Bạn Trai Trúc Mã Đưa Vị Hôn Thê Đến Thăm Mộ Của Tôi
Chương 11: .
Zhihu
20/07/2023
Về đến nhà, người giúp việc thông báo rằng tối nay Tống Tri Niên phải tăng ca.
Tôi chẳng để ý, trở về phòng. Tôi nghĩ phải dạy cho Bạch Hoan một bài học.
Hạt chuyển màu từ tay rơi xuống, tôi cúi đầu tìm kiếm, vô tình nhìn thấy dưới bàn trang điếm có một cái camera.
Tôi vờ như không có chuyện gì cầm hạt lên, trong lòng cười lạnh, nhất định là Tống Tri Niên an bài. Khó trách mỗi lần tôi xảy ra chuyện gì, hắn đều chạy đến rất nhanh.
Chính mình tiến đến cuộc sống mới, nhưng không muốn chia tay tôi.
Ha, vậy thì cùng nhau xuống địa ngục đi!
Mười hai giờ đêm Tống Tri Niên mới về nhà.
Trước tiên hắn đến phòng tôi xem tôi đã ngủ chưa. Tay hắn vừa đặt lên trán tôi thi tôi mở to mắt.
Tống Tri Niên rụt tay, chuẩn bị rời đi.
"Tri Niên, sao anh không giải thích cho tôi biết, rốt cuộc anh với cô Bạch là như thế nào?"
Tống Tri Niên mừng rỡ không dám tin: "Anh giải thích. Anh với Bạch Hoan không có gì cả, chỉ là không ai dám với anh về em, anh chỉ có thể cùng cô ấy nói chuyện..."
"Anh thề, anh chưa từng chủ động, cũng chưa từng ôm cô ấy, nếu cô ấy ôm anh, anh đều đẩy ra. Anh cũng không thích cô ấy..."
Không thích sao lại kết hôn?
Có lẽ cả đời tôi cũng không bao giờ hiểu được giống sinh vật đàn ông này, tình yêu và tình dục đều có thể tách rời, tình yêu và kết hôn cũng có thể tách rời.
Tôi liên tục xác nhận: "Thật sự một chút cũng không có sao?"
"Không có!"
Tôi nắm tay Tống Tri Niên: "Được. Vậy anh cho em một chút thời gian, để em từ từ tiếp nhận."
"Được, được!"
Tống Tri Niên vui như một đứa trẻ.
Tôi dựa vào vòng tay hắn, vỗ nhẹ vào lưng hắn, giống như trước kia.
Tôi cũng không làm động thái gì lớn, chỉ là thỉnh thoảng đến phòng ngủ chính để nghỉ ngơi cùng hắn.
Tống Tri Niên mừng rỡ, để vệ sĩ dần rút lui.
"Mỗi ngày ở trong biệt thự dưỡng bệnh, em cảm thấy cả người đều mốc meo."
"Đợi anh hoàn thành xong dự án này, sẽ đưa em đi du lịch được không?"
"Được." Tôi cười, "Anh đừng để em chờ lâu, hãy tìm gì đó cho em giải trí đi."
Tống Tri Niên đồng ý không do dự.
Nhưng hắn cũng không biết tìm cái gi đến cho tôi giải trí, hiện tại sức khỏe tôi rất kém, không thể vận động mạnh. Tôi cũng không thích đi mua sắm, chơi mạt chược hay chơi game.
Thấy tôi thực sự buồn chán, Tống Tri Niên đưa cho tôi một ít tài liệu: "Không thì, em đọc tài liệu một chút?"
Tôi không tiếp lời: "Cũng chẳng thể quay lại làm việc, không có hứng thú."
Tống Tri Niên vuốt mũi tôi, hứa đợi thân thể tôi tốt hơn sẽ cho tôi quay lại làm việc.
Tôi không có ý kiến.
Thỉnh thoảng có hứng tôi sẽ xem một ít tài liệu, nhưng đa phần tôi chỉ lướt qua vài trang.
Trọng tâm công việc hiện tại của Tống Tri Niên vẫn là công ty chúng tôi cùng nhau thành lập.
Hắn tuy tiếp quản công ty kinh doanh của gia tộc, nhưng cổ phần trong tay không nhiều, lại thêm quản lý bên đó vẫn luôn ngáng chân hắn, nên hắn cũng không để trong lòng.
Người cha bất công kia luôn muốn tranh đoạt quyền lực với hắn, sự việc càng trở nên căng thẳng hơn.
Tống Tri Niên bận rộn, không quan tâm nhiều đến tôi, ngược lại đem lại cho tôi nhiều tự do. Tôi thông qua Thịnh Nguyên Niên hẹn gặp một vài người bạn cũ, cùng đi ngâm suối nước nóng và đi ăn.
Mọi thứ đâu vào đấy.
Hiếm khi Tống Tri Niên tan ca sớm, cố ý đến đón tôi.
Gần đây hắn rất vui, nhịn không được chia sẻ với tôi tình hình hiện tại của công ty. Họ đang nhìn trúng một hạng mục, hạng mục đó rất tốt nhưng vốn lưu động tương đối cao.
"Em nghĩ sao?"
Tôi mất mát nói: "Có lẽ em bị tụt hậu so với thời đại rồi."
Tống Tri Niên rất đau lòng, nói chuyện với tôi nhiều hơn về công việc, đồng thời hắn muốn tôi điều chỉnh lại trạng thái của mình.
Tôi đón nhận lòng tốt đó, nhưng tôi luôn làm bộ lực bất tòng tâm, hắn cũng không miễn cưỡng tôi nữa.
