Nhiên Nhiên, cậu lên đây ngủ đi, đừng ngủ dưới đất nữa.”
Kinh Nhiên nhấp môi, nhìn Cảnh Lỵ, hỏi: “Lỵ Lỵ, cậu còn chưa tỉnh rượu à?”
Cảnh Lỵ: “…”
Được rồi, là do cô không rụt rè, sao có thể to gan mời một nam sinh lên giường ngủ cùng cô chứ. Cảnh Lỵ đắp chăn đàng hoàng, một mình chiếm hết nguyên cái giường.
Kinh Nhiên nhìn Cảnh Lỵ, tận tình khuyên bảo: “Lỵ Lỵ, lần sau cậu đừng uống rượu nữa, cậu say xong sẽ cắn người đấy.”
“Cắn người? Tôi cắn ai?” Từ trước đến giờ tửu lượng của Cảnh Lỵ không tệ, có thể uống được rất nhiều, khi say thì yên lặng ngủ mất, trước nay chưa từng nghe người khác nói cô cắn người.
“Tôi!” Kinh Nhiên kéo cổ áo của mình, lộ ra cổ và bả vai, nói: “Cậu nhìn đi!”
Cảnh Lỵ ngồi dậy, tiến lại gần, mượn ánh sáng mờ tối nhìn vết cắn nông sâu không đồng đều trên vai và cổ anh. Dấu răng trông nho nhỏ, hẳn là nữ sinh, cô không thể tin được: “Thật sự là tôi cắn?”
Kinh Nhiên gật đầu, bổ sung: “Cậu còn nói bánh hoa quế rất khó ăn, còn cắn không ngừng.”
Nghe Kinh Nhiên nói như vậy, Cảnh Lỵ mới có chút ấn tượng, hình như tối hôm qua cô mơ thấy bánh hoa quế, thơm ngào ngạt, nhưng cắn hoài mà không được.
Cảnh Lỵ dùng ngón trỏ chọc lên đầu nấm đông cô của anh: “Tôi cắn cậu, sao cậu không tránh ra?” Nghĩ lại Kinh Nhiên là công ‘trúa’ nhỏ sợ đắng lại sợ đau, sao có thể ngu ngốc để yên cho cô cắn nhiều như vậy?
“Khi đó tôi cõng cậu về, tôi không thể ném cậu ở trên đường được!”
Cảnh Lỵ vươn tay xoa vai anh, hỏi: “Còn đau không?”
Giọng điệu Kinh Nhiên khẳng định chắc nịch: “Đau!”
Cảnh Lỵ đã không còn trông cậy vào việc anh sẽ có khí thế đàn ông mà nói câu “Không đau”, lúc này cần phải dỗ công ‘trúa’ nhỏ, cô vừa xoa vai anh vừa dỗ: “Không đau không đau, đợi lát nữa chị mua kẹo dâu tây cho em nha.”
Kinh Nhiên nhiệt tình phản bác: “Cậu không phải chị, cậu còn nhỏ hơn tôi nửa tháng, phải gọi tôi là anh!”
“Anh.”
Kinh Nhiên gật đầu: “Ừ.”
Còn phải gọi anh nữa?
Giết cô đi!
Chú thích:
Tội danh không lãng mạn[1]: Một bài hát nằm trong Album Muôn năm 2001 của Vương Kiệt
Trần Văn Bân bị Cảnh Lỵ phản bác thì hơi ngẩn ra, nhất thời không phản ứng kịp.
Không thể hiểu được!
Cảnh Lỵ thầm than một tiếng trong lòng, không để ý tới Trần Văn Bân, trở lại phòng K.
Các nam sinh đã ngừng chơi bài, đổi thành tán gẫu với nhau, hoặc là ca hát.
Kinh Nhiên ngồi trong góc sô pha, vẫy tay với cô, kêu một tiếng: “Lỵ Lỵ, lại đây.”
Cảnh Lỵ ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, cọ vào ngực anh giống như một con mèo con.
Kinh Nhiên thuận thế duỗi tay ôm vai cô: “Lỵ Lỵ, tôi muốn hát cho cho cậu nghe.”
“Ừ.” Cảnh Lỵ thật sự không nghĩ tới bình thường đại học bá luôn vùi đầu học tập lại còn biết hát?
Một bài hát kết thúc, thì một khúc nhạc dạo khác vang lên.
