Chương 45: Ông không phụ lòng tôi?
Tiếu Chanh Chanh
02/09/2021
Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Sau khi Giang Vấn Nguyên đưa ra yêu cầu trao đổi tên họ, hai tay võ sĩ khôi giáp đặt trên đầu gối vẫn không nhúc nhích. Nó ngồi đối diện, bàn cờ tự động tự hoạt động, quân cờ sếp thành hình trái tim, nửa bên là cờ trắng, nửa bên là cờ đen. Ở tâm của hình khối trơ trọi hai quân hậu một đen một trắng.
Hai chị em tên Duyệt Kỳ và Ái Kỳ, cả hai tên này đều biểu hiện qua quân hậu ở tâm hình trái tim, hai màu trắng đen đại diện cho hai người. Trung khu điều khiển của lần tu sửa này quả nhiên là cặp chị em bị lấy não đi.
Giang Vấn Nguyên nhìn cờ xương tự xếp lại về chỗ cũ, "Tiểu thư Duyệt Kỳ, tiểu thư Ái Kỳ, ván cờ sinh tử này, nếu tôi thua, hai người có thể lấy não và xương của tôi đi. Nếu tôi thắng, tôi có một yêu cầu, hãy nói hung thủ đã giết hai người cho tôi. Nếu hai người đồng ý thì xin đi cờ trước."
Quy tắc cờ vua là cờ trắng đi trước, cờ đen đi sau. Phương pháp phân biệt quân cờ của bàn cờ tự động là dựa vào trọng lượng quân cờ, cờ đen nặng hơn cờ trắng, bàn cờ trước sau kiềm giữ cờ đen. Rèn luyện cờ vua, trước sau đều phải rèn luyện, nên bàn cờ tự động không mặc định cờ trắng đi trước.
Hai giây sau, một con tốt ở ô E5 mở màn, bàn cờ tự động chấp nhận ván đấu sinh tử này.
Giang Vấn Nguyên phòng thủ con tốt E4, đây là kỹ thuật mà tay mới đều biết, nhưng càng đi sâu thì thế cờ sẽ càng phức tạp, dùng khả năng của Giang Vấn Nguyên sẽ không thể nào là đối thủ của bàn cờ này. Cờ trắng của Giang Vấn Nguyên liên tục bị đánh hạ, thế cờ hoàn toàn lệch về phía quân đen, phần thắng Giang Vấn Nguyên giảm dần, đã sắp không còn đường đi.
Trần Nhan đứng sau Giang Vấn Nguyên, duỗi tay đặt trên lưng ghế cậu, muốn dùng ngón tay viết nước đi lên vai Giang Vấn Nguyên, dẫn cậu xoay chuyển tình hình. Nhưng động tác này bị võ sĩ khôi giáp phát hiện. Nó đặt tay lên thanh đao bên hông, vặn cái cổ cứng đơ nhìn Trần Nhan, đến tận khi Trần Nhan buông tay khỏi lưng ghế mới thả đao ra tiếp tục chú ý ván cờ.
Võ sĩ khôi giáp là một bộ phận của bàn cờ tự động, nhưng xem nó trong ván cờ sinh tử này hoàn toàn độc lập với não hai chị em đang đặt bên trong, như hai vật độc lập ý thức.
Phát hiện này rất có giá trị, nhưng Trần Nhan không còn tâm tư chú ý chuyện này, thế cờ trắng đã tràn ngập nguy cơ, Giang Vấn Nguyên không bao lâu nữa sẽ bị bức đến đường cùng. Nếu có kỳ thủ đệ nhất đứng đây thì cũng không cách nào xoay chuyển.
Giang Vấn Nguyên, sẽ thua!
Trần Nhan không có rối, dốc hết sức sợ vẫn thua võ sĩ khôi giáp, biện pháp duy nhất chỉ có chạy trốn. Chỉ cần có thể kiên trì đến ban ngày, đến ở cùng khách khứa trong biệt thự, võ sĩ khôi giáp sẽ không dám làm bừa. Nhưng Giang Vấn Nguyên bị thu hai phần ba chức năng tim phổi, bên ngoài gió tuyết đan xen, thời tiết vô cùng khắc nghiệt, thể lực một mình hắn không đủ chơi trò đuổi bắt với nó.
Trần Nhan nhìn sườn mặt bình tình của Giang Vấn Nguyên, nắm tay đặt lên tim, dùng lực đè lại. Bất kể phải trả cái giá lớn thế nào cũng sẽ không để Giang Vấn Nguyên chết ở đây...
Quân hậu đen dồn vua trắng đến đường cùng, chiếu tướng!
Thắng bại đã định, chuyện duy nhất Giang Vấn Nguyên có thể làm bây giờ là nhận thua.
Giang Vấn Nguyên nhẹ quay đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của Trần Nhan. Quan Sơn tránh ở góc phòng run bần bật, Tần Khải Nguyệt là người mới không biết ngon ngữ khẩu hình, khẩu hình miệng của Giang Vấn Nguyên là nói cho Trần Nhan: Cảm thấy tuyệt vọng ư? Anh bây giờ đang cảm nhận loại tra tấn luôn giày vò tôi từ ngày Trần Miên chết. Mùi vị này có dễ chịu?
Giang Vấn Nguyên vươn tay, con rối hoa tiên tử đáng yêu xuất hiện trong lồng ngực cậu.
Năng lực đặc thù của hoa tiên tử: Lừa bịp tuyệt đối, đối tượng được dùng (giới hạn là NPC trong thế giới trò chơi) bị lừa gạt hoặc giấu giếm sự thật một cách hoàn hảo.
Sau khi Giang Vấn Nguyên kích hoạt con rối, hoa tiên tử từ lồng ngực cậu bay lên. Đôi cánh tỏa ra ánh huỳnh quang chiếu lên bàn cờ và võ sĩ khôi giáp, sau khi bay một vòng, nó cười đáng yêu với Giang Vấn Nguyên rồi hóa thành vệt sáng trong không trung.
Giang Vấn Nguyên tùy tiện cầm một một con xe, dùng quy tắc hoàn toàn không hợp quy định đẩy ngã vua đen, để xe trắng đứng ở chỗ đó, "Chiếu tướng, tôi thắng!"
Bàn cờ tự động vậy mà lại đồng ý với chiến thắng vớ vẩn này, võ sĩ khôi giáp sắp xếp lại cờ trên bàn.
Trần Nhan nhìn khuôn mặt mỉm cười của Giang Vấn Nguyên, tâm trạng căng như vừa chơi Bungee: "............"
Giang Vấn Nguyên cố ý giấu năng lực của hoa tiên tử vì muốn hắn cảm nhận được cảm giác cậu lúc tận mắt thấy hắn chết. Giang Vấn Nguyên ôn hòa nhịu dàng đã không còn, cõi lòng giờ đây âm u và ma quỷ. Nhưng ai bảo cậu là Giang Vấn Nguyên kia chứ, Trần Nhan không dám bất mãn gì.
Giang Vấn Nguyên chờ đến khi cờ được chỉnh xong mới hỏi: "Bây giờ các người nên thực hiện lời hứa, nói tôi biết ai là hung thủ giết hai người?"
Cờ đen bên trên di chuyển làm ra một nét phẩy. Tiếp theo đến cờ trắng, xếp thành một nét mác cạnh nét phẩy. Cờ đen và cờ trắng lại giao nhau, trên hai nét kia hạ bút, như hai chị em đang luân phiên viết nên, cùng nhau viết thành một chữ – phụ (父 – ba).
Sau khi thực hiện lời hứa, võ sĩ khôi giáp đứng lên thu hồi bàn cờ, kéo bàn cờ rời khỏi phòng Sen.
Cửa phòng khép lại rồi, Tần Khải Nguyệt mới thở ra một hơi dài, khi nãy lúc Giang Vấn Nguyên đánh cờ với võ sĩ khôi giáp, hắn bị khí thế khủng bố của nó ép đến mức không thể động đậy. Xem ra hắn vẫn quá coi thường trò chơi Bàn tròn rồi. Tần Khải Nguyệt đưa một chén nước cho Giang Vấn Nguyên, "Anh Giang vất vả rồi. Xem ra chuyện chúng ta điều tra không sai, người giết cặp song sinh chính là ba ruột hai người!"
