Chương 15: Ra Oai Phủ Đầu
Cách Ngõa Tư Đại Nhân
05/11/2022
Editor: Cafe26
Diệp Thanh nhìn Phương Tử Chu, nhìn cậu lắc đầu.
Phương Tử Chu nhìn thấy tên mập đã nắm chặt Lạc Thiển, Lạc Thiển sợ rùng mình, trong cái khó ló cái khôn một chân dẫm lên chân tên mập, tên mập đau mới thả cô ra.
Lạc Thiển vội vàng chạy, vẫn chưa chạy được mấy bước thì bị tên mập bắt lại, bị tên mập bóp chặt cổ, cả người lơ lững trên cao.
“Quý Sanh!” Lạc Thiên nắm chặt tay hắn ta gọi lớn, tên mập cũng không quan tâm, cầm chặt tóc cô để kéo người đi.
Lúc này Phương Tử Chu ngồi không được, xoay người nhảy khỏi vị trí, một chân đá trên người tên mập, cứu Lạc Thiển trở về.
Quý Sanh nhìn thấy quần áo Lạc Thiển lộn xộn, tóc lộn xộn, đột nhiên cảm thấy không thoải mái, thật ra lúc Lạc Thiển gọi anh thì trong lòng đánh trống ngực, vừa muốn qua đó cản người, lại bị Phương Tử Chu sớm một bước.
Lúc này anh nhìn thấy tên mập vẫn muốn động tay, lạnh như băng chắn hắn ta: “Không được ở địa bàn của ta làm loạn”.
Người xung quanh đều qua đó xem, thì thầm to nhỏ.
Ở đây không có ai là không biết Quý Sanh, lời nói của anh còn có tác dụng hơn ai hết.
Phương Tử Chu cởi áo khoác ngoài cho Lạc Thiển khoác, đỡ cô đi nơi khác, lúc đi qua nhìn ánh mắt Quý Sanh nhìn cậu, ý nghĩa không rõ ràng, đưa Lạc Thiển rời khỏi.
Diệp Thanh đợi một chút cũng rời đi.
Quý Sanh nhìn thấy bóng họ rời đi mãi suy nghĩ, không sai, anh là cố ý, anh không biết một người đột nhiên tiếp cận bản thân vì mục đích gì, người chủ động bám theo, có mấy ai là không có mục đích?
Anh hôm nay chỉ là muốn Lạc Thiển biết khó mà lui, đi đi, đi đi, tốt nhất đừng ai trở về cả.
Ánh trăng bên ngoài róc rách, đám mây mỏng, có chút lạnh.
Phương Tử Chu đưa Lạc Thiển đến cửa hiệu thuốc ngồi xuống, sau đó ngồi bên cạnh xử lý đơn giản vết thương cho cô, nói: “Xin lỗi”. Lời xin lỗi này là cậu thay Quý Sanh nói.
Lạc Thiển sợ sệt, trên người đang khoác áo của Phương Tử Chu, trong tay cầm ly nước nóng, hương trần nhà nói nhỏ: “Không sao”.
Yên lặng một chút, lâu đến Lạc Thiển cho rằng Phương Tử Chu không nói nữa lại nghe cậu ấy nói: “Tôi, Diệp Thanh và Quý Sanh cùng nhau lớn lên, nhưng tôi phát hiện cậu ấy bây giờ thay đổi rồi”.
Lạc Thiển lúc này mới ngẩng đầu nhìn cậu, phát hiện cậu ấy chản nản, giống như lẩm bẩm với chính mình, lại như kìm nén rất lâu: “Trước đây cậu ấy không phải như vậy, cậu ấy ủng hộ chính nghĩa, nhiệt tình, lạc quan, nhưng bây giờ, cậu ấy máu lạnh đến nỗi chúng tôi nhanh không nhận ra cậu ấy rồi”.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lạc Thiển do dự một chút mới hỏi.
Diệp Thanh nhìn Phương Tử Chu, nhìn cậu lắc đầu.
Phương Tử Chu nhìn thấy tên mập đã nắm chặt Lạc Thiển, Lạc Thiển sợ rùng mình, trong cái khó ló cái khôn một chân dẫm lên chân tên mập, tên mập đau mới thả cô ra.
Lạc Thiển vội vàng chạy, vẫn chưa chạy được mấy bước thì bị tên mập bắt lại, bị tên mập bóp chặt cổ, cả người lơ lững trên cao.
“Quý Sanh!” Lạc Thiên nắm chặt tay hắn ta gọi lớn, tên mập cũng không quan tâm, cầm chặt tóc cô để kéo người đi.
Lúc này Phương Tử Chu ngồi không được, xoay người nhảy khỏi vị trí, một chân đá trên người tên mập, cứu Lạc Thiển trở về.
Quý Sanh nhìn thấy quần áo Lạc Thiển lộn xộn, tóc lộn xộn, đột nhiên cảm thấy không thoải mái, thật ra lúc Lạc Thiển gọi anh thì trong lòng đánh trống ngực, vừa muốn qua đó cản người, lại bị Phương Tử Chu sớm một bước.
Lúc này anh nhìn thấy tên mập vẫn muốn động tay, lạnh như băng chắn hắn ta: “Không được ở địa bàn của ta làm loạn”.
Người xung quanh đều qua đó xem, thì thầm to nhỏ.
Ở đây không có ai là không biết Quý Sanh, lời nói của anh còn có tác dụng hơn ai hết.
Phương Tử Chu cởi áo khoác ngoài cho Lạc Thiển khoác, đỡ cô đi nơi khác, lúc đi qua nhìn ánh mắt Quý Sanh nhìn cậu, ý nghĩa không rõ ràng, đưa Lạc Thiển rời khỏi.
Diệp Thanh đợi một chút cũng rời đi.
Quý Sanh nhìn thấy bóng họ rời đi mãi suy nghĩ, không sai, anh là cố ý, anh không biết một người đột nhiên tiếp cận bản thân vì mục đích gì, người chủ động bám theo, có mấy ai là không có mục đích?
Anh hôm nay chỉ là muốn Lạc Thiển biết khó mà lui, đi đi, đi đi, tốt nhất đừng ai trở về cả.
Ánh trăng bên ngoài róc rách, đám mây mỏng, có chút lạnh.
Phương Tử Chu đưa Lạc Thiển đến cửa hiệu thuốc ngồi xuống, sau đó ngồi bên cạnh xử lý đơn giản vết thương cho cô, nói: “Xin lỗi”. Lời xin lỗi này là cậu thay Quý Sanh nói.
Lạc Thiển sợ sệt, trên người đang khoác áo của Phương Tử Chu, trong tay cầm ly nước nóng, hương trần nhà nói nhỏ: “Không sao”.
Yên lặng một chút, lâu đến Lạc Thiển cho rằng Phương Tử Chu không nói nữa lại nghe cậu ấy nói: “Tôi, Diệp Thanh và Quý Sanh cùng nhau lớn lên, nhưng tôi phát hiện cậu ấy bây giờ thay đổi rồi”.
Lạc Thiển lúc này mới ngẩng đầu nhìn cậu, phát hiện cậu ấy chản nản, giống như lẩm bẩm với chính mình, lại như kìm nén rất lâu: “Trước đây cậu ấy không phải như vậy, cậu ấy ủng hộ chính nghĩa, nhiệt tình, lạc quan, nhưng bây giờ, cậu ấy máu lạnh đến nỗi chúng tôi nhanh không nhận ra cậu ấy rồi”.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lạc Thiển do dự một chút mới hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.