Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện
Chương 63: Cơ duyên may mắn
Phượng Vũ Niết
23/03/2021
Edit: Ry
Việt Vô Hoan rất hoang mang, y không rõ vì sao tôn chủ lại khổ sở như vậy, chắc là vì thấy con diều Phượng Hoàng rơi xuống nên gặp ác mộng? Trong lòng y, phần lớn thời gian tôn chủ luôn rất chững chạc, chỉ là xa cách con người, không hiểu thói đời, thỉnh thoảng sẽ lộ ra chút tính trẻ con, giờ lại khóc nhè vì gặp ác mộng?
Tống Thanh Thời nắm chặt vạt áo y, chết cũng không buông tay, còn vùi đầu vào trước ngực y, liều mạng bôi nước mắt.
Việt Vô Hoan vừa muốn an ủi vừa muốn cười, lại không biết nên nói cái gì cho phải, y suy nghĩ một hồi, lấy ra cây tiêu trúc màu tím, đặt ở bên môi, thổi vài giai điệu vui vẻ.
Tiếng tiêu vui tai kéo lại sự chú ý của Tống Thanh Thời, cậu ngẩng lên, nhìn cây tiêu dài trong tay Việt Vô Hoan, chậm rãi thả tay ra, ngẫm nghĩ, lại ngoan ngoãn nằm xuống, gối đầu lên đùi y nghe nhạc.
Việt Vô Hoan bất ngờ phát hiện, có lẽ là do ánh sáng ban đêm, trong cặp mắt luôn trong veo thấy đáy kia của Tống Thanh Thời lại xuất hiện một nỗi khổ đau kỳ lạ, giống như những viên thạch anh xinh đẹp bị bóng đêm đắp lên u tối sâu nặng, loại cảm giác này khiến y có chút bất an.
Tống Thanh Thời nghiêng người sang, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cười nói: "Ta muốn nghe khúc nhạc nào đó vui vẻ."
Việt Vô Hoan tạm thời gác lo nghĩ sang một bên, thổi một khúc nhạc rất mềm mại đến từ dị quốc, y không biết tên của nó, cũng không biết nơi ấy ở đâu, đây là khúc nhạc năm xưa khi còn bé mẫu thân đã dạy y, nghe nói là nó miêu tả hạnh phúc gia đình và những kỷ niệm vui vẻ. Y rất thích khúc nhạc này, nó khiến cho y nghĩ tới khung cảnh tuyệt vời khi băng tuyết tan đi, xuân về hoa nở.
Tiếng nhạc xóa đi tất cả buồn đau, rửa đi tất cả khổ sở.
Tiếng tiêu ngừng...
Tống Thanh Thời chậm rãi mở mắt ra, sự u ám trong mắt đã biến mất, khôi phục lại bộ dáng lúc trước.
Việt Vô Hoan nghĩ chắc mình đã nhìn nhầm.
"Ta chưa từng gặp ác mộng, thật mất mặt." Tống Thanh Thời cố gắng cứu vãn hình tượng của mình, cậu bối rối lộn xộn giải thích: "Ta mơ thứ mình cực kỳ cực kỳ thích bỗng biến mất, sau đó có tìm thế nào cũng không thấy. Loại cảm giác này giống như khi thí nghiệm với chuột bạch liên tục thất bại rất nhiều rất nhiều lần, còn không tìm ra nguyên nhân, cực kỳ khổ sở..."
Việt Vô Hoan không biết thí nghiệm chuột bạch thì liên quan gì tới đồ vật yêu thích, nhưng biết tư tưởng của cậu khác với người thường, còn là một người si mê y học, thí nghiệm thất bại tương đương với đả kích nặng nề. Mỗi lần sửa sang lại số liệu ghi chép của thí nghiệm thất bại, cậu sẽ bò ra bàn khổ sở hơn nửa canh giờ, ngay cả đồ ngọt cũng không muốn ăn.
"Nếu thí nghiệm chuột bạch thất bại nhiều lần như vậy, đúng là rất khó chịu." Việt Vô Hoan cố gắng thông cảm cho cậu, an ủi: "Nếu như ta gặp phải chuyện như vậy, ta cũng sẽ khóc."
Tống Thanh Thời đứng lên, dụi đôi mắt đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Nói linh tinh, ngươi sẽ không khóc..."
