Chương 20
Hoa Khúc Đạo Bán
17/03/2021
Bốn phía tối đen như mực, Tông Niệm biết mình chắc chắn đang bị nhốt ở chỗ nào đó. Dưới bụng truyền đến từng đợt đau đớn làm hắn tỉnh táo không ít. Cũng do bản thân quá mức khinh địch, không nghĩ đến đối phương sớm đã bôi mê dược lên tay, một khi hắn bị đánh trúng, không lâu sau sẽ bị choáng mà ngất.
Tông Niệm thử giật giật tay, quả nhiên bị trói rồi. Này còn không làm khó được hắn, chỉ cần tìm trên mặt đất một vien đá nhỏ hay vật sắc bén nào đó cứa vào dây thừng là được. Hồi còn bị nhốt ở Thanh Quang trang hắn đã từng nhiều lần làm thế để bỏ trốn, nhưng mỗi lần như vậy đều bị Thanh Trường Vinh bắt về, cuối cùng đổi thành còng tay đặc biệt.
Lúc này hẳn là ban ngày, cũng không biết mình hôn mê bao lâu. Một bên Tông Niệm tay lần mò đá nhỏ, một bên suy đoán tình huống bên ngoài. Hôm nay là Giám Bảo đại hội tổ chức, mình mất tích sư huynh chắc đang lo muốn chết rồi, không biết sư huynh có đúng giờ tham gia hay không.
Một tia linh quang xẹt qua, Tông Niệm bỗng nhiên nghĩ thông suốt. Đêm qua người mặc đồ đen không giết hắn, mà đem đến nơi này, cũng không dùng xích cột hắn lại, có lẽ bởi vì người nọ muốn hắn không xuất hiện ở Giám Bảo đại hội!
Nhưng vì sao?
Hắn nghi hoặc, nhưng lại không thể tìm ra câu trả lời, đúng lúc này Tông Niệm sờ ra vách tường phía trong góc có một lỗ hổng, lỗ bị nứt ra có nhiều cạnh sắc bén, liền giơ tay lên nhắm ngay lỗ hổng ra sức chà sát. Hắn nóng lòng chạy thoát, mặc kệ tay mình bị dây thừng thô to chà đau, chốc lát sau dây đứt, tay cũng được giải thoát.
Thời gian dài ở trong bóng tối, Tông Niệm nhìn bốn phía cũng đoán được đại khái. Căn phòng này không có cửa sổ, mà nơi không có cửa sổ chắc hẳn là phòng tối hay địa lao linh tinh, hiện tại cũng chỉ có thể đoán được hai nơi ấy thôi.
Tông Niệm nghĩ tại chỗ một lúc, hoạt động cánh tay bị cột lại trong thời gian dài. Căn phòng này không chỉ không có cửa sổ, cửa phòng cũng không có, khiến Tông Niệm càng thêm khẳng định -- nơi này có lẻ là phòng tối cần khởi động cơ quan mới có thể mở ra.
Người mặc đồ đen rốt cuộc là ai? Là người của Vô Vọng lâu sao? Phải chăng là do Lục Tiêu phái đến?
Không... Không phải Lục Tiêu.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Tông Niệm không tự chủ được mà cười. Hắn tin tưởng Lục Tiêu, tất nhiên không tin y sẽ phái đến loại người thô lỗ như vậy.
Cho dù là mật thất cũng không thể không có nến. Tông Niệm lại sờ soạng tìm hướng của cái bàn, lúc này mới tìm thấy nửa cây nến và một mồi lửa. Hắn vội vàng đốt lửa lên, ánh lửa nhanh chóng lấp đầy toàn bộ căn phòng, cho hắn thấy rõ trước mặt.
Phòng không lớn, bày trí đơn giản hoặc có thể nói là cực kỳ thô sơ, chỉ có kệ sách, án thư, ghế dựa, tổng cộng gồm ba vật. Trên kệ sách bày một ít sách cổ, Tông Niệm đơn giản nhìn vài cái liền biết là y thư.
Trên bàn có một giá nến, một nghiêng mực, còn lại trống không.
