Chương 8
Lục Nhất Sa
15/10/2021
Khu vui chơi tập trung rất đông người, kể cả vào những ngày làm việc, dòng người cũng rất dày đặc.
Lục Kính thân cao chân dài, đi được mấy bước liền nhận ra bên người không có ai, quay đầu nhìn lại thì thấy Khương Thi bị đám người chen chúc phía sau, vẻ mặt bất lực.
Anh đi ngược dòng người, đưa tay về phía cô khẽ cong mắt, "Chị ơi, giữ chặt em."
Khương Thi kiễng chân lên giữ chặt, phải một lúc sau hai người mới ra khỏi đám đông.
"Có quá nhiều người." Đứng trên quảng trường Gạch Đỏ, Khương Thi cảm thán.
Quảng trường Gạch Đỏ là điểm xuất phát của công viên giải trí. Tại điểm xuất phát có 5 biển chỉ dẫn lần lượt đi đến 5 khu vui chơi theo chủ đề. Ở mỗi sảnh có nhiều khu vui chơi để khách du lịch trải nghiệm nhưng phải xếp hàng.
"Xin lỗi, tôi muốn giúp tỷ tỷ nghỉ ngơi và thư giãn, nhưng không ngờ rằng sẽ có nhiều người như vậy."
Với giọng điệu nhẹ nhàng và vẻ mặt đau buồn ủy khuất, anh thực sự hiểu hết bản chất của vai nãi cẩu.
Hiện tại mới có mấy ngày, có lẽ anh đã bộc lộ ra tài năng thật sự, nhưng là trước đó không biểu hiện ra.
Cô cũng không thể thua, nắm lấy tay nhau thân mật, "Cùng Tiểu Lục ở bên nhau, bất kể nơi nào hay làm cái gì chị cũng rất vui vẻ. Chị đã lâu không đến sân chơi này, thực sự mong đợi nó. "
Tiểu Lục:"... "
Hai người không có áo tắm và sự bất tiện của Tiểu Lục, không nên đến chơi công viên nước. Công viên giải trí chủ đề cảm giác mạnh rất nổi tiếng, bạn có thể nhìn thấy hàng dài bên ngoài các cơ sở khác nhau từ xa nhưng bạn sẽ mất nhiều thời gian chờ đợi.
Khương Thi quan sát một hồi rồi chỉ về một hướng, "Tiểu Lục, chúng ta đến đó trước đi, được không?"
Tiến vào mộng ảo trò chơi, bầu không khí đột nhiên thay đổi, vẫn náo nhiệt như cũ nhưng lại không đơn giản là náo nhiệt. Hầu hết những người đến với trò chơi này đều là các cặp đôi, nắm tay nhau, hoặc ôm nhau nói cười, không khí dường như đã chuyển sang một màu hồng mơ mộng.
Khương Thi kéo tay Tiểu Lục đi tiếp, cô nghĩ đến việc chọn một trò chơi lãng mạn hơn. Vòng xoay ngựa gỗ ở đó rất phổ biến, nhưng hầu như tất cả đều do con gái chơi, còn con trai thì đứng ngoài xem bạn gái chơi.
Cô muốn cùng chơi với Tiểu Lục, chỉ tay vào vòng xoay ngựa gỗ, "Tiểu Lục sẽ ngồi với chị chứ?"
"..." Tưởng tượng chính mình đang ngồi trên đu quay. Khi vòng xoay lắc lên xuống, xung quanh có một vòng người xem, mọi người dù người khác không nhận ra, anh cũng rùng mình xấu hổ quay lưng, "Em muốn cùng tỷ tỷ ngồi bên ly cà phê xoay đằng kia, có thể chứ...? "
Nhìn theo hướng ngón tay của anh, hai người ngồi ghế xoay hình cà phê, tuy rằng có nhiều người xếp hàng, quả thực càng thêm lãng mạn.
"Tốt."
Bọn họ là cặp đôi xếp cuối cùng, xếp hàng trước hai người là một cặp đôi quan hệ rất tốt, thực tình cảm.
Người khác cho dù là một cặp đôi,họ cũng xếp hang lần lượt, họ nắm tay nhau đứng cạnh nhau, các cô gái thường thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên tai chàng trai nói điều gì đó. Chàng trai nghe xong liền mỉm cười, nghiêng đầu và nhẹ nhàng đặt lên má cô gái một nụ hôn.
Khương Thi hai mắt nhìn thẳng, run rẩy chỉ về phía trước, không ngừng quay về phía Tiểu Lục.
