Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp

Chương 4: Người đàn ông trần trụi

Mỹ Nhân Vô Sương

17/12/2020

Sáng sớm ngày mưa, bầu trời xám xịt ảm đạm tràn ngập sương mù, mưa vẫn rơi rả rích như thể cả thế giới bị bao phủ bởi khói sương vậy.

Tiếng chuông báo thức từ di động vang lên liên tục trong phòng, cho đến khi được một ngón tay trắng nõn mềm mại chạm vào thì tiếng chuông mới dừng lại.

Ninh Mật Đường nhìn qua, đã tám giờ sáng rồi, cô lại nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn xám xịt.

Lúc này di động lại đổ chuông, nhưng lần này là tiếng chuông báo có cuộc gọi đến.

“Từ Từ đấy à.”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh hỗn loạn, Tưởng Từ Từ ngây ra một lúc mới hoàn hồn: “Mật Đường, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Ninh Mật Đường giật mình, lập tức ngồi dậy, buồn ngủ trong nháy mắt biến tan: “Xảy ra chuyện gì?”

Tiếng nói của Tưởng Từ Từ rõ ràng là kinh hoảng, lại hơi chói tai: “Thi thể ở trong quan tài ngọc… Thì là…xác ướp biến mất rồi.”

“Cái gì?”

Bàn tay cầm di động của Ninh Mật Đường siết chặt, đầu ong ong, trong đầu lại hiện lên một màn ban đêm hôm qua, thân ảnh bọc băng vải trắng. Cô lắc đầu, hẳn là nằm mơ, không thì làm gì có chuyện giờ này vẫn bình yên nằm trêи giường mà ngủ đến hừng đông chứ.

“Ngoài không thấy xác ướp ra còn có đồ vật gì bị mất không?” Chắc là không có ai đi trộm thi thể đâu nhỉ, Ninh Mật Đường bình tĩnh phân tích: “Nếu thật là bị trộm thì trường bào ngọc bích vàng kia có phải cực kì đáng giá không?”

Tưởng Từ Từ cũng không quá rõ sự tình, chuyện xác ướp biến mất cũng là chú của cô ấy gọi điện nói chuyện cùng đồng nghiệp nên cô ấy nghe lỏm được. “Mình cũng không biết chi tiết lắm, bọn họ đang điều tra rồi, chờ khi biết được ngọn nguồn mình sẽ nói cho cậu.”

“Ừ được.”

Ninh Mật Đường nhớ lại giấc mơ tối hôm qua, lại liên tưởng đến lời nói của Tưởng Từ Từ, trong lòng có điểm bất an. Ngồi ngây ngốc ra một lúc cô mới rời giường đi rửa mặt.

Toilet là phòng ở bên ngoài, Ninh Mật Đường vừa mới mở cửa đã phát hiện trêи hành lang đều là vết nước đọng lại.

Cô nhớ rõ ràng tối hôm qua đã đóng cửa sổ cẩn thận rồi mà, nước mưa làm sao lại có thể hắt vào được, còn làm ướt luôn cả hành lang chứ?

Đôi lông mày xinh đẹp của Ninh Mật Đường nhíu chặt, đôi môi hồng nhấp một cái. Đi tới cuối hành lang, đến chỗ rẽ, cảnh tượng không thể tin nổi lại xuất hiện trước mắt.

Con người đen bóng trong đôi mắt trừng lớn đến tận cùng, Ninh Mật Đường không thể tưởng tượng nổi mà nhìn kĩ hơn, giấc mơ ban ngày này cũng không khác với giấc mơ ban đêm là mấy, so với ban đêm lại càng rõ ràng hơn.

Nếu có thể nói gì đó, giờ khắc này cô càng mong chính mình lại ngất đi.

Cơ thể quấn băng trắng kia lại xuất hiện trong nhà cô, hơn nữa còn tự nhiên mà đứng thẳng tắp trước cửa sổ, hình như cô lại thấy quỷ rồi!

Xác ướp đứng bên cửa sổ nhìn về phía Ninh Mật Đường, băng vải trắng bọc kín chỉ lộ ra đôi mắt đen kịt, không có sắc thái, cảm xúc, ánh mắt rơi xuống người cô mang theo một cỗ lạnh băng làm cô ớn lạnh.

