Chương 37: Chương 34 35
Phồn Vu
17/12/2018
Sáng sớm ngày hôm sau, Châu Sâm đang trong bếp làm bữa sáng, Ông Như Mạn vẫn còn đang ngủ thì cửa phòng bị đập rầm rầm.
"Chị!"
"Woa! Chị, chị mau xem này!"
Ông Như Mạn bị cậu ta làm cho ong đầu nhức óc, đáp với ra: "Đợi xíu."
Cô lấy nội y mặc vào xong xuôi, mới mở cửa, nhìn cậu ta bằng ánh mắt ngái ngủ: "Có chuyện gì thế?"
Ông Như Vọng hào hứng cầm điện thoại nhảy choi choi: "Chị nhìn lượng bình luận của em nè, còn có màn đạn nữa(1)!!! Woa!!!"
(1): Cái này là cái dòng chữ nó cứ nhảy ra màn hình khi đang livestream ấy, tớ cũng không biết dịch sang tiếng Việt là gì, tra một hồi thấy mấy nhà khác gọi là màn đạn nên để theo vậy.
Ông Như Mạn vuốt vuốt mặt, ngó vào điện thoại của cậu ta: 183 màn đạn, còn có hơn sáu mươi bình luận, so với một tân binh mà nói đã là rất tốt rồi, trước đó cô cũng không nghĩ tới mới có mấy giờ mà cậu lại thu được nhiều tương tác như thế, liền quay sang động viên: "Giỏi lắm Vọng Vọng."
Ông Như Vọng sướng đến sắp bay lên trời luôn, trong mắt lấp lánh ý cười: "Hê hê, chị, em chắc chắn sẽ hot rất nhanh thôi chị, chị cứ chờ mở thêm một bộ phận làm đẹp trên studio đê."
"Được, được, được, mỹ trang đại lão, chị đang chống mắt lên chờ em đây, nhưng mà trước tiên đi rửa mặt đi đã, rồi thoa son dưỡng lên. Nhìn môi em kìa, khô quá."
Ông Như Vọng liếm liếm môi của mình, có chút quanh co oan ức: "Đương nhiên là khô rồi, hôm qua em thử nhiều son lắm ấy."
"Haizz, em về đánh răng rửa mặt cái, chị, chị đừng ngủ nữa, lên công ty đi, em có mấy vấn đề cần hỏi sư phụ nữa."
Ây, hôm nay mặt trời mọc đằng tây đấy sao, con lợn ngủ nướng giờ lại rối rít gọi người ta dậy thế này, Ông Như Mạn buồn cười chết, gật gật đầu: "Biết rồi."
Hai chị em quay về phòng làm vệ sinh cá nhân, bởi vì Ông Như Vọng oang oang cái mồm, cho nên Châu Sâm ở trong bếp cũng đều nghe rõ mồn một, cậu liền lấy di động ra, nhìn qua video của mình, tâm trạng nhất thời chìm xuống một chút.
Trong phòng ngủ, Ông Như Mạn cũng cầm điện thoại lướt coi video của Châu Sâm, tất cả chỉ có vài bình luận ít ỏi.
Có điều chuyện này cũng dễ đoán, bởi vì video mới được đăng lên tối qua, buổi tối người dám xem thể loại này chắc hẳn không nhiều, đã thế lại còn toàn là nam giới nữa.
Vừa rồi Như Vọng gào mồm lên như vậy, cậu chắc chắn cũng nghe thấy rồi.
Trong lòng Ông Như Mạn có chút khó chịu, làm vệ sinh cá nhân xong xuôi liền đi vào phòng bếp tìm Châu Sâm, trên người cậu mặc tạp dề của cô, lặng lẽ đứng chiên trứng.
Ông Như Mạn đi rót một ly nước, Ông Như Vọng vẫn chưa ra.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu.
"Đợi một chút." Cô nói.
"Ừm."
