Chương 53: Đừng đắc tội với bạn gái
Mỹ Nhân Vô Sương
17/12/2020
“Hừ, Mạc Hoài là người mà lão già tôi nhìn trúng, đừng ai giành giật cậu ta với tôi.” Lão Vu trừng hai mắt, thở phì phò nhìn lão Tề.
“Cái gì, ông nhìn trúng?” Lão Tề khoát tay, rất kinh ngạc, “Không phải lão muốn giới thiệu Mạc Hoài với cháu gái mình đấy chứ?”
“Sao nào, không được à?” Lão Vu luôn thích Mạc Hoài, không chỉ nét vẽ chạm đến tim lão mà tính cách người trẻ kia cũng giống lão khi còn trẻ, so với mấy thằng cháu loi choi bất hiếu thì đại loại cũng do hợp mắt nhìn.
Lão Tề nhìn thoáng qua khí chất cường thế của Mạc Hoài, không nói cũng biết, với cái tính cách điêu ngoa của cháu ngoại lão Vu, ngoài cái mác sinh ra trong gia đình giàu thì chẳng thấy một ưu điểm nào cả.
Tào Dương đi phía sau mấy người kia thì âm thầm xem thường trong lòng, ngày đó Mạc Hoài đối xử với Ninh tiểu thư vừa khẩn trương vừa lo sợ như nào, không cần đoán cậu cũng biết suy nghĩ không thành hiện thực của hội lão Tề và lão Vu.
Triển lãm trang trí theo tong màu tươi tắn, mà những bức tranh treo trêи tường lại khá ít, tạo cảm giác đối lập đánh sâu vào thị giác người xem.
Mạc Hoài tỏ ra bình tĩnh khi nghe hai người thảo luận, lạnh lùng liếc qua, môi mỏng nhẹ hé, dứt khoát nói thẳng: “Tôi có bạn gái, đừng đặt chú ý lên tôi.”
Sự cơ trí trong mắt lão Tề hiện lên chút khác thường, ngay sau đó cười cười, “Nhìn cậu lạnh như băng thế này, tôi với lão Vu còn tưởng không có cô gái nào dám tới gần cậu.”
“Haizz, cháu ngoại tôi chậm một bước rồi.”
Lão Vu tỏ vẻ đáng tiếc, giây tiếp theo lại thay đổi sắc mặt, “Vậy cậu không thể làm cháu rể thì sau này vẽ tranh xong phải ưu tiên bán cho tôi đấy.”
Mạc Hoài không cảm thấy ông lão thường xuyên lải nhải này đáng ghét, anh nhàn nhạt lên tiếng: “Được.”
Ngoài cửa có mấy người đi đến.
“Lão Vu, lão Tề, ngại quá, tôi tới chậm.” Quách Chi Niên cười chào hỏi, sau đó nghiêng người nhường chỗ cho bóng dáng tinh tế phía sau, “Đây là cháu tôi, Quách Nhã.”
Chỉ thấy cách đó không xa, một cô gái mặc áo khoác màu vàng nhạt, dáng người yểu điệu, đoan trang khéo léo đi đến, “Chào Vu tiên sinh, chào Tề tiên sinh.” Cô ta có lễ chào hỏi, giọng nói trong như ngọc, êm tai đến dễ nghe.
“Nghe nói vừa rồi lại đạt giải quán quân sao?” Lão Tề cười đến hiền lành, “Khi nào mang tác phẩm đến cho tôi xem đây?”
Quách Nhã có đôi mắt hạnh động lòng người: “Tác phẩm trong kia đó ạ, nếu có thể nhận được nhận xét của mấy lão tiên sinh đây, là vinh hạnh của tôi rồi.”
“Mọi người xem, đứa nhỏ này khiêm tốn vậy đấy.” Quách Chi Niên lên tiếng, “Chúng ta đừng đứng đây, đi vào trong ngồi đi, gần đây Tiểu Nhã hoàn thành không ít tác phẩm đâu, chúng ta có thể nhận xét và thưởng thức chút chứ nhỉ, có ý kiến gì đều có thể góp ý, không gian để đứa nhỏ này tiến bộ còn rộng lắm.”
“Đi thôi, Mạc Hoài, chúng ta vào nhìn chút.” Thần sắc của lão Vu tươi tỉnh, ông ta đang tính toán có thể khiến Mạc Hoài vẽ ngẫu hứng một bức tranh không đây.