Chờ một lúc, xác ướp động đậy, hắn tay chân cứng đờ mà đi về phía Ninh Mật Đường, một ít băng vải bị kéo trêи mặt đất, bất cứ nơi nào mà hắn đi qua cũng đều để lại những giọt nước chảy nhỏ giọt.

“Ngươi đừng có tới đây.”

Cả người Ninh Mật Đường tràn ngập kinh hoảng, tay chân cứng đờ, thực sự ngay lúc này xuất hiện trước mặt cô chính là một xác chết được hồi sinh, tử thi sống dậy.

Nhìn xác ướp càng ngày càng đến gần mình, cô tùy tiện lấy được cây chổi đặt bên cạnh, dùng sức đi tới gần xác ướp đó, gõ một phát.

“Bang!” Cây chổi đứt làm đôi.

Tay Ninh Mật Đường không ngừng run rẩy, nhìn bàn tay mình chỉ còn lại một nửa cán chổi, cả người đều thấy không ổn.

“Ngươi muốn làm gì?” Ninh Mật Đường tạm bỏ qua sợ hãi, giọng nói chưa bao giờ run rẩy đến thế.

Xác ướp kia không phát ra chút thanh âm nào, thân ảnh cao lớn bước đến trước mặt Ninh Mật Đường, mang theo sự độc đoán, hùng vĩ, như thể người này được sinh ra với khí phách không tưởng, bao bọc lấy áp suất làm người ta khó thở.

Cô nhìn hắn không chớp mắt.

Hô hấp không ngừng gấp gáp, tim đập nhanh không biết thêm bao nhiêu nhịp, lại thấy xác ướp kia di động.

Cơ thể cứng đờ, cô nín thở, trơ mắt nhìn xác ướp thong thả vươn một bàn tay, trực tiếp bắt lấy cổ tay cô. Bàn tay kia lạnh băng, không hề có nhiệt độ xúc cảm khiến cô trong nháy mắt da gà dựng thẳng đứng.

Ninh Mật Đường nhịn xuống cảm giác muốn hất tay đối phương, thấp giọng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Xác ướp vẫn như cũ không phát ra bất cứ âm thanh nào, cũng không nhìn cô, nâng ngón tay bị thương của Ninh Mật Đương lên miệng hắn ngậm vào.



“Không thể ăn đâu.” Ninh Mật Đường ngăn cản.

Ngón trỏ trắng nõn đến tinh tế bị xác ướp đưa vào trong miệng, ʍút̼ vào.

Đầu ngón tay của Ninh Mật Đường hơi đau nhức, cô tưởng sẽ bị cắn, đang muốn giãy giụa lại phát hiện cơn đau đó biến mất rồi. Tuy nhiên điều đó cũng không làm sự sợ hãi trong lòng cô tiêu tan, Ninh Mật Đường cảm giác được chất lỏng ở đầu ngón tay mình vẫn chảy không ngừng, chảy tới đâu đều bị xác ướp kia ʍút̼ đến đấy.

Đó là máu của cô!

Xác ướp hút máu người.

Ý thức cô giãy giụa, ngón tay không chút sứt mẻ nhưng lại đang nằm trong miệng xác ướp. Cô dùng chân đá hắn, nhưng bởi vì đang đi dép ở nhà cho nên khi đá vào người của xác ướp thì chính cô mới là người bị đau, đau đến cuộn tròn ngón chân lại.

Căn bản đây không phải là người, không đúng, hắn vốn dĩ cũng đâu phải người đâu.

Đây chính là một thi thể đông lạnh, một thi thể có thể di chuyển.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Ninh Mật Đường đã thử qua rất nhiều cách đều không có tác dụng, căn bản tránh không thoát, cũng chẳng lay động được cái xác ướp này. Có khi nào chờ tới khi cô mất máu quá nhiều mà chết đi thì xác ướp mới nhả cô ra.

Ninh Mật Đường rút ngón tay mình ra, đưa lên nhìn xem, ngón trỏ sạch sẽ trắng nõn như lúc ban đầu, mặt trêи cơ bản không có chút nước bọt nào, ngay cả vết thương hôm trước cũng đều không còn thấy nữa.

Kỳ quái, rõ ràng lúc nãy cô cảm nhận được xác ướp hút máu mình mà.

Quá sợ rằng cái xác ướp kia sẽ gây ra chuyện kỳ quái, Ninh Mật Đường lùi ra sau, lùi thẳng đến khi đụng tới bàn ăn bên cạnh, thuận tay cầm lấy con dao gọt hoa quả được đặt trêи đó.

