Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện
Chương 5: Đáp án sai lầm
Phượng Vũ Niết
23/03/2021
Edit: Ry
Độc giả đã đọc qua xuyên nhanh, xuyên sách, tiểu thuyết hệ thống các kiểu đều sẽ biết, nếu như muốn thay đổi vận mệnh của nhân vật trong truyện, hẳn nên ngăn cản trước khi nhân vật gặp phải bi kịch. Nhưng mà, lúc Tống Thanh Thời đọc đề bài rồi giải, lại cho rằng chuyện đã kết thúc, phải cứu vớt nhân vật chính đã gặp bi kịch, mạch suy nghĩ xuất hiện một chút sai lầm, lập tức đi lệch cả ngàn dặm.
Trong nguyên tác, Việt Vô Hoan chỉ lên sân khấu có ba lần.
Lần đầu tiên là khi nhân vật chính thụ vừa bị bán đến sơn trang Kim Phương, nhìn thấy hình ảnh Việt Vô Hoan bị khách hàng đùa bỡn đến không thể chịu nổi, tam quan vỡ vụn.
Lần thứ hai là khi nhân vật chính thụ ôm lấy ảo tưởng ngây thơ về tương lai, bị Việt Vô Hoan trào phúng nhục nhã, bị ép nhận thức rõ thân phận của mình.
Lần thứ ba chính là trên đài Lang Can, Việt Vô Hoan bị Kim Phỉ Nhận mang ra đãi khách, vô tình bị hổ yêu xé xác. Kim Phỉ Nhận giấu chuyện hổ yêu phát điên, biến việc này thành một trò chơi đã được sắp xếp từ trước cho yến hội, mượn sự sợ hãi cực độ đánh nát chút tôn nghiêm cuối cùng của nhân vật chính thụ, để hắn phải hoàn toàn khuất phục, biến thành đồ chơi.
Tóm lại, Việt Vô Hoan chính là một vai phụ không được mô tả nhiều lắm, xuống sân khấu từ sớm, dùng sự lẳng lơ của y để làm nổi bật sự tốt đẹp của nhân vật chính mà thôi. Y đẹp cũng chỉ là vẻ đẹp của một đóa hoa sụp đổ, một bông hoa sắp tàn, sao có thể so sánh với thuần khiết như ngọc, đóa hoa mặt trời mới mọc còn chưa kịp nở rộ?
Đây là một lựa chọn cực kì đơn giản mà độc giả nào cũng sẽ làm ra!
Nếu như hệ thống có linh, biết giám thị, chắc chắn sẽ tức giận đến nỗi bò ra gõ chết cái tên đần Tống Thanh Thời này.
Trò giỏi Tống hoàn toàn không biết mình đã lạc đề vạn trượng, còn đang cực kì tự tin xoa tay, tận tâm tận lực, thề là phải giao ra bài thi được điểm tuyệt đối!
Trên đường về Dược Vương Cốc, Tống Thanh Thời đã tiếp nhận xong toàn bộ kí ức của nguyên thân, liên tục dung hợp những tri thức rộng lớn về y học và luyện đan chế dược. Tiên giới có kì trân dị thảo, linh đan diệu dược, nhưng mà phương pháp luyện đơn với y thuật truyền thừa lại na ná với Trung Y truyền thống, chỉ biết có tác dụng kì diệu, lại không biết diệu ở chỗ nào.
Y học hiện đại cũng dựa trên hệ thống của Trung Y mà làm nghiên cứu, tìm ra mối liên hệ giữa quân thần tá sử* bên trong, chiết xuất ra các thành phần có ích ở trong từng loại thuốc, sau đó sáng tạo ra những loại thuốc uống tiện lợi đơn giản mà có tác dụng mạnh hơn.
*Nguyên văn: 君臣佐使, quân thần tá sử. Cụm từ này xuất phát từ việc kê đơn thuốc, là nguyên tắc cơ bản về tính tương thích của đơn thuốc. Vua, quan lại, liêu tá, sứ giả phò trợ nhau cũng giống như các vị thuốc khác nhau bổ trợ cho nhau, ý chỉ các tác dụng khác nhau của các vị thuốc.
Có nhà khoa học nữ nhờ thế mà thu được giải thưởng Nobel, tạo phúc cho thế giới. Chuyên ngành của Tống Thanh Thời là y học hiện đại, mạch suy nghĩ nhảy xa, không đi theo con đường truyền thống của tiên giới, mau chóng tìm ra được rất nhiều cách giải, lối đi mới cho các đầu đề mà nguyên thân đau khổ nghiên cứu không có kết quả --- nhờ thiên công* chế tạo ra các đồ thay thế cho dụng cụ khoa học hiện đại, sau đó phân tích các thành phần hữu hiệu trong tiên dược, chiết xuất ra, nghiên cứu, thậm chí tổng hợp nhân tạo ra...
*thợ thủ công trên tiên giới
Trong đầu Tống Thanh Thời cuồn cuộn không ngừng tuôn ra vô số phương án thí nghiệm, mà bên trong Dược Vương Cốc cũng có mấy vạn sách vở cũng như dược liệu vô tận, còn có tài chính hùng hậu cho nghiên cứu.
Cậu vui vẻ như chuột sa chĩnh gạo, chỉ hận không thể ôm hệ thống hôn mấy cái.
