Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp

Chương 30: Không ai có thể bắt nạt A Hoài của tôi

Mỹ Nhân Vô Sương

17/12/2020

Ánh thái dương dần ló rạng trong buổi sáng đầu đông, tia nắng rơi rụng trêи từng con phố, sau lại ẩn sau cơn gió lạnh.

Mạc Hoài xoay người, nhìn thoáng qua phía sau, tay run lên, di động thiếu chút đã rơi xuống đất.

“Đường Đường?”

Trêи gương mặt tuấn tú đầu tiên là kinh hỉ, sau đó là hoảng loạn vì lời nói dối bị vạch trần.

Tào Dương chỉ cảm thấy trước mặt có một cơn gió thổi qua, anh ta kinh ngạc, chỉ thấy Mạc Hoài sốt ruột đi tới phía cô gái xinh đẹp kia, bước chân cực nhanh, bản mặt tuấn tú luôn lạnh lùng nghiêm túc giờ chỉ toàn là bất an.

Đứng trước mặt Ninh Mật Đường, Mạc Hoài mang theo cả một thân lạnh toát, trong mắt lại chứa đầy bất an cùng hoảng loạn, giọng nói thấp đến cực điểm: “Đường Đường, em… Em sao lại ở đây?”

Anh sợ, Đường Đường phát hiện ra anh nói dối rồi.

Ninh Mật Đường không nói gì, cô nhìn người đàn ông trước mặt, môi mỏng nhấp vội, đôi mắt thuần khiết sáng trong đen láy, trong đó đều là ảnh ngược của cô, mặt mày sạch sẽ đầy thấp thỏm.

Bầu không khí xung quanh như ngưng đọng, đã lạnh còn lạnh hơn.

“Đường Đường.”

Mạc Hoài sốt ruột: “Anh… Anh không cố ý lừa gạt em, em đừng giận.”

Thần sắc Ninh Mật Đường bình tĩnh: “Em không giận.”

“Anh thật sự không cố ý lừa em.”

Mạc Hoài không yên tâm, ánh mắt anh nhìn cô đầy trông mong, tóc mái trêи trán bị gió lạnh thổi đến tán loạn lại có vài phần bướng bỉnh, anh giải thích: “Anh… Anh chỉ muốn kiếm tiền cho em, Đường Đường, đừng giận anh, được không?”

Cái gì anh cũng không sợ, chỉ sợ Đường Đường nổi giận nói không cần anh.

“Em thật sự không giận đâu.” Ninh Mật Đường tiến lên một bước, kéo tay anh, trời đông giá rét, vốn là đôi bàn tay không có nhiệt độ, lúc này lại càng thêm lạnh. Cô cất tiếng, trấn an anh: “A Hoài, em chỉ đến xem anh làm công việc gì thôi, muốn biết anh có thể thích ứng hay không.”

Nhìn bàn tay lớn của mình được bàn tay non mềm ấm áp của cô nắm lấy, nhiệt độ ấm áp đó chạy dọc toàn thân, chút bất an trong lòng Mạc Hoài cũng giảm bớt, môi mỏng bị gió lạnh thổi trở nên trắng dã, khóe miệng anh hơi nhếch: “Đường Đường, em thật tốt.” Anh không nghĩ rằng, anh nói dối như vậy mà Đường Đường cũng không tức giận, lại còn dịu dàng quan tâm anh, Đường Đường của anh thật tốt.

Ngay sau đó, hai mắt Mạc Hoài sáng quắc nhìn Ninh Mật Đường, bàn tay đổi ngược, nắm lấy tay cô: “Đường Đường, anh xin lỗi, là anh không đúng, anh không nên lừa em.” Anh tự trách bản thân mình: “Đã làm em lo lắng rồi.”

Dáng vẻ thành thật xin lỗi của anh làm lòng Ninh Mật Đường bỗng dưng mềm nhũn. Cô cười cười, vươn tay sờ đầu anh, tay nhỏ mà động tác lại nhẹ nhàng, giúp anh vuốt lại tóc mái tán loạn trêи trán: “A Hoài, bạn gái lo lắng cho bạn trai là chuyện bình thường, anh không cần tự trách bản thân mình.”

“Nhưng anh có lỗi.”

“Là anh không tốt, là anh sai.”

“Đường Đường, về sau dù bất cứ chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ không lừa dối em.”