Nam sinh vừa mới cầm microphone, nhìn lướt qua người trong phòng, hỏi: “Tội danh không lãng mạn[1], là của ai?”
“Tôi!” Kinh Nhiên giơ tay lên, thuận tay nhận lấy microphone.
Nam sinh thấy Kinh Nhiên ôm bạn gái nhỏ ngồi trong một góc, ngực như bị đấm một cái. Thầm nghĩ, xem ra lần này trở về phải lập ra quy định, sau này bạn bè tụ họp, xin đừng mang theo bạn gái!!!
Nam sinh giao lại microphone cho Kinh Nhiên, vài giây sau, tới đoạn hát. Kinh Nhiên mở miệng: “Không có hoa / Khoảnh khắc này có bị hủy hoại không/ Không có lửa liệu có còn ấm áp không…”
Ban đầu Cảnh Lỵ đoán Kinh Nhiên nhất định là “Vừa mở miệng là quỳ”, chính là kiểu người ta quỳ xuống cầu xin anh đừng hát.
Kết quả đúng là “Vừa mở miệng là quỳ”, nhưng là Cảnh Lỵ quỳ gối dưới ống quần thể thao của anh, say mê nghe anh hát.
Giọng ca của Kinh Nhiên không tệ, khi hát còn chất chứa mấy phần tình cảm, đưa người nghe vào tình cảnh bên trong một cách dễ dàng.
Cảnh Lỵ ngẩng đầu nhìn dáng vẻ khi hát của Kinh Nhiên, cho dù giá trị nhan sắc của anh không online, nhưng tác phong lại rất mạnh mẽ. Mọi người trong trường đều nói ngoại trừ chết vì học ra, thì Kinh Nhiên không làm được gì cả, chỉ là một con mọt sách, chẳng có gì ghê gớm.
Công ‘trúa’ nhỏ nhà cô không chỉ thi đại học được thủ khoa, siêu cấp học bá, mà còn biết nấu cơm, làm bánh, làm việc nhà, giọng hát cũng bay bổng.
Không nghĩ tới Kinh Nhiên với diện mạo bình thường, nhưng lại đa tài đa nghệ đến vậy.
Quả thật giống như nhặt được báu vật vậy!
Cảnh Lỵ nhìn Kinh Nhiên một cách đầy si mê, anh cúi đầu nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như nụ cười lưu manh đầy xấu xa.
Không hiểu sao Cảnh Lỵ lại cảm thấy nụ cười này, đẹp trai muốn bùng nổ!
Kinh Nhiên tiếp tục hát: “Tại sao không lãng mạn cũng là tội lỗi/ Tại sao không bày vẽ cũng trở thành điều xấu xa/ Trước giờ chưa từng hiểu rõ từng hành động của anh/ Không ồn ào nhưng chính là bằng chứng anh yêu em…”
Đây là một bài hát kinh điển bằng tiếng Quảng Đông, mặc dù là bài hát cũ, nhưng hiện tại rất nhiều người trẻ tuổi thích nó. Bài hát này luôn nằm trong bảng xếp hạng mười bái hát thường được hát tại quán K.
Có lẽ là bài hát này nói ra được tiếng lòng của rất nhiều nam sinh, đa số họ thường bị bạn gái chê mình không có tế bào lãng mạn, lại xem nhẹ việc bọn họ vẫn luôn yên lặng trả giá. Bài hát nói cho mọi người biết, không phải cứ có những đồ tình thú như hoa tươi pháo hoa thì mới làm tăng tính lãng mạn của tình yêu.
Những biểu hiện chi tiết trong sinh hoạt của anh ta mới có thể nói lên đó là yêu, giống như anh ta sợ bạn thiếu máu, nên mang một bát nội tạng heo đến cho bạn ăn; hay vì bạn gầy, mà sẽ hầm canh gà cho bạn, nấu nhiều đồ ăn ngon…
Dù cho bạn cười anh ta ngốc nghếch, nhưng anh ta yêu bạn.
“… Trong từng hơi thở đã thể hiện rất rõ ràng/ Điều gì cũng phải dùng cả một đời để chứng minh.”
Điệp khúc cao trào qua đi, là hồi kết từ từ được kể ra.
Công ‘trúa’ nhỏ Kinh Nhiên hát quá hay, Cảnh Lỵ cam tâm tình nguyện quỳ lạy dưới ống quần thể thao của anh.