Lúc này Ông Như Vọng cũng đi ra, Ông Như Mạn cầm ly nước đưa cho cậu, nháy mắt ra hiệu, ý bảo đừng có nói gì. Cậu ta mới nhớ lại thái độ quá khích vừa rồi của mình, sau đó lấy điện thoại xem qua video của Châu Sâm, tương tác đáng thương thảm hại.
Cậu gật gật đầu, còn làm động tác khóa mỏ, lúc này Ông Như Mạn mới yên tâm.
"A Sâm, sáng nay ăn gì thế?" Ông Như Vọng đi tới khoác tay lên vai Châu Sâm, khiến cậu đột nhiên hơi chưa kịp thích ứng, cúi đầu ra hiệu đang nấu mì.
Ông Như Mạn thấy vậy liền tới lôi cậu ra, một lúc sau, Châu Sâm chuẩn bị xong mọi thứ, múc cho mỗi người một bát mỳ hoành thánh, bên trên thêm một quả trứng gà.
Nhìn vẻ mặt cậu không được vui, cũng phải, video hôm qua cậu làm đi làm lại mấy lần mới hài lòng, cậu nghiêm túc làm việc như vậy, vậy mà kết quả thu lại cũng không được là bao.
Thi thoảng Ông Như Mạn lại ngẩng lên nhìn Châu Sâm một cái, nhưng từ đầu đến cuối cậu đều cúi mặt không nói tiếng nào.
Ông Như Vọng lớn giọng hỏi cô: "Chị, chị cứ nhìn A Sâm làm gì vậy?"
Một câu của cậu ta dọa Ông Như Mạn hết hồn, quay sang đập lên vai cậu ta một cái: "Dọa chết chị rồi, làm gì mà tự nhiên hét lên thế vậy."
Ông Như Vọng không nói gì, chỉ cười hi hi.
Châu Sâm nghe vậy cũng ngẩng đầu lên nhìn, khóe môi khẽ giương lên một cái.
"Chị nghĩ quá nhiều rồi, có mỗi cái chuyện tí ti này A Sâm của em sẽ không mất tinh thần đâu." Ông Như Vọng vỗ vỗ bả vai cô, sau đó hếch cằm hỏi Châu Sâm: "Phải không A Sâm?"
Đúng, loại chuyện này đúng là chẳng khiến cậu suy nghĩ, trước kia cậu đã từng gặp qua nhiều chuyện thất vọng hơn nhiều, có nhiêu đây có tính là gì đâu. Có điều, cậu đây chính là cố tình tỏ ra như vậy đấy, để cho Ông Như Mạn đối với mình thương hại và quan tâm nhiều hơn một chút thì đã sao.
Phụ nữ chẳng phải bởi vì thương hại mà sinh ra tình yêu ư?
Châu Sâm chính là lợi dụng chỗ này đấy.
"Ừm."
Ông Như Mạn quay sang nhìn Ông Như Vọng, thấy cậu vẫn mang dáng vẻ ngây thơ vô số tội, giống như mấy cái nháy mắt hồi nãy của cô đúng là tên nhóc này chẳng hiểu gì rồi, chứ nếu mà hiểu đã chẳng bô bô cái mồm lên như thế.
Ông Như Vọng dứt lời xong liền mở weibo của mình ra đếm bình luận, bên dưới mỗi cái bình luận cậu đều vào tỉ mỉ trả lời, dáng vẻ rất hạnh phúc.
Mọi người đa số đều ngạc nhiên khi thấy một người con trai lại làm video làm đẹp kiểu này, cho nên ai nấy thi nhau hỏi mấy câu hỏi, dạng như tại sao cậu là con trai mà son ở đâu ra lắm thế, hay là cậu đã có bạn gái hay chưa...
Bình luận nhiều nên cũng có nhiều chiều hướng, tốt nhiều mà xấu cũng có, đọc được cái khen ngợi thì Ông Như Vọng liền mỉm cười, đọc cái nào chê bôi liền bĩu môi ghét bỏ, nói rằng mấy người này đúng là đang ghen ghét với tài năng và sắc đẹp của cậu mà thôi.
