Chương 109: Ngoại truyện
Tát Không Không
06/11/2015
1.Hạ Phùng Tuyền đầy tháng
Cô cô: A Khoan, A Khoan mau tới đây nhìn Phùng Tuyền a!
A Khoan: Đây đây, nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức nó.
Cô cô: Ngươi nhìn xem, lỗ mũi thật đẹp.
A Khoan: Ừ.
Cô cô: Ánh mắt thật sáng.
A Khoan: Ừ.
Cô cô: Cái miệng thật đỏ.
A Khoan: Ừ.
Cô cô: quả thực lớn lên sẽ rất giống ta a!
A Khoan: … (Ngươi là đang tự sướng khen mình sao)
Cô cô: Ngươi xem cái chân của nó này, mập mạp ngắn ngủn, xoa thử mà coi nè.
A Khoan: Để ta xem một phát, ừ ha, mềm mại quá đi mất, sờ thích thật.
Cô cô: Còn có thể tuỳ ý biến thành hình dạng nào cũng được nữa cơ.
A Khoan: Thật á, hả hả, Phùng Tuyền thật là lợi hại.
Cô cô: Đúng vậy, nhìn này, biến thành góc vuông rồi, rồi lại biến thành thẳng tắp, còn biến thành…
Rắc rắc!!
A Khoan: Mạt Tâm?
Cô cô: …Gì?
A Khoan: Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?
Cô cô: Hình như là có, tiếng rắc rắc, giống như là tiếng gãy xương hay sao á.
A Khoan: Chẳng lẽ là… Phùng Tuyền?!
Cô cô: … Chân của nó bị ta làm gãy rồi sao?
A Khoan: Không sai, làm sao bây giờ a, nó khóc dữ như thế này nhất định là rất đau.
Cô cô: Vậy vậy… Không sao đâu, nó là người sói mà, vết thương liền lại rất nhanh, chúng ta đi mau, kẻo bị phát hiện bây giờ!
A Khoan: Mạt Tâm, chờ ta!
Hạ Phùng Tuyền vừa mới đầy một tháng tuổi: Oa oa oa oa oa oa !
2. Hạ Phùng Tuyền một tuổi.
A Khoan: Mạt Tâm, ngươi nhìn nè, Phùng Tuyền vừa biến thân, thật đáng yêu, giống y như con cún con ấy… Sao thế? Làm sao ngươi rầu rĩ không vui vậy?
Cô cô: Tiểu bảo bối của Kelly chết non, nó mấy ngày nay chỉ nằm bất động chẳng nhúc nhích gì, hoàn toàn không có tinh thần gì cả,
A Khoan: Kelly? Là con chó ngươi nuôi đó hả? Thật đáng thương, khổ thân nó.
Cô cô: Thật muốn kiếm đâu một con chó con nhỏ cho nó nuôi quá… Ê? Ngươi vừa mới nói, Phùng Tuyền giống chó con hả?
A Khoan: Ngươi sẽ không định…
Cô cô: Hắc hắc, ngươi quả là rất hiểu ta.
Tiểu Phùng Tuyền biến thân thành công, mở to đôi mắt ngây thơ vô hại nhìn cô cô cùng cậu bế mình đến hậu viện.
Cô cô: Kelly, tao mang cục cưng đến cho mày này… Cái gì thế này? Kelly, mày làm gì thế? Tại sao lông của mày lại dựng ngược lên thế kia? Mày đừng nhe răng trợn mắt với tao! Không được tới đây! A, cứu mạng với!
Hai người thở hổn hển chạy về phòng.
A Khoan: Hoàn hảo không có chuyện gì, đã cảnh cáo với ngươi sớm rồi, Phùng Tuyền trên người không có mùi của con Kelly, nó dĩ nhiên là coi đó là kẻ thù rồi.
Cô cô: Ta sai rồi.
A Khoan: Ấy, Phùng Tuyền đâu?
Cô cô: Ta tưởng ngươi bế nó.
A Khoan: Không phải là ngươi bế nó sao?
Cô cô: Chẳng lẽ…
Lúc này, ổ chó ngoài hậu viện, Phùng Tuyền một tuổi bé nhỏ: Oa oa oa oa oa oa !
3. Phùng Tuyền năm tuổi.
Cô cô: A Khoan, A Khoan, xế chiều không có lớp, đi ra ngoài chơi đi!
A Khoan: Không được, tỷ tỷ bảo chúng ta phải đưa Phùng Tuyền đi nhổ răng.
Cô cô: Cái gì? Tại sao nó phải nhổ răng?
A Khoan: Răng cửa của Phùng Tuyền nhú lên rồi mà cái răng cũ thì vẫn chưa lung lay nên chiều phải đi nha sĩ để nhổ ra.
Cô cô: Vậy cũng tốt… Phùng Tuyền!
Hạ Phùng Tuyền năm tuổi có chút ngỗ nghịch (lạnh lùng nhìn): Hai người định làm cái gì?
A Khoan, cô cô (giận dữ): Thằng nhỏ này thật không có lễ phép gì cả! Sao cháu có thể nói chuyện với chúng ta thế hả? Chúng ta là trưởng bối của cháu đó! Cháu…
Hạ Phùng Tuyền năm tuổi có chút ngỗ nghịch (chậm rãi tổng kết): Bẻ gãy chân cháu, đem cháu bỏ vào ổ chó, nấu cơm thì nướng cháy tóc cháu, chơi phi dao thì nhầm nhọt phi nhầm vào tay cháu…
A Khoan, cô cô (lửa giận lập tức tiêu tan, cúi đầu): Chúng ta không cố ý mà.
Hạ Phùng Tuyền năm tuổi có chút ngỗ nghịch: Hai người gọi cháu có chuyện gì?
A Khoan: Mẹ cháu bảo chúng ta phải đưa cháu đi nha sĩ nhổ răng.
Hạ Phùng Tuyền năm tuổi có chút ngỗ nghịch: Cháu không đi!
Cô cô: không cho phép không đi!
Hạ Phùng Tuyền năm tuổi có chút ngỗ nghịch: Cô cô buông ra mau!
Hai người đứng ở cầu thang giằng co.
Đột nhiên—
A Khoan: Cẩn thận dưới chân!
Bịch!
A Khoan,cô cô (đau lòng nhìn từ trên cầu thang nhìn xuống dưới đất): Phùng Tuyền, cháu không sao chớ, có bị thương ở chỗ nào không?
Hạ Phùng Tuyền tròn năm tuổi vừa rụng cái răng đầu tiên trong đời:…
Cô cô: A Khoan, A Khoan mau tới đây nhìn Phùng Tuyền a!
A Khoan: Đây đây, nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức nó.
Cô cô: Ngươi nhìn xem, lỗ mũi thật đẹp.
A Khoan: Ừ.
Cô cô: Ánh mắt thật sáng.
A Khoan: Ừ.
Cô cô: Cái miệng thật đỏ.
A Khoan: Ừ.
Cô cô: quả thực lớn lên sẽ rất giống ta a!
A Khoan: … (Ngươi là đang tự sướng khen mình sao)
Cô cô: Ngươi xem cái chân của nó này, mập mạp ngắn ngủn, xoa thử mà coi nè.
A Khoan: Để ta xem một phát, ừ ha, mềm mại quá đi mất, sờ thích thật.
Cô cô: Còn có thể tuỳ ý biến thành hình dạng nào cũng được nữa cơ.
A Khoan: Thật á, hả hả, Phùng Tuyền thật là lợi hại.
Cô cô: Đúng vậy, nhìn này, biến thành góc vuông rồi, rồi lại biến thành thẳng tắp, còn biến thành…
Rắc rắc!!
A Khoan: Mạt Tâm?
Cô cô: …Gì?
A Khoan: Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?
Cô cô: Hình như là có, tiếng rắc rắc, giống như là tiếng gãy xương hay sao á.
A Khoan: Chẳng lẽ là… Phùng Tuyền?!
Cô cô: … Chân của nó bị ta làm gãy rồi sao?
A Khoan: Không sai, làm sao bây giờ a, nó khóc dữ như thế này nhất định là rất đau.
Cô cô: Vậy vậy… Không sao đâu, nó là người sói mà, vết thương liền lại rất nhanh, chúng ta đi mau, kẻo bị phát hiện bây giờ!
A Khoan: Mạt Tâm, chờ ta!
Hạ Phùng Tuyền vừa mới đầy một tháng tuổi: Oa oa oa oa oa oa !