“Nhiên Nhiên, cậu hát hay quá!” Cảnh Lỵ không chút do dự khen ngợi anh, mặt mày si mê nói: “Sau này cậu hát cho tôi nghe nhiều lên nhé, được không?”
Cảnh Lỵ tối nay có chút không giống với Cảnh Lỵ bình thường.
Cả buổi, Cảnh Lỵ luôn dính lấy Kinh Nhiên, đôi khi còn khen ngợi khiến anh không kịp thích ứng. Anh đoán, có lẽ là do cô uống quá nhiều rượu, say đến nỗi tinh thần không ổn định, hành động kỳ quái, nói năng lảm nhảm.
“Lỵ Lỵ, cậu say rồi, đừng uống rượu nữa.”
Cảnh Lỵ: “…”
Di động của Kinh Nhiên vang lên, từ trong túi quần anh lấy di động ra, màn hình hiển thị là bà ngoại gọi tới. Anh vừa đưa microphone cho người tiếp theo muốn hát, vừa ấn nút nghe máy.
“Nhiên Nhiên, con với Lỵ Lỵ đi đâu vậy, sao trễ vậy rồi mà chưa về?” Bà ngoại về đến nhà đã được một lúc, thấy đêm đã khuya, nhưng hai đứa bé trong nhà vẫn chưa về.
“Con đưa Lỵ Lỵ tham gia tụ họp của bạn học.”
“Thế à, vậy mấy đứa cứ chơi đi, lúc về nhớ chú ý an toàn.” Biết được hành tung của bọn nhỏ, bà ngoại cũng yên tâm.
Cảnh Lỵ phát hiện Trần Văn Bân vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô và Kinh Nhiên, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, vừa rồi anh ta dựa vào đâu mà nói cô tham tiền của Kinh Nhiên chứ?
Mười năm trước Cảnh Lỵ lớn lên tại Mỹ, đã dưỡng thành thói quen chia AA từ khi còn nhỏ, khoảng thời gian cô và Kinh Nhiên vừa mới bắt đầu hẹn hò, cũng theo chế độ AA, đi nơi nào chơi, đi đâu ăn cái gì, khi về đều sẽ tính rõ ràng rồi đưa tiền cho Kinh Nhiên. Nhưng anh lại cảm thấy đó chỉ là chút tiền lẻ, không lấy tiền của cô, về sau Cảnh Lỵ phải nhân lúc trước khi Kinh Nhiên trả tiền thì giành lại hóa đơn thanh toán.
Mỗi lần thay phiên nhau trả tiền, cũng coi như công bằng.
Trần Văn Bân lại không phải người quen của cô, đương nhiên cô sẽ không giải thích cho loại gà mẹ này.
Tại sao phải giải thích với anh ta?
Anh ta thích bận tâm như vậy, cứ để anh ta bận tâm chết đi!
Cảnh Lỵ dùng tăm xỉa răng chọc một miếng dưa lưới đã được cắt ra, đưa đến bên môi Kinh Nhiên: “Nhiên Nhiên, a…”
Kinh Nhiên hơi hoảng sợ nhìn Cảnh Lỵ, phải biết rằng lần trước Kinh Nhiên muốn Cảnh Lỵ đút cơm cho anh, nhưng cô nói chỉ đút một lần, sau này không được yêu cầu cô làm ra hành động thân mật ở nơi công cộng.
Thế nhưng hôm nay cô lại làm hành động đút cho anh ăn?
Kinh Nhiên hơi giật mình, cắn dưa lưới, vừa nhai vừa nhìn chằm chằm Cảnh Lỵ, rượu đúng là không phải thứ gì tốt đẹp, đến Lỵ Lỵ cũng không còn bình thường.
Thời gian trôi qua, người phục vụ tới nhắc nhở bọn họ đã đến giờ đóng cửa.
Tối nay Cảnh Lỵ uống hơi nhiều, không còn sức để đi đường, là Kinh Nhiên đỡ cô đi ra ngoài.
Sau một đêm chơi bời ồn ào, các nam sinh cũng đã thân quen với Cảnh Lỵ. Lý Cẩm Hào gọi không ngừng: “Lỵ Lỵ, có muốn đi ăn khuya chung không?”
Kinh Nhiên nghiêm túc sửa lại: “Lỵ Lỵ là để người nhà tôi gọi, cậu không thể gọi! Cậu chỉ có thể gọi cô ấy là Cảnh Lỵ!”