Trong lúc không rõ làm sao, Tông Niệm có suy đoán. Hắn đi đến kệ sách, đem mấy cuốn y thư đó bày ra, các trang đều có một ấn ký. Vòng tròn bao song mộc -- Vậy mà là Lâm gia y thư!
Hắn nhiều ngày qua nghe sư huynh nhắc đến Lâm gia, cũng có chút lưu ý. Hắn không như Nhạc Tiếu cảm thán Lâm gia thế cục suy tàn, mà cảm thấy chuyện Lâm gia từ từ đi xuống sau lưng chắc chắn có chuyện không đơn giản -- Từ lúc bị tan cửa nát nhà, hắn luôn có chút để ý với loại chuyện này.
Căn mật thất này là của Lâm gia? Hoặc chủ của mật thất này và Lâm gia có quan hệ gì?
Trong đầu sinh ra vô số suy đoán, nhưng một cái cũng không có lời giải đáp. Trong tay Tông Niệm cầm một cuốn y thư cũ nát, nó bị đặt ở một góc không bắt mắt trên kệ, mép trang sách đã ố vàng, thậm chí bị thiếu trang. Nhưng Tông Niệm nhìn được tên của nó, là <Lâm gia dược>, cuốn y thư này nhất định là rất trân quý, chủ của nó đã gần như sửa lại toàn bộ chỗ hỏng.
Bên trong ghi lại không ít phương thuốc quý hiếm, trực giác của hắn nói rằng nếu cuốn y thư này được cầm đến Giám Bảo đại hội, nhất định sẽ có một đám người tranh nhau muốn nó. Hắn tò mò nhìn xuống dưới, thế nhưng lại nhìn đến mấy chữ quen thuộc --
Thuốc giả chết!
Mẫu thân Tông Niệm trước khi chết chính là cầm thuốc này nhét vào tay hắn.
Lòng Tông Niệm chấn động, vội vàng xem sơ qua mấy chữ bên dưới, mới biết thuốc này cực kỳ khó làm, lại khó phối, thậm chí có vài loại dược liệu đã sớm tuyệt tích. Mà đây chính phương thuốc chỉ một mình Lâm gia kê ra và điều phối, chỉ thuộc sở hữu của người nhà họ Lâm.
Chẳng lẽ mẫu thân hắn và Lâm gia có quan hệ?!
Càng nghĩ Tông Niệm càng thấy không xong. Nhất thời hắn nghĩ đến thất thần, y thư trong tay rớt xuống, bụi bay lên, mà y thư này rớt cũng thật trùng hợp, một tờ giấy rơi ra từ cuốn y thư.
Tông Niệm nghĩ do y thư đã quá cũ, keo không còn chắc nữa, lúc Tông Niệm định nhặt lên, mới phát hiện đây chỉ là ngụy trang, giấy này từ đầu không phải một trang của y thư.
Loại ngụy trang này hắn rất quen thuộc, mỗi lần Lục Tiêu gửi thư cho hắn đều dùng cách này. Giống như cảm thấy gì đó, Tông Niệm ổn định tâm tình, lấy tờ giấy huơ trên ánh nến, chỉ thấy ngọn lửa nhẹ nhàng liếm qua, tờ giấy giống như bị lưỡi đao sắc bén cắt thành hai nửa, lộ ra nội dung bên trong.
Đó là một bức thư cũ, nhìn ra được cũng đã một thời gian rồi, nhưng nét chữ vẫn rõ ràng như cũ. Ý không nhiều lắm được viết bằng mấy dòng ngắn gọn, dáng chữ nhỏ mà ngay ngắn -- đây là nét chữ Tông Niệm vĩnh viễn sẽ không quên.
Giấy viết:
A Cung, ta biết tính toán của chủ nhân. Hiện giờ Phi Tinh Ổ đã trụ không nổi, là ta hại Tồn Kiếm, bất luật phát sinh chuyện gì ta vẫn sẽ cùng hắn đối mặt. Chỉ là Kỷ Chi còn nhỏ, cầu đệ nể tình hai mươi năm tình cảm này tha cho đứa nhỏ đó một con đường sống.