"Dữu tử, ngày mai là đấu thầu. Em hãy đi với anh nhé, xong việc chúng ta cùng đi ăn mừng."
Tôi chẳng để ý, trở về phòng. Tôi nghĩ phải dạy cho Bạch Hoan một bài học.
Hạt chuyển màu từ tay rơi xuống, tôi cúi đầu tìm kiếm, vô tình nhìn thấy dưới bàn trang điếm có một cái camera.
Tôi vờ như không có chuyện gì cầm hạt lên, trong lòng cười lạnh, nhất định là Tống Tri Niên an bài. Khó trách mỗi lần tôi xảy ra chuyện gì, hắn đều chạy đến rất nhanh.
Chính mình tiến đến cuộc sống mới, nhưng không muốn chia tay tôi.
Ha, vậy thì cùng nhau xuống địa ngục đi!
Mười hai giờ đêm Tống Tri Niên mới về nhà.
Trước tiên hắn đến phòng tôi xem tôi đã ngủ chưa. Tay hắn vừa đặt lên trán tôi thi tôi mở to mắt.
Tống Tri Niên rụt tay, chuẩn bị rời đi.
"Tri Niên, sao anh không giải thích cho tôi biết, rốt cuộc anh với cô Bạch là như thế nào?"
Tống Tri Niên mừng rỡ không dám tin: "Anh giải thích. Anh với Bạch Hoan không có gì cả, chỉ là không ai dám với anh về em, anh chỉ có thể cùng cô ấy nói chuyện..."
"Anh thề, anh chưa từng chủ động, cũng chưa từng ôm cô ấy, nếu cô ấy ôm anh, anh đều đẩy ra. Anh cũng không thích cô ấy..."
Không thích sao lại kết hôn?
Có lẽ cả đời tôi cũng không bao giờ hiểu được giống sinh vật đàn ông này, tình yêu và tình dục đều có thể tách rời, tình yêu và kết hôn cũng có thể tách rời.
Tôi liên tục xác nhận: "Thật sự một chút cũng không có sao?"
"Không có!"
Tôi nắm tay Tống Tri Niên: "Được. Vậy anh cho em một chút thời gian, để em từ từ tiếp nhận."
"Được, được!"
Tống Tri Niên vui như một đứa trẻ.
Tôi dựa vào vòng tay hắn, vỗ nhẹ vào lưng hắn, giống như trước kia.
Tôi cũng không làm động thái gì lớn, chỉ là thỉnh thoảng đến phòng ngủ chính để nghỉ ngơi cùng hắn.
Tống Tri Niên mừng rỡ, để vệ sĩ dần rút lui.
"Mỗi ngày ở trong biệt thự dưỡng bệnh, em cảm thấy cả người đều mốc meo."
"Đợi anh hoàn thành xong dự án này, sẽ đưa em đi du lịch được không?"
"Được." Tôi cười, "Anh đừng để em chờ lâu, hãy tìm gì đó cho em giải trí đi."
Tống Tri Niên đồng ý không do dự.
Nhưng hắn cũng không biết tìm cái gi đến cho tôi giải trí, hiện tại sức khỏe tôi rất kém, không thể vận động mạnh. Tôi cũng không thích đi mua sắm, chơi mạt chược hay chơi game.
Thấy tôi thực sự buồn chán, Tống Tri Niên đưa cho tôi một ít tài liệu: "Không thì, em đọc tài liệu một chút?"
Tôi không tiếp lời: "Cũng chẳng thể quay lại làm việc, không có hứng thú."
Tống Tri Niên vuốt mũi tôi, hứa đợi thân thể tôi tốt hơn sẽ cho tôi quay lại làm việc.
Tôi không có ý kiến.
Thỉnh thoảng có hứng tôi sẽ xem một ít tài liệu, nhưng đa phần tôi chỉ lướt qua vài trang.
Trọng tâm công việc hiện tại của Tống Tri Niên vẫn là công ty chúng tôi cùng nhau thành lập.
Hắn tuy tiếp quản công ty kinh doanh của gia tộc, nhưng cổ phần trong tay không nhiều, lại thêm quản lý bên đó vẫn luôn ngáng chân hắn, nên hắn cũng không để trong lòng.
Người cha bất công kia luôn muốn tranh đoạt quyền lực với hắn, sự việc càng trở nên căng thẳng hơn.
Tống Tri Niên bận rộn, không quan tâm nhiều đến tôi, ngược lại đem lại cho tôi nhiều tự do. Tôi thông qua Thịnh Nguyên Niên hẹn gặp một vài người bạn cũ, cùng đi ngâm suối nước nóng và đi ăn.
Mọi thứ đâu vào đấy.
Hiếm khi Tống Tri Niên tan ca sớm, cố ý đến đón tôi.
Gần đây hắn rất vui, nhịn không được chia sẻ với tôi tình hình hiện tại của công ty. Họ đang nhìn trúng một hạng mục, hạng mục đó rất tốt nhưng vốn lưu động tương đối cao.
"Em nghĩ sao?"
Tôi mất mát nói: "Có lẽ em bị tụt hậu so với thời đại rồi."
Tống Tri Niên rất đau lòng, nói chuyện với tôi nhiều hơn về công việc, đồng thời hắn muốn tôi điều chỉnh lại trạng thái của mình.
Tôi đón nhận lòng tốt đó, nhưng tôi luôn làm bộ lực bất tòng tâm, hắn cũng không miễn cưỡng tôi nữa.
"Dữu tử, ngày mai là đấu thầu. Em hãy đi với anh nhé, xong việc chúng ta cùng đi ăn mừng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.