Chương 46
Phồn Vu
03/01/2019
Tâm trạng của Châu Sâm vô cùng tốt, cậu biết cuối cùng thì bao cố gắng
của mình đa không uổng phí rồi, cuối cùng tình cảm của Ông Như Mạn đối
với cậu đã có chút chuyển biến.
Ngược lại chính cô lại là người rơi vào trầm tư, thấy vậy, Châu Sâm liền im lặng cho cô thời gian để suy nghĩ.
Ăn uống xong xuôi, cậu đứng dậy thu dọng phòng ăn, rửa chén bát, sau đó đi cắt video.
Toàn bộ quá trình Ông Như Mạn không phải động tay động chân làm gì, chỉ cần nằm trong tầm mắt của cậu là được. Lúc thu âm video, biết Ông Như Mạn không thích xem phim kinh dị, cho nên cậu mới tạm thời qua phòng bên cạnh làm.
Lời thoại video cậu đã sớm học thuộc lòng, thu đi thu lại hai ba lần, đến lúc cảm giác không tệ lắm mới đem lồng vào video. Hiện giờ lượng fan hâm mộ của cậu cỡ khoảng hơn 1000, lượng like và bình luận, chia sẻ cũng bắt đầu nhiều hơn, ai nấy đều mong cậu sớm hoàn thành hệ liệt này. Đa số fan đều là con gái, bởi vì giọng của cậu vừa dễ nghe lại vừa êm tai, bên dưới bình luận đều khen cậu làm video tốt, ước gì kiếm được weibo.
Kỳ thật tên weibo của cậu và tên trên bilibili đều giống nhau, cho nên có người hỏi xin liền có người đáp lại. Cậu lên weibo của mình xem một hồi, cũng được hơn 2000 fan.
Không tệ.
Tuy rằng không thể so sánh với Ông Như Vọng, nhưng ít nhất cũng tiến bộ hơn rất nhiều.
Cậu đi coi tài khoản bilibili và weibo của Ông Như Vọng, ở bên weibo cũng hơn 30.000 fan, trên bilibili đã hơn 5000.
Giống như những gì Ông Như Mạn nói, những cái Ông Như Vọng làm tương đối mới lạ, lại thêm cậu là con trai, vẻ bề ngoài cũng không tệ, cho nên dễ dàng thu hút fan nữ giới, chỉ cần tổ chức một cái gift away nữa thì đảm bảo lượng fan sẽ tăng trưởng chóng mặt cho xem.
Còn Châu Sâm, do cậu không có tiền làm gift away, nên chỉ có thể dựa vào chất lượng video của mình để thu hút.
Làm xong xuôi các thứ đã hơn mười giờ, lúc cậu đi ra ngoài, Ông Như Mạn đang ngồi trên sofa đọc sách, chăm chú đến nỗi cậu đứng đằng sau cũng không phát hiện ra.
Châu Sâm thấy vậy, lại lặng lẽ đi vào phòng bếp pha một ly nước chanh, mang tới cho cô. Ông Như Mạn nhận lấy, uống một ngụm, sau đó lại tiếp tục cúi đầu đọc sách. Châu Sâm cũng không làm phiền cô, đặt ly nước lên bàn, sau đó yên lặng ngồi bên cạnh.
Đối với việc bên cạnh có thêm một người, Ông Như Mạn cũng không nói gì, tận đến lúc lật đến trang cuối cùng, đọc hết xong mới gấp sách lại, đưa tay lên xoa xoa mắt.
"Nhanh thế đã làm xong rồi à?"
"Vâng."
Châu Sâm tìm một vị trí thoải mái nằm lên đùi cô, Ông Như Mạn cũng đưa tay lên vuốt vuốt tóc cậu, chải ngược ra đằng sau.
"Trước kia chị vất vả lắm phải không?"
Lúc đó ngành này còn chưa có mấy người làm, Ông Như Mạn một thân một mình, chưa nắm rõ cách thức cùng quy luật, đường tắt cũng không biết đi, cho nên làm khoảng hai năm mới dần dần hot, càng về sau này trào lưu càng rộ lên, sau đó cô mới dần dần trở thành lão làng.
"Cũng bình thường."
Tất cả gian khổ và trắc trở đã qua, hiện giờ nói một chữ bình thường lại giống như mây trôi nước chảy.
Châu Sâm phát hiện bản thân mình càng ngày càng hiểu cô nhiều hơn, cho nên rất vui vẻ.
