Chương 6:
Hà Hùng Dũng
22/04/2021
Tôi phải chật vật lắm mới vào được nhà cậu , cửa đóng khó mở quá , tôi vào nhà cậu , bật đèn lên , lớn tiếng gọi
- Quân ơi , mày có trong nhà không thế?
Nhà tối thui luôn , không một bóng người , nhà bếp cũng không có dấu hiệu là có người ăn , bát cháo tôi để vẫn còn nguyên , cậu không động miếng nào luôn , chẳng nhẽ do tôi nấu dở sao?
Tôi chống nạnh đi lên phòng cậu , đẩy cửa bước vào , cậu vẫn nằm co ro trong chiếc chăn bông dày , tôi cố lay cậu dậy nhưng không được , cậu ngủ sâu quá , tôi đặt tay vào trán cậu , vẫn sốt cao , chẳng nhé thuốc không có tác dụng sao?
Tôi lấy máy cậu gọi điện cho Hoàn bạn thân của tôi nhờ mua mấy liều thuốc , nhưng tôi lại quên mất , tôi làm gì biết mật khẩu máy cậu đâu?
Tôi ấn liều 0711 ai ngờ nó hợp lệ , nếu tôi nhờ không lầm đó là ngày tôi và cậu lần đầu đi chơi cùng nhau , hôm đó là lần đầu tiên tôi đi chơi cùng với cậu , ngày đó có rất nhiều kỷ niệm đặc biệt đối với hai đứa
Tim tôi lỡ mất một nhịp , mặt đỏ bừng , tôi gọi cho Hoàn nhờ cậu mua mấy vỉ thuốc cho Quân
Chờ Hoàn mang thuốc tới , tôi xuống nhà hâm lại cháo , làm mấy món dễ ăn cho cậu , tầm nửa tiếng sau , Hoàn mang thuốc tới , tôi đang nấu cơm nên nói vọng ra
- Mang vào đây cho tao
Hoàn chạy vào bếp đưa thuốc cho tôi , phải chăng ngửi thấy mùi thơm , Hoàn liền nở nụ cười nịnh bợ
- Diệp xinh gái , nấu gì thế?
Tôi cười trừ , trả lời qua loa đại khái
- Tao nấu đồ ăn cho Quân , mày có ăn thì tao lấy cho
- Cảm ơn Phu Nhân Quân!
- Im đi
Tôi lấy cho Hoàn một ít rồi bê thuốc với cháo lên cho Quân , tôi phải đi rất nhẹ vì sợ ảnh hưởng tới chân , hiện tại tôi không chống nạnh
Hoàn có bảo để cậu mang lên hộ , nhưng tôi đoán cậu ta nói vậy thôi chứ không muốn tý nào
Bê lên phòng , đặt xuống bàn cạnh giường , lay cậu dậy , lúc này cậu mới mở mắt , miệng nói lẩm bẩm đủ để đối phương nghe thấy
- Sao mày lại ở đây?
- Tại mày đấy , điện mở không tắt nên tao qua xem sao
Thật ra tôi muốn nói là tại lo cho cậu , sợ cậu có chuyện nên tôi mới qua xem sao , nhưng nghĩ lại không có gì đáng để nói cả
Tôi ngồi xuống cạnh giường , cầm bát cháo lên , lấy một thìa nhỏ đưa lên miệng thổi , sau đó đưa lên miệng cậu
- Ăn đi
Cậu nhìn miếng cháo , khó khăn nói
- Để tao tự ăn
- Vậy đây , ăn đi
Tôi đưa bát cháo cho cậu , cậu cầm lấy , ăn từng miếng một , cậu bây giờ thật thảm , cái tội trêu gái giờ nghiệp nó quật cho , đáng đời
- Bố mẹ mày đi đâu rồi?
- Họ bay sang Mỹ viếng đám tang của một người bạn
- Vậy à
- Chứ mày nghĩ sao?