“Tiểu Nhã?” Quách Chi Niên nhìn đến biểu cảm sững sờ của cháu gái, nhịn không được gọi cô ta một tiếng.
“Dạ?”
Quách Nhã lập tức bừng tỉnh, gương mặt nhã nhặn lịch sự hơi đỏ lên, “Vâng.”
Trung tâm triển lãm có tranh ở nhiều chủ đề khác nhau, chủ yếu lấy các nước làm chủ.
“Đây là bức , mùa đông năm kia tôi hoàn thành nó.” Quách Nhã nói chậm rãi, không nhanh không vội, nhẫn nại giới thiệu tác phẩm mình vẽ, ánh mắt cô ta dừng ở dáng người cao dài của Mạc Hoài, “Tác phẩm của tôi tương đối đơn giản, mọi người cảm thấy bức tranh này có gì cần sửa không, mong được chỉ dạy nhiều.”
“Tôi thấy cũng không tồi đâu.” Lão Tề cầm ba toong, đứng trước chú thích của bức tranh.
Quách Chi Niên lắc đầu, cười đến bất đắc dĩ, “Đứa nhỏ Tiểu Nhã này vì bức tranh này mà giữa ngày đông còn cố ý bay ra nước ngoài lấy cảnh, cũng coi như là hết mình.”
Lão Vu sờ bộ râu dài trêи cằm, không phát biểu ý kiến gì, còn quay đầu nhìn Mạc Hoài đứng bên cạnh, “Cậu có ý kiến gì về bức tranh này không?”
Khắp triển lãm giăng đèn vàng tỏa ánh sáng ấm áp.
Gương mặt thanh tú của Mạc Hoài dưới ánh đèn càng lộ rõ nhưng góc cạnh thâm thúy. Anh nhìn bức tranh trước mặt vài lần, lãnh đạm lên tiếng: “Quá nhiều nét vẽ, hoa thì không có gì đặc sắc, sắp xếp nhiều, tranh không có hồn.”
Lời anh vừa nói khiến tất cả mọi thứ xung quanh yên tĩnh lại.
Mỗi câu Mạc Hoài nói ra đều khiến Quách Nhã biểu lộ sắc mặt khó coi hơn, nghe được ý cuối cùng thì khóe miệng muốn cười cũng không nổi. Cô ta không ngờ đối phương lại nói trắng ra như thế, không lưu tình chút nào.
“Khụ khụ, Mạc Hoài tương đối trẻ tuổi, nói chuyện không quá để ý, sẽ không quanh co lòng vòng, như vậy không tốt rồi, không tốt đâu.” Lão Vu nhỏ giọng mắng, bộ râu trắng run run, tinh thần sảng kɧօáϊ và vui mừng không thôi. Quả nhiên, có Mạc Hoài hiểu lão thôi, lời nào nói ra cũng không cho người ta lối thoát.
Gương mặt chữ Điền của Quách Chi Niên nghiêm túc, mày xếp nếp nhăn lại, ánh mắt sắc bén dừng trêи người Mạc Hoài, “Tiểu Nhã đã theo tôi nên tôi nhìn những nét vẽ này rất quen thuộc, dù cậu nói nét vẽ có nhiều vấn đề, nhưng với vài nét vẽ như này cũng đâu thể thể hiện nhiều vậy.”
Ánh mắt Quách Nhã vẫn nhìn Mạc Hoài, có chút tủi thân, trước kia cô ta gặp được nhiều người đều khen và theo đuổi cô ta, đây là lần đầu tiên có người dùng lời nói tàn nhẫn như vậy để phê bình tác phẩm cô ta vẽ.
“Vẽ ít nét cũng có thể bày tỏ hết được việc không biết vẽ đấy.” Mạc Hoài phản bác.
Nhìn thấy biểu cảm cao ngạo của Mạc Hoài, lão Vu âm trầm cười trộm, thằng nhóc này có cái tính nết cao ngạo gì đâu, đã thế còn vô tình. Vừa rồi anh còn nói mình có bạn gái? Không biết cô gái kia làm sao có thể chịu được thằng nhóc này.
“Ý của cậu là cậu có thể ư?” Ánh mắt Quách Chi Niên trầm xuống, đây là lần đầu tiên ông ta gặp được hậu bối kiêu ngạo như vậy.
Mạc Hoài bình tĩnh hừ một tiếng.
Mấy người đứng trước cái bàn trong phòng nghĩ yên tĩnh theo dõi.