Ta biết đệ oán ta vong ân phụ nghĩa, hiện giờ cũng không cầu đệ tha thứ. Chỉ thỉnh đệ nói lại với chủ nhân, công ơn dưỡng dục Cung Doanh dù có chết cũng nhất định trả lại.
Cung Doanh.
Tuyệt bút.
Tông Niệm duỗi tay chạm nhẹ qua mặt giấy đã giòn, đặc biệt nhấn lại hai chữ "Kỷ Chi". Hắn vuốt ve thật lâu, thậm chí không muốn đem ngón tay dời đi.
Phi Tinh Ổ sớm đã bị hủy trong lửa lớn, ngọn lửa đen hết thảy thuộc về hắn thiêu trụi, làm Tông Niệm chưa bao giờ có lúc nhìn vật nhớ người. Một ngày hắn đòi phụ mẫu cho hắn danh tự, là nương dẫn hắn đến thư phòng, nắm tay, chỉ hắn viết xuống hoàn hoàn chỉnh chỉnh ba chữ "Tông Kỷ Chi". Ba chữ đó xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn cảm thấy có chút mất mặt, mẫu thân một lần nữa viết xuống, dịu dàng an ủi nói: "Kỷ Chi của chúng ta nhất định sẽ viết còn đẹp hơn mẫu thân."
Hắn vẫn luôn trân trọng đem tờ giấy kia để ở cái tráp trên đầu giường, lấy nó làm động lực để mình luyện chữ.
Chỉ là...
Kinh ngạc phát hiện hốc mắt mình đã ướt, Tông Niệm hít sâu một hơi, đem phần chua xót kia ép xuống. Hắn đã không còn là đứa nhỏ yếu ớt nữa. Đợi cảm xúc lắng xuống, Tông Niệm đem phong thư này thu vào trong ngực áo.
Nhìn phong thư này, hắn đã khẳng định người đem trói mình ở đây, chính là vị người thân kia của mẫu thân, Cung Ảnh.
Này cũng giải thích tại sao người nọ chỉ nhốt hắn lại mà không trực tiếp giết. Mà ở thân phận và thủ đoạn của đối phương, không có khả năng sẽ vô duyên vô cớ ném một người vào nơi cất giấu món đồ quan trọng thế này.
Tông Niệm suy đoán một chút, minh bạch đối phương vì sao mang mình vào đây, có lẽ là muốn cho hắn biết một chút chuyện xưa.
Từ nội dung bức thư có thể đoán được, đôi song sinh từ nhỏ đã được một người trong Vô Vọng lâu nhận nuôi, cẩn thận dạy dỗ, nhưng sau khi trở thành hộ pháp, Cung Doanh bởi vì muốn cùng người trong lòng ở bên nhau mà rời đi Vô Vọng lâu, từ đây thoái ẩn.
Vị chủ nhân này... Chắc hẳn là gia chủ Lâm gia. Y thư Lâm gia ở đây đã chứng minh điều này.
Nhưng Lâm gia cùng với Vô Vọng lâu được xưng là ma giáo có quan hệ gì?! Nếu Tông Niệm nhớ không lầm, gia chủ Lâm gia lập nghiệp với sự trợ giúp của minh chủ võ lâm.
Mà chuyện này với câu "tính toán của chủ nhân" có liên hệ gì? Nhất thời Tông Niệm còn chưa nghĩ ra, liền để vấn đề này qua một bên.
Trong lòng Tông Niệm còn nghi ngờ trong sách còn có manh mối nào đó, nhưng cho dù tìm như thế nào cũng không thu hoạch gì, đành từ bỏ.
Cung Ảnh nhốt hắn ở đây, có thể vì muốn bảo vệ hắn, lại sợ hắn không cảm kích, liền đặt phong thư cũ chỗ này cho hắn bắt được chân tướng.
Đây chính là nói, hôm nay ở Giám Bảo đại hội sẽ xảy ra sự tình nào đó, mà Cung Ảnh không hi vọng hắn tham dự vào.