Tiểu Lục giả vờ như không nhìn thấy, cô dứt khoát quay lại, nắm lấy hai ống tay áo của anh và kiễng chân lên, nhẹ giọng hỏi: "Còn... còn có thể như vậy được không?"
Không chờ anh kịp nói, cô đã khẽ thở dài, "Thật hâm mộ a."
"..."
Xếp hàng sau Lục Kính, cô gái nhìn thấy cảnh này, cũng quay đầu lại cùng với bạn trai của mình nói gì đó,mắt chạm mắt, không khỏi cười thầm.
Sau khi ngồi bên những ly cà phê xoay tròn, hai người tiếp tục hoàn thành một số trò chơi, phần lớn các trò chơi giải trí trong công viên này đều tiện nghi cho các cặp đôi cùng nhau chơi đùa. Khương Thi thu thập tư liệu sống đầy phong phú nhưng đồng thời trong lòng càng thêm oán niệm.
Cô cũng muốn hôn.
Ngay từ đầu cô là đến vì thu thập tư liệu sống, thực không có hứng thú đặc biệt với vấn đề này. Ở trên xe bị Tiểu Lục nghiêm túc cự tuyệt, cô đã bỏ cuộc. Nhưng trong công viên này, bạn có thể thấy "đầu chạm đầu" trong ba bước và bạn có thể bắt gặp "hôn má" trong năm bước. Đây rõ ràng là những hành vi thực tự nhiên giữa các cặp đôi, cô thường xuyên tung ánh mắt ám chỉ cho Tiểu Lục.
Tiểu Lục nhìn sang một bên và tránh nó một cách hoàn hảo, chỉ vào vòng đu quay mà họ chưa chơi ở phía xa "Chị ơi, chị có ngồi cái đó không?"
Khương Thi đã tìm đọc những tư liệu liên quan đến vòng quay truyền thuyết. Cùng người yêu ngồi lên đó những người yêu nhau cuối cùng sẽ chia tay, nhưng khi vòng đu quay lên đến điểm cao nhất, nếu cùng người yêu hôn môi thì sẽ hạnh phúc mãi mãi.
"Được nha, được nha."
Tiểu Lục không biết trong lòng cô đang tính toán, sợ bị cô chìm trong đám người, theo thói quen liền kéo cô về phía trước. Có một vòng tròn người ở phía trước của vòng đu quay, không giống như đang xếp hàng.
Tiến lại gần, tiếng bàn tán từ khắp nơi truyền đến.
"Hôm nay ngồi không được, vòng đu quay bao cả rồi. Hình như có một nam sinh đang chuẩn bị tỏ tình."
"Trời ơi, bao đu quay này mất bao nhiêu tiền?"
"Không biết, nam sinh thoạt nhìn tuổi không lớn, cõ lẽ là phú nhị đại?"
"Sắp lên đến điểm cao nhất rồi, nếu cô gái đồng ý, liệu họ có hôn nhau ngay bây giờ không?"
...
Khương Thi đứng sau đám đông, cố gắng nhón chân, nhưng có quá nhiều người xung quanh. Hầu hết đều là con trai đứng phía sau. Họ xúm vào nhau tạo thành một bức tường người, cô hoàn toàn không thể nhìn thấy.
Thình lình thắt lưng có người ôm, cô sửng sốt, tưởng gặp phải móng heo, trong tiềm thức liền dùng tay đánh trả.
Trong một giây tiếp theo, bước chân của cô nhẹ nhàng, được nhấc lên một cách dễ dàng, giọng nói của Tiểu Lục từ phía sau truyền đến, "Có thể nhìn thấy không?"
Cô ngẩng đầu lên, vừa vặn có thể nhìn thấy tình huống trước mắt, phần cao trào đã kết thúc, bánh xe đu quay đang quay lên đến điểm cao nhất, nó lại từ từ quay xuống. Khi vòng quay dừng lại, chàng trai và cô gái nắm tay nhau bước ra, cô gái cầm một bó hoa hồng lớn.
Ngạc nhiên trước rất nhiều người xem như vậy, họ cúi đầu xấu hổ, chàng trai nắm chặt tay bạn gái và nở nụ cười tươi như hoa, dường như đã đạt được điều ước.
Khương Thi lắc tay Tiểu Lục, "Để em xuống."
Lục Kính đặt cô xuống, tự nhiên mà nắm lấy tay cô, "Cẩn thận, đám người sắp giải tán rồi."
Khương Thi kéo anh ra ngoài, "Chơi sắp xong rồi. Chúng ta đi tàu lượn siêu tốc nhé. "
Anh muốn hỏi không định ngồi vòng quay bánh xe hay sao, nhưng anh lại nhớ rằng suy nghĩ của cô rất hay thay đổi, cuối cùng cô cũng đã quên mất việc hôn và cũng không muốn kích thích cô ấy nghĩ về nó lần nữa, vì vậy anh đã không đề cập đến nó.