Chỉ thấy Mạc Hoài cầm bút, ngưng thần suy nghĩ, ngòi bút bắt đầu chạm lên giấy vẽ những nét vẽ đầu tiên. Mực tàu phác họa trêи nên giấy trắng như hoa nở, nét vẽ nhẹ cong, với số nét bút ít ỏi, một đóa mẫu đơn đẹp rạng ngời xuất hiện.
“Rõ ràng chỉ bằng vài nét bút, vì sao…” Bức tranh này như có linh hồn, giống hệt bông hoa tươi.
Quách Nhã nhìn tranh, tỏ ra khϊế͙p͙ sợ.
Trước đấy chú đã nói lúc thi vẽ tranh thua một người tên Mạc Hoài, lúc ấy cô ta còn cảm thấy đối phương thắng do ăn may, không ngờ anh có thực lực là sự thật.
“Mạc Hoài, cậu vẽ tiếp đi, đừng dừng bút chứ.”
Giữa đám người này có lão Vu là vui nhất, ông ta còn đang chờ Mạc Hoài hoàn thành bức tranh rồi mang về nhà cất đi đấy.
Nhưng mà Mạc Hoài lại gác bút lên giá, “Không có hứng không vẽ nổi.”
Khóe miệng lão Tề không xụ xuống, anh vẫn là một người tùy hứng như vậy. Ông ta nhìn sắc mặt mịt mờ của Quách Chi Niên, cười haha, cảm khái: “Mạc Hoài và Quách Chi Niên đều là hạt giống tốt, người trẻ tuổi trong thiên hạ, đúng là tốt quá.”
Quách Chi Niên thu lại đen tối trong mắt, cười lạnh, “Đúng vậy, không phục cũng không được.”
“Mạc tiên sinh, anh có thể dạy tôi vẽ những nét này chút được không?” Quách Nhã đứng rất gần, thân hình cao lớn của người đàn ông mang theo khí thế bức người đã khiến cô ta kinh hãi, nhưng không nhịn được muốn tới gần hơn.
Mạc Hoài cầm lấy khăn lông sạch sẽ lau tay, lông mày hướng lên, giọng nói mang theo ghét bỏ, “Đứng gần tôi quá đấy.”
Quách Nhã khựng lại, nhìn khoảng cách hai người còn cách cả một cánh tay, cô ta nghĩ đối phương thể hiện mình là người lịch sự nhắc nhở. Có chút thẹn thùng đến gần Mạc Hoài hơn, cô ta tự tin mà, “Đứng gần mới nhìn rõ.”
“Tôi nói, cách xa tôi ra.” Không hề để đối phương vào mắt, giọng nói Mạc Hoài lạnh nhạt, “Mùi nước hoa trêи người cô quá nồng. Hơn nữa, tôi không có thời gian chỉ dạy cô.”
Anh vừa nói ra thì khuông mặt lịch sự trắng nõn của Quách Nhã đã đỏ bừng, nổi giận không thôi, quần áo trang nhã thục nữ cũng không ngăn được mấy lời muốn mắng người, “Anh…” Không tin nổi là Mạc Hoài ghét bỏ cô ta vậy đó.
Tào Dương đứng bên cạnh im lặng nhìn thấu tất cả. Trước mặt Quách tiểu thư, rõ ràng đó là một đại mỹ nhân nhưng Hoài ca lại không hề thương hoa tiếc ngọc, anh khiến người ta không dám hít thở, thiếu chút nữa còn khóc lớn kìa. Lau mồ hôi lạnh xong, cậu chỉ cầu Quách Chi Niên bên kia không ghi hận muốn tính sổ sau là tốt lắm rồi.
Không bao lâu sau, Mạc Hoài và Tào Dương đi ra khỏi triển lãm. Gió bên ngoài rất lớn, gào thét thổi qua như lô cốt lạnh lẽo.
Tào Dương lạnh run cả vai, hít mũi, nhớ tới ai oán của Quách Nhã kia trong triển lãm, cậu nửa oán giận, nửa khuyên nhủ: “Hoài ca, chuyện là… Lần sau anh nói chuyện có thể uyển chuyển mềm mại chút được không?”
Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cậu.
Da đầu Tào Dương tê rần, tiếp tục nói: “Vừa nãy anh nói trắng ra như thế, mặt Quách Chi Niên và Quách Nhã đều đen xì.”
