Chương 45
Tát Không Không
15/03/2013
“Cái này…hình như quá mát mẻ rồi!” Diệp Tây Hi cuống quýt khoát tay.
“Mặc cái này, hoặc là chúng ta cùng nhau tắm, em tự lựa chọn đi.” Hạ Phùng Tuyền nói một câu, có khác gì bảo cô chọn uống thạch tín tự tử hay là thắt cổ tự tử đâu.
Diệp Tây Hi hít sâu một hơi, cho đến khi không khí tràn đầy phổi căng đầy đến mức thấy tưng tức mới nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: “Tôi! mặc!”
Dứt lời, đưa tay giựt lấy cái áo lót màu đen gợi cảm đó, vọt vào phòng tắm.
Đang chuẩn bị đóng cửa, Hạ Phùng Tuyền lại đưa chân ra chặn cửa lại: “làm gì mà vội thế.”
“Lại có chuyện gì nữa đây?” Diệp Tây Hi nhìn chằm chằm hắn một cách kinh dị.
“Anh sợ em sẽ khoá trái cửa lại.” Hạ Phùng Tuyền đứng dựa lưng vào tường, khoanh hai tay trước ngực, cười mờ ám nhìn cô.
Diệp Tây Hi giơ ba ngón tay lên thề thốt: “Tôi thề sẽ không làm như thế đâu!”
Hạ Phùng Tuyền dương dương tự đắc nhướn mày nhìn cô.
“Làm sao anh lại không tin tôi cơ chứ?” Diệp Tây Hi vẻ mặt bi thương.
“Anh làm sao có thể tin tưởng em nữa đây?” Hạ Phùng Tuyền không thèm nhúch nhích gì.
“Tôi thề sẽ không khoá cửa mà, anh mau phắn ra ngoài đi!” Diệp Tây Hi vừa nói vừa đẩy hắn ra ngoài mà Hạ Phùng Tuyền thì cứ như hoá thành tượng sắt rồi ấy đứng nguyên tại chỗ chẳng nhúch nhích dịch chuyển.
Diệp Tây Hi rốt cuộc cũng chịu hết siết rồi gào lên: “Không để cho tôi đóng cửa, tôi sẽ chẳng thèm tắm nữa!”
“Vậy cũng tốt, tiết kiệm được một chút thời gian, chúng ta có thể tập trung làm chuyện đại sự a!” Hạ Phùng Tuyền lại một phen tóm lấy cánh tay cô, làm bộ muốn kéo cô lên giường chuẩn bị làm trò ooxx.
Diệp Tây Hi càng luống cuống hơn, chắp tay vái: “Tôi tắm , tôi tắm mà, anh mau buông tay ra đi!”
Hạ Phùng Tuyền khoé miệng cong lên không dấu nổi ý cười ngày càng đậm hơn, buông lỏng tay ra.
Diệp Tây Hi ôm chặt đống quần áo, lui đến trong góc, trong mắt tràn đầy sự không cam lòng cùng bất đắc dĩ.
“Mau đi đi.” Hạ Phùng Tuyền lấy tay chỉ chỉ vào bồn tắm: “Anh đang chờ đó.”
Diệp Tây Hi đuôi mắt giật giật: “Được rồi, tôi sẽ không đóng cửa, nhưng cấm anh không được nhìn đấy!”
“Ok.” Hạ Phùng Tuyền đáp ứng rất sảng khoái: “Bây giờ nhìn, lát nữa sẽ không còn gì thú vị nữa.”
Nói xong, hắn xoay người ra chỗ khác.
Diệp Tây Hi ngồi bên trong bồn tắm, không biết phải làm sao.
Nói là tắm nhưng bất quá cũng chỉ là kế nghi binh mà thôi, nhưng tiếp theo phải làm cái gì bây giờ?
Biết điều một chút rồi để hắn ăn sạch sẽ— thế thì thà giết quách cô đi cho rồi!
Nghĩ cách chạy trốn— nhưng chạy đi đâu bây giờ?