Ông Như Mạn mất một lúc không biết nói gì, vừa hơi bực mình mà lại vừa buồn cười nữa. Sau khi đưa cô bé khăn giấy xong, liền dắt vào phòng tắm để rửa mặt lại.
Thu Nhiên ở bên trong chỉnh trang, trên quần áo cũng dính vài vệt máu, lớp trang điểm còn tệ hơn, ngoe ngoét hết cả, cơ mà mặc kệ, cô còn đang mải đắm chìm trong cảm giác vừa rồi.
Phúc lợi nhân viên sao?
Sau này mình nhất định sẽ làm việc ở đây cả đời.
Ông Như Mạn đi vào rửa tay, nhìn thấy đôi mắt kia đang lấp lánh nhìn mình, hỏi: "Bây giờ em cảm thấy thế nào, có ổn không?"
"Em không sao ạ."
"Ừm, hôm nay cứ đến đây đã, giờ em về trước nghỉ ngơi đi, hôm khác chị giới thiệu em với mọi người sau cũng được."
"Vâng ạ."
Ông Như Mạn linh cảm, Thu Nhiên về sau sẽ rất hot.
Cô cũng đang không bận gì, liền đưa cô bé ra ngoài, cô gái nhỏ rất dễ thương, mà cô cũng rất thích tính cách như vậy.
Ra tới cửa lớn, Thu Nhiên uốn éo một hồi, sau đó lại hỏi Ông Như Mạn: "Sếp, em có thể ôm chị một lần nữa không?"
"Ừm." Ông Như Mạn dang tay ra, sau đó Thu Nhiên lao vào ôm chặt lấy, nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Một lúc sau cảm thấy hài lòng rồi, mới mở mắt ra liền nhìn thấy một ánh nhìn sắc lạnh.
Một thanh niên trẻ đứng cách đó không xa, đang lạnh lùng nhìn động tác của hai người. Thu Nhiên bị nhìn đến hốt hoảng, lập tức trừng mắt nhìn lại.
(Ôi dm chen ngang một tí nhưng mà toy cảm thấy câu chuyện nó đang ko đi theo lẽ thường tình nữa ahuhu chả hiểu ra làm sao nữa người mà tui cứ nghĩ là tiểu tam sao lại là tiểu tam một cách đáng eo như này =))))))
Lườm cái gì mà lườm, có bản lĩnh thì lại mà ôm đi!
Thu Nhiên oán thầm trong bụng, sau đó lại nheo mắt tận hưởng cái ôm mềm mại này, một lúc sau mới tách ra.
"Vậy em đi trước nha chị, ngày khác gặp chị nha."
Cô bé vừa đi vừa ngoái lại vẫy vẫy tay, Ông Như Mạn cũng mỉm cười giơ tay lên đáp lại. Bóng dáng cô gái khuất dần, cô mới quay lại nhìn, đập ngay vào mắt là khuôn mặt bí xị kiểu "em rất không vui" của Châu Sâm.
Nhìn thấy tầm mắt của cô dừng lại trên người mình, Châu Sâm cụp mắt xuống, sau đó không nói năng gì quay về văn phòng.
Ông Như Mạn cũng đoán được cậu dở chứng cái gì, có chút buồn cười không nhịn được.
Có điều ở văn phòng có camera, hai người không thể làm hành động gì thân mật được, nếu không sẽ bị người khác phát hiện ra, cho nên chuyện này cứ nhớ vậy đã, buổi tối giải thích với cậu sau vậy.
Buổi chiều tan làm, ba người cùng nhau đi xem nhà cửa, nhà này là của một người bạn Ông Như Vọng giới thiệu cho. Ông Như Vọng thực sự không có nói quá, căn nhà này ở vị trí không tồi, hai người ở chung một là kỹ sư máy tính, người còn lại là giáo viên, bây giờ còn chưa có ai tới, căn phòng vẫn còn đang trống không.