“Tôi không thích người phụ nữ khác tới gần mình.” Sau một lúc lâu, Mạc Hoài mới lên tiếng.
Anh đi phía trước, gió lạnh khiến tóc mái trêи trán lung lay, che đi ánh sáng trong mắt.
Tới gần một tí cũng không được.
Ngay sau đó, anh nghĩ tới những lần Ninh Mật Đường trốn tránh anh. ʍôиɠ mỏng nhấp nhẹ, anh chần chờ rồi mới nói ra: “Nếu như có một người trốn cậu mấy ngày, thì người đó có ý gì?”
“Hả? Có thể là không muốn gặp? Hoặc là cảm thấy không cần thiết phải gặp?” Tào Dương gãi đầu nói ra suy đoán.
Sắc mặt Mạc Hoài trầm xuống, “Giả như người đó bị giận đến phát khóc…”
“Trời, vậy thảm rồi, con gái là chúa mang thù đấy.” Còn chưa chờ Mạc Hoài nói hết câu, Tào Dương đã thốt ra tiếng. Trước kia có nghe nhân viên tạp vụ nói qua người đó quên ngày sinh nhật của bạn gái, bạn gái giận suốt nửa tháng, sau người kia phải dỗ rồi cầu xin thì bạn gái mới tha thứ.
Cằm tinh xảo của Mạc Hoài căng chặt, đuôi lông mày nhíu lại, “Nếu như đối phương, đối phương bảo phải gả đi, cậu bảo…”
Tào Dương cười xán lạn, “Chúc mừng, chúc mừng, là không yêu đó.”
Mặt Mạc Hoài hoàn toàn đen như đít nồi, bịt kín sương lạnh.
“A, Hoài ca, không phải anh nói Ninh tiểu thư chứ?”
Tào Dương chợt nhận ra. Cậu trộm liếc mắt nhìn Mạc Hoài một cái, ánh mắt chạm đến khuôn mặt tuấn tú kia, lạnh nhạt xa cách khiến cậu không nhịn được phải rùng mình.
Nuốt nước miếng làm động lực, người kia khiến cậu không thở nổi, Tào Dương bỏ thêm một câu: “Hoài ca, dù sao anh cũng phải nhỡ rõ, ngàn vạn lần đừng đắc tội với bạn gái, nếu không thì xong đời ngay đấy.”
Mạc Hoài mím chặt môi.
Lỡ đắc tội mất rồi.
“Cái gì, ông nhìn trúng?” Lão Tề khoát tay, rất kinh ngạc, “Không phải lão muốn giới thiệu Mạc Hoài với cháu gái mình đấy chứ?”
“Sao nào, không được à?” Lão Vu luôn thích Mạc Hoài, không chỉ nét vẽ chạm đến tim lão mà tính cách người trẻ kia cũng giống lão khi còn trẻ, so với mấy thằng cháu loi choi bất hiếu thì đại loại cũng do hợp mắt nhìn.
Lão Tề nhìn thoáng qua khí chất cường thế của Mạc Hoài, không nói cũng biết, với cái tính cách điêu ngoa của cháu ngoại lão Vu, ngoài cái mác sinh ra trong gia đình giàu thì chẳng thấy một ưu điểm nào cả.
Tào Dương đi phía sau mấy người kia thì âm thầm xem thường trong lòng, ngày đó Mạc Hoài đối xử với Ninh tiểu thư vừa khẩn trương vừa lo sợ như nào, không cần đoán cậu cũng biết suy nghĩ không thành hiện thực của hội lão Tề và lão Vu.
Triển lãm trang trí theo tong màu tươi tắn, mà những bức tranh treo trêи tường lại khá ít, tạo cảm giác đối lập đánh sâu vào thị giác người xem.
Mạc Hoài tỏ ra bình tĩnh khi nghe hai người thảo luận, lạnh lùng liếc qua, môi mỏng nhẹ hé, dứt khoát nói thẳng: “Tôi có bạn gái, đừng đặt chú ý lên tôi.”
Sự cơ trí trong mắt lão Tề hiện lên chút khác thường, ngay sau đó cười cười, “Nhìn cậu lạnh như băng thế này, tôi với lão Vu còn tưởng không có cô gái nào dám tới gần cậu.”
“Haizz, cháu ngoại tôi chậm một bước rồi.”
Lão Vu tỏ vẻ đáng tiếc, giây tiếp theo lại thay đổi sắc mặt, “Vậy cậu không thể làm cháu rể thì sau này vẽ tranh xong phải ưu tiên bán cho tôi đấy.”