Việt Vô Hoan nói đùa: "Nếu tôn chủ muốn xem ta khóc thì ta sẽ đi tìm chút dược vật hun mắt, biết đâu nước mắt lại chảy ra."
Tống Thanh Thời bị y chọc cười: "Ta không muốn thấy ngươi chảy nước mắt."
Việt Vô Hoan hỏi: "Vậy ngươi muốn thấy gì?"
Tống Thanh Thời bỗng tới gần, ngắm nghía khuôn mặt y, nhìn một hồi lâu mới khẽ nói: "Ta muốn thấy dáng vẻ xinh đẹp nhất của ngươi."
Việt Vô Hoan sửng sốt, y sờ lên mặt mình, trong mắt tràn ngập sự khó hiểu.
"Bước trên con đường tu tiên, cơ thể sẽ theo tu vi mà càng ngày càng trở nên hoàn mỹ." Tống Thanh Thời suy nghĩ một lát, giải thích: "Hiện giờ Vô Hoan chỉ là Trúc Cơ, ta mong được thấy bộ dáng ngươi khi đến Kim Đan, Nguyên Anh... Thậm chí là cao hơn nữa, chắc chắn sẽ là mỹ nhân đẹp nhất vũ trụ hồng hoang."
Tôn chủ lại học được cách nói đùa, tiếc là nói không tốt lắm, hơi quá khoa trương.
Việt Vô Hoan không đả kích sự hăng hái muốn vui đùa của cậu, phối hợp cười vài tiếng.
Tống Thanh Thời cũng cười theo, bỗng đứng dậy, hôn lên môi y, học nụ hôn triền miên ngày ấy, thoáng đi sâu, đầu lưỡi chạm nhẹ, sau đó lùi lại.
Việt Vô Hoan bị cậu hôn cho đờ đẫn.
"Ngươi đã nói chỉ cần ta thích, ngày nào cũng có thể hôn." Tống Thanh Thời liếm môi, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Nói thì phải giữ lời! Ai chơi xấu là chó con!"
Việt Vô Hoan nỗ lực từ chối: "Tôn chủ, như vậy không được, không phải ngươi đã nói sẽ không làm chuyện hồ đồ nữa sao?"
Tống Thanh Thời nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, phản bác với đầy đủ lý lẽ: "Hiện giờ ta không uống rượu, rất tỉnh táo, cho nên không tính là chuyện hồ đồ."
Việt Vô Hoan bất đắc dĩ: "Tại sao ngươi phải làm như vậy?"
Tống Thanh Thời ép sát từng bước, hỏi lại: "Ta rất thích, ngươi không thích sao?"
Việt Vô Hoan bị hỏi vặn đến á khẩu không trả lời được, y không thể nói dối là không thích, bởi vì y thích, thích hương vị muốn ngừng mà không được ấy, chỉ muốn mãi mãi không buông ra.
Y muốn lùi lại.
Tống Thanh Thời lại hôn lên môi y lần nữa, hơi thở ướt át nhẹ nhàng nạy lấy chiếc khóa trong tim, để hương thuốc nhàn nhạt tràn vào giữa răng môi, dường như nó có thể gột rửa tất cả dơ bẩn. Động tác ngây ngô vụng về mà nhè nhẹ khiến y bị đánh cho tơi bời, y hoàn toàn không thể từ chối sự tốt đẹp tuyệt trần này, nhanh chóng chìm sâu vào thế giới cấm kỵ.
"Ngươi thích." Tống Thanh Thời thoáng rời khỏi bờ môi y, lại chạm khẽ, thở dốc nói: "Ta biết ngươi cũng thích."
Việt Vô Hoan hỗn loạn nói:: "Thanh Thời, ta không thể."
Tống Thanh Thời hỏi: "Ngươi nói đây chỉ là một trò chơi, tại sao phải căng thẳng như vậy?"
Bàn chân đã vượt qua Lôi Trì, thu về nào có dễ dàng như vậy?
Việt Vô Hoan hoảng hồn nhìn bờ môi hồng nhạt kia, cảm giác lý trí của mình đang không ngừng bị khiêu chiến, gần như sắp sụp đổ rồi. Y muốn đứng dậy rời đi, lại phát hiện tấm lưới vây lấy Tống Thanh Thời ở Dược Vương Cốc này cũng nhốt chính bản thân y, y không có nơi nào để trốn, chỉ có thể từng bước một lùi đến bên bờ vực, tràn ngập hiểm nguy, lại không thể không lùi.
Dù có am hiểu tính toán lòng người đến mấy, cũng không thể tính toán trái tim mình.
Dường như tôn chủ không hiểu những chuyện khác ngoài cái hôn, người không biết những chuyện giường chiếu rối loạn đó...
Đạo tâm vô tình không có gì khác thường.
Nếu như chỉ là những cái hôn đơn thuần, liệu y có thể...
Việt Vô Hoan bị hôn đến choáng váng, tư duy nặng trĩu có phần không khống chế được, y thử thăm dò: "Tôn chủ, chúng ta có thể chỉ hôn thôi không?"
Tống Thanh Thời cười đến là vui vẻ: "Vô Hoan thích là được, không sao hết!"
Việt Vô Hoan nhè nhẹ thở ra, y cúi đầu xuống, bắt đầu nhấm nháp mỹ vị ngày qua ngày vẫn luôn mong mỏi, mái tóc mềm mại bị y làm rối, quấn trên đầu ngón tay, không muốn rời đi. Pháp y màu trắng hơi xộc xệch, cổ áo mở ra, chiếc cổ xinh đẹp như thiên nga hiện lên, yết hầu theo nhịp thở rối loạn mà khẽ run run đáng yêu vô cùng. Y cảm thấy quá đỗi may mắn vì đã uống dược vật giúp kiềm chế dục vọng để dễ ngủ, sẽ không tạo thành trò cười trong tình huống cực độ sung sướng này, có lẽ thứ thuốc đó sẽ trở thành thứ uống hàng ngày của y.
Đêm đã khuya, vành tai và tóc mai khẽ chạm, hơi thở triền miên không biết đã kéo dài bao lâu, cuối cùng cũng dừng lại.
Việt Vô Hoan phát hiện Tống Thanh Thời vẫn luôn nắm chặt lấy tay y, không hề có ý định buông ra. Y suy nghĩ, nhẹ nhàng nằm nghiêng lên giường, Huyết Vương Đằng duỗi ra, khe khẽ chọc lên chân đối phương, sau đó quấn lên, y mỉm cười hỏi: "Tôn chủ, hôm nay còn kể chuyện trước khi ngủ không?"
"Ta quên mất rồi." Tống Thanh Thời phát hiện ra vấn đề lớn này, cậu nghĩ ngợi hồi lâu: "Chúng ta nói chuyện phiếm đi."
Việt Vô Hoan hiếu kì hỏi: "Ngươi muốn nói chuyện gì?"
Tống Thanh Thời chỉ Huyết Vương Đằng trên chân: "Ta muốn biết ngươi làm thế nào lấy được nó."
Cậu đã từng hỏi rất nhiều lần, nhưng lần nào Việt Vô Hoan cũng vòng vèo đánh lạc hướng cậu, chỉ nói là bất ngờ có được, không chịu nói những gian khổ đã phải trải qua. Cậu không nỡ ép hỏi, bèn bỏ qua vấn đề này. Nhưng hôm nay cậu không có ý định thỏa hiệp, nhất định phải quấn lấy Việt Vô Hoan để y nói ra sự thật.
Việt Vô Hoan bị ép đến mức không còn cách nào khác, nghĩ rằng chuyện đã qua từ lâu, bèn quyết định nói thật: "Ta có được nó ở Đỉnh Bất Diệt."
"Đỉnh Bất Diệt?" Tống Thanh Thời nhớ lại một vài tư liệu sách cổ, nhanh chóng hiểu ra: "Là Hỏa Diệm Sơn ở Đông Châu? Ta nhớ chỗ đó là tuyệt cảnh cực viêm*, không có một ngọn cỏ, không một bóng chim bay, ngay cả linh mạch cũng không thấy được... Lửa ở nơi đó rất nguy hiểm, nghe nói ngay cả linh hồn cũng bị thiêu hủy, ngươi đến đó vì... Hỏa Linh Chi?"
*Nơi nóng nhất không có lối thoát
Thứ tốt duy nhất trong tuyệt cảnh cực viêm là Hỏa Linh Chi.
Hỏa Linh Chi là dược liệu để luyện chế Phần Tâm Đan, tốc độ sinh trưởng của nó rất chậm, hiếm khi xuất hiện, còn rất có ích cho tu sĩ có linh căn hệ Hỏa và hệ Kim, thuộc về loại thiên tài địa bảo. Chỉ cần nó xuất hiện là sẽ gây ra những trận chiến tranh giành.
Hẳn là Việt Vô Hoan có được tin tức Hỏa Linh Chi đã xuất hiện, muốn luyện Phần Tâm Đan cho cậu để tăng cường tâm mạch.
"Ta thất bại." Việt Vô Hoan có chút bất đắc dĩ, y chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, cho dù ỷ vào kiếm pháp, độc ngẫu và phù trận, tỉ lệ thất bại khi tranh giành với đám tu sĩ Kim Đan thậm chí là Nguyên Anh vẫn tương đối cao: "Lúc ấy ta ngụy trang khuôn mặt, ẩn mình trong đội ngũ đoạt bảo, chuẩn bị sẵn cạm bẫy, châm ngòi bọn họ giết hại lẫn nhau, sau khi có được Hỏa Linh Chi lại gặp kẻ khác đến đoạt bảo... Là ma tu của Tuyệt Cảnh Môn. Ta không kịp rút lui, bị bọn chúng chặn mọi đường, chúng khuyên ta giao ra Hỏa Linh Chi, chúng sẽ để cho ta một con đường sống."
Tống Thanh Thời khẽ nhíu mày, cậu nói: "Ma tu của Tuyệt Cảnh Môn đều là những kẻ tàn nhẫn ác độc, sao có thể dễ nói chuyện như vậy?"
"Ta biết bọn chúng muốn lừa ta, lấy được Hỏa Linh Chi sẽ giết ta. Đằng nào cũng chết, có chết như thế nào cũng không sao." Việt Vô Hoan không kìm được nụ cười: "Thế nên, ta ỷ vào việc bọn chúng không biết dung mạo thật, trêu đùa đám ngu ngốc đó một trận thật vui, sau đó ném Hỏa Linh Chi vào biển lửa trong Đỉnh Bất Diệu, còn nói rất nhiều lời chế giễu. Tôn chủ, dáng vẻ bọn chúng tức điên rất thú vị..."
Hỏa Linh Chi vô giá cứ thế bị ngọn lửa cắn nuốt, đốt trụi.
Ma tu không ngờ một tu sĩ Trúc Cơ lại dám đùa giỡn với bọn chúng như vậy, tức giận đến mức muốn rút linh hồn Việt Vô Hoan ra tra tấn.
Việt Vô Hoan cười nói: "Ta thấy tình thế không ổn, cũng nhảy vào Đỉnh Bất Diệt."
Hành động nằm ngoài dự đoán của y khiến tất cả rối loạn.
Ma tu có tức giận đến mấy cũng không dám lại gần khu vực kinh khủng có thể đốt cháy cả thân xác lẫn linh hồn như Đỉnh Bất Diệt.
"Bên trong Đỉnh Bất Diệt có một luồng gió xoáy rất kỳ lạ, nó sẽ cuốn mọi thứ trên không trung vào trong biển lửa, thế nên không thể dùng thuật ngự kiếm. Ta ôm ý định ngọc nát đá tan, lại may mắn được luồng gió đó cuốn lên, thổi vào trong khe hở trên vách đá." Việt Vô Hoan nhớ lại tình huống khi đó, cười khổ nói: "Trong khe đá không có đường ra ngoài, pháp bào chống hỏa và đám phù chú phòng cháy trên người ta đã bị hư hại toàn bộ, vốn dĩ phải chờ chết, lại tình cờ phát hiện ra linh hồn của cây non Huyết Vương Đằng. Ta bèn mạo hiểm dung hợp với nó, sau đó sử dụng Huyết Vương Đằng leo lên vách đá, bò ra ngoài."
Tống Thanh Thời nghe xong, như có điều suy nghĩ mà nói: "May mắn?"
"Có lẽ vậy." Việt Vô Hoan suy nghĩ một chút: "Từ khi có được Huyết Vương Đằng, vận số của ta may mắn hơn nhiều, cảm giác bị vận mệnh chèn ép khắp nơi đến mức khó thở đã không còn nữa." Duy chỉ có thời điểm giết An Long là thiên đạo lại nhúng tay, có lẽ vì vận mệnh của An Long chưa đến lúc kết thúc?
Tống Thanh Thời cười: "Cái cơ duyên này thật là nguy hiểm."
Việt Vô Hoan cười nói: "Đều đã qua."
Tống Thanh Thời tóm lấy nhánh Huyết Vương Đằng, đặt trong lòng bàn tay nghịch một chút.
Thật sự là may mắn ư?
Việt Vô Hoan rất hoang mang, y không rõ vì sao tôn chủ lại khổ sở như vậy, chắc là vì thấy con diều Phượng Hoàng rơi xuống nên gặp ác mộng? Trong lòng y, phần lớn thời gian tôn chủ luôn rất chững chạc, chỉ là xa cách con người, không hiểu thói đời, thỉnh thoảng sẽ lộ ra chút tính trẻ con, giờ lại khóc nhè vì gặp ác mộng?
Tống Thanh Thời nắm chặt vạt áo y, chết cũng không buông tay, còn vùi đầu vào trước ngực y, liều mạng bôi nước mắt.
Việt Vô Hoan vừa muốn an ủi vừa muốn cười, lại không biết nên nói cái gì cho phải, y suy nghĩ một hồi, lấy ra cây tiêu trúc màu tím, đặt ở bên môi, thổi vài giai điệu vui vẻ.
Tiếng tiêu vui tai kéo lại sự chú ý của Tống Thanh Thời, cậu ngẩng lên, nhìn cây tiêu dài trong tay Việt Vô Hoan, chậm rãi thả tay ra, ngẫm nghĩ, lại ngoan ngoãn nằm xuống, gối đầu lên đùi y nghe nhạc.
Việt Vô Hoan bất ngờ phát hiện, có lẽ là do ánh sáng ban đêm, trong cặp mắt luôn trong veo thấy đáy kia của Tống Thanh Thời lại xuất hiện một nỗi khổ đau kỳ lạ, giống như những viên thạch anh xinh đẹp bị bóng đêm đắp lên u tối sâu nặng, loại cảm giác này khiến y có chút bất an.
Tống Thanh Thời nghiêng người sang, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cười nói: "Ta muốn nghe khúc nhạc nào đó vui vẻ."
Việt Vô Hoan tạm thời gác lo nghĩ sang một bên, thổi một khúc nhạc rất mềm mại đến từ dị quốc, y không biết tên của nó, cũng không biết nơi ấy ở đâu, đây là khúc nhạc năm xưa khi còn bé mẫu thân đã dạy y, nghe nói là nó miêu tả hạnh phúc gia đình và những kỷ niệm vui vẻ. Y rất thích khúc nhạc này, nó khiến cho y nghĩ tới khung cảnh tuyệt vời khi băng tuyết tan đi, xuân về hoa nở.
Tiếng nhạc xóa đi tất cả buồn đau, rửa đi tất cả khổ sở.
Tiếng tiêu ngừng...
Tống Thanh Thời chậm rãi mở mắt ra, sự u ám trong mắt đã biến mất, khôi phục lại bộ dáng lúc trước.
Việt Vô Hoan nghĩ chắc mình đã nhìn nhầm.
"Ta chưa từng gặp ác mộng, thật mất mặt." Tống Thanh Thời cố gắng cứu vãn hình tượng của mình, cậu bối rối lộn xộn giải thích: "Ta mơ thứ mình cực kỳ cực kỳ thích bỗng biến mất, sau đó có tìm thế nào cũng không thấy. Loại cảm giác này giống như khi thí nghiệm với chuột bạch liên tục thất bại rất nhiều rất nhiều lần, còn không tìm ra nguyên nhân, cực kỳ khổ sở..."
Việt Vô Hoan không biết thí nghiệm chuột bạch thì liên quan gì tới đồ vật yêu thích, nhưng biết tư tưởng của cậu khác với người thường, còn là một người si mê y học, thí nghiệm thất bại tương đương với đả kích nặng nề. Mỗi lần sửa sang lại số liệu ghi chép của thí nghiệm thất bại, cậu sẽ bò ra bàn khổ sở hơn nửa canh giờ, ngay cả đồ ngọt cũng không muốn ăn.
"Nếu thí nghiệm chuột bạch thất bại nhiều lần như vậy, đúng là rất khó chịu." Việt Vô Hoan cố gắng thông cảm cho cậu, an ủi: "Nếu như ta gặp phải chuyện như vậy, ta cũng sẽ khóc."
Tống Thanh Thời đứng lên, dụi đôi mắt đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Nói linh tinh, ngươi sẽ không khóc..."
Việt Vô Hoan nói đùa: "Nếu tôn chủ muốn xem ta khóc thì ta sẽ đi tìm chút dược vật hun mắt, biết đâu nước mắt lại chảy ra."
Tống Thanh Thời bị y chọc cười: "Ta không muốn thấy ngươi chảy nước mắt."
Việt Vô Hoan hỏi: "Vậy ngươi muốn thấy gì?"
Tống Thanh Thời bỗng tới gần, ngắm nghía khuôn mặt y, nhìn một hồi lâu mới khẽ nói: "Ta muốn thấy dáng vẻ xinh đẹp nhất của ngươi."
Việt Vô Hoan sửng sốt, y sờ lên mặt mình, trong mắt tràn ngập sự khó hiểu.
"Bước trên con đường tu tiên, cơ thể sẽ theo tu vi mà càng ngày càng trở nên hoàn mỹ." Tống Thanh Thời suy nghĩ một lát, giải thích: "Hiện giờ Vô Hoan chỉ là Trúc Cơ, ta mong được thấy bộ dáng ngươi khi đến Kim Đan, Nguyên Anh... Thậm chí là cao hơn nữa, chắc chắn sẽ là mỹ nhân đẹp nhất vũ trụ hồng hoang."
Tôn chủ lại học được cách nói đùa, tiếc là nói không tốt lắm, hơi quá khoa trương.
Việt Vô Hoan không đả kích sự hăng hái muốn vui đùa của cậu, phối hợp cười vài tiếng.
Tống Thanh Thời cũng cười theo, bỗng đứng dậy, hôn lên môi y, học nụ hôn triền miên ngày ấy, thoáng đi sâu, đầu lưỡi chạm nhẹ, sau đó lùi lại.
Việt Vô Hoan bị cậu hôn cho đờ đẫn.
"Ngươi đã nói chỉ cần ta thích, ngày nào cũng có thể hôn." Tống Thanh Thời liếm môi, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Nói thì phải giữ lời! Ai chơi xấu là chó con!"
Việt Vô Hoan nỗ lực từ chối: "Tôn chủ, như vậy không được, không phải ngươi đã nói sẽ không làm chuyện hồ đồ nữa sao?"
Tống Thanh Thời nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, phản bác với đầy đủ lý lẽ: "Hiện giờ ta không uống rượu, rất tỉnh táo, cho nên không tính là chuyện hồ đồ."
Việt Vô Hoan bất đắc dĩ: "Tại sao ngươi phải làm như vậy?"
Tống Thanh Thời ép sát từng bước, hỏi lại: "Ta rất thích, ngươi không thích sao?"
Việt Vô Hoan bị hỏi vặn đến á khẩu không trả lời được, y không thể nói dối là không thích, bởi vì y thích, thích hương vị muốn ngừng mà không được ấy, chỉ muốn mãi mãi không buông ra.
Y muốn lùi lại.
Tống Thanh Thời lại hôn lên môi y lần nữa, hơi thở ướt át nhẹ nhàng nạy lấy chiếc khóa trong tim, để hương thuốc nhàn nhạt tràn vào giữa răng môi, dường như nó có thể gột rửa tất cả dơ bẩn. Động tác ngây ngô vụng về mà nhè nhẹ khiến y bị đánh cho tơi bời, y hoàn toàn không thể từ chối sự tốt đẹp tuyệt trần này, nhanh chóng chìm sâu vào thế giới cấm kỵ.
"Ngươi thích." Tống Thanh Thời thoáng rời khỏi bờ môi y, lại chạm khẽ, thở dốc nói: "Ta biết ngươi cũng thích."
Việt Vô Hoan hỗn loạn nói:: "Thanh Thời, ta không thể."
Tống Thanh Thời hỏi: "Ngươi nói đây chỉ là một trò chơi, tại sao phải căng thẳng như vậy?"
Bàn chân đã vượt qua Lôi Trì, thu về nào có dễ dàng như vậy?
Việt Vô Hoan hoảng hồn nhìn bờ môi hồng nhạt kia, cảm giác lý trí của mình đang không ngừng bị khiêu chiến, gần như sắp sụp đổ rồi. Y muốn đứng dậy rời đi, lại phát hiện tấm lưới vây lấy Tống Thanh Thời ở Dược Vương Cốc này cũng nhốt chính bản thân y, y không có nơi nào để trốn, chỉ có thể từng bước một lùi đến bên bờ vực, tràn ngập hiểm nguy, lại không thể không lùi.
Dù có am hiểu tính toán lòng người đến mấy, cũng không thể tính toán trái tim mình.
Dường như tôn chủ không hiểu những chuyện khác ngoài cái hôn, người không biết những chuyện giường chiếu rối loạn đó...
Đạo tâm vô tình không có gì khác thường.
Nếu như chỉ là những cái hôn đơn thuần, liệu y có thể...
Việt Vô Hoan bị hôn đến choáng váng, tư duy nặng trĩu có phần không khống chế được, y thử thăm dò: "Tôn chủ, chúng ta có thể chỉ hôn thôi không?"
Tống Thanh Thời cười đến là vui vẻ: "Vô Hoan thích là được, không sao hết!"
Việt Vô Hoan nhè nhẹ thở ra, y cúi đầu xuống, bắt đầu nhấm nháp mỹ vị ngày qua ngày vẫn luôn mong mỏi, mái tóc mềm mại bị y làm rối, quấn trên đầu ngón tay, không muốn rời đi. Pháp y màu trắng hơi xộc xệch, cổ áo mở ra, chiếc cổ xinh đẹp như thiên nga hiện lên, yết hầu theo nhịp thở rối loạn mà khẽ run run đáng yêu vô cùng. Y cảm thấy quá đỗi may mắn vì đã uống dược vật giúp kiềm chế dục vọng để dễ ngủ, sẽ không tạo thành trò cười trong tình huống cực độ sung sướng này, có lẽ thứ thuốc đó sẽ trở thành thứ uống hàng ngày của y.
Đêm đã khuya, vành tai và tóc mai khẽ chạm, hơi thở triền miên không biết đã kéo dài bao lâu, cuối cùng cũng dừng lại.
Việt Vô Hoan phát hiện Tống Thanh Thời vẫn luôn nắm chặt lấy tay y, không hề có ý định buông ra. Y suy nghĩ, nhẹ nhàng nằm nghiêng lên giường, Huyết Vương Đằng duỗi ra, khe khẽ chọc lên chân đối phương, sau đó quấn lên, y mỉm cười hỏi: "Tôn chủ, hôm nay còn kể chuyện trước khi ngủ không?"
"Ta quên mất rồi." Tống Thanh Thời phát hiện ra vấn đề lớn này, cậu nghĩ ngợi hồi lâu: "Chúng ta nói chuyện phiếm đi."
Việt Vô Hoan hiếu kì hỏi: "Ngươi muốn nói chuyện gì?"
Tống Thanh Thời chỉ Huyết Vương Đằng trên chân: "Ta muốn biết ngươi làm thế nào lấy được nó."
Cậu đã từng hỏi rất nhiều lần, nhưng lần nào Việt Vô Hoan cũng vòng vèo đánh lạc hướng cậu, chỉ nói là bất ngờ có được, không chịu nói những gian khổ đã phải trải qua. Cậu không nỡ ép hỏi, bèn bỏ qua vấn đề này. Nhưng hôm nay cậu không có ý định thỏa hiệp, nhất định phải quấn lấy Việt Vô Hoan để y nói ra sự thật.
Việt Vô Hoan bị ép đến mức không còn cách nào khác, nghĩ rằng chuyện đã qua từ lâu, bèn quyết định nói thật: "Ta có được nó ở Đỉnh Bất Diệt."
"Đỉnh Bất Diệt?" Tống Thanh Thời nhớ lại một vài tư liệu sách cổ, nhanh chóng hiểu ra: "Là Hỏa Diệm Sơn ở Đông Châu? Ta nhớ chỗ đó là tuyệt cảnh cực viêm*, không có một ngọn cỏ, không một bóng chim bay, ngay cả linh mạch cũng không thấy được... Lửa ở nơi đó rất nguy hiểm, nghe nói ngay cả linh hồn cũng bị thiêu hủy, ngươi đến đó vì... Hỏa Linh Chi?"
*Nơi nóng nhất không có lối thoát
Thứ tốt duy nhất trong tuyệt cảnh cực viêm là Hỏa Linh Chi.
Hỏa Linh Chi là dược liệu để luyện chế Phần Tâm Đan, tốc độ sinh trưởng của nó rất chậm, hiếm khi xuất hiện, còn rất có ích cho tu sĩ có linh căn hệ Hỏa và hệ Kim, thuộc về loại thiên tài địa bảo. Chỉ cần nó xuất hiện là sẽ gây ra những trận chiến tranh giành.
