Chương 13: Tiêm
Trọng Hi
14/05/2020
Edit: Phưn Phưn
“Làm gì vậy?” Cảnh Lỵ tức giận nói chuyện.
Không phải đã nói cô hẹn hò với Kinh Nhiên, cậu ta liền từ bỏ không theo đuổi cô nữa sao? Đến cả ảnh chụp chung của cô và đại học bá cũng đã gửi cho cậu ta nhìn, sao cậu ta vẫn quấn lấy không buông?
Lâm Tuệ Vinh trả lời: “Cảnh Lỵ, cuối kỳ lần này cậu thi được hạng nhất đếm ngược.”
“Thì sao?”
Cảnh Lỵ thầm nói: Phiền muốn chết, gợi lại chuyện này làm gì, tôi cũng là một tiểu tiên nữ có tôn nghiêm nhé!
Lâm Tuệ Vinh nói: “Dựa theo ước định thì cậu phải hẹn hò với tôi.”
Cảnh Lỵ kinh ngạc ngẩng đầu nói: “Nói hẹn hò với cậu lúc nào? Không phải đã nói sẽ hẹn hò với Kinh Nhiên sao?”
Lâm Tuệ Vinh một tay chống tường mắt nhìn xuống Cảnh Lỵ: “Khẳng định là cậu sẽ tình nguyện lựa chọn hẹn hò với tôi chứ không muốn theo tên học bá xấu xí kia.”
Tên nhóc này, rốt cuộc là ai cho cậu cái dũng khí để nói câu này hả?
Lương Tịnh Như* à?
(*: Lương Tịnh Như có một bài hát tên là “Dũng khí”.)
Ngẩng mặt quá lâu, Cảnh Lỵ cảm thấy cổ đã mỏi nhừ, mấy người vóc dáng cao lớn thế này thật đáng ghét. Kinh Nhiên cao 1m85, bình thường Cảnh Lỵ ngẩng đầu nhìn anh đã thấy hơi mệt rồi, thế mà tên nhóc trước mặt này lại còn cao đến hai mét mốt!
Cũng không biết vì sao Lâm Tuệ Vinh lại thích một đứa mét sáu như cô? Cậu ta không sợ cúi đầu quá lâu, xương cổ sẽ bị biến dạng sao?
Từ từ, không phải vừa khai giảng cô đã gửi ảnh chụp chung của cô với Kinh Nhiên cho Lâm Tuệ Vinh rồi sao?
Không thấy được? Hay là làm bộ không thấy?
Cảnh Lỵ hỏi: “Không phải tôi đã gửi ảnh cho cậu rồi à? Cậu không nhận được?”
Đầu óc Lâm Tuệ Vinh mơ hồ: “Ảnh? Ảnh gì cơ?”
Cảnh Lỵ nghi ngờ cậu ta đang nói dối: “Ngày đầu tiên khai giảng tôi đã gửi ảnh cho cậu, cậu không nhận được?”
“Trước đó có xuất ngoại đi thi đấu, vừa xuống máy bay đã bị người ta trộm mất điện thoại.” Lâm Tuệ Vinh lấy ra di động mới, lắc lắc trước mặt Cảnh Lỵ, nói: “Hai ngày trước mới về nước mua lại. Nhưng mà, cậu gửi ảnh gì cho tôi?”
“Ờ, đợi lát nữa tôi gửi lại cho cậu.”
Tiếng chuông vào học vang lên, Lâm Tuệ Vinh không chặn Cảnh Lỵ nữa, mọi người đều bước vào phòng học.
Tiết thứ nhất chính là 《 Triết lý quản lý khách sạn 》, giảng viên dạy môn này có tiếng là nghiêm khắc, rất nhiều sinh viên không dám làm việc riêng trong lớp học của ông. Đối với môn học này Cảnh Lỵ rất vô cảm, nhớ tới việc phải gửi ảnh cho Lâm Tuệ Vinh, vì vậy cầm lấy di động tìm được ảnh chụp chung của mình và Kinh Nhiên, gửi cho cậu ta.
