Chương 37: Nói chuyện như hai người đàn ông (2)
Vương Khiết Băng (Yu)
06/03/2024
Cánh cửa vừa được mở ra, xuất hiện trước mặt anh và cô chính là Diệp Tú Vi, trên tay bà ấy còn là nhóc tì Hàn Tử Kỳ đang khóc đến khan cổ. Vừa nhìn thấy con trai là Hàn Diệc liền muốn đem cửa đóng lại, nhưng Nhan Tiểu Nhuyễn nhìn thì rất xót con trai, cũng nhanh tay bế lấy con trai của mình.
Khi này Diệp Tú Vi mới nói:
Vừa rồi mẹ không nghe thấy tiếng thằng bé khóc, tới khi mẹ về phòng liền thấy nó khóc rất lớn, làm mẹ sợ đến mức tim sắp rớt ra ngoài, mà ngặt một nỗi là mẹ dỗ mãi nó không chịu nín, đưa ai dỗ cũng không được... Nhuyễn à, phiền con rồi.Không sao đâu mẹ, mẹ cứ nghỉ ngơi đi, Tử Kỳ để con dỗ là được rồi.Diệp Tú Vi cũng chỉ gật đầu rồi đi về phòng của mình, bận rộn cả một ngày khiến cho lưng của bà ấy cũng sắp rã ra rồi.
Còn Nhan Tiểu Nhuyễn ôm con trai đi vào phòng, còn nhìn thấy sự ấm ức không vui của Hàn Diệc nữa chứ, cô nhìn anh, lại nói:
Sao anh nói thằng bé muốn ngủ với mẹ?Rõ ràng vừa rồi thằng nhỏ đó đã hứa với anh rồi mà. •Nhan Tiểu Nhuyễn thở dài một tiếng, sau đó lại phải bế con trai đi lên giường, đặt thằng bé nằm xuống bên cạnh chỗ của cô, lúc này Hàn Diệc còn định nói gì đó, nhưng cô lại lắc đầu.
Vốn dĩ anh còn tưởng bản thân sẽ sinh ra được một đồng minh, hóa ra bây giờ lại lòi ra một kẻ ngán chân anh thì có, cái tên giấy khai sinh này còn dám lên mặt với giấy kết hôn cơ đấy! Hàn Diệc bây giờ thật sự muốn tét mông nó quá đi!
Nhìn qua thằng bé vẫn ôm chặt Nhan Tiểu Nhuyễn mà ngủ, cho thấy rằng đêm nay không làm nên cơm cháo gì rồi, anh đành phải lấy quần áo rồi đi vào nhà vệ sinh để tắm rửa vậy. Nhan Tiểu Nhuyễn xót con nhưng cũng thương chồng lắm chứ, nhìn xem anh đã cực khổ thế nào suốt thời gian qua, bây giờ lại còn bị chính con ruột phá đám nữa chứ, thấy cũng tội... Mà thôi cũng kệ.
Khi cô đã dỗ con trai ngủ xong thì Hàn Diệc cũng đã tắm xong, anh bước lên giường rồi định đắp chăn đi ngủ, nhưng Nhan Tiểu Nhuyễn lại quay người lại ôm lấy anh, nhỏ giọng nói:
- Chồng ngoan, ngày mai em sẽ bù đắp cho anh mà.
Dù rằng Hàn Diệc không có ý hơn thua với cái tờ giấy khai sinh nhỏ xíu bên kia đâu, nhưng đây là vợ chủ động ôm anh đó nha, chứ anh không có đòi hỏi nhé!
Ngay lập tức anh liền vòng tay ôm chặt lấy cô, hôn một cái lên môi của cô, nói:
Nhuyễn Nhuyễn, anh yêu em, cả đời anh chỉ yêu em.Em yêu anh, Hàn Diệc.Khi này cả Hàn Diệc và Nhan Tiểu Nhuyễn còn định sẽ trao cho nhau một nụ hôn nồng cháy, nhưng thằng bé ở bên cạnh giống như là cảm nhận được gì đó nên liền cự quậy rồi mếu máo, sắp khóc đến nơi rồi. Đương nhiên Nhan Tiểu Nhuyễn và Hàn Diệc cũng chỉ biết nhìn nhau rồi cười khổ.
Cô phải quay lại bên cạnh con trai, từ từ dỗ con trai ngủ. Hàn Diệc lúc này cũng ôm cô từ phía sau, nhỏ giọng nói:
Ngủ ngon, Nhuyễn Nhuyễn của anh.Ngủ ngon, ông xã.(...]