Châu Sâm đương nhiên không thể từ chối kiểu gì được, mà thôi vậy cũng tốt, ra ngoài sống dù hàng ngày không được cùng cô ăn cơm, đi làm, nhưng một số chuyện lại càng thuận tiện.
Cậu cần một không gian nhỏ giữa hai người để thúc đẩy mối quan hệ tiến xa hơn.
Thỏa thuận xong xuôi, Châu Sâm nói ngày mai mình có thể dọn đến.
Bạn Ông Như Vọng tiễn mọi người xuống lầu, ở trong thang máy hỏi cậu ta: "A Vong, công việc của cậu sao rồi, mọi người đều đang chờ cậu để đi chơi đấy."
"Được đấy, mọi người đã quyết định đi đâu chưa?"
"Định đi Đông Nam Á lượn vài vòng rồi đi Châu Âu."
"Được đấy."
Sau đó quay lại nói với Ông Như Mạn: "Chị, vậy mấy nữa em đi chơi nhé."
"Đi đi, chú ý an toàn."
Một đám thanh niên nhà có điều kiện, nói chuyện đi du lịch nước ngoài mà cứ như bắt một chuyến bus, nói đi liền đi.
"A Sâm đi không?" Bạn của Như Vọng hỏi.
"Không, tôi mới tìm được việc làm thêm rồi."
"Oh, vậy cũng được." Cậu ta cũng tính là có quen biết với Châu Sâm, cũng gặp qua vài lần hồi tụ họp bạn bè đi cùng Ông Như Vọng.
Xem nhà các thứ xong xuôi, Ông Như Vọng liền tót đi chơi mất.
Thực ra thì cậu ta muốn giải quyết chuyện nhà cửa của Châu Sâm trước khi mình đi chơi, để dập tắt nguy cơ bữa giờ cứ âm ỉ trong lòng cậu.
Nếu hai người này không có ý kiến, quyết định xong xuôi, đầu óc cậu ta cũng thả lỏng ít nhiều, vui vẻ chuẩn bị cho chuyến đi kỷ niệm trưởng thành của mình.
Còn Châu Sâm, cậu cũng vui vẻ chào đón thế giới riêng của hai người sắp tới.
"Chị!"
"Woa! Chị, chị mau xem này!"
Ông Như Mạn bị cậu ta làm cho ong đầu nhức óc, đáp với ra: "Đợi xíu."
Cô lấy nội y mặc vào xong xuôi, mới mở cửa, nhìn cậu ta bằng ánh mắt ngái ngủ: "Có chuyện gì thế?"
Ông Như Vọng hào hứng cầm điện thoại nhảy choi choi: "Chị nhìn lượng bình luận của em nè, còn có màn đạn nữa(1)!!! Woa!!!"
(1): Cái này là cái dòng chữ nó cứ nhảy ra màn hình khi đang livestream ấy, tớ cũng không biết dịch sang tiếng Việt là gì, tra một hồi thấy mấy nhà khác gọi là màn đạn nên để theo vậy.
Ông Như Mạn vuốt vuốt mặt, ngó vào điện thoại của cậu ta: 183 màn đạn, còn có hơn sáu mươi bình luận, so với một tân binh mà nói đã là rất tốt rồi, trước đó cô cũng không nghĩ tới mới có mấy giờ mà cậu lại thu được nhiều tương tác như thế, liền quay sang động viên: "Giỏi lắm Vọng Vọng."
Ông Như Vọng sướng đến sắp bay lên trời luôn, trong mắt lấp lánh ý cười: "Hê hê, chị, em chắc chắn sẽ hot rất nhanh thôi chị, chị cứ chờ mở thêm một bộ phận làm đẹp trên studio đê."
"Được, được, được, mỹ trang đại lão, chị đang chống mắt lên chờ em đây, nhưng mà trước tiên đi rửa mặt đi đã, rồi thoa son dưỡng lên. Nhìn môi em kìa, khô quá."
Ông Như Vọng liếm liếm môi của mình, có chút quanh co oan ức: "Đương nhiên là khô rồi, hôm qua em thử nhiều son lắm ấy."