Hai ba giây sau ——
“Cái gì? Lừa ai đây?!” Đột nhiên Lâm Tuệ Vinh đứng lên, thân cao hét lên khiến người xung quanh chấn động.
“Lâm Tuệ Vinh!” Đến cả sổ điểm danh giảng viên Quản lý cũng không cần xem, gọi thẳng tên vị cầu thủ bóng rổ xuất sắc này, không chút khách khí nói: “Lại làm ồn nữa, thì ra ngoài hành lang đứng cho tôi!”
“Cũng không phải học sinh tiểu học, phạt đứng gì chứ.” Lâm Tuệ Vinh nói thầm một tiếng rồi ngồi xuống, cầm di động chỉ vào ảnh chụp chung của cặp đôi đang hiện lên trên màn hình điện thoại, hỏi bạn cùng phòng Trương Chí Hoành ở bên cạnh: “Đây là thật?”
Trương Chí Hoành trả lời: “Hình như là thật.”
“Sao cậu không nói cho tôi?”
Trương Chí Hoành nhún vai trả lời: “Khai giảng ngày đầu tiên tôi đã nói với cậu, nhưng cậu không trả lời tôi!”
Lâm Tuệ Vinh tức giận bất bình: “Cảnh Lỵ vậy mà lại qua lại với tên xấu xí đó, cũng không hẹn hò với tôi, có phải đầu óc cô ấy có vấn đề không?”
Trương Chí Hoành tùy tiện trả lời: “Nếu đầu óc cô ấy không có vấn đề, thì cô ấy đã không thường xuyên cầm lấy hạng nhất đếm ngược.”
Lâm Tuệ Vinh cũng chỉ tùy tiện nói, nhưng khi nghe người khác nói đầu óc của cô gái mà cậu ta thích có vấn đề, cậu ta lại không thể nhịn được, tức giận phản bác: “Đầu óc cậu mới có vấn đề!”
Giọng không lớn không nhỏ, đủ để cho mọi người trong lớp đều nghe được.
“Lâm Tuệ Vinh! Cậu đi ra khỏi phòng cho tôi!” Giảng viên Quản lý hạ lệnh đuổi khách.
*
Giữa trưa tan học, Cảnh Lỵ và ba bạn cùng phòng Lý Nhụy Hoa đi đến nhà ăn dùng cơm. Lý Nhụy Hoa chỉ vào một góc, nói: “Cảnh Lỵ, học bá nhà cậu kìa!”
Đại học bá bị bệnh nên không đi học, buổi sáng nghỉ ngơi ở ký túc xá, giữa trưa mới ra cửa đi kiếm đồ ăn.
“Mấy cậu đi lấy cơm trước đi, tớ đi qua xem cậu ấy một chút.” Cảnh Lỵ không yên tâm cho lắm, sao đại học bá nói bệnh một cái là bệnh liền được, ngày hôm qua từ nhà bà ngoại trở về không phải vẫn tốt sao?
“Nhiên Nhiên!” Cảnh Lỵ ngồi xuống ghế trống trước mặt Kinh Nhiên.
Kinh Nhiên bị bệnh nên chỉ ăn rất thanh đạm, một chén cháo trắng, thêm một đĩa củ cải muối nhỏ. Anh thấy Cảnh Lỵ xuất hiện ở trước mặt, nói chuyện không còn sức lực: “Lỵ Lỵ, tôi bệnh rồi, cậu cách xa tôi ra một chút, mấy ngày nay không nên đến tìm tôi.”
“Rất nghiêm trọng sao?” Đột nhiên Cảnh Lỵ duỗi tay đẩy tóc mái Kinh Nhiên ra, đặt tay lên trán anh để thử nhiệt độ.
Nóng quá!
Không biết đã tới 40 độ chưa nữa.
“Sao đột nhiên cậu lại bị bệnh?” Cảnh Lỵ hỏi.
“Tuần trước một trong số mấy người ở Kiến Hoa* bị bệnh, sau đó thì họ lây cho tôi.”
(Kiến Hoa*: là một quận của địa cấp thị Tề Tề Cáp Nhĩ, tỉnh Hắc Long Giang, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nguồn Wekipedia.)