Nhưng Tông Niệm sao có thể ngoan ngoãn đợi?
Biết được Lâm gia có khả năng chính là người sau màn nhấc lên tinh phong huyết vũ, Tông Niệm sao có thể ngoan ngoãn dựa vào người khác che chở, để đối phương tiếp tục làm bậy? Chân tướng đã gần ngay trước mắt, không có khả năng Tông Niệm để nó trốn trong bóng tối.
Còn có Lục Tiêu... Liệu y có biết Vô Vọng lâu và Lâm gia có quan hệ hay không.
Quyết tâm lần nữa, Tông Niệm cảm thấy mơ hồ thấy có chút gấp gáp hẳn lên. Việc cấp bách là trước tiên rời khỏi gian mật thất này.
Phi Tinh Ổ không phải không có phòng tối, mà phòng tối giống như thế này, chốt mở sẽ đặt trên một món đồ không đáng chú ý. Căn phòng này có chút sạch sẽ, mà kệ sách hắn cũng đã tìm qua. Như vậy khả năng có chốt mở, chỉ còn lại chỗ kia.
Trong lòng đã có đáp án, Tông Niệm lập tức vươn tay, hướng nghiêng mực trên bàn ấn xuống. Quả nhiên chỉ mới chạm vào nghiêng mực đã có tiếng gì đó phát ra. Tông Niệm trong lòng vừa động, tay vừa chuyển, nghiêng mực xoay tròn, thanh âm của cơ quan trong căn phòng vang lên.
Mới vừa rồi còn không có bất cứ lối ra nào, bỗng nhiên xuất hiện một cái khe, một cửa đá dày nặng chợt chậm rãi chuyện động, theo kẽ hở trên tường, ánh sáng từ từ len lỏi vào, chiếu lên người Tông Niệm, khiến hắn hơi nheo đôi mắt lại.
Lúc cửa đá hoàn toàn mở ra, Tông Niệm thấy ánh mặt trời liền trực tiếp đi ra ngoài. Hắn không lo ngoài cửa có thủ vệ, bởi lúc cửa từ từ mở ra hắn đã nhìn thấy toàn cảnh bên ngoài.
Phòng tối này chính là giấu ở phía sau thư phòng.
Tông Niệm thử giật giật tay, quả nhiên bị trói rồi. Này còn không làm khó được hắn, chỉ cần tìm trên mặt đất một vien đá nhỏ hay vật sắc bén nào đó cứa vào dây thừng là được. Hồi còn bị nhốt ở Thanh Quang trang hắn đã từng nhiều lần làm thế để bỏ trốn, nhưng mỗi lần như vậy đều bị Thanh Trường Vinh bắt về, cuối cùng đổi thành còng tay đặc biệt.
Lúc này hẳn là ban ngày, cũng không biết mình hôn mê bao lâu. Một bên Tông Niệm tay lần mò đá nhỏ, một bên suy đoán tình huống bên ngoài. Hôm nay là Giám Bảo đại hội tổ chức, mình mất tích sư huynh chắc đang lo muốn chết rồi, không biết sư huynh có đúng giờ tham gia hay không.
Một tia linh quang xẹt qua, Tông Niệm bỗng nhiên nghĩ thông suốt. Đêm qua người mặc đồ đen không giết hắn, mà đem đến nơi này, cũng không dùng xích cột hắn lại, có lẽ bởi vì người nọ muốn hắn không xuất hiện ở Giám Bảo đại hội!
Nhưng vì sao?
Hắn nghi hoặc, nhưng lại không thể tìm ra câu trả lời, đúng lúc này Tông Niệm sờ ra vách tường phía trong góc có một lỗ hổng, lỗ bị nứt ra có nhiều cạnh sắc bén, liền giơ tay lên nhắm ngay lỗ hổng ra sức chà sát. Hắn nóng lòng chạy thoát, mặc kệ tay mình bị dây thừng thô to chà đau, chốc lát sau dây đứt, tay cũng được giải thoát.