Chủ đề cảm giác mạnh rất phổ biến, và trong số đó trò chơi tàu lượn là phổ biến nhất. Khương Thi trên đường đi lôi kéo Tiểu Lục đến mê cung thủy tinh bên cạnh để chơi một vòng trước khi đi tàu lượn siêu tốc.
Đến khu trò chơi tàu lượn siêu tốc ngồi trước mặt họ là một cặp đôi nhỏ vừa tỏ tình trên vòng đu quay, nhìn thoáng qua sườn mặt Khương Thi đã nhận ra nam sinh.
Lục Kính cũng nhìn thấy hai người trước mặt, không ngờ lại gặp người quen ở đây. May mắn thay, anh đi ra ngoài có thay đổi trang phục của mình và hóa trang, nếu không sẽ là hiện trường cái chết của một công ty lớn.
"Tiểu Lục Tiểu Lục" Khương Thi giật giật ống tay áo, ghé vào lỗ tai anh, "Em đột nhiên nghĩ, tóc giả của anh sẽ rơi ra sao?"
"..." Anh liếc cô một cái.
Nhìn xuống đường ray tàu siêu tốc, cô vỗ nhẹ vào lưng anh, "Nếu anh sợ, em có thể ôm anh."
"Chị nói đùa, em không sợ."
Lâm Bảo Châu quay đầu lại, liếc nhìn hai người họ, ghé vào tai Triệu Tư Kiến nói với bạn trai, có chút kích động. "Cặp phía sau chúng ta là tỷ đệ luyến*."
(*) tình chị em
Triệu Tư Kiến cũng nhìn lại hai người bọn họ, "Làm sao em biết?"
"Nam sinh vừa rồi gọi bạn gái là tỷ tỷ, thật đáng yêu."
"Như này liền đáng yêu? Không chừng bọn họ là chị em ruột?"
"Ai nha, anh thật sự không hiểu. Dù sao em biết, bọn họ nhất định là một đôi."
Triệu Tư Kiến khó chịu nghiêng người: "Đáng yêu, anh ta đáng yêu? "
"... Anh ấy làm sao có thể so sánh với anh được? Đương nhiên, Tư Kiến bảo bối của em là đáng yêu nhất. "
Tiểu Lục & Khương Thi: "..."
Hai người kỳ thật có thể nói nhỏ thôi.
Thấy sắc mặt của Lục Kính có chút xấu, Khương Thi nghiêng người, học đến đâu dùng đến đó: "Trong lòng chị, Tiểu Lục bảo bối là đáng yêu nhất."
Tiểu Lục bảo bối: "..."
Tàu lượn bắt đầu khởi động, Khương Thi còn có chút hưng phấn, lúc này đột nhiên lao xuống chỗ từ cao nhất, không trọng lượng cảm giác thật bất an, tim đập thình thịch. Cô nghiến răng ken két, không muốn hét thành tiếng.
Phía sau có mấy cái đường ray lớn, tất cả đều treo lơ lửng trên không, thật quá kinh khủng, cô nhắm mắt ôm Tiểu Lục bên người, đầu áp chặt vào người anh.
Lục Kính thấy cô run lên, một tay ôm lấy cô, "Đừng sợ, anh ở đây."
Cánh tay anh ôm lấy cô, áp người vào lòng chặt hơn, cách quần áo chạm vào thân nhiệt của nhau.
Có điểm chống đỡ, Khương Thi chậm rãi mở mắt, cô bám vào cánh tay Lục Kính, tầm mắt rất hẹp, chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh lướt qua một bên, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất vui.
Từ tàu lượn đi xuống, Khương Thi ngồi trên băng ghế bình tĩnh lại, còn Tiểu Lục đi mua nước.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sợ hãi khi đi tàu lượn, sau khi trải nghiệm, Khương Thi đã có một hiểu biết mới về bản thân mình.
Trước mắt người đi đường đông đúc, một tờ giấy bay phấp phới rơi trên mặt đất như lá rụng, Khương Thi cúi xuống nhặt lên, ngẩng đầu kêi người nọ, "Tỷ tỷ ôm hoa hồng đỏ, đợi một chút."
Lâm Bảo Châu quay người lại.
"Đồ của cô rơi mất rồi."
Bước tới nhận lấy, đó là bức ảnh anh chụp cùng Triệu Tư Kiến trong phòng chụp ảnh vừa rồi, cô ngẩng đầu lên, "Cảm ơn cô."