Giá mà hai người cùng nhau lớn lên, hoặc Châu Sâm lớn hơn cô một chút thì tốt rồi, có thể cùng cô đồng cam cộng khổ, hoặc có thể hỗ trợ cho cô, để cô trải qua quá trình đó dễ dàng hơn một chút.
Có lẽ những cái này, đều là Vinh Lãng đã trải qua cùng với cô.
Nghĩ đến điều này, Châu Sâm lại bắt đầu đố kỵ.
Cậu mở mắt hỏi Ông Như Mạn: "Chị Như Mạn, chị có thể kể chuyện chị với Vinh Lãng không?"
Ngón tay Ông Như Mạn bỗng khựng lại một chút.
"Sao tự nhiên lại muốn biết?"
"Em muốn biết vậy thôi."
Cậu khẽ nhắm mắt lại, dường như nhìn thấy trước mắt mình là hình ảnh Ông Như Mạn năm mười tám tuổi.
Thực ra nghe chuyện này giống như tự ngược đãi bản thân, thế nhưng cậu vẫn muốn biết, trước kia Ông Như Mạn thế nào, tại sao Vinh Lãng lại có được cô?
Tâm tình Ông Như Mạn có chút phức tạp.
Cô và Vinh Lãng tại sao lại bên nhau?
Kỳ thật cô cũng chẳng hiểu tại sao hai người lại đến với nhau, về sau quen nhau rồi cô cũng không hay nghĩ đến chuyện này, giống như kiểu yêu thì yêu thế thôi.
Quan điểm của cô là yêu thì sẽ nghiêm túc, còn không yêu thì sẽ không quan tâm.
Trên thế giới này, tiền mới là quan trong nhất, đàn ông thì tính là gì.
Lẽ nào cô nhìn gia đình mình, nhìn biểu hiện của những người xung quanh còn chưa đủ sao?
Đàn ông ấy mà, ai mà không giống nhau, ăn trong bát lại nhìn trong nồi, nhìn thấy mối ngon hơn liền thay lòng đổi dạ, một chân có thể đạp được mấy thuyền.
Khi gặp phải tình huống này, rất nhiều phụ nữ sẽ tìm kiếm sự an ủi, đại đa số đều chép miệng nghĩ thầm: "Nhẫn nhịn một chút, đàn ông ấy mà, ai mà chẳng thế, cho dù li hôn thì anh ta cũng có thể tìm người khác, còn không thì cứ mặc kệ như vậy thôi, để anh ta mang tâm lý hổ thẹn đối với mình." Mà con người Ông Như Mạn ghét nhất là những lý lẽ như vậy, cô biết cuộc sống này tàn khốc vô cùng, nhưng trong lòng cô vẫn hy vọng tương lai có thể tìm được một người bạn đời chỉ chung thủy với một mình mình mà thôi, chỉ cần có một chút trật bánh, cô cũng không thể chịu được.
Cô cũng không cần phải nhẫn nhịn làm gì.
Có điều suy nghĩ là thế, nhưng thực ra những năm đó, cô cũng đã cho Vinh Lãng một cơ hội.
Đáng tiếc anh ta lại không biết trân trọng cơ hội này.
Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, cuối cùng thì Ông Như Mạn cũng không cần gồng mình để đóng vai một người yêu thập toàn thập mỹ nữa rồi.
Cô thích Vinh Lãng sao?
Đương nhiên là thích, đối với cô mà nói, Vinh Lãng có thể coi là người đầu tiên cô thích, là cả một quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp của cô.
Ai theo đuổi ai?
Thực ra vấn đề này cũng khó nói, bởi vì mọi thứ đều thuận chèo mát mái, tự nhiên giống như nước chảy thành sông.
Buổi họp lớp hôm đó, hai người gặp nhau, lúc đó cô gầy đi rất nhiều, nhưng ngược lại nhìn lại rất nữ tính, thu hút biết bao bạn học nam. Thế nhưng cô cũng không để ý, ngồi một lúc sau đó lấy lý do bận việc để đi về trước. Vừa ra khỏi cửa không bao lâu liền thấy Vinh Lãng đi ra, nói đưa cô về.
