Bạn Trai Ngươi Có Chân Giữa Thật Khủng
Chương 23: Phía Dưới Muốn… (Hơi H)
Gia Lê Chàng Nãi, Tùy Lộc
04/09/2023
Khóc tới thật mềm, thật ngoan…
Thật đúng là đứa nhỏ đáng thương.
Thật muốn cứ như vậy bắt nạt cô tới hỏng.
Tạ Diệp vừa nghĩ như vậy, đang định tiến thêm một bước đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền tới tiếng mở cửa.
Ánh sáng vàng ngoài hành lang, còn cả người đàn ông ngoài cửa, cùng nhau bước vào.
Trong lòng anh ta lộp bộp một tiếng, vội vàng đứng lên nhìn về phía người đàn ông kia, nói: “Lê tổng…”
Không chỉ có anh ta, những người đang tận tình hưởng lạc khác ở đây --- Thậm chí cả những người đã làm tới một bước cuối cùng, đều hoang mang vội vã đứng lên.
Lê tổng liếc mắt nhìn khắp xung quanh ghế lô, sau đó gật đầu: “Mấy người cứ tùy ý, không cần quan tâm tới tôi.”
Ngay nháy mắt nghe được giọng nói của chú út, Lê Âm choáng váng cả người.
Cô đang ở vị trí ngay bên cửa, vừa lúc đối diện với cửa. Nói cách khác, tiếng khóc thút thít và tiếng rên rỉ của cô mới vừa rồi đều bị chú út nghe thấy?
Cảm giác xấu hổ lan tràn khắp toàn thân, gần như muốn nuốt chửng cô.
Phần lưng cô cong lại, ngay cả động một chút cũng không dám. Tưởng tượng tới mới vừa rồi rốt cuộc mình đã làm chuyện gì, sắc mặt cô lại trắng bệch.
Càng đáng sợ hơn là lúc này cô gần như không mặc gì cả.
Chú út là trưởng bối của cô!
Cho dù cô đang dùng thân thể của người khác cũng không cách nào thoải mái trần truồng trước mặt chú ấy được!
Chú út bước vào bên trong ghế lô, tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, tiếp đó lập tức có người tiến tới rót rượu cho chú ấy.
Chú ấy bắt đầu nói chuyện với người kia, vẻ mặt đạm mạc, hẳn là đang bàn chuyện làm ăn.
Ghế lô lại khôi phục dáng vẻ như khi chú ấy chưa tới.
Khoảng cách không tính là gần nhưng lại cũng không xa, chú ấy đang ngồi bên kia, nếu lát nữa cô bắt đầu làm tình chắc chắn sẽ bị chú ấy nhìn rõ, chỉ sợ ngay cả tiếng rên rỉ cũng không thể chạy thoát mà lọt vào trong tai chú ấy.
Không được, nhất định phải thoát khỏi nơi này, tùy tiện tìm cớ rời đi…
Nói là đi vệ sinh cũng được…
Lê Âm vừa nghĩ tới đây lập tức muốn bò dậy khỏi ghế sofa, thế nhưng mãi tới giờ khắc này cô mới ý thức được, thân thể mình vốn chẳng có chút sức lực nào.
Xương cốt như hóa thành nước, chỉ hơi động một chút đã thở dốc liên tục.
Thân thể hệt như bỗng nhiên trở nên rất kỳ quái, ngay cả độ ấm trong máu cũng trở nên nóng bỏng như lửa. Hai mắt cô mê mang, móng tay nắm chặt lấy lớp da ghế sofa, cọ xát.
“Ưm… Ưm…”
Tạ Diệp vừa cúi đầu đã nhìn thấy hình ảnh như vậy.
Mái tóc quăn màu vàng nhạt như thác nước xõa tung khắp sofa, phủ lên bả vai xinh đẹp, cặp vú trắng như tuyết, đẹp như một bức họa.
Hai mắt cô gái mê ly, trong mắt toàn là hơi nước mờ mịt. Gương mặt phiếm hồng, thân thể bị lửa dục đánh sâu vào, hai chân bắt đầu cọ qua cọ lại theo bản năng, hệt như đang không tiếng động khát cầu điều gì.
Hạ thân anh ta tê rần, lập tức đè lên người cô, bắt đầu nuốt lấy cặp vú xinh đẹp kia. Cặp vú tròn căng hệt như miếng đậu hũ, mùi sữa ngọt không ngừng chui vào trong mũi anh ta.
Tạ Diệp vừa liếm láp đầu vú vừa tham lam mà ngửi lấy mùi sữa thơm trên người cô.