- Không
Tôi lắc đầu , hóa ra bố mẹ cậu sang Mỹ rồi , bảo sao cậu bị bệnh mà không ai chăm sóc , nên mới sốt cao đến vậy , tôi có suy nghĩ sẽ ở lại chăm sóc cậu đêm nay nhưng cậu cho phép không nhỉ?
Cậu ăn được mấy miếng rồi thôi , tôi lấy thuốc đưa cho cậu , cậu không nghĩ ngợi nhiều uống thuốc , tôi đặt tay lên trán cậu , nói khẽ
- Giờ mày nghỉ ngơi đi , tối nay có thế sẽ lên cơn sốt vì vậy tao sẽ ở lại chăm sóc mày
- Khỏi , mày bị mệnh hệ gì thì tao không chịu trách nhiệm được
Cậu thẳng thừng từ chối , có cần phũ vậy không?Dù sao tôi cũng có ý tốt muốn cậu mau khỏi bệnh mà lại bị từ chối một cách dứt khoát
- Tao không cần mày chịu trách nhiệm
- Nằm đi , tao xuống rửa bát
Tôi đứng dậy , không may vất liền ngã xuống , may sao có cậu độ kịp thời , cả người tôi đổ ập xuống người cậu , cảnh tượng quá mức ái ngại
Hoàn từ đâu đẩy cửa bước vào , sửng sốt miệng chữ O mồm chữ A , Hoàn che mắt lại , quay mặt đi , vừa nói vừa cười
- Hai vợ chồng cứ tiếp tục , tao có việc đi về đây , tạm biệt nhé
Nói xong chạy mất hút , tôi nói vọng ra
- Hoàn không phải như mày nghĩ đâu , Hoàn
Nó đi mất tiêu luôn , trời ơi mai làm sao tôi dám đến lớp đây?
Tôi nhanh chóng lấy thăng bằng để đứng dậy , ngại đến mức không dám nhìn vào mắt cậu
- Mày đi tắm đi , tao xuống rửa bát
Nói rồi tôi cầm bát đi xuống giường , chật vật đi xuống lầu dưới , trong đầu tôi lúc này toàn là cảnh tượng vừa rồi , ngại quá đi thôi
Tôi lấy tay đập vào má mình mấy cái để không nghĩ tới chuyện vừa rồi nữa , đau khổ quá mà
Tôi rửa bát xong thì đi lên phòng cậu , thấy cậu đã tắm xong và leo lên giường nhắm tịt mắt lại từ lâu , tôi lấy gối bên cạnh cậu rồi ra sofa cạnh giường cậu nằm , lấy điện thoại ra nghịch một tý
Tại giờ mới tám giờ , ngủ thì không ngủ được , học thì chẳng vào nên ngồi xem điện thoại vậy
Vừa mở máy lên , tôi đã thấy bong bóng chat của anh Bách hiện lên , năm tin nhắn mới , tôi ấn vào xem thử
" Nghe nói em bị tai nạn , chắc sẽ không tham gia văn nghệ được , anh tính tìm người khác thay thế chỗ em , em xem có được không?"
“Diệp , anh tính chọn nhỏ Ly lớp kế bên thay thế chỗ em , em thấy sao?”
“Diệp , em mau mau nói cho anh biết đi”
“Diệp?”
“Em trả lời đi!”
Anh Bách tính để Ly thay thế chỗ tôi , làm sao tôi có thể cam tâm tình nguyện được đây?Khó khăn lắm tôi mới được chọn , bây giờ lại nhường cho người tôi ghét thực sự tôi không muốn chút nào
Mai tôi được tháo bột rồi , tôi có nên từ chối không?Nhưng nếu tôi từ chối thì anh Bách sẽ nghĩ tôi muốn làm câu lạc bộ mất mặt , tôi phải làm sao bây giờ nhỉ?