Tống Thanh Thời hoàn toàn hiểu vì sao nguyên thân suốt ngày ru rú ở trong nhà, ở cái chỗ đất quý thần tiên như vậy, cậu cũng có thể ru rú cả một đời!
Mỗi ngày chìm đắm trong học tập điên cuồng và biển cả nghiên cứu, cống hiến cả sinh mệnh và linh hồn cho thần y học yêu dấu, ai cũng không thể đưa cậu trở về!
Tống Thanh Thời nhìn Việt Vô Hoan trong ngực, càng nhìn càng thấy yêu.
Đây chính là bảo bối lớn đã cho cậu tất cả! Cậu chắc chắn sẽ dùng hết khả năng để cứu y, giống như ngày trước ba mẹ đã dành cho cậu, cậu cũng sẽ nuông chiều, chăm bẵm, yêu thương, nâng niu, thứ gì tốt cũng đều sẽ cho y, để y sống cuộc sống hạnh phúc như hoàng tử trong truyện cổ tích!
Tống - tình thương của cha như núi - Thanh Thời thỏa thuê mãn nguyện, cố gắng ngăn sự xúc động, trực tiếp sắp xếp cho Việt Vô Hoan ở tại khu viện bên cạnh phòng ngủ của mình, mọi thứ cũng tự mình đi làm, trước tiên dùng ấm mỏ hạc cẩn thận rót linh dược ra, một lần nữa kích thích hơi thở của sự sống. Sau đó đổi một thân áo trắng, đeo lên khẩu trang tự chế, tìm ra bao tay làm từ da yêu thú cực mỏng, khử trùng xong, dùng cái kéo nhẹ nhàng cắt đi phần áo lụa và váy lông vũ nhuốm máu dính chặt trên người Việt Vô Hoan, làm sạch miệng vết thương, rồi dùng sợi Thiên Tàm khâu lại, sau đó chặt đứt xiềng chân, xử lý những chỗ bị thương khác.
Động tác của Tống Thanh Thời cực kì nhẹ nhàng, tốc độ cực nhanh, gần như không đụng vào da thịt, nhưng cơ thể Việt Vô Hoan cực kì mẫn cảm, y hơi run rẩy khẽ rên lên mấy tiếng rồi lại mê man ngủ thiếp đi. Tống Thanh Thời tranh thủ lấy chút máu về làm mẫu để phân tích, còn dùng thần niệm quét khắp người y, dù cậu có tốt tính cỡ nào đi chăng nữa thì nhìn thấy đan điền và kinh mạch trong cơ thể Việt Vô Hoan bị hủy hoại gần như không còn hình dáng, cũng không nhịn được mà thầm chửi mấy tiếng súc sinh, trong đầu suy nghĩ đợi y tỉnh lại cậu sẽ phải giải thích tình trạng hiện giờ như thế nào.
Tống Thanh Thời không giỏi giao tiếp với người lạ, thảo luận vấn đề chuyên nghiệp còn chịu được, chứ nói chuyện phiếm thì tư duy thường xuyên bay xa tít tắp, từ ngữ không biểu đạt được tư tưởng. Ví dụ như mọi người xem chương trình tuyển chọn ra nhóm nhạc nam đứng đầu, đang tranh luận xem ai là nam thần?
Cậu rất thật thà trả lời là Asclepius, vị thần của y học.
Đến giờ Tống Thanh Thời vẫn không hiểu vì sao mọi người đều bảo cậu nói chuyện nhạt nhẽo.
Cậu cố gắng suy nghĩ thật lâu, nhớ lại năm đó bệnh xơ cứng teo cơ của cậu vẫn chưa nghiêm trọng, cậu đến bệnh viện thực tập, đàn anh biết cậu có chướng ngại giao tiếp, lúc trình bày bệnh tình với bệnh nhân luôn lắp ba lắp bắp không nói ra lời, cố ý dạy cậu: "Em cứ thử vứt bỏ hết cảm xúc đi, coi mình như robot chữa bệnh ấy. Đầu tiên viết rõ ra ca bệnh và phương pháp điều trị, sau đó mặt mỉm cười đọc lại một lần, đoạn cuối dùng thêm mấy câu an ủi là được." Tống Thanh Thời có được bí quyết này, rồi luyện tập nhiều lần với giáo sư, cuối cùng mới không căng thẳng trước người bệnh nữa.
Bệnh viện là nơi để chữa bệnh, Dược Vương Cốc cũng là nơi để chữa bệnh, có gì khác nhau?
Tống Thanh Thời tỉnh ngộ xong, lập tức đổi đệm chăn giường chiếu của Việt Vô Hoan thành màu trắng mà bệnh viện thường dùng, lệnh cho dược phó nhanh chóng chế tạo ra mấy bộ quần áo bệnh nhân, tự tay thay cho y, sau đó buộc một sợi dây màu đỏ đại biểu cho bệnh tình trầm trọng nguy hiểm trên cổ tay y, đầu giường treo một cái biển "điều dưỡng đặc biệt" cùng với những điều mà y tá cần chú ý. Làm xong, trong chớp mắt cậu cảm thấy như mình đã quay lại bệnh viện, không còn hoảng hốt nữa.
Cậu không yên tâm về kĩ thuật điều dưỡng của đám dược phó, nên tự mình làm công việc của y tá, cẩn thận chăm chút, không sợ bẩn hay mệt mỏi, mỗi ngày đều ở bên giúp Việt vô Hoan rửa mặt, rót thuốc mớm nước, thậm chí cả việc đổi đệm giường chăn mền, xử lý các loại đồ dơ bẩn.