Mạc Hoài quá khẩn trương, quá để ý, mới có thể nơm nớp lo sợ, một chút gió thổi cỏ lay đều có thể khiến anh bất an.

Ninh Mật Đường không thay đổi nổi suy nghĩ của anh, nhanh chóng nhảy sang vấn đề khác, ánh mắt cô hướng về phía người có thần sắc khϊế͙p͙ sợ kia, hỏi: “Đây là đồng nghiệp của anh à?”

Mạc Hoài tùy ý liếc người đứng bên kia, gật gật đầu: “Ừ, tên cậu ta là Tào Dương.”

Ninh Mật Đường đi tới, chào hỏi: “Xin chào, tôi là bạn gái Mạc Hoài, tên Ninh Mật Đường, thời gian qua cảm ơn anh đã chiếu cố Mạc Hoài.” Quá thần kỳ, A Hoài nhà cô thế mà cũng có đồng nghiệp.

Tào Dương hoàn hồn, đôi mắt liếc Ninh Mật Đường rồi nhanh chóng thay đổi, nhìn càng gần càng thấy đẹp. “À… cô… xin chào, đừng nói khách khí vậy chứ, tôi mới là người phải cảm tạ Hoài ca đã chiếu cố tôi mỗi ngày mới đúng.”

Mạc Hoài nắm tay Ninh Mật Đường, đoạt lại sự chú ý: “Đường Đường, em không cần cảm ơn cậu ta, cậu ta nói không sai đâu, ngày thường đều là anh chiếu cố cậu ta đó.”



Sợ Ninh Mật Đường không tin, Mạc Hoài lại nói tiếp: “Anh rất lợi hại nhé, hoàn toàn không cần người khác giúp đâu.” Mắt đen láy nhìn Ninh Mật Đường, bên trong lập lòe đầy kiêu ngạo.

Ninh Mật Đường bật cười, tay nhỏ của cô bị anh nắm, cô dùng đầu ngón tay cọ cọ lòng bàn tay anh: “Em biết mà.”

Tào Dương đứng một bên cạn lời, vẻ mặt bày tỏ anh ta biết sẽ như vậy mà, thiếu chút nữa còn muốn trợn mắt lên đấy. Anh ta cảm thấy người trước mặt này, đem mặt đến gần bạn gái, cười đến ngượng ngùng lại nhộn nhạo, cầu khen ngợi, cầu tâm sự trấn an, cầu được sờ, đằng sau còn có một cái đuôi to, hoàn chỉnh dáng vẻ của một trung khuyển chuyên làm nũng.

Đám công nhân khuân vác ra ra vào vào, rất nhanh tất cả mọi người đều biết Mạc Hoài có bạn gái tới thăm, không chỉ có tính cách dịu dàng săn sóc, còn lớn lên mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp đến động lòng người.

Mạc Hoài không vui, đem người mình che chắn toàn bộ Ninh Mật Đường ở đằng sau, ngăn cản ánh mắt tò mò đánh giá của người khác.

“Đường Đường, anh cùng em đi dạo chút nhé?” Anh mới không muốn những người khác nhìn Đường Đường của mình đâu.

“Anh còn phải làm mà.” Ninh Mật Đường lắc đầu: “Em ở đây chờ, giữa trưa anh được nghỉ trưa không?”

“Có. Nhưng anh không muốn em đứng chỗ này, nơi này gió thổi lớn, hơn nữa anh không yên tâm về em.” Mạc Hoài uể oải nói.

Ninh Mật Đường nghi hoặc nhìn anh.

Mạc Hoài trừng mắt nhìn những công nhân khuân vác đang nhìn trộm Ninh Mật Đường, ảo não nỏi: “Bọn họ nãy giờ cứ nhìn em.” Ngôn từ hùng hồn, thần sắc nghiêm túc: “Đường Đường, những người đàn ông khác đều không phải thứ tốt lành gì, anh phải bảo vệ em cho tốt mới được.”

Không phải thứ tốt số một, Tào Dương, thật sự không nhịn nổi, mắt anh ta trợn trắng, nghĩ không chừng Mạc Hoài ở trước mặt bạn gái, à không trêи toàn thế giới này đàn ông chỉ có mình anh tốt, cũng không biết lấy tự tin ở đâu ra nữa.

Nhưng mà giây tiếp theo, rốt cuộc cậu ta cũng biết Mạc Hoài lấy tự tin ở đâu ra rồi.