Đôi mắt Khương Thi đang rơi xuống bức ảnh đang cầm trên tay Lâm Bảo Châu. Trong bức ảnh, chàng trai ôm vai cô gái và hôn lên má cô gái. Cả hai đều cười. Họ trông rất hạnh phúc, "Nhìn thật ghen tị nha."
Lâm Bảo Châu cất bức ảnh đi và dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô, "Cô cùng hắn tiến triển không thuận lợi?"
"Hả? Cô đang nói về ai vậy?" Khương Thi cũng nhận ra Lâm Bảo Châu, mặc dù không biết tên cô ấy.
"Là cô và em trai vừa rồi không phải ngồi phía sau chúng tôi trên tàu lượn siêu tốc sao?"
"Không phải là không ổn, chỉ là..." Khương Thi hơi nhích người, "Tôi có thể cùng cô nói sao?"
"Tất nhiên rồi. Tôi tên Lâm Bảo Châu. Không ngại kết giao bằng hữu* chứ? "
(*) Bạn bè hay tình bạn
"Tôi tên là Khương Thi. Rất vui được biết cô, Bảo Châu." Hai người lấy điện thoại ra và trao đổi phương thức liên lạc.
Khương Thi không biết phải giải thích thế nào, khi nhìn thấy Bảo Châu, cô đã nảy sinh hảo cảm không thể giải thích.
Lâm Bảo Châu cũng cảm thấy như vậy.
"Kỳ thực cũng không phải vấn đề lớn. Chỉ là tôi muốn thân mật hơn, nhưng là hắn có chút kháng cự."
Lâm Bảo Châu đã từng liếc nhìn Lục Cảnh ở tàu lượn siêu tốc, hai mắt bị tóc mái dài che lại, nhìn có vẻ là người sống nội tâm và kiềm chế. "Tôi nghĩ anh ấy có thể không phải là kháng cự mà là có chút ngại ngùng."
Khương Thi sờ cằm suy nghĩ một hồi, "Ân, tôi nghĩ cô nói đúng. Tôi nên làm gì đây?"
"Nếu cô thực sự muốn tiến thêm một bước, có thể không cần dọa đến hắn, chỉ cần hơi chỉ động một chút."
Lục Kính đi mua nước trở về, nhìn thấy Lâm Bảo Châu và Khương Thi đang ngồi cùng nhau, trong lòng cảm thấy khó chịu. Dù sao thì giờ cũng đang hóa trang, đối phương hẳn cũng không nhận ra.
Khương Thi nhìn thấy anh từ xa, không khỏi đứng lên, "Tiểu Lục, anh đã về rồi."
Lục Kính đưa nước cho cô, "Đây là bạn của tỷ tỷ sao?"
"Đúng vậy, người bạn vừa mới quen, Bảo Châu. Đây là bạn trai tôi, Tiểu Lục. " Khương Thi giới thiệu hai người.
Lúc này Triệu Tư Kiến cũng đã trở lại, thật ra anh ta đi mua nước cho bạn gái.
Lục Kính kéo Khương Thi lên, gật đầu đối với hai người bọn họ chào hỏi, sau đó trực tiếp lôi người đi.
Triệu Tư Kiến nhìn bóng lưng Lục Kính thật lâu, "Em có cảm thấy hay không, bóng dáng hắn thoạt nhìn rất giống Diễm Xuyên."
"Bóng lưng quả thực có chút giống. Khuôn mặt khác với Diễm Xuyên, không thể nói chính xác giống nhau, quả thực không quan hệ." Lâm Bảo Châu giữ lấy anh, "Em hơi mệt, chúng ta về đi. "
...
Sau một ngày vui chơi điên cuồng trong công viên, Lục Kính đưa Khương Thi đến một nhà hàng.
Sau khi ăn xong, nhà để xe cách nơi họ ăn một khoảng. Buổi tối gió thổi vi vu, lá cây rào rạt, Khương Thi và Lục Kính đang đi trên con đường của công viên đường phố, thời gian đột nhiên thập phần thong thả.
"Tiểu Lục."
"Ừ."
"Em có thể yêu cầu một nụ hôn chúc ngủ ngon không."
"Vẫn đang nghĩ về chuyện này à?" Anh cười.
"Em thực sự rất muốn biết."
Chơi một ngày, cô thế mà vẫn suy nghĩ chuyện này, có lúc Lục Cảnh rất muốn mở đầu ra xem bên trong đầu cô có cái gì.
"Nếu không làm như vậy, cả đêm nay em sẽ không ngủ được. Khi về, có khả năng nhịn không được sẽ gọi điện làm phiền anh cả đêm."