Khi Việt Vô Hoan tỉnh lại đã là ba ngày sau, y ngơ ngác không biết mình đang ở đâu, nhìn chằm chằm vào màn lụa màu trắng trên nóc giường, ngây người rất lâu, cuối cùng cũng ý thức được mình còn sống, trên người là cảm giác thoải mái đã lâu rồi chưa có.
Y nhắm mắt, mơ hồ nhớ lại, trong cơn mê có mùi thuốc nhàn nhạt nơi đầu mũi và đôi bàn tay dịu dàng vì y mà giải thoát tất cả trói buộc, hít một hơi thật sâu, có chút không muốn tỉnh lại, vì sẽ lại phải đối mặt với ác mộng vĩnh viễn không có điểm dừng.
Không biết đã qua bao lâu, Việt Vô Hoan bỗng dưng mở mắt, nhớ ra mình đã ngửi thấy hương thuốc này từ nơi nào. Y chầm chậm quay đầu, nhìn về phía bàn tròn bên cạnh, lập tức thấy được Dược Vương Tiên Tôn tập trung tinh thần không ngừng viết viết xóa xóa, sửa chữa lại đống sách thảo dược tràn ngập trên bàn. Cậu đang cau mày, nét mặt nghiêm túc, dường như nghĩ tới chuyện gì không tốt lắm, trong cái khay bạc bên cạnh còn đặt một viên ngọc thần niệm vô cùng quen thuộc, hiển nhiên y lại bị đưa cho khách hàng chơi đùa.
Mắt phượng hơi híp lại, đủ loại việc ác kì quái trong truyền thuyết về Dược Vương Tiên Tôn hiện lên trong đầu y, nhưng dù có sợ hay không, ý muốn cũng như sự kháng cự dưới không chế của ngọc thần niệm hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào, cơ thể đã bị tàn phá từ lâu không càn đáng để trân trọng. Việt Vô Hoan hít vào một hơi, cắn răng giãy giụa muốn xuống giường, bả vai lại truyền đến cơn đau, đau đến nỗi khiến y choáng váng, trực tiếp ngã xuống. Tống Thanh Thời đang nghiên cứu nên đầu không nghĩ đến chuyện gì khác, nghe thấy động tĩnh mới phát hiện ra bệnh nhân đã tỉnh, cậu sợ Việt Vô Hoan cử động lung tung sẽ khiến cho vết thương rách ra, vội vàng dùng giọng điệu nghiêm khắc để răn dạy: "Ngươi lập tức lên giường cho ta! Mười ngày không được phép xuống!"
Đây là bí quyết mà y tá trưởng trong bệnh viện dạy cho cậu, đối với các bệnh nhân không chịu nghe lời dặn dò của bác sĩ thì càng dữ càng tốt.
"Mười ngày?" Việt Vô Hoan sợ ngây người, y không khỏi nhìn Tống Thanh Thời từ trên xuống dưới, đánh giá một lượt, càng cảm thấy bề ngoài của cậu thật có sức lừa gạt. Y tiếp khách nhiều năm như vậy rồi, quen nhìn chuyện gió trăng, cũng không nhìn ra được người này ở trên giường lại có bản lĩnh chơi đến lợi hại như vậy...
Tống Thanh Thời thấy y vẫn bất động, đặt bút xuống, đi qua tự tay bế lên.
Việt Vô Hoan quyết tâm, vươn tay nhẹ nhàng ôm lên cổ cậu, đầu ngón tay nóng hổi chạm vào da thịt man mát, mịn màng như viên ngọc, mùi thuốc sạch sẽ trong veo dịu dàng quấn quanh y như trong giấc mơ, Việt Vô Hoan không khỏi chấn động một chút, ở trong lòng tự cười nhạo bản thân vẫn chưa học được bài học, sau đó khôi phục điệu bộ thường ngày, hơi thở mập mờ nói: "Kính mong tiên tôn thương tiếc..."
"Yên tâm, ta biết." Tống Thanh Thời cẩn thận đặt y lại trên giường, sau đó kéo chăn qua, bọc y đến kín kẽ, nghiêm túc căn dặn: "Dược Cốc vừa ẩm vừa lạnh, ngươi có cơ thể của người phàm, cẩn thận bị cảm lạnh, đắp kín chăn, đừng hở tay chân ra ngoài, càng không được đá chăn."
Việt Vô Hoan chưa từng thấy trò nào trên giường lại như thế này, hơi mù mờ.
"Bây giờ ngươi là bệnh nhân, ta sẽ giải thích tình trạng cho ngươi." Tống Thanh Thời quay người về bàn, cấm lấy chồng giấy viết đầy chữ kia, căng thẳng đẩy cái kính không tồn tại trên sống mũi, mỉm cười đọc lên, giọng điệu máy móc, đọc rất nhanh: "Người bệnh Việt Vô Hoan, vai phải đến lồng ngực có ba chỗ bị xé rách, từng vết thường dài mười tám, mười bốn và mười hai centimet, xương vai phải bị gãy, động mạch trên vai cũng đã bị vỡ. Khuỷu tay phải có vết bầm, mô da ở hai cổ tay bị giập, hai đầu gối bị trầy, mô da ở hai mắt cá chân cũng bị sây sát, mông có dấu hiệu bị rách da, mô mềm cũng bị tổn thương, cơ thể có dấu hiệu lạm dụng thuốc, có khả năng bị nghiện chất kích thích, đã hiểu chưa?"