Thời gian dài ở trong bóng tối, Tông Niệm nhìn bốn phía cũng đoán được đại khái. Căn phòng này không có cửa sổ, mà nơi không có cửa sổ chắc hẳn là phòng tối hay địa lao linh tinh, hiện tại cũng chỉ có thể đoán được hai nơi ấy thôi.
Tông Niệm nghĩ tại chỗ một lúc, hoạt động cánh tay bị cột lại trong thời gian dài. Căn phòng này không chỉ không có cửa sổ, cửa phòng cũng không có, khiến Tông Niệm càng thêm khẳng định -- nơi này có lẻ là phòng tối cần khởi động cơ quan mới có thể mở ra.
Người mặc đồ đen rốt cuộc là ai? Là người của Vô Vọng lâu sao? Phải chăng là do Lục Tiêu phái đến?
Không... Không phải Lục Tiêu.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Tông Niệm không tự chủ được mà cười. Hắn tin tưởng Lục Tiêu, tất nhiên không tin y sẽ phái đến loại người thô lỗ như vậy.
Cho dù là mật thất cũng không thể không có nến. Tông Niệm lại sờ soạng tìm hướng của cái bàn, lúc này mới tìm thấy nửa cây nến và một mồi lửa. Hắn vội vàng đốt lửa lên, ánh lửa nhanh chóng lấp đầy toàn bộ căn phòng, cho hắn thấy rõ trước mặt.
Phòng không lớn, bày trí đơn giản hoặc có thể nói là cực kỳ thô sơ, chỉ có kệ sách, án thư, ghế dựa, tổng cộng gồm ba vật. Trên kệ sách bày một ít sách cổ, Tông Niệm đơn giản nhìn vài cái liền biết là y thư.
Trên bàn có một giá nến, một nghiêng mực, còn lại trống không.
Trong lúc không rõ làm sao, Tông Niệm có suy đoán. Hắn đi đến kệ sách, đem mấy cuốn y thư đó bày ra, các trang đều có một ấn ký. Vòng tròn bao song mộc -- Vậy mà là Lâm gia y thư!
Hắn nhiều ngày qua nghe sư huynh nhắc đến Lâm gia, cũng có chút lưu ý. Hắn không như Nhạc Tiếu cảm thán Lâm gia thế cục suy tàn, mà cảm thấy chuyện Lâm gia từ từ đi xuống sau lưng chắc chắn có chuyện không đơn giản -- Từ lúc bị tan cửa nát nhà, hắn luôn có chút để ý với loại chuyện này.
Căn mật thất này là của Lâm gia? Hoặc chủ của mật thất này và Lâm gia có quan hệ gì?
Trong đầu sinh ra vô số suy đoán, nhưng một cái cũng không có lời giải đáp. Trong tay Tông Niệm cầm một cuốn y thư cũ nát, nó bị đặt ở một góc không bắt mắt trên kệ, mép trang sách đã ố vàng, thậm chí bị thiếu trang. Nhưng Tông Niệm nhìn được tên của nó, là <Lâm gia dược>, cuốn y thư này nhất định là rất trân quý, chủ của nó đã gần như sửa lại toàn bộ chỗ hỏng.
Bên trong ghi lại không ít phương thuốc quý hiếm, trực giác của hắn nói rằng nếu cuốn y thư này được cầm đến Giám Bảo đại hội, nhất định sẽ có một đám người tranh nhau muốn nó. Hắn tò mò nhìn xuống dưới, thế nhưng lại nhìn đến mấy chữ quen thuộc --
Thuốc giả chết!
Mẫu thân Tông Niệm trước khi chết chính là cầm thuốc này nhét vào tay hắn.
Lòng Tông Niệm chấn động, vội vàng xem sơ qua mấy chữ bên dưới, mới biết thuốc này cực kỳ khó làm, lại khó phối, thậm chí có vài loại dược liệu đã sớm tuyệt tích. Mà đây chính phương thuốc chỉ một mình Lâm gia kê ra và điều phối, chỉ thuộc sở hữu của người nhà họ Lâm.
