Chương 63
Phong Hiểu Anh Hàn
10/04/2022
Diệp Tri Chi nói: “Nhan Nhan, đừng tức giận, tức giận vì những chuyện này không đáng đâu.”
Thịnh Dĩ Nhan lo lắng: “Lỡ như cô ta thật sự tung tin của cậu lên mạng thì phải làm sao đây?”
“Nếu cô ta thật sự làm vậy thì chẳng phải là tớ không làm gì mà được cô ta nộp tiền sao?” Diệp Tri Chi cười một cái: “Cậu đừng quá lo lắng, đừng quên tớ làm nghề gì.”
Thịnh Dĩ Nhan liếc cô một cái: “Diệp Tiểu Chi, cậu cũng lạc quan thật đó.”
Diệp Tri Chi nhìn về phía cô ấy: “Lạc quan một chút không tốt sao?”
Thịnh Dĩ Nhan nói: “Nếu cậu đã có chuẩn bị rồi thì tốt, có điều nếu gặp phải khó khăn không vượt qua được, nhất định phải nói cho tớ biết, hoặc là cậu nói cho Giang Yến Từ cũng được.”
“Ừm, tớ sẽ làm vậy.”
Thịnh Dĩ Nhan nói quán cơm kia ở gần khu mua sắm, chỉ tốn mười phút lái xe là đến nơi rồi. Đậu xe dưới gara ngầm xong, Diệp Tri Chi và Thịnh Dĩ Nhan đi về hướng thang máy gần đó.
Lúc sắp đến thang máy, đằng trước bỗng truyền đến âm thanh một cuộc tranh chấp. Diệp Tri Chi hơi giật mình, còn chưa kịp phản ứng lại thì Thịnh Dĩ Nhan đã lôi cô trốn sang một bên.
Diệp Tri Chi cũng phát hiện ra điều gì đó, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Từ chỗ các cô trốn, vừa khéo có thể nhìn thấy hai người trước thang máy.
Là Diệp Nhược Lâm và Quý An Ninh.
Quý An Ninh đang lôi cánh tay Diệp Nhược Lâm, khẩn cầu: “Nhược Lâm, lần này, cậu giúp tớ đi. Chú ba cậu không phải lại thương yêu cậu lần nữa rồi hay sao? Cậu cầu xin chú ba cậu giúp tớ đi, cái chức cố vấn pháp luật này tớ thật sự không thể để lỡ mất được. Nếu lại để mất, tớ chẳng thể làm ở công ty luật nổi nữa.”
Vẻ mặt Diệp Nhược Lâm bực bội: “An Ninh, không phải tớ không giúp cậu. Tớ đã giúp cậu bao nhiêu lần rồi? Thậm chí tớ còn chịu áp lực, giới thiệu cậu cho chú ba để cậu làm cố vấn pháp luật cho công ty của bọn họ.”
“Lần này, vì sai lầm của cậu, hại ông ấy lỡ mất hợp đồng mấy ngàn vạn. Bây giờ ông ấy tức giận, ngay cả tớ cũng bị giận chó đánh mèo.”
Mặt Quý An Ninh trầm xuống, có hơi không vui mà nói: “Nhược Lâm, cậu nói vậy là đang muốn trách tớ đấy hả? Đừng quên, nếu không nhờ tớ, sao cậu lại có…”
Thần sắc Diệp Nhược Lâm biến đổi, nhanh chóng cắt lời: “Được được, tớ biết rồi.” Cô ta cố gắng đè ép giọng điệu mất kiên nhẫn: “Tớ sẽ nghĩ cách, ngày mai tớ lập tức đi tìm… chú ba bàn bạc.”
Lúc này Quý An Ninh mới nín khóc, mỉm cười: “Nhược Lâm, tớ biết ngay mà, cậu đối với tớ là tốt nhất…”
Hai người lôi kéo nhau đi xa, đến khi cửa thang máy đóng lại. Thịnh Dĩ Nhan mới kéo Diệp Tri Chi ra khỏi chỗ trốn, khuôn mặt mang vẻ nghi hoặc: “Nghe có vẻ là Quý An Ninh khiến chú ba của cậu… À không, chú ba của Diệp Nhược Lâm lỡ mất hợp đồng ngàn vạn?”