Nhiệt độ cơ thể của Kinh Nhiên rất nóng, Cảnh Lỵ có hơi lo lắng, hỏi: “Uống thuốc chưa?”
Kinh Nhiên lắc đầu.
“Sao lại chưa uống?”
“Đắng.”
Khóe miệng Cảnh Lỵ hơi run rẩy, nhất định sâu trong thâm tâm Kinh Nhiên là một công trúa nhỏ! Nguyên nhân phát sốt lại không uống thuốc —— Là do thuốc quá đắng?
Sau khi ăn xong cơm trưa, Cảnh Lỵ định kéo Kinh Nhiên đi tới trạm y tế gần đây để lấy số khám bệnh.
Đại học bá không chỉ sợ uống thuốc, mà còn sợ đi gặp bác sĩ, cứ đứng xoắn xuýt ở cửa trạm ý tế nãy giờ.
Cảnh Lỵ kéo Kinh Nhiên giống như đang dỗ một cậu bé đang học nhà trẻ vào trạm y tế: “Nhiên Nhiên, cậu ngoan nào, chỉ vào gặp bác sĩ, tiêm một mũi là xong rồi, không cần phải uống thuốc đâu.”
Mặc dù bị bệnh không còn sức lực, nhưng Kinh Nhiên vẫn còn đủ sức để đối phó với Cảnh Lỵ, lôi cô ra ngoài: “Tôi không muốn tiêm, tiêm rất đau.”
Cảnh Lỵ bất đắc dĩ giơ tay đỡ trán, một nam sinh lớn rồi uống thuốc còn sợ đắng, tiêm sợ đau, một chút khí phách đàn ông cũng không có, vậy thì có ích lợi gì? Nhưng mà, bản năng người mẹ trong mỗi cô gái khiến Cảnh Lỵ không đành lòng bỏ mặc anh, tốt xấu gì anh cũng được coi là bạn trai của cô, tuy chỉ là giả.
“Cậu không tiêm cũng không uống thuốc thì sao có thể đỡ được?”
EQ vốn dĩ đã không cao, chờ đến khi đầu óc bị thiêu hỏng rồi, có lẽ bà ngoại sẽ khóc đến mù mất.
“Không đi, tôi không đi!” Kinh Nhiên kéo Cảnh Lỵ tránh xa cửa lớn ở trạm y tế.
“Nhiên Nhiên, cậu không nghe lời là tôi sẽ giận đấy, sau này tôi sẽ không để ý tới cậu nữa.”
Kinh Nhiên phản bác: “Không được!”
Cảnh Lỵ uy hiếp: “Cậu không nghe lời, chúng ta liền chia tay.”
“Không được!”
“Vậy cậu có đi gặp bác sĩ không?”
“Gặp.”
“Vậy chúng ta đi vào.” Cảnh Lỵ nắm tay Kinh Nhiên, đi đến chỗ lấy số lấy một cái hồ sơ bệnh án, rồi đi đến phòng khám bệnh tìm bác sĩ.
Hai người ngồi trước bàn làm việc của bác sĩ, hình như Kinh Nhiên thật sự rất sợ bác sĩ, cả quá trình đều nắm lấy tay Cảnh Lỵ không dám nói chuyện, rất nhiều vấn đề đều là do Cảnh Lỵ trả lời. Gần đây hai người đều là cùng ăn cùng ở, cô cũng tương đối hiểu rõ anh.
“Viêm amidan khiến cho phát sốt.” Bác sĩ mở hồ sơ bệnh án vừa viết ghi chép, vừa nói: “Truyền nước biển, uống thuốc hạ sốt là được rồi.”
Cuối cùng bác sĩ đưa hồ sơ bệnh án cùng với đơn thuốc cho Cảnh Lỵ: “Đi đến chỗ đăng ký tính tiền, rồi tới lấy thuốc.”
Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên dựa theo lời bác sĩ nói đi tính tiền và lấy thuốc.
Cô y tá lấy được đơn thuốc, bảo bọn họ ngồi chờ ở ngoài sảnh.