"Haizz, em về đánh răng rửa mặt cái, chị, chị đừng ngủ nữa, lên công ty đi, em có mấy vấn đề cần hỏi sư phụ nữa."
Ây, hôm nay mặt trời mọc đằng tây đấy sao, con lợn ngủ nướng giờ lại rối rít gọi người ta dậy thế này, Ông Như Mạn buồn cười chết, gật gật đầu: "Biết rồi."
Hai chị em quay về phòng làm vệ sinh cá nhân, bởi vì Ông Như Vọng oang oang cái mồm, cho nên Châu Sâm ở trong bếp cũng đều nghe rõ mồn một, cậu liền lấy di động ra, nhìn qua video của mình, tâm trạng nhất thời chìm xuống một chút.
Trong phòng ngủ, Ông Như Mạn cũng cầm điện thoại lướt coi video của Châu Sâm, tất cả chỉ có vài bình luận ít ỏi.
Có điều chuyện này cũng dễ đoán, bởi vì video mới được đăng lên tối qua, buổi tối người dám xem thể loại này chắc hẳn không nhiều, đã thế lại còn toàn là nam giới nữa.
Vừa rồi Như Vọng gào mồm lên như vậy, cậu chắc chắn cũng nghe thấy rồi.
Trong lòng Ông Như Mạn có chút khó chịu, làm vệ sinh cá nhân xong xuôi liền đi vào phòng bếp tìm Châu Sâm, trên người cậu mặc tạp dề của cô, lặng lẽ đứng chiên trứng.
Ông Như Mạn đi rót một ly nước, Ông Như Vọng vẫn chưa ra.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu.
"Đợi một chút." Cô nói.
"Ừm."
Lúc này Ông Như Vọng cũng đi ra, Ông Như Mạn cầm ly nước đưa cho cậu, nháy mắt ra hiệu, ý bảo đừng có nói gì. Cậu ta mới nhớ lại thái độ quá khích vừa rồi của mình, sau đó lấy điện thoại xem qua video của Châu Sâm, tương tác đáng thương thảm hại.
Cậu gật gật đầu, còn làm động tác khóa mỏ, lúc này Ông Như Mạn mới yên tâm.
"A Sâm, sáng nay ăn gì thế?" Ông Như Vọng đi tới khoác tay lên vai Châu Sâm, khiến cậu đột nhiên hơi chưa kịp thích ứng, cúi đầu ra hiệu đang nấu mì.
Ông Như Mạn thấy vậy liền tới lôi cậu ra, một lúc sau, Châu Sâm chuẩn bị xong mọi thứ, múc cho mỗi người một bát mỳ hoành thánh, bên trên thêm một quả trứng gà.
Nhìn vẻ mặt cậu không được vui, cũng phải, video hôm qua cậu làm đi làm lại mấy lần mới hài lòng, cậu nghiêm túc làm việc như vậy, vậy mà kết quả thu lại cũng không được là bao.
Thi thoảng Ông Như Mạn lại ngẩng lên nhìn Châu Sâm một cái, nhưng từ đầu đến cuối cậu đều cúi mặt không nói tiếng nào.
Ông Như Vọng lớn giọng hỏi cô: "Chị, chị cứ nhìn A Sâm làm gì vậy?"
Một câu của cậu ta dọa Ông Như Mạn hết hồn, quay sang đập lên vai cậu ta một cái: "Dọa chết chị rồi, làm gì mà tự nhiên hét lên thế vậy."
Ông Như Vọng không nói gì, chỉ cười hi hi.
Châu Sâm nghe vậy cũng ngẩng đầu lên nhìn, khóe môi khẽ giương lên một cái.
"Chị nghĩ quá nhiều rồi, có mỗi cái chuyện tí ti này A Sâm của em sẽ không mất tinh thần đâu." Ông Như Vọng vỗ vỗ bả vai cô, sau đó hếch cằm hỏi Châu Sâm: "Phải không A Sâm?"