Lý Cẩm Hào: “…”
Cuối cùng, cả nhóm vứt bỏ cặp tình nhân ấu trĩ này rồi đi ăn khuya, nguyên nhân là không chịu nổi việc Kinh Nhiên luôn khoe khoang anh có một cô bạn gái xinh đẹp.
Phố đi bộ cách tiệm bánh không xa, chỉ cần đi hơn mười phút là tới. Nhưng Cảnh Lỵ lại đang say khướt, đi đường không vững, Kinh Nhiên dứt khoát cõng cô về.
Cảnh Lỵ nằm trên lưng Kinh Nhiên, ngửi mùi hoa quế ở trên người anh.
Trước khi ra ngoài bọn họ đã tắm rửa, trên người Kinh Nhiên vẫn còn sót lại mùi sữa tắm. Chỉ là anh không dùng sữa tắm nhập khẩu, mà dùng một nhãn hiệu lâu đời trong nước mà bà ngoại thích dùng.
Mỗi lần Cảnh Lỵ ở nhà bà ngoại dùng sữa tắm mùi hoa quế, luôn làm cô nhớ tới bánh hoa quế. Có lẽ cô thật sự say rồi, cô cảm thấy mình đang nằm lên một cái bánh hoa quế mềm mại như bông. Cô vô thức vươn đầu lưỡi, liếm sau cổ Kinh Nhiên.
Cơ thể Kinh Nhiên cứng đờ, Cảnh Lỵ đang làm gì vậy???
Cảnh Lỵ lại liếm mấy lần, Kinh Nhiên cảm thấy phía sau lưng lành lạnh.
“Ưm…” Kinh Nhiên ngậm chặt miệng, thấp giọng rên một tiếng.
Cảnh Lỵ thế mà lại cắn vai anh!
Giây tiếp theo liền nghe thấy Cảnh Lỵ thì thầm bên tai anh: “Miếng bánh hoa quế này ngửi thì thơm đấy, nhưng cắn không ra…”
Gặp quỷ rồi, nếu cắn ra, có lẽ bây giờ công ‘trúa’ nhỏ phải đến bệnh viện truyền nước biển mất?
*
Sáng sớm sắc trời tờ mờ sáng, sau khi Cảnh Lỵ tỉnh lại, cái đầu đau như muốn nứt ra, cô vươn tay xoa nhẹ huyệt thái dương. Cổ họng khát như đòi mạng, vì vậy xuống giường, chuẩn bị đi đến phòng bếp rót nước uống.
Cô đưa chân xuống, không cúi đầu nhìn mặt đất, dựa vào cảm giác dùng chân mò mẫm được dép lê thì đeo vào. Đi được một bước, hình như đá phải gì đó, cúi đầu nhìn thì thấy một con quái vật khổng lồ đang nằm trên mặt đất.
Nương theo ánh sáng nhạt ngoài cửa sổ, thấy rõ là Kinh Nhiên. Trên mặt đất trải một tấm chiếu trúc, Kinh Nhiên đang đắp một cái chăn mỏng để ngủ.
Sao anh không về nhà, mà ở lại nơi này ngủ trên mặt đất.
“Nhiên Nhiên…” Cảnh Lỵ ngồi xổm xuống, lay Kinh Nhiên dậy, cổ họng cô khàn khàn nên lúc nói chuyện hơi đau.
“Hả?” Kinh Nhiên bị lay tỉnh, híp mắt, đầu nấm đông cô rối bù giống như ổ gà.
Cổ họng Cảnh Lỵ vô cùng khó chịu, cố gắng nói chuyện: “Sao cậu lại ngủ ở đây? Nhanh lên trên, mặt đất ẩm lắm.” Cảnh Lỵ kéo anh, để anh đứng dậy.
Cánh tay Kinh Nhiên duỗi đến tủ đầu giường, mò được kính đen của mình, mang lên: “Lỵ Lỵ, cậu dậy rồi?”
Cảnh Lỵ dùng giọng nói khàn khàn của cô trả lời: “Tôi khát.”
“Để tôi đi lấy nước cho cậu.” Kinh Nhiên nói xong, đứng lên, mở cửa phòng rồi đi ra ngoài.
