Chương 18: Thiếu Niên Hoảng Sợ
Cách Ngõa Tư Đại Nhân
06/11/2022
Editor: Cafe26
Quý Sanh sau khi rời khỏi phòng học, trực tiến trèo tường chạy ra ngoài, đi về phía trước con đường.
Lúc Lạc Thiển nhìn thấy anh là lúc anh đang rảo bước trên con đường đối diện, lập tức bên cạnh anh có rất nhiều người chạy tới, tất cả những gì náo nhiệt, sôi động thậm chí là cả thế giới này đều không liên quan tới anh.
Anh giống như thoi đưa một thể xác đến thế giới này, đánh mất tất cả mọi thứ, kể cả linh hồn của mình, bây giờ anh giống như anh lúc cô nhặt anh ở kiếp trước.
Nhưng tại kiếp này, cô lại nhặt anh rồi
Không ngờ rằng cô đã cùng Quý Sanh đi rất xa, giống như đi đến một chỗ mà cô chưa bao giờ đến.
Xuyên qua mấy cái hẻm nhỏ, cô nhìn thấy Quý Sanh tiến vào một biệt thư, đoán chừng chắc là nhà của anh, nhưng là nhìn giống như đã không có người sống từ rất lâu rồi, trong vườn cỏ dại mọc cao hơn mét, Lạc Thiển không đi cùng tới, chỉ là đứng tại một chỗ đằng xa đứng chờ anh, cô có một loại dự cảm, cảm giác anh rất nhanh lại đi ra.
Đương nhiên lúc cô nhìn thấy Quý Sanh đi ra thì biết rằng dự cảm của bản thân là không sai, Quý Sanh thay một bộ quần áo khác liền đi ra, Lạc Thiển lại theo như cũ đi theo anh, cũng không biết anh cần đi đâu.
Nhưng là đi cứ đi, người trên đường càng ngày càng ít, ít đến nỗi con đường cũng trở nên lầy lội, Lạc Thiển cũng không dám bám theo anh quá gần, chỉ có thể chầm chậm bám theo anh kéo giãn khoảng cách ra.
Quý Sanh đi đã rất xa, ngồi trên một cây cầu đá, lẳng lặng hút hết một điếu thuốc, để gió cuốn làn khói thuốc đi, cuối cùng anh cũng liếc nhìn điện thoại rồi tiếp tục đi về nơi xa hơn.
Lạc Thiển theo như cũ bám phía sau anh, từ phồn hoa đi đến yên tĩnh, từ ngày đi đến chạng vạng, từ đầu đến cuối không biết anh cần phải đi về đâu, cô cảm thấy tâm trạng của Quý Sanh không ổn lắm, nên đã nhắn tin cho Phương Tử Chu và những người khác, chỉ là dự phòng trường hợp lỡ như.
Sau khi cô gửi tin nhắn một hồi, lại ngẩng đầu, Quý Sanh đã không thấy đâu nữa, xung quanh trống không, ngoài trừ gió đêm nhẹ thổi, rừng ngô tiếng lá khô xào xạc.
Trong lúc hoảng loạn, Lạc Thiển không tìm thấy người, cũng không biết đường trở về a! Nhanh chóng tìm xung quanh xem Quý Sanh đã đi đâu rồi?
Cô nghĩ có lẽ lại bước về phía trước là có thể nhìn thấy người, vì vậy liền rảo chân bước tiếp về phía trước
“Aaaaa”
Lạc Thiển mới bước đi một đoạn đường, một tiếng thét chói tai từ cách đó không xa truyền đến, Lạc Thiển nhìn về phát ra âm thanh đó, như thể nó phát ra từ phía sau cánh đồng ngô.
Cô nhảy xuống một bờ ruộng cao hơn một mét, xuyên qua con đường nhỏ trong cánh đồng ngô, chạy qua con đường lầy lội ngập cả bàn chân, phát hiện ở nơi không xa có một căn phòng gỗ nhỏ, âm thanh chính là từ chỗ này truyền ra ngoài.
“Ầm ................”
Cánh cửa phòng gỗ nhỏ bị đạp mở banh ra, bên trong đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đẫm máu, anh ta lăn bò trên đất còn chưa đi được xa, Quý Sanh liền xuất hiện!