Tôi trằn trọc mãi , không biết trả lời anh Bách sao nữa , cùng lúc đó Hằng nhắn tin cho tôi
“Diệp , mày khỏe chưa?Mau khỏe lại để tập văn nghệ với bọn tao nha , thiếu mày thì tiết mục của lớp chắc chắn sẽ loại mất”
Đọc được tin nhắn của Hằng làm tim tôi đập mạnh vô cùng , vậy ra tôi vẫn quan trọng trong tiết mục của lớp , vì vậy tôi vẫn được trình diễn văn nghệ , và tôi sẽ được thi đấu cùng với nhỏ Ly đáng ghét kia , tôi nhập tin nhắn một cách dứt khoát
“Mai tao tháo bột rồi , hôm đó sẽ trình diễn được”
“Ok”
Tôi cũng đồng ý với lời đề nghị của anh Bách , mai tôi cũng sẽ rời câu lạc bộ , tôi không thích lúc nào cũng phải nhìn biểu cảm của mọi người để sống , tôi cực ghét luôn
Nhắn xong tôi tắt điện thoại đi ngủ , vậy là được rồi , ngủ thôi mai sẽ là một ngày dài
Sáng hôm sau , khi báo thức của tôi reo lên , tôi bừng tỉnh giấc , vặn vẹo mãi mới dậy được , tôi mò mẫn mãi mà chả thấy điện thoại đâu , lúc này mới phát hiện ra tôi đang nằm trên giường cùng cậu , ôi mẹ ơi , đã thế cậu còn ôm eo tôi nữa , cái tình huống quái quỷ gì thế này?
Tôi ngượng chín đỏ cả mặt , cố gắng vươn tay lấy điện thoại để tắt báo thức , nhưng vừa chạm tới thì cậu đã tắt rồi , cậu quay người lại tiếp tục ôm eo tôi , đẩy tôi xuống giường nằm , giọng nói có chút ngái ngủ
- Ngủ đi , mới ba giờ sáng thôi
Tôi trợn tròn mắt lên nhìn cậu , sao cậu biết là tôi đặt báo thức ba giờ dậy?Tôi tính dậy sớm để nấu đồ ăn cho cậu ăn , rồi quay về nhà
Tôi vẫn đang thắc mắc sao tôi lại ở trên giường nhỉ?Hôm qua rõ ràng tôi vẫn nằm ở sofa mà?Ai giải thích hộ tôi đi?
- Quân ơi , mày có trong nhà không thế?
Nhà tối thui luôn , không một bóng người , nhà bếp cũng không có dấu hiệu là có người ăn , bát cháo tôi để vẫn còn nguyên , cậu không động miếng nào luôn , chẳng nhẽ do tôi nấu dở sao?
Tôi chống nạnh đi lên phòng cậu , đẩy cửa bước vào , cậu vẫn nằm co ro trong chiếc chăn bông dày , tôi cố lay cậu dậy nhưng không được , cậu ngủ sâu quá , tôi đặt tay vào trán cậu , vẫn sốt cao , chẳng nhé thuốc không có tác dụng sao?
Tôi lấy máy cậu gọi điện cho Hoàn bạn thân của tôi nhờ mua mấy liều thuốc , nhưng tôi lại quên mất , tôi làm gì biết mật khẩu máy cậu đâu?
Tôi ấn liều 0711 ai ngờ nó hợp lệ , nếu tôi nhờ không lầm đó là ngày tôi và cậu lần đầu đi chơi cùng nhau , hôm đó là lần đầu tiên tôi đi chơi cùng với cậu , ngày đó có rất nhiều kỷ niệm đặc biệt đối với hai đứa
Tim tôi lỡ mất một nhịp , mặt đỏ bừng , tôi gọi cho Hoàn nhờ cậu mua mấy vỉ thuốc cho Quân
Chờ Hoàn mang thuốc tới , tôi xuống nhà hâm lại cháo , làm mấy món dễ ăn cho cậu , tầm nửa tiếng sau , Hoàn mang thuốc tới , tôi đang nấu cơm nên nói vọng ra
- Mang vào đây cho tao
Hoàn chạy vào bếp đưa thuốc cho tôi , phải chăng ngửi thấy mùi thơm , Hoàn liền nở nụ cười nịnh bợ
- Diệp xinh gái , nấu gì thế?
Tôi cười trừ , trả lời qua loa đại khái
- Tao nấu đồ ăn cho Quân , mày có ăn thì tao lấy cho
- Cảm ơn Phu Nhân Quân!
- Im đi
Tôi lấy cho Hoàn một ít rồi bê thuốc với cháo lên cho Quân , tôi phải đi rất nhẹ vì sợ ảnh hưởng tới chân , hiện tại tôi không chống nạnh
Hoàn có bảo để cậu mang lên hộ , nhưng tôi đoán cậu ta nói vậy thôi chứ không muốn tý nào
Bê lên phòng , đặt xuống bàn cạnh giường , lay cậu dậy , lúc này cậu mới mở mắt , miệng nói lẩm bẩm đủ để đối phương nghe thấy
- Sao mày lại ở đây?
- Tại mày đấy , điện mở không tắt nên tao qua xem sao
Thật ra tôi muốn nói là tại lo cho cậu , sợ cậu có chuyện nên tôi mới qua xem sao , nhưng nghĩ lại không có gì đáng để nói cả
Tôi ngồi xuống cạnh giường , cầm bát cháo lên , lấy một thìa nhỏ đưa lên miệng thổi , sau đó đưa lên miệng cậu
- Ăn đi
Cậu nhìn miếng cháo , khó khăn nói
- Để tao tự ăn
- Vậy đây , ăn đi
Tôi đưa bát cháo cho cậu , cậu cầm lấy , ăn từng miếng một , cậu bây giờ thật thảm , cái tội trêu gái giờ nghiệp nó quật cho , đáng đời
- Bố mẹ mày đi đâu rồi?
- Họ bay sang Mỹ viếng đám tang của một người bạn
- Vậy à
- Chứ mày nghĩ sao?
- Không
Tôi lắc đầu , hóa ra bố mẹ cậu sang Mỹ rồi , bảo sao cậu bị bệnh mà không ai chăm sóc , nên mới sốt cao đến vậy , tôi có suy nghĩ sẽ ở lại chăm sóc cậu đêm nay nhưng cậu cho phép không nhỉ?
Cậu ăn được mấy miếng rồi thôi , tôi lấy thuốc đưa cho cậu , cậu không nghĩ ngợi nhiều uống thuốc , tôi đặt tay lên trán cậu , nói khẽ
- Giờ mày nghỉ ngơi đi , tối nay có thế sẽ lên cơn sốt vì vậy tao sẽ ở lại chăm sóc mày
- Khỏi , mày bị mệnh hệ gì thì tao không chịu trách nhiệm được
Cậu thẳng thừng từ chối , có cần phũ vậy không?Dù sao tôi cũng có ý tốt muốn cậu mau khỏi bệnh mà lại bị từ chối một cách dứt khoát
- Tao không cần mày chịu trách nhiệm
- Nằm đi , tao xuống rửa bát
Tôi đứng dậy , không may vất liền ngã xuống , may sao có cậu độ kịp thời , cả người tôi đổ ập xuống người cậu , cảnh tượng quá mức ái ngại
Hoàn từ đâu đẩy cửa bước vào , sửng sốt miệng chữ O mồm chữ A , Hoàn che mắt lại , quay mặt đi , vừa nói vừa cười
- Hai vợ chồng cứ tiếp tục , tao có việc đi về đây , tạm biệt nhé
Nói xong chạy mất hút , tôi nói vọng ra
- Hoàn không phải như mày nghĩ đâu , Hoàn
Nó đi mất tiêu luôn , trời ơi mai làm sao tôi dám đến lớp đây?