Đúng, loại chuyện này đúng là chẳng khiến cậu suy nghĩ, trước kia cậu đã từng gặp qua nhiều chuyện thất vọng hơn nhiều, có nhiêu đây có tính là gì đâu. Có điều, cậu đây chính là cố tình tỏ ra như vậy đấy, để cho Ông Như Mạn đối với mình thương hại và quan tâm nhiều hơn một chút thì đã sao.
Phụ nữ chẳng phải bởi vì thương hại mà sinh ra tình yêu ư?
Châu Sâm chính là lợi dụng chỗ này đấy.
"Ừm."
Ông Như Mạn quay sang nhìn Ông Như Vọng, thấy cậu vẫn mang dáng vẻ ngây thơ vô số tội, giống như mấy cái nháy mắt hồi nãy của cô đúng là tên nhóc này chẳng hiểu gì rồi, chứ nếu mà hiểu đã chẳng bô bô cái mồm lên như thế.
Ông Như Vọng dứt lời xong liền mở weibo của mình ra đếm bình luận, bên dưới mỗi cái bình luận cậu đều vào tỉ mỉ trả lời, dáng vẻ rất hạnh phúc.
Mọi người đa số đều ngạc nhiên khi thấy một người con trai lại làm video làm đẹp kiểu này, cho nên ai nấy thi nhau hỏi mấy câu hỏi, dạng như tại sao cậu là con trai mà son ở đâu ra lắm thế, hay là cậu đã có bạn gái hay chưa...
Bình luận nhiều nên cũng có nhiều chiều hướng, tốt nhiều mà xấu cũng có, đọc được cái khen ngợi thì Ông Như Vọng liền mỉm cười, đọc cái nào chê bôi liền bĩu môi ghét bỏ, nói rằng mấy người này đúng là đang ghen ghét với tài năng và sắc đẹp của cậu mà thôi.
Ông Như Mạn mất một lúc không biết nói gì, vừa hơi bực mình mà lại vừa buồn cười nữa. Sau khi đưa cô bé khăn giấy xong, liền dắt vào phòng tắm để rửa mặt lại.
Thu Nhiên ở bên trong chỉnh trang, trên quần áo cũng dính vài vệt máu, lớp trang điểm còn tệ hơn, ngoe ngoét hết cả, cơ mà mặc kệ, cô còn đang mải đắm chìm trong cảm giác vừa rồi.
Phúc lợi nhân viên sao?
Sau này mình nhất định sẽ làm việc ở đây cả đời.
Ông Như Mạn đi vào rửa tay, nhìn thấy đôi mắt kia đang lấp lánh nhìn mình, hỏi: "Bây giờ em cảm thấy thế nào, có ổn không?"
"Em không sao ạ."
"Ừm, hôm nay cứ đến đây đã, giờ em về trước nghỉ ngơi đi, hôm khác chị giới thiệu em với mọi người sau cũng được."
"Vâng ạ."
Ông Như Mạn linh cảm, Thu Nhiên về sau sẽ rất hot.
Cô cũng đang không bận gì, liền đưa cô bé ra ngoài, cô gái nhỏ rất dễ thương, mà cô cũng rất thích tính cách như vậy.
Ra tới cửa lớn, Thu Nhiên uốn éo một hồi, sau đó lại hỏi Ông Như Mạn: "Sếp, em có thể ôm chị một lần nữa không?"
"Ừm." Ông Như Mạn dang tay ra, sau đó Thu Nhiên lao vào ôm chặt lấy, nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Một lúc sau cảm thấy hài lòng rồi, mới mở mắt ra liền nhìn thấy một ánh nhìn sắc lạnh.
Một thanh niên trẻ đứng cách đó không xa, đang lạnh lùng nhìn động tác của hai người. Thu Nhiên bị nhìn đến hốt hoảng, lập tức trừng mắt nhìn lại.