Kinh Nhiên sốt cao lên tới 39.2 độ. Y tá cầm tới một túi nước biển lớn đang được treo trên giá, Cảnh Lỵ nhìn thấy thì có chút tuyệt vọng, không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào.
Lúc y tá bôi cồn tiêu độc lên tay trái cho Kinh Nhiên, anh chợt nắm chặt lấy tay của Cảnh Lỵ. Cảnh Lỵ bị anh nắm nên có hơi đau, không nói gì chỉ an ủi anh: “Không sao, chỉ như muỗi đốt mà thôi.”
Y tá nhìn Kinh Nhiên to lớn thế mà lại dựa vào một cô gái nhỏ, cười hỏi Cảnh Lỵ: “Đây là em trai em à?”
Kinh Nhiên lại rất cố chấp sửa đúng: “Tôi là bạn trai của cô ấy!”
Cảnh Lỵ: Bạn trai mất mặt như vậy, có thể không nhận được không?
“Không cần phải gồng chặt tay thế đâu, thả lỏng một chút.”
Kinh Nhiên quá căng thẳng, khiến cho y tá cũng lo lắng thay cho anh, sợ làm anh bị thương.
Cảnh Lỵ lấy tay ấn đầu Kinh Nhiên vào hõm vai mình, vỗ vỗ đầu của anh, dỗ: “Nghe lời nào, thả lỏng một chút, không hề đau đâu.”
Thừa dịp Kinh Nhiên bị Cảnh Lỵ thu hút lực chú ý, y tá nhanh chóng tiêm cho anh một mũi, sau đó thành thạo dùng băng dính cố định lại, nói với Cảnh Lỵ: “Chờ lát nữa thì kêu chị đến đổi thuốc nhé.”
Cảnh Lỵ gật đầu trả lời: “Vâng ạ.”
Vẻ mặt Kinh Nhiên khó chịu nhìn Cảnh Lỵ nói: “Lỵ Lỵ, cậu gạt tôi, đau quá!”
Yêu đương với một công ‘trúa’ nhỏ, thật phiền…
“Làm gì vậy?” Cảnh Lỵ tức giận nói chuyện.
Không phải đã nói cô hẹn hò với Kinh Nhiên, cậu ta liền từ bỏ không theo đuổi cô nữa sao? Đến cả ảnh chụp chung của cô và đại học bá cũng đã gửi cho cậu ta nhìn, sao cậu ta vẫn quấn lấy không buông?
Lâm Tuệ Vinh trả lời: “Cảnh Lỵ, cuối kỳ lần này cậu thi được hạng nhất đếm ngược.”
“Thì sao?”
Cảnh Lỵ thầm nói: Phiền muốn chết, gợi lại chuyện này làm gì, tôi cũng là một tiểu tiên nữ có tôn nghiêm nhé!
Lâm Tuệ Vinh nói: “Dựa theo ước định thì cậu phải hẹn hò với tôi.”
Cảnh Lỵ kinh ngạc ngẩng đầu nói: “Nói hẹn hò với cậu lúc nào? Không phải đã nói sẽ hẹn hò với Kinh Nhiên sao?”
Lâm Tuệ Vinh một tay chống tường mắt nhìn xuống Cảnh Lỵ: “Khẳng định là cậu sẽ tình nguyện lựa chọn hẹn hò với tôi chứ không muốn theo tên học bá xấu xí kia.”
Tên nhóc này, rốt cuộc là ai cho cậu cái dũng khí để nói câu này hả?
Lương Tịnh Như* à?
(*: Lương Tịnh Như có một bài hát tên là “Dũng khí”.)
Ngẩng mặt quá lâu, Cảnh Lỵ cảm thấy cổ đã mỏi nhừ, mấy người vóc dáng cao lớn thế này thật đáng ghét. Kinh Nhiên cao 1m85, bình thường Cảnh Lỵ ngẩng đầu nhìn anh đã thấy hơi mệt rồi, thế mà tên nhóc trước mặt này lại còn cao đến hai mét mốt!
