Bạn Trai Ngươi Có Chân Giữa Thật Khủng
Chương 43: Trong Lúc Ngủ Mơ Bị Em Họ Tiến Vào Từ Phía Sau (H)
Gia Lê Chàng Nãi, Tùy Lộc
05/09/2023
“Ưm… a…” Trong miệng cô lại tràn ra tiếng ngâm khẽ mềm nhũn: “Đừng… Đừng tới…”
Anh sờ sờ đầu cô: “Không dọa em nữa, nghỉ ngơi một lát trước đi, anh đi ra ngoài xem có bao nhiêu người tới. Chờ lát nữa tỉnh ngủ anh lại đưa em đi tắm.”
Thứ cứng nóng rời khỏi cơ thể cô, mang theo bạch trọc và chất lỏng trong suốt dâm mĩ bất kham.
Cô bị lăn qua lộn lại lâu như vậy, đã sớm mệt muốn chết. Trở mình, vùi mặt vào sâu trong gối đầu, cô mệt mỏi vô lực gật gật đầu.
Cố Tích Trăn rửa sơ giúp cô một chút sau đó đẩy cửa rời đi.
Lê Âm thật sự mệt, vừa ghé đầu vào gối đã mau chóng ngủ thiếp đi.
Cô vốn tưởng rằng sau khi ngủ sẽ có thể trở lại trong thân thể mình, kết quả ngủ không biết bao lâu, cô vẫn chưa thể trở về.
Lê Âm mơ mơ màng màng mở mắt ra, sau đó lại mơ mơ màng màng mà nhắm mắt lại.
Lại qua thêm một hồi, cô nghe được tiếng cửa phòng bị mở ra, sau đó là tiếng bước chân tiến vào, cửa bị đóng lại.
Cô mơ mơ màng màng mà nghĩ, cuối cùng Cố Tích Trăn cũng trở về.
Tiếng bước chân tiến lại gần cô.
Giường hơi lõm xuống, trên người đột nhiên nặng thêm, người nọ đè lên thân thể cô từ phía sau.
Lê Âm bị mệt tới không mở mắt nổi.
Bàn tay ấm áp duỗi vào trong vạt áo cô, một bàn tay hướng lên trên, sờ tới vú cô bắt đầu xoa nắn chơi niết. Một tay khác thì hướng xuống, cách quần lót dùng ngón giữa không ngừng vuốt ve âm đế của cô.
Cô mệt muốn chết, muốn cự tuyệt màn cầu hoan của đối phương, nhưng thân thể lại bị động tác của đối phương gợi lên lửa dục, hạ thân không tự giác được mà bắt đầu phân bổ dâm dịch.
Quần lót bị kéo xuống, kéo tận tới cẳng chân.
Lòng bàn tay thiếu niên dán chặt vào giữa hai chân lầy lội bất kham của cô, không một kẽ hở, hơi đùa bỡn một chút đã có thể kéo ra mảng lớn chất nhầy ngưng tụ thành sợi.
Lê Âm giật giật chân, khó nhịn mà rên rỉ: “Đừng làm nữa… Quá mệt mỏi…”
Người nọ không trả lời, mà thừa dịp cô động đậy mà ép thân thể vào giữa hai chân cô.
Đại côn thịt nóng hầm hập chui thẳng vào giữa hai chân.
Mới thọc vào rút ra hai cái, côn thịt đã bị khe thịt mút chặt, dâm dịch văng vãi.
Không cho Lê Âm có thời gian kháng nghị, cây gậy vừa nóng vừa thô kia đã chống tới huyệt khẩu, tiến thẳng vào đường động.
Động tác hơi mạnh bạo, gần như chỉ một cú hích đã thọc tới nơi sâu nhất.
Lê Âm và thiếu niên gần như đồng thời phát ra tiếng thở dốc khuây khỏa.
Trong lúc ngủ mê, đầu óc cô hơi lộn xộn.
Cô chỉ nghĩ, vì sao giọng nói của Cố Tích Trăn… lại trở nên hơi khác.
Mông bị đè nặng, côn thịt dài mà cứng của thiếu niên bắt đầu ra vào trong cơ thể cô, chậm rãi đưa đẩy.
Hạ thân phun hoa dịch, bị động tiếp nhận đối phương tiến vào.
Theo đối phương đẩy nhanh tần suất, cảm giác thoải mái cũng càng ngày càng rõ ràng, khiến cô vô thức phát ra tiếng thở dốc rên rỉ.
“Quá… quá nhanh… A Trăn… A a… Chậm một chút…”
Côn thịt vừa nóng vừa cứng, còn đang nhảy dựng lên, hệt như nóng tới tận trái tim cô.
Hạ thân cầm lòng không đậu mà xoắn chặt, khiến côn thịt nửa bước khó đi.