Xác ướp kia lại chậm rãi đi về phía cô.

“Đừng có qua đây.” Ninh Mật Đường giơ dao về phía xác ướp, tự trấn định mình rồi uy hϊế͙p͙ nói: “Nếu không muốn lại quay về làm xác chết thì đừng có tới gần tôi.”

Đôi mắt đen kịt của xác ướp kia không chút dao động, động tác dưới chân vẫn không ngừng, một bước lại một bước, lưu lại không ít vệt nước trêи mặt đất.

Tròng đen trong mắt Ninh Mật Đường sửng sốt, con dao trêи tay vẫn vững vàng, mũi dao chĩa thẳng vào xác ướp, trơ mắt mà nhìn con dao đâm thẳng vào ngực của xác ướp.

Xác ướp cúi đầu nhìn con dao cắm trước ngực mình.

Ninh Mật Đường đẩy hắn ra, thân thể cao lớn lảo đảo. Nhìn xác ướp ngã xuống mặt đấy, cô hít sâu một hơi, mở cửa chạy chối chết.

Nhất thời cô không biết nên làm sao, quá mờ mịt, cô lại đi giết người! Không đúng, là đi giết chết một người đã chết.

***

Cửa phòng khách sạn nhanh chóng mở ra.

“Mật Đường, sao cậu lại tới đây?” Tưởng Từ Từ kinh ngạc hỏi: “Sắc mặt câu không tốt lắm, xảy ra chuyện gì à?”

“Từ Từ.”

Ninh Mật Đường thở dài, nhấp một ngụm trà nóng, trái tim đập điên cuồng bây giờ mới có thể hạ xuống. Cô mở miệng: “Chỗ kia, tìm thấy thi thể chưa?”

“Tạm thời chưa có gì, phải kiểm tra máy giám sát, bởi đêm qua mưa rền gió dữ nên máy theo dõi cũng bị phá hỏng, chẳng nhìn ra được gì.”

“Cậu đi cùng mình một chuyến đi, nhưng ngàn vạn lần đừng sợ bị dọa.” Ninh Mật Đường suy nghĩ kĩ, không biết nên nói với cô ấy như thế nào, thật sự quá kỳ quái.

Tưởng Từ Từ gãi đầu, không hiểu: “Đi đâu?”

“Nhà mình!”

Hai người bắt xe, đi tới dưới tầng nhà Ninh Mật Đường.

“Mật Đường, mình thấy cậu cả đường đi cứ như trêи mây vậy.” Tưởng Từ Từ chưa từng chứng kiến bạn tốt mình như vậy lần nào.

Ninh Mật Đường cũng không thể nói thêm gì cả: “Chờ lát nữa nhìn thấy cậu cũng không cần hoảng sợ.”

“Yên tâm đi, người chết bên trong cổ mộ nhiều như thế mình còn chẳng sợ, trừ khi là thi thể sống lại, bằng không thì chẳng gì có thể dọa đến mình.” Tưởng Từ Từ vỗ ngực, khẩu khí vài phần bảo đảm.

Nghe xong những lời này, vẻ mặt Ninh Mật Đường đúng là nháy mắt một lời khó nói hết.



Trước khi mở cửa, tay của Ninh Mật Đường đặt trêи tay nắm hơi run rẩy, cô quay đầu nhìn Tưởng Từ Từ.

“Mở cửa đi.” Tưởng Từ Từ không rõ nguyên do, thúc giục.

“Thôi để mình mở.”

Tay nắm vặn một cái, cửa chậm rãi mở ra.

Giây tiếp theo khi cánh cửa được mở ra, Tưởng Từ Từ kêu lên.

“Trời ạ!”

Ninh Mật Đường biết sẽ như vậy mà.

“Cậu đừng…” Cô ngẩng đầu nhìn, mấy lời an ủi muốn nói đột nhiên mắc ở cổ hỏng, hai mắt đen láy trừng lớn, đối với kinh hỉ trước mắt không dám nghĩ.

Tưởng Từ Từ che kín đôi mắt: “Mật Đường, mình biết mình cùng cậu là chị em tốt, nhưng mà…” Cô ấy nuốt nước miếng: “Nhưng loại phúc lợi này không cần cùng mình chia sẻ đâu.”

“Không phải…”

Ninh Mật Đường đối với chính mình cũng dại ra, những thứ bày ra trước mắt này thật sự không biết là nên nói thế nào: “Không phải như thế, cậu nghe mình nói đã.”