Việt Vô Hoan chỉ cảm thấy nụ cười cứng đờ của cậu tràn ngập sự kì dị, trong đầu càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng loạn, gật đầu giả vờ là đã hiểu.
"Hiểu rồi thì tốt." Tống Thanh Thời cảm thấy mình giải thích vừa kĩ càng vừa dễ hiểu, bắt đầu đọc thuộc lòng phương án điều trị sơ bộ: "Đan điền và kinh mạch của ngươi đã bị hủy hoại, cơ thể cũng bị tổn thương nghiêm trọng, không thể dùng thuốc mạnh, cho nên không có cách nào sử dụng Hồi Xuân Đan, Tụ Khí Tán, Vạn Vật Đan hoặc Sinh Cốt Đan. Trước hết sẽ sử dụng thuốc của nhân gian để trị liệu, sau đó dùng Lục Mạch Phục Sinh Thang làm nước tắm để điều trị, rồi dùng Thăng Long Hoàn và Cửu Chuyển Huyết Liên Đan."
Cuối cùng Việt Vô Hoan cũng nghe hiểu, Hồi Xuân Đan, Tụ Khí Tán với Sinh Cốt Đan đều là tiên dược phổ biến, lúc trọng thương y đã từng dùng qua.
Vạn Vật Đan và Thăng Long Hoàn đáng giá ngàn vàng, từng nghe nói lâu chủ của Bích Lâu Châu đã cho bảo bối trong lòng mình dùng qua.
Lục Mạch Phục Sinh Thang không biết là cái gì, nhưng Cửu Chuyển Huyết Liên Đan là bảo vật của tiên giới, được chế thành từ Huyết Liên vạn năm, thiên hạ chỉ có chín viên, không biết thất lạc ở những đâu, chỉ biết cung chủ Tuyền Cơ Cung đã dùng qua một viên, đột phá Phân Thần; bảo chủ Phiêu Tuyết Bảo vì nó mà ở trong bí cảnh phản bội đạo lữ, giết vợ đoạt bảo; trong buổi đấu giá của Kỳ Trân Các đã từng xuất hiện một viên, các chủ Đông Hải Lang Gia Các dùng mấy vạn linh thạch thượng phẩm mua về, Kim Phỉ Nhận không thể tham dự buổi đấu giá kia, vì thế mà vô cùng đau lòng, cho rằng đó là việc nuối tiếc cả đời gã, lúc nào cũng nhắc tới.
Nếu dùng chuyện của nhân gian để hình dung, thì là có người ở ven đường cứu được một tên ăn mày không quen biết, nói rằng muốn cho tên ăn mày đó áo gấm sơn hào hải vị, kim ốc ngọc mã, hàng tỉ gia tài, cuối cùng còn nói muốn cho y cả ngọc tỉ truyền quốc và giang sơn thiên hạ, trò lừa đảo hèn kém này ai tin thì kẻ đó chính là kẻ ngu.
Việt Vô Hoan cười, nhưng trong lòng rét lạnh, y xác nhận Tống Thanh Thời đang chơi đùa với y.
Trước kia y cũng đã gặp qua rất nhiều kiểu người giả vờ đứng đắn như thế này, dỗ ngon dỗ ngọt, bày ra bộ dạng trách trời thương người, chẳng qua là để dỗ nô lệ chơi ngươi tình ta nguyện, đùa bỡn thề non hẹn biển, chung quy lại vẫn là thèm thuồng khối thân thể nhơ nhuốc này của y.
Tống Thanh Thời kết thúc bằng những lời cuối: "Không cần lo lắng, chỉ cần nghe theo lời dặn dò của bác sĩ, phối hợp điều trị, bệnh sẽ mau khỏi."
"Vâng." Trong đôi mắt phượng lộ ra mấy phần quyến rũ, Việt Vô Hoan nói với giọng lười biếng: "Nô cái gì cũng nghe theo tiên tôn..."
"Suýt nữa quên mất." Tống Thanh Thời nhìn vào mắt y, chợt nhớ ra một chuyện, lại đeo găng tay da yêu thú vào, cầm lấy một viên ngọc Dạ Quang to bằng trứng thiên nga, đặt ở trong một cái ống dài kì quái có hình như đèn pin, sau đó ngồi ở bên giường, cúi người nhìn Việt Vô Hoan, nghiêm túc dặn dò: "Có thể hơi khó chịu một chút, xin hãy cố gắng chịu đựng."
Việt Vô Hoan nở một nụ cười châm biếm, mắt phượng biểu diễn ra sắc thái dâm dục, sau đó thả lỏng cơ thể, chờ đợi trò chơi mới.
Tống Thanh Thời giơ tay banh mắt y ra, dùng ngọc Dạ Quang chiếu vào trong lòng mắt, cẩn thận quan sát một lúc lâu, khẽ lầm bầm: "Nhìn bên ngoài không thấy được hệ thống bài tiết nước mắt có vấn đề, vẫn phải kiểm tra sắc tố của mắt..."
Việt Vô Hoan: "???"