Chỉ thấy Ninh Mật Đường gật đầu phối hợp, giọng nói dịu dàng như nước, dễ nghe vô cùng: “Ừ, em biết A Hoài của em là tốt nhất.”

Mà Mạc Hoài ở đối diện, khóe môi đã cao nhếch lên tận trời, lúm đồng tiền trêи mặt thoắt ẩn thoắt hiện, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn chọc một cái.

Lúc nghỉ trưa, tất cả mọi người đều đi ăn cơm.

Ninh Mật Đường cùng Tào Dương có lời muốn nói, còn Mạc Hoài đứng bên cạnh xe tải chờ.

“Ngại quá, làm tốn mất thời gian ăn cơm của anh.”

Mặt Tào Dương hơi đỏ, anh ta sờ đầu: “Ninh Mật Đường đừng khách khí.”

Ninh Mật Đường nhìn thoáng qua thân ảnh cao lớn, đối phương bày ra khuôn mặt đầy ủy khuất mà nhìn về bên này, cô cười cười, mở miệng: “Tôi muốn biết về công việc của Mạc Hoài một chút, anh ấy có phải rất khó ở chung với người khác hay không?” Giọng cô uyển chuyển: “Hôm nay tôi thấy, hình như lượng công việc quá nhiều thì phải.”

Tào Dương thoáng cái đã hiểu ý tứ của Ninh Mật Đường, anh ta giải thích: “Hoài ca thoạt nhìn tương đối lạnh nhạt, rất ít khi cùng những người khác nói chuyện. Mọi người thật ra cũng không dám xa lanh ánh ấy, đều ngầm hiểu lòng nhau, không để bụng gì cả. Mà đúng là công việc của Hoài ca lớn hơn những người khác rất nhiều.”

Nói đến đây, Tào Dương thay đổi ngữ khí, anh ta tận tình khuyên nhủ: “Ninh tiểu thư, cô cần khuyên nhủ Hoài ca đấy, anh ấy hiện tại mỗi ngày đều làm công việc của ba người, tuy rằng thể lực tốt, nhưng là thân thể không phải người máy hay robot, thời gian dài sau này có thể vì vất vả mà sinh bệnh mất.”

“Anh ấy làm lượng công việc của ba người?” Ninh Mật Đường sửng sốt: “Vì sao?”

Tào Dương nhìn Ninh Mật Đường, lại nhớ tới mỗi lần Mạc Hoài nói về bạn gái đều là một bộ mặt tràn ngập si mê, kiêu ngạo, ánh mắt vui mừng, anh ta lúc ấy còn không cho là đúng, hiện tại nghĩ, rốt cuộc cũng hiểu.

“Hoài ca tự mình đề nghị với ông chủ như vậy, anh ấy nói, muốn kiếm nhiều tiền mua quà cho cô.”

Ninh Mật Đường chấn kinh.

Trái tim không đề phòng mà bị đánh một cái thật mạnh, đau tận sâu tâm can.

Tiếp đó, Tào Dương lại mang hết sự tình Mạc Hoài làm thế nào tìm được việc, tiền lương nhiều ít ra sao đều nói cho Ninh Mật Đường.

Bây giờ Ninh Mật Đường mới phát hiện, Mạc Hoài ở nơi cô không nhìn tới đã chịu nhiều khổ cực đến thế nào, trong lòng khó chịu, nhưng là giờ cô rất đau, đầu óc quay cuồng, chuyện này đã đem trái tim cô chìm xuống đáy cốc.



Thấy hai người nói chuyện xong, Mạc Hoài chạy nhanh tới, đón nhận bàn tay mềm mại non mịn của Ninh Mật Đường, ánh mắt mười phần bất mãn trừng Tào Dương một cái.

Cả người Tào Dương run lên, ngượng ngùng gãi đầu, mười phần xem nhẹ ánh mắt kia: “Cái kia… Không làm phiền hai người nữa, tôi tìm người cùng đi ăn cơm.” Nói xong, cũng không đợi Ninh Mật Đường giữ lại, xoay người chạy xa.

“Đường Đường, chúng ta kệ cậu ta đi, em đói bụng không? Muốn ăn gì?” Mạc Hoài nghiêng mặt đến, đoạt lại sự chú ý từ cô, ánh mắt sáng quắc.

Ninh Mật Đường lại nhớ tới lời Tào Dương nói, trong lòng dịu dàng như nước, cô hôn lên mặt Mạc Hoài một cái: “Gì em cũng ăn được.”