Chẳng lẽ mẫu thân hắn và Lâm gia có quan hệ?!
Càng nghĩ Tông Niệm càng thấy không xong. Nhất thời hắn nghĩ đến thất thần, y thư trong tay rớt xuống, bụi bay lên, mà y thư này rớt cũng thật trùng hợp, một tờ giấy rơi ra từ cuốn y thư.
Tông Niệm nghĩ do y thư đã quá cũ, keo không còn chắc nữa, lúc Tông Niệm định nhặt lên, mới phát hiện đây chỉ là ngụy trang, giấy này từ đầu không phải một trang của y thư.
Loại ngụy trang này hắn rất quen thuộc, mỗi lần Lục Tiêu gửi thư cho hắn đều dùng cách này. Giống như cảm thấy gì đó, Tông Niệm ổn định tâm tình, lấy tờ giấy huơ trên ánh nến, chỉ thấy ngọn lửa nhẹ nhàng liếm qua, tờ giấy giống như bị lưỡi đao sắc bén cắt thành hai nửa, lộ ra nội dung bên trong.
Đó là một bức thư cũ, nhìn ra được cũng đã một thời gian rồi, nhưng nét chữ vẫn rõ ràng như cũ. Ý không nhiều lắm được viết bằng mấy dòng ngắn gọn, dáng chữ nhỏ mà ngay ngắn -- đây là nét chữ Tông Niệm vĩnh viễn sẽ không quên.
Giấy viết:
A Cung, ta biết tính toán của chủ nhân. Hiện giờ Phi Tinh Ổ đã trụ không nổi, là ta hại Tồn Kiếm, bất luật phát sinh chuyện gì ta vẫn sẽ cùng hắn đối mặt. Chỉ là Kỷ Chi còn nhỏ, cầu đệ nể tình hai mươi năm tình cảm này tha cho đứa nhỏ đó một con đường sống.
Ta biết đệ oán ta vong ân phụ nghĩa, hiện giờ cũng không cầu đệ tha thứ. Chỉ thỉnh đệ nói lại với chủ nhân, công ơn dưỡng dục Cung Doanh dù có chết cũng nhất định trả lại.
Cung Doanh.
Tuyệt bút.
Tông Niệm duỗi tay chạm nhẹ qua mặt giấy đã giòn, đặc biệt nhấn lại hai chữ "Kỷ Chi". Hắn vuốt ve thật lâu, thậm chí không muốn đem ngón tay dời đi.
Phi Tinh Ổ sớm đã bị hủy trong lửa lớn, ngọn lửa đen hết thảy thuộc về hắn thiêu trụi, làm Tông Niệm chưa bao giờ có lúc nhìn vật nhớ người. Một ngày hắn đòi phụ mẫu cho hắn danh tự, là nương dẫn hắn đến thư phòng, nắm tay, chỉ hắn viết xuống hoàn hoàn chỉnh chỉnh ba chữ "Tông Kỷ Chi". Ba chữ đó xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn cảm thấy có chút mất mặt, mẫu thân một lần nữa viết xuống, dịu dàng an ủi nói: "Kỷ Chi của chúng ta nhất định sẽ viết còn đẹp hơn mẫu thân."
Hắn vẫn luôn trân trọng đem tờ giấy kia để ở cái tráp trên đầu giường, lấy nó làm động lực để mình luyện chữ.
Chỉ là...
Kinh ngạc phát hiện hốc mắt mình đã ướt, Tông Niệm hít sâu một hơi, đem phần chua xót kia ép xuống. Hắn đã không còn là đứa nhỏ yếu ớt nữa. Đợi cảm xúc lắng xuống, Tông Niệm đem phong thư này thu vào trong ngực áo.
Nhìn phong thư này, hắn đã khẳng định người đem trói mình ở đây, chính là vị người thân kia của mẫu thân, Cung Ảnh.
Này cũng giải thích tại sao người nọ chỉ nhốt hắn lại mà không trực tiếp giết. Mà ở thân phận và thủ đoạn của đối phương, không có khả năng sẽ vô duyên vô cớ ném một người vào nơi cất giấu món đồ quan trọng thế này.