Anh dừng lại, quay người lại nhìn cô, trong lòng thở dài. "Vậy nhắm mắt lại."
Lục Kính thân cao chân dài, đi được mấy bước liền nhận ra bên người không có ai, quay đầu nhìn lại thì thấy Khương Thi bị đám người chen chúc phía sau, vẻ mặt bất lực.
Anh đi ngược dòng người, đưa tay về phía cô khẽ cong mắt, "Chị ơi, giữ chặt em."
Khương Thi kiễng chân lên giữ chặt, phải một lúc sau hai người mới ra khỏi đám đông.
"Có quá nhiều người." Đứng trên quảng trường Gạch Đỏ, Khương Thi cảm thán.
Quảng trường Gạch Đỏ là điểm xuất phát của công viên giải trí. Tại điểm xuất phát có 5 biển chỉ dẫn lần lượt đi đến 5 khu vui chơi theo chủ đề. Ở mỗi sảnh có nhiều khu vui chơi để khách du lịch trải nghiệm nhưng phải xếp hàng.
"Xin lỗi, tôi muốn giúp tỷ tỷ nghỉ ngơi và thư giãn, nhưng không ngờ rằng sẽ có nhiều người như vậy."
Với giọng điệu nhẹ nhàng và vẻ mặt đau buồn ủy khuất, anh thực sự hiểu hết bản chất của vai nãi cẩu.
Hiện tại mới có mấy ngày, có lẽ anh đã bộc lộ ra tài năng thật sự, nhưng là trước đó không biểu hiện ra.
Cô cũng không thể thua, nắm lấy tay nhau thân mật, "Cùng Tiểu Lục ở bên nhau, bất kể nơi nào hay làm cái gì chị cũng rất vui vẻ. Chị đã lâu không đến sân chơi này, thực sự mong đợi nó. "
Tiểu Lục:"... "
Hai người không có áo tắm và sự bất tiện của Tiểu Lục, không nên đến chơi công viên nước. Công viên giải trí chủ đề cảm giác mạnh rất nổi tiếng, bạn có thể nhìn thấy hàng dài bên ngoài các cơ sở khác nhau từ xa nhưng bạn sẽ mất nhiều thời gian chờ đợi.
Khương Thi quan sát một hồi rồi chỉ về một hướng, "Tiểu Lục, chúng ta đến đó trước đi, được không?"
Tiến vào mộng ảo trò chơi, bầu không khí đột nhiên thay đổi, vẫn náo nhiệt như cũ nhưng lại không đơn giản là náo nhiệt. Hầu hết những người đến với trò chơi này đều là các cặp đôi, nắm tay nhau, hoặc ôm nhau nói cười, không khí dường như đã chuyển sang một màu hồng mơ mộng.
Khương Thi kéo tay Tiểu Lục đi tiếp, cô nghĩ đến việc chọn một trò chơi lãng mạn hơn. Vòng xoay ngựa gỗ ở đó rất phổ biến, nhưng hầu như tất cả đều do con gái chơi, còn con trai thì đứng ngoài xem bạn gái chơi.
Cô muốn cùng chơi với Tiểu Lục, chỉ tay vào vòng xoay ngựa gỗ, "Tiểu Lục sẽ ngồi với chị chứ?"
"..." Tưởng tượng chính mình đang ngồi trên đu quay. Khi vòng xoay lắc lên xuống, xung quanh có một vòng người xem, mọi người dù người khác không nhận ra, anh cũng rùng mình xấu hổ quay lưng, "Em muốn cùng tỷ tỷ ngồi bên ly cà phê xoay đằng kia, có thể chứ...? "
Nhìn theo hướng ngón tay của anh, hai người ngồi ghế xoay hình cà phê, tuy rằng có nhiều người xếp hàng, quả thực càng thêm lãng mạn.
"Tốt."
Bọn họ là cặp đôi xếp cuối cùng, xếp hàng trước hai người là một cặp đôi quan hệ rất tốt, thực tình cảm.
Người khác cho dù là một cặp đôi,họ cũng xếp hang lần lượt, họ nắm tay nhau đứng cạnh nhau, các cô gái thường thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên tai chàng trai nói điều gì đó. Chàng trai nghe xong liền mỉm cười, nghiêng đầu và nhẹ nhàng đặt lên má cô gái một nụ hôn.
Khương Thi hai mắt nhìn thẳng, run rẩy chỉ về phía trước, không ngừng quay về phía Tiểu Lục.
Tiểu Lục giả vờ như không nhìn thấy, cô dứt khoát quay lại, nắm lấy hai ống tay áo của anh và kiễng chân lên, nhẹ giọng hỏi: "Còn... còn có thể như vậy được không?"