“Nhưng hai người này cũng quá mức kỳ lạ rồi nhỉ? Cậu còn nhớ lần trước không? Có vẻ như không phải lần đầu tiên Quý An Ninh làm liên luỵ đến cô ta. Quý An Ninh đã ba lần bốn lượt làm liên luỵ cô ta, vậy mà cô ta lại không hề tức giận.” Cô ấy nhịn không được líu lưỡi: “Vậy mà vẫn có thể tiếp tục chịu đựng cô ta, thay cô ta thu dọn mớ hỗn loạn kia. Cái này ngoại trừ tình yêu đích thực ra, còn có ai làm được đến mức đó chứ?”
Diệp Tri Chi thuận miệng nói: “Có lẽ là bị nắm phải điểm yếu gì đó?”
“Cũng đúng.” Thịnh Dĩ Nhan thở dài: “Nhìn thấy bọn họ, tớ lập tức không còn tâm trạng ăn ở đây nữa. Chúng ta đổi chỗ khác đi?”
Diệp Tri Chi cũng đang có ý định này: “Được.”
***
Sau khi ăn cơm tối xong, Thịnh Dĩ Nhan đưa cô về Sao Trời Hải Đô.
Khi cô quay lại chung cư, Giang Yến Từ đã trở về từ trước. Anh đang đứng trước quầy bar làm đồ ăn mèo cho Trì Trì.
Trì Trì thèm ăn đến mức vòng tới vòng lui bên chân anh, liên tục kêu meo meo, thậm chí Diệp Tri Chi vào nhà, nó cũng không thèm ra nghênh đón. Diệp Tri Chi thấy anh về sớm như vậy, có hơi ngạc nhiên, “Anh về sớm vậy?”
Giang Yến Từ ngẩng đầu: “Ừm, hội nghị kết thúc trước giờ đã định.”
Diệp Tri Chi ném túi xách lên sô pha, sau khi ngồi xuống, cô mở túi công văn, lấy tài liệu ra: “Hôm nay Trì Trì có ngoan không?”
Giang Yến Từ liếc mắt nhìn con mèo dưới chân một cái rồi bật cười: “Em hỏi nó đi.”
“Thôi cứ không hỏi thì hơn.” Cô bĩu môi, cúi đầu xem tài liệu.
Đồ ăn cho mèo được làm xong, Trì Trì không kìm nổi nữa mà chạy tới ăn.
Giang Yến Từ đi tới, ngồi xuống cạnh cô: “Hôm nay em với Thẩm Đình Chi đi đến công ty khoa học kỹ thuật WLJS đã thu hoạch được gì rồi?”
Diệp Tri Chi nói: “Thu hoạch thì không có, nhưng em lại biết được một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Diệp Tri Chi thở dài: “Tình báo của bọn em bị tiết lộ, em với Thẩm Đình Chi đoán là chuyện tốt mà Từ Hải Yến làm.”
Giang Yến Từ không nói gì, biểu cảm cũng không thay đổi.
Diệp Tri Chi có hơi bất ngờ: “Nhìn anh có vẻ không ngạc nhiên chút nào, có phải anh đã sớm đoán được rồi hay không?”
Giang Yến Từ nhàn nhạt nói: “Nằm trong dự kiến, nếu cô ta không làm gì cả thì anh mới cảm thấy kỳ lạ đấy.”
“Nhưng cô ta làm như vậy có ý đồ gì? Chỉ đơn thuần là muốn làm anh khó chịu thôi sao?” Diệp Tri Chi suy tư, có phần nghĩ mãi không ra: “ Không phải cô ta đá anh đi trong hội nghị với các đối tác rồi nâng đỡ Thẩm Đình Chi lên chức cao hơn thì sẽ tốt hơn sao?”
“Hơn nữa án này là do Thẩm Đình Chi phụ trách, vốn dĩ không liên quan đến anh, sao cô ta lại phải làm như vậy chứ?”
Giang Yến Từ nói: “Đừng gấp gáp, đến một lúc nào đó cô ta cũng sẽ để lộ dấu vết thôi.” Nói xong, anh tựa cả người lên vai cô.
