Chương 78
Phong Hiểu Anh Hàn
10/04/2022
*Vườn trường 1*
Thành phố B, Nhất Trung.
Ngày tựu trường đầu tiên, bảng thông báo trước dãy lớp học của khối mười một đã đông nghẹt người.
Lên lớp mười một sẽ phân ban Tự nhiên và Xã hội, danh sách các lớp mới đã được Nhất Trung công bố ra vào ngày đầu tựu trường. Học sinh khối mười một cũng chen lấn đến trước bảng thông báo để tìm kiếm lớp học của mình.
Diệp Tri Chi cũng ở trong số đó.
Thành tích môn tự nhiên và xã hội của cô đều không tệ lắm, cho nên lúc điền đơn xét nguyện vọng phân ban cô đã chọn ban xã hội.
Cô cẩn thận tìm kiếm một lúc lâu mới tìm thấy tên mình ở tờ giấy thứ sáu.
… Lớp 15 khối 11, Diệp Tri Chi.
Mới vừa thấy được tên mình, bên tai đã vang lên một giọng nói đầy quen thuộc…: “Diệp Tiểu Chi, chúng ta học cùng lớp kìa, thật là tuyệt quá đi!”
Diệp Tri Chi quay đầu thì thấy ngay cô bạn thân Thịnh Dĩ Nhan.
“Nhan Nhan, cậu đến đây từ khi nào thế?” Cô hơi bất ngờ.
“Tớ vừa mới đến thôi.” Thịnh Dĩ Nhan nói: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau đến lớp học nào.”
“Ừm.”
Diệp Tri Chi gật đầu, đi theo cô ấy băng qua đám đông.
Cô và Thịnh Dĩ Nhan là bạn thân từ nhỏ học chung đến tận bây giờ, nhưng đến lớp mười thì hai người lại không thể cùng lớp, có đôi chút tiếc nuối.
Lớp 15 khối 11 ở lầu 4, lúc đi đến lớp thì đã có không ít người trong phòng.
Diệp Tri Chi còn gặp vài người bạn cùng lớp hồi lớp mười.
Chào hỏi nhau xong thì Diệp Tri Chi tìm đại một chỗ ngồi xuống… Dù sao thì đợi lát nữa cũng bị sắp xếp lại chỗ ngồi thôi.
Thịnh Dĩ Nhan ngồi xuống bên cạnh cô, để cặp sách xuống, hỏi: “Diệp Tiểu Chi, cậu nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn cùng bàn không.”
Diệp Tri Chi nói: “Hy vọng là thế, cũng không biết giáo viên sẽ sắp xếp thế nào.”
Trong lúc nói chuyện, cô nghe thấy có ba người đang tụm lại bàn tán xì xào ở sau lưng.
“Tớ vừa mới nhìn danh sách lớp, Quý An Ninh cũng bị phân vào lớp chúng ta đấy.”
“Ai cơ? Quý An Ninh á, sao cậu ta lại chọn ban xã hội chứ? Tớ cứ nghĩ cậu ta sẽ qua ban tự nhiên đấy, không phải là cô ấy có thành tích tốt bên mấy môn tự nhiên hơn à?”
“Không biết nữa.”
…
“Quý An Ninh?” Thịnh Dĩ Nhan cũng nghe được đoạn hội thoại của mấy cô nữ sinh kia, nhỏ giọng hỏi Diệp Tri Chi: “Có phải là cô nàng đã nói móc cậu lúc tớ qua lớp tìm cậu lần trước phải không?”
Diệp Tri Chi nhớ lại, gật đầu nói: “Đúng rồi, là cậu ta.”
Ấn tượng của Thịnh Dĩ Nhan với Quý An Ninh cũng không tốt. Cô ấy bĩu môi: “Không thể nào? Sao cậu ta lại vào cùng lớp với chúng ta cơ chứ? Hơn nữa không phải cậu ta rất thích bắt chước cậu sao? Không biết có phải là do cậu ta biết cậu chọn ban xã hội mới chọn theo hay không nữa?”
“Cậu ta chọn ban nào thì cũng chẳng liên quan gì đến tụi mình cả, cũng không phải là tụi mình quyết định thay cho cậu ta.” Diệp Tri Chi không thèm để ý nói.
Thịnh Dĩ Nhan suy nghĩ lại: “Đúng vậy, không nói đến cậu ta nữa.”