Không chờ anh kịp nói, cô đã khẽ thở dài, "Thật hâm mộ a."
"..."
Xếp hàng sau Lục Kính, cô gái nhìn thấy cảnh này, cũng quay đầu lại cùng với bạn trai của mình nói gì đó,mắt chạm mắt, không khỏi cười thầm.
Sau khi ngồi bên những ly cà phê xoay tròn, hai người tiếp tục hoàn thành một số trò chơi, phần lớn các trò chơi giải trí trong công viên này đều tiện nghi cho các cặp đôi cùng nhau chơi đùa. Khương Thi thu thập tư liệu sống đầy phong phú nhưng đồng thời trong lòng càng thêm oán niệm.
Cô cũng muốn hôn.
Ngay từ đầu cô là đến vì thu thập tư liệu sống, thực không có hứng thú đặc biệt với vấn đề này. Ở trên xe bị Tiểu Lục nghiêm túc cự tuyệt, cô đã bỏ cuộc. Nhưng trong công viên này, bạn có thể thấy "đầu chạm đầu" trong ba bước và bạn có thể bắt gặp "hôn má" trong năm bước. Đây rõ ràng là những hành vi thực tự nhiên giữa các cặp đôi, cô thường xuyên tung ánh mắt ám chỉ cho Tiểu Lục.
Tiểu Lục nhìn sang một bên và tránh nó một cách hoàn hảo, chỉ vào vòng đu quay mà họ chưa chơi ở phía xa "Chị ơi, chị có ngồi cái đó không?"
Khương Thi đã tìm đọc những tư liệu liên quan đến vòng quay truyền thuyết. Cùng người yêu ngồi lên đó những người yêu nhau cuối cùng sẽ chia tay, nhưng khi vòng đu quay lên đến điểm cao nhất, nếu cùng người yêu hôn môi thì sẽ hạnh phúc mãi mãi.
"Được nha, được nha."
Tiểu Lục không biết trong lòng cô đang tính toán, sợ bị cô chìm trong đám người, theo thói quen liền kéo cô về phía trước. Có một vòng tròn người ở phía trước của vòng đu quay, không giống như đang xếp hàng.
Tiến lại gần, tiếng bàn tán từ khắp nơi truyền đến.
"Hôm nay ngồi không được, vòng đu quay bao cả rồi. Hình như có một nam sinh đang chuẩn bị tỏ tình."
"Trời ơi, bao đu quay này mất bao nhiêu tiền?"
"Không biết, nam sinh thoạt nhìn tuổi không lớn, cõ lẽ là phú nhị đại?"
"Sắp lên đến điểm cao nhất rồi, nếu cô gái đồng ý, liệu họ có hôn nhau ngay bây giờ không?"
...
Khương Thi đứng sau đám đông, cố gắng nhón chân, nhưng có quá nhiều người xung quanh. Hầu hết đều là con trai đứng phía sau. Họ xúm vào nhau tạo thành một bức tường người, cô hoàn toàn không thể nhìn thấy.
Thình lình thắt lưng có người ôm, cô sửng sốt, tưởng gặp phải móng heo, trong tiềm thức liền dùng tay đánh trả.
Trong một giây tiếp theo, bước chân của cô nhẹ nhàng, được nhấc lên một cách dễ dàng, giọng nói của Tiểu Lục từ phía sau truyền đến, "Có thể nhìn thấy không?"
Cô ngẩng đầu lên, vừa vặn có thể nhìn thấy tình huống trước mắt, phần cao trào đã kết thúc, bánh xe đu quay đang quay lên đến điểm cao nhất, nó lại từ từ quay xuống. Khi vòng quay dừng lại, chàng trai và cô gái nắm tay nhau bước ra, cô gái cầm một bó hoa hồng lớn.
Ngạc nhiên trước rất nhiều người xem như vậy, họ cúi đầu xấu hổ, chàng trai nắm chặt tay bạn gái và nở nụ cười tươi như hoa, dường như đã đạt được điều ước.
Khương Thi lắc tay Tiểu Lục, "Để em xuống."
Lục Kính đặt cô xuống, tự nhiên mà nắm lấy tay cô, "Cẩn thận, đám người sắp giải tán rồi."
Khương Thi kéo anh ra ngoài, "Chơi sắp xong rồi. Chúng ta đi tàu lượn siêu tốc nhé. "
Anh muốn hỏi không định ngồi vòng quay bánh xe hay sao, nhưng anh lại nhớ rằng suy nghĩ của cô rất hay thay đổi, cuối cùng cô cũng đã quên mất việc hôn và cũng không muốn kích thích cô ấy nghĩ về nó lần nữa, vì vậy anh đã không đề cập đến nó.