Lúc đó Ông Như Mạn chỉ coi anh ta như một người bạn học cũ, không có ý gì hơn, thực ra hai người đúng là tiện đường, cho nên cô liền đồng ý để anh ta lấy xe đưa về. Trên xe hai người thuận miệng trò chuyện vài câu, lúc xuống xe thì trao đổi wechat. Thời gian đó Ông Như Mạn đang bận rộn lập nghiệp, weibo của cô đã dần dần hot lên, cũng có người có ý hỏi mua, nhưng cô vẫn muốn liều mạng tự làm. Mỗi ngày đều bận đến sứt đầu mẻ trán, mà lúc đó Vinh Lãng chính là người ngày ngày đồng hành cùng cô.
Hai người thường xuyên hàn huyên tâm sự, nói hết chuyện công việc rồi đến chuyện cuộc sống, hàng ngày trải qua chuyện gì cũng kể cho nhau nghe.
Dần dần càng về sau, tần suất trò chuyện càng nhiều, sau đó lúc tâm trạng cô không tốt, anh ta liền xuất hiện đưa cô đi ăn, đi giải tỏa. Cứ như thế trở thành giống như hẹn hò, tình cảm mập mờ sinh ra, nhưng cũng không ai tiến thêm một bước.
Lúc Như Vọng thi cấp ba xong, Ông Như Mạn cũng coi như trút đi được một gánh nặng.
Hôm đó Vinh Lãng đưa cô về nhà, thực ra bao nhiêu lần đưa cô về như vậy nhưng chưa một lần nào anh ta được lên nhà ngồi một chút. Lần đó đưa cô về, không may đồ cô rớt lại trên xe, anh ta thấy vậy liền chạy xuống đuổi theo, ma xui quỷ khiến thế nào lại ở dưới lầu hôn cô.
Nụ hôn kia bắt đầu, chính là lúc hai người xác định quan hệ.
Những điều này, hôm nay Ông Như Mạn đều kể hết với Châu Sâm.
Không có cái gì không thể nói, quá khứ cũng đã trôi qua rồi, cô cũng sẽ không vứt bỏ quá khứ của mình, dù đúng hay sai thì đó cũng là một đoạn đường trong cuộc đời của cô.
Lúc cô kể những chuyện này cũng không mang biểu tình lưu luyến, chỉ giống như đang tường thuật lại mà thôi.
Châu Sâm cũng lắng nghe rất chân thành.
Bất kể cậu có đố kỵ với Vinh Lãng thế nào, nhưng cũng không thể phủ nhận thời điểm Ông Như Mạn cần sự quan tâm nhất thì chính anh ta mới là người ở bên giúp đỡ cô.
"Em đố kỵ với anh ta." Châu Sâm nắm lấy tay cô nghịch nghịch.
Ông Như Mạn đã hai mươi tám tuổi rồi, làm gì có chuyện chưa từng trải qua chuyện tình nào cả. Thế nhưng vừa nghĩ tới quá khứ của cô không hề có mình, Châu Sâm liền cảm thấy mất mát.
"Ừm, A Sâm thì sao? Hồi cấp ba chẳng lẽ không yêu đương gì à?"
"Không."
Trái tim Châu Sâm từ đầu đến cuối đều đặt trên người cô, làm sao có thể yêu đương với người khác? Chuyện này cậu không làm được.
"Tôi đã kể chuyện của tôi rồi, cậu kể chuyện cấp ba của cậu đi? Chắc chắn hồi đó phải có con gái theo đuổi cậu chứ?" Ông Như Mạn khẳng định.
Châu Sâm gật đầu: "Ừm."
Đúng thật là có rất nhiều nữ sinh theo đuổi cậu, thường xuyên đưa thư tình, đưa bữa sáng, bữa khuya, thế nhưng Châu Sâm chưa từng nhận lấy một lần, nếu nhìn thấy trong ngăn bàn mình có đồ ăn thì cậu sẽ qua bàn khác ngồi, hôm sau chờ người ta đem đồ ăn cầm về thì cậu mới quay về chỗ cũ. Thư tình cậu cũng chưa hề mở ra đọc, nhưng cũng không để ai đọc được bao giờ. Thực ra cậu nghĩ là, chuyện tình cảm không phải là trò đùa, cho dù cậu không thích người ta, nhưng cũng không để tình cảm của người ta bị đem ra chế giễu.
Ngày đó có một cô gái rất cố chấp, hầu như tuần nào cũng để thư tình dưới hộc bàn cậu, cậu không mở ra xem, cứ để yên ở đó chờ chủ nhân đến cầm đi, thế nhưng ai ngờ cô gái đó cũng rất chấp nhất, cho dù cậu không xem, cô ấy cũng không lấy về. Về sau, Châu Sâm đành phải nói thẳng với cô gái đó, rằng đừng ngày ngày viết thư cho cậu như vậy nữa, nhưng cô gái đó cũng không nghe, vẫn kiên trì mỗi ngày. Sau này cả trường đều biết cô gái đó thích cậu, khiến Châu Sâm bối rối mà cũng không biết phải làm sao.
Có một thời gian cậu làm thêm ở cửa hàng trà sữa gần trường, cô gái đó biết chuyện, liền tuần nào cũng đến mua mười ly. Điều kiện gia đình của cô gái kia không tệ, thành tích thì cũng bình thường, về sau biết Châu Sâm định thi Nam Đại nên vô cùng nỗ lực học hành. Sau mỗi kỳ thi thử, Châu Sâm cũng sẽ tiện thể nhìn điểm của cô, thấy cô không đủ điểm để có thể nộp vào Nam Đại, cậu cũng yên lòng ít nhiều, thời gian sau cũng không chú ý tới nữa.
Chuyện tình cảm này kia quá khứ của cậu cũng chỉ có nhiêu đó, kể xong xuôi tính ra hai người cũng hiểu nhau thêm được ít nhiều.
"Chị Như Mạn, chị có ăn giấm không?" Cậu ngước lên hỏi Ông Như Mạn.
"Không." Ông Như Mạn thản nhiên đáp.
Mà đúng là không thật, mỗi người ai chả có quá khứ, không phải cô cũng có đó sao.
Càng rõ ràng hơn là, nếu như Châu Sâm nói cậu thích cô từ năm mười bốn tuổi, vậy thì chắc chắn cậu sẽ không ở bên người khác.
Từ nhỏ đến lớn, cô chứng kiến cậu trưởng thành, cho nên tính cách cậu thế nào, cô cũng tương đối hiểu rõ.
Mà câu trả lời của cô lại khiến Châu Sâm có vẻ không được vui.
Mà cậu không vui thì đành phải tìm niềm vui khác trên người cô vậy.
"Cậu làm cái gì đó hả?" Ông Như Mạn bị chọc nhột, đưa tay lên đẩy ra nhưng vẫn không ngăn được bàn tay ngang ngược của cậu.
Ừm, tiết mục đêm khuya lại bắt đầu.
Ngược lại chính cô lại là người rơi vào trầm tư, thấy vậy, Châu Sâm liền im lặng cho cô thời gian để suy nghĩ.
Ăn uống xong xuôi, cậu đứng dậy thu dọng phòng ăn, rửa chén bát, sau đó đi cắt video.
Toàn bộ quá trình Ông Như Mạn không phải động tay động chân làm gì, chỉ cần nằm trong tầm mắt của cậu là được. Lúc thu âm video, biết Ông Như Mạn không thích xem phim kinh dị, cho nên cậu mới tạm thời qua phòng bên cạnh làm.
Lời thoại video cậu đã sớm học thuộc lòng, thu đi thu lại hai ba lần, đến lúc cảm giác không tệ lắm mới đem lồng vào video. Hiện giờ lượng fan hâm mộ của cậu cỡ khoảng hơn 1000, lượng like và bình luận, chia sẻ cũng bắt đầu nhiều hơn, ai nấy đều mong cậu sớm hoàn thành hệ liệt này. Đa số fan đều là con gái, bởi vì giọng của cậu vừa dễ nghe lại vừa êm tai, bên dưới bình luận đều khen cậu làm video tốt, ước gì kiếm được weibo.
Kỳ thật tên weibo của cậu và tên trên bilibili đều giống nhau, cho nên có người hỏi xin liền có người đáp lại. Cậu lên weibo của mình xem một hồi, cũng được hơn 2000 fan.
Không tệ.
Tuy rằng không thể so sánh với Ông Như Vọng, nhưng ít nhất cũng tiến bộ hơn rất nhiều.
Cậu đi coi tài khoản bilibili và weibo của Ông Như Vọng, ở bên weibo cũng hơn 30.000 fan, trên bilibili đã hơn 5000.
Giống như những gì Ông Như Mạn nói, những cái Ông Như Vọng làm tương đối mới lạ, lại thêm cậu là con trai, vẻ bề ngoài cũng không tệ, cho nên dễ dàng thu hút fan nữ giới, chỉ cần tổ chức một cái gift away nữa thì đảm bảo lượng fan sẽ tăng trưởng chóng mặt cho xem.