Buổi sáng ngày hôm sau, Nhan Tiểu Nhuyễn thì chưa dậy nhưng Hàn Diệc và con trai đã dậy rồi, anh đưa ánh mắt nghiêm túc nhìn con trai, sau đó là đặt con trai nằm sang một bên, nói:.
- Chẳng phải hôm qua chúng ta đã thỏa thuận rồi sao? Từ nay mẹ là của cha, con không được phép chiếm dụng mẹ mà? Tại sao con lại dám bội ước hả?
Thằng bé chỉ tay lên mặt anh rồi a a i i cái gì đó, giống như là đang mắng anh lợi dụng lúc thằng bé còn nhỏ chưa nói được nên ức hiếp người ta, rõ ràng người ấm ức là cậu nhóc mới đúng nè.
Nhưng Hàn Diệc vẫn nhíu mày, nói:
- Mẹ là vợ của cha, chúng ta còn có giấy kết hôn, chứ con chỉ là giấy khai sinh thôi, nghe rõ chưa hả?
Thấy rằng con trai "không phục" nên Hàn Diệc liền lấy hẳn giấy kết hôn ra đưa thẳng vào mặt con trai, nói:
- Nhìn đi này, cha và mẹ đã kết hôn, là hợp pháp kết hôn đó. Mẹ là vợ của cha, cả đời cũng chỉ có thể là vợ của cha, con không được phép cướp mẹ ra khỏi cha, biết chưa hả?
Hàn Tử Kỳ nghe thì nghe chứ ai đâu rảnh hơi mà quan tâm chứ, lúc đó cậu nhóc còn không thèm quan tâm anh nữa mà, cứ xem như ông cha này bị thần kinh nói sảng là được rồi.
Cơ mà Nhan Tiểu Nhuyễn lại không nhịn được mà cười khúc khích, nghe thấy tiếng cười của cô thì anh cũng ngước mắt lên nhìn, thấy bị phát hiện rồi thì cô càng được nước mà cười lớn hơn. Cuối cùng là cười đến rơi nước mắt, nói:
Anh đang nói cái gì với một đứa nhóc chưa đầy một tuổi vậy hả?Anh đang dạy con tự lập.Hàn Diệc, anh trẻ con còn hơn Tử Kỳ nữa đó.Nói xong Nhan Tiểu Nhuyễn liền muốn bế con trai đi xuống nhà, nhưng Hàn Diệc lại cứ lẽo đẽo theo cô, còn nói rằng phải để anh dạy con trai trưởng thành, nhưng cô chỉ nhìn anh, nói:
- Dừng được rồi, em không muốn sau này con trai cũng trẻ con như anh đâu! Một mình anh là đủ rồi, chồng à!
#Yu~
Khi này Diệp Tú Vi mới nói:
Vừa rồi mẹ không nghe thấy tiếng thằng bé khóc, tới khi mẹ về phòng liền thấy nó khóc rất lớn, làm mẹ sợ đến mức tim sắp rớt ra ngoài, mà ngặt một nỗi là mẹ dỗ mãi nó không chịu nín, đưa ai dỗ cũng không được... Nhuyễn à, phiền con rồi.Không sao đâu mẹ, mẹ cứ nghỉ ngơi đi, Tử Kỳ để con dỗ là được rồi.Diệp Tú Vi cũng chỉ gật đầu rồi đi về phòng của mình, bận rộn cả một ngày khiến cho lưng của bà ấy cũng sắp rã ra rồi.
Còn Nhan Tiểu Nhuyễn ôm con trai đi vào phòng, còn nhìn thấy sự ấm ức không vui của Hàn Diệc nữa chứ, cô nhìn anh, lại nói:
Sao anh nói thằng bé muốn ngủ với mẹ?Rõ ràng vừa rồi thằng nhỏ đó đã hứa với anh rồi mà. •Nhan Tiểu Nhuyễn thở dài một tiếng, sau đó lại phải bế con trai đi lên giường, đặt thằng bé nằm xuống bên cạnh chỗ của cô, lúc này Hàn Diệc còn định nói gì đó, nhưng cô lại lắc đầu.
Vốn dĩ anh còn tưởng bản thân sẽ sinh ra được một đồng minh, hóa ra bây giờ lại lòi ra một kẻ ngán chân anh thì có, cái tên giấy khai sinh này còn dám lên mặt với giấy kết hôn cơ đấy! Hàn Diệc bây giờ thật sự muốn tét mông nó quá đi!