Chủ đề cảm giác mạnh rất phổ biến, và trong số đó trò chơi tàu lượn là phổ biến nhất. Khương Thi trên đường đi lôi kéo Tiểu Lục đến mê cung thủy tinh bên cạnh để chơi một vòng trước khi đi tàu lượn siêu tốc.
Đến khu trò chơi tàu lượn siêu tốc ngồi trước mặt họ là một cặp đôi nhỏ vừa tỏ tình trên vòng đu quay, nhìn thoáng qua sườn mặt Khương Thi đã nhận ra nam sinh.
Lục Kính cũng nhìn thấy hai người trước mặt, không ngờ lại gặp người quen ở đây. May mắn thay, anh đi ra ngoài có thay đổi trang phục của mình và hóa trang, nếu không sẽ là hiện trường cái chết của một công ty lớn.
"Tiểu Lục Tiểu Lục" Khương Thi giật giật ống tay áo, ghé vào lỗ tai anh, "Em đột nhiên nghĩ, tóc giả của anh sẽ rơi ra sao?"
"..." Anh liếc cô một cái.
Nhìn xuống đường ray tàu siêu tốc, cô vỗ nhẹ vào lưng anh, "Nếu anh sợ, em có thể ôm anh."
"Chị nói đùa, em không sợ."
Lâm Bảo Châu quay đầu lại, liếc nhìn hai người họ, ghé vào tai Triệu Tư Kiến nói với bạn trai, có chút kích động. "Cặp phía sau chúng ta là tỷ đệ luyến*."
(*) tình chị em
Triệu Tư Kiến cũng nhìn lại hai người bọn họ, "Làm sao em biết?"
"Nam sinh vừa rồi gọi bạn gái là tỷ tỷ, thật đáng yêu."
"Như này liền đáng yêu? Không chừng bọn họ là chị em ruột?"
"Ai nha, anh thật sự không hiểu. Dù sao em biết, bọn họ nhất định là một đôi."
Triệu Tư Kiến khó chịu nghiêng người: "Đáng yêu, anh ta đáng yêu? "
"... Anh ấy làm sao có thể so sánh với anh được? Đương nhiên, Tư Kiến bảo bối của em là đáng yêu nhất. "
Tiểu Lục & Khương Thi: "..."
Hai người kỳ thật có thể nói nhỏ thôi.
Thấy sắc mặt của Lục Kính có chút xấu, Khương Thi nghiêng người, học đến đâu dùng đến đó: "Trong lòng chị, Tiểu Lục bảo bối là đáng yêu nhất."
Tiểu Lục bảo bối: "..."
Tàu lượn bắt đầu khởi động, Khương Thi còn có chút hưng phấn, lúc này đột nhiên lao xuống chỗ từ cao nhất, không trọng lượng cảm giác thật bất an, tim đập thình thịch. Cô nghiến răng ken két, không muốn hét thành tiếng.
Phía sau có mấy cái đường ray lớn, tất cả đều treo lơ lửng trên không, thật quá kinh khủng, cô nhắm mắt ôm Tiểu Lục bên người, đầu áp chặt vào người anh.
Lục Kính thấy cô run lên, một tay ôm lấy cô, "Đừng sợ, anh ở đây."
Cánh tay anh ôm lấy cô, áp người vào lòng chặt hơn, cách quần áo chạm vào thân nhiệt của nhau.
Có điểm chống đỡ, Khương Thi chậm rãi mở mắt, cô bám vào cánh tay Lục Kính, tầm mắt rất hẹp, chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh lướt qua một bên, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất vui.
Từ tàu lượn đi xuống, Khương Thi ngồi trên băng ghế bình tĩnh lại, còn Tiểu Lục đi mua nước.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sợ hãi khi đi tàu lượn, sau khi trải nghiệm, Khương Thi đã có một hiểu biết mới về bản thân mình.
Trước mắt người đi đường đông đúc, một tờ giấy bay phấp phới rơi trên mặt đất như lá rụng, Khương Thi cúi xuống nhặt lên, ngẩng đầu kêi người nọ, "Tỷ tỷ ôm hoa hồng đỏ, đợi một chút."
Lâm Bảo Châu quay người lại.
"Đồ của cô rơi mất rồi."
Bước tới nhận lấy, đó là bức ảnh anh chụp cùng Triệu Tư Kiến trong phòng chụp ảnh vừa rồi, cô ngẩng đầu lên, "Cảm ơn cô."