Cũng không biết vì sao Lâm Tuệ Vinh lại thích một đứa mét sáu như cô? Cậu ta không sợ cúi đầu quá lâu, xương cổ sẽ bị biến dạng sao?
Từ từ, không phải vừa khai giảng cô đã gửi ảnh chụp chung của cô với Kinh Nhiên cho Lâm Tuệ Vinh rồi sao?
Không thấy được? Hay là làm bộ không thấy?
Cảnh Lỵ hỏi: “Không phải tôi đã gửi ảnh cho cậu rồi à? Cậu không nhận được?”
Đầu óc Lâm Tuệ Vinh mơ hồ: “Ảnh? Ảnh gì cơ?”
Cảnh Lỵ nghi ngờ cậu ta đang nói dối: “Ngày đầu tiên khai giảng tôi đã gửi ảnh cho cậu, cậu không nhận được?”
“Trước đó có xuất ngoại đi thi đấu, vừa xuống máy bay đã bị người ta trộm mất điện thoại.” Lâm Tuệ Vinh lấy ra di động mới, lắc lắc trước mặt Cảnh Lỵ, nói: “Hai ngày trước mới về nước mua lại. Nhưng mà, cậu gửi ảnh gì cho tôi?”
“Ờ, đợi lát nữa tôi gửi lại cho cậu.”
Tiếng chuông vào học vang lên, Lâm Tuệ Vinh không chặn Cảnh Lỵ nữa, mọi người đều bước vào phòng học.
Tiết thứ nhất chính là 《 Triết lý quản lý khách sạn 》, giảng viên dạy môn này có tiếng là nghiêm khắc, rất nhiều sinh viên không dám làm việc riêng trong lớp học của ông. Đối với môn học này Cảnh Lỵ rất vô cảm, nhớ tới việc phải gửi ảnh cho Lâm Tuệ Vinh, vì vậy cầm lấy di động tìm được ảnh chụp chung của mình và Kinh Nhiên, gửi cho cậu ta.
Hai ba giây sau ——
“Cái gì? Lừa ai đây?!” Đột nhiên Lâm Tuệ Vinh đứng lên, thân cao hét lên khiến người xung quanh chấn động.
“Lâm Tuệ Vinh!” Đến cả sổ điểm danh giảng viên Quản lý cũng không cần xem, gọi thẳng tên vị cầu thủ bóng rổ xuất sắc này, không chút khách khí nói: “Lại làm ồn nữa, thì ra ngoài hành lang đứng cho tôi!”
“Cũng không phải học sinh tiểu học, phạt đứng gì chứ.” Lâm Tuệ Vinh nói thầm một tiếng rồi ngồi xuống, cầm di động chỉ vào ảnh chụp chung của cặp đôi đang hiện lên trên màn hình điện thoại, hỏi bạn cùng phòng Trương Chí Hoành ở bên cạnh: “Đây là thật?”
Trương Chí Hoành trả lời: “Hình như là thật.”
“Sao cậu không nói cho tôi?”
Trương Chí Hoành nhún vai trả lời: “Khai giảng ngày đầu tiên tôi đã nói với cậu, nhưng cậu không trả lời tôi!”
Lâm Tuệ Vinh tức giận bất bình: “Cảnh Lỵ vậy mà lại qua lại với tên xấu xí đó, cũng không hẹn hò với tôi, có phải đầu óc cô ấy có vấn đề không?”
Trương Chí Hoành tùy tiện trả lời: “Nếu đầu óc cô ấy không có vấn đề, thì cô ấy đã không thường xuyên cầm lấy hạng nhất đếm ngược.”
Lâm Tuệ Vinh cũng chỉ tùy tiện nói, nhưng khi nghe người khác nói đầu óc của cô gái mà cậu ta thích có vấn đề, cậu ta lại không thể nhịn được, tức giận phản bác: “Đầu óc cậu mới có vấn đề!”
Giọng không lớn không nhỏ, đủ để cho mọi người trong lớp đều nghe được.
“Lâm Tuệ Vinh! Cậu đi ra khỏi phòng cho tôi!” Giảng viên Quản lý hạ lệnh đuổi khách.