(Ôi dm chen ngang một tí nhưng mà toy cảm thấy câu chuyện nó đang ko đi theo lẽ thường tình nữa ahuhu chả hiểu ra làm sao nữa người mà tui cứ nghĩ là tiểu tam sao lại là tiểu tam một cách đáng eo như này =))))))
Lườm cái gì mà lườm, có bản lĩnh thì lại mà ôm đi!
Thu Nhiên oán thầm trong bụng, sau đó lại nheo mắt tận hưởng cái ôm mềm mại này, một lúc sau mới tách ra.
"Vậy em đi trước nha chị, ngày khác gặp chị nha."
Cô bé vừa đi vừa ngoái lại vẫy vẫy tay, Ông Như Mạn cũng mỉm cười giơ tay lên đáp lại. Bóng dáng cô gái khuất dần, cô mới quay lại nhìn, đập ngay vào mắt là khuôn mặt bí xị kiểu "em rất không vui" của Châu Sâm.
Nhìn thấy tầm mắt của cô dừng lại trên người mình, Châu Sâm cụp mắt xuống, sau đó không nói năng gì quay về văn phòng.
Ông Như Mạn cũng đoán được cậu dở chứng cái gì, có chút buồn cười không nhịn được.
Có điều ở văn phòng có camera, hai người không thể làm hành động gì thân mật được, nếu không sẽ bị người khác phát hiện ra, cho nên chuyện này cứ nhớ vậy đã, buổi tối giải thích với cậu sau vậy.
Buổi chiều tan làm, ba người cùng nhau đi xem nhà cửa, nhà này là của một người bạn Ông Như Vọng giới thiệu cho. Ông Như Vọng thực sự không có nói quá, căn nhà này ở vị trí không tồi, hai người ở chung một là kỹ sư máy tính, người còn lại là giáo viên, bây giờ còn chưa có ai tới, căn phòng vẫn còn đang trống không.
Châu Sâm đương nhiên không thể từ chối kiểu gì được, mà thôi vậy cũng tốt, ra ngoài sống dù hàng ngày không được cùng cô ăn cơm, đi làm, nhưng một số chuyện lại càng thuận tiện.
Cậu cần một không gian nhỏ giữa hai người để thúc đẩy mối quan hệ tiến xa hơn.
Thỏa thuận xong xuôi, Châu Sâm nói ngày mai mình có thể dọn đến.
Bạn Ông Như Vọng tiễn mọi người xuống lầu, ở trong thang máy hỏi cậu ta: "A Vong, công việc của cậu sao rồi, mọi người đều đang chờ cậu để đi chơi đấy."
"Được đấy, mọi người đã quyết định đi đâu chưa?"
"Định đi Đông Nam Á lượn vài vòng rồi đi Châu Âu."
"Được đấy."
Sau đó quay lại nói với Ông Như Mạn: "Chị, vậy mấy nữa em đi chơi nhé."
"Đi đi, chú ý an toàn."
Một đám thanh niên nhà có điều kiện, nói chuyện đi du lịch nước ngoài mà cứ như bắt một chuyến bus, nói đi liền đi.
"A Sâm đi không?" Bạn của Như Vọng hỏi.
"Không, tôi mới tìm được việc làm thêm rồi."
"Oh, vậy cũng được." Cậu ta cũng tính là có quen biết với Châu Sâm, cũng gặp qua vài lần hồi tụ họp bạn bè đi cùng Ông Như Vọng.
Xem nhà các thứ xong xuôi, Ông Như Vọng liền tót đi chơi mất.
Thực ra thì cậu ta muốn giải quyết chuyện nhà cửa của Châu Sâm trước khi mình đi chơi, để dập tắt nguy cơ bữa giờ cứ âm ỉ trong lòng cậu.
Nếu hai người này không có ý kiến, quyết định xong xuôi, đầu óc cậu ta cũng thả lỏng ít nhiều, vui vẻ chuẩn bị cho chuyến đi kỷ niệm trưởng thành của mình.
Còn Châu Sâm, cậu cũng vui vẻ chào đón thế giới riêng của hai người sắp tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.