Mạc Hoài không cảm thấy ông lão thường xuyên lải nhải này đáng ghét, anh nhàn nhạt lên tiếng: “Được.”
Ngoài cửa có mấy người đi đến.
“Lão Vu, lão Tề, ngại quá, tôi tới chậm.” Quách Chi Niên cười chào hỏi, sau đó nghiêng người nhường chỗ cho bóng dáng tinh tế phía sau, “Đây là cháu tôi, Quách Nhã.”
Chỉ thấy cách đó không xa, một cô gái mặc áo khoác màu vàng nhạt, dáng người yểu điệu, đoan trang khéo léo đi đến, “Chào Vu tiên sinh, chào Tề tiên sinh.” Cô ta có lễ chào hỏi, giọng nói trong như ngọc, êm tai đến dễ nghe.
“Nghe nói vừa rồi lại đạt giải quán quân sao?” Lão Tề cười đến hiền lành, “Khi nào mang tác phẩm đến cho tôi xem đây?”
Quách Nhã có đôi mắt hạnh động lòng người: “Tác phẩm trong kia đó ạ, nếu có thể nhận được nhận xét của mấy lão tiên sinh đây, là vinh hạnh của tôi rồi.”
“Mọi người xem, đứa nhỏ này khiêm tốn vậy đấy.” Quách Chi Niên lên tiếng, “Chúng ta đừng đứng đây, đi vào trong ngồi đi, gần đây Tiểu Nhã hoàn thành không ít tác phẩm đâu, chúng ta có thể nhận xét và thưởng thức chút chứ nhỉ, có ý kiến gì đều có thể góp ý, không gian để đứa nhỏ này tiến bộ còn rộng lắm.”
“Đi thôi, Mạc Hoài, chúng ta vào nhìn chút.” Thần sắc của lão Vu tươi tỉnh, ông ta đang tính toán có thể khiến Mạc Hoài vẽ ngẫu hứng một bức tranh không đây.
“Tiểu Nhã?” Quách Chi Niên nhìn đến biểu cảm sững sờ của cháu gái, nhịn không được gọi cô ta một tiếng.
“Dạ?”
Quách Nhã lập tức bừng tỉnh, gương mặt nhã nhặn lịch sự hơi đỏ lên, “Vâng.”
Trung tâm triển lãm có tranh ở nhiều chủ đề khác nhau, chủ yếu lấy các nước làm chủ.
“Đây là bức , mùa đông năm kia tôi hoàn thành nó.” Quách Nhã nói chậm rãi, không nhanh không vội, nhẫn nại giới thiệu tác phẩm mình vẽ, ánh mắt cô ta dừng ở dáng người cao dài của Mạc Hoài, “Tác phẩm của tôi tương đối đơn giản, mọi người cảm thấy bức tranh này có gì cần sửa không, mong được chỉ dạy nhiều.”
“Tôi thấy cũng không tồi đâu.” Lão Tề cầm ba toong, đứng trước chú thích của bức tranh.
Quách Chi Niên lắc đầu, cười đến bất đắc dĩ, “Đứa nhỏ Tiểu Nhã này vì bức tranh này mà giữa ngày đông còn cố ý bay ra nước ngoài lấy cảnh, cũng coi như là hết mình.”
Lão Vu sờ bộ râu dài trêи cằm, không phát biểu ý kiến gì, còn quay đầu nhìn Mạc Hoài đứng bên cạnh, “Cậu có ý kiến gì về bức tranh này không?”
Khắp triển lãm giăng đèn vàng tỏa ánh sáng ấm áp.
Gương mặt thanh tú của Mạc Hoài dưới ánh đèn càng lộ rõ nhưng góc cạnh thâm thúy. Anh nhìn bức tranh trước mặt vài lần, lãnh đạm lên tiếng: “Quá nhiều nét vẽ, hoa thì không có gì đặc sắc, sắp xếp nhiều, tranh không có hồn.”
Lời anh vừa nói khiến tất cả mọi thứ xung quanh yên tĩnh lại.
Mỗi câu Mạc Hoài nói ra đều khiến Quách Nhã biểu lộ sắc mặt khó coi hơn, nghe được ý cuối cùng thì khóe miệng muốn cười cũng không nổi. Cô ta không ngờ đối phương lại nói trắng ra như thế, không lưu tình chút nào.