“Mình biết ý cậu rồi.” Tưởng Từ Từ hé một ngón tay tạo ra một khe hở, nhìn đến thân ảnh đang bước tới, lại lập tức đem ngón tay khép lại thật chặt.

“Mật Đường, mình cũng đã gặp qua, nhưng là loại thời điểm này, mình không quấy rầy hai người, mình đi trước nhé.” Một màn trước mắt này quá kϊƈɦ thích, Tưởng Từ Từ mặt đỏ bừng bừng mà xoay người chạy đi, biến mất.

“A, đừng đi, không phải như cậu thấy đâu…” Ninh Mật Đường vội vội càng vàng nhìn bóng dáng đã chạy xa, gần như chết lặng.

Cô không biết tại sao trong nhà mình lại có một người đàn ông thế này.

Chờ Ninh Mật Đường tỉnh táo, lần nữa xoay người thì cả người lại càng không tỉnh táo nổi. Bởi vì người đàn ông với thân thể trần trụi kia lại muốn chạy tới trước mặt cô, từ đầu đến chân nhìn không sót gì cả. Không tin được.

Ninh Mật Đường rời tầm mắt, nhịn không được mắng một câu: “Đồ biến thái, rốt cuộc anh là ai, làm thế nào vào được nhà tôi?”

Đối phương hoàn toàn không phản ứng.

Ánh mắt Ninh Mật Đường chạm tới đống băng vải trêи mặt đất, cô ngẩn người, tầm mắt lại nhìn đến người đàn ông trần trụi kia, không thể nào… Kia không phải là xác ướp đó đấy chứ?

Không phải là người chết rồi à? Làm sao lại…

Qua một đêm mưa, bầu trời chiều trong xanh sạch sẽ, rõ ràng buổi sáng vẫn còn ảm đạm, lúc này lại sáng như ngọc bích, dưới ánh nắng lại càng nổi bật hơn, tuy nhiên cô thì không ổn.

Ninh Mật Đường ngồi trêи sô pha nhìn xác ướp một tay lôi kéo cái khăn tắm, cô không thể không mở miệng nhắc nhở: “Không được tháo khăn xuống.” Đã nhắc đến lần thứ năm rồi đấy.

Xác ướp nghe ra được Ninh Mật Đường không vui, bàn tay to cũng ngoan ngoãn mà buông lỏng.

Cô biết được xác ướp sẽ không gây hại gì đến mình, hơn nữa còn cực kỳ nghe lời, Ninh Mật đường đã không còn sợ hãi nữa.

Lúc này cô mới chân chính đánh giá xác ướp, phát hiện ra người này lớn lên cũng đẹp trai đấy chứ. Các đặc điểm trêи khuôn mặt sáng sủa, lông mày sạch sẽ, mũi vừa cao vừa thẳng. Đôi môi mỏng sáng màu vô cùng hấp dẫn. Đặc biệt là đường nét xương hàm, mịn màng và thanh tú, ngoại trừ khuôn mặt hơi nhợt nhạt thì đây chính là một khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo đến khó hiểu.

Ánh mắt của Ninh Mật Đường di chuyển xuống, dừng lại ở khuôn ngực rắn chắc, cô không có thói quen nhìn vào dáng người của người khác phái, nhưng mà người trước mặt này, đường cong rõ ràng, cơ bụng săn chắc, rõ ràng là siêu phẩm.

Vừa nhìn đến phần bụng, lại lần nữa thấy tay của xác ướp lôi kéo khăn tắm màu trắng bọc dưới hạ thân.

Ninh Mật Đường lấy lại tinh thần, hơi ảo não, nói: “Nếu anh lại muốn đem khăn tắm cởi ra tôi liền đem băng vải quấn lại cho anh đấy.”

Ngay sau đó cô nhìn thấy xác ướp buông tay ra, hiển nhiên là nghe hiểu lời Ninh Mật Đường nói, trong đôi mắt đen chứa cả bầu trời sao kia thế mà lại thấy lộ ra vài phần ủy khuất, ba phần buồn buồn.

~Hết chương 4~

Lời tác giả:

Mật Đường (σ'д '): “Nếu còn cởi khăn tắm đừng trách em quấn băng lại.”

Xác ướp (╥_╥): “…”

Anh còn đang nghĩ cô muốn nhìn thấy cơ thể anh chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook