Chương 35
Phồn Vu
06/12/2018
Mới sáng sớm, Ông Như Mạn đã thức dậy, cô muốn đi chợ mua một ít đồ về
để hôm nay làm video. Mỗi tuần cô đều làm một video, có khi là hướng dẫn nấu ăn, hoặc là hướng dẫn cách chọn hay kiểm tra thực phẩm.
Hôm nay cô định quay một clip hướng dẫn nấu ăn.
Bình thường lúc Ông Như Mạn dậy, Ông Như Vọng vẫn còn đang ngủ, theo thường lệ, cô để lại cho cậu một tờ giấy nhắn, nhưng để cho có vậy thôi, chứ có khi đến lúc cô về rồi cậu hãy còn đang ngủ.
Châu Sâm cũng có thói quen dậy sớm, lúc trước là để chạy bộ, hoặc là đọc sách, còn bây giờ là để nấu bữa sáng cho Ông Như Mạn.
Ai biết hôm nay cô lại dậy sớm như thế, vừa mới ra khỏi phòng đã chạm mặt nhau.
Ông Như Mạn giải thích: "Hôm nay tôi quay clip, ra ngoài mua ít đồ."
"Em đi với chị."
Câu trả lời không ngoài dự đoán, Ông Như Mạn cũng không nói gì, gật gật đầu.
Hai người cùng nhau ra khỏi nhà.
Hôm nay dự báo thời tiết báo nhiệt độ rơi vào khoảng ba bảy độ, có thể khiến người ta cảm thấy nóng nực, nhưng bây giờ mới chỉ sáu giờ hơn, không khí sáng sớm vẫn còn trong lành, trời cũng chưa quá nóng.
Dưới nắng sớm thế này, da của Ông Như Mạn nhìn trắng giống như phát quang, buổi sáng cô cũng không trang điểm, chỉ bôi một lớp kem chống nắng mỏng, nhìn rất đơn thuần.
Cô mặc một bộ đồ thể thao bó sát, bộ ngực căng đầy thoắt ẩn thoắt hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng cả người lại rất có da có thịt.
Châu Sâm đã mấy ngày phải ăn chay, bây giờ nhìn thấy cảnh này có chút khó chịu trong người.
Có điều hai người đang ở chỗ công cộng, khả năng sẽ gặp phải người quen, cho nên cậu phải giữ khoảng cách. Đôi khi nghĩ tới những cái này, tránh chỗ này lại tránh chỗ kia, thực sự rất khó chịu, rốt cuộc không biết mình phải giữ cái khoảng cách này đến khi nào?
Tối qua Ông Như Mạn đã suy nghĩ xong xuôi hôm nay định làm cái gì, bởi vì thời tiết đang nóng lên, cho nên cô quyết định làm món gì đó mát mát một chút.
Cô không ăn được, nhưng hai thanh niên kia có thể ăn.
Thành phố này có truyền thống làm mấy món ăn ngọt từ khoai, cho nên cô quyết định làm món khoai viên đang rất thịnh hành.
Khoai lang đỏ, khoai lang tím, khoai tây, khoai môn, mỗi loại cô mua một ít, sau đó lại mua thêm một ít thảo quả và đường đen, bơ và một ít bắp non. Trong nhà vẫn còn mật ong và sữa dừa, cho nên hai thứ này không cần mua thêm nữa.
Châu Sâm giúp cô xách hết đồ, cả hai chậm rãi đi bộ về nhà.
Trước lúc ra cửa, cậu đã hầm cho cô một nồi cháo, bây giờ về nhà chắc sẽ vừa kịp ăn.
Về đến nhà, mọi người đều bận rộn. Châu Sâm đeo tai nghe lơ đãng ngồi trên sofa xem phim, mắt thì nhìn màn hình, nhưng đầu thì không tập trung vào bộ phim cho lắm. Từ chỗ cậu ngồi, chỉ cần ngẩng mặt lên là có thể nhìn thấy hình ảnh Ông Như Mạn đang bận rộn quay phim.
Cô làm mọi việc rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng bọt nước sôi sùng sục trong nồi, nhưng bản thân cô lại không nói câu nào cả. Ông Như Mạn rất hưởng thụ quá trình này, cô thường có thói quen lặng lẽ hoàn thành những gì mình thích.
Mọi người suy đoán cô là đàn ông thực ra cũng không phải không có lý do, bởi vì cô làm mọi chuyện thực sự rất lưu loát, mà video cũng mang phong cách rất đơn giản, gọn gàng, khiến cho người ta xem mà không ngừng lại được, có cảm giác hưởng thụ không nói thành lời.
Lúc cô làm việc sẽ rất tập trung, Châu Sâm đã tháo tai nghe đứng dựa vào cửa ngắm cô từ lúc nào, cô cũng không biết, thi thoảng lại cúi đầu làm gì đó, rồi lại đi qua kiểm tra góc quay. Một video tung lên mang chỉ năm bảy phút, nhưng quá trình quay lại tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Đợi lúc cô làm xong đã hơn một tiếng sau đó, sản phẩm đựng trong một chén sứ màu xanh ngọc, cô lia camera lại gần, chụp vài tấm cận cảnh, dường như có thể nhìn được từng hạt bọt nước bên trong, cùng vài tia sáng khúc xạ chiếu vào.
Ông Như Mạn nhìn thành phẩm, cảm thấy rất hài lòng, xong xuôi liền rửa tay, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Châu Sâm nhìn thấy cô đã xong việc, mới lặng lẽ đi qua, trước khi cô kịp động vào đã liền giúp cô thu dọn mọi thứ.
"Để em dọn cho, chị đi ăn sáng đi."
Cháo trong nồi đã được ninh nhừ, độ ấm vừa phải.
Ông Như Mạn đành phải để cho cậu làm, nghe lời đi qua một bên múc cháo. Hơi ấm cùng hương thơm trong nồi phả lên, khiến cô cũng bắt đầu cảm thấy đói.
Mùi vị rất ngon.
"Cậu còn biết làm cái này sao?" Cô cảm thán một câu.
Bởi vì cháo này chỉ phụ nữ khi tới kỳ mới thường ăn mà thôi.
"Hôm qua em tìm trên mạng một chút, vừa hay thấy trước kia chị có đăng video nấu cái này."
Giống như một sự trùng hợp ngẫu nhiên vậy, cậu vừa tìm tư liệu, liền hiện ngay ra video này của cô.
Bên dưới phần bình luận, đều là của mấy cô gái tag chồng mình vào, ao ước giá mà mình tới tháng cũng có chồng hay người yêu nấu cháo này cho ăn thì thật hạnh phúc. Thực ra, đây cũng là lần đầu tiên Ông Như Mạn được ăn cháo mà người khác đặc biệt nấu cho mình. Trước kia Vinh Lãng không biết nấu cơm, lần nào cũng là mua đồ ăn bên ngoài, mà nấu ăn cho cô, cũng chỉ có một mình Châu Sâm mà thôi.
Ông Như Mạn cúi đầu ăn cháo, cảm thấy trong lòng giống như có một dòng nước ấm chảy qua.
Ở độ tuổi này của Châu Sâm lại có sự nhạy cảm già dặn như vậy. Bởi vì hoàn cảnh gia đình, cho nên mặc dù cậu mới nhỏ tuổi, nhưng lại rất biết cảm thông và chăm sóc mọi người.
Ông Như Mạn ăn hết trong chén xong, trong nồi vẫn còn rất nhiều. Châu Sâm cũng không nói thêm gì nữa, tự mình nốt phần còn lại, sau đó hấp chỗ bánh bao vừa mua trên đường để Ông Như Vọng lát nữa dậy ăn.
Hôm nay cô định quay một clip hướng dẫn nấu ăn.
Bình thường lúc Ông Như Mạn dậy, Ông Như Vọng vẫn còn đang ngủ, theo thường lệ, cô để lại cho cậu một tờ giấy nhắn, nhưng để cho có vậy thôi, chứ có khi đến lúc cô về rồi cậu hãy còn đang ngủ.
Châu Sâm cũng có thói quen dậy sớm, lúc trước là để chạy bộ, hoặc là đọc sách, còn bây giờ là để nấu bữa sáng cho Ông Như Mạn.
Ai biết hôm nay cô lại dậy sớm như thế, vừa mới ra khỏi phòng đã chạm mặt nhau.
Ông Như Mạn giải thích: "Hôm nay tôi quay clip, ra ngoài mua ít đồ."
"Em đi với chị."
Câu trả lời không ngoài dự đoán, Ông Như Mạn cũng không nói gì, gật gật đầu.
Hai người cùng nhau ra khỏi nhà.
Hôm nay dự báo thời tiết báo nhiệt độ rơi vào khoảng ba bảy độ, có thể khiến người ta cảm thấy nóng nực, nhưng bây giờ mới chỉ sáu giờ hơn, không khí sáng sớm vẫn còn trong lành, trời cũng chưa quá nóng.
Dưới nắng sớm thế này, da của Ông Như Mạn nhìn trắng giống như phát quang, buổi sáng cô cũng không trang điểm, chỉ bôi một lớp kem chống nắng mỏng, nhìn rất đơn thuần.
Cô mặc một bộ đồ thể thao bó sát, bộ ngực căng đầy thoắt ẩn thoắt hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng cả người lại rất có da có thịt.
Châu Sâm đã mấy ngày phải ăn chay, bây giờ nhìn thấy cảnh này có chút khó chịu trong người.
Có điều hai người đang ở chỗ công cộng, khả năng sẽ gặp phải người quen, cho nên cậu phải giữ khoảng cách. Đôi khi nghĩ tới những cái này, tránh chỗ này lại tránh chỗ kia, thực sự rất khó chịu, rốt cuộc không biết mình phải giữ cái khoảng cách này đến khi nào?
Tối qua Ông Như Mạn đã suy nghĩ xong xuôi hôm nay định làm cái gì, bởi vì thời tiết đang nóng lên, cho nên cô quyết định làm món gì đó mát mát một chút.
Cô không ăn được, nhưng hai thanh niên kia có thể ăn.
Thành phố này có truyền thống làm mấy món ăn ngọt từ khoai, cho nên cô quyết định làm món khoai viên đang rất thịnh hành.
Khoai lang đỏ, khoai lang tím, khoai tây, khoai môn, mỗi loại cô mua một ít, sau đó lại mua thêm một ít thảo quả và đường đen, bơ và một ít bắp non. Trong nhà vẫn còn mật ong và sữa dừa, cho nên hai thứ này không cần mua thêm nữa.
Châu Sâm giúp cô xách hết đồ, cả hai chậm rãi đi bộ về nhà.
Trước lúc ra cửa, cậu đã hầm cho cô một nồi cháo, bây giờ về nhà chắc sẽ vừa kịp ăn.
Về đến nhà, mọi người đều bận rộn. Châu Sâm đeo tai nghe lơ đãng ngồi trên sofa xem phim, mắt thì nhìn màn hình, nhưng đầu thì không tập trung vào bộ phim cho lắm. Từ chỗ cậu ngồi, chỉ cần ngẩng mặt lên là có thể nhìn thấy hình ảnh Ông Như Mạn đang bận rộn quay phim.
Cô làm mọi việc rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng bọt nước sôi sùng sục trong nồi, nhưng bản thân cô lại không nói câu nào cả. Ông Như Mạn rất hưởng thụ quá trình này, cô thường có thói quen lặng lẽ hoàn thành những gì mình thích.
Mọi người suy đoán cô là đàn ông thực ra cũng không phải không có lý do, bởi vì cô làm mọi chuyện thực sự rất lưu loát, mà video cũng mang phong cách rất đơn giản, gọn gàng, khiến cho người ta xem mà không ngừng lại được, có cảm giác hưởng thụ không nói thành lời.
Lúc cô làm việc sẽ rất tập trung, Châu Sâm đã tháo tai nghe đứng dựa vào cửa ngắm cô từ lúc nào, cô cũng không biết, thi thoảng lại cúi đầu làm gì đó, rồi lại đi qua kiểm tra góc quay. Một video tung lên mang chỉ năm bảy phút, nhưng quá trình quay lại tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Đợi lúc cô làm xong đã hơn một tiếng sau đó, sản phẩm đựng trong một chén sứ màu xanh ngọc, cô lia camera lại gần, chụp vài tấm cận cảnh, dường như có thể nhìn được từng hạt bọt nước bên trong, cùng vài tia sáng khúc xạ chiếu vào.
Ông Như Mạn nhìn thành phẩm, cảm thấy rất hài lòng, xong xuôi liền rửa tay, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Châu Sâm nhìn thấy cô đã xong việc, mới lặng lẽ đi qua, trước khi cô kịp động vào đã liền giúp cô thu dọn mọi thứ.
"Để em dọn cho, chị đi ăn sáng đi."
Cháo trong nồi đã được ninh nhừ, độ ấm vừa phải.
Ông Như Mạn đành phải để cho cậu làm, nghe lời đi qua một bên múc cháo. Hơi ấm cùng hương thơm trong nồi phả lên, khiến cô cũng bắt đầu cảm thấy đói.
Mùi vị rất ngon.
"Cậu còn biết làm cái này sao?" Cô cảm thán một câu.
Bởi vì cháo này chỉ phụ nữ khi tới kỳ mới thường ăn mà thôi.
"Hôm qua em tìm trên mạng một chút, vừa hay thấy trước kia chị có đăng video nấu cái này."
Giống như một sự trùng hợp ngẫu nhiên vậy, cậu vừa tìm tư liệu, liền hiện ngay ra video này của cô.
Bên dưới phần bình luận, đều là của mấy cô gái tag chồng mình vào, ao ước giá mà mình tới tháng cũng có chồng hay người yêu nấu cháo này cho ăn thì thật hạnh phúc. Thực ra, đây cũng là lần đầu tiên Ông Như Mạn được ăn cháo mà người khác đặc biệt nấu cho mình. Trước kia Vinh Lãng không biết nấu cơm, lần nào cũng là mua đồ ăn bên ngoài, mà nấu ăn cho cô, cũng chỉ có một mình Châu Sâm mà thôi.
Ông Như Mạn cúi đầu ăn cháo, cảm thấy trong lòng giống như có một dòng nước ấm chảy qua.
Ở độ tuổi này của Châu Sâm lại có sự nhạy cảm già dặn như vậy. Bởi vì hoàn cảnh gia đình, cho nên mặc dù cậu mới nhỏ tuổi, nhưng lại rất biết cảm thông và chăm sóc mọi người.
Ông Như Mạn ăn hết trong chén xong, trong nồi vẫn còn rất nhiều. Châu Sâm cũng không nói thêm gì nữa, tự mình nốt phần còn lại, sau đó hấp chỗ bánh bao vừa mua trên đường để Ông Như Vọng lát nữa dậy ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.