2. Hạ Phùng Tuyền một tuổi.
A Khoan: Mạt Tâm, ngươi nhìn nè, Phùng Tuyền vừa biến thân, thật đáng yêu, giống y như con cún con ấy… Sao thế? Làm sao ngươi rầu rĩ không vui vậy?
Cô cô: Tiểu bảo bối của Kelly chết non, nó mấy ngày nay chỉ nằm bất động chẳng nhúc nhích gì, hoàn toàn không có tinh thần gì cả,
A Khoan: Kelly? Là con chó ngươi nuôi đó hả? Thật đáng thương, khổ thân nó.
Cô cô: Thật muốn kiếm đâu một con chó con nhỏ cho nó nuôi quá… Ê? Ngươi vừa mới nói, Phùng Tuyền giống chó con hả?
A Khoan: Ngươi sẽ không định…
Cô cô: Hắc hắc, ngươi quả là rất hiểu ta.
Tiểu Phùng Tuyền biến thân thành công, mở to đôi mắt ngây thơ vô hại nhìn cô cô cùng cậu bế mình đến hậu viện.
Cô cô: Kelly, tao mang cục cưng đến cho mày này… Cái gì thế này? Kelly, mày làm gì thế? Tại sao lông của mày lại dựng ngược lên thế kia? Mày đừng nhe răng trợn mắt với tao! Không được tới đây! A, cứu mạng với!
Hai người thở hổn hển chạy về phòng.
A Khoan: Hoàn hảo không có chuyện gì, đã cảnh cáo với ngươi sớm rồi, Phùng Tuyền trên người không có mùi của con Kelly, nó dĩ nhiên là coi đó là kẻ thù rồi.
Cô cô: Ta sai rồi.
A Khoan: Ấy, Phùng Tuyền đâu?
Cô cô: Ta tưởng ngươi bế nó.
A Khoan: Không phải là ngươi bế nó sao?
Cô cô: Chẳng lẽ…
Lúc này, ổ chó ngoài hậu viện, Phùng Tuyền một tuổi bé nhỏ: Oa oa oa oa oa oa !
3. Phùng Tuyền năm tuổi.
Cô cô: A Khoan, A Khoan, xế chiều không có lớp, đi ra ngoài chơi đi!
A Khoan: Không được, tỷ tỷ bảo chúng ta phải đưa Phùng Tuyền đi nhổ răng.
Cô cô: Cái gì? Tại sao nó phải nhổ răng?
A Khoan: Răng cửa của Phùng Tuyền nhú lên rồi mà cái răng cũ thì vẫn chưa lung lay nên chiều phải đi nha sĩ để nhổ ra.
Cô cô: Vậy cũng tốt… Phùng Tuyền!
Hạ Phùng Tuyền năm tuổi có chút ngỗ nghịch (lạnh lùng nhìn): Hai người định làm cái gì?
A Khoan, cô cô (giận dữ): Thằng nhỏ này thật không có lễ phép gì cả! Sao cháu có thể nói chuyện với chúng ta thế hả? Chúng ta là trưởng bối của cháu đó! Cháu…
Hạ Phùng Tuyền năm tuổi có chút ngỗ nghịch (chậm rãi tổng kết): Bẻ gãy chân cháu, đem cháu bỏ vào ổ chó, nấu cơm thì nướng cháy tóc cháu, chơi phi dao thì nhầm nhọt phi nhầm vào tay cháu…
A Khoan, cô cô (lửa giận lập tức tiêu tan, cúi đầu): Chúng ta không cố ý mà.
Hạ Phùng Tuyền năm tuổi có chút ngỗ nghịch: Hai người gọi cháu có chuyện gì?
A Khoan: Mẹ cháu bảo chúng ta phải đưa cháu đi nha sĩ nhổ răng.
Hạ Phùng Tuyền năm tuổi có chút ngỗ nghịch: Cháu không đi!
Cô cô: không cho phép không đi!
Hạ Phùng Tuyền năm tuổi có chút ngỗ nghịch: Cô cô buông ra mau!
Hai người đứng ở cầu thang giằng co.
Đột nhiên—
A Khoan: Cẩn thận dưới chân!
Bịch!
A Khoan,cô cô (đau lòng nhìn từ trên cầu thang nhìn xuống dưới đất): Phùng Tuyền, cháu không sao chớ, có bị thương ở chỗ nào không?
Hạ Phùng Tuyền tròn năm tuổi vừa rụng cái răng đầu tiên trong đời:…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.