Diệp Tây Hi còn đang đứng ngồi không yên thì Hạ Phùng Tuyền đột nhiên hỏi với vào: “Tại sao còn chưa xong vậy?”
Diệp Tây Hi tức giận đáp lại một câu: “Xong rồi đây!”
“Anh nói trước cho em hay.” Hạ Phùng Tuyền không chút hoang mang tiếp: “10 phút nữa mà em còn chưa có ra đây thì anh sẽ vào đó giúp em tắm cho nhanh đấy!”
Nghe vậy, Diệp Tây Hi giận đến nghiến răng kèn kẹt, nhưng giờ cô như con cá nằm trên thớt, không thể không cúi đầu, vội vàng tuân mệnh, nơm nớp lo sợ cởi quần áo ra, ngồi vào bên trong bồn tắm.
“Diệp Tây Hi.”
“Cái gì?” Diệp Tây Hi không kiên nhẫn.
“Bên tay phải em có hai loại sữa tắm, nhớ dùng loại có mùi Quất Tử, biết không?”
“Tại sao lại thế?”
“Anh chính là thích trên người em có mùi hương này a!”
Nghe vậy, Diệp Tây Hi cười gian một tiếng, cầm lấy lọ sữa tắm thứ hai có mùi quả hạnh lên dùng.
Một phút sau đó, Hạ Phùng Tuyền lại một lần nữa cất lời vàng ngọc: “Em vừa dùng loại có mùi quả hạnh, đúng không?”
Diệp Tây Hi dừng động tác, bỗng nhiên tỉnh ngộ, mình trúng kế rồi!
Con sói khốn khiếp này!
Diệp Tây Hi bất mãn: “Hạ Phùng Tuyền, anh thật quá gian trá! Anh xem tôi là con khỉ cho anh chơi đùa đó hả? Làm sao anh có thể biến thái thế được cơ chứ! Anh…”
“Nhắc nhở em thêm một điều nữa, em chỉ còn lại hai phút thôi.” Hạ Phùng Tuyền vô cùng nhàn rỗi cắt đứt lời cô.
Diệp Tây Hi thấp giọng mắng, vội vàng bò dậy từ trong bồn tắm, lấy khăn lau người, nhìn bộ áo lót kinh dị kia, đến cùng cũng không có dũng khí thay nó vào, cho nên liền cầm bộ đồ cũ của mình định mặc vào, lại nghe giọng nói lạnh lùng của Hạ Phùng Tuyền một lần nữa vang lên: “Nếu như em không mặc bộ đồ lót kia vào thì tự gánh lấy hậu quả.”
Diệp Tây Hi đầu hàng không còn cách nào khác, đành phải cắn răng thay nó vào, mặc xong xuôi đâu đấy cô lấy một cái khăn tắm quấn thật chặt quanh người mình, xác định tất cả “cảnh xuân” đều đã được che kín mới chậm chạp bò ra ngoài. (=”= phải chậm chứ nhanh để ra đến nơi con sói HPT thịt chị ấy luôn à)
“Sao lại quấn kín mít thế kia?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
“Tôi…Lạnh.” Diệp Tây Hi tuỳ tiện viện cớ, ánh mắt nhìn loạn xạ xung quanh, tìm đường có thể chạy trốn.
Nhưng còn chưa tìm được đường trốn thì khăn tắm trên người đã bị “người nào đó” kéo tuột xuống đất.
Lúc này, “cảnh xuân” đã hiện ra.
Bộ áo lót đen mỏng như cánh ve làm những đường cong tuyệt đẹp của cô như ẩn như hiện. Vòng eo mảnh khảnh làm cho người ta vừa nhìn đã muốn đưa tay ra ôm lấy. Đôi chân thon dài thẳng tắp trắng nõn gợi cảm vô cùng.
Mặt của cô không hiểu sao tự dưng nóng dần lên, hồng rực, một giọt nước từ cổ rơi xuống, dọc theo bộ ngực đầy đặn đẹp mắt từ từ trượt xuống, tạo thành dấu vết rất hấp dẫn.
Diệp Tây Hi hiển nhiên không có chú ý tới bộ dạng của mình, cô chỉ nhìn thấy, ánh mắt của Hạ Phùng Tuyền như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.