Giang Vấn Nguyên không khẳng định kết luận của Tần Khải Nguyệt, cậu uống hai ngụm nước thì nhìn Trần Nhan, "Cô cảm thấy sao?"
Trần Nhan vừa bị giáo huấn trước mựt mọi người, tuy trừ Giang Vấn Nguyên ra không ai biết chuyện này nhưng thái độ bây giờ chỉ có hai từ "ngoan ngoãn" là hình dung đúng nhất.
Trần Nhan nghiêm túc phân tích: "Tôi cảm thấy chữ 'phụ' này vẫn còn hàm nghĩ nào đó chúng ta chưa biết được. Chị em sinh đôi mới 12 tuổi, Giả kỳ thủ hoàn toàn có cách làm họ chết mà không gây nên tiếng gió nào. Anh Giang đã nói rồi, nếu Giả kỳ thủ dùng xương và não con mình làm bàn cờ thì không cần thiết phải ra tay trong yến hội, còn đường đường chính chính trưng bày ở nhà ăn. Điều này rất dễ đạp đổ thanh danh của ông ta trong nháy mắt, không còn cơ hội thực hiện mục tiêu trở thành đệ nhất cờ vua."
Giang Vấn Nguyên hài lòng gật đầu, "Xác cặp chị em bị vứt trong thùng rác, thi thể bốn người Lang ca lại nằm trên giường, từ đó suy ra hung thủ có khả năng có thù oán với cặp song sinh. Nếu Giả kỳ thủ ghen ghét với thiên phú của con gái mình, tại sao ông ta còn hao tâm tổn trí tổ chức yến hội này?"
Dưới sự nhắc nhở của Giang Vấn Nguyên, Tần Khải Nguyệt cố gắng suy nghĩ, "Thế 'phụ' không phải là 'phụ thân' à. Chẳng lẽ Giả kỳ thủ có nhân cách khác? Hay nên nói vì quân cờ không thể xếp thành chữ phức tạp nên mới dùng 'phụ' để thay thế 'tổ phụ' *, hung thủ là Giả Thường Thắng?!"
* "ba" trong tiếng Trung là "phụ" (父) còn ông nội là "tổ phụ" (祖父)
"Bây giờ phajm vi hung thủ được xác định là nhân cách thứ hai của Giả kỳ thủ và Giả Thường Thắng." Giang Vấn Nguyên đặt ly nước xuống, "Điều tra theo hai manh mối này, có lẽ vài ngày là có thể qua màn."
Buổi tối Giang Vấn Nguyên đã ăn cháo, bây giờ lại uống thêm một ly nước, trong phòng lại không có phòng vệ sinh riêng nên cậu chỉ có thể đến WC chung của phòng cạnh biệt thự để giải quyết nhu cầu. Khi Giang Vấn Nguyên trở về phòng Sen thì vừa hay đụng mặt võ sĩ khôi giáp, một tay nó kéo bàn cờ, tay còn lại cầm một túi, từ hình dạng phồng lên có thể rõ ràng đó không gì ngoài xương người. Võ sĩ khôi giáp không lấy được xương chỗ Giang Vấn Nguyên nên đến phòng khác tìm người. Nó không để tâm đến Giang Vấn Nguyên, kéo bàn cờ đi khỏi dãy phòng.
Giang Vấn Nguyên trở về phòng Sen, không kể lại chuyện võ sĩ khôi giáp tập kích người chơi khác. Nhưng Trần Nhan vẫn nhạy bén phát hiện sự im lặng của cậu. Lúc ngủ, cô ôm Giang Vấn Nguyên cao hơn mình không ít vào lòng, để cậu nghe được nhịp tim của cô, nói với cậu rằng bất cứ lúc nào hắn cũng luôn ở đây.
Sáng hôm sau, khi Giang Vấn Nguyên tỉnh lại Quan Sơn đã không còn trong phòng Sen. Quan Sơn tính kế Giang Vấn Nguyên rất ác độc, hôm qua cậu không so đo giữ một mạng cho hắn, dù da mặt hắn có dày thì cũng không đến mức tiếp theo cắn cậu không buông.
Phòng Sen còn lại ba người, dọn dẹp chốc lát rồi ăn sáng. Giang Vấn Nguyên không kể chuyện hôm qua có người chết trong tay võ sĩ khôi giáp, cậu nói với Tần Khải Nguyệt và Trần Nhan: "Chúng ta điều tra lại tin tức về cặp cha con Giả kỳ thủ và Giả Thường Thắng, xem xem có bỏ sót chỗ nào không."
Ba người Giang Vấn Nguyên đi đường vòng từ dãy phòng phía Đông đến biệt thự, lần nữa đi ngang qua suối phun ngày đầu họ đến điều tra địa hình. Con suối đóng băng vẫn mang hình dáng cũ, cái Giang Vấn Nguyên muốn nhìn là tượng Giả Thường Thắng.
Tần Khải Nguyệt giẫm lên tuyết lùi về sau một bước, kéo dãn khoảng cách với bức tượng, "Kỳ thật lần đầu nhìn thấy Giả kỳ thủ tôi đã cảm thấy ông ta rất giống Giả Thường Thắng. Hai cha con này giống nhau như vậy, trong đó lại có một người hạ sát chiêu cho người còn lại, quả thật không đoán được hung thủ là ai."
Giang Vấn Nguyên chỉ bệ dưới chân pho tượng, Trần Nhan cạnh cậu lập tức hiểu ý. Cô ngồi xổm xuống, cào sạch tuyết tuyết bám bên trên. Sau khi Trần Nhan làm xong thì tháo bao tay bên tay phải xuống, chạm tay vào chữ khắc trên đó, bên trên viết tên Giả Thường Thắng và niên đại ông lão sống.
Giang Vấn Nguyên ngồi xổm đứng lên dễ choáng váng, cậu chỉ có thể đứng cạnh Trần Nhan quan sát bệ dưới chân pho tượng, nhìn một lúc lâu vẫn không phát hiện điểm nào kỳ lạ, "Cô phát hiện gì?"
Trần Nhan mang bao tay lên lần nữa, phủi tuyết trên người đứng dậy, "Chỗ tên Giả Thường Thắng có vài vết lõm nhỏ nhìn không được, phải dùng tay sờ để cảm giác, những chỗ khác không có gì lạ. Đi thôi, chúng ta đến nhà chính biệt thự, môi cậu bị lạnh tím rồi kìa."
Sau khi ba người đến nhà chính biệt thự rồi thì không đến tìm Giả kỳ thủ ngay mà tìm Giả phu nhân.
Đây là lần đầu Giang Vấn Nguyên gặp Giả phu nhân, hôm qua khi nhắc đến bà, Tần Khải Nguyệt và Trần Nhan đã dùng từ "chất phác". Nhưng Giang Vấn Nguyên cảm thấy hai từ "chất phác" chỉ có thể hình dung một phần mười thái độ của người này, bà cho Giang Vấn Nguyên cảm giác như một con rối gỗ không linh hồn, chỉ cần tiếp theo lên dây cót thì sẽ luôn vận hành theo đường đi được vạch sẵn. Giả phu nhân có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ làm vợ, làm mẹ ngày này sang ngày khác, nhưng chỉ e tinh thần bà có vấn đề. Rốt cuộc Giả kỳ thủ tư duy kiểu gì mới chọn một người như vậy để tái hôn.
Giang Vấn Nguyên hỏi thẳng vào vấn đề: "Chúng tôi cho rằng trạng thái tinh thần Giả kỳ thủ không phù hợp, có khả năng ông ấy có nhân cách khác. Bà lấy ông ấy mười năm rồi, bà có cảm nhận được ông ấy có hành vi nào khác thường không."
"Chồng tôi quả thật có điểm kỳ lạ." Giả phu nhân liên tục gật đầu với lời Giang Vấn Nguyên, có thể khiến người có vấn đề về thần kinh như Giả phu nhân cảm thấy mình có vấn đề, chỉ sợ ông ta khủng khiếp hơn nhiều so với bà.
"Trước khi cầu hôn tôi, chồng tôi đang có quan hệ nam nữ với chị họ tôi. Tôi có đến nhà chị gặp ông ấy vài lần, hai người rất hòa hợp, tôi luôn nghĩ họ sẽ kết hôn. Nhưng đột nhiên ngày kia ông ấy cầu hôn tôi, lúc đó tôi với ông ấy chưa trò chuyện quá năm câu, hơn nữa với quan hệ của ông ấy và chị thì tôi cũng không muốn gả cho ông ấy. Ba mẹ tôi cảm thấy tính tình tôi không tốt, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì cả đời sẽ không gả đi được nữa. Quyết tâm cự tuyệt hôn lễ này của tôi bị ba mẹ làm lung lay, lúc đó tôi đã hỏi ông ấy tại sao chọn tôi mà không chọn chị họ. Ông ấy nói lúc ở bên chị họ tuy ông ấy vui vẻ, nhưng ông ấy khát vọng trở thành kỳ thủ đứng đầu thế giới, nên càng cần một người vợ đảm như tôi hơn."
Khuôn mặt Giả phu nhân như chết lặng, "Tôi bị lời ông ấy làm rung động nên chấp nhận lời cầu hôn. Đêm động phòng, ông ấy uống say, tôi đỡ ông ấy lên giường thì đột nhiên ông ấy tỉnh lại. Ông ấy hỏi tôi tại sao trễ thế này rồi còn ở nhà ông ấy, nói vì nể tình chị họ nên tha tôi một lần, kêu tôi mau chạy đi, đừng làm người khác hiểu lầm. Đó là đêm tồi tệ nhất trong đời tôi, tôi giải thích thật lâu, ông ấy vẫn không thể chấp nhận sự thật mình đã chia tay với chị họ và lấy tôi về làm vợ. Hệt như người đã cầu hôn tôi, làm lễ cưới với tôi không phải ông ấy mà là một người khác. Nếu là nhân cách thứ hai thì mọi chuyện tôi thông suốt rồi."
Hôn nhân Giả kỳ thủ và Giả phu nhân tương đối phức tạp, rất khó ly hôn. Giả kỳ thủ một mực nhập tâm vào cờ vua, ngày ngày ở chung với Giả phu nhân thì từ từ cảm thấy có thể cùng sinh hoạt. Từ đó, quan hệ vợ chồng của hai người thành tôn trọng nhau như khách, không muốn có con.
Mỗi khi Giả kỳ thủ xuất hiện bất thường đều là đánh mất niềm tin vào vị trí đệ nhất cờ vua, muốn từ bỏ mục tiêu này. Từ 40 đến 42 tuổi, mấy năm thực lực ông ta liên tiếp thoái lui, đau khổ rất lâu, trạng thái tinh thần rất thất thường. Thẳng đến tuổi 42 Giả kỳ thủ mới hạ quyết tâm từ bỏ mục tiêu đệ nhất thế giới, đặt sự chú ý lên người hai con mình, mong hai chị em có thể hoàn thành mục tiêu của Giả Thường Thắng.
Bây giờ xương và não của hai chị em dùng sửa lại bàn cờ, Giả kỳ thủ lần nữa nhắm đến mục tiêu năm xưa. Mặc kệ nghĩ thế nào thì ông ta đều vô cùng khả nghi.
Sau khi tạm biệt Giả phu nhân, Giang Vấn Nguyên suy nghĩ, "Chúng ta đến tìm Giả kỳ thủ đi."
Khi họ gặp được Giả kỳ thủ thì ông ta đang ở nhà ăn, ông ta không cùng chơi cờ với bàn cờ mà ngồi gần đài chơi cờ, nhìn bàn cờ tự động đến xuất thần.
Nhóm Giang Vấn Nguyên đang chuẩn bị đến tâm sự với ông ta thì thấy một người chơi nữ hoảng hốt từ sau lưng Giả kỳ thủ đi đến, lấy chủy thủ giấu ở ống tay áo ra đâm vào ngực ông ta. Chủy thủ xuyên qua lồng ngực Giả kỳ thủ, lưỡi dao sắc bén lộ ra phía trước, vị trí ngay giữa tim. Giả kỳ thủ hơn nửa là không còn cứu được. Người chơi nữ kia thoắt khóc thoắt cười, "Đi chết đi, đồ quái vật! Xuống địa ngục gặp anh tôi!"
Giả kỳ thủ che lồng ngực đang đau đớn, gục trên mặt đất. Khi dưới người ông ta hình thành một vũng máu thì võ sĩ khôi giáp bỗng cử động, dùng tốc độ mắt thường không thể thấy rõ lao đến cạnh Giả kỳ thủ. Nó tuốt đao, chém người chơi nữ kia thành hai mảnh.
Giết người chơi chữ chỉ mới là bắt đầu, võ sĩ khôi giáp nổi điên cầm lao lao tới cạnh mỗi người sống trong nhà ăn, tay chân và máu tươi rất nhanh rải rác khắp nơi.
Trần Nhan đẩy Tần Khải Nguyệt và Giang Vấn Nguyên ra khỏi nhà ăn, "Hai người đến suối phun chờ tôi! Nhanh lên!"
Sức chiến đấu của võ sĩ khôi giáp cực cực kinh khủng, thể lực Giang Vấn Nguyên rất yếu, tiếp theo ở lại chỉ có kéo chân sau. Cậu không hề do dự chạy khỏi nhà chính biệt thự. Tần Khải Nguyệt bị hình ảnh võ sĩ đại khai sát giới làm cho run rẩy, Trần Nhan cũng ở lại, y chạy lúc này có phải nhu nhược quá không. Tần Khải Nguyệt do dự không quyết, cuối cùng bị Giang Vấn Nguyên kéo khỏi biệt thự.
Giang Vấn Nguyên và Tần Khải Nguyệt chờ bên cạnh tượng một lúc thì thấy Trần Nhan dìu Giả kỳ thủ đi đến, chủy thủ vẫn còn ghim trong ngực ông ta, máu theo khe hở lưỡi dao trôi đi nhanh chóng, lưu lại từng bông hoa máu trên mặt tuyết trắng.
Trần Nhan và Tần Khải Nguyệt đỡ Giả kỳ thủ dựa vào suối phun. Hôm nay tuyết lất phất, Giả kỳ thủ nhìn bệ đỡ sạch sẽ dưới chân pho tượng, ba chữ "Giả Thường Thắng" đập vào mắt ông ta. Cổ họng Giả kỳ thủ ngứa ngáy, ông ta nôn ra hai ngụm máu, trên mặt tràn ngập sợ hãi, "Lúc trước tôi không nên chấp nhận kế hoạch phản nhân loại của cha tôi, nếu không có kế hoạch kia, Duyệt Kỳ và Ái Kỳ sẽ không chết, cũng sẽ không có bi kịch ngày hôm nay..."
Trần Nhan lén đưa Giả kỳ thủ đi, võ sĩ khôi giáp rất nhanh đã phát hiện điểm kỳ lạ, bắt đầu tìm kiếm ông ta. Võ sĩ khôi giáp thông qua cửa sổ thấy Giả kỳ thủ chỗ suối phun, nó ôm bàn cờ tự động nhảy khỏi nhà ăn.
Võ sĩ khôi giáp kéo bàn cờ, dọc theo vết máu đến cạnh suối phun.
Giả kỳ thủ có thể cảm nhận mạng sống đang rút nhanh khỏi cơ thể mình, ông ta nhìn võ sĩ khôi giáp, ánh mắt tràn ngập bi thương, "Ba, con xin ba đừng tiếp tục giết người!"
Võ sĩ khôi giáp như không nghe được lời ông ta, chỉ chăm chú đi đến cạnh họ.
Giang Vấn Nguyên ngồi xổm cạnh Giả kỳ thủ, duỗi tay lần từ tai lên da đầu ông ta. Khi cậu thấy trên đó có dấu vết bị phẫu thuật sọ thì ánh mắt trầm xuống, "Giả kỳ thủ, tôi cảm thấy ông không nên gọi võ sĩ khôi giáp là ba..."
Giả kỳ thủ kinh hoảng nhing Giang Vấn Nguyên, lời cậu nói như một chiếc chìa khóa mở ra chiếc rương ký ức bị phong ấn của ông ta. Rất nhiều hình ảnh ùa đến, đánh ập vào óc khiến ông ta lại phun ra một ngụm máu. Trên mặt Giang Vấn Nguyên đầy nước mắt, "Rất xin lỗi, Tranh Nhất, ba rất xin lỗi con..."