“Đúng rồi Tiểu Chi à, nói về chuyện của cậu một chút đi.” Cô ấy dựa lại gần, vẻ mặt đầy vẻ muốn hóng chuyện mà nhìn cô.
Diệp Tri Chi ngớ người ra một lúc: “Hả? Chuyện… Chuyện gì của tớ cơ?”
Thịnh Dĩ Nhan hỏi: “Tớ nghe nói nhà cậu với nhà họ Giang đã quyết định hôn ước rồi, đối tượng là cậu với Giang Yến Từ đấy, thật hay giả đấy?”
Động tác của Diệp Tri Chi khẽ khựng lại, cô cúi đầu vờ như đang lật sách, giọng nói có chút không tự nhiên cho lắm: “Hình như… Là thật đấy.”
“Hình như?” Thịnh Dĩ Nhan thắc mắc.
Diệp Tri Chi dừng lại mấy giây mới nói tiếp: “Bởi vì chuyện này là do nhà tớ quyết định, tớ cũng không đồng ý.”
“Vả lại tớ còn chưa gặp người tên Giang Yến Từ kia lần nào nữa kìa, tự dưng lại đính hôn với một người lạ chẳng quen. Chuyện này cũng thật quá đáng quá rồi, tớ chắc chắn không…”
Thịnh Dĩ Nhan có chút bất ngờ: “Gì? Cậu chưa từng thấy Giang Yến Từ bao giờ à? Không phải anh ấy cũng học ở trường chúng ta sao? Ở lớp mười hai… A, học kỳ trước là lớp mười một, anh ấy cũng là một nhân vật nổi tiếng trong trường đấy, cậu không biết thật à?”
Diệp Tri Chi lắc đầu.
“Cũng đúng thôi, Diệp Tiểu Chi cậu mỗi ngày đều chìm đắm trong tình yêu với việc học tập, sao lại chú ý đến mấy tin tức này được chứ?” Thịnh Dĩ Nhan lắc lắc đầu, chống cằm nhìn cô: “Nhưng sao mỗi ngày cậu đều cố gắng học tập như vậy chứ?”
Diệp Tri Chi nói: “Tớ cảm thấy là cố gắng một chút cũng chẳng phải chuyện xấu gì…”
“A, thời đại nào rồi mà còn có chuyện ép duyên này chứ.” Đột nhiên một giọng nói quái gở xen ngang vào cuộc đối thoại của hai người: “Các người đang sống ở thời đại lạc hậu nào đấy?”
Thịnh Dĩ Nhan vừa quay đầu lại đã thấy một nữ sinh đứng cách đây không xa, đang nhìn bọn họ với vẻ mặt chế giễu.
Đây không phải là cô gái tên Quý An Ninh kia sao?
Thịnh Dĩ Nhan ngay lập tức đáp trả lại: “Cậu là ai chứ? Chẳng lẽ việc không có giáo dưỡng như nghe lén người khác nói chuyện như vậy không phải là lạc hậu à?”
“Cậu…”
“Được rồi An Ninh à, không phải là cậu có chuyện muốn nói với tớ à?” Một cô nữ sinh với dáng vẻ dịu dàng nho nhã đứng bên cạnh đã kéo Quý An Ninh lại. Cô ta liếc trộm Diệp Tri Chi một cái rồi mạnh mẽ lôi Quý An Ninh đi.
Diệp Tri Chi nhanh chóng dời mắt về chỗ cũ.
Hai người nữ sinh này đều là bạn cùng lớp cũ của cô, Quý An Ninh và Tiết Nhược Lâm.
Ngoại trừ lúc Quý An Ninh chủ động kiếm chuyện thì bình thường cô và hai người kia cũng chẳng hay gặp phải nhau.
Diệp Tri Chi cũng chẳng bận tâm nhiều đến chuyện này.
Ngày tựu trường đầu tiên, ngoại trừ việc phát bài thi và thu bài tập của học kỳ trước thì cũng không có chuyện gì làm. Chờ phân công nhiệm vụ trong lớp xong xuôi thì thời gian sau đó đều dùng cho việc tự học.
Buổi trưa tan học đến rất nhanh, Thịnh Dĩ Nhan đến tìm cô: “Tan học rồi, Tiểu Chi cậu có về nhà ăn cơm không?”