Tông Niệm suy đoán một chút, minh bạch đối phương vì sao mang mình vào đây, có lẽ là muốn cho hắn biết một chút chuyện xưa.
Từ nội dung bức thư có thể đoán được, đôi song sinh từ nhỏ đã được một người trong Vô Vọng lâu nhận nuôi, cẩn thận dạy dỗ, nhưng sau khi trở thành hộ pháp, Cung Doanh bởi vì muốn cùng người trong lòng ở bên nhau mà rời đi Vô Vọng lâu, từ đây thoái ẩn.
Vị chủ nhân này... Chắc hẳn là gia chủ Lâm gia. Y thư Lâm gia ở đây đã chứng minh điều này.
Nhưng Lâm gia cùng với Vô Vọng lâu được xưng là ma giáo có quan hệ gì?! Nếu Tông Niệm nhớ không lầm, gia chủ Lâm gia lập nghiệp với sự trợ giúp của minh chủ võ lâm.
Mà chuyện này với câu "tính toán của chủ nhân" có liên hệ gì? Nhất thời Tông Niệm còn chưa nghĩ ra, liền để vấn đề này qua một bên.
Trong lòng Tông Niệm còn nghi ngờ trong sách còn có manh mối nào đó, nhưng cho dù tìm như thế nào cũng không thu hoạch gì, đành từ bỏ.
Cung Ảnh nhốt hắn ở đây, có thể vì muốn bảo vệ hắn, lại sợ hắn không cảm kích, liền đặt phong thư cũ chỗ này cho hắn bắt được chân tướng.
Đây chính là nói, hôm nay ở Giám Bảo đại hội sẽ xảy ra sự tình nào đó, mà Cung Ảnh không hi vọng hắn tham dự vào.
Nhưng Tông Niệm sao có thể ngoan ngoãn đợi?
Biết được Lâm gia có khả năng chính là người sau màn nhấc lên tinh phong huyết vũ, Tông Niệm sao có thể ngoan ngoãn dựa vào người khác che chở, để đối phương tiếp tục làm bậy? Chân tướng đã gần ngay trước mắt, không có khả năng Tông Niệm để nó trốn trong bóng tối.
Còn có Lục Tiêu... Liệu y có biết Vô Vọng lâu và Lâm gia có quan hệ hay không.
Quyết tâm lần nữa, Tông Niệm cảm thấy mơ hồ thấy có chút gấp gáp hẳn lên. Việc cấp bách là trước tiên rời khỏi gian mật thất này.
Phi Tinh Ổ không phải không có phòng tối, mà phòng tối giống như thế này, chốt mở sẽ đặt trên một món đồ không đáng chú ý. Căn phòng này có chút sạch sẽ, mà kệ sách hắn cũng đã tìm qua. Như vậy khả năng có chốt mở, chỉ còn lại chỗ kia.
Trong lòng đã có đáp án, Tông Niệm lập tức vươn tay, hướng nghiêng mực trên bàn ấn xuống. Quả nhiên chỉ mới chạm vào nghiêng mực đã có tiếng gì đó phát ra. Tông Niệm trong lòng vừa động, tay vừa chuyển, nghiêng mực xoay tròn, thanh âm của cơ quan trong căn phòng vang lên.
Mới vừa rồi còn không có bất cứ lối ra nào, bỗng nhiên xuất hiện một cái khe, một cửa đá dày nặng chợt chậm rãi chuyện động, theo kẽ hở trên tường, ánh sáng từ từ len lỏi vào, chiếu lên người Tông Niệm, khiến hắn hơi nheo đôi mắt lại.
Lúc cửa đá hoàn toàn mở ra, Tông Niệm thấy ánh mặt trời liền trực tiếp đi ra ngoài. Hắn không lo ngoài cửa có thủ vệ, bởi lúc cửa từ từ mở ra hắn đã nhìn thấy toàn cảnh bên ngoài.
Phòng tối này chính là giấu ở phía sau thư phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.