Giả Tranh Nhất chính là tên của Giả kỳ thủ.
Lời Giả kỳ thủ lúc này làm bước chân của võ sĩ khôi giáp ngừng lại. Nó kéo bàn cờ tự động, đứng cách mười mấy mét, mắt đối mắt với Giả kỳ thủ.
Âm thanh ong ong phát ra từ võ sĩ khôi giáp, "Ba, con đã nhường cơ thể mình cho ba, tại sao ba lại muốn từ bỏ mục tiêu trở thành đệ nhất cờ vua thế giới?"
22 năm trước, lúc Giả Thường Thắng lâm chung.
Giả Thường Thắng dừng ở vị trí thứ hai thế giới, có chấp niệm rất sâu với vị trí đứng đầu kia, thậm chí còn đặt tên con là Tranh Nhất, hy vọng con trai có thể kế thừa mình, trở thành kỳ thủ đứng đầu thế giới. Vì chấp niệm đó quá sâu, lão yêu cầu nhà khoa học đã chế ra bàn cờ tự động nghiên cứu, kết hợp não người và máy móc làm thành một trung tâm hệ thống mạnh mẽ, thăng cấp toàn diện năng lực cờ vua.
Nhà khoa học nghiên cứu thành công, nhưng phải cần não còn mới mới sử dụng được, nên Giả Thường Thắng quyết định lấy não sống của mình. Tàn nhẫn nhất là, Giả Thường Thắng bắt Giả Tranh Nhất chứng kiến toàn bộ quá trình giải phẫu, vì muốn con tiến bộ mà yêu cầu nhà khoa học cũng róc xương mình làm thành quân cờ, để con trai ngày ngày dùng chúng.
Giải phẫu thành công vượt mong đợi, bàn cờ tự động nâng lên một cấp độ hoàn toàn mới, không gì sánh được.
Toàn bộ hy vọng của Giả Thường Thắng đều đặt lên người Giả Tranh, nhưng Giả Tranh rất rõ ràng thiên phú mình đến đâu, hắn cảm nhận được giới hạn của chính mình, đừng nói đệ nhất thế giới, hắn sợ top 100 cũng không thể lên được. Hình ảnh ba mình qua đời trong cuộc giải phẫu ngày đêm tra tấn Giả Tranh Nhất, cuối cùng hắn không chịu nổi áp lực nên thần kinh không còn bình thường.
Giả Tranh Nhất tìm được nhà khoa học làm phẫu thuật cho cha mình, cầu xin người đó giải phẫu lại một lần nữa, không phải chế tạo bàn cờ mà là giải phẫu đổi não. Giả Tranh Nhất hy vọng ba mình sống tiếp với cơ thể mình, còn não mình đặt trong bàn cờ, chờ ba bước lên vị trí đứng đầu.
Trước khi phẫu thuật, Giả Tranh Nhất đã xây pho tượng ở suối phun này. Pho tượng giống với Giả Tranh Nhất lúc trưởng thành, không phải do cha con lớn lên giống nhau, mà Giả Tranh Nhất đang lập bia mộ cho mình. Vết lõm dưới chân Giả Thường Thắng, nguyên văn viết tên Giả Tranh Nhất*.
*贾争一: Giả Tranh Nhất.
贾常胜: Giả Thường Thắng.
Giải phẫu đổi não thuận lợi nhưng vẫn có chuyện ngoài ý muốn, sau khi não Giả Thường Thắng sống lại trong cơ thể gnt thì quên mất mình là ai, hoàn toàn coi mình là Giả Tranh Nhất.
Giả Thường Thắng khi mới tiếp nhận cơ thể con trai mình thì tiến bộ cực nhanh, Giả Tranh mỗi ngày đánh cờ với ba mình ở bàn cờ tự động cũng rất vui. Nhưng không lâu sau, Giả Thường Thắng dùng cơ thể hắn để yêu đương, đối tượng là mẹ của Duyệt Kỳ cà Ái Kỳ. Giả Thường Thắng phân tâm đến chuyện khác thì cờ lực tiến bộ chậm lại, thậm chí trì trệ không tiến lên.
Lúc Duyệt Kỳ và Ái Kỳ sinh ra, một nhà bốn người Giả Thường Thắng hạnh phúc vui vẻ, bàn cờ tự động bị ghẻ lạnh. Tâm trí Giả Tranh không chịu được thử thách của thời gian, không thể làm việc được nữa. Nhưng một phần ý thức của hắn còn tồn tại, nhìn ba trong cơ thể mình không có chí tiến thủ, sống tầm thường như vậy, ý nghĩa việc đổi não của hắn nằm ở đâu?
Giả Tranh Nhất, võ sĩ khôi giáp và thân thể hắn có mối liên hệ nào đó, hắn giết chết người vợ ảnh hưởng đến sự chú tâm cờ vua của ba mình, truyền cho ba một đoạn ký ức giả, để ông tin rằng hai người đã ly hôn.
Giả Thường Thắng đem theo hai đứa con suốt ngày gào khóc đòi ăn không thể ổn được, Giả Tranh Nhất cho rằng ba mình cần một người vợ lo liệu sinh hoạt cho mình, Giả phu nhân chính là người vợ hắn chọn cho ba mình. Có Giả phu nhân gánh vác chuyện nhà, Giả Thường Thắng lại tiếp tục nghiên cứu cờ vua.
Không biết có phải vì giải phẫu hai lần làm tổn thương não hay không, xếp hạng thế giới của Giả Thường Thắng chỉ từ hạnh mười trở xuống, đến hạng hai trước kia cũng không đạt được. Không chỉ vậy, Giả Thường Thắng còn bắt đầu xuống dốc, chuyển trọng tâm vào Duyệt Kỳ và Ái Kỳ.
Khoảnh khắc đó, nỗi hận của Giả Tranh Nhất với Giả Thường Thắng đạt đến đỉnh điểm, không lẽ ông còn định lặp lại bị kịch năm đó, lấy não mình làm thành bàn cờ tự động để Duyệt Kỳ và Ái Kỳ thừa kế di nguyện của mình?
Giả Tranh Nhất sẽ không để Giả Thường Thắng có cơ hội này, trước khi Giả Thường Thắng biến mình thành một phần của bàn cờ thì giết chết Duyệt Kỳ và Ái Kỳ, biến hai người thành một phần của bàn cờ. Từ đó, Giả Thường Thắng không còn đường lui, ông ta chỉ có thể tiếp tục trèo lên vị trí thứ nhất ——
Chỉ khi Giả Thường Thắng trở thành dệ nhất cờ vua thì sự hy sinh của Giả Tranh Nhất hắn mới có ý nghĩa!
Giả Thường Thắng buông tay đang che vết thương ra, ông ta vươn tay với võ sĩ khôi giáp, "Con trai, ba sai rồi. Ba không nên áp đặt nguyện vọng của mình lên người con, khiến con đau khổ như vậy. Rất xin lỗi... con có thể tha thứ cho ba không..."
Giả Tranh Nhất dùng hành động trả lời ông ta, một đao chặt đứt đầu mình. Nhìn cái đầu chứa não ba của mình lăn như trái bóng, nội tâm Giả Tranh Nhất không hề dao động. Võ sĩ khôi giáp chầm chậm nhìn sang ba người Giang Vấn Nguyên, hắn oán, hắn hận, hắn không tài nào bình tĩnh được.
Giang Vấn Nguyên nhìn võ sĩ khôi giáp lúc nào cũng có thể xông đến, giữa trời băng tuyết cũng có thể toát mồ hôi lạnh, "Ân oán giữa anh và ba anh đã châm dứt, vậy anh có nghĩ đến Duyệt Kỳ và Ái Kỳ không. Lúc ấy tôi hỏi hai người, hung thủ giết hai người là ai. Anh còn nhớ đáp án của hai người không?!"
Động tác Giả Tranh Nhất hơi khựng lại ——
...
Anh Túc: Tui thực sự ba chấm với ông ba này. Tám nhảm xíu thôi, cám ơn mọi người đã ủng hộ, tui để giao diện vậy trước nha, rảnh sẽ sửa lại cho đẹp với chú thích sau.(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
Sau khi Giang Vấn Nguyên đưa ra yêu cầu trao đổi tên họ, hai tay võ sĩ khôi giáp đặt trên đầu gối vẫn không nhúc nhích. Nó ngồi đối diện, bàn cờ tự động tự hoạt động, quân cờ sếp thành hình trái tim, nửa bên là cờ trắng, nửa bên là cờ đen. Ở tâm của hình khối trơ trọi hai quân hậu một đen một trắng.
Hai chị em tên Duyệt Kỳ và Ái Kỳ, cả hai tên này đều biểu hiện qua quân hậu ở tâm hình trái tim, hai màu trắng đen đại diện cho hai người. Trung khu điều khiển của lần tu sửa này quả nhiên là cặp chị em bị lấy não đi.
Giang Vấn Nguyên nhìn cờ xương tự xếp lại về chỗ cũ, "Tiểu thư Duyệt Kỳ, tiểu thư Ái Kỳ, ván cờ sinh tử này, nếu tôi thua, hai người có thể lấy não và xương của tôi đi. Nếu tôi thắng, tôi có một yêu cầu, hãy nói hung thủ đã giết hai người cho tôi. Nếu hai người đồng ý thì xin đi cờ trước."
Quy tắc cờ vua là cờ trắng đi trước, cờ đen đi sau. Phương pháp phân biệt quân cờ của bàn cờ tự động là dựa vào trọng lượng quân cờ, cờ đen nặng hơn cờ trắng, bàn cờ trước sau kiềm giữ cờ đen. Rèn luyện cờ vua, trước sau đều phải rèn luyện, nên bàn cờ tự động không mặc định cờ trắng đi trước.
Hai giây sau, một con tốt ở ô E5 mở màn, bàn cờ tự động chấp nhận ván đấu sinh tử này.
Giang Vấn Nguyên phòng thủ con tốt E4, đây là kỹ thuật mà tay mới đều biết, nhưng càng đi sâu thì thế cờ sẽ càng phức tạp, dùng khả năng của Giang Vấn Nguyên sẽ không thể nào là đối thủ của bàn cờ này. Cờ trắng của Giang Vấn Nguyên liên tục bị đánh hạ, thế cờ hoàn toàn lệch về phía quân đen, phần thắng Giang Vấn Nguyên giảm dần, đã sắp không còn đường đi.
Trần Nhan đứng sau Giang Vấn Nguyên, duỗi tay đặt trên lưng ghế cậu, muốn dùng ngón tay viết nước đi lên vai Giang Vấn Nguyên, dẫn cậu xoay chuyển tình hình. Nhưng động tác này bị võ sĩ khôi giáp phát hiện. Nó đặt tay lên thanh đao bên hông, vặn cái cổ cứng đơ nhìn Trần Nhan, đến tận khi Trần Nhan buông tay khỏi lưng ghế mới thả đao ra tiếp tục chú ý ván cờ.
Võ sĩ khôi giáp là một bộ phận của bàn cờ tự động, nhưng xem nó trong ván cờ sinh tử này hoàn toàn độc lập với não hai chị em đang đặt bên trong, như hai vật độc lập ý thức.
Phát hiện này rất có giá trị, nhưng Trần Nhan không còn tâm tư chú ý chuyện này, thế cờ trắng đã tràn ngập nguy cơ, Giang Vấn Nguyên không bao lâu nữa sẽ bị bức đến đường cùng. Nếu có kỳ thủ đệ nhất đứng đây thì cũng không cách nào xoay chuyển.
Giang Vấn Nguyên, sẽ thua!
Trần Nhan không có rối, dốc hết sức sợ vẫn thua võ sĩ khôi giáp, biện pháp duy nhất chỉ có chạy trốn. Chỉ cần có thể kiên trì đến ban ngày, đến ở cùng khách khứa trong biệt thự, võ sĩ khôi giáp sẽ không dám làm bừa. Nhưng Giang Vấn Nguyên bị thu hai phần ba chức năng tim phổi, bên ngoài gió tuyết đan xen, thời tiết vô cùng khắc nghiệt, thể lực một mình hắn không đủ chơi trò đuổi bắt với nó.
Trần Nhan nhìn sườn mặt bình tình của Giang Vấn Nguyên, nắm tay đặt lên tim, dùng lực đè lại. Bất kể phải trả cái giá lớn thế nào cũng sẽ không để Giang Vấn Nguyên chết ở đây...
Quân hậu đen dồn vua trắng đến đường cùng, chiếu tướng!
Thắng bại đã định, chuyện duy nhất Giang Vấn Nguyên có thể làm bây giờ là nhận thua.
Giang Vấn Nguyên nhẹ quay đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của Trần Nhan. Quan Sơn tránh ở góc phòng run bần bật, Tần Khải Nguyệt là người mới không biết ngon ngữ khẩu hình, khẩu hình miệng của Giang Vấn Nguyên là nói cho Trần Nhan: Cảm thấy tuyệt vọng ư? Anh bây giờ đang cảm nhận loại tra tấn luôn giày vò tôi từ ngày Trần Miên chết. Mùi vị này có dễ chịu?
Giang Vấn Nguyên vươn tay, con rối hoa tiên tử đáng yêu xuất hiện trong lồng ngực cậu.
Năng lực đặc thù của hoa tiên tử: Lừa bịp tuyệt đối, đối tượng được dùng (giới hạn là NPC trong thế giới trò chơi) bị lừa gạt hoặc giấu giếm sự thật một cách hoàn hảo.
Sau khi Giang Vấn Nguyên kích hoạt con rối, hoa tiên tử từ lồng ngực cậu bay lên. Đôi cánh tỏa ra ánh huỳnh quang chiếu lên bàn cờ và võ sĩ khôi giáp, sau khi bay một vòng, nó cười đáng yêu với Giang Vấn Nguyên rồi hóa thành vệt sáng trong không trung.
Giang Vấn Nguyên tùy tiện cầm một một con xe, dùng quy tắc hoàn toàn không hợp quy định đẩy ngã vua đen, để xe trắng đứng ở chỗ đó, "Chiếu tướng, tôi thắng!"
Bàn cờ tự động vậy mà lại đồng ý với chiến thắng vớ vẩn này, võ sĩ khôi giáp sắp xếp lại cờ trên bàn.
Trần Nhan nhìn khuôn mặt mỉm cười của Giang Vấn Nguyên, tâm trạng căng như vừa chơi Bungee: "............"
Giang Vấn Nguyên cố ý giấu năng lực của hoa tiên tử vì muốn hắn cảm nhận được cảm giác cậu lúc tận mắt thấy hắn chết. Giang Vấn Nguyên ôn hòa nhịu dàng đã không còn, cõi lòng giờ đây âm u và ma quỷ. Nhưng ai bảo cậu là Giang Vấn Nguyên kia chứ, Trần Nhan không dám bất mãn gì.
Giang Vấn Nguyên chờ đến khi cờ được chỉnh xong mới hỏi: "Bây giờ các người nên thực hiện lời hứa, nói tôi biết ai là hung thủ giết hai người?"
Cờ đen bên trên di chuyển làm ra một nét phẩy. Tiếp theo đến cờ trắng, xếp thành một nét mác cạnh nét phẩy. Cờ đen và cờ trắng lại giao nhau, trên hai nét kia hạ bút, như hai chị em đang luân phiên viết nên, cùng nhau viết thành một chữ – phụ (父 – ba).
Sau khi thực hiện lời hứa, võ sĩ khôi giáp đứng lên thu hồi bàn cờ, kéo bàn cờ rời khỏi phòng Sen.
Cửa phòng khép lại rồi, Tần Khải Nguyệt mới thở ra một hơi dài, khi nãy lúc Giang Vấn Nguyên đánh cờ với võ sĩ khôi giáp, hắn bị khí thế khủng bố của nó ép đến mức không thể động đậy. Xem ra hắn vẫn quá coi thường trò chơi Bàn tròn rồi. Tần Khải Nguyệt đưa một chén nước cho Giang Vấn Nguyên, "Anh Giang vất vả rồi. Xem ra chuyện chúng ta điều tra không sai, người giết cặp song sinh chính là ba ruột hai người!"
Giang Vấn Nguyên không khẳng định kết luận của Tần Khải Nguyệt, cậu uống hai ngụm nước thì nhìn Trần Nhan, "Cô cảm thấy sao?"
Trần Nhan vừa bị giáo huấn trước mựt mọi người, tuy trừ Giang Vấn Nguyên ra không ai biết chuyện này nhưng thái độ bây giờ chỉ có hai từ "ngoan ngoãn" là hình dung đúng nhất.
Trần Nhan nghiêm túc phân tích: "Tôi cảm thấy chữ 'phụ' này vẫn còn hàm nghĩ nào đó chúng ta chưa biết được. Chị em sinh đôi mới 12 tuổi, Giả kỳ thủ hoàn toàn có cách làm họ chết mà không gây nên tiếng gió nào. Anh Giang đã nói rồi, nếu Giả kỳ thủ dùng xương và não con mình làm bàn cờ thì không cần thiết phải ra tay trong yến hội, còn đường đường chính chính trưng bày ở nhà ăn. Điều này rất dễ đạp đổ thanh danh của ông ta trong nháy mắt, không còn cơ hội thực hiện mục tiêu trở thành đệ nhất cờ vua."
Giang Vấn Nguyên hài lòng gật đầu, "Xác cặp chị em bị vứt trong thùng rác, thi thể bốn người Lang ca lại nằm trên giường, từ đó suy ra hung thủ có khả năng có thù oán với cặp song sinh. Nếu Giả kỳ thủ ghen ghét với thiên phú của con gái mình, tại sao ông ta còn hao tâm tổn trí tổ chức yến hội này?"
Dưới sự nhắc nhở của Giang Vấn Nguyên, Tần Khải Nguyệt cố gắng suy nghĩ, "Thế 'phụ' không phải là 'phụ thân' à. Chẳng lẽ Giả kỳ thủ có nhân cách khác? Hay nên nói vì quân cờ không thể xếp thành chữ phức tạp nên mới dùng 'phụ' để thay thế 'tổ phụ' *, hung thủ là Giả Thường Thắng?!"
* "ba" trong tiếng Trung là "phụ" (父) còn ông nội là "tổ phụ" (祖父)
"Bây giờ phajm vi hung thủ được xác định là nhân cách thứ hai của Giả kỳ thủ và Giả Thường Thắng." Giang Vấn Nguyên đặt ly nước xuống, "Điều tra theo hai manh mối này, có lẽ vài ngày là có thể qua màn."
Buổi tối Giang Vấn Nguyên đã ăn cháo, bây giờ lại uống thêm một ly nước, trong phòng lại không có phòng vệ sinh riêng nên cậu chỉ có thể đến WC chung của phòng cạnh biệt thự để giải quyết nhu cầu. Khi Giang Vấn Nguyên trở về phòng Sen thì vừa hay đụng mặt võ sĩ khôi giáp, một tay nó kéo bàn cờ, tay còn lại cầm một túi, từ hình dạng phồng lên có thể rõ ràng đó không gì ngoài xương người. Võ sĩ khôi giáp không lấy được xương chỗ Giang Vấn Nguyên nên đến phòng khác tìm người. Nó không để tâm đến Giang Vấn Nguyên, kéo bàn cờ đi khỏi dãy phòng.
Giang Vấn Nguyên trở về phòng Sen, không kể lại chuyện võ sĩ khôi giáp tập kích người chơi khác. Nhưng Trần Nhan vẫn nhạy bén phát hiện sự im lặng của cậu. Lúc ngủ, cô ôm Giang Vấn Nguyên cao hơn mình không ít vào lòng, để cậu nghe được nhịp tim của cô, nói với cậu rằng bất cứ lúc nào hắn cũng luôn ở đây.
Sáng hôm sau, khi Giang Vấn Nguyên tỉnh lại Quan Sơn đã không còn trong phòng Sen. Quan Sơn tính kế Giang Vấn Nguyên rất ác độc, hôm qua cậu không so đo giữ một mạng cho hắn, dù da mặt hắn có dày thì cũng không đến mức tiếp theo cắn cậu không buông.
Phòng Sen còn lại ba người, dọn dẹp chốc lát rồi ăn sáng. Giang Vấn Nguyên không kể chuyện hôm qua có người chết trong tay võ sĩ khôi giáp, cậu nói với Tần Khải Nguyệt và Trần Nhan: "Chúng ta điều tra lại tin tức về cặp cha con Giả kỳ thủ và Giả Thường Thắng, xem xem có bỏ sót chỗ nào không."
Ba người Giang Vấn Nguyên đi đường vòng từ dãy phòng phía Đông đến biệt thự, lần nữa đi ngang qua suối phun ngày đầu họ đến điều tra địa hình. Con suối đóng băng vẫn mang hình dáng cũ, cái Giang Vấn Nguyên muốn nhìn là tượng Giả Thường Thắng.
Tần Khải Nguyệt giẫm lên tuyết lùi về sau một bước, kéo dãn khoảng cách với bức tượng, "Kỳ thật lần đầu nhìn thấy Giả kỳ thủ tôi đã cảm thấy ông ta rất giống Giả Thường Thắng. Hai cha con này giống nhau như vậy, trong đó lại có một người hạ sát chiêu cho người còn lại, quả thật không đoán được hung thủ là ai."
Giang Vấn Nguyên chỉ bệ dưới chân pho tượng, Trần Nhan cạnh cậu lập tức hiểu ý. Cô ngồi xổm xuống, cào sạch tuyết tuyết bám bên trên. Sau khi Trần Nhan làm xong thì tháo bao tay bên tay phải xuống, chạm tay vào chữ khắc trên đó, bên trên viết tên Giả Thường Thắng và niên đại ông lão sống.
Giang Vấn Nguyên ngồi xổm đứng lên dễ choáng váng, cậu chỉ có thể đứng cạnh Trần Nhan quan sát bệ dưới chân pho tượng, nhìn một lúc lâu vẫn không phát hiện điểm nào kỳ lạ, "Cô phát hiện gì?"
Trần Nhan mang bao tay lên lần nữa, phủi tuyết trên người đứng dậy, "Chỗ tên Giả Thường Thắng có vài vết lõm nhỏ nhìn không được, phải dùng tay sờ để cảm giác, những chỗ khác không có gì lạ. Đi thôi, chúng ta đến nhà chính biệt thự, môi cậu bị lạnh tím rồi kìa."
Sau khi ba người đến nhà chính biệt thự rồi thì không đến tìm Giả kỳ thủ ngay mà tìm Giả phu nhân.
Đây là lần đầu Giang Vấn Nguyên gặp Giả phu nhân, hôm qua khi nhắc đến bà, Tần Khải Nguyệt và Trần Nhan đã dùng từ "chất phác". Nhưng Giang Vấn Nguyên cảm thấy hai từ "chất phác" chỉ có thể hình dung một phần mười thái độ của người này, bà cho Giang Vấn Nguyên cảm giác như một con rối gỗ không linh hồn, chỉ cần tiếp theo lên dây cót thì sẽ luôn vận hành theo đường đi được vạch sẵn. Giả phu nhân có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ làm vợ, làm mẹ ngày này sang ngày khác, nhưng chỉ e tinh thần bà có vấn đề. Rốt cuộc Giả kỳ thủ tư duy kiểu gì mới chọn một người như vậy để tái hôn.
Giang Vấn Nguyên hỏi thẳng vào vấn đề: "Chúng tôi cho rằng trạng thái tinh thần Giả kỳ thủ không phù hợp, có khả năng ông ấy có nhân cách khác. Bà lấy ông ấy mười năm rồi, bà có cảm nhận được ông ấy có hành vi nào khác thường không."
"Chồng tôi quả thật có điểm kỳ lạ." Giả phu nhân liên tục gật đầu với lời Giang Vấn Nguyên, có thể khiến người có vấn đề về thần kinh như Giả phu nhân cảm thấy mình có vấn đề, chỉ sợ ông ta khủng khiếp hơn nhiều so với bà.
"Trước khi cầu hôn tôi, chồng tôi đang có quan hệ nam nữ với chị họ tôi. Tôi có đến nhà chị gặp ông ấy vài lần, hai người rất hòa hợp, tôi luôn nghĩ họ sẽ kết hôn. Nhưng đột nhiên ngày kia ông ấy cầu hôn tôi, lúc đó tôi với ông ấy chưa trò chuyện quá năm câu, hơn nữa với quan hệ của ông ấy và chị thì tôi cũng không muốn gả cho ông ấy. Ba mẹ tôi cảm thấy tính tình tôi không tốt, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì cả đời sẽ không gả đi được nữa. Quyết tâm cự tuyệt hôn lễ này của tôi bị ba mẹ làm lung lay, lúc đó tôi đã hỏi ông ấy tại sao chọn tôi mà không chọn chị họ. Ông ấy nói lúc ở bên chị họ tuy ông ấy vui vẻ, nhưng ông ấy khát vọng trở thành kỳ thủ đứng đầu thế giới, nên càng cần một người vợ đảm như tôi hơn."
Khuôn mặt Giả phu nhân như chết lặng, "Tôi bị lời ông ấy làm rung động nên chấp nhận lời cầu hôn. Đêm động phòng, ông ấy uống say, tôi đỡ ông ấy lên giường thì đột nhiên ông ấy tỉnh lại. Ông ấy hỏi tôi tại sao trễ thế này rồi còn ở nhà ông ấy, nói vì nể tình chị họ nên tha tôi một lần, kêu tôi mau chạy đi, đừng làm người khác hiểu lầm. Đó là đêm tồi tệ nhất trong đời tôi, tôi giải thích thật lâu, ông ấy vẫn không thể chấp nhận sự thật mình đã chia tay với chị họ và lấy tôi về làm vợ. Hệt như người đã cầu hôn tôi, làm lễ cưới với tôi không phải ông ấy mà là một người khác. Nếu là nhân cách thứ hai thì mọi chuyện tôi thông suốt rồi."
Hôn nhân Giả kỳ thủ và Giả phu nhân tương đối phức tạp, rất khó ly hôn. Giả kỳ thủ một mực nhập tâm vào cờ vua, ngày ngày ở chung với Giả phu nhân thì từ từ cảm thấy có thể cùng sinh hoạt. Từ đó, quan hệ vợ chồng của hai người thành tôn trọng nhau như khách, không muốn có con.
Mỗi khi Giả kỳ thủ xuất hiện bất thường đều là đánh mất niềm tin vào vị trí đệ nhất cờ vua, muốn từ bỏ mục tiêu này. Từ 40 đến 42 tuổi, mấy năm thực lực ông ta liên tiếp thoái lui, đau khổ rất lâu, trạng thái tinh thần rất thất thường. Thẳng đến tuổi 42 Giả kỳ thủ mới hạ quyết tâm từ bỏ mục tiêu đệ nhất thế giới, đặt sự chú ý lên người hai con mình, mong hai chị em có thể hoàn thành mục tiêu của Giả Thường Thắng.
Bây giờ xương và não của hai chị em dùng sửa lại bàn cờ, Giả kỳ thủ lần nữa nhắm đến mục tiêu năm xưa. Mặc kệ nghĩ thế nào thì ông ta đều vô cùng khả nghi.
Sau khi tạm biệt Giả phu nhân, Giang Vấn Nguyên suy nghĩ, "Chúng ta đến tìm Giả kỳ thủ đi."
Khi họ gặp được Giả kỳ thủ thì ông ta đang ở nhà ăn, ông ta không cùng chơi cờ với bàn cờ mà ngồi gần đài chơi cờ, nhìn bàn cờ tự động đến xuất thần.
Nhóm Giang Vấn Nguyên đang chuẩn bị đến tâm sự với ông ta thì thấy một người chơi nữ hoảng hốt từ sau lưng Giả kỳ thủ đi đến, lấy chủy thủ giấu ở ống tay áo ra đâm vào ngực ông ta. Chủy thủ xuyên qua lồng ngực Giả kỳ thủ, lưỡi dao sắc bén lộ ra phía trước, vị trí ngay giữa tim. Giả kỳ thủ hơn nửa là không còn cứu được. Người chơi nữ kia thoắt khóc thoắt cười, "Đi chết đi, đồ quái vật! Xuống địa ngục gặp anh tôi!"
Giả kỳ thủ che lồng ngực đang đau đớn, gục trên mặt đất. Khi dưới người ông ta hình thành một vũng máu thì võ sĩ khôi giáp bỗng cử động, dùng tốc độ mắt thường không thể thấy rõ lao đến cạnh Giả kỳ thủ. Nó tuốt đao, chém người chơi nữ kia thành hai mảnh.
Giết người chơi chữ chỉ mới là bắt đầu, võ sĩ khôi giáp nổi điên cầm lao lao tới cạnh mỗi người sống trong nhà ăn, tay chân và máu tươi rất nhanh rải rác khắp nơi.
Trần Nhan đẩy Tần Khải Nguyệt và Giang Vấn Nguyên ra khỏi nhà ăn, "Hai người đến suối phun chờ tôi! Nhanh lên!"
Sức chiến đấu của võ sĩ khôi giáp cực cực kinh khủng, thể lực Giang Vấn Nguyên rất yếu, tiếp theo ở lại chỉ có kéo chân sau. Cậu không hề do dự chạy khỏi nhà chính biệt thự. Tần Khải Nguyệt bị hình ảnh võ sĩ đại khai sát giới làm cho run rẩy, Trần Nhan cũng ở lại, y chạy lúc này có phải nhu nhược quá không. Tần Khải Nguyệt do dự không quyết, cuối cùng bị Giang Vấn Nguyên kéo khỏi biệt thự.
Giang Vấn Nguyên và Tần Khải Nguyệt chờ bên cạnh tượng một lúc thì thấy Trần Nhan dìu Giả kỳ thủ đi đến, chủy thủ vẫn còn ghim trong ngực ông ta, máu theo khe hở lưỡi dao trôi đi nhanh chóng, lưu lại từng bông hoa máu trên mặt tuyết trắng.
Trần Nhan và Tần Khải Nguyệt đỡ Giả kỳ thủ dựa vào suối phun. Hôm nay tuyết lất phất, Giả kỳ thủ nhìn bệ đỡ sạch sẽ dưới chân pho tượng, ba chữ "Giả Thường Thắng" đập vào mắt ông ta. Cổ họng Giả kỳ thủ ngứa ngáy, ông ta nôn ra hai ngụm máu, trên mặt tràn ngập sợ hãi, "Lúc trước tôi không nên chấp nhận kế hoạch phản nhân loại của cha tôi, nếu không có kế hoạch kia, Duyệt Kỳ và Ái Kỳ sẽ không chết, cũng sẽ không có bi kịch ngày hôm nay..."
Trần Nhan lén đưa Giả kỳ thủ đi, võ sĩ khôi giáp rất nhanh đã phát hiện điểm kỳ lạ, bắt đầu tìm kiếm ông ta. Võ sĩ khôi giáp thông qua cửa sổ thấy Giả kỳ thủ chỗ suối phun, nó ôm bàn cờ tự động nhảy khỏi nhà ăn.
Võ sĩ khôi giáp kéo bàn cờ, dọc theo vết máu đến cạnh suối phun.
Giả kỳ thủ có thể cảm nhận mạng sống đang rút nhanh khỏi cơ thể mình, ông ta nhìn võ sĩ khôi giáp, ánh mắt tràn ngập bi thương, "Ba, con xin ba đừng tiếp tục giết người!"
Võ sĩ khôi giáp như không nghe được lời ông ta, chỉ chăm chú đi đến cạnh họ.
Giang Vấn Nguyên ngồi xổm cạnh Giả kỳ thủ, duỗi tay lần từ tai lên da đầu ông ta. Khi cậu thấy trên đó có dấu vết bị phẫu thuật sọ thì ánh mắt trầm xuống, "Giả kỳ thủ, tôi cảm thấy ông không nên gọi võ sĩ khôi giáp là ba..."
Giả kỳ thủ kinh hoảng nhing Giang Vấn Nguyên, lời cậu nói như một chiếc chìa khóa mở ra chiếc rương ký ức bị phong ấn của ông ta. Rất nhiều hình ảnh ùa đến, đánh ập vào óc khiến ông ta lại phun ra một ngụm máu. Trên mặt Giang Vấn Nguyên đầy nước mắt, "Rất xin lỗi, Tranh Nhất, ba rất xin lỗi con..."