Diệp Tri Chi nói: “Tớ không về, trưa nay sẽ ăn ở phòng ăn.”
“Được, vậy chúng ta cùng xuống phòng ăn đi.”
“Ừ được rồi.”
Hai người thương lượng xong thì cùng nhau đi xuống phòng ăn.
Lúc đi ngang qua khu dạy học, dưới tán cây cách đó không xa có người chợt dừng bước lại.
“Yến Từ, cậu đang nhìn gì thế?” Một nam sinh đi đến vỗ vai anh một cái bốp.
Giang Yến Từ tỉnh lại, giọng rất bình tĩnh: “Không có gì.”
Nam sinh kia nói: “Vậy đi thôi, nếu không thì lát nữa lại bị ông già Vương hối nữa.”
“Ừ.”
Giang Yến Từ thu ánh mắt lại, nhưng trước khi rời đi lại lơ đãng mà quay đầu lại nhìn về hướng phòng ăn.
***
Chuyện Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ có hôn ước với nhau vốn chỉ được lưu truyền trong phạm vi của bọn họ.
Nhưng không biết vì sao mà chưa đến một tuần, gần như toàn bộ các lớp đều biết chuyện này cả rồi.
Thậm chí còn có người chạy đến hỏi tính chân thật của chuyện này.
“Chắc chắn là cô ả Quý An Ninh kia rồi, đừng tưởng là tớ không biết chuyện cậu ta và đám bạn thân kia lén lút cười nhạo cậu!” Thịnh Dĩ Nhan tức giận nói.
Vừa nói xong cô ấy lại nản lòng: “Xin lỗi nhé Tiểu Chi, hôm đó tớ không nên hỏi cậu chuyện đó khi còn đang ở lớp.”
Diệp Tri Chi an ủi cô ấy: “Không sao đâu.”
Đến giờ học thể dục, cô và Thịnh Dĩ Nhan đi loanh quanh dọc theo bên cạnh bãi tập.
Trùng hợp là các anh chị khối mười hai cũng đang có tiết học ở trong bãi tập kia.
“Cậu nhìn thấy không? Người đứng ở cuối đội ngũ là Giang Yến Từ đấy.” Thịnh Dĩ Nhan đột nhiên kéo cô đến, chỉ sang đội ngũ của lớp mười hai rồi nói.
“Hử?” Diệp Tri Chi vô ý nhìn sang, nhưng cô không có hứng thú, nhanh chóng dời mắt đi.
“Người đó đó, kia kìa.” Thịnh Dĩ Nhan cho là cô không nhìn thấy, lại tiếp tục chỉ chỉ bên đó.
Có lẽ là hai người các cô tạo tiếng ồn quá lớn, phía bên đó có không ít người nhìn qua đây.
Bị phát hiện nhìn lén.
Thịnh Dĩ Nhan sợ hết hồn, vội vàng kéo Diệp Tri Chi chạy trốn.
Diệp Tri Chi ngớ người một lúc: “Ôi chờ đã Nhan Nhan à…”
“Phù, suýt chút nữa là bị phát hiện rồi.” Đi đến một nơi không người, Thịnh Dĩ Nhanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Tri Chi nghi ngờ: “Nhưng… Chúng ta chỉ đi ngang qua thôi mà, có làm chuyện gì xấu đâu, sao lại phải chạy chứ?”
Thịnh Dĩ Nhan ngơ ngẩn: “Đúng rồi nhỉ, sao chúng ta lại phải chạy trốn chứ?”
Diệp Tri Chi đột nhiên nhớ đến chuyện gì: “Nhan Nhan à, chúng ta rời đi bao lâu rồi?”
“Hình như…” Thịnh Dĩ Nhan chợt tỉnh ra: “Nguy rồi, chúng ta mau về thôi, nếu không cái cô Quý An Ninh kia lại đi báo cáo với thầy thể dục nữa.”
***
Vừa tựu trường không lâu là đến ngày hội thể thao của trường.
Được tổ chức đúng ngay vào tháng mười hai, trời trong xanh, cuối thu thoải mái.
Diệp Tri Chi không đăng ký tham gia môn nào cả, chỉ ở trên khán đài giữ chức khán giả và nhóm cổ động viên.
Thịnh Dĩ Nhan cũng cùng một hội với cô.