Còn Châu Sâm, do cậu không có tiền làm gift away, nên chỉ có thể dựa vào chất lượng video của mình để thu hút.
Làm xong xuôi các thứ đã hơn mười giờ, lúc cậu đi ra ngoài, Ông Như Mạn đang ngồi trên sofa đọc sách, chăm chú đến nỗi cậu đứng đằng sau cũng không phát hiện ra.
Châu Sâm thấy vậy, lại lặng lẽ đi vào phòng bếp pha một ly nước chanh, mang tới cho cô. Ông Như Mạn nhận lấy, uống một ngụm, sau đó lại tiếp tục cúi đầu đọc sách. Châu Sâm cũng không làm phiền cô, đặt ly nước lên bàn, sau đó yên lặng ngồi bên cạnh.
Đối với việc bên cạnh có thêm một người, Ông Như Mạn cũng không nói gì, tận đến lúc lật đến trang cuối cùng, đọc hết xong mới gấp sách lại, đưa tay lên xoa xoa mắt.
"Nhanh thế đã làm xong rồi à?"
"Vâng."
Châu Sâm tìm một vị trí thoải mái nằm lên đùi cô, Ông Như Mạn cũng đưa tay lên vuốt vuốt tóc cậu, chải ngược ra đằng sau.
"Trước kia chị vất vả lắm phải không?"
Lúc đó ngành này còn chưa có mấy người làm, Ông Như Mạn một thân một mình, chưa nắm rõ cách thức cùng quy luật, đường tắt cũng không biết đi, cho nên làm khoảng hai năm mới dần dần hot, càng về sau này trào lưu càng rộ lên, sau đó cô mới dần dần trở thành lão làng.
"Cũng bình thường."
Tất cả gian khổ và trắc trở đã qua, hiện giờ nói một chữ bình thường lại giống như mây trôi nước chảy.
Châu Sâm phát hiện bản thân mình càng ngày càng hiểu cô nhiều hơn, cho nên rất vui vẻ.
Giá mà hai người cùng nhau lớn lên, hoặc Châu Sâm lớn hơn cô một chút thì tốt rồi, có thể cùng cô đồng cam cộng khổ, hoặc có thể hỗ trợ cho cô, để cô trải qua quá trình đó dễ dàng hơn một chút.
Có lẽ những cái này, đều là Vinh Lãng đã trải qua cùng với cô.
Nghĩ đến điều này, Châu Sâm lại bắt đầu đố kỵ.
Cậu mở mắt hỏi Ông Như Mạn: "Chị Như Mạn, chị có thể kể chuyện chị với Vinh Lãng không?"
Ngón tay Ông Như Mạn bỗng khựng lại một chút.
"Sao tự nhiên lại muốn biết?"
"Em muốn biết vậy thôi."
Cậu khẽ nhắm mắt lại, dường như nhìn thấy trước mắt mình là hình ảnh Ông Như Mạn năm mười tám tuổi.
Thực ra nghe chuyện này giống như tự ngược đãi bản thân, thế nhưng cậu vẫn muốn biết, trước kia Ông Như Mạn thế nào, tại sao Vinh Lãng lại có được cô?
Tâm tình Ông Như Mạn có chút phức tạp.
Cô và Vinh Lãng tại sao lại bên nhau?
Kỳ thật cô cũng chẳng hiểu tại sao hai người lại đến với nhau, về sau quen nhau rồi cô cũng không hay nghĩ đến chuyện này, giống như kiểu yêu thì yêu thế thôi.
Quan điểm của cô là yêu thì sẽ nghiêm túc, còn không yêu thì sẽ không quan tâm.
Trên thế giới này, tiền mới là quan trong nhất, đàn ông thì tính là gì.
Lẽ nào cô nhìn gia đình mình, nhìn biểu hiện của những người xung quanh còn chưa đủ sao?
Đàn ông ấy mà, ai mà không giống nhau, ăn trong bát lại nhìn trong nồi, nhìn thấy mối ngon hơn liền thay lòng đổi dạ, một chân có thể đạp được mấy thuyền.
Khi gặp phải tình huống này, rất nhiều phụ nữ sẽ tìm kiếm sự an ủi, đại đa số đều chép miệng nghĩ thầm: "Nhẫn nhịn một chút, đàn ông ấy mà, ai mà chẳng thế, cho dù li hôn thì anh ta cũng có thể tìm người khác, còn không thì cứ mặc kệ như vậy thôi, để anh ta mang tâm lý hổ thẹn đối với mình." Mà con người Ông Như Mạn ghét nhất là những lý lẽ như vậy, cô biết cuộc sống này tàn khốc vô cùng, nhưng trong lòng cô vẫn hy vọng tương lai có thể tìm được một người bạn đời chỉ chung thủy với một mình mình mà thôi, chỉ cần có một chút trật bánh, cô cũng không thể chịu được.
Cô cũng không cần phải nhẫn nhịn làm gì.
Có điều suy nghĩ là thế, nhưng thực ra những năm đó, cô cũng đã cho Vinh Lãng một cơ hội.
Đáng tiếc anh ta lại không biết trân trọng cơ hội này.
Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, cuối cùng thì Ông Như Mạn cũng không cần gồng mình để đóng vai một người yêu thập toàn thập mỹ nữa rồi.
Cô thích Vinh Lãng sao?
Đương nhiên là thích, đối với cô mà nói, Vinh Lãng có thể coi là người đầu tiên cô thích, là cả một quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp của cô.
Ai theo đuổi ai?
Thực ra vấn đề này cũng khó nói, bởi vì mọi thứ đều thuận chèo mát mái, tự nhiên giống như nước chảy thành sông.
Buổi họp lớp hôm đó, hai người gặp nhau, lúc đó cô gầy đi rất nhiều, nhưng ngược lại nhìn lại rất nữ tính, thu hút biết bao bạn học nam. Thế nhưng cô cũng không để ý, ngồi một lúc sau đó lấy lý do bận việc để đi về trước. Vừa ra khỏi cửa không bao lâu liền thấy Vinh Lãng đi ra, nói đưa cô về.
Lúc đó Ông Như Mạn chỉ coi anh ta như một người bạn học cũ, không có ý gì hơn, thực ra hai người đúng là tiện đường, cho nên cô liền đồng ý để anh ta lấy xe đưa về. Trên xe hai người thuận miệng trò chuyện vài câu, lúc xuống xe thì trao đổi wechat. Thời gian đó Ông Như Mạn đang bận rộn lập nghiệp, weibo của cô đã dần dần hot lên, cũng có người có ý hỏi mua, nhưng cô vẫn muốn liều mạng tự làm. Mỗi ngày đều bận đến sứt đầu mẻ trán, mà lúc đó Vinh Lãng chính là người ngày ngày đồng hành cùng cô.
Hai người thường xuyên hàn huyên tâm sự, nói hết chuyện công việc rồi đến chuyện cuộc sống, hàng ngày trải qua chuyện gì cũng kể cho nhau nghe.
Dần dần càng về sau, tần suất trò chuyện càng nhiều, sau đó lúc tâm trạng cô không tốt, anh ta liền xuất hiện đưa cô đi ăn, đi giải tỏa. Cứ như thế trở thành giống như hẹn hò, tình cảm mập mờ sinh ra, nhưng cũng không ai tiến thêm một bước.
Lúc Như Vọng thi cấp ba xong, Ông Như Mạn cũng coi như trút đi được một gánh nặng.
Hôm đó Vinh Lãng đưa cô về nhà, thực ra bao nhiêu lần đưa cô về như vậy nhưng chưa một lần nào anh ta được lên nhà ngồi một chút. Lần đó đưa cô về, không may đồ cô rớt lại trên xe, anh ta thấy vậy liền chạy xuống đuổi theo, ma xui quỷ khiến thế nào lại ở dưới lầu hôn cô.
Nụ hôn kia bắt đầu, chính là lúc hai người xác định quan hệ.
Những điều này, hôm nay Ông Như Mạn đều kể hết với Châu Sâm.
Không có cái gì không thể nói, quá khứ cũng đã trôi qua rồi, cô cũng sẽ không vứt bỏ quá khứ của mình, dù đúng hay sai thì đó cũng là một đoạn đường trong cuộc đời của cô.
Lúc cô kể những chuyện này cũng không mang biểu tình lưu luyến, chỉ giống như đang tường thuật lại mà thôi.
Châu Sâm cũng lắng nghe rất chân thành.
Bất kể cậu có đố kỵ với Vinh Lãng thế nào, nhưng cũng không thể phủ nhận thời điểm Ông Như Mạn cần sự quan tâm nhất thì chính anh ta mới là người ở bên giúp đỡ cô.
"Em đố kỵ với anh ta." Châu Sâm nắm lấy tay cô nghịch nghịch.
Ông Như Mạn đã hai mươi tám tuổi rồi, làm gì có chuyện chưa từng trải qua chuyện tình nào cả. Thế nhưng vừa nghĩ tới quá khứ của cô không hề có mình, Châu Sâm liền cảm thấy mất mát.
"Ừm, A Sâm thì sao? Hồi cấp ba chẳng lẽ không yêu đương gì à?"
"Không."
Trái tim Châu Sâm từ đầu đến cuối đều đặt trên người cô, làm sao có thể yêu đương với người khác? Chuyện này cậu không làm được.
"Tôi đã kể chuyện của tôi rồi, cậu kể chuyện cấp ba của cậu đi? Chắc chắn hồi đó phải có con gái theo đuổi cậu chứ?" Ông Như Mạn khẳng định.
Châu Sâm gật đầu: "Ừm."
Đúng thật là có rất nhiều nữ sinh theo đuổi cậu, thường xuyên đưa thư tình, đưa bữa sáng, bữa khuya, thế nhưng Châu Sâm chưa từng nhận lấy một lần, nếu nhìn thấy trong ngăn bàn mình có đồ ăn thì cậu sẽ qua bàn khác ngồi, hôm sau chờ người ta đem đồ ăn cầm về thì cậu mới quay về chỗ cũ. Thư tình cậu cũng chưa hề mở ra đọc, nhưng cũng không để ai đọc được bao giờ. Thực ra cậu nghĩ là, chuyện tình cảm không phải là trò đùa, cho dù cậu không thích người ta, nhưng cũng không để tình cảm của người ta bị đem ra chế giễu.
Ngày đó có một cô gái rất cố chấp, hầu như tuần nào cũng để thư tình dưới hộc bàn cậu, cậu không mở ra xem, cứ để yên ở đó chờ chủ nhân đến cầm đi, thế nhưng ai ngờ cô gái đó cũng rất chấp nhất, cho dù cậu không xem, cô ấy cũng không lấy về. Về sau, Châu Sâm đành phải nói thẳng với cô gái đó, rằng đừng ngày ngày viết thư cho cậu như vậy nữa, nhưng cô gái đó cũng không nghe, vẫn kiên trì mỗi ngày. Sau này cả trường đều biết cô gái đó thích cậu, khiến Châu Sâm bối rối mà cũng không biết phải làm sao.
Có một thời gian cậu làm thêm ở cửa hàng trà sữa gần trường, cô gái đó biết chuyện, liền tuần nào cũng đến mua mười ly. Điều kiện gia đình của cô gái kia không tệ, thành tích thì cũng bình thường, về sau biết Châu Sâm định thi Nam Đại nên vô cùng nỗ lực học hành. Sau mỗi kỳ thi thử, Châu Sâm cũng sẽ tiện thể nhìn điểm của cô, thấy cô không đủ điểm để có thể nộp vào Nam Đại, cậu cũng yên lòng ít nhiều, thời gian sau cũng không chú ý tới nữa.
Chuyện tình cảm này kia quá khứ của cậu cũng chỉ có nhiêu đó, kể xong xuôi tính ra hai người cũng hiểu nhau thêm được ít nhiều.
"Chị Như Mạn, chị có ăn giấm không?" Cậu ngước lên hỏi Ông Như Mạn.
"Không." Ông Như Mạn thản nhiên đáp.
Mà đúng là không thật, mỗi người ai chả có quá khứ, không phải cô cũng có đó sao.
Càng rõ ràng hơn là, nếu như Châu Sâm nói cậu thích cô từ năm mười bốn tuổi, vậy thì chắc chắn cậu sẽ không ở bên người khác.
Từ nhỏ đến lớn, cô chứng kiến cậu trưởng thành, cho nên tính cách cậu thế nào, cô cũng tương đối hiểu rõ.
Mà câu trả lời của cô lại khiến Châu Sâm có vẻ không được vui.
Mà cậu không vui thì đành phải tìm niềm vui khác trên người cô vậy.
"Cậu làm cái gì đó hả?" Ông Như Mạn bị chọc nhột, đưa tay lên đẩy ra nhưng vẫn không ngăn được bàn tay ngang ngược của cậu.
Ừm, tiết mục đêm khuya lại bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.