Bạn Trai Ngươi Có Chân Giữa Thật Khủng
Chương 26: Bị Tiêu Độc Vẫn Không Quên Phát Tao (Hơi H)
Gia Lê Chàng Nãi, Tùy Lộc
04/09/2023
Chuyện xảy ra tiếp theo khiến Lê Âm nảy sinh cảm giác như chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Không biết từ lúc nào, bên cạnh đã có thêm mấy nam nhân viên tạp vụ bưng khay, trên khay có chất lỏng màu vàng nhạt, còn có thêm mấy chiếc tăm mông màu trắng lớn chừng cái bút chì.
Nhân viên tạp vụ nửa quỳ trước mặt Lê Âm, dùng tăm bông dính lấy chất lỏng màu vàng kia, tìm tới nơi bên ngoài âm đạo mà bôi quanh.
Cảm giác ướt át lạnh lẽo khiến cô khẽ ngâm ra tiếng.
Tuy không biết rốt cuộc đám người này muốn làm gì, nhưng giờ phút này, thân thể cô thật sự rất khó chịu, cho dù người đang ngồi đối diện cô là chú út, nhưng ý thức của cô vẫn lần nữa trở nên mơ hồ.
Cô khó nhịn mà vặn vẹo cổ, hoàn toàn không thể khống chế dục vọng thân thể, theo bản năng dùng môi âm hộ cọ cọ tăm bông trong tay nhân viên tạp vụ, dùng hành động này để giảm bớt ngứa ngáy nơi hạ thể.
Thật muốn càng nhiều hơn…
Sau khi thay đổi hai ba chiếc tăm bông, cuối cùng cũng có thể bôi hết bên ngoài hai thịt môi cùng với bên trong huyệt khẩu. Tiếp đó, bọn họ lại lục tìm tới huyệt động…
Trong huyệt động bọn họ đồng thời sử dụng ba tăm bông chậm rãi cọ xát vách âm đạo, mang tới một trận khoái cảm nho nhỏ cho cô. Chẳng qua cái thứ nhỏ xíu này vốn không thể giúp cô ngăn ngứa.
Hạ thể thật trống trải, thật muốn bị lấp đầy.
Cô rên rỉ ngẩng cổ, vách động lại co rút một trận, hệt như muốn nuốt cả tăm bông vào trong.
Nhưng mấy nhân viên tạp vụ kia vốn không chịu để cô được như ý, bọn họ vẫn không chút cẩu thả mà làm chuyện trong tay, cũng không quan tâm tới dục vọng cuồn cuộn trong lòng cô.
Trong lúc ý thức mơ hồ, cô cảm thấy hơi uất ức.
Cô chẳng quen một ai trong số đám người kỳ quái này, bọn họ cũng chẳng dịu dàng với cô chút nào.
Cảm giác tăm bông đâm vào thân thể cũng chẳng hề dễ chịu, lạnh ngắt, lại cứng đờ.
Trong lúc tầm mắt mơ hồ, cô thấy được người đàn ông đang ngồi đối diện.
Cô nhìn chằm chằm đối phương một hồi, dùng đại não hỗn loạn tự hỏi, vì sao hắn thấy cô bị người khác bắt nạt lại không giúp cô đây?
Hắn cũng không phải ai khác, mà chính là chú út của cô nha.
Lúc còn nhỏ, chú út đối xử với cô rất tốt.
Lê Âm mơ màng hồi tưởng lại.
Cô còn nhớ rõ, chỉ cần cô bị uất ức chú ấy sẽ tức giận hơn bất kỳ người nào khác, sẽ sốt ruột hơn bất kỳ người nào khác, sẽ vì dỗ cô vui vẻ mà hơn nửa đêm còn chạy đi mua đồ ăn vặt cô thích nhất về cho cô ăn.
Chỉ là vì sao chú út trước mặt lại lạnh lùng với cô như vậy?
A đúng rồi --- Dường như từ rất sớm trước đây, chú ấy cũng đã trở nên lạnh lùng như thế.
Tựa như thời khắc này, chú ấy nhìn cô nhưng trong mắt chẳng có chút giao động cảm xúc nào.
Lê Âm càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, lại theo bản năng mà hướng về phía người đàn ông, phát ra tiếng nức nở hệt như tiếng mèo khóc. Trong mắt ngậm hơi nước, sương mù mênh mông, phảng phất như một đứa bé không được cho kẹo.
Cháu thật sự rất khó chịu… Chú út…
Liệu có ai có thể giúp cháu được không...
Vào lúc cô suýt chút nữa rơi nước mắt, cuối cùng người nhân viên tạp vụ kia cũng lấy tăm bông ra.
“Lê tổng, đã tiêu độc xong.”