Hẳn là Việt Vô Hoan có được tin tức Hỏa Linh Chi đã xuất hiện, muốn luyện Phần Tâm Đan cho cậu để tăng cường tâm mạch.
"Ta thất bại." Việt Vô Hoan có chút bất đắc dĩ, y chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, cho dù ỷ vào kiếm pháp, độc ngẫu và phù trận, tỉ lệ thất bại khi tranh giành với đám tu sĩ Kim Đan thậm chí là Nguyên Anh vẫn tương đối cao: "Lúc ấy ta ngụy trang khuôn mặt, ẩn mình trong đội ngũ đoạt bảo, chuẩn bị sẵn cạm bẫy, châm ngòi bọn họ giết hại lẫn nhau, sau khi có được Hỏa Linh Chi lại gặp kẻ khác đến đoạt bảo... Là ma tu của Tuyệt Cảnh Môn. Ta không kịp rút lui, bị bọn chúng chặn mọi đường, chúng khuyên ta giao ra Hỏa Linh Chi, chúng sẽ để cho ta một con đường sống."
Tống Thanh Thời khẽ nhíu mày, cậu nói: "Ma tu của Tuyệt Cảnh Môn đều là những kẻ tàn nhẫn ác độc, sao có thể dễ nói chuyện như vậy?"
"Ta biết bọn chúng muốn lừa ta, lấy được Hỏa Linh Chi sẽ giết ta. Đằng nào cũng chết, có chết như thế nào cũng không sao." Việt Vô Hoan không kìm được nụ cười: "Thế nên, ta ỷ vào việc bọn chúng không biết dung mạo thật, trêu đùa đám ngu ngốc đó một trận thật vui, sau đó ném Hỏa Linh Chi vào biển lửa trong Đỉnh Bất Diệu, còn nói rất nhiều lời chế giễu. Tôn chủ, dáng vẻ bọn chúng tức điên rất thú vị..."
Hỏa Linh Chi vô giá cứ thế bị ngọn lửa cắn nuốt, đốt trụi.
Ma tu không ngờ một tu sĩ Trúc Cơ lại dám đùa giỡn với bọn chúng như vậy, tức giận đến mức muốn rút linh hồn Việt Vô Hoan ra tra tấn.
Việt Vô Hoan cười nói: "Ta thấy tình thế không ổn, cũng nhảy vào Đỉnh Bất Diệt."
Hành động nằm ngoài dự đoán của y khiến tất cả rối loạn.
Ma tu có tức giận đến mấy cũng không dám lại gần khu vực kinh khủng có thể đốt cháy cả thân xác lẫn linh hồn như Đỉnh Bất Diệt.
"Bên trong Đỉnh Bất Diệt có một luồng gió xoáy rất kỳ lạ, nó sẽ cuốn mọi thứ trên không trung vào trong biển lửa, thế nên không thể dùng thuật ngự kiếm. Ta ôm ý định ngọc nát đá tan, lại may mắn được luồng gió đó cuốn lên, thổi vào trong khe hở trên vách đá." Việt Vô Hoan nhớ lại tình huống khi đó, cười khổ nói: "Trong khe đá không có đường ra ngoài, pháp bào chống hỏa và đám phù chú phòng cháy trên người ta đã bị hư hại toàn bộ, vốn dĩ phải chờ chết, lại tình cờ phát hiện ra linh hồn của cây non Huyết Vương Đằng. Ta bèn mạo hiểm dung hợp với nó, sau đó sử dụng Huyết Vương Đằng leo lên vách đá, bò ra ngoài."
Tống Thanh Thời nghe xong, như có điều suy nghĩ mà nói: "May mắn?"
"Có lẽ vậy." Việt Vô Hoan suy nghĩ một chút: "Từ khi có được Huyết Vương Đằng, vận số của ta may mắn hơn nhiều, cảm giác bị vận mệnh chèn ép khắp nơi đến mức khó thở đã không còn nữa." Duy chỉ có thời điểm giết An Long là thiên đạo lại nhúng tay, có lẽ vì vận mệnh của An Long chưa đến lúc kết thúc?
Tống Thanh Thời cười: "Cái cơ duyên này thật là nguy hiểm."
Việt Vô Hoan cười nói: "Đều đã qua."
Tống Thanh Thời tóm lấy nhánh Huyết Vương Đằng, đặt trong lòng bàn tay nghịch một chút.
Thật sự là may mắn ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.