Nhìn qua thằng bé vẫn ôm chặt Nhan Tiểu Nhuyễn mà ngủ, cho thấy rằng đêm nay không làm nên cơm cháo gì rồi, anh đành phải lấy quần áo rồi đi vào nhà vệ sinh để tắm rửa vậy. Nhan Tiểu Nhuyễn xót con nhưng cũng thương chồng lắm chứ, nhìn xem anh đã cực khổ thế nào suốt thời gian qua, bây giờ lại còn bị chính con ruột phá đám nữa chứ, thấy cũng tội... Mà thôi cũng kệ.
Khi cô đã dỗ con trai ngủ xong thì Hàn Diệc cũng đã tắm xong, anh bước lên giường rồi định đắp chăn đi ngủ, nhưng Nhan Tiểu Nhuyễn lại quay người lại ôm lấy anh, nhỏ giọng nói:
- Chồng ngoan, ngày mai em sẽ bù đắp cho anh mà.
Dù rằng Hàn Diệc không có ý hơn thua với cái tờ giấy khai sinh nhỏ xíu bên kia đâu, nhưng đây là vợ chủ động ôm anh đó nha, chứ anh không có đòi hỏi nhé!
Ngay lập tức anh liền vòng tay ôm chặt lấy cô, hôn một cái lên môi của cô, nói:
Nhuyễn Nhuyễn, anh yêu em, cả đời anh chỉ yêu em.Em yêu anh, Hàn Diệc.Khi này cả Hàn Diệc và Nhan Tiểu Nhuyễn còn định sẽ trao cho nhau một nụ hôn nồng cháy, nhưng thằng bé ở bên cạnh giống như là cảm nhận được gì đó nên liền cự quậy rồi mếu máo, sắp khóc đến nơi rồi. Đương nhiên Nhan Tiểu Nhuyễn và Hàn Diệc cũng chỉ biết nhìn nhau rồi cười khổ.
Cô phải quay lại bên cạnh con trai, từ từ dỗ con trai ngủ. Hàn Diệc lúc này cũng ôm cô từ phía sau, nhỏ giọng nói:
Ngủ ngon, Nhuyễn Nhuyễn của anh.Ngủ ngon, ông xã.(...]
Buổi sáng ngày hôm sau, Nhan Tiểu Nhuyễn thì chưa dậy nhưng Hàn Diệc và con trai đã dậy rồi, anh đưa ánh mắt nghiêm túc nhìn con trai, sau đó là đặt con trai nằm sang một bên, nói:.
- Chẳng phải hôm qua chúng ta đã thỏa thuận rồi sao? Từ nay mẹ là của cha, con không được phép chiếm dụng mẹ mà? Tại sao con lại dám bội ước hả?
Thằng bé chỉ tay lên mặt anh rồi a a i i cái gì đó, giống như là đang mắng anh lợi dụng lúc thằng bé còn nhỏ chưa nói được nên ức hiếp người ta, rõ ràng người ấm ức là cậu nhóc mới đúng nè.
Nhưng Hàn Diệc vẫn nhíu mày, nói:
- Mẹ là vợ của cha, chúng ta còn có giấy kết hôn, chứ con chỉ là giấy khai sinh thôi, nghe rõ chưa hả?
Thấy rằng con trai "không phục" nên Hàn Diệc liền lấy hẳn giấy kết hôn ra đưa thẳng vào mặt con trai, nói:
- Nhìn đi này, cha và mẹ đã kết hôn, là hợp pháp kết hôn đó. Mẹ là vợ của cha, cả đời cũng chỉ có thể là vợ của cha, con không được phép cướp mẹ ra khỏi cha, biết chưa hả?
Hàn Tử Kỳ nghe thì nghe chứ ai đâu rảnh hơi mà quan tâm chứ, lúc đó cậu nhóc còn không thèm quan tâm anh nữa mà, cứ xem như ông cha này bị thần kinh nói sảng là được rồi.
Cơ mà Nhan Tiểu Nhuyễn lại không nhịn được mà cười khúc khích, nghe thấy tiếng cười của cô thì anh cũng ngước mắt lên nhìn, thấy bị phát hiện rồi thì cô càng được nước mà cười lớn hơn. Cuối cùng là cười đến rơi nước mắt, nói:
Anh đang nói cái gì với một đứa nhóc chưa đầy một tuổi vậy hả?Anh đang dạy con tự lập.Hàn Diệc, anh trẻ con còn hơn Tử Kỳ nữa đó.Nói xong Nhan Tiểu Nhuyễn liền muốn bế con trai đi xuống nhà, nhưng Hàn Diệc lại cứ lẽo đẽo theo cô, còn nói rằng phải để anh dạy con trai trưởng thành, nhưng cô chỉ nhìn anh, nói:
- Dừng được rồi, em không muốn sau này con trai cũng trẻ con như anh đâu! Một mình anh là đủ rồi, chồng à!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.