“Mặc cái này, hoặc là chúng ta cùng nhau tắm, em tự lựa chọn đi.” Hạ Phùng Tuyền nói một câu, có khác gì bảo cô chọn uống thạch tín tự tử hay là thắt cổ tự tử đâu.
Diệp Tây Hi hít sâu một hơi, cho đến khi không khí tràn đầy phổi căng đầy đến mức thấy tưng tức mới nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: “Tôi! mặc!”
Dứt lời, đưa tay giựt lấy cái áo lót màu đen gợi cảm đó, vọt vào phòng tắm.
Đang chuẩn bị đóng cửa, Hạ Phùng Tuyền lại đưa chân ra chặn cửa lại: “làm gì mà vội thế.”
“Lại có chuyện gì nữa đây?” Diệp Tây Hi nhìn chằm chằm hắn một cách kinh dị.
“Anh sợ em sẽ khoá trái cửa lại.” Hạ Phùng Tuyền đứng dựa lưng vào tường, khoanh hai tay trước ngực, cười mờ ám nhìn cô.
Diệp Tây Hi giơ ba ngón tay lên thề thốt: “Tôi thề sẽ không làm như thế đâu!”
Hạ Phùng Tuyền dương dương tự đắc nhướn mày nhìn cô.
“Làm sao anh lại không tin tôi cơ chứ?” Diệp Tây Hi vẻ mặt bi thương.
“Anh làm sao có thể tin tưởng em nữa đây?” Hạ Phùng Tuyền không thèm nhúch nhích gì.
“Tôi thề sẽ không khoá cửa mà, anh mau phắn ra ngoài đi!” Diệp Tây Hi vừa nói vừa đẩy hắn ra ngoài mà Hạ Phùng Tuyền thì cứ như hoá thành tượng sắt rồi ấy đứng nguyên tại chỗ chẳng nhúch nhích dịch chuyển.
Diệp Tây Hi rốt cuộc cũng chịu hết siết rồi gào lên: “Không để cho tôi đóng cửa, tôi sẽ chẳng thèm tắm nữa!”
“Vậy cũng tốt, tiết kiệm được một chút thời gian, chúng ta có thể tập trung làm chuyện đại sự a!” Hạ Phùng Tuyền lại một phen tóm lấy cánh tay cô, làm bộ muốn kéo cô lên giường chuẩn bị làm trò ooxx.
Diệp Tây Hi càng luống cuống hơn, chắp tay vái: “Tôi tắm , tôi tắm mà, anh mau buông tay ra đi!”
Hạ Phùng Tuyền khoé miệng cong lên không dấu nổi ý cười ngày càng đậm hơn, buông lỏng tay ra.
Diệp Tây Hi ôm chặt đống quần áo, lui đến trong góc, trong mắt tràn đầy sự không cam lòng cùng bất đắc dĩ.
“Mau đi đi.” Hạ Phùng Tuyền lấy tay chỉ chỉ vào bồn tắm: “Anh đang chờ đó.”
Diệp Tây Hi đuôi mắt giật giật: “Được rồi, tôi sẽ không đóng cửa, nhưng cấm anh không được nhìn đấy!”
“Ok.” Hạ Phùng Tuyền đáp ứng rất sảng khoái: “Bây giờ nhìn, lát nữa sẽ không còn gì thú vị nữa.”
Nói xong, hắn xoay người ra chỗ khác.
Diệp Tây Hi ngồi bên trong bồn tắm, không biết phải làm sao.
Nói là tắm nhưng bất quá cũng chỉ là kế nghi binh mà thôi, nhưng tiếp theo phải làm cái gì bây giờ?
Biết điều một chút rồi để hắn ăn sạch sẽ— thế thì thà giết quách cô đi cho rồi!
Nghĩ cách chạy trốn— nhưng chạy đi đâu bây giờ?
Diệp Tây Hi còn đang đứng ngồi không yên thì Hạ Phùng Tuyền đột nhiên hỏi với vào: “Tại sao còn chưa xong vậy?”
