Bạn Trai Ngươi Có Chân Giữa Thật Khủng
Chương 37: Gặp Lại Em Họ
Gia Lê Chàng Nãi, Tùy Lộc
05/09/2023
Giọng của cô gái đã sắp khàn đặc, thân thể vừa trắng vừa mềm, còn nhiễm lên vệt đỏ tình dục.
Đuôi mắt người đàn ông hơi phiếm hồng.
Đã lâu lắm rồi Lê Âm chưa nhìn kỹ chú ấy. Nhưng giờ khắc này, nhìn gương mặt đã động tình còn thời thời khắc khắc cố gắng đè nén tình dục kia, cô gần như nhập ma mà nghĩ.
Chú út cũng thật đẹp trai.
Dáng vẻ chú út khi thao cô cũng rất quyến rũ.
Cô gái nghĩ vậy, lại càng thêm ý loạn tình mê. Cô dùng tiểu huyệt ấm áp mềm mại hệt như làm từ nước của mình gắt gao mà ngậm cắn côn thịt. Nếu đã làm rồi, dùng thân thể của mình cho chú ấy thao chẳng phải sẽ càng thoải mái hơn một chút ư?
…
Sáng sớm thứ bảy, Lê Âm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Vừa nhận máy đã nghe được giọng nói thiếu niên truyền tới từ đầu bên kia: “Chị, sao chị chuyển nhà mà không nói với em lấy một tiếng.”
Đêm qua cô lại làm với chú út suốt đêm, lúc này đầu óc còn hơi hỗn độn, nghe được giọng nói kia, cô chần chờ một hồi mới nói: “A Thời?”
Thiếu niên: “Chị, em đã sắp tới cửa nhà chị rồi, chị mở cửa cho em đi.”
Cô nghe lời, dậy thay quần áo đi mở cửa.
Thiếu niên tóc đen mắt đen, dáng vẻ thanh tú ngoan ngoãn đứng ngoài cửa, thẹn thùng cười với cô: “Có phải em đã đánh thức chị rồi không?”
Lê Âm lắc đầu: “Được nghỉ à? Sao đột nhiên lại tới tìm chị? Muốn vào nhà ngồi không?”
“Nhớ chị.” Giọng nói như dòng suối giữa núi, khi tiến vào cậu ta còn xách bao lớn bao nhỏ đồ ăn vặt đặt lên bàn, “Mấy thứ này đều là thứ chị thích ăn.”
Đây là thói quen của cậu ta.
Mỗi lần tìm cô cậu ta lại mang theo bao lớn bao nhỏ. Mới đầu Lê Âm còn khuyên can, sau đó phát hiện cậu ta không chịu nghe, cô cũng chỉ đành nhận lấy.
“Mẹ em kêu em mời chị tới nhà em ăn cơm, bà ấy nói đã lâu rồi không gặp chị.”
Không sai, thiếu niên trước mắt này là em trai của Lê Âm, là em họ.
Tên Lâm Thời.
Cậu ta chỉ nhỏ hơn Lê Âm một tuổi, lại như con sên thích khóc, thích đi theo sau mông cô. Sau khi l ớn lên, cậu ta ở lại ký túc xá trường cách nhà rất xa, một tháng mới về nhà một lần.
Mỗi lần cậu ta về nhà đều tới nhà Lê Âm chơi một ngày, cô cũng đã quen.
Hai người đều là người yên tĩnh, khi ở bên nhau thường chỉ đọc sách, làm bài tập hoặc làm chuyện mà các đứa bé ngoan khác thích làm. Hai người ai làm chuyện người nấy, không quấy rầy lẫn nhau, nhưng bầu không khí lại rất hòa thuận.
Có điều bắt đầu từ một ngày nào đó mấy tháng trước, dường như cậu ta trở nên bận rộn hẳn lên, cuối tháng cũng bận tham gia tụ hội với bạn bè, thời gian ở bên cô cũng ít đi nhiều.
Cho nên việc cậu ta đột nhiên tìm tới nơi này khiến Lê Âm cảm thấy hơi kinh ngạc.
Thế nhưng cô cũng khá thích cậu em này.
Cho nên khi cậu ta mời cô tới nhà ăn cơm, cô cũng không do dự nhiều mà gật đầu,
Chẳng qua, nếu trước khi đi cô biết được trên đường đi sẽ gặp phải Cố Tích Trăn, chắc chắn cô sẽ không đồng ý đi theo cậu ta.
Càng khiến Lê Âm không thể tưởng tượng nổi là vậy mà em họ còn có quen biết Cố Tích Trăn.
Hai người gặp nhau trên đường còn lên tiếng chào hỏi nhau.
Lâm Thời: “Nghe nói anh đi tham gia thi đấu, về rồi?”