________________________________
=)))))))))))))))))))))))))
Thật ra thì bộ này cũng không ngược lắm, vì xen kẽ trong cái ngược có những chuyện rất hài hước và đáng yêu vì tính cách của bạn thụ cũng như sự hiểu lầm của anh công =))))))
Độc giả đã đọc qua xuyên nhanh, xuyên sách, tiểu thuyết hệ thống các kiểu đều sẽ biết, nếu như muốn thay đổi vận mệnh của nhân vật trong truyện, hẳn nên ngăn cản trước khi nhân vật gặp phải bi kịch. Nhưng mà, lúc Tống Thanh Thời đọc đề bài rồi giải, lại cho rằng chuyện đã kết thúc, phải cứu vớt nhân vật chính đã gặp bi kịch, mạch suy nghĩ xuất hiện một chút sai lầm, lập tức đi lệch cả ngàn dặm.
Trong nguyên tác, Việt Vô Hoan chỉ lên sân khấu có ba lần.
Lần đầu tiên là khi nhân vật chính thụ vừa bị bán đến sơn trang Kim Phương, nhìn thấy hình ảnh Việt Vô Hoan bị khách hàng đùa bỡn đến không thể chịu nổi, tam quan vỡ vụn.
Lần thứ hai là khi nhân vật chính thụ ôm lấy ảo tưởng ngây thơ về tương lai, bị Việt Vô Hoan trào phúng nhục nhã, bị ép nhận thức rõ thân phận của mình.
Lần thứ ba chính là trên đài Lang Can, Việt Vô Hoan bị Kim Phỉ Nhận mang ra đãi khách, vô tình bị hổ yêu xé xác. Kim Phỉ Nhận giấu chuyện hổ yêu phát điên, biến việc này thành một trò chơi đã được sắp xếp từ trước cho yến hội, mượn sự sợ hãi cực độ đánh nát chút tôn nghiêm cuối cùng của nhân vật chính thụ, để hắn phải hoàn toàn khuất phục, biến thành đồ chơi.
Tóm lại, Việt Vô Hoan chính là một vai phụ không được mô tả nhiều lắm, xuống sân khấu từ sớm, dùng sự lẳng lơ của y để làm nổi bật sự tốt đẹp của nhân vật chính mà thôi. Y đẹp cũng chỉ là vẻ đẹp của một đóa hoa sụp đổ, một bông hoa sắp tàn, sao có thể so sánh với thuần khiết như ngọc, đóa hoa mặt trời mới mọc còn chưa kịp nở rộ?
Đây là một lựa chọn cực kì đơn giản mà độc giả nào cũng sẽ làm ra!
Nếu như hệ thống có linh, biết giám thị, chắc chắn sẽ tức giận đến nỗi bò ra gõ chết cái tên đần Tống Thanh Thời này.
Trò giỏi Tống hoàn toàn không biết mình đã lạc đề vạn trượng, còn đang cực kì tự tin xoa tay, tận tâm tận lực, thề là phải giao ra bài thi được điểm tuyệt đối!
Trên đường về Dược Vương Cốc, Tống Thanh Thời đã tiếp nhận xong toàn bộ kí ức của nguyên thân, liên tục dung hợp những tri thức rộng lớn về y học và luyện đan chế dược. Tiên giới có kì trân dị thảo, linh đan diệu dược, nhưng mà phương pháp luyện đơn với y thuật truyền thừa lại na ná với Trung Y truyền thống, chỉ biết có tác dụng kì diệu, lại không biết diệu ở chỗ nào.
Y học hiện đại cũng dựa trên hệ thống của Trung Y mà làm nghiên cứu, tìm ra mối liên hệ giữa quân thần tá sử* bên trong, chiết xuất ra các thành phần có ích ở trong từng loại thuốc, sau đó sáng tạo ra những loại thuốc uống tiện lợi đơn giản mà có tác dụng mạnh hơn.
*Nguyên văn: 君臣佐使, quân thần tá sử. Cụm từ này xuất phát từ việc kê đơn thuốc, là nguyên tắc cơ bản về tính tương thích của đơn thuốc. Vua, quan lại, liêu tá, sứ giả phò trợ nhau cũng giống như các vị thuốc khác nhau bổ trợ cho nhau, ý chỉ các tác dụng khác nhau của các vị thuốc.
Có nhà khoa học nữ nhờ thế mà thu được giải thưởng Nobel, tạo phúc cho thế giới. Chuyên ngành của Tống Thanh Thời là y học hiện đại, mạch suy nghĩ nhảy xa, không đi theo con đường truyền thống của tiên giới, mau chóng tìm ra được rất nhiều cách giải, lối đi mới cho các đầu đề mà nguyên thân đau khổ nghiên cứu không có kết quả --- nhờ thiên công* chế tạo ra các đồ thay thế cho dụng cụ khoa học hiện đại, sau đó phân tích các thành phần hữu hiệu trong tiên dược, chiết xuất ra, nghiên cứu, thậm chí tổng hợp nhân tạo ra...
*thợ thủ công trên tiên giới
Trong đầu Tống Thanh Thời cuồn cuộn không ngừng tuôn ra vô số phương án thí nghiệm, mà bên trong Dược Vương Cốc cũng có mấy vạn sách vở cũng như dược liệu vô tận, còn có tài chính hùng hậu cho nghiên cứu.
Cậu vui vẻ như chuột sa chĩnh gạo, chỉ hận không thể ôm hệ thống hôn mấy cái.
Tống Thanh Thời hoàn toàn hiểu vì sao nguyên thân suốt ngày ru rú ở trong nhà, ở cái chỗ đất quý thần tiên như vậy, cậu cũng có thể ru rú cả một đời!
Mỗi ngày chìm đắm trong học tập điên cuồng và biển cả nghiên cứu, cống hiến cả sinh mệnh và linh hồn cho thần y học yêu dấu, ai cũng không thể đưa cậu trở về!
Tống Thanh Thời nhìn Việt Vô Hoan trong ngực, càng nhìn càng thấy yêu.
Đây chính là bảo bối lớn đã cho cậu tất cả! Cậu chắc chắn sẽ dùng hết khả năng để cứu y, giống như ngày trước ba mẹ đã dành cho cậu, cậu cũng sẽ nuông chiều, chăm bẵm, yêu thương, nâng niu, thứ gì tốt cũng đều sẽ cho y, để y sống cuộc sống hạnh phúc như hoàng tử trong truyện cổ tích!
Tống - tình thương của cha như núi - Thanh Thời thỏa thuê mãn nguyện, cố gắng ngăn sự xúc động, trực tiếp sắp xếp cho Việt Vô Hoan ở tại khu viện bên cạnh phòng ngủ của mình, mọi thứ cũng tự mình đi làm, trước tiên dùng ấm mỏ hạc cẩn thận rót linh dược ra, một lần nữa kích thích hơi thở của sự sống. Sau đó đổi một thân áo trắng, đeo lên khẩu trang tự chế, tìm ra bao tay làm từ da yêu thú cực mỏng, khử trùng xong, dùng cái kéo nhẹ nhàng cắt đi phần áo lụa và váy lông vũ nhuốm máu dính chặt trên người Việt Vô Hoan, làm sạch miệng vết thương, rồi dùng sợi Thiên Tàm khâu lại, sau đó chặt đứt xiềng chân, xử lý những chỗ bị thương khác.
Động tác của Tống Thanh Thời cực kì nhẹ nhàng, tốc độ cực nhanh, gần như không đụng vào da thịt, nhưng cơ thể Việt Vô Hoan cực kì mẫn cảm, y hơi run rẩy khẽ rên lên mấy tiếng rồi lại mê man ngủ thiếp đi. Tống Thanh Thời tranh thủ lấy chút máu về làm mẫu để phân tích, còn dùng thần niệm quét khắp người y, dù cậu có tốt tính cỡ nào đi chăng nữa thì nhìn thấy đan điền và kinh mạch trong cơ thể Việt Vô Hoan bị hủy hoại gần như không còn hình dáng, cũng không nhịn được mà thầm chửi mấy tiếng súc sinh, trong đầu suy nghĩ đợi y tỉnh lại cậu sẽ phải giải thích tình trạng hiện giờ như thế nào.
Tống Thanh Thời không giỏi giao tiếp với người lạ, thảo luận vấn đề chuyên nghiệp còn chịu được, chứ nói chuyện phiếm thì tư duy thường xuyên bay xa tít tắp, từ ngữ không biểu đạt được tư tưởng. Ví dụ như mọi người xem chương trình tuyển chọn ra nhóm nhạc nam đứng đầu, đang tranh luận xem ai là nam thần?
Cậu rất thật thà trả lời là Asclepius, vị thần của y học.
Đến giờ Tống Thanh Thời vẫn không hiểu vì sao mọi người đều bảo cậu nói chuyện nhạt nhẽo.
Cậu cố gắng suy nghĩ thật lâu, nhớ lại năm đó bệnh xơ cứng teo cơ của cậu vẫn chưa nghiêm trọng, cậu đến bệnh viện thực tập, đàn anh biết cậu có chướng ngại giao tiếp, lúc trình bày bệnh tình với bệnh nhân luôn lắp ba lắp bắp không nói ra lời, cố ý dạy cậu: "Em cứ thử vứt bỏ hết cảm xúc đi, coi mình như robot chữa bệnh ấy. Đầu tiên viết rõ ra ca bệnh và phương pháp điều trị, sau đó mặt mỉm cười đọc lại một lần, đoạn cuối dùng thêm mấy câu an ủi là được." Tống Thanh Thời có được bí quyết này, rồi luyện tập nhiều lần với giáo sư, cuối cùng mới không căng thẳng trước người bệnh nữa.
Bệnh viện là nơi để chữa bệnh, Dược Vương Cốc cũng là nơi để chữa bệnh, có gì khác nhau?
Tống Thanh Thời tỉnh ngộ xong, lập tức đổi đệm chăn giường chiếu của Việt Vô Hoan thành màu trắng mà bệnh viện thường dùng, lệnh cho dược phó nhanh chóng chế tạo ra mấy bộ quần áo bệnh nhân, tự tay thay cho y, sau đó buộc một sợi dây màu đỏ đại biểu cho bệnh tình trầm trọng nguy hiểm trên cổ tay y, đầu giường treo một cái biển "điều dưỡng đặc biệt" cùng với những điều mà y tá cần chú ý. Làm xong, trong chớp mắt cậu cảm thấy như mình đã quay lại bệnh viện, không còn hoảng hốt nữa.
Cậu không yên tâm về kĩ thuật điều dưỡng của đám dược phó, nên tự mình làm công việc của y tá, cẩn thận chăm chút, không sợ bẩn hay mệt mỏi, mỗi ngày đều ở bên giúp Việt vô Hoan rửa mặt, rót thuốc mớm nước, thậm chí cả việc đổi đệm giường chăn mền, xử lý các loại đồ dơ bẩn.
Khi Việt Vô Hoan tỉnh lại đã là ba ngày sau, y ngơ ngác không biết mình đang ở đâu, nhìn chằm chằm vào màn lụa màu trắng trên nóc giường, ngây người rất lâu, cuối cùng cũng ý thức được mình còn sống, trên người là cảm giác thoải mái đã lâu rồi chưa có.
Y nhắm mắt, mơ hồ nhớ lại, trong cơn mê có mùi thuốc nhàn nhạt nơi đầu mũi và đôi bàn tay dịu dàng vì y mà giải thoát tất cả trói buộc, hít một hơi thật sâu, có chút không muốn tỉnh lại, vì sẽ lại phải đối mặt với ác mộng vĩnh viễn không có điểm dừng.
Không biết đã qua bao lâu, Việt Vô Hoan bỗng dưng mở mắt, nhớ ra mình đã ngửi thấy hương thuốc này từ nơi nào. Y chầm chậm quay đầu, nhìn về phía bàn tròn bên cạnh, lập tức thấy được Dược Vương Tiên Tôn tập trung tinh thần không ngừng viết viết xóa xóa, sửa chữa lại đống sách thảo dược tràn ngập trên bàn. Cậu đang cau mày, nét mặt nghiêm túc, dường như nghĩ tới chuyện gì không tốt lắm, trong cái khay bạc bên cạnh còn đặt một viên ngọc thần niệm vô cùng quen thuộc, hiển nhiên y lại bị đưa cho khách hàng chơi đùa.
Mắt phượng hơi híp lại, đủ loại việc ác kì quái trong truyền thuyết về Dược Vương Tiên Tôn hiện lên trong đầu y, nhưng dù có sợ hay không, ý muốn cũng như sự kháng cự dưới không chế của ngọc thần niệm hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào, cơ thể đã bị tàn phá từ lâu không càn đáng để trân trọng. Việt Vô Hoan hít vào một hơi, cắn răng giãy giụa muốn xuống giường, bả vai lại truyền đến cơn đau, đau đến nỗi khiến y choáng váng, trực tiếp ngã xuống. Tống Thanh Thời đang nghiên cứu nên đầu không nghĩ đến chuyện gì khác, nghe thấy động tĩnh mới phát hiện ra bệnh nhân đã tỉnh, cậu sợ Việt Vô Hoan cử động lung tung sẽ khiến cho vết thương rách ra, vội vàng dùng giọng điệu nghiêm khắc để răn dạy: "Ngươi lập tức lên giường cho ta! Mười ngày không được phép xuống!"
Đây là bí quyết mà y tá trưởng trong bệnh viện dạy cho cậu, đối với các bệnh nhân không chịu nghe lời dặn dò của bác sĩ thì càng dữ càng tốt.
"Mười ngày?" Việt Vô Hoan sợ ngây người, y không khỏi nhìn Tống Thanh Thời từ trên xuống dưới, đánh giá một lượt, càng cảm thấy bề ngoài của cậu thật có sức lừa gạt. Y tiếp khách nhiều năm như vậy rồi, quen nhìn chuyện gió trăng, cũng không nhìn ra được người này ở trên giường lại có bản lĩnh chơi đến lợi hại như vậy...
Tống Thanh Thời thấy y vẫn bất động, đặt bút xuống, đi qua tự tay bế lên.
Việt Vô Hoan quyết tâm, vươn tay nhẹ nhàng ôm lên cổ cậu, đầu ngón tay nóng hổi chạm vào da thịt man mát, mịn màng như viên ngọc, mùi thuốc sạch sẽ trong veo dịu dàng quấn quanh y như trong giấc mơ, Việt Vô Hoan không khỏi chấn động một chút, ở trong lòng tự cười nhạo bản thân vẫn chưa học được bài học, sau đó khôi phục điệu bộ thường ngày, hơi thở mập mờ nói: "Kính mong tiên tôn thương tiếc..."
"Yên tâm, ta biết." Tống Thanh Thời cẩn thận đặt y lại trên giường, sau đó kéo chăn qua, bọc y đến kín kẽ, nghiêm túc căn dặn: "Dược Cốc vừa ẩm vừa lạnh, ngươi có cơ thể của người phàm, cẩn thận bị cảm lạnh, đắp kín chăn, đừng hở tay chân ra ngoài, càng không được đá chăn."
Việt Vô Hoan chưa từng thấy trò nào trên giường lại như thế này, hơi mù mờ.
"Bây giờ ngươi là bệnh nhân, ta sẽ giải thích tình trạng cho ngươi." Tống Thanh Thời quay người về bàn, cấm lấy chồng giấy viết đầy chữ kia, căng thẳng đẩy cái kính không tồn tại trên sống mũi, mỉm cười đọc lên, giọng điệu máy móc, đọc rất nhanh: "Người bệnh Việt Vô Hoan, vai phải đến lồng ngực có ba chỗ bị xé rách, từng vết thường dài mười tám, mười bốn và mười hai centimet, xương vai phải bị gãy, động mạch trên vai cũng đã bị vỡ. Khuỷu tay phải có vết bầm, mô da ở hai cổ tay bị giập, hai đầu gối bị trầy, mô da ở hai mắt cá chân cũng bị sây sát, mông có dấu hiệu bị rách da, mô mềm cũng bị tổn thương, cơ thể có dấu hiệu lạm dụng thuốc, có khả năng bị nghiện chất kích thích, đã hiểu chưa?"
Việt Vô Hoan chỉ cảm thấy nụ cười cứng đờ của cậu tràn ngập sự kì dị, trong đầu càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng loạn, gật đầu giả vờ là đã hiểu.
"Hiểu rồi thì tốt." Tống Thanh Thời cảm thấy mình giải thích vừa kĩ càng vừa dễ hiểu, bắt đầu đọc thuộc lòng phương án điều trị sơ bộ: "Đan điền và kinh mạch của ngươi đã bị hủy hoại, cơ thể cũng bị tổn thương nghiêm trọng, không thể dùng thuốc mạnh, cho nên không có cách nào sử dụng Hồi Xuân Đan, Tụ Khí Tán, Vạn Vật Đan hoặc Sinh Cốt Đan. Trước hết sẽ sử dụng thuốc của nhân gian để trị liệu, sau đó dùng Lục Mạch Phục Sinh Thang làm nước tắm để điều trị, rồi dùng Thăng Long Hoàn và Cửu Chuyển Huyết Liên Đan."
Cuối cùng Việt Vô Hoan cũng nghe hiểu, Hồi Xuân Đan, Tụ Khí Tán với Sinh Cốt Đan đều là tiên dược phổ biến, lúc trọng thương y đã từng dùng qua.
Vạn Vật Đan và Thăng Long Hoàn đáng giá ngàn vàng, từng nghe nói lâu chủ của Bích Lâu Châu đã cho bảo bối trong lòng mình dùng qua.
Lục Mạch Phục Sinh Thang không biết là cái gì, nhưng Cửu Chuyển Huyết Liên Đan là bảo vật của tiên giới, được chế thành từ Huyết Liên vạn năm, thiên hạ chỉ có chín viên, không biết thất lạc ở những đâu, chỉ biết cung chủ Tuyền Cơ Cung đã dùng qua một viên, đột phá Phân Thần; bảo chủ Phiêu Tuyết Bảo vì nó mà ở trong bí cảnh phản bội đạo lữ, giết vợ đoạt bảo; trong buổi đấu giá của Kỳ Trân Các đã từng xuất hiện một viên, các chủ Đông Hải Lang Gia Các dùng mấy vạn linh thạch thượng phẩm mua về, Kim Phỉ Nhận không thể tham dự buổi đấu giá kia, vì thế mà vô cùng đau lòng, cho rằng đó là việc nuối tiếc cả đời gã, lúc nào cũng nhắc tới.
Nếu dùng chuyện của nhân gian để hình dung, thì là có người ở ven đường cứu được một tên ăn mày không quen biết, nói rằng muốn cho tên ăn mày đó áo gấm sơn hào hải vị, kim ốc ngọc mã, hàng tỉ gia tài, cuối cùng còn nói muốn cho y cả ngọc tỉ truyền quốc và giang sơn thiên hạ, trò lừa đảo hèn kém này ai tin thì kẻ đó chính là kẻ ngu.
Việt Vô Hoan cười, nhưng trong lòng rét lạnh, y xác nhận Tống Thanh Thời đang chơi đùa với y.
Trước kia y cũng đã gặp qua rất nhiều kiểu người giả vờ đứng đắn như thế này, dỗ ngon dỗ ngọt, bày ra bộ dạng trách trời thương người, chẳng qua là để dỗ nô lệ chơi ngươi tình ta nguyện, đùa bỡn thề non hẹn biển, chung quy lại vẫn là thèm thuồng khối thân thể nhơ nhuốc này của y.
Tống Thanh Thời kết thúc bằng những lời cuối: "Không cần lo lắng, chỉ cần nghe theo lời dặn dò của bác sĩ, phối hợp điều trị, bệnh sẽ mau khỏi."
"Vâng." Trong đôi mắt phượng lộ ra mấy phần quyến rũ, Việt Vô Hoan nói với giọng lười biếng: "Nô cái gì cũng nghe theo tiên tôn..."
"Suýt nữa quên mất." Tống Thanh Thời nhìn vào mắt y, chợt nhớ ra một chuyện, lại đeo găng tay da yêu thú vào, cầm lấy một viên ngọc Dạ Quang to bằng trứng thiên nga, đặt ở trong một cái ống dài kì quái có hình như đèn pin, sau đó ngồi ở bên giường, cúi người nhìn Việt Vô Hoan, nghiêm túc dặn dò: "Có thể hơi khó chịu một chút, xin hãy cố gắng chịu đựng."
Việt Vô Hoan nở một nụ cười châm biếm, mắt phượng biểu diễn ra sắc thái dâm dục, sau đó thả lỏng cơ thể, chờ đợi trò chơi mới.
Tống Thanh Thời giơ tay banh mắt y ra, dùng ngọc Dạ Quang chiếu vào trong lòng mắt, cẩn thận quan sát một lúc lâu, khẽ lầm bầm: "Nhìn bên ngoài không thấy được hệ thống bài tiết nước mắt có vấn đề, vẫn phải kiểm tra sắc tố của mắt..."
Việt Vô Hoan: "???"
________________________________
=)))))))))))))))))))))))))
Thật ra thì bộ này cũng không ngược lắm, vì xen kẽ trong cái ngược có những chuyện rất hài hước và đáng yêu vì tính cách của bạn thụ cũng như sự hiểu lầm của anh công =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.