*
Giữa trưa tan học, Cảnh Lỵ và ba bạn cùng phòng Lý Nhụy Hoa đi đến nhà ăn dùng cơm. Lý Nhụy Hoa chỉ vào một góc, nói: “Cảnh Lỵ, học bá nhà cậu kìa!”
Đại học bá bị bệnh nên không đi học, buổi sáng nghỉ ngơi ở ký túc xá, giữa trưa mới ra cửa đi kiếm đồ ăn.
“Mấy cậu đi lấy cơm trước đi, tớ đi qua xem cậu ấy một chút.” Cảnh Lỵ không yên tâm cho lắm, sao đại học bá nói bệnh một cái là bệnh liền được, ngày hôm qua từ nhà bà ngoại trở về không phải vẫn tốt sao?
“Nhiên Nhiên!” Cảnh Lỵ ngồi xuống ghế trống trước mặt Kinh Nhiên.
Kinh Nhiên bị bệnh nên chỉ ăn rất thanh đạm, một chén cháo trắng, thêm một đĩa củ cải muối nhỏ. Anh thấy Cảnh Lỵ xuất hiện ở trước mặt, nói chuyện không còn sức lực: “Lỵ Lỵ, tôi bệnh rồi, cậu cách xa tôi ra một chút, mấy ngày nay không nên đến tìm tôi.”
“Rất nghiêm trọng sao?” Đột nhiên Cảnh Lỵ duỗi tay đẩy tóc mái Kinh Nhiên ra, đặt tay lên trán anh để thử nhiệt độ.
Nóng quá!
Không biết đã tới 40 độ chưa nữa.
“Sao đột nhiên cậu lại bị bệnh?” Cảnh Lỵ hỏi.
“Tuần trước một trong số mấy người ở Kiến Hoa* bị bệnh, sau đó thì họ lây cho tôi.”
(Kiến Hoa*: là một quận của địa cấp thị Tề Tề Cáp Nhĩ, tỉnh Hắc Long Giang, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nguồn Wekipedia.)
Nhiệt độ cơ thể của Kinh Nhiên rất nóng, Cảnh Lỵ có hơi lo lắng, hỏi: “Uống thuốc chưa?”
Kinh Nhiên lắc đầu.
“Sao lại chưa uống?”
“Đắng.”
Khóe miệng Cảnh Lỵ hơi run rẩy, nhất định sâu trong thâm tâm Kinh Nhiên là một công trúa nhỏ! Nguyên nhân phát sốt lại không uống thuốc —— Là do thuốc quá đắng?
Sau khi ăn xong cơm trưa, Cảnh Lỵ định kéo Kinh Nhiên đi tới trạm y tế gần đây để lấy số khám bệnh.
Đại học bá không chỉ sợ uống thuốc, mà còn sợ đi gặp bác sĩ, cứ đứng xoắn xuýt ở cửa trạm ý tế nãy giờ.
Cảnh Lỵ kéo Kinh Nhiên giống như đang dỗ một cậu bé đang học nhà trẻ vào trạm y tế: “Nhiên Nhiên, cậu ngoan nào, chỉ vào gặp bác sĩ, tiêm một mũi là xong rồi, không cần phải uống thuốc đâu.”
Mặc dù bị bệnh không còn sức lực, nhưng Kinh Nhiên vẫn còn đủ sức để đối phó với Cảnh Lỵ, lôi cô ra ngoài: “Tôi không muốn tiêm, tiêm rất đau.”
Cảnh Lỵ bất đắc dĩ giơ tay đỡ trán, một nam sinh lớn rồi uống thuốc còn sợ đắng, tiêm sợ đau, một chút khí phách đàn ông cũng không có, vậy thì có ích lợi gì? Nhưng mà, bản năng người mẹ trong mỗi cô gái khiến Cảnh Lỵ không đành lòng bỏ mặc anh, tốt xấu gì anh cũng được coi là bạn trai của cô, tuy chỉ là giả.
“Cậu không tiêm cũng không uống thuốc thì sao có thể đỡ được?”