Diệp Tây Hi tức giận đáp lại một câu: “Xong rồi đây!”
“Anh nói trước cho em hay.” Hạ Phùng Tuyền không chút hoang mang tiếp: “10 phút nữa mà em còn chưa có ra đây thì anh sẽ vào đó giúp em tắm cho nhanh đấy!”
Nghe vậy, Diệp Tây Hi giận đến nghiến răng kèn kẹt, nhưng giờ cô như con cá nằm trên thớt, không thể không cúi đầu, vội vàng tuân mệnh, nơm nớp lo sợ cởi quần áo ra, ngồi vào bên trong bồn tắm.
“Diệp Tây Hi.”
“Cái gì?” Diệp Tây Hi không kiên nhẫn.
“Bên tay phải em có hai loại sữa tắm, nhớ dùng loại có mùi Quất Tử, biết không?”
“Tại sao lại thế?”
“Anh chính là thích trên người em có mùi hương này a!”
Nghe vậy, Diệp Tây Hi cười gian một tiếng, cầm lấy lọ sữa tắm thứ hai có mùi quả hạnh lên dùng.
Một phút sau đó, Hạ Phùng Tuyền lại một lần nữa cất lời vàng ngọc: “Em vừa dùng loại có mùi quả hạnh, đúng không?”
Diệp Tây Hi dừng động tác, bỗng nhiên tỉnh ngộ, mình trúng kế rồi!
Con sói khốn khiếp này!
Diệp Tây Hi bất mãn: “Hạ Phùng Tuyền, anh thật quá gian trá! Anh xem tôi là con khỉ cho anh chơi đùa đó hả? Làm sao anh có thể biến thái thế được cơ chứ! Anh…”
“Nhắc nhở em thêm một điều nữa, em chỉ còn lại hai phút thôi.” Hạ Phùng Tuyền vô cùng nhàn rỗi cắt đứt lời cô.
Diệp Tây Hi thấp giọng mắng, vội vàng bò dậy từ trong bồn tắm, lấy khăn lau người, nhìn bộ áo lót kinh dị kia, đến cùng cũng không có dũng khí thay nó vào, cho nên liền cầm bộ đồ cũ của mình định mặc vào, lại nghe giọng nói lạnh lùng của Hạ Phùng Tuyền một lần nữa vang lên: “Nếu như em không mặc bộ đồ lót kia vào thì tự gánh lấy hậu quả.”
Diệp Tây Hi đầu hàng không còn cách nào khác, đành phải cắn răng thay nó vào, mặc xong xuôi đâu đấy cô lấy một cái khăn tắm quấn thật chặt quanh người mình, xác định tất cả “cảnh xuân” đều đã được che kín mới chậm chạp bò ra ngoài. (=”= phải chậm chứ nhanh để ra đến nơi con sói HPT thịt chị ấy luôn à)
“Sao lại quấn kín mít thế kia?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
“Tôi…Lạnh.” Diệp Tây Hi tuỳ tiện viện cớ, ánh mắt nhìn loạn xạ xung quanh, tìm đường có thể chạy trốn.
Nhưng còn chưa tìm được đường trốn thì khăn tắm trên người đã bị “người nào đó” kéo tuột xuống đất.
Lúc này, “cảnh xuân” đã hiện ra.
Bộ áo lót đen mỏng như cánh ve làm những đường cong tuyệt đẹp của cô như ẩn như hiện. Vòng eo mảnh khảnh làm cho người ta vừa nhìn đã muốn đưa tay ra ôm lấy. Đôi chân thon dài thẳng tắp trắng nõn gợi cảm vô cùng.
Mặt của cô không hiểu sao tự dưng nóng dần lên, hồng rực, một giọt nước từ cổ rơi xuống, dọc theo bộ ngực đầy đặn đẹp mắt từ từ trượt xuống, tạo thành dấu vết rất hấp dẫn.
Diệp Tây Hi hiển nhiên không có chú ý tới bộ dạng của mình, cô chỉ nhìn thấy, ánh mắt của Hạ Phùng Tuyền như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.