“Khụ khụ, Mạc Hoài tương đối trẻ tuổi, nói chuyện không quá để ý, sẽ không quanh co lòng vòng, như vậy không tốt rồi, không tốt đâu.” Lão Vu nhỏ giọng mắng, bộ râu trắng run run, tinh thần sảng kɧօáϊ và vui mừng không thôi. Quả nhiên, có Mạc Hoài hiểu lão thôi, lời nào nói ra cũng không cho người ta lối thoát.
Gương mặt chữ Điền của Quách Chi Niên nghiêm túc, mày xếp nếp nhăn lại, ánh mắt sắc bén dừng trêи người Mạc Hoài, “Tiểu Nhã đã theo tôi nên tôi nhìn những nét vẽ này rất quen thuộc, dù cậu nói nét vẽ có nhiều vấn đề, nhưng với vài nét vẽ như này cũng đâu thể thể hiện nhiều vậy.”
Ánh mắt Quách Nhã vẫn nhìn Mạc Hoài, có chút tủi thân, trước kia cô ta gặp được nhiều người đều khen và theo đuổi cô ta, đây là lần đầu tiên có người dùng lời nói tàn nhẫn như vậy để phê bình tác phẩm cô ta vẽ.
“Vẽ ít nét cũng có thể bày tỏ hết được việc không biết vẽ đấy.” Mạc Hoài phản bác.
Nhìn thấy biểu cảm cao ngạo của Mạc Hoài, lão Vu âm trầm cười trộm, thằng nhóc này có cái tính nết cao ngạo gì đâu, đã thế còn vô tình. Vừa rồi anh còn nói mình có bạn gái? Không biết cô gái kia làm sao có thể chịu được thằng nhóc này.
“Ý của cậu là cậu có thể ư?” Ánh mắt Quách Chi Niên trầm xuống, đây là lần đầu tiên ông ta gặp được hậu bối kiêu ngạo như vậy.
Mạc Hoài bình tĩnh hừ một tiếng.
Mấy người đứng trước cái bàn trong phòng nghĩ yên tĩnh theo dõi.
Chỉ thấy Mạc Hoài cầm bút, ngưng thần suy nghĩ, ngòi bút bắt đầu chạm lên giấy vẽ những nét vẽ đầu tiên. Mực tàu phác họa trêи nên giấy trắng như hoa nở, nét vẽ nhẹ cong, với số nét bút ít ỏi, một đóa mẫu đơn đẹp rạng ngời xuất hiện.
“Rõ ràng chỉ bằng vài nét bút, vì sao…” Bức tranh này như có linh hồn, giống hệt bông hoa tươi.
Quách Nhã nhìn tranh, tỏ ra khϊế͙p͙ sợ.
Trước đấy chú đã nói lúc thi vẽ tranh thua một người tên Mạc Hoài, lúc ấy cô ta còn cảm thấy đối phương thắng do ăn may, không ngờ anh có thực lực là sự thật.
“Mạc Hoài, cậu vẽ tiếp đi, đừng dừng bút chứ.”
Giữa đám người này có lão Vu là vui nhất, ông ta còn đang chờ Mạc Hoài hoàn thành bức tranh rồi mang về nhà cất đi đấy.
Nhưng mà Mạc Hoài lại gác bút lên giá, “Không có hứng không vẽ nổi.”
Khóe miệng lão Tề không xụ xuống, anh vẫn là một người tùy hứng như vậy. Ông ta nhìn sắc mặt mịt mờ của Quách Chi Niên, cười haha, cảm khái: “Mạc Hoài và Quách Chi Niên đều là hạt giống tốt, người trẻ tuổi trong thiên hạ, đúng là tốt quá.”
Quách Chi Niên thu lại đen tối trong mắt, cười lạnh, “Đúng vậy, không phục cũng không được.”
“Mạc tiên sinh, anh có thể dạy tôi vẽ những nét này chút được không?” Quách Nhã đứng rất gần, thân hình cao lớn của người đàn ông mang theo khí thế bức người đã khiến cô ta kinh hãi, nhưng không nhịn được muốn tới gần hơn.
Mạc Hoài cầm lấy khăn lông sạch sẽ lau tay, lông mày hướng lên, giọng nói mang theo ghét bỏ, “Đứng gần tôi quá đấy.”