Đôi mắt Khương Thi đang rơi xuống bức ảnh đang cầm trên tay Lâm Bảo Châu. Trong bức ảnh, chàng trai ôm vai cô gái và hôn lên má cô gái. Cả hai đều cười. Họ trông rất hạnh phúc, "Nhìn thật ghen tị nha."
Lâm Bảo Châu cất bức ảnh đi và dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô, "Cô cùng hắn tiến triển không thuận lợi?"
"Hả? Cô đang nói về ai vậy?" Khương Thi cũng nhận ra Lâm Bảo Châu, mặc dù không biết tên cô ấy.
"Là cô và em trai vừa rồi không phải ngồi phía sau chúng tôi trên tàu lượn siêu tốc sao?"
"Không phải là không ổn, chỉ là..." Khương Thi hơi nhích người, "Tôi có thể cùng cô nói sao?"
"Tất nhiên rồi. Tôi tên Lâm Bảo Châu. Không ngại kết giao bằng hữu* chứ? "
(*) Bạn bè hay tình bạn
"Tôi tên là Khương Thi. Rất vui được biết cô, Bảo Châu." Hai người lấy điện thoại ra và trao đổi phương thức liên lạc.
Khương Thi không biết phải giải thích thế nào, khi nhìn thấy Bảo Châu, cô đã nảy sinh hảo cảm không thể giải thích.
Lâm Bảo Châu cũng cảm thấy như vậy.
"Kỳ thực cũng không phải vấn đề lớn. Chỉ là tôi muốn thân mật hơn, nhưng là hắn có chút kháng cự."
Lâm Bảo Châu đã từng liếc nhìn Lục Cảnh ở tàu lượn siêu tốc, hai mắt bị tóc mái dài che lại, nhìn có vẻ là người sống nội tâm và kiềm chế. "Tôi nghĩ anh ấy có thể không phải là kháng cự mà là có chút ngại ngùng."
Khương Thi sờ cằm suy nghĩ một hồi, "Ân, tôi nghĩ cô nói đúng. Tôi nên làm gì đây?"
"Nếu cô thực sự muốn tiến thêm một bước, có thể không cần dọa đến hắn, chỉ cần hơi chỉ động một chút."
Lục Kính đi mua nước trở về, nhìn thấy Lâm Bảo Châu và Khương Thi đang ngồi cùng nhau, trong lòng cảm thấy khó chịu. Dù sao thì giờ cũng đang hóa trang, đối phương hẳn cũng không nhận ra.
Khương Thi nhìn thấy anh từ xa, không khỏi đứng lên, "Tiểu Lục, anh đã về rồi."
Lục Kính đưa nước cho cô, "Đây là bạn của tỷ tỷ sao?"
"Đúng vậy, người bạn vừa mới quen, Bảo Châu. Đây là bạn trai tôi, Tiểu Lục. " Khương Thi giới thiệu hai người.
Lúc này Triệu Tư Kiến cũng đã trở lại, thật ra anh ta đi mua nước cho bạn gái.
Lục Kính kéo Khương Thi lên, gật đầu đối với hai người bọn họ chào hỏi, sau đó trực tiếp lôi người đi.
Triệu Tư Kiến nhìn bóng lưng Lục Kính thật lâu, "Em có cảm thấy hay không, bóng dáng hắn thoạt nhìn rất giống Diễm Xuyên."
"Bóng lưng quả thực có chút giống. Khuôn mặt khác với Diễm Xuyên, không thể nói chính xác giống nhau, quả thực không quan hệ." Lâm Bảo Châu giữ lấy anh, "Em hơi mệt, chúng ta về đi. "
...
Sau một ngày vui chơi điên cuồng trong công viên, Lục Kính đưa Khương Thi đến một nhà hàng.
Sau khi ăn xong, nhà để xe cách nơi họ ăn một khoảng. Buổi tối gió thổi vi vu, lá cây rào rạt, Khương Thi và Lục Kính đang đi trên con đường của công viên đường phố, thời gian đột nhiên thập phần thong thả.
"Tiểu Lục."
"Ừ."
"Em có thể yêu cầu một nụ hôn chúc ngủ ngon không."
"Vẫn đang nghĩ về chuyện này à?" Anh cười.
"Em thực sự rất muốn biết."
Chơi một ngày, cô thế mà vẫn suy nghĩ chuyện này, có lúc Lục Cảnh rất muốn mở đầu ra xem bên trong đầu cô có cái gì.
"Nếu không làm như vậy, cả đêm nay em sẽ không ngủ được. Khi về, có khả năng nhịn không được sẽ gọi điện làm phiền anh cả đêm."
Anh dừng lại, quay người lại nhìn cô, trong lòng thở dài. "Vậy nhắm mắt lại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.