Chương 61
Phong Hiểu Anh Hàn
10/04/2022
Nữ phóng viên ngớ người, nhìn người đứng trước mặt mình: “Anh là ai thế? Có quan hệ thế nào với cô Diệp đây?”
Giang Yến Từ nói: “Tôi là cấp trên của cô ấy, cũng là một trong những đối tác của công ty luật Quân Hoà.”
Ánh mắt của anh rơi xuống bảng tên trước ngực cô ta: “Cô là phóng viên của “Nhật báo Tây Đảo” à? Ai đã kêu cô đến đây phỏng vấn thế?”
Vẻ mặt của nữ phóng viên không vui: “Vị luật sư này, đây hình như là vấn đề riêng tư của tôi đấy.”
“Vậy vấn đề mà cô vừa hỏi lúc nãy hình như cũng là chuyện riêng tư của luật sư Diệp mà.” Giang Yến Từ nhướng mày, nghỉ một lúc rồi nói tiếp: “Phóng viên các cô đều tiêu chuẩn kép như vậy à?”
Nữ phóng viên nói: “Vị luật sư này, tôi chỉ muốn làm một cuộc phỏng vấn nho nhỏ với luật sư Diệp mà thôi, chuyện này có lẽ là không vi phạm pháp luật đâu nhỉ?”
Gương mặt Giang Yến Từ không có chút cảm xúc nào mà nói: “Đúng là không vi phạm pháp luật thật, nhưng bây giờ đang là thời gian làm việc, mỗi một phút mà luật sư Diệp bỏ ra đều phải tính phí.”
Nữ phóng viên há hốc miệng: “Tôi có thể trả phí cố vấn…”
Giang Yến Từ liếc nhìn túi của đối phương, tay của nữ phóng viên từ nãy đến giờ vẫn không bỏ ra ngoài, anh đoán rằng ở đó có giấu bút ghi âm. Tiếp theo lại nhìn sang cài áo trên bộ đồ của cô ta, đó chính là một chiếc camera mini.
Giọng nói anh bình tĩnh cắt ngang: “Nếu cô muốn phỏng vấn thì lần sau xin hãy hẹn trước. Hôm nay luật sư Diệp phải làm việc nữa, mời cô về cho.”
Anh dừng một lúc rồi nói: “Phí cố vấn của luật sư Diệp là 1000 tệ mỗi giờ, chưa đủ một giờ cũng làm tròn tính lên thành một giờ, nếu cô đã đến đây vì công việc, vậy thì giấy tờ sẽ gửi đến tòa soạn báo của cô sau.”
“Anh…”
Giang Yến Từ không cho cô ta cơ hội nói tiếp: “Đúng rồi, vị phóng viên này, tôi xin nhắc nhở cô một điều rằng: Trước khi tung ra bất kỳ tin tức nào về luật sư Diệp, tốt nhất là các người nên suy nghĩ kỹ càng rồi làm.”
“Cô cũng biết rõ ở đây là đâu mà. Nếu không có sự cho phép mà tự tiện đăng bất kỳ tin tức lá cải nào về luật sư hay công ty luật thì không chỉ đơn giản chỉ là một lá thư của luật sư đâu.”
Nữ phóng viên không ngại chút nào mà đáp lại: “Vị luật sư này, anh đang đe dọa tôi và tòa soạn báo à?”
Khoé môi Giang Yến Từ cong nhẹ lên, ý cười không chạm đến nơi đáy mắt: “Không, tôi đây đang cho lời khuyên cơ mà.”
“Vậy hôm nay làm phiền rồi, lần sau tôi sẽ hẹn trước khi đến.”
Nữ phóng viên kỳ kèo với anh một lúc rồi ném xuống một câu như vậy, không tình nguyện mà xoay người rời đi.
Nhìn cô ta vào thang máy rồi Giang Yến Từ mới quay đầu lại nhìn Diệp Tri Chi, hỏi nhỏ: “Em không sao chứ?”
Diệp Tri Chi hoàn hồn lại, dừng một lúc mới lắc đầu nói: “Em không sao cả.”
Giang Yến Từ nói: “Vậy em về làm việc tiếp đi, để anh xử lý chuyện này.”
Để anh xử lý?
Diệp Tri Chi hơi bất ngờ: “Nhưng mà anh…”
“Yên tâm, cứ tin ở anh.” Giang Yến Từ nói lời ít ý nhiều.
Anh dừng một lúc rồi lại nói tiếp: “Em đừng nghĩ nhiều quá, nếu lần sau mà còn gặp chuyện như vậy thì cứ để anh ra mặt giải quyết.”
Diệp Tri Chi gật đầu, làm lơ những ánh mắt tò mò và tiếng thì thầm to nhỏ xung quanh mà quay về khu làm việc.
***
Phóng viên: “Xin chào cô Diệp, gần đây trên mạng có tin đồn liên quan đến thân phận của cô, chúng tôi cũng đã xem thấy bài đính chính của phòng làm việc của cô, cô có thể nêu cảm nghĩ của cô về chuyện này không?”
Diệp Nhược Lâm: “Trước đây khi tôi nhìn thấy tin tức mà blogger đăng lên cũng cảm thấy rất bất ngờ, dù sao thì từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nói vấn đề này cho người ngoài cả.”
Phóng viên: “Nếu nói vậy thì tin tức về việc cô bị ôm sai sau khi được sinh ra đang được lan truyền trên mạng là sự thật ư?”
Diệp Nhược Lâm: “Có thể nói là vậy.”
Phóng viên: “Vậy cô cảm thấy là ai đã tuồn chuyện này ra ngoài? Ngoại trừ cô ra thì còn có ai biết chuyện này nữa không?”
Diệp Nhược Lâm: “Ngoại trừ hai người trong cuộc và người nhà ngoại thì có lẽ không còn ai biết nữa cả. Nhưng vì không để hai bên bị tổn thương thì chúng tôi vẫn luôn giữ kín chuyện này. Nhưng bây giờ trên mạng đang rầm rộ, còn xuất hiện rất nhiều tin đồn, sau khi tôi bàn bạc với gia đình thì đã quyết định trả lời vấn đề này.”
Phóng viên: “Vậy ý của cô là chuyện này có lẽ là do một người liên quan đã để lộ ra ngoài ư?”
Diệp Nhược Lâm: “Tôi không muốn đi đoán lung tung mà không có chứng cứ, nhưng tôi rất tiếc về chuyện đã xảy ra.”
Phóng viên: “Có một số người cho rằng cô đang muốn thông qua việc thân phận này để tỏ vẻ mình là người đáng thương nhằm câu tương tác, cô có cái nhìn thế nào về chuyện này?”
Diệp Nhược Lâm: “Tôi chưa từng suy nghĩ như vậy. Bởi vì trong chuyện này, ngoại trừ gia đình thì tôi chưa nói với bất kì ai khác cả. Nếu muốn lăng xê thông qua chuyện này thì ngay từ lúc ban đầu tôi đã có thể lấy thân phận của mình ra để đóng vai làm kẻ bị hại, hoặc là dùng tài nguyên trong nhà để trải đường cho bản thân. Nhưng tôi không làm như thế, cũng không cần ai tài trợ cho tôi cả, bởi vì tôi càng muốn có thể được mọi người công nhận thông qua công sức của bản thân.”
Phóng viên: “Cô có thể nêu cảm nghĩ về việc bị bế nhầm này không?”
Diệp Nhược Lâm: “Tôi cảm thấy rất tiếc nuối, sau khi được gia đình tìm về lại thì tôi đã suy nghĩ rất nhiều lần rằng: nếu như tôi được trưởng thành ở gia đình vốn thuộc về mình này thì có khi nào tôi sẽ có một cuộc sống không giống như bây giờ không? Có phải tôi sẽ được tiếp xúc với một nền giáo dục khác với trước kia không? Có phải tôi có thể theo đuổi giấc mơ của bản thân mình từ sớm không? Dù sao thì thời gian, trình độ học vấn và kinh nghiệm đều là những thứ không thể bù đắp lại bằng tiền bạc được. Có những thứ mà khi ta bỏ lỡ chính là mãi mãi. Nhưng tôi cũng cảm thấy may mắn rằng nhờ thế mà tôi mới có cha mẹ nuôi yêu thương tôi hết mực. Cảm ơn hai người đã cho con một tuổi thơ đầy hạnh phúc, cũng cảm ơn hai người vì đã hy sinh rất nhiều vì con trong những năm qua, giúp con thoát khỏi kiếp trở thành trẻ mồ côi.”
Phóng viên: “Vậy cô có ý kiến gì về cô gái bị ôm sai kia không? Cô có cho rằng chuyện này là do cô ấy để lộ ra không?”
Diệp Nhược Lâm: “Dù thế nào đi nữa, dù cho chuyện này có do cô ấy tuồn ra hay không, dù cho cô ấy có ý định thế nào thì cô gái bị ôm sai kia bây giờ đã trở về với cuộc sống mà cô ấy nên thuộc về rồi. Mong mọi người đừng làm phiền đến cô ấy chỉ vì chuyện này…”
….
Bản tin phỏng vấn của Diệp Nhược Lâm trong mấy chốc đã được truyền đi khắp nơi trên mạng.
[Đau lòng Diệp cô nương quá.]
[Mười mấy năm cuộc đời bị ôm sai thật sự không thể bù đắp bằng tiền tài thôi được.]
[Không nghĩ đến trong thực tế còn có chuyện thiên kim thật thiên kim giả này nha…]
Trong khu bình luận, mọi người sôi nổi biểu đạt sự đồng tình của bản thân.
Blogger không ngừng chia sẻ và dẫn dắt, vậy nên những chủ đề liên quan cũng nổi lên liên tục.
Ngay sau đó có người mịt mờ nhắc đến vai chính còn lại trong đề tài này…
[Ý của Lâm Lâm là người tuồn ra chuyện này là vị thiên kim giả kia ư? Lý do cô ấy làm vậy là gì chứ? Nếu cô ấy thật sự làm như thế thì cũng quá ác độc rồi.]
[Tò mò vị vai chính bí ẩn kia là ai, có ai biết không?]
[Hình như tôi có biết một ít, lộ ra một chút tin tức là cùng họ với YRL, bây giờ đang làm việc ở công ty luật hàng đầu nào đó.]
[Cùng giới tính nữ, công ty luật hàng đầu, đột nhiên biết ai rồi.]
[Hình như tôi cũng biết rồi, đổi ám hiểu khác nhé, Trạng Nguyên của giới nào đó?]
[??? Từ từ, sao mọi người đều biết hết rồi vậy? Tôi vẫn đang ngơ ngác, sao mọi người biết hay thế?]
Đủ kiểu nói, mặc dù thuỷ quân không nói rõ nhưng vẫn lén lút chuyển chủ đề sang hướng của Diệp Tri Chi.
Bọn họ có ý định gì thì không cần nói cũng biết.
Diệp Tri Chi không có hứng thú xem tiếp, lạnh nhạt tắt trang web đi.
Giọng nói của Thẩm Đình Chi truyền vào trong tai: “Không nghĩ đến luật sư Diệp lại có thân phận nhấp nhô như thế đấy.”
“Tôi cũng không ngờ rằng luật sư Thẩm thích hóng chuyện như vậy đấy.” Diệp Tri Chi bỏ điện thoại xuống, ngẩng đầu nói: “Án tử tiến triển thế nào rồi?”
Thẩm Đình Chi cười nhẹ, rồi quay trở lại chủ đề: “Tôi đang bắt đầu bước đầu đàm phán với bọn họ, công ty khoa học kỹ thuật WLJS đồng ý giảm giá hiện tại xuống, cô đoán xem là mấy trăm triệu?”
Diệp Tri Chi nhướng mày nhìn anh ta, không nói câu nào.
Thẩm Đình Chi cũng không bịt nút nữa mà nói thẳng: “1,2 tỷ.” Anh ta dựa lưng vào ghế, giật giật môi: “Có phải cảm thấy rất bất ngờ không, không ít hơn một tẹo nào so với báo giá mà tôi đã ước tính vào lúc đó.”
Diệp Tri Chi nói: “Nhưng mà giá này cũng cao gấp đôi so với giá mà bọn họ định báo mà?”
Thẩm Đình Chi ngừng lại, đột nhiên khẽ chế giễu: “Chính xác, đột nhiên có chút đau đầu.”
“Nhưng luật sư Diệp à, tôi chợt để ý cách nói chuyện của cô hôm nay thế mà lại giống y chang với Giang Yến Từ, là gần mực thì đen gần đèn thì sáng à?”
Thẩm Đình Chi nhướng mày nhìn cô: “Hay là do tâm trạng không tốt vì chuyện trên mạng?”
Diệp Tri Chi không để ý đến anh ta: “Ngoại trừ tập đoàn ô tô Việt Siêu ra thì còn những người mua nào khác không?”
Thẩm Đình Chi ngừng một chút rồi nói tiếp: “Theo thông tin mà công ty khoa học kỹ thuật WLJS lộ ra thì chúng ta có không ít đối thủ cạnh tranh đâu. Đã có vài công ty lén lút báo giá với bọn họ rồi.”
Diệp Tri Chi nhạy bén bắt giữ được một tin tức, cô lặp lại lời nói của Thẩm Đình Chi: “Theo thông tin mà công ty khoa học kỹ thuật WLJS ‘lộ ra’ ư?”
Thẩm Đình Chi nhướng mày: “Đây là vì tôi không nghe được bất cứ điều gì về đối thủ cạnh tranh của bọn họ.”
Diệp Tri Chi vừa bất ngờ vừa thắc mắc: “Luật sư Thẩm, ý của anh là công ty khoa học kỹ thuật WLJS đang nói không thành có ư? Thật ra cũng chẳng có sự tồn tại của đối thủ cạnh tranh nào cả?”
Cô nghĩ một lúc lại kỳ quặc mà hỏi: “Nhưng nếu không có đối thủ cạnh tranh nào thì cũng quá kỳ quặc rồi?”
Thẩm Đình Chi nói: “Ý của tôi là không loại trừ khả năng này, nhưng mà cũng không loại trừ khả năng bảo mật của công ty khoa học kỹ thuật WLJS rất tốt.”
Diệp Tri Chi hỏi: “Nếu như đã có công ty khác báo giá, vậy tại sao công ty khoa học kỹ thuật WLJS vẫn chưa bán bản quyền đi? Tôi nghĩ rằng ở đó báo giá ít nhất cũng phải cao hơn 600 triệu.”
Thẩm Đình Chi nói: “Có lẽ là hai bên vẫn chưa thống nhất về điều kiện. Mặt khác, tôi có ý tưởng này.”
“Ý tưởng gì?”
Thẩm Đình Chi nhìn cô nói: “Nếu như các công ty khác còn báo giá thấp hơn cả chúng ta thì sao?”
Diệp Tri Chi ngần ngại: “Ý của anh là những phía cạnh tranh kia báo giá thấp hơn cả chúng ta ư?”
“Ngoại trừ nguyên nhân này thì cũng có lẽ có nhân tố khác nữa.” Thẩm Đình Chi phân tích.
“Vậy ý định hiện tại của công ty khoa học kỹ thuật WLJS là gì?” Diệp Tri Chi hỏi.
Thẩm Đình Chi buông tay: “Người phụ trách của công ty khoa học kỹ thuật WLJS tỏ vẻ rằng ngoại trừ giá cả thì bọn họ còn suy xét đến thực lực tổng quát của xi nghiệp nữa.”
Diệp Tri Chi ngẫm nghĩ: “Nói cách khác là công ty khoa học kỹ thuật WLJS vốn dĩ vẫn chưa đồng ý với những giá cả mà các bên mua đã báo ra là vì vẫn đang suy xét thực lực tổng quát của bên mua ư?”
Thẩm Đình Chi không tỏ ý kiến gì: “Tóm lại thì tôi sẽ hỏi thăm kỹ hơn.”
Giang Yến Từ nói: “Tôi là cấp trên của cô ấy, cũng là một trong những đối tác của công ty luật Quân Hoà.”
Ánh mắt của anh rơi xuống bảng tên trước ngực cô ta: “Cô là phóng viên của “Nhật báo Tây Đảo” à? Ai đã kêu cô đến đây phỏng vấn thế?”
Vẻ mặt của nữ phóng viên không vui: “Vị luật sư này, đây hình như là vấn đề riêng tư của tôi đấy.”
“Vậy vấn đề mà cô vừa hỏi lúc nãy hình như cũng là chuyện riêng tư của luật sư Diệp mà.” Giang Yến Từ nhướng mày, nghỉ một lúc rồi nói tiếp: “Phóng viên các cô đều tiêu chuẩn kép như vậy à?”
Nữ phóng viên nói: “Vị luật sư này, tôi chỉ muốn làm một cuộc phỏng vấn nho nhỏ với luật sư Diệp mà thôi, chuyện này có lẽ là không vi phạm pháp luật đâu nhỉ?”
Gương mặt Giang Yến Từ không có chút cảm xúc nào mà nói: “Đúng là không vi phạm pháp luật thật, nhưng bây giờ đang là thời gian làm việc, mỗi một phút mà luật sư Diệp bỏ ra đều phải tính phí.”
Nữ phóng viên há hốc miệng: “Tôi có thể trả phí cố vấn…”
Giang Yến Từ liếc nhìn túi của đối phương, tay của nữ phóng viên từ nãy đến giờ vẫn không bỏ ra ngoài, anh đoán rằng ở đó có giấu bút ghi âm. Tiếp theo lại nhìn sang cài áo trên bộ đồ của cô ta, đó chính là một chiếc camera mini.
Giọng nói anh bình tĩnh cắt ngang: “Nếu cô muốn phỏng vấn thì lần sau xin hãy hẹn trước. Hôm nay luật sư Diệp phải làm việc nữa, mời cô về cho.”
Anh dừng một lúc rồi nói: “Phí cố vấn của luật sư Diệp là 1000 tệ mỗi giờ, chưa đủ một giờ cũng làm tròn tính lên thành một giờ, nếu cô đã đến đây vì công việc, vậy thì giấy tờ sẽ gửi đến tòa soạn báo của cô sau.”
“Anh…”
Giang Yến Từ không cho cô ta cơ hội nói tiếp: “Đúng rồi, vị phóng viên này, tôi xin nhắc nhở cô một điều rằng: Trước khi tung ra bất kỳ tin tức nào về luật sư Diệp, tốt nhất là các người nên suy nghĩ kỹ càng rồi làm.”
“Cô cũng biết rõ ở đây là đâu mà. Nếu không có sự cho phép mà tự tiện đăng bất kỳ tin tức lá cải nào về luật sư hay công ty luật thì không chỉ đơn giản chỉ là một lá thư của luật sư đâu.”
Nữ phóng viên không ngại chút nào mà đáp lại: “Vị luật sư này, anh đang đe dọa tôi và tòa soạn báo à?”
Khoé môi Giang Yến Từ cong nhẹ lên, ý cười không chạm đến nơi đáy mắt: “Không, tôi đây đang cho lời khuyên cơ mà.”
“Vậy hôm nay làm phiền rồi, lần sau tôi sẽ hẹn trước khi đến.”
Nữ phóng viên kỳ kèo với anh một lúc rồi ném xuống một câu như vậy, không tình nguyện mà xoay người rời đi.
Nhìn cô ta vào thang máy rồi Giang Yến Từ mới quay đầu lại nhìn Diệp Tri Chi, hỏi nhỏ: “Em không sao chứ?”
Diệp Tri Chi hoàn hồn lại, dừng một lúc mới lắc đầu nói: “Em không sao cả.”
Giang Yến Từ nói: “Vậy em về làm việc tiếp đi, để anh xử lý chuyện này.”
Để anh xử lý?
Diệp Tri Chi hơi bất ngờ: “Nhưng mà anh…”
“Yên tâm, cứ tin ở anh.” Giang Yến Từ nói lời ít ý nhiều.
Anh dừng một lúc rồi lại nói tiếp: “Em đừng nghĩ nhiều quá, nếu lần sau mà còn gặp chuyện như vậy thì cứ để anh ra mặt giải quyết.”
Diệp Tri Chi gật đầu, làm lơ những ánh mắt tò mò và tiếng thì thầm to nhỏ xung quanh mà quay về khu làm việc.
***
Phóng viên: “Xin chào cô Diệp, gần đây trên mạng có tin đồn liên quan đến thân phận của cô, chúng tôi cũng đã xem thấy bài đính chính của phòng làm việc của cô, cô có thể nêu cảm nghĩ của cô về chuyện này không?”
Diệp Nhược Lâm: “Trước đây khi tôi nhìn thấy tin tức mà blogger đăng lên cũng cảm thấy rất bất ngờ, dù sao thì từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nói vấn đề này cho người ngoài cả.”
Phóng viên: “Nếu nói vậy thì tin tức về việc cô bị ôm sai sau khi được sinh ra đang được lan truyền trên mạng là sự thật ư?”
Diệp Nhược Lâm: “Có thể nói là vậy.”
Phóng viên: “Vậy cô cảm thấy là ai đã tuồn chuyện này ra ngoài? Ngoại trừ cô ra thì còn có ai biết chuyện này nữa không?”
Diệp Nhược Lâm: “Ngoại trừ hai người trong cuộc và người nhà ngoại thì có lẽ không còn ai biết nữa cả. Nhưng vì không để hai bên bị tổn thương thì chúng tôi vẫn luôn giữ kín chuyện này. Nhưng bây giờ trên mạng đang rầm rộ, còn xuất hiện rất nhiều tin đồn, sau khi tôi bàn bạc với gia đình thì đã quyết định trả lời vấn đề này.”
Phóng viên: “Vậy ý của cô là chuyện này có lẽ là do một người liên quan đã để lộ ra ngoài ư?”
Diệp Nhược Lâm: “Tôi không muốn đi đoán lung tung mà không có chứng cứ, nhưng tôi rất tiếc về chuyện đã xảy ra.”
Phóng viên: “Có một số người cho rằng cô đang muốn thông qua việc thân phận này để tỏ vẻ mình là người đáng thương nhằm câu tương tác, cô có cái nhìn thế nào về chuyện này?”
Diệp Nhược Lâm: “Tôi chưa từng suy nghĩ như vậy. Bởi vì trong chuyện này, ngoại trừ gia đình thì tôi chưa nói với bất kì ai khác cả. Nếu muốn lăng xê thông qua chuyện này thì ngay từ lúc ban đầu tôi đã có thể lấy thân phận của mình ra để đóng vai làm kẻ bị hại, hoặc là dùng tài nguyên trong nhà để trải đường cho bản thân. Nhưng tôi không làm như thế, cũng không cần ai tài trợ cho tôi cả, bởi vì tôi càng muốn có thể được mọi người công nhận thông qua công sức của bản thân.”
Phóng viên: “Cô có thể nêu cảm nghĩ về việc bị bế nhầm này không?”
Diệp Nhược Lâm: “Tôi cảm thấy rất tiếc nuối, sau khi được gia đình tìm về lại thì tôi đã suy nghĩ rất nhiều lần rằng: nếu như tôi được trưởng thành ở gia đình vốn thuộc về mình này thì có khi nào tôi sẽ có một cuộc sống không giống như bây giờ không? Có phải tôi sẽ được tiếp xúc với một nền giáo dục khác với trước kia không? Có phải tôi có thể theo đuổi giấc mơ của bản thân mình từ sớm không? Dù sao thì thời gian, trình độ học vấn và kinh nghiệm đều là những thứ không thể bù đắp lại bằng tiền bạc được. Có những thứ mà khi ta bỏ lỡ chính là mãi mãi. Nhưng tôi cũng cảm thấy may mắn rằng nhờ thế mà tôi mới có cha mẹ nuôi yêu thương tôi hết mực. Cảm ơn hai người đã cho con một tuổi thơ đầy hạnh phúc, cũng cảm ơn hai người vì đã hy sinh rất nhiều vì con trong những năm qua, giúp con thoát khỏi kiếp trở thành trẻ mồ côi.”
Phóng viên: “Vậy cô có ý kiến gì về cô gái bị ôm sai kia không? Cô có cho rằng chuyện này là do cô ấy để lộ ra không?”
Diệp Nhược Lâm: “Dù thế nào đi nữa, dù cho chuyện này có do cô ấy tuồn ra hay không, dù cho cô ấy có ý định thế nào thì cô gái bị ôm sai kia bây giờ đã trở về với cuộc sống mà cô ấy nên thuộc về rồi. Mong mọi người đừng làm phiền đến cô ấy chỉ vì chuyện này…”
….
Bản tin phỏng vấn của Diệp Nhược Lâm trong mấy chốc đã được truyền đi khắp nơi trên mạng.
[Đau lòng Diệp cô nương quá.]
[Mười mấy năm cuộc đời bị ôm sai thật sự không thể bù đắp bằng tiền tài thôi được.]
[Không nghĩ đến trong thực tế còn có chuyện thiên kim thật thiên kim giả này nha…]
Trong khu bình luận, mọi người sôi nổi biểu đạt sự đồng tình của bản thân.
Blogger không ngừng chia sẻ và dẫn dắt, vậy nên những chủ đề liên quan cũng nổi lên liên tục.
Ngay sau đó có người mịt mờ nhắc đến vai chính còn lại trong đề tài này…
[Ý của Lâm Lâm là người tuồn ra chuyện này là vị thiên kim giả kia ư? Lý do cô ấy làm vậy là gì chứ? Nếu cô ấy thật sự làm như thế thì cũng quá ác độc rồi.]
[Tò mò vị vai chính bí ẩn kia là ai, có ai biết không?]
[Hình như tôi có biết một ít, lộ ra một chút tin tức là cùng họ với YRL, bây giờ đang làm việc ở công ty luật hàng đầu nào đó.]
[Cùng giới tính nữ, công ty luật hàng đầu, đột nhiên biết ai rồi.]
[Hình như tôi cũng biết rồi, đổi ám hiểu khác nhé, Trạng Nguyên của giới nào đó?]
[??? Từ từ, sao mọi người đều biết hết rồi vậy? Tôi vẫn đang ngơ ngác, sao mọi người biết hay thế?]
Đủ kiểu nói, mặc dù thuỷ quân không nói rõ nhưng vẫn lén lút chuyển chủ đề sang hướng của Diệp Tri Chi.
Bọn họ có ý định gì thì không cần nói cũng biết.
Diệp Tri Chi không có hứng thú xem tiếp, lạnh nhạt tắt trang web đi.
Giọng nói của Thẩm Đình Chi truyền vào trong tai: “Không nghĩ đến luật sư Diệp lại có thân phận nhấp nhô như thế đấy.”
“Tôi cũng không ngờ rằng luật sư Thẩm thích hóng chuyện như vậy đấy.” Diệp Tri Chi bỏ điện thoại xuống, ngẩng đầu nói: “Án tử tiến triển thế nào rồi?”
Thẩm Đình Chi cười nhẹ, rồi quay trở lại chủ đề: “Tôi đang bắt đầu bước đầu đàm phán với bọn họ, công ty khoa học kỹ thuật WLJS đồng ý giảm giá hiện tại xuống, cô đoán xem là mấy trăm triệu?”
Diệp Tri Chi nhướng mày nhìn anh ta, không nói câu nào.
Thẩm Đình Chi cũng không bịt nút nữa mà nói thẳng: “1,2 tỷ.” Anh ta dựa lưng vào ghế, giật giật môi: “Có phải cảm thấy rất bất ngờ không, không ít hơn một tẹo nào so với báo giá mà tôi đã ước tính vào lúc đó.”