Dưới trạng thái này, chỉ số thông minh của Lê Âm đã tiếp cận bằng 0, cô vốn không hiểu bọn họ nói vậy là có ý gì.
Không biết từ lúc nào, bên cạnh đã có thêm mấy nam nhân viên tạp vụ bưng khay, trên khay có chất lỏng màu vàng nhạt, còn có thêm mấy chiếc tăm mông màu trắng lớn chừng cái bút chì.
Nhân viên tạp vụ nửa quỳ trước mặt Lê Âm, dùng tăm bông dính lấy chất lỏng màu vàng kia, tìm tới nơi bên ngoài âm đạo mà bôi quanh.
Cảm giác ướt át lạnh lẽo khiến cô khẽ ngâm ra tiếng.
Tuy không biết rốt cuộc đám người này muốn làm gì, nhưng giờ phút này, thân thể cô thật sự rất khó chịu, cho dù người đang ngồi đối diện cô là chú út, nhưng ý thức của cô vẫn lần nữa trở nên mơ hồ.
Cô khó nhịn mà vặn vẹo cổ, hoàn toàn không thể khống chế dục vọng thân thể, theo bản năng dùng môi âm hộ cọ cọ tăm bông trong tay nhân viên tạp vụ, dùng hành động này để giảm bớt ngứa ngáy nơi hạ thể.
Thật muốn càng nhiều hơn…
Sau khi thay đổi hai ba chiếc tăm bông, cuối cùng cũng có thể bôi hết bên ngoài hai thịt môi cùng với bên trong huyệt khẩu. Tiếp đó, bọn họ lại lục tìm tới huyệt động…
Trong huyệt động bọn họ đồng thời sử dụng ba tăm bông chậm rãi cọ xát vách âm đạo, mang tới một trận khoái cảm nho nhỏ cho cô. Chẳng qua cái thứ nhỏ xíu này vốn không thể giúp cô ngăn ngứa.
Hạ thể thật trống trải, thật muốn bị lấp đầy.
Cô rên rỉ ngẩng cổ, vách động lại co rút một trận, hệt như muốn nuốt cả tăm bông vào trong.
Nhưng mấy nhân viên tạp vụ kia vốn không chịu để cô được như ý, bọn họ vẫn không chút cẩu thả mà làm chuyện trong tay, cũng không quan tâm tới dục vọng cuồn cuộn trong lòng cô.
Trong lúc ý thức mơ hồ, cô cảm thấy hơi uất ức.
Cô chẳng quen một ai trong số đám người kỳ quái này, bọn họ cũng chẳng dịu dàng với cô chút nào.
Cảm giác tăm bông đâm vào thân thể cũng chẳng hề dễ chịu, lạnh ngắt, lại cứng đờ.
Trong lúc tầm mắt mơ hồ, cô thấy được người đàn ông đang ngồi đối diện.
Cô nhìn chằm chằm đối phương một hồi, dùng đại não hỗn loạn tự hỏi, vì sao hắn thấy cô bị người khác bắt nạt lại không giúp cô đây?
Hắn cũng không phải ai khác, mà chính là chú út của cô nha.
Lúc còn nhỏ, chú út đối xử với cô rất tốt.
Lê Âm mơ màng hồi tưởng lại.
Cô còn nhớ rõ, chỉ cần cô bị uất ức chú ấy sẽ tức giận hơn bất kỳ người nào khác, sẽ sốt ruột hơn bất kỳ người nào khác, sẽ vì dỗ cô vui vẻ mà hơn nửa đêm còn chạy đi mua đồ ăn vặt cô thích nhất về cho cô ăn.
Chỉ là vì sao chú út trước mặt lại lạnh lùng với cô như vậy?
A đúng rồi --- Dường như từ rất sớm trước đây, chú ấy cũng đã trở nên lạnh lùng như thế.
Tựa như thời khắc này, chú ấy nhìn cô nhưng trong mắt chẳng có chút giao động cảm xúc nào.
Lê Âm càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, lại theo bản năng mà hướng về phía người đàn ông, phát ra tiếng nức nở hệt như tiếng mèo khóc. Trong mắt ngậm hơi nước, sương mù mênh mông, phảng phất như một đứa bé không được cho kẹo.
Cháu thật sự rất khó chịu… Chú út…
Liệu có ai có thể giúp cháu được không...
Vào lúc cô suýt chút nữa rơi nước mắt, cuối cùng người nhân viên tạp vụ kia cũng lấy tăm bông ra.
“Lê tổng, đã tiêu độc xong.”
Dưới trạng thái này, chỉ số thông minh của Lê Âm đã tiếp cận bằng 0, cô vốn không hiểu bọn họ nói vậy là có ý gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.