“Không ngờ ngay cả côn thịt của em mà chị Ôn Lâm cũng không nhận ra.” Giọng nói của thiếu niên mang theo ý cười, nhưng động tác cũng không dừng lại chút nào, vẫn duy trì tốc độ mới vừa rồi mà ra ra vào vào trong cơ thể cô: “Là vì đã quá lâu không bị em thao sao?”
Anh sờ sờ đầu cô: “Không dọa em nữa, nghỉ ngơi một lát trước đi, anh đi ra ngoài xem có bao nhiêu người tới. Chờ lát nữa tỉnh ngủ anh lại đưa em đi tắm.”
Thứ cứng nóng rời khỏi cơ thể cô, mang theo bạch trọc và chất lỏng trong suốt dâm mĩ bất kham.
Cô bị lăn qua lộn lại lâu như vậy, đã sớm mệt muốn chết. Trở mình, vùi mặt vào sâu trong gối đầu, cô mệt mỏi vô lực gật gật đầu.
Cố Tích Trăn rửa sơ giúp cô một chút sau đó đẩy cửa rời đi.
Lê Âm thật sự mệt, vừa ghé đầu vào gối đã mau chóng ngủ thiếp đi.
Cô vốn tưởng rằng sau khi ngủ sẽ có thể trở lại trong thân thể mình, kết quả ngủ không biết bao lâu, cô vẫn chưa thể trở về.
Lê Âm mơ mơ màng màng mở mắt ra, sau đó lại mơ mơ màng màng mà nhắm mắt lại.
Lại qua thêm một hồi, cô nghe được tiếng cửa phòng bị mở ra, sau đó là tiếng bước chân tiến vào, cửa bị đóng lại.
Cô mơ mơ màng màng mà nghĩ, cuối cùng Cố Tích Trăn cũng trở về.
Tiếng bước chân tiến lại gần cô.
Giường hơi lõm xuống, trên người đột nhiên nặng thêm, người nọ đè lên thân thể cô từ phía sau.
Lê Âm bị mệt tới không mở mắt nổi.
Bàn tay ấm áp duỗi vào trong vạt áo cô, một bàn tay hướng lên trên, sờ tới vú cô bắt đầu xoa nắn chơi niết. Một tay khác thì hướng xuống, cách quần lót dùng ngón giữa không ngừng vuốt ve âm đế của cô.
Cô mệt muốn chết, muốn cự tuyệt màn cầu hoan của đối phương, nhưng thân thể lại bị động tác của đối phương gợi lên lửa dục, hạ thân không tự giác được mà bắt đầu phân bổ dâm dịch.
Quần lót bị kéo xuống, kéo tận tới cẳng chân.
Lòng bàn tay thiếu niên dán chặt vào giữa hai chân lầy lội bất kham của cô, không một kẽ hở, hơi đùa bỡn một chút đã có thể kéo ra mảng lớn chất nhầy ngưng tụ thành sợi.
Lê Âm giật giật chân, khó nhịn mà rên rỉ: “Đừng làm nữa… Quá mệt mỏi…”
Người nọ không trả lời, mà thừa dịp cô động đậy mà ép thân thể vào giữa hai chân cô.
Đại côn thịt nóng hầm hập chui thẳng vào giữa hai chân.
Mới thọc vào rút ra hai cái, côn thịt đã bị khe thịt mút chặt, dâm dịch văng vãi.
Không cho Lê Âm có thời gian kháng nghị, cây gậy vừa nóng vừa thô kia đã chống tới huyệt khẩu, tiến thẳng vào đường động.
Động tác hơi mạnh bạo, gần như chỉ một cú hích đã thọc tới nơi sâu nhất.
Lê Âm và thiếu niên gần như đồng thời phát ra tiếng thở dốc khuây khỏa.
Trong lúc ngủ mê, đầu óc cô hơi lộn xộn.
Cô chỉ nghĩ, vì sao giọng nói của Cố Tích Trăn… lại trở nên hơi khác.
Mông bị đè nặng, côn thịt dài mà cứng của thiếu niên bắt đầu ra vào trong cơ thể cô, chậm rãi đưa đẩy.
Hạ thân phun hoa dịch, bị động tiếp nhận đối phương tiến vào.
Theo đối phương đẩy nhanh tần suất, cảm giác thoải mái cũng càng ngày càng rõ ràng, khiến cô vô thức phát ra tiếng thở dốc rên rỉ.
“Quá… quá nhanh… A Trăn… A a… Chậm một chút…”
Côn thịt vừa nóng vừa cứng, còn đang nhảy dựng lên, hệt như nóng tới tận trái tim cô.
Hạ thân cầm lòng không đậu mà xoắn chặt, khiến côn thịt nửa bước khó đi.
“Không ngờ ngay cả côn thịt của em mà chị Ôn Lâm cũng không nhận ra.” Giọng nói của thiếu niên mang theo ý cười, nhưng động tác cũng không dừng lại chút nào, vẫn duy trì tốc độ mới vừa rồi mà ra ra vào vào trong cơ thể cô: “Là vì đã quá lâu không bị em thao sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.