Diệp Tri Chi nói: “Nhưng mà giá này cũng cao gấp đôi so với giá mà bọn họ định báo mà?”
Thẩm Đình Chi ngừng lại, đột nhiên khẽ chế giễu: “Chính xác, đột nhiên có chút đau đầu.”
“Nhưng luật sư Diệp à, tôi chợt để ý cách nói chuyện của cô hôm nay thế mà lại giống y chang với Giang Yến Từ, là gần mực thì đen gần đèn thì sáng à?”
Thẩm Đình Chi nhướng mày nhìn cô: “Hay là do tâm trạng không tốt vì chuyện trên mạng?”
Diệp Tri Chi không để ý đến anh ta: “Ngoại trừ tập đoàn ô tô Việt Siêu ra thì còn những người mua nào khác không?”
Thẩm Đình Chi ngừng một chút rồi nói tiếp: “Theo thông tin mà công ty khoa học kỹ thuật WLJS lộ ra thì chúng ta có không ít đối thủ cạnh tranh đâu. Đã có vài công ty lén lút báo giá với bọn họ rồi.”
Diệp Tri Chi nhạy bén bắt giữ được một tin tức, cô lặp lại lời nói của Thẩm Đình Chi: “Theo thông tin mà công ty khoa học kỹ thuật WLJS ‘lộ ra’ ư?”
Thẩm Đình Chi nhướng mày: “Đây là vì tôi không nghe được bất cứ điều gì về đối thủ cạnh tranh của bọn họ.”
Diệp Tri Chi vừa bất ngờ vừa thắc mắc: “Luật sư Thẩm, ý của anh là công ty khoa học kỹ thuật WLJS đang nói không thành có ư? Thật ra cũng chẳng có sự tồn tại của đối thủ cạnh tranh nào cả?”
Cô nghĩ một lúc lại kỳ quặc mà hỏi: “Nhưng nếu không có đối thủ cạnh tranh nào thì cũng quá kỳ quặc rồi?”
Thẩm Đình Chi nói: “Ý của tôi là không loại trừ khả năng này, nhưng mà cũng không loại trừ khả năng bảo mật của công ty khoa học kỹ thuật WLJS rất tốt.”
Diệp Tri Chi hỏi: “Nếu như đã có công ty khác báo giá, vậy tại sao công ty khoa học kỹ thuật WLJS vẫn chưa bán bản quyền đi? Tôi nghĩ rằng ở đó báo giá ít nhất cũng phải cao hơn 600 triệu.”
Thẩm Đình Chi nói: “Có lẽ là hai bên vẫn chưa thống nhất về điều kiện. Mặt khác, tôi có ý tưởng này.”
“Ý tưởng gì?”
Thẩm Đình Chi nhìn cô nói: “Nếu như các công ty khác còn báo giá thấp hơn cả chúng ta thì sao?”
Diệp Tri Chi ngần ngại: “Ý của anh là những phía cạnh tranh kia báo giá thấp hơn cả chúng ta ư?”
“Ngoại trừ nguyên nhân này thì cũng có lẽ có nhân tố khác nữa.” Thẩm Đình Chi phân tích.
“Vậy ý định hiện tại của công ty khoa học kỹ thuật WLJS là gì?” Diệp Tri Chi hỏi.
Thẩm Đình Chi buông tay: “Người phụ trách của công ty khoa học kỹ thuật WLJS tỏ vẻ rằng ngoại trừ giá cả thì bọn họ còn suy xét đến thực lực tổng quát của xi nghiệp nữa.”
Diệp Tri Chi ngẫm nghĩ: “Nói cách khác là công ty khoa học kỹ thuật WLJS vốn dĩ vẫn chưa đồng ý với những giá cả mà các bên mua đã báo ra là vì vẫn đang suy xét thực lực tổng quát của bên mua ư?”
Thẩm Đình Chi không tỏ ý kiến gì: “Tóm lại thì tôi sẽ hỏi thăm kỹ hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.