Diệp Tri Chi nghiêng đầu nhìn về phía anh, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
Giọng nói Giang Yến Từ chứa đầy mệt mỏi: “Để anh tựa một chút, hôm nay bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.”
Trì Trì ăn xong đồ ăn cho mèo thì chạy chậm đến, chen vào trong lòng Diệp Tri Chi, tìm một vị trí thích hợp trong lòng cô rồi nằm xuống.
Diệp Tri Chi ôm nó, lại nhìn về phía Giang Yến Từ: “Mệt lắm hả?”
Trì Trì cũng nghiêng đầu theo, theo bản năng mà vươn móng lên cào, Diệp Tri Chi nắm móng vuốt nó, ôm nó về.
Giang Yến Từ không nói gì.
Diệp Tri Chi nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh một lát, thì đột nhiên cúi người, hôn một cái trên mặt anh.
Giang Yến Từ ngẩn ngơ.
Diệp Tri Chi nhanh chóng ngồi lại, nhìn sang chỗ khác, cong khóe môi nói: “Thưởng cho anh đấy.” Cô tạm dừng: “Như vậy, có thấy an ủi được chút nào không?”
Giang Yến Từ nhướng mày: “Ừm, hình như đỡ hơn chút rồi.”
“Hình như?” Diệp Tri Chi nghi ngờ.
Giang Yến Từ kề sát vào tai cô, mặt không đổi sắc mà nói: “Nếu cho thêm nhiều khen thưởng nữa, có lẽ sẽ càng nhanh khỏe lại.”
Diệp Tri Chi bỗng dưng phản ứng lại, đẩy mặt anh ra, khuôn mặt cô ửng hồng: “Anh tránh ra!”
Giang Yến Từ khẽ cười thành tiếng.
“Được được, không giỡn nữa.” Diệp Tri Chi nghiêm mặt: “Chúng ta quay lại nói chuyện chính.”
Cô lấy một chồng tài liệu từ túi công văn ra, đưa cho anh.
“Anh xem đi, đây là tin tức em với Thẩm Đình Chi điều tra được.”
Giang Yến Từ nhận lấy tài liệu, lật xem, hỏi: “Đã điều tra tình trạng kinh doanh và thông tin góp vốn của công ty khoa học kỹ thuật WLJS chưa?”
Diệp Tri Chi nói: “Đã điều tra hết rồi.”
Giang Yến Từ liếc nhìn cô một cái: “Vậy em cảm thấy có chỗ nào đáng chú ý không?”
Diệp Tri Chi nói: “Chủ tịch công ty khoa học kỹ thuật WLJS đã từng nhậm chức ở công ty nước M, đồng thời còn có chuyện mở công ty làm em hơi để ý. Ngoại trừ những chuyện này, hình như cũng không còn chỗ nào đáng chú ý nữa nhỉ?”
“Anh xem bản báo cáo này thì thấy, gần đây công ty khoa học kỹ thuật WLJS có dự định tiến hành hợp tác với một công ty khoa học kỹ thuật ở nước M, phải không? Là dự định sáp nhập, hay là hợp tác thế nào?” Giang Yến Từ lật tài liệu xem, đột nhiên hỏi: “Với cả, đã điều tra thông tin chi tiết của công ty khoa học kỹ thuật nước M kia chưa?”
“Hầy?” Diệp Tri Chi lại gần, nhìn kỹ lại, ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Anh nhắc em mới nhớ!”
Cô nhét Trì Trì vào trong ngực Giang Yến Từ, nói: “Em đi điều tra ngay.”
“Meo?” Trì Trì trưng ra vẻ mặt vô tội.
Nhưng mới vừa đứng dậy, cổ tay đã bị nắm lại.
Diệp Tri Chi quay đầu lại, nghi ngờ: “Giang Yến Từ, anh làm gì vậy?”
“Luật sư Diệp, đã tối rồi còn làm việc nữa, như vậy thật sự tốt hả?” Giọng nói của Giang Yến Từ bình thản, Diệp Tri Chi lại nghe ra vài phần oán hận.
Diệp Tri Chi không khỏi buồn cười: “Luật sư Giang, cái này không phải công việc mà anh giao cho em sao? Đương nhiên em phải hoàn thành thật tốt rồi.”