Quách Nhã khựng lại, nhìn khoảng cách hai người còn cách cả một cánh tay, cô ta nghĩ đối phương thể hiện mình là người lịch sự nhắc nhở. Có chút thẹn thùng đến gần Mạc Hoài hơn, cô ta tự tin mà, “Đứng gần mới nhìn rõ.”
“Tôi nói, cách xa tôi ra.” Không hề để đối phương vào mắt, giọng nói Mạc Hoài lạnh nhạt, “Mùi nước hoa trêи người cô quá nồng. Hơn nữa, tôi không có thời gian chỉ dạy cô.”
Anh vừa nói ra thì khuông mặt lịch sự trắng nõn của Quách Nhã đã đỏ bừng, nổi giận không thôi, quần áo trang nhã thục nữ cũng không ngăn được mấy lời muốn mắng người, “Anh…” Không tin nổi là Mạc Hoài ghét bỏ cô ta vậy đó.
Tào Dương đứng bên cạnh im lặng nhìn thấu tất cả. Trước mặt Quách tiểu thư, rõ ràng đó là một đại mỹ nhân nhưng Hoài ca lại không hề thương hoa tiếc ngọc, anh khiến người ta không dám hít thở, thiếu chút nữa còn khóc lớn kìa. Lau mồ hôi lạnh xong, cậu chỉ cầu Quách Chi Niên bên kia không ghi hận muốn tính sổ sau là tốt lắm rồi.
Không bao lâu sau, Mạc Hoài và Tào Dương đi ra khỏi triển lãm. Gió bên ngoài rất lớn, gào thét thổi qua như lô cốt lạnh lẽo.
Tào Dương lạnh run cả vai, hít mũi, nhớ tới ai oán của Quách Nhã kia trong triển lãm, cậu nửa oán giận, nửa khuyên nhủ: “Hoài ca, chuyện là… Lần sau anh nói chuyện có thể uyển chuyển mềm mại chút được không?”
Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cậu.
Da đầu Tào Dương tê rần, tiếp tục nói: “Vừa nãy anh nói trắng ra như thế, mặt Quách Chi Niên và Quách Nhã đều đen xì.”
“Tôi không thích người phụ nữ khác tới gần mình.” Sau một lúc lâu, Mạc Hoài mới lên tiếng.
Anh đi phía trước, gió lạnh khiến tóc mái trêи trán lung lay, che đi ánh sáng trong mắt.
Tới gần một tí cũng không được.
Ngay sau đó, anh nghĩ tới những lần Ninh Mật Đường trốn tránh anh. ʍôиɠ mỏng nhấp nhẹ, anh chần chờ rồi mới nói ra: “Nếu như có một người trốn cậu mấy ngày, thì người đó có ý gì?”
“Hả? Có thể là không muốn gặp? Hoặc là cảm thấy không cần thiết phải gặp?” Tào Dương gãi đầu nói ra suy đoán.
Sắc mặt Mạc Hoài trầm xuống, “Giả như người đó bị giận đến phát khóc…”
“Trời, vậy thảm rồi, con gái là chúa mang thù đấy.” Còn chưa chờ Mạc Hoài nói hết câu, Tào Dương đã thốt ra tiếng. Trước kia có nghe nhân viên tạp vụ nói qua người đó quên ngày sinh nhật của bạn gái, bạn gái giận suốt nửa tháng, sau người kia phải dỗ rồi cầu xin thì bạn gái mới tha thứ.
Cằm tinh xảo của Mạc Hoài căng chặt, đuôi lông mày nhíu lại, “Nếu như đối phương, đối phương bảo phải gả đi, cậu bảo…”
Tào Dương cười xán lạn, “Chúc mừng, chúc mừng, là không yêu đó.”
Mặt Mạc Hoài hoàn toàn đen như đít nồi, bịt kín sương lạnh.
“A, Hoài ca, không phải anh nói Ninh tiểu thư chứ?”
Tào Dương chợt nhận ra. Cậu trộm liếc mắt nhìn Mạc Hoài một cái, ánh mắt chạm đến khuôn mặt tuấn tú kia, lạnh nhạt xa cách khiến cậu không nhịn được phải rùng mình.
Nuốt nước miếng làm động lực, người kia khiến cậu không thở nổi, Tào Dương bỏ thêm một câu: “Hoài ca, dù sao anh cũng phải nhỡ rõ, ngàn vạn lần đừng đắc tội với bạn gái, nếu không thì xong đời ngay đấy.”
Mạc Hoài mím chặt môi.
Lỡ đắc tội mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.