Quý Sanh sau khi rời khỏi phòng học, trực tiến trèo tường chạy ra ngoài, đi về phía trước con đường.
Lúc Lạc Thiển nhìn thấy anh là lúc anh đang rảo bước trên con đường đối diện, lập tức bên cạnh anh có rất nhiều người chạy tới, tất cả những gì náo nhiệt, sôi động thậm chí là cả thế giới này đều không liên quan tới anh.
Anh giống như thoi đưa một thể xác đến thế giới này, đánh mất tất cả mọi thứ, kể cả linh hồn của mình, bây giờ anh giống như anh lúc cô nhặt anh ở kiếp trước.
Nhưng tại kiếp này, cô lại nhặt anh rồi
Không ngờ rằng cô đã cùng Quý Sanh đi rất xa, giống như đi đến một chỗ mà cô chưa bao giờ đến.
Xuyên qua mấy cái hẻm nhỏ, cô nhìn thấy Quý Sanh tiến vào một biệt thư, đoán chừng chắc là nhà của anh, nhưng là nhìn giống như đã không có người sống từ rất lâu rồi, trong vườn cỏ dại mọc cao hơn mét, Lạc Thiển không đi cùng tới, chỉ là đứng tại một chỗ đằng xa đứng chờ anh, cô có một loại dự cảm, cảm giác anh rất nhanh lại đi ra.
Đương nhiên lúc cô nhìn thấy Quý Sanh đi ra thì biết rằng dự cảm của bản thân là không sai, Quý Sanh thay một bộ quần áo khác liền đi ra, Lạc Thiển lại theo như cũ đi theo anh, cũng không biết anh cần đi đâu.
Nhưng là đi cứ đi, người trên đường càng ngày càng ít, ít đến nỗi con đường cũng trở nên lầy lội, Lạc Thiển cũng không dám bám theo anh quá gần, chỉ có thể chầm chậm bám theo anh kéo giãn khoảng cách ra.
Quý Sanh đi đã rất xa, ngồi trên một cây cầu đá, lẳng lặng hút hết một điếu thuốc, để gió cuốn làn khói thuốc đi, cuối cùng anh cũng liếc nhìn điện thoại rồi tiếp tục đi về nơi xa hơn.
Lạc Thiển theo như cũ bám phía sau anh, từ phồn hoa đi đến yên tĩnh, từ ngày đi đến chạng vạng, từ đầu đến cuối không biết anh cần phải đi về đâu, cô cảm thấy tâm trạng của Quý Sanh không ổn lắm, nên đã nhắn tin cho Phương Tử Chu và những người khác, chỉ là dự phòng trường hợp lỡ như.
Sau khi cô gửi tin nhắn một hồi, lại ngẩng đầu, Quý Sanh đã không thấy đâu nữa, xung quanh trống không, ngoài trừ gió đêm nhẹ thổi, rừng ngô tiếng lá khô xào xạc.
Trong lúc hoảng loạn, Lạc Thiển không tìm thấy người, cũng không biết đường trở về a! Nhanh chóng tìm xung quanh xem Quý Sanh đã đi đâu rồi?
Cô nghĩ có lẽ lại bước về phía trước là có thể nhìn thấy người, vì vậy liền rảo chân bước tiếp về phía trước
“Aaaaa”
Lạc Thiển mới bước đi một đoạn đường, một tiếng thét chói tai từ cách đó không xa truyền đến, Lạc Thiển nhìn về phát ra âm thanh đó, như thể nó phát ra từ phía sau cánh đồng ngô.
Cô nhảy xuống một bờ ruộng cao hơn một mét, xuyên qua con đường nhỏ trong cánh đồng ngô, chạy qua con đường lầy lội ngập cả bàn chân, phát hiện ở nơi không xa có một căn phòng gỗ nhỏ, âm thanh chính là từ chỗ này truyền ra ngoài.
“Ầm ................”
Cánh cửa phòng gỗ nhỏ bị đạp mở banh ra, bên trong đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đẫm máu, anh ta lăn bò trên đất còn chưa đi được xa, Quý Sanh liền xuất hiện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.