Chương 13: Ra Oai Phủ Đầu
Cách Ngõa Tư Đại Nhân
05/11/2022
Editor: Cafe26
“Điện thoại đưa đây”. Quý Sanh anh đưa tay ra biểu thị cậu ấy đưa điện thoại đây.
Phương Tử Chu vẻ mặt nghi ngờ, vừa đưa điện thoại cho cậu một bên hỏi: “Cần điện thoại tôi làm gì?”
Quý Sanh mặt trắng nhìn không trả lời, chỉ là cầm điện thoại của cậu gửi tin nhắn cho Tiểu Lạc Thiển: Ra ngoài chơi.
Lạc Thiển cảm nhận được Quý Sanh, vừa rồi không phải cậu nói là bản thân xong buổi tự học sẽ đến, sao lại vẫn gọi đi?
Mặc dù cô cảm thấy nghi ngờ nhưng vẫn trả lời anh: Tôi đợi chút sẽ đi.
Quý Sanh bực mình trả lời câu: Không đến sau này không cần đi theo tôi.
Nói xong anh ném điện thoại cho Phương Tử Chu, Phương Tử Chu lập tức xem Quý Sanh dùng điện thoại của cậu ta làm cái gì, liếc qua thấy ngay, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Quý Sanh là không có gì, Lạc Thiên ngồi trong phòng học cảm thấy bất an, có thể nói lời này chỉ có thể là Quý Sanh! Nhưng cô bây giờ đang học! Khăng khăng lúc này......
Lạc Thiển đấu tranh 3 phút nói với Hoàng Nguyệt Nguyệt: “Nếu như chút nữa giáo viên hỏi tôi đi đâu rồi, cậu nói tôi không được khỏe nên đi rồi”.
Hoàng Nguyệt Nguyệt vẫn chưa kịp hỏi cô chuyện gì, Lạc Thiển đã cúi khom người từ cửa sau đi ra ngoài.
Đợi Lạc Thiển thở hổn hển xuất hiện ở cửa Mộc Quả, nhìn thấy Phương Tử Chu gửi vị trí đến điện thoại, cô qua đó tìm người.
Phương Tử Chu rất nhanh nhìn xung quanh trong nhóm người Lạc Thiển, nhìn cô vẫn tay gọi cô: “Tiểu Lạc Thiển ở đây! Qua đây!”
Lạc Thiển vừa nhìn thấy cậu ta, lập tức đi qua dòng người qua đó, Phương Tử Chu vội vàng ở bên kia nhường vị trí, để cô có thể ngồi bên cạnh Quý Sanh.
“Đến cũng thật nhanh!” Phương Tử Chu cười nói đưa cho cô ly rượu.
Lạc Thiển vẫn tay từ chối: “Tôi không uống rượu”. Nói rồi bưng trở về mới hồi phục.
Quý Sanh liếc nhìn cô, vô tư, không nói gì, bản thân uống một ly.
Lạc Thiển lúc này mới rõ những người xung quanh, rất nhiều người cô không biết, nam nữ đều có, nhưng trừ mấy người của Quý Sanh ra, người khác đều là người ngoài trường.
Những người này quan sát cô, có lúc vẫn thì thầm với nhau không biết đang nói gì.
“Mặc như vậy, chỉ sợ là người khác không biết cô là học sinh”. Giọng Quý Sanh lạnh lùng vang bên tai cô.
Lạc Thiển mới nghĩ ra bản thân đi qua nhanh quên thay quần áo, mới bỏ áo khoác cởi ra cột ngang lưng, phía trong cô mặc áo tay lỡ bình thường, vẫn thể hiện bên trong không ăn khớp với nhau.
Lúc này có một cô gái ngồi đối diện Lạc Thiển nói: “Chúng ta tiếp tục chơi trò chơi đi, đến cô?”
“Điện thoại đưa đây”. Quý Sanh anh đưa tay ra biểu thị cậu ấy đưa điện thoại đây.
Phương Tử Chu vẻ mặt nghi ngờ, vừa đưa điện thoại cho cậu một bên hỏi: “Cần điện thoại tôi làm gì?”
Quý Sanh mặt trắng nhìn không trả lời, chỉ là cầm điện thoại của cậu gửi tin nhắn cho Tiểu Lạc Thiển: Ra ngoài chơi.
Lạc Thiển cảm nhận được Quý Sanh, vừa rồi không phải cậu nói là bản thân xong buổi tự học sẽ đến, sao lại vẫn gọi đi?
Mặc dù cô cảm thấy nghi ngờ nhưng vẫn trả lời anh: Tôi đợi chút sẽ đi.
Quý Sanh bực mình trả lời câu: Không đến sau này không cần đi theo tôi.
Nói xong anh ném điện thoại cho Phương Tử Chu, Phương Tử Chu lập tức xem Quý Sanh dùng điện thoại của cậu ta làm cái gì, liếc qua thấy ngay, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Quý Sanh là không có gì, Lạc Thiên ngồi trong phòng học cảm thấy bất an, có thể nói lời này chỉ có thể là Quý Sanh! Nhưng cô bây giờ đang học! Khăng khăng lúc này......
Lạc Thiển đấu tranh 3 phút nói với Hoàng Nguyệt Nguyệt: “Nếu như chút nữa giáo viên hỏi tôi đi đâu rồi, cậu nói tôi không được khỏe nên đi rồi”.
Hoàng Nguyệt Nguyệt vẫn chưa kịp hỏi cô chuyện gì, Lạc Thiển đã cúi khom người từ cửa sau đi ra ngoài.
Đợi Lạc Thiển thở hổn hển xuất hiện ở cửa Mộc Quả, nhìn thấy Phương Tử Chu gửi vị trí đến điện thoại, cô qua đó tìm người.
Phương Tử Chu rất nhanh nhìn xung quanh trong nhóm người Lạc Thiển, nhìn cô vẫn tay gọi cô: “Tiểu Lạc Thiển ở đây! Qua đây!”
Lạc Thiển vừa nhìn thấy cậu ta, lập tức đi qua dòng người qua đó, Phương Tử Chu vội vàng ở bên kia nhường vị trí, để cô có thể ngồi bên cạnh Quý Sanh.
“Đến cũng thật nhanh!” Phương Tử Chu cười nói đưa cho cô ly rượu.
Lạc Thiển vẫn tay từ chối: “Tôi không uống rượu”. Nói rồi bưng trở về mới hồi phục.
Quý Sanh liếc nhìn cô, vô tư, không nói gì, bản thân uống một ly.
Lạc Thiển lúc này mới rõ những người xung quanh, rất nhiều người cô không biết, nam nữ đều có, nhưng trừ mấy người của Quý Sanh ra, người khác đều là người ngoài trường.
Những người này quan sát cô, có lúc vẫn thì thầm với nhau không biết đang nói gì.
“Mặc như vậy, chỉ sợ là người khác không biết cô là học sinh”. Giọng Quý Sanh lạnh lùng vang bên tai cô.
Lạc Thiển mới nghĩ ra bản thân đi qua nhanh quên thay quần áo, mới bỏ áo khoác cởi ra cột ngang lưng, phía trong cô mặc áo tay lỡ bình thường, vẫn thể hiện bên trong không ăn khớp với nhau.
Lúc này có một cô gái ngồi đối diện Lạc Thiển nói: “Chúng ta tiếp tục chơi trò chơi đi, đến cô?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.