Giả Tranh Nhất chính là tên của Giả kỳ thủ.
Lời Giả kỳ thủ lúc này làm bước chân của võ sĩ khôi giáp ngừng lại. Nó kéo bàn cờ tự động, đứng cách mười mấy mét, mắt đối mắt với Giả kỳ thủ.
Âm thanh ong ong phát ra từ võ sĩ khôi giáp, "Ba, con đã nhường cơ thể mình cho ba, tại sao ba lại muốn từ bỏ mục tiêu trở thành đệ nhất cờ vua thế giới?"
22 năm trước, lúc Giả Thường Thắng lâm chung.
Giả Thường Thắng dừng ở vị trí thứ hai thế giới, có chấp niệm rất sâu với vị trí đứng đầu kia, thậm chí còn đặt tên con là Tranh Nhất, hy vọng con trai có thể kế thừa mình, trở thành kỳ thủ đứng đầu thế giới. Vì chấp niệm đó quá sâu, lão yêu cầu nhà khoa học đã chế ra bàn cờ tự động nghiên cứu, kết hợp não người và máy móc làm thành một trung tâm hệ thống mạnh mẽ, thăng cấp toàn diện năng lực cờ vua.
Nhà khoa học nghiên cứu thành công, nhưng phải cần não còn mới mới sử dụng được, nên Giả Thường Thắng quyết định lấy não sống của mình. Tàn nhẫn nhất là, Giả Thường Thắng bắt Giả Tranh Nhất chứng kiến toàn bộ quá trình giải phẫu, vì muốn con tiến bộ mà yêu cầu nhà khoa học cũng róc xương mình làm thành quân cờ, để con trai ngày ngày dùng chúng.
Giải phẫu thành công vượt mong đợi, bàn cờ tự động nâng lên một cấp độ hoàn toàn mới, không gì sánh được.
Toàn bộ hy vọng của Giả Thường Thắng đều đặt lên người Giả Tranh, nhưng Giả Tranh rất rõ ràng thiên phú mình đến đâu, hắn cảm nhận được giới hạn của chính mình, đừng nói đệ nhất thế giới, hắn sợ top 100 cũng không thể lên được. Hình ảnh ba mình qua đời trong cuộc giải phẫu ngày đêm tra tấn Giả Tranh Nhất, cuối cùng hắn không chịu nổi áp lực nên thần kinh không còn bình thường.
Giả Tranh Nhất tìm được nhà khoa học làm phẫu thuật cho cha mình, cầu xin người đó giải phẫu lại một lần nữa, không phải chế tạo bàn cờ mà là giải phẫu đổi não. Giả Tranh Nhất hy vọng ba mình sống tiếp với cơ thể mình, còn não mình đặt trong bàn cờ, chờ ba bước lên vị trí đứng đầu.
Trước khi phẫu thuật, Giả Tranh Nhất đã xây pho tượng ở suối phun này. Pho tượng giống với Giả Tranh Nhất lúc trưởng thành, không phải do cha con lớn lên giống nhau, mà Giả Tranh Nhất đang lập bia mộ cho mình. Vết lõm dưới chân Giả Thường Thắng, nguyên văn viết tên Giả Tranh Nhất*.
*贾争一: Giả Tranh Nhất.
贾常胜: Giả Thường Thắng.
Giải phẫu đổi não thuận lợi nhưng vẫn có chuyện ngoài ý muốn, sau khi não Giả Thường Thắng sống lại trong cơ thể gnt thì quên mất mình là ai, hoàn toàn coi mình là Giả Tranh Nhất.
Giả Thường Thắng khi mới tiếp nhận cơ thể con trai mình thì tiến bộ cực nhanh, Giả Tranh mỗi ngày đánh cờ với ba mình ở bàn cờ tự động cũng rất vui. Nhưng không lâu sau, Giả Thường Thắng dùng cơ thể hắn để yêu đương, đối tượng là mẹ của Duyệt Kỳ cà Ái Kỳ. Giả Thường Thắng phân tâm đến chuyện khác thì cờ lực tiến bộ chậm lại, thậm chí trì trệ không tiến lên.
Lúc Duyệt Kỳ và Ái Kỳ sinh ra, một nhà bốn người Giả Thường Thắng hạnh phúc vui vẻ, bàn cờ tự động bị ghẻ lạnh. Tâm trí Giả Tranh không chịu được thử thách của thời gian, không thể làm việc được nữa. Nhưng một phần ý thức của hắn còn tồn tại, nhìn ba trong cơ thể mình không có chí tiến thủ, sống tầm thường như vậy, ý nghĩa việc đổi não của hắn nằm ở đâu?
Giả Tranh Nhất, võ sĩ khôi giáp và thân thể hắn có mối liên hệ nào đó, hắn giết chết người vợ ảnh hưởng đến sự chú tâm cờ vua của ba mình, truyền cho ba một đoạn ký ức giả, để ông tin rằng hai người đã ly hôn.
Giả Thường Thắng đem theo hai đứa con suốt ngày gào khóc đòi ăn không thể ổn được, Giả Tranh Nhất cho rằng ba mình cần một người vợ lo liệu sinh hoạt cho mình, Giả phu nhân chính là người vợ hắn chọn cho ba mình. Có Giả phu nhân gánh vác chuyện nhà, Giả Thường Thắng lại tiếp tục nghiên cứu cờ vua.
Không biết có phải vì giải phẫu hai lần làm tổn thương não hay không, xếp hạng thế giới của Giả Thường Thắng chỉ từ hạnh mười trở xuống, đến hạng hai trước kia cũng không đạt được. Không chỉ vậy, Giả Thường Thắng còn bắt đầu xuống dốc, chuyển trọng tâm vào Duyệt Kỳ và Ái Kỳ.
Khoảnh khắc đó, nỗi hận của Giả Tranh Nhất với Giả Thường Thắng đạt đến đỉnh điểm, không lẽ ông còn định lặp lại bị kịch năm đó, lấy não mình làm thành bàn cờ tự động để Duyệt Kỳ và Ái Kỳ thừa kế di nguyện của mình?
Giả Tranh Nhất sẽ không để Giả Thường Thắng có cơ hội này, trước khi Giả Thường Thắng biến mình thành một phần của bàn cờ thì giết chết Duyệt Kỳ và Ái Kỳ, biến hai người thành một phần của bàn cờ. Từ đó, Giả Thường Thắng không còn đường lui, ông ta chỉ có thể tiếp tục trèo lên vị trí thứ nhất ——
Chỉ khi Giả Thường Thắng trở thành dệ nhất cờ vua thì sự hy sinh của Giả Tranh Nhất hắn mới có ý nghĩa!
Giả Thường Thắng buông tay đang che vết thương ra, ông ta vươn tay với võ sĩ khôi giáp, "Con trai, ba sai rồi. Ba không nên áp đặt nguyện vọng của mình lên người con, khiến con đau khổ như vậy. Rất xin lỗi... con có thể tha thứ cho ba không..."
Giả Tranh Nhất dùng hành động trả lời ông ta, một đao chặt đứt đầu mình. Nhìn cái đầu chứa não ba của mình lăn như trái bóng, nội tâm Giả Tranh Nhất không hề dao động. Võ sĩ khôi giáp chầm chậm nhìn sang ba người Giang Vấn Nguyên, hắn oán, hắn hận, hắn không tài nào bình tĩnh được.
Giang Vấn Nguyên nhìn võ sĩ khôi giáp lúc nào cũng có thể xông đến, giữa trời băng tuyết cũng có thể toát mồ hôi lạnh, "Ân oán giữa anh và ba anh đã châm dứt, vậy anh có nghĩ đến Duyệt Kỳ và Ái Kỳ không. Lúc ấy tôi hỏi hai người, hung thủ giết hai người là ai. Anh còn nhớ đáp án của hai người không?!"
Động tác Giả Tranh Nhất hơi khựng lại ——
...
Anh Túc: Tui thực sự ba chấm với ông ba này. Tám nhảm xíu thôi, cám ơn mọi người đã ủng hộ, tui để giao diện vậy trước nha, rảnh sẽ sửa lại cho đẹp với chú thích sau.(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.