“Hơn nữa.” Cô tạm dừng, ghé lại gần nói: “Luật sư Giang không phải thích cho em tăng ca lắm sao? Hôm nay em chủ động xin tăng ca, anh còn không vui hả?”
Giang Yến Từ: “…”
“Đêm nay Trì Trì tiếp tục để anh chăm sóc nhé.” Diệp Tri Chi ôm lấy cổ anh, hôn lên khóe miệng anh: “Chờ em bận rộn với án này xong thì bồi thường cho anh nhé.”
“…”
Giang Yến Từ nhìn hướng cô rời đi, lặng lẽ cười nhạt.
Cấp dưới chủ động đưa ra yêu cầu tăng ca, anh đúng thật sẽ rất vui. Nhưng bạn gái chủ động đưa ra yêu cầu tăng ca, anh làm thế nào cũng không vui nổi.
Đây có được tính là anh tự mang đá ra đập chân mình không nhỉ?
Giang Yến Từ đột nhiên cảm thấy, có một cô bạn gái nhiệt tình yêu quý công việc hình như cũng không phải chuyện gì tốt.
***
Đã học được bài học hôm qua, Giang Yến Từ cho rằng anh cần phải thay đổi phương pháp. Ngày hôm sau, trên đường về công ty luật, Giang Yến Từ cố ý nhắc tới chuyện này: “Diệp Tiểu Thu, hôm nay anh với Thẩm Đình Chi đi tập đoàn ô tô Việt Siêu, em không cần đi đâu.”
Diệp Tri Chi ngạc nhiên liếc anh một cái: “Hôm nay anh rảnh hả?”
Giang Yến Từ nói: “Ừm, hôm qua anh đã sắp xếp lại hết công việc một lần, chừa ra chút thời gian.” Anh dùng giọng nói bình thường, ra vẻ thản nhiên không để tâm: “Nếu người đồng ý với Thẩm Đình Chi là anh, thì không thể chuyện gì cũng để em đi xử lý, anh cũng nên làm gì đó.”
“Được.” Đối với sắp xếp như vậy, Diệp Tri Chi cũng không có ý kiến gì.
Cô không chú ý, đúng lúc đó, khóe miệng Giang Yến Từ không tiếng động mà nhếch lên.
Thịnh Dĩ Nhan lo lắng: “Lỡ như cô ta thật sự tung tin của cậu lên mạng thì phải làm sao đây?”
“Nếu cô ta thật sự làm vậy thì chẳng phải là tớ không làm gì mà được cô ta nộp tiền sao?” Diệp Tri Chi cười một cái: “Cậu đừng quá lo lắng, đừng quên tớ làm nghề gì.”
Thịnh Dĩ Nhan liếc cô một cái: “Diệp Tiểu Chi, cậu cũng lạc quan thật đó.”
Diệp Tri Chi nhìn về phía cô ấy: “Lạc quan một chút không tốt sao?”
Thịnh Dĩ Nhan nói: “Nếu cậu đã có chuẩn bị rồi thì tốt, có điều nếu gặp phải khó khăn không vượt qua được, nhất định phải nói cho tớ biết, hoặc là cậu nói cho Giang Yến Từ cũng được.”
“Ừm, tớ sẽ làm vậy.”
Thịnh Dĩ Nhan nói quán cơm kia ở gần khu mua sắm, chỉ tốn mười phút lái xe là đến nơi rồi. Đậu xe dưới gara ngầm xong, Diệp Tri Chi và Thịnh Dĩ Nhan đi về hướng thang máy gần đó.
Lúc sắp đến thang máy, đằng trước bỗng truyền đến âm thanh một cuộc tranh chấp. Diệp Tri Chi hơi giật mình, còn chưa kịp phản ứng lại thì Thịnh Dĩ Nhan đã lôi cô trốn sang một bên.
Diệp Tri Chi cũng phát hiện ra điều gì đó, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Từ chỗ các cô trốn, vừa khéo có thể nhìn thấy hai người trước thang máy.
Là Diệp Nhược Lâm và Quý An Ninh.