Cô gái lại phát ra tiếng khóc đáng thương, chủ động dùng hai chân kẹp chặt lấy eo anh ta, giọng nói bất lực: “Phía dưới muốn… Phía dưới muốn…”
Thật đúng là đứa nhỏ đáng thương.
Thật muốn cứ như vậy bắt nạt cô tới hỏng.
Tạ Diệp vừa nghĩ như vậy, đang định tiến thêm một bước đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền tới tiếng mở cửa.
Ánh sáng vàng ngoài hành lang, còn cả người đàn ông ngoài cửa, cùng nhau bước vào.
Trong lòng anh ta lộp bộp một tiếng, vội vàng đứng lên nhìn về phía người đàn ông kia, nói: “Lê tổng…”
Không chỉ có anh ta, những người đang tận tình hưởng lạc khác ở đây --- Thậm chí cả những người đã làm tới một bước cuối cùng, đều hoang mang vội vã đứng lên.
Lê tổng liếc mắt nhìn khắp xung quanh ghế lô, sau đó gật đầu: “Mấy người cứ tùy ý, không cần quan tâm tới tôi.”
Ngay nháy mắt nghe được giọng nói của chú út, Lê Âm choáng váng cả người.
Cô đang ở vị trí ngay bên cửa, vừa lúc đối diện với cửa. Nói cách khác, tiếng khóc thút thít và tiếng rên rỉ của cô mới vừa rồi đều bị chú út nghe thấy?
Cảm giác xấu hổ lan tràn khắp toàn thân, gần như muốn nuốt chửng cô.
Phần lưng cô cong lại, ngay cả động một chút cũng không dám. Tưởng tượng tới mới vừa rồi rốt cuộc mình đã làm chuyện gì, sắc mặt cô lại trắng bệch.
Càng đáng sợ hơn là lúc này cô gần như không mặc gì cả.
Chú út là trưởng bối của cô!
Cho dù cô đang dùng thân thể của người khác cũng không cách nào thoải mái trần truồng trước mặt chú ấy được!
Chú út bước vào bên trong ghế lô, tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, tiếp đó lập tức có người tiến tới rót rượu cho chú ấy.
Chú ấy bắt đầu nói chuyện với người kia, vẻ mặt đạm mạc, hẳn là đang bàn chuyện làm ăn.
Ghế lô lại khôi phục dáng vẻ như khi chú ấy chưa tới.
Khoảng cách không tính là gần nhưng lại cũng không xa, chú ấy đang ngồi bên kia, nếu lát nữa cô bắt đầu làm tình chắc chắn sẽ bị chú ấy nhìn rõ, chỉ sợ ngay cả tiếng rên rỉ cũng không thể chạy thoát mà lọt vào trong tai chú ấy.
Không được, nhất định phải thoát khỏi nơi này, tùy tiện tìm cớ rời đi…
Nói là đi vệ sinh cũng được…
Lê Âm vừa nghĩ tới đây lập tức muốn bò dậy khỏi ghế sofa, thế nhưng mãi tới giờ khắc này cô mới ý thức được, thân thể mình vốn chẳng có chút sức lực nào.
Xương cốt như hóa thành nước, chỉ hơi động một chút đã thở dốc liên tục.
Thân thể hệt như bỗng nhiên trở nên rất kỳ quái, ngay cả độ ấm trong máu cũng trở nên nóng bỏng như lửa. Hai mắt cô mê mang, móng tay nắm chặt lấy lớp da ghế sofa, cọ xát.
“Ưm… Ưm…”
Tạ Diệp vừa cúi đầu đã nhìn thấy hình ảnh như vậy.
Mái tóc quăn màu vàng nhạt như thác nước xõa tung khắp sofa, phủ lên bả vai xinh đẹp, cặp vú trắng như tuyết, đẹp như một bức họa.
Hai mắt cô gái mê ly, trong mắt toàn là hơi nước mờ mịt. Gương mặt phiếm hồng, thân thể bị lửa dục đánh sâu vào, hai chân bắt đầu cọ qua cọ lại theo bản năng, hệt như đang không tiếng động khát cầu điều gì.
Hạ thân anh ta tê rần, lập tức đè lên người cô, bắt đầu nuốt lấy cặp vú xinh đẹp kia. Cặp vú tròn căng hệt như miếng đậu hũ, mùi sữa ngọt không ngừng chui vào trong mũi anh ta.
Tạ Diệp vừa liếm láp đầu vú vừa tham lam mà ngửi lấy mùi sữa thơm trên người cô.
Cô gái lại phát ra tiếng khóc đáng thương, chủ động dùng hai chân kẹp chặt lấy eo anh ta, giọng nói bất lực: “Phía dưới muốn… Phía dưới muốn…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.