Cảnh Lỵ ngồi trên giường chờ Kinh Nhiên quay lại, tối hôm qua hình như cô say, từ sau khi đi ra khỏi quán K thì không còn nhớ gì nữa. Cô cúi đầu nhìn quần áo vẫn còn y nguyên như ngày hôm qua ra khỏi nhà, lại nhìn chăn chiếu mỏng trên mặt đất. May mắn đại học bá là một chính nhân quân tử, bằng không nếu cô gặp phải người không tốt, thì đến giờ một mảnh vụn cũng không còn.
Kinh Nhiên rót một ly nước, đi vào đưa cho Cảnh Lỵ. Cô nhận lấy, sau khi uống xong ly nước ấm, chỗ đau ở cổ họng đã giảm bớt, nhưng giọng nói vẫn khàn khàn như cũ: “Cảm ơn.”
Kinh Nhiên tri kỷ nói: “Còn sớm, cậu ngủ tiếp đi.”
“Ừ.” Cảnh Lỵ ngồi trên giường, đắp chăn lên cơ thể mình, liếc nhìn chiếu và chăn mỏng trên mặt đất, cơ thể dịch qua một chút, chừa ra nửa cái giường, nói: “Nhiên Nhiên, cậu lên đây ngủ đi, đừng ngủ dưới đất nữa.”
Kinh Nhiên nhấp môi, nhìn Cảnh Lỵ, hỏi: “Lỵ Lỵ, cậu còn chưa tỉnh rượu à?”
Cảnh Lỵ: “…”
Được rồi, là do cô không rụt rè, sao có thể to gan mời một nam sinh lên giường ngủ cùng cô chứ. Cảnh Lỵ đắp chăn đàng hoàng, một mình chiếm hết nguyên cái giường.
Kinh Nhiên nhìn Cảnh Lỵ, tận tình khuyên bảo: “Lỵ Lỵ, lần sau cậu đừng uống rượu nữa, cậu say xong sẽ cắn người đấy.”
“Cắn người? Tôi cắn ai?” Từ trước đến giờ tửu lượng của Cảnh Lỵ không tệ, có thể uống được rất nhiều, khi say thì yên lặng ngủ mất, trước nay chưa từng nghe người khác nói cô cắn người.
“Tôi!” Kinh Nhiên kéo cổ áo của mình, lộ ra cổ và bả vai, nói: “Cậu nhìn đi!”
Cảnh Lỵ ngồi dậy, tiến lại gần, mượn ánh sáng mờ tối nhìn vết cắn nông sâu không đồng đều trên vai và cổ anh. Dấu răng trông nho nhỏ, hẳn là nữ sinh, cô không thể tin được: “Thật sự là tôi cắn?”
Kinh Nhiên gật đầu, bổ sung: “Cậu còn nói bánh hoa quế rất khó ăn, còn cắn không ngừng.”
Nghe Kinh Nhiên nói như vậy, Cảnh Lỵ mới có chút ấn tượng, hình như tối hôm qua cô mơ thấy bánh hoa quế, thơm ngào ngạt, nhưng cắn hoài mà không được.
Cảnh Lỵ dùng ngón trỏ chọc lên đầu nấm đông cô của anh: “Tôi cắn cậu, sao cậu không tránh ra?” Nghĩ lại Kinh Nhiên là công ‘trúa’ nhỏ sợ đắng lại sợ đau, sao có thể ngu ngốc để yên cho cô cắn nhiều như vậy?
“Khi đó tôi cõng cậu về, tôi không thể ném cậu ở trên đường được!”
Cảnh Lỵ vươn tay xoa vai anh, hỏi: “Còn đau không?”
Giọng điệu Kinh Nhiên khẳng định chắc nịch: “Đau!”
Cảnh Lỵ đã không còn trông cậy vào việc anh sẽ có khí thế đàn ông mà nói câu “Không đau”, lúc này cần phải dỗ công ‘trúa’ nhỏ, cô vừa xoa vai anh vừa dỗ: “Không đau không đau, đợi lát nữa chị mua kẹo dâu tây cho em nha.”
Kinh Nhiên nhiệt tình phản bác: “Cậu không phải chị, cậu còn nhỏ hơn tôi nửa tháng, phải gọi tôi là anh!”
“Anh.”
Kinh Nhiên gật đầu: “Ừ.”
Còn phải gọi anh nữa?
Giết cô đi!
Chú thích:
Tội danh không lãng mạn[1]: Một bài hát nằm trong Album Muôn năm 2001 của Vương Kiệt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.