Quý An Ninh đang lôi cánh tay Diệp Nhược Lâm, khẩn cầu: “Nhược Lâm, lần này, cậu giúp tớ đi. Chú ba cậu không phải lại thương yêu cậu lần nữa rồi hay sao? Cậu cầu xin chú ba cậu giúp tớ đi, cái chức cố vấn pháp luật này tớ thật sự không thể để lỡ mất được. Nếu lại để mất, tớ chẳng thể làm ở công ty luật nổi nữa.”
Vẻ mặt Diệp Nhược Lâm bực bội: “An Ninh, không phải tớ không giúp cậu. Tớ đã giúp cậu bao nhiêu lần rồi? Thậm chí tớ còn chịu áp lực, giới thiệu cậu cho chú ba để cậu làm cố vấn pháp luật cho công ty của bọn họ.”
“Lần này, vì sai lầm của cậu, hại ông ấy lỡ mất hợp đồng mấy ngàn vạn. Bây giờ ông ấy tức giận, ngay cả tớ cũng bị giận chó đánh mèo.”
Mặt Quý An Ninh trầm xuống, có hơi không vui mà nói: “Nhược Lâm, cậu nói vậy là đang muốn trách tớ đấy hả? Đừng quên, nếu không nhờ tớ, sao cậu lại có…”
Thần sắc Diệp Nhược Lâm biến đổi, nhanh chóng cắt lời: “Được được, tớ biết rồi.” Cô ta cố gắng đè ép giọng điệu mất kiên nhẫn: “Tớ sẽ nghĩ cách, ngày mai tớ lập tức đi tìm… chú ba bàn bạc.”
Lúc này Quý An Ninh mới nín khóc, mỉm cười: “Nhược Lâm, tớ biết ngay mà, cậu đối với tớ là tốt nhất…”
Hai người lôi kéo nhau đi xa, đến khi cửa thang máy đóng lại. Thịnh Dĩ Nhan mới kéo Diệp Tri Chi ra khỏi chỗ trốn, khuôn mặt mang vẻ nghi hoặc: “Nghe có vẻ là Quý An Ninh khiến chú ba của cậu… À không, chú ba của Diệp Nhược Lâm lỡ mất hợp đồng ngàn vạn?”
“Nhưng hai người này cũng quá mức kỳ lạ rồi nhỉ? Cậu còn nhớ lần trước không? Có vẻ như không phải lần đầu tiên Quý An Ninh làm liên luỵ đến cô ta. Quý An Ninh đã ba lần bốn lượt làm liên luỵ cô ta, vậy mà cô ta lại không hề tức giận.” Cô ấy nhịn không được líu lưỡi: “Vậy mà vẫn có thể tiếp tục chịu đựng cô ta, thay cô ta thu dọn mớ hỗn loạn kia. Cái này ngoại trừ tình yêu đích thực ra, còn có ai làm được đến mức đó chứ?”
Diệp Tri Chi thuận miệng nói: “Có lẽ là bị nắm phải điểm yếu gì đó?”
“Cũng đúng.” Thịnh Dĩ Nhan thở dài: “Nhìn thấy bọn họ, tớ lập tức không còn tâm trạng ăn ở đây nữa. Chúng ta đổi chỗ khác đi?”
Diệp Tri Chi cũng đang có ý định này: “Được.”
***
Sau khi ăn cơm tối xong, Thịnh Dĩ Nhan đưa cô về Sao Trời Hải Đô.
Khi cô quay lại chung cư, Giang Yến Từ đã trở về từ trước. Anh đang đứng trước quầy bar làm đồ ăn mèo cho Trì Trì.
Trì Trì thèm ăn đến mức vòng tới vòng lui bên chân anh, liên tục kêu meo meo, thậm chí Diệp Tri Chi vào nhà, nó cũng không thèm ra nghênh đón. Diệp Tri Chi thấy anh về sớm như vậy, có hơi ngạc nhiên, “Anh về sớm vậy?”
Giang Yến Từ ngẩng đầu: “Ừm, hội nghị kết thúc trước giờ đã định.”
Diệp Tri Chi ném túi xách lên sô pha, sau khi ngồi xuống, cô mở túi công văn, lấy tài liệu ra: “Hôm nay Trì Trì có ngoan không?”
Giang Yến Từ liếc mắt nhìn con mèo dưới chân một cái rồi bật cười: “Em hỏi nó đi.”