Đối phương gật đầu: “Mới về hôm nay.”
Tính toán thời gian, anh đi mười ngày, hôm nay đúng là ngày Cố Tích Trăn trở về thật.
Đuôi mắt người đàn ông hơi phiếm hồng.
Đã lâu lắm rồi Lê Âm chưa nhìn kỹ chú ấy. Nhưng giờ khắc này, nhìn gương mặt đã động tình còn thời thời khắc khắc cố gắng đè nén tình dục kia, cô gần như nhập ma mà nghĩ.
Chú út cũng thật đẹp trai.
Dáng vẻ chú út khi thao cô cũng rất quyến rũ.
Cô gái nghĩ vậy, lại càng thêm ý loạn tình mê. Cô dùng tiểu huyệt ấm áp mềm mại hệt như làm từ nước của mình gắt gao mà ngậm cắn côn thịt. Nếu đã làm rồi, dùng thân thể của mình cho chú ấy thao chẳng phải sẽ càng thoải mái hơn một chút ư?
…
Sáng sớm thứ bảy, Lê Âm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Vừa nhận máy đã nghe được giọng nói thiếu niên truyền tới từ đầu bên kia: “Chị, sao chị chuyển nhà mà không nói với em lấy một tiếng.”
Đêm qua cô lại làm với chú út suốt đêm, lúc này đầu óc còn hơi hỗn độn, nghe được giọng nói kia, cô chần chờ một hồi mới nói: “A Thời?”
Thiếu niên: “Chị, em đã sắp tới cửa nhà chị rồi, chị mở cửa cho em đi.”
Cô nghe lời, dậy thay quần áo đi mở cửa.
Thiếu niên tóc đen mắt đen, dáng vẻ thanh tú ngoan ngoãn đứng ngoài cửa, thẹn thùng cười với cô: “Có phải em đã đánh thức chị rồi không?”
Lê Âm lắc đầu: “Được nghỉ à? Sao đột nhiên lại tới tìm chị? Muốn vào nhà ngồi không?”
“Nhớ chị.” Giọng nói như dòng suối giữa núi, khi tiến vào cậu ta còn xách bao lớn bao nhỏ đồ ăn vặt đặt lên bàn, “Mấy thứ này đều là thứ chị thích ăn.”
Đây là thói quen của cậu ta.
Mỗi lần tìm cô cậu ta lại mang theo bao lớn bao nhỏ. Mới đầu Lê Âm còn khuyên can, sau đó phát hiện cậu ta không chịu nghe, cô cũng chỉ đành nhận lấy.
“Mẹ em kêu em mời chị tới nhà em ăn cơm, bà ấy nói đã lâu rồi không gặp chị.”
Không sai, thiếu niên trước mắt này là em trai của Lê Âm, là em họ.
Tên Lâm Thời.
Cậu ta chỉ nhỏ hơn Lê Âm một tuổi, lại như con sên thích khóc, thích đi theo sau mông cô. Sau khi l ớn lên, cậu ta ở lại ký túc xá trường cách nhà rất xa, một tháng mới về nhà một lần.
Mỗi lần cậu ta về nhà đều tới nhà Lê Âm chơi một ngày, cô cũng đã quen.
Hai người đều là người yên tĩnh, khi ở bên nhau thường chỉ đọc sách, làm bài tập hoặc làm chuyện mà các đứa bé ngoan khác thích làm. Hai người ai làm chuyện người nấy, không quấy rầy lẫn nhau, nhưng bầu không khí lại rất hòa thuận.
Có điều bắt đầu từ một ngày nào đó mấy tháng trước, dường như cậu ta trở nên bận rộn hẳn lên, cuối tháng cũng bận tham gia tụ hội với bạn bè, thời gian ở bên cô cũng ít đi nhiều.
Cho nên việc cậu ta đột nhiên tìm tới nơi này khiến Lê Âm cảm thấy hơi kinh ngạc.
Thế nhưng cô cũng khá thích cậu em này.
Cho nên khi cậu ta mời cô tới nhà ăn cơm, cô cũng không do dự nhiều mà gật đầu,
Chẳng qua, nếu trước khi đi cô biết được trên đường đi sẽ gặp phải Cố Tích Trăn, chắc chắn cô sẽ không đồng ý đi theo cậu ta.
Càng khiến Lê Âm không thể tưởng tượng nổi là vậy mà em họ còn có quen biết Cố Tích Trăn.
Hai người gặp nhau trên đường còn lên tiếng chào hỏi nhau.
Lâm Thời: “Nghe nói anh đi tham gia thi đấu, về rồi?”
Đối phương gật đầu: “Mới về hôm nay.”
Tính toán thời gian, anh đi mười ngày, hôm nay đúng là ngày Cố Tích Trăn trở về thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.