Chương 42: Bất Ngờ
Cách Ngõa Tư Đại Nhân
16/11/2022
Editor: Cafe26
“Này! Quý Sanh!” Lạc Thiển không thể làm những việc ngu ngốc như đuổi theo ô tô, vì vậy cô chỉ có thể nhìn người và xe đi xa, và lẩm bẩm một mình, “Tôi không phải là kẻ biến thái”.
Chết tiệt, lại thêm một ngày bị bỏ lại phía sau, Lạc Thiển chán nản cúi đầu tiếp tục đi, rẽ vào một góc phố và đến con phố tấp nập.
Cô mua kem bên đường, dường quên việc mình đang bị cảm, vừa ăn mấy miếng liếc nhìn bóng dáng quen thuộc trên đường.
Chẳng trách Quý Sanh lại trèo tường ra ngoài, thì ra là do Đồng Mộc Ca cũng ra ngoài, vì vậy anh cũng cần ra ngoài tìm người, bản thân cũng không bắt Đồng Mộc Ca về, nhưng mà gọi điện thoại cho Quý Sanh.
Gọi mới phát hiện đối tương dường như đã chặn cuộc gọi, vì vậy cô chuyển sáng gửi tin nhắn, may mà wei chát không bị chặn: Quý Sanh, tôi nhìn thấy Đồng Mộc Ca, cậu nhanh đến đây!
Đợi nửa ngày không trả lời, Lạc Thiển đành phải qua đó, thuận tiện chia sẻ vị trí.
Đồng Mộc Ca ở phía trước mang theo cô gái lần trước mà không để ý rằng có người đang đi theo cô cách đó không xa, Lạc Thiển nhớ rằng cô gái bên cạnh mình nên được gọi là Phương Ninh, họ dường như đang nói chuyện, cách quá xa nên không thể nghe được.
“Phương Ninh, rốt cuộc ở đâu? Nóng chết tôi rồi! Đồng Mộc Ca dùng quạt quạt, vì trời quá nóng nên không có sự nhẫn nại.
Phương Ninh cũng không có cách nào, đành nói cái gì an ủi cô ta, sau đó đưa người qua đố rồi tính.
Đồng Mộc Ca cả mặt không chịu được cố gắng đi về nơi có bóng râm, vừa đi vừa trách: “Gọi tôi ra không cần ô, thật là cạn lời”.
Phương Ninh vẫn nhận lỗi, nói: “Xin lỗi Mộc Mộc, lần sau tôi nhất định cầm theo”. Che giấu sự oán hận trong mắt, cô ta dẫn Đồng Mộc Ca vào một con hẻm, Lạc Thiển ở phía sau thấy họ đã biến mất, lập tức chạy vài bước theo sau.
Điều mà Lạc Thiển không bao giờ nghĩ ra, ngay khi cô vào trong, mọi người trong con hẻm đều nhìn cô, mọi người đều sửng sốt.
Lạc Thiển sợ đến mức kem trong tay rơi xuống, nhìn thoáng qua, có ít nhất mười mấy người, Đồng Mộc Ca đang bị hai người đàn ông túm lấy, bịt miệng vào tường, một người đàn ông khác đang trói mọi người lại bằng dây thừng. .
Đồng Mộc Ca nhìn thấy cô, lập tức giãy giụa: “Aaaaa......”
Người dẫn đầu là Lưu Thâm ngày hôm đó, Phương Ninh đang đứng bên cạnh hắn ta vào lúc này.
Lạc Thiển nuốt nước miếng, cười khan nói: “Xin lỗi đã làm phiền!” Cô quay người bỏ chạy, vừa lao ra khỏi ngõ đã bị bắt!
Con cừu! Lạc Thiển nói: “Cứu.........mạng” vẫn chưa hét lên, đã bị kéo trở lại con hẻm, bịt miệng trong giây lát, không thể nói được nữa.
“Này! Quý Sanh!” Lạc Thiển không thể làm những việc ngu ngốc như đuổi theo ô tô, vì vậy cô chỉ có thể nhìn người và xe đi xa, và lẩm bẩm một mình, “Tôi không phải là kẻ biến thái”.
Chết tiệt, lại thêm một ngày bị bỏ lại phía sau, Lạc Thiển chán nản cúi đầu tiếp tục đi, rẽ vào một góc phố và đến con phố tấp nập.
Cô mua kem bên đường, dường quên việc mình đang bị cảm, vừa ăn mấy miếng liếc nhìn bóng dáng quen thuộc trên đường.
Chẳng trách Quý Sanh lại trèo tường ra ngoài, thì ra là do Đồng Mộc Ca cũng ra ngoài, vì vậy anh cũng cần ra ngoài tìm người, bản thân cũng không bắt Đồng Mộc Ca về, nhưng mà gọi điện thoại cho Quý Sanh.
Gọi mới phát hiện đối tương dường như đã chặn cuộc gọi, vì vậy cô chuyển sáng gửi tin nhắn, may mà wei chát không bị chặn: Quý Sanh, tôi nhìn thấy Đồng Mộc Ca, cậu nhanh đến đây!
Đợi nửa ngày không trả lời, Lạc Thiển đành phải qua đó, thuận tiện chia sẻ vị trí.
Đồng Mộc Ca ở phía trước mang theo cô gái lần trước mà không để ý rằng có người đang đi theo cô cách đó không xa, Lạc Thiển nhớ rằng cô gái bên cạnh mình nên được gọi là Phương Ninh, họ dường như đang nói chuyện, cách quá xa nên không thể nghe được.
“Phương Ninh, rốt cuộc ở đâu? Nóng chết tôi rồi! Đồng Mộc Ca dùng quạt quạt, vì trời quá nóng nên không có sự nhẫn nại.
Phương Ninh cũng không có cách nào, đành nói cái gì an ủi cô ta, sau đó đưa người qua đố rồi tính.
Đồng Mộc Ca cả mặt không chịu được cố gắng đi về nơi có bóng râm, vừa đi vừa trách: “Gọi tôi ra không cần ô, thật là cạn lời”.
Phương Ninh vẫn nhận lỗi, nói: “Xin lỗi Mộc Mộc, lần sau tôi nhất định cầm theo”. Che giấu sự oán hận trong mắt, cô ta dẫn Đồng Mộc Ca vào một con hẻm, Lạc Thiển ở phía sau thấy họ đã biến mất, lập tức chạy vài bước theo sau.
Điều mà Lạc Thiển không bao giờ nghĩ ra, ngay khi cô vào trong, mọi người trong con hẻm đều nhìn cô, mọi người đều sửng sốt.
Lạc Thiển sợ đến mức kem trong tay rơi xuống, nhìn thoáng qua, có ít nhất mười mấy người, Đồng Mộc Ca đang bị hai người đàn ông túm lấy, bịt miệng vào tường, một người đàn ông khác đang trói mọi người lại bằng dây thừng. .
Đồng Mộc Ca nhìn thấy cô, lập tức giãy giụa: “Aaaaa......”
Người dẫn đầu là Lưu Thâm ngày hôm đó, Phương Ninh đang đứng bên cạnh hắn ta vào lúc này.
Lạc Thiển nuốt nước miếng, cười khan nói: “Xin lỗi đã làm phiền!” Cô quay người bỏ chạy, vừa lao ra khỏi ngõ đã bị bắt!
Con cừu! Lạc Thiển nói: “Cứu.........mạng” vẫn chưa hét lên, đã bị kéo trở lại con hẻm, bịt miệng trong giây lát, không thể nói được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.