“Thôi cứ không hỏi thì hơn.” Cô bĩu môi, cúi đầu xem tài liệu.
Đồ ăn cho mèo được làm xong, Trì Trì không kìm nổi nữa mà chạy tới ăn.
Giang Yến Từ đi tới, ngồi xuống cạnh cô: “Hôm nay em với Thẩm Đình Chi đi đến công ty khoa học kỹ thuật WLJS đã thu hoạch được gì rồi?”
Diệp Tri Chi nói: “Thu hoạch thì không có, nhưng em lại biết được một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Diệp Tri Chi thở dài: “Tình báo của bọn em bị tiết lộ, em với Thẩm Đình Chi đoán là chuyện tốt mà Từ Hải Yến làm.”
Giang Yến Từ không nói gì, biểu cảm cũng không thay đổi.
Diệp Tri Chi có hơi bất ngờ: “Nhìn anh có vẻ không ngạc nhiên chút nào, có phải anh đã sớm đoán được rồi hay không?”
Giang Yến Từ nhàn nhạt nói: “Nằm trong dự kiến, nếu cô ta không làm gì cả thì anh mới cảm thấy kỳ lạ đấy.”
“Nhưng cô ta làm như vậy có ý đồ gì? Chỉ đơn thuần là muốn làm anh khó chịu thôi sao?” Diệp Tri Chi suy tư, có phần nghĩ mãi không ra: “ Không phải cô ta đá anh đi trong hội nghị với các đối tác rồi nâng đỡ Thẩm Đình Chi lên chức cao hơn thì sẽ tốt hơn sao?”
“Hơn nữa án này là do Thẩm Đình Chi phụ trách, vốn dĩ không liên quan đến anh, sao cô ta lại phải làm như vậy chứ?”
Giang Yến Từ nói: “Đừng gấp gáp, đến một lúc nào đó cô ta cũng sẽ để lộ dấu vết thôi.” Nói xong, anh tựa cả người lên vai cô.
Diệp Tri Chi nghiêng đầu nhìn về phía anh, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
Giọng nói Giang Yến Từ chứa đầy mệt mỏi: “Để anh tựa một chút, hôm nay bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.”
Trì Trì ăn xong đồ ăn cho mèo thì chạy chậm đến, chen vào trong lòng Diệp Tri Chi, tìm một vị trí thích hợp trong lòng cô rồi nằm xuống.
Diệp Tri Chi ôm nó, lại nhìn về phía Giang Yến Từ: “Mệt lắm hả?”
Trì Trì cũng nghiêng đầu theo, theo bản năng mà vươn móng lên cào, Diệp Tri Chi nắm móng vuốt nó, ôm nó về.
Giang Yến Từ không nói gì.
Diệp Tri Chi nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh một lát, thì đột nhiên cúi người, hôn một cái trên mặt anh.
Giang Yến Từ ngẩn ngơ.
Diệp Tri Chi nhanh chóng ngồi lại, nhìn sang chỗ khác, cong khóe môi nói: “Thưởng cho anh đấy.” Cô tạm dừng: “Như vậy, có thấy an ủi được chút nào không?”
Giang Yến Từ nhướng mày: “Ừm, hình như đỡ hơn chút rồi.”
“Hình như?” Diệp Tri Chi nghi ngờ.
Giang Yến Từ kề sát vào tai cô, mặt không đổi sắc mà nói: “Nếu cho thêm nhiều khen thưởng nữa, có lẽ sẽ càng nhanh khỏe lại.”
Diệp Tri Chi bỗng dưng phản ứng lại, đẩy mặt anh ra, khuôn mặt cô ửng hồng: “Anh tránh ra!”
Giang Yến Từ khẽ cười thành tiếng.
“Được được, không giỡn nữa.” Diệp Tri Chi nghiêm mặt: “Chúng ta quay lại nói chuyện chính.”
Cô lấy một chồng tài liệu từ túi công văn ra, đưa cho anh.
“Anh xem đi, đây là tin tức em với Thẩm Đình Chi điều tra được.”
Giang Yến Từ nhận lấy tài liệu, lật xem, hỏi: “Đã điều tra tình trạng kinh doanh và thông tin góp vốn của công ty khoa học kỹ thuật WLJS chưa?”
Diệp Tri Chi nói: “Đã điều tra hết rồi.”
Giang Yến Từ liếc nhìn cô một cái: “Vậy em cảm thấy có chỗ nào đáng chú ý không?”
Diệp Tri Chi nói: “Chủ tịch công ty khoa học kỹ thuật WLJS đã từng nhậm chức ở công ty nước M, đồng thời còn có chuyện mở công ty làm em hơi để ý. Ngoại trừ những chuyện này, hình như cũng không còn chỗ nào đáng chú ý nữa nhỉ?”
“Anh xem bản báo cáo này thì thấy, gần đây công ty khoa học kỹ thuật WLJS có dự định tiến hành hợp tác với một công ty khoa học kỹ thuật ở nước M, phải không? Là dự định sáp nhập, hay là hợp tác thế nào?” Giang Yến Từ lật tài liệu xem, đột nhiên hỏi: “Với cả, đã điều tra thông tin chi tiết của công ty khoa học kỹ thuật nước M kia chưa?”
“Hầy?” Diệp Tri Chi lại gần, nhìn kỹ lại, ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Anh nhắc em mới nhớ!”
Cô nhét Trì Trì vào trong ngực Giang Yến Từ, nói: “Em đi điều tra ngay.”
“Meo?” Trì Trì trưng ra vẻ mặt vô tội.
Nhưng mới vừa đứng dậy, cổ tay đã bị nắm lại.
Diệp Tri Chi quay đầu lại, nghi ngờ: “Giang Yến Từ, anh làm gì vậy?”
“Luật sư Diệp, đã tối rồi còn làm việc nữa, như vậy thật sự tốt hả?” Giọng nói của Giang Yến Từ bình thản, Diệp Tri Chi lại nghe ra vài phần oán hận.
Diệp Tri Chi không khỏi buồn cười: “Luật sư Giang, cái này không phải công việc mà anh giao cho em sao? Đương nhiên em phải hoàn thành thật tốt rồi.”
“Hơn nữa.” Cô tạm dừng, ghé lại gần nói: “Luật sư Giang không phải thích cho em tăng ca lắm sao? Hôm nay em chủ động xin tăng ca, anh còn không vui hả?”
Giang Yến Từ: “…”
“Đêm nay Trì Trì tiếp tục để anh chăm sóc nhé.” Diệp Tri Chi ôm lấy cổ anh, hôn lên khóe miệng anh: “Chờ em bận rộn với án này xong thì bồi thường cho anh nhé.”
“…”
Giang Yến Từ nhìn hướng cô rời đi, lặng lẽ cười nhạt.
Cấp dưới chủ động đưa ra yêu cầu tăng ca, anh đúng thật sẽ rất vui. Nhưng bạn gái chủ động đưa ra yêu cầu tăng ca, anh làm thế nào cũng không vui nổi.
Đây có được tính là anh tự mang đá ra đập chân mình không nhỉ?
Giang Yến Từ đột nhiên cảm thấy, có một cô bạn gái nhiệt tình yêu quý công việc hình như cũng không phải chuyện gì tốt.
***
Đã học được bài học hôm qua, Giang Yến Từ cho rằng anh cần phải thay đổi phương pháp. Ngày hôm sau, trên đường về công ty luật, Giang Yến Từ cố ý nhắc tới chuyện này: “Diệp Tiểu Thu, hôm nay anh với Thẩm Đình Chi đi tập đoàn ô tô Việt Siêu, em không cần đi đâu.”
Diệp Tri Chi ngạc nhiên liếc anh một cái: “Hôm nay anh rảnh hả?”
Giang Yến Từ nói: “Ừm, hôm qua anh đã sắp xếp lại hết công việc một lần, chừa ra chút thời gian.” Anh dùng giọng nói bình thường, ra vẻ thản nhiên không để tâm: “Nếu người đồng ý với Thẩm Đình Chi là anh, thì không thể chuyện gì cũng để em đi xử lý, anh cũng nên làm gì đó.”
“Được.” Đối với sắp xếp như vậy, Diệp Tri Chi cũng không có ý kiến gì.
Cô không chú ý, đúng lúc đó, khóe miệng Giang Yến Từ không tiếng động mà nhếch lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.