Tâm tình Mạc Hoài liền nhốn nháo cả lên, anh cảm thấy, thứ mà Ninh Mật Đường muốn ăn bây giờ chính là anh đây, anh cam tâm tình nguyện.

Trong nhà ăn, Ninh Mật Đường cùng Mạc Hoài ngồi trong góc, bên cạnh có một cái bồn hoa, như thể che chắn cả nửa không gian cho họ.

Ninh Mật Đường thay Mạc Hoài gọi một cốc nước nóng, không phải để anh uống mà là dùng để làm ấm tay, nhìn đôi tay tái nhợt không chút máu đầy lạnh lẽo này, dù chỉ lướt qua cô cũng thấy đau lòng.

Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng cầm lấy thân cốc, cảm nhận được trong lòng bàn tay là ấm áp, đôi mắt Mạc Hoài như chứa cả bầu trời sao, lẳng lặng nhìn Ninh Mật Đường, ánh mắt nóng bỏng. Đây là Đường Đường giúp anh gọi trà sữa nóng, rất ấm rất ấm.

“A Hoài.”

“Ơi?”

“A Hoài.”

“Ơi?” Mạc Hoài vui mừng một lần nữa đáp lại, anh thích nhất là Đường Đường dùng loại âm thanh này gọi tên mình “A Hoài”, anh căn bản không thể nào chống cự nổi.

“A Hoài, công việc này, anh có thấy vất vả không?” Hàng lông mi dài của cô hơi run rẩy. Cô nghe Tào Dương nói, A Hoài của cô mỗi ngày đều dọn nhiều vật nặng khủng khϊế͙p͙, mà tiền lương lại chỉ có thể lấy 100 tệ một ngày, nghĩ vậy, trong lòng lại càng khó chịu hơn.

Mạc Hoài lắc đầu: “Không vất vả.” Anh hơi do dự: “Đường Đường, có phải em không thích anh làm công nhân khuân vác không?” Anh chần chờ.

Nếu Đường Đường thật sự không thích, anh sẽ xin nghỉ việc, không làm nữa.

“Không phải.”

Trong mắt đen nhánh của cô, toàn bộ ấm áp đều dành cho anh: “Em muốn nói với anh, phải tự bảo vệ lấy mình.” Giọng cô nhẹ như gió, chậm rãi lại êm tai.

“Dù anh làm bất cứ công việc gì, chỉ cần anh muốn làm, anh vui mừng, em đều ủng hộ anh.”

“Nhưng mà, nếu công việc có vất vả, anh không vui, bị người ta bắt nạt, anh có thể nói với em, em có thể chống lưng cho anh. Bởi vì, bất cứ ai cũng không được bắt nạt A Hoài của em.”

“Hơn nữa, còn có điều này em muốn trịnh trọng nói với anh, dù là quà gì, đều không tốt bằng chính anh, có anh là được rồi.”

Đôi mắt anh chứa đầy xuân sắc, so với sóng ngầm còn mạnh mẽ hơn. Anh rõ ràng không uống chút trà sữa nào, vậy mà trong lòng giờ đây đều là ngọt ngào cả.

Mạc Hoài lúc này mới phát hiện, Đường Đường của anh nói lời âu yếm có thể ngọt đến thế, ngọt sâu tận tim tận phổi.

Thời gian ăn cơm trưa ấm áp, mà buổi chiều Mạc Hoài còn phải làm việc, Ninh Mật Đường không muốn quấy rầy anh làm việc, liền rời đi.

Đi trêи đường, lúc rẽ vào khúc ngoặt, Ninh Mật Đường vừa vặn gặp một cụ bà đẩy xe tới. Cô tranh thủ chạy tới giúp đỡ.

“Ai nha, tiểu cô nương, cháu tốt quá, cảm ơn, cảm ơn.”

Gương mặt đầy nếp nhăn của cụ bà tươi cười như hoa nở.

“Không cần khách khí ạ.” Khóe miệng Ninh Mật Đường chứa nụ cười nhàn nhạt nhưng lại gần gũi, hàng mày nhíu lại, cô ngửi được hơi thở nguy hiểm trêи người cụ bà, lại còn là loại nguy hiểm chết người.

Suy nghĩ thoáng qua, nhìn theo bóng dáng tập tễnh đẩy xe, Ninh Mật Đường đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook