Chương 36
Tát Không Không
02/07/2013
Sao anh phải chờ một chút nhỉ?” Mộ Dung Phẩm dương dương tự đắc hỏi.
“Như thế này đi, bây giờ chúng ta
giao dịch.” Hạ Từ Viện ngẩng đầu lên, bên má còn vương vài sợi tóc phất
phơ càng làm nổi bật vẻ mềm mại đáng yêu của khuôn mặt cô.
Mộ Dung Phẩm vuốt ve gương mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Cả cơ thể em giờ đều đã ở trong vòng tay anh, còn cái gì để đem ra trao đổi nữa đây?”
“Đừng nói thế chứ!” Hạ Từ Viện ánh mắt lộ ra một tia tinh quái, giảo hoạt như một con mèo: “Lần nào cũng là anh dùng vũ lực để ép buộc em, thế còn ý nghĩ gì nữa…nếu chỉ một lần… em có thể chủ động được không?”
“Ồ!” Mộ Dung Phẩm từ từ nhắm mắt lại: “Vậy thì anh sẽ phải trả một cái giá rất cao đúng không?”
“Làm gì có chuyện đó!” Hạ Từ Viện ngọt ngào nói, đôi bàn tay mềm mại khẽ vuốt ve trên bộ ngực trần vững chắc của Mộ Dung Phẩm mập mờ ra điều kiện: “Em chỉ muốn anh đáp ứng em một điều— đó là trong vòng ba ngày tới không được chạm vào em.”
“Một ngày.” Mộ Dung Phẩm mỉm cười vui vẻ ra giá.
“Hai ngày.” Hạ Từ Viện cò kè mặc cả.
“Quên chuyện đó đi, ép buộc cũng coi là một thú vui mà.” Mộ Dung Phẩm hai mắt sáng lên, vừa nói vừa chuẩn bị hành động đàn áp.
Hạ Từ Viện vội vàng thoả hiệp: “Một ngày rưỡi, một ngày rưỡi được không?”
Mộ Dung Phẩm gật đầu: “Cái này còn có thể xem xét một chút…Bất quá còn phải xem biểu hiện của em đã.”
Hạ Từ Viện bỗng nhiên đẩy Mộ Dung Phẩm ngã xuống giường, sau đó tung mình nhảy lên ngồi trên người hắn.
Hạ Từ Viện cúi đầu, dưới ánh đèn, hàng lông mi dài đổ bóng trên gò má ửng hồng, duyên dáng mê hoặc, giọng nói đầy quyến rũ: “Thế này thì sao?”
Hạ Từ Viện từ từ cúi thấp người xuống hơn, hôn lên ngực hắn, chẫm rãi hoạt động, thỉnh thoảng cái lưỡi nhỏ xinh lại liếm láp. Cô cảm giác rất rõ ngay lúc này đây, cả cơ thể hắn như cứng ngắc lại, giống như đang cố gắng nhẫn nại một điều gì đó.
Hạ Từ Viện giống như một con rắn, mềm dẻo uốn éo vòng eo mảnh khảnh của mình, từ từ di chuyển người xuống phía dưới, vô tình hoặc cố ý cọ xát vào người hắn, vô cùng kích thích dục hoả của hắn.
“Em đúng là một ác quỷ xinh đẹp!” Mộ Dung Phẩm cắn răng cúi đầu khẽ mắng một tiếng, giang hai tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cơ thể cô kéo lại vào lòng mình.
“Không phải đã nói sẽ để em chủ động sao?” Hạ Từ Viện chuyển mình, làm cho làn da mềm mại ươn ướt của cô vô cùng nhịp nhàng uyển chuyển đặt trên người hắn.
Cô nhanh chóng tóm lấy hai tay hắn, đặt lên gối.
Mộ Dung Phẩm nhắm mắt lại, hài lòng thở dài.
Đúng trong lúc nóng bỏng này, Hạ Từ Viện ánh mắt chợt loé lên vẻ quỷ dị, nhanh như chớp lao tới đầu giường ấn một công tác bí mật bật mở.
Bên gối bỗng nhiên bật mở ra hai cái còng sắt, “Cạch!!” một cái trói chặt cả hai tay Mộ Dung Phẩm.
Mộ Dung Phẩm vội vã giãy dụa tìm cách trốn thoát nhưng đôi còng sắt kia vẫn ghìm chặt hai tay của hắn, khiến cho hắn không thể động đậy gì được.
Hạ Từ Viện ghé sát vào tai hắn, nhẹ nhàng nói: “Anh nói không sai chút nào— quả thật là anh sẽ phải trả một cái giá rất cao. Căn phòng này đã được tôi đặc biệt thiết kế một số thứ thú vị dành cho khách tới chơi, chỉ là không ngờ tới, hôm nay lại có ích lợi đến như vậy!”
“Em muốn thế nào đây?” Mộ Dung Phẩm hỏi.
Hạ Từ Viện vuốt tóc hất ra phía sau, cười hả hê: “Đương nhiên là muốn cảm ơn anh một cách chu đáo rồi!”
Nói xong, cô khẽ vuốt ve chơi đùa phần bên dưới của hắn: “Anh nói xem, người vợ như em có phải đã làm rất tốt trách nhiệm của một người vợ không?”
Mộ Dung Phẩm ánh mắt dần đanh lại: “Từ Viện, anh cảnh cáo em, đừng làm những chuyện sau này em sẽ phải hối hận.”
“Cảnh cáo?” Hạ Từ Viện mỉm cười, khẽ nhíu mày, càng cười nham hiểm hơn: “Mộ Dung Phẩm, anh thật chẳng hiểu cá tính của tôi chút nào!”
Dứt lời, cô cong ngón tay bắn về phía Mộ Dung Phẩm mộ quả bom nho nhỏ nổ tách một cái.
Mộ Dung Phẩm kêu lên một tiếng đau đớn, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, hồi lâu sau mới gằn giọng nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Từ Viện, em đang đùa với lửa đấy!”
“Sai, tôi đang chơi đùa với tiểu Mộ Dung nhà anh.” Hạ Từ Viện chẳng thèm để ý đến lời khuyên bảo của hắn, ở chỗ hắn vừa bị thương tiếp tục búng ngón tay bắn ra những viên bi nhỏ, mà số lượng chỉ có tăng chứ không bao giờ giảm.
Cả người Mộ Dung Phẩm run run.
Hạ Từ Viện vốn định chơi tiếp nhưng đột nhiên ngẩng lên nhìn vẻ mặt của Mộ Dung Phẩm đã không còn biểu lộ bất cứ cảm xúc nào nữa, hắn chỉ nhìn chằm chằm cô không rời một giây một phút, con ngươi từ từ co rút lại.
Cái vẻ mặt này rất kinh khủng, cực cực kì kinh khủng a!
Hạ Từ Viện trong lòng trấn động, lần này thực sự đùa với lửa rồi.
Cô nhanh chóng ôm đống quần áo mặc vào tử tế, quay lại nhìn Mộ Dung Phẩm vẫn còn trần như nhộng không mảnh vải che thân đang bị trói chặt trên giường cười nói: “Cưng ơi, tạm biệt!”
Sau đó, vội vã mở cửa chạy ra ngoài, bước vào thang máy đi xuống dưới lầu xem chuyện gì đang xảy ra.
Mộ Dung Phẩm vuốt ve gương mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Cả cơ thể em giờ đều đã ở trong vòng tay anh, còn cái gì để đem ra trao đổi nữa đây?”
“Đừng nói thế chứ!” Hạ Từ Viện ánh mắt lộ ra một tia tinh quái, giảo hoạt như một con mèo: “Lần nào cũng là anh dùng vũ lực để ép buộc em, thế còn ý nghĩ gì nữa…nếu chỉ một lần… em có thể chủ động được không?”
“Ồ!” Mộ Dung Phẩm từ từ nhắm mắt lại: “Vậy thì anh sẽ phải trả một cái giá rất cao đúng không?”
“Làm gì có chuyện đó!” Hạ Từ Viện ngọt ngào nói, đôi bàn tay mềm mại khẽ vuốt ve trên bộ ngực trần vững chắc của Mộ Dung Phẩm mập mờ ra điều kiện: “Em chỉ muốn anh đáp ứng em một điều— đó là trong vòng ba ngày tới không được chạm vào em.”
“Một ngày.” Mộ Dung Phẩm mỉm cười vui vẻ ra giá.
“Hai ngày.” Hạ Từ Viện cò kè mặc cả.
“Quên chuyện đó đi, ép buộc cũng coi là một thú vui mà.” Mộ Dung Phẩm hai mắt sáng lên, vừa nói vừa chuẩn bị hành động đàn áp.
Hạ Từ Viện vội vàng thoả hiệp: “Một ngày rưỡi, một ngày rưỡi được không?”
Mộ Dung Phẩm gật đầu: “Cái này còn có thể xem xét một chút…Bất quá còn phải xem biểu hiện của em đã.”
Hạ Từ Viện bỗng nhiên đẩy Mộ Dung Phẩm ngã xuống giường, sau đó tung mình nhảy lên ngồi trên người hắn.
Hạ Từ Viện cúi đầu, dưới ánh đèn, hàng lông mi dài đổ bóng trên gò má ửng hồng, duyên dáng mê hoặc, giọng nói đầy quyến rũ: “Thế này thì sao?”
Hạ Từ Viện từ từ cúi thấp người xuống hơn, hôn lên ngực hắn, chẫm rãi hoạt động, thỉnh thoảng cái lưỡi nhỏ xinh lại liếm láp. Cô cảm giác rất rõ ngay lúc này đây, cả cơ thể hắn như cứng ngắc lại, giống như đang cố gắng nhẫn nại một điều gì đó.
Hạ Từ Viện giống như một con rắn, mềm dẻo uốn éo vòng eo mảnh khảnh của mình, từ từ di chuyển người xuống phía dưới, vô tình hoặc cố ý cọ xát vào người hắn, vô cùng kích thích dục hoả của hắn.
“Em đúng là một ác quỷ xinh đẹp!” Mộ Dung Phẩm cắn răng cúi đầu khẽ mắng một tiếng, giang hai tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cơ thể cô kéo lại vào lòng mình.
“Không phải đã nói sẽ để em chủ động sao?” Hạ Từ Viện chuyển mình, làm cho làn da mềm mại ươn ướt của cô vô cùng nhịp nhàng uyển chuyển đặt trên người hắn.
Cô nhanh chóng tóm lấy hai tay hắn, đặt lên gối.
Mộ Dung Phẩm nhắm mắt lại, hài lòng thở dài.
Đúng trong lúc nóng bỏng này, Hạ Từ Viện ánh mắt chợt loé lên vẻ quỷ dị, nhanh như chớp lao tới đầu giường ấn một công tác bí mật bật mở.
Bên gối bỗng nhiên bật mở ra hai cái còng sắt, “Cạch!!” một cái trói chặt cả hai tay Mộ Dung Phẩm.
Mộ Dung Phẩm vội vã giãy dụa tìm cách trốn thoát nhưng đôi còng sắt kia vẫn ghìm chặt hai tay của hắn, khiến cho hắn không thể động đậy gì được.
Hạ Từ Viện ghé sát vào tai hắn, nhẹ nhàng nói: “Anh nói không sai chút nào— quả thật là anh sẽ phải trả một cái giá rất cao. Căn phòng này đã được tôi đặc biệt thiết kế một số thứ thú vị dành cho khách tới chơi, chỉ là không ngờ tới, hôm nay lại có ích lợi đến như vậy!”
“Em muốn thế nào đây?” Mộ Dung Phẩm hỏi.
Hạ Từ Viện vuốt tóc hất ra phía sau, cười hả hê: “Đương nhiên là muốn cảm ơn anh một cách chu đáo rồi!”
Nói xong, cô khẽ vuốt ve chơi đùa phần bên dưới của hắn: “Anh nói xem, người vợ như em có phải đã làm rất tốt trách nhiệm của một người vợ không?”
Mộ Dung Phẩm ánh mắt dần đanh lại: “Từ Viện, anh cảnh cáo em, đừng làm những chuyện sau này em sẽ phải hối hận.”
“Cảnh cáo?” Hạ Từ Viện mỉm cười, khẽ nhíu mày, càng cười nham hiểm hơn: “Mộ Dung Phẩm, anh thật chẳng hiểu cá tính của tôi chút nào!”
Dứt lời, cô cong ngón tay bắn về phía Mộ Dung Phẩm mộ quả bom nho nhỏ nổ tách một cái.
Mộ Dung Phẩm kêu lên một tiếng đau đớn, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, hồi lâu sau mới gằn giọng nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Từ Viện, em đang đùa với lửa đấy!”
“Sai, tôi đang chơi đùa với tiểu Mộ Dung nhà anh.” Hạ Từ Viện chẳng thèm để ý đến lời khuyên bảo của hắn, ở chỗ hắn vừa bị thương tiếp tục búng ngón tay bắn ra những viên bi nhỏ, mà số lượng chỉ có tăng chứ không bao giờ giảm.
Cả người Mộ Dung Phẩm run run.
Hạ Từ Viện vốn định chơi tiếp nhưng đột nhiên ngẩng lên nhìn vẻ mặt của Mộ Dung Phẩm đã không còn biểu lộ bất cứ cảm xúc nào nữa, hắn chỉ nhìn chằm chằm cô không rời một giây một phút, con ngươi từ từ co rút lại.
Cái vẻ mặt này rất kinh khủng, cực cực kì kinh khủng a!
Hạ Từ Viện trong lòng trấn động, lần này thực sự đùa với lửa rồi.
Cô nhanh chóng ôm đống quần áo mặc vào tử tế, quay lại nhìn Mộ Dung Phẩm vẫn còn trần như nhộng không mảnh vải che thân đang bị trói chặt trên giường cười nói: “Cưng ơi, tạm biệt!”
Sau đó, vội vã mở cửa chạy ra ngoài, bước vào thang máy đi xuống dưới lầu xem chuyện gì đang xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.