EQ vốn dĩ đã không cao, chờ đến khi đầu óc bị thiêu hỏng rồi, có lẽ bà ngoại sẽ khóc đến mù mất.
“Không đi, tôi không đi!” Kinh Nhiên kéo Cảnh Lỵ tránh xa cửa lớn ở trạm y tế.
“Nhiên Nhiên, cậu không nghe lời là tôi sẽ giận đấy, sau này tôi sẽ không để ý tới cậu nữa.”
Kinh Nhiên phản bác: “Không được!”
Cảnh Lỵ uy hiếp: “Cậu không nghe lời, chúng ta liền chia tay.”
“Không được!”
“Vậy cậu có đi gặp bác sĩ không?”
“Gặp.”
“Vậy chúng ta đi vào.” Cảnh Lỵ nắm tay Kinh Nhiên, đi đến chỗ lấy số lấy một cái hồ sơ bệnh án, rồi đi đến phòng khám bệnh tìm bác sĩ.
Hai người ngồi trước bàn làm việc của bác sĩ, hình như Kinh Nhiên thật sự rất sợ bác sĩ, cả quá trình đều nắm lấy tay Cảnh Lỵ không dám nói chuyện, rất nhiều vấn đề đều là do Cảnh Lỵ trả lời. Gần đây hai người đều là cùng ăn cùng ở, cô cũng tương đối hiểu rõ anh.
“Viêm amidan khiến cho phát sốt.” Bác sĩ mở hồ sơ bệnh án vừa viết ghi chép, vừa nói: “Truyền nước biển, uống thuốc hạ sốt là được rồi.”
Cuối cùng bác sĩ đưa hồ sơ bệnh án cùng với đơn thuốc cho Cảnh Lỵ: “Đi đến chỗ đăng ký tính tiền, rồi tới lấy thuốc.”
Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên dựa theo lời bác sĩ nói đi tính tiền và lấy thuốc.
Cô y tá lấy được đơn thuốc, bảo bọn họ ngồi chờ ở ngoài sảnh.
Kinh Nhiên sốt cao lên tới 39.2 độ. Y tá cầm tới một túi nước biển lớn đang được treo trên giá, Cảnh Lỵ nhìn thấy thì có chút tuyệt vọng, không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào.
Lúc y tá bôi cồn tiêu độc lên tay trái cho Kinh Nhiên, anh chợt nắm chặt lấy tay của Cảnh Lỵ. Cảnh Lỵ bị anh nắm nên có hơi đau, không nói gì chỉ an ủi anh: “Không sao, chỉ như muỗi đốt mà thôi.”
Y tá nhìn Kinh Nhiên to lớn thế mà lại dựa vào một cô gái nhỏ, cười hỏi Cảnh Lỵ: “Đây là em trai em à?”
Kinh Nhiên lại rất cố chấp sửa đúng: “Tôi là bạn trai của cô ấy!”
Cảnh Lỵ: Bạn trai mất mặt như vậy, có thể không nhận được không?
“Không cần phải gồng chặt tay thế đâu, thả lỏng một chút.”
Kinh Nhiên quá căng thẳng, khiến cho y tá cũng lo lắng thay cho anh, sợ làm anh bị thương.
Cảnh Lỵ lấy tay ấn đầu Kinh Nhiên vào hõm vai mình, vỗ vỗ đầu của anh, dỗ: “Nghe lời nào, thả lỏng một chút, không hề đau đâu.”
Thừa dịp Kinh Nhiên bị Cảnh Lỵ thu hút lực chú ý, y tá nhanh chóng tiêm cho anh một mũi, sau đó thành thạo dùng băng dính cố định lại, nói với Cảnh Lỵ: “Chờ lát nữa thì kêu chị đến đổi thuốc nhé.”
Cảnh Lỵ gật đầu trả lời: “Vâng ạ.”
Vẻ mặt Kinh Nhiên khó chịu nhìn Cảnh Lỵ nói: “Lỵ Lỵ, cậu gạt tôi, đau quá!”
Yêu đương với một công ‘trúa’ nhỏ, thật phiền…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.