Tôi nhanh chóng lấy thăng bằng để đứng dậy , ngại đến mức không dám nhìn vào mắt cậu
- Mày đi tắm đi , tao xuống rửa bát
Nói rồi tôi cầm bát đi xuống giường , chật vật đi xuống lầu dưới , trong đầu tôi lúc này toàn là cảnh tượng vừa rồi , ngại quá đi thôi
Tôi lấy tay đập vào má mình mấy cái để không nghĩ tới chuyện vừa rồi nữa , đau khổ quá mà
Tôi rửa bát xong thì đi lên phòng cậu , thấy cậu đã tắm xong và leo lên giường nhắm tịt mắt lại từ lâu , tôi lấy gối bên cạnh cậu rồi ra sofa cạnh giường cậu nằm , lấy điện thoại ra nghịch một tý
Tại giờ mới tám giờ , ngủ thì không ngủ được , học thì chẳng vào nên ngồi xem điện thoại vậy
Vừa mở máy lên , tôi đã thấy bong bóng chat của anh Bách hiện lên , năm tin nhắn mới , tôi ấn vào xem thử
" Nghe nói em bị tai nạn , chắc sẽ không tham gia văn nghệ được , anh tính tìm người khác thay thế chỗ em , em xem có được không?"
“Diệp , anh tính chọn nhỏ Ly lớp kế bên thay thế chỗ em , em thấy sao?”
“Diệp , em mau mau nói cho anh biết đi”
“Diệp?”
“Em trả lời đi!”
Anh Bách tính để Ly thay thế chỗ tôi , làm sao tôi có thể cam tâm tình nguyện được đây?Khó khăn lắm tôi mới được chọn , bây giờ lại nhường cho người tôi ghét thực sự tôi không muốn chút nào
Mai tôi được tháo bột rồi , tôi có nên từ chối không?Nhưng nếu tôi từ chối thì anh Bách sẽ nghĩ tôi muốn làm câu lạc bộ mất mặt , tôi phải làm sao bây giờ nhỉ?
Tôi trằn trọc mãi , không biết trả lời anh Bách sao nữa , cùng lúc đó Hằng nhắn tin cho tôi
“Diệp , mày khỏe chưa?Mau khỏe lại để tập văn nghệ với bọn tao nha , thiếu mày thì tiết mục của lớp chắc chắn sẽ loại mất”
Đọc được tin nhắn của Hằng làm tim tôi đập mạnh vô cùng , vậy ra tôi vẫn quan trọng trong tiết mục của lớp , vì vậy tôi vẫn được trình diễn văn nghệ , và tôi sẽ được thi đấu cùng với nhỏ Ly đáng ghét kia , tôi nhập tin nhắn một cách dứt khoát
“Mai tao tháo bột rồi , hôm đó sẽ trình diễn được”
“Ok”
Tôi cũng đồng ý với lời đề nghị của anh Bách , mai tôi cũng sẽ rời câu lạc bộ , tôi không thích lúc nào cũng phải nhìn biểu cảm của mọi người để sống , tôi cực ghét luôn
Nhắn xong tôi tắt điện thoại đi ngủ , vậy là được rồi , ngủ thôi mai sẽ là một ngày dài
Sáng hôm sau , khi báo thức của tôi reo lên , tôi bừng tỉnh giấc , vặn vẹo mãi mới dậy được , tôi mò mẫn mãi mà chả thấy điện thoại đâu , lúc này mới phát hiện ra tôi đang nằm trên giường cùng cậu , ôi mẹ ơi , đã thế cậu còn ôm eo tôi nữa , cái tình huống quái quỷ gì thế này?
Tôi ngượng chín đỏ cả mặt , cố gắng vươn tay lấy điện thoại để tắt báo thức , nhưng vừa chạm tới thì cậu đã tắt rồi , cậu quay người lại tiếp tục ôm eo tôi , đẩy tôi xuống giường nằm , giọng nói có chút ngái ngủ
- Ngủ đi , mới ba giờ sáng thôi
Tôi trợn tròn mắt lên nhìn cậu , sao cậu biết là tôi đặt báo thức ba giờ dậy?Tôi tính dậy sớm để nấu đồ ăn cho cậu ăn , rồi quay về nhà
Tôi vẫn đang thắc mắc sao tôi lại ở trên giường nhỉ?Hôm qua rõ ràng tôi vẫn nằm ở sofa mà?Ai giải thích hộ tôi đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.