Nhưng ngồi được một lúc thì cô ấy không ngồi yên được nữa.
“Tiểu Chi à, tớ đi mua chút đồ ăn vặt bên căn tin, cậu muốn đi chung không?”
Diệp Tri Chi lắc đầu: “Tớ không đi đâu.”
“Vậy được rồi, cậu chờ chút nhé, để tớ mua vài món thức ăn vặt cho cậu.”
“Ừm.”
Thịnh Dĩ Nhan chạy đến căn tin. Diệp Tri Chi tiếp tục xem thi đấu,
Lúc cô đang cảm thấy nhàm chán thì cậu lớp trưởng lại đến đưa coca: “Diệp Tri Chi, cho cậu này.”
Diệp Tri Chi nhận lấy, vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn cậu nhé.”
“Thịnh Dĩ Nhan đâu rồi? Tớ mới vừa nhìn thấy cậu ấy đây mà.” Lớp trưởng thắc mắc.
Diệp Tri Chi nói: “Cậu ấy đi căn tin rồi.”
“Vậy à, thế nhờ cậu đưa chai coca này cho cậu ấy nhé.”
“Ừm.”
Sau khi lớp trưởng đi, Diệp Tri Chi vặn nắp chai coca ra.
Cách đó không xa, Quý An Ninh nhìn sang hướng Diệp Tri Chi với vẻ hả hê.
Tiết Nhược Lâm đi đến hỏi: “An Ninh à, chai Coca bị rơi xuống đất vừa nãy đâu rồi?”
Quý An Ninh hất hất cằm, ra hiệu nói: “Tớ đưa cho Diệp Tri Chi rồi.”
“Gì cơ?”
Tiết Nhược Lâm ngạc nhiên, định đi đến theo bản năng: “Sao cậu không nói cho cậu ấy?”
Quý An Ninh kéo cô ta lại, nói: “Sao phải nói cho cậu ta chứ, dù sao thì chai coca đó cũng không phải là tớ đưa cho cậu ta mà là lớp trưởng. Lớp trưởng cũng không biết chai coca đó bị rớt xuống đất.”
“Nhưng mà.” Tiết Nhược Lâm há miệng, nhưng khi ánh mắt trông thấy bóng người nào đó thì đột nhiên dừng chân.
Lúc Diệp Tri Chi chuẩn bị vặn nắp chai ra thì chợt nghe thấy có người gọi tên cô.
“Diệp Tri Chi.”
Diệp Tri Chi ngẩng đầu thì trông thấy một người đang đứng ở bậc thang trước mặt, không biết anh đứng đây từ khi nào.
Người nọ mặc đồng phục học sinh, vẻ mặt lạnh như băng, trông có chút quen quen.
“Anh là… Giang Yến Từ?” Diệp Tri Chi mờ mịt hỏi.
Anh đến tìm cô làm gì?
“Em không nhớ tôi à?” Giang Yến Từ nhíu mày.
Diệp Tri Chi càng thắc mắc hơn: “Hả? Chúng ta có quen nhau ư?”
Giang Yến Từ nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, vẻ mặt đầy khó hiểu.
“Thôi vậy.”
Anh đứng trên bậc thang đá nhìn cô từ trên cao xuống, không có hứng thú nói chuyện.
“Tôi đến đây để nói với em rằng, tốt nhất là em nên biết điều một chút.”
Diệp Tri Chi:?
Trong nháy mắt, Diệp Tri Chi đã tự bổ não rất nhiều thứ.
Vậy nên người này… Anh ấy bởi vì không hài lòng với hôn ước này nên cố ý đến đây cảnh cáo cô à?
Diệp Tri Chi cảm thấy rất tức giận nên đã vô ý vặn nắp chai coca trong tay ra…
Cách đây vài phút, chai coca này đã từng lăn rất nhiều vòng trên mặt đất, nhưng tiếc là cô không biết.
Lúc nắp chai mở ra, sức nén phóng ra, rung đến nỗi tay cô lệch sang một bên, miệng chai vừa khéo nhắm ngay Giang Yến Từ.
Sau đó, nước coca phun ra từ trong chai, trong nháy mắt đã làm ướt cả người anh.
“…”
Trong nháy mắt, vẻ mặt lạnh nhạt của Giang Yến Từ đã trở nên cứng đờ.
Đây có thể nói là đẹp trai không quá ba giây.
Thành phố B, Nhất Trung.
Ngày tựu trường đầu tiên, bảng thông báo trước dãy lớp học của khối mười một đã đông nghẹt người.
Lên lớp mười một sẽ phân ban Tự nhiên và Xã hội, danh sách các lớp mới đã được Nhất Trung công bố ra vào ngày đầu tựu trường. Học sinh khối mười một cũng chen lấn đến trước bảng thông báo để tìm kiếm lớp học của mình.
Diệp Tri Chi cũng ở trong số đó.
Thành tích môn tự nhiên và xã hội của cô đều không tệ lắm, cho nên lúc điền đơn xét nguyện vọng phân ban cô đã chọn ban xã hội.
Cô cẩn thận tìm kiếm một lúc lâu mới tìm thấy tên mình ở tờ giấy thứ sáu.
… Lớp 15 khối 11, Diệp Tri Chi.
Mới vừa thấy được tên mình, bên tai đã vang lên một giọng nói đầy quen thuộc…: “Diệp Tiểu Chi, chúng ta học cùng lớp kìa, thật là tuyệt quá đi!”
Diệp Tri Chi quay đầu thì thấy ngay cô bạn thân Thịnh Dĩ Nhan.
“Nhan Nhan, cậu đến đây từ khi nào thế?” Cô hơi bất ngờ.
“Tớ vừa mới đến thôi.” Thịnh Dĩ Nhan nói: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau đến lớp học nào.”
“Ừm.”
Diệp Tri Chi gật đầu, đi theo cô ấy băng qua đám đông.
Cô và Thịnh Dĩ Nhan là bạn thân từ nhỏ học chung đến tận bây giờ, nhưng đến lớp mười thì hai người lại không thể cùng lớp, có đôi chút tiếc nuối.
Lớp 15 khối 11 ở lầu 4, lúc đi đến lớp thì đã có không ít người trong phòng.
Diệp Tri Chi còn gặp vài người bạn cùng lớp hồi lớp mười.
Chào hỏi nhau xong thì Diệp Tri Chi tìm đại một chỗ ngồi xuống… Dù sao thì đợi lát nữa cũng bị sắp xếp lại chỗ ngồi thôi.
Thịnh Dĩ Nhan ngồi xuống bên cạnh cô, để cặp sách xuống, hỏi: “Diệp Tiểu Chi, cậu nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn cùng bàn không.”
Diệp Tri Chi nói: “Hy vọng là thế, cũng không biết giáo viên sẽ sắp xếp thế nào.”
Trong lúc nói chuyện, cô nghe thấy có ba người đang tụm lại bàn tán xì xào ở sau lưng.
“Tớ vừa mới nhìn danh sách lớp, Quý An Ninh cũng bị phân vào lớp chúng ta đấy.”
“Ai cơ? Quý An Ninh á, sao cậu ta lại chọn ban xã hội chứ? Tớ cứ nghĩ cậu ta sẽ qua ban tự nhiên đấy, không phải là cô ấy có thành tích tốt bên mấy môn tự nhiên hơn à?”
“Không biết nữa.”
…
“Quý An Ninh?” Thịnh Dĩ Nhan cũng nghe được đoạn hội thoại của mấy cô nữ sinh kia, nhỏ giọng hỏi Diệp Tri Chi: “Có phải là cô nàng đã nói móc cậu lúc tớ qua lớp tìm cậu lần trước phải không?”
Diệp Tri Chi nhớ lại, gật đầu nói: “Đúng rồi, là cậu ta.”
Ấn tượng của Thịnh Dĩ Nhan với Quý An Ninh cũng không tốt. Cô ấy bĩu môi: “Không thể nào? Sao cậu ta lại vào cùng lớp với chúng ta cơ chứ? Hơn nữa không phải cậu ta rất thích bắt chước cậu sao? Không biết có phải là do cậu ta biết cậu chọn ban xã hội mới chọn theo hay không nữa?”
“Cậu ta chọn ban nào thì cũng chẳng liên quan gì đến tụi mình cả, cũng không phải là tụi mình quyết định thay cho cậu ta.” Diệp Tri Chi không thèm để ý nói.
Thịnh Dĩ Nhan suy nghĩ lại: “Đúng vậy, không nói đến cậu ta nữa.”
“Đúng rồi Tiểu Chi à, nói về chuyện của cậu một chút đi.” Cô ấy dựa lại gần, vẻ mặt đầy vẻ muốn hóng chuyện mà nhìn cô.
Diệp Tri Chi ngớ người ra một lúc: “Hả? Chuyện… Chuyện gì của tớ cơ?”
Thịnh Dĩ Nhan hỏi: “Tớ nghe nói nhà cậu với nhà họ Giang đã quyết định hôn ước rồi, đối tượng là cậu với Giang Yến Từ đấy, thật hay giả đấy?”
Động tác của Diệp Tri Chi khẽ khựng lại, cô cúi đầu vờ như đang lật sách, giọng nói có chút không tự nhiên cho lắm: “Hình như… Là thật đấy.”
“Hình như?” Thịnh Dĩ Nhan thắc mắc.
Diệp Tri Chi dừng lại mấy giây mới nói tiếp: “Bởi vì chuyện này là do nhà tớ quyết định, tớ cũng không đồng ý.”
“Vả lại tớ còn chưa gặp người tên Giang Yến Từ kia lần nào nữa kìa, tự dưng lại đính hôn với một người lạ chẳng quen. Chuyện này cũng thật quá đáng quá rồi, tớ chắc chắn không…”
Thịnh Dĩ Nhan có chút bất ngờ: “Gì? Cậu chưa từng thấy Giang Yến Từ bao giờ à? Không phải anh ấy cũng học ở trường chúng ta sao? Ở lớp mười hai… A, học kỳ trước là lớp mười một, anh ấy cũng là một nhân vật nổi tiếng trong trường đấy, cậu không biết thật à?”
Diệp Tri Chi lắc đầu.
“Cũng đúng thôi, Diệp Tiểu Chi cậu mỗi ngày đều chìm đắm trong tình yêu với việc học tập, sao lại chú ý đến mấy tin tức này được chứ?” Thịnh Dĩ Nhan lắc lắc đầu, chống cằm nhìn cô: “Nhưng sao mỗi ngày cậu đều cố gắng học tập như vậy chứ?”
Diệp Tri Chi nói: “Tớ cảm thấy là cố gắng một chút cũng chẳng phải chuyện xấu gì…”
“A, thời đại nào rồi mà còn có chuyện ép duyên này chứ.” Đột nhiên một giọng nói quái gở xen ngang vào cuộc đối thoại của hai người: “Các người đang sống ở thời đại lạc hậu nào đấy?”
Thịnh Dĩ Nhan vừa quay đầu lại đã thấy một nữ sinh đứng cách đây không xa, đang nhìn bọn họ với vẻ mặt chế giễu.
Đây không phải là cô gái tên Quý An Ninh kia sao?
Thịnh Dĩ Nhan ngay lập tức đáp trả lại: “Cậu là ai chứ? Chẳng lẽ việc không có giáo dưỡng như nghe lén người khác nói chuyện như vậy không phải là lạc hậu à?”
“Cậu…”
“Được rồi An Ninh à, không phải là cậu có chuyện muốn nói với tớ à?” Một cô nữ sinh với dáng vẻ dịu dàng nho nhã đứng bên cạnh đã kéo Quý An Ninh lại. Cô ta liếc trộm Diệp Tri Chi một cái rồi mạnh mẽ lôi Quý An Ninh đi.
Diệp Tri Chi nhanh chóng dời mắt về chỗ cũ.
Hai người nữ sinh này đều là bạn cùng lớp cũ của cô, Quý An Ninh và Tiết Nhược Lâm.
Ngoại trừ lúc Quý An Ninh chủ động kiếm chuyện thì bình thường cô và hai người kia cũng chẳng hay gặp phải nhau.
Diệp Tri Chi cũng chẳng bận tâm nhiều đến chuyện này.
Ngày tựu trường đầu tiên, ngoại trừ việc phát bài thi và thu bài tập của học kỳ trước thì cũng không có chuyện gì làm. Chờ phân công nhiệm vụ trong lớp xong xuôi thì thời gian sau đó đều dùng cho việc tự học.
Buổi trưa tan học đến rất nhanh, Thịnh Dĩ Nhan đến tìm cô: “Tan học rồi, Tiểu Chi cậu có về nhà ăn cơm không?”
Diệp Tri Chi nói: “Tớ không về, trưa nay sẽ ăn ở phòng ăn.”
“Được, vậy chúng ta cùng xuống phòng ăn đi.”
“Ừ được rồi.”
Hai người thương lượng xong thì cùng nhau đi xuống phòng ăn.
Lúc đi ngang qua khu dạy học, dưới tán cây cách đó không xa có người chợt dừng bước lại.
“Yến Từ, cậu đang nhìn gì thế?” Một nam sinh đi đến vỗ vai anh một cái bốp.
Giang Yến Từ tỉnh lại, giọng rất bình tĩnh: “Không có gì.”
Nam sinh kia nói: “Vậy đi thôi, nếu không thì lát nữa lại bị ông già Vương hối nữa.”
“Ừ.”
Giang Yến Từ thu ánh mắt lại, nhưng trước khi rời đi lại lơ đãng mà quay đầu lại nhìn về hướng phòng ăn.
***
Chuyện Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ có hôn ước với nhau vốn chỉ được lưu truyền trong phạm vi của bọn họ.
Nhưng không biết vì sao mà chưa đến một tuần, gần như toàn bộ các lớp đều biết chuyện này cả rồi.
Thậm chí còn có người chạy đến hỏi tính chân thật của chuyện này.
“Chắc chắn là cô ả Quý An Ninh kia rồi, đừng tưởng là tớ không biết chuyện cậu ta và đám bạn thân kia lén lút cười nhạo cậu!” Thịnh Dĩ Nhan tức giận nói.
Vừa nói xong cô ấy lại nản lòng: “Xin lỗi nhé Tiểu Chi, hôm đó tớ không nên hỏi cậu chuyện đó khi còn đang ở lớp.”
Diệp Tri Chi an ủi cô ấy: “Không sao đâu.”
Đến giờ học thể dục, cô và Thịnh Dĩ Nhan đi loanh quanh dọc theo bên cạnh bãi tập.
Trùng hợp là các anh chị khối mười hai cũng đang có tiết học ở trong bãi tập kia.
“Cậu nhìn thấy không? Người đứng ở cuối đội ngũ là Giang Yến Từ đấy.” Thịnh Dĩ Nhan đột nhiên kéo cô đến, chỉ sang đội ngũ của lớp mười hai rồi nói.
“Hử?” Diệp Tri Chi vô ý nhìn sang, nhưng cô không có hứng thú, nhanh chóng dời mắt đi.
“Người đó đó, kia kìa.” Thịnh Dĩ Nhan cho là cô không nhìn thấy, lại tiếp tục chỉ chỉ bên đó.
Có lẽ là hai người các cô tạo tiếng ồn quá lớn, phía bên đó có không ít người nhìn qua đây.
Bị phát hiện nhìn lén.
Thịnh Dĩ Nhan sợ hết hồn, vội vàng kéo Diệp Tri Chi chạy trốn.
Diệp Tri Chi ngớ người một lúc: “Ôi chờ đã Nhan Nhan à…”
“Phù, suýt chút nữa là bị phát hiện rồi.” Đi đến một nơi không người, Thịnh Dĩ Nhanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Tri Chi nghi ngờ: “Nhưng… Chúng ta chỉ đi ngang qua thôi mà, có làm chuyện gì xấu đâu, sao lại phải chạy chứ?”
Thịnh Dĩ Nhan ngơ ngẩn: “Đúng rồi nhỉ, sao chúng ta lại phải chạy trốn chứ?”
Diệp Tri Chi đột nhiên nhớ đến chuyện gì: “Nhan Nhan à, chúng ta rời đi bao lâu rồi?”
“Hình như…” Thịnh Dĩ Nhan chợt tỉnh ra: “Nguy rồi, chúng ta mau về thôi, nếu không cái cô Quý An Ninh kia lại đi báo cáo với thầy thể dục nữa.”
***
Vừa tựu trường không lâu là đến ngày hội thể thao của trường.
Được tổ chức đúng ngay vào tháng mười hai, trời trong xanh, cuối thu thoải mái.
Diệp Tri Chi không đăng ký tham gia môn nào cả, chỉ ở trên khán đài giữ chức khán giả và nhóm cổ động viên.
Thịnh Dĩ Nhan cũng cùng một hội với cô.
Nhưng ngồi được một lúc thì cô ấy không ngồi yên được nữa.
“Tiểu Chi à, tớ đi mua chút đồ ăn vặt bên căn tin, cậu muốn đi chung không?”
Diệp Tri Chi lắc đầu: “Tớ không đi đâu.”
“Vậy được rồi, cậu chờ chút nhé, để tớ mua vài món thức ăn vặt cho cậu.”
“Ừm.”
Thịnh Dĩ Nhan chạy đến căn tin. Diệp Tri Chi tiếp tục xem thi đấu,
Lúc cô đang cảm thấy nhàm chán thì cậu lớp trưởng lại đến đưa coca: “Diệp Tri Chi, cho cậu này.”
Diệp Tri Chi nhận lấy, vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn cậu nhé.”
“Thịnh Dĩ Nhan đâu rồi? Tớ mới vừa nhìn thấy cậu ấy đây mà.” Lớp trưởng thắc mắc.
Diệp Tri Chi nói: “Cậu ấy đi căn tin rồi.”
“Vậy à, thế nhờ cậu đưa chai coca này cho cậu ấy nhé.”
“Ừm.”
Sau khi lớp trưởng đi, Diệp Tri Chi vặn nắp chai coca ra.
Cách đó không xa, Quý An Ninh nhìn sang hướng Diệp Tri Chi với vẻ hả hê.
Tiết Nhược Lâm đi đến hỏi: “An Ninh à, chai Coca bị rơi xuống đất vừa nãy đâu rồi?”
Quý An Ninh hất hất cằm, ra hiệu nói: “Tớ đưa cho Diệp Tri Chi rồi.”
“Gì cơ?”
Tiết Nhược Lâm ngạc nhiên, định đi đến theo bản năng: “Sao cậu không nói cho cậu ấy?”
Quý An Ninh kéo cô ta lại, nói: “Sao phải nói cho cậu ta chứ, dù sao thì chai coca đó cũng không phải là tớ đưa cho cậu ta mà là lớp trưởng. Lớp trưởng cũng không biết chai coca đó bị rớt xuống đất.”
“Nhưng mà.” Tiết Nhược Lâm há miệng, nhưng khi ánh mắt trông thấy bóng người nào đó thì đột nhiên dừng chân.
Lúc Diệp Tri Chi chuẩn bị vặn nắp chai ra thì chợt nghe thấy có người gọi tên cô.
“Diệp Tri Chi.”
Diệp Tri Chi ngẩng đầu thì trông thấy một người đang đứng ở bậc thang trước mặt, không biết anh đứng đây từ khi nào.
Người nọ mặc đồng phục học sinh, vẻ mặt lạnh như băng, trông có chút quen quen.
“Anh là… Giang Yến Từ?” Diệp Tri Chi mờ mịt hỏi.
Anh đến tìm cô làm gì?
“Em không nhớ tôi à?” Giang Yến Từ nhíu mày.
Diệp Tri Chi càng thắc mắc hơn: “Hả? Chúng ta có quen nhau ư?”
Giang Yến Từ nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, vẻ mặt đầy khó hiểu.
“Thôi vậy.”
Anh đứng trên bậc thang đá nhìn cô từ trên cao xuống, không có hứng thú nói chuyện.
“Tôi đến đây để nói với em rằng, tốt nhất là em nên biết điều một chút.”
Diệp Tri Chi:?
Trong nháy mắt, Diệp Tri Chi đã tự bổ não rất nhiều thứ.
Vậy nên người này… Anh ấy bởi vì không hài lòng với hôn ước này nên cố ý đến đây cảnh cáo cô à?
Diệp Tri Chi cảm thấy rất tức giận nên đã vô ý vặn nắp chai coca trong tay ra…
Cách đây vài phút, chai coca này đã từng lăn rất nhiều vòng trên mặt đất, nhưng tiếc là cô không biết.
Lúc nắp chai mở ra, sức nén phóng ra, rung đến nỗi tay cô lệch sang một bên, miệng chai vừa khéo nhắm ngay Giang Yến Từ.
Sau đó, nước coca phun ra từ trong chai, trong nháy mắt đã làm ướt cả người anh.
“…”
Trong nháy mắt, vẻ mặt lạnh nhạt của Giang Yến Từ đã trở nên cứng đờ.
Đây có thể nói là đẹp trai không quá ba giây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.