Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh
Chương 20: Chế độ liệt nam triền lang khởi động rồi
Thịnh Trang Vũ Bộ
10/12/2017
*liệt nam triền lang: trai nghiêm chỉnh sói mặt dày
Tuy nói Hoa Dung cuối cùng cũng miễn cưỡng bảo vệ được vai Lộc Dương, nhưng vẫn không bắt kịp hội nghị buổi chiều.
Lục Tường mở cuộc họp với vẻ mặt áp suất thấp, ngoại trừ Kiều Mạt, những người khác đều tập trung tinh thần nghe hắn nói. Lục Tường giới thiệu quy định của đoàn phim, thời gian và địa điểm quay, cùng vài điểm cần lưu ý khác. Sau đó phát kịch bản lần một cho các diễn viên có mặt.
“Kịch bản đã có người xem trước rồi, bản hiện tại là tối hôm qua mới sửa lại, về sau có khả năng còn thay đổi, trước tiên mọi người dựa theo bản này làm quen với nhân vật của mình, xem các cảnh diễn chủ chốt.” Nói xong, Lục Tường ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tạ Thanh Thần và một nữ diễn viên khác:
“Có hai cảnh đánh nhau trong nước, cần lộ mặt trên màn ảnh rất nhiều nên không thể dùng diễn viên đóng thế, hai người đọc kịch bản xem có vấn đề gì không.”
Tạ Thanh Thần gật đầu, không nói gì, nữ diễn viên kia thì khẽ cau mày, cuối cùng cũng chẳng hé răng.
Kiều Mạt lật kịch bản ra xem thử, đại khái nắm được nội dung chính của, bấy giờ cậu mới biết vì sao lúc casting lại yêu cầu
diễn viên lột đồ.
là bộ phim cổ trang huyền ảo,
nam chính Mộc Lê là tọa hạ nhị đệ tử của Vụ Linh sơn thần, sơn thần có
rất đông đệ tử, với mỗi đệ tử thu được, sơn thần đều xăm một ấn ký đặc
biệt lên người họ. Từ đại sư huynh Lộc Dương đến tiểu sư đệ Thanh Vu,
trừ nam chính Mộc Lê ra thì ai ai cũng có.
Kiều Mạt sắm vai Thanh Vu, hoa văn hình xăm trên người là một dây hoa thanh la uốn lượn từ gốc đùi trong bên trái lên trên, bò dọc theo xương hông và cơ bắp thắt lưng lên tận xương sườn dưới.
Trong kịch bản có hai cảnh quay tập trung vào hình xăm của Thanh Vu, thành thử yêu cầu cực cao với màu da và đường nét cơ bắp mặt bên thắt lưng của diễn viên. Đây là lý do Lục Tường và nữ biên kịch lại lộ ra ánh mắt y hệt sói đói khi nhìn thấy Kiều Mạt trắng trẻo, không lông, cơ bắp cân xứng.
Lễ bấm máy được quyết định tổ chức vào thứ hai, Lục Tường dặn mọi người về nghiền ngẫm nhân vật thật kỹ, đến hôm đó sẽ có phóng viên tới phỏng vấn. Đỗ Thanh Học hiểu, đối với những diễn viên đẳng cấp cỡ Mạc Vũ Sinh và Tạ Thanh Thần, lời này của Lục Tường chỉ tổ dư thừa, Mạc Vũ Sinh không cần xem kịch bản cũng dư sức trả lời trôi chảy mọi câu hỏi của phóng viên, Tạ Thanh Thần lại càng khéo léo. Mà cảnh quay của các diễn viên khác lại không nhiều, câu hỏi của phóng viên sẽ chẳng rơi trúng đầu họ. Cho nên, Lục Tường nói thế hẳn là nhằm vào Kiều Mạt và nữ thứ Đào Di ngồi cạnh Tạ Thanh Thần.
Khổ nỗi cả hai đều không biết cảm kích, Kiều Mạt nâng cằm, rủ mắt, hình như đang buồn ngủ. Mà Đào Di thì đặt toàn bộ lực chú ý lên kịch bản trong tay, mày càng lúc càng nhăn chặt, sắc mặt không tốt.
Sau khi cuộc họp chấm dứt, Kiều Mạt dụi dụi mắt, ngáp một cái, đứng dậy muuốn đi. Lúc này, Mạc Vũ Sinh đến cạnh Kiều Mạt, nhìn cậu rồi cười bảo: “Sao thế? Tối qua thức khuya xem World Cup à?”
Kiều Mạt lắc lắc đầu: “Đâu có, xem Bách gia giảng đàn.”
Mạc Vũ Sinh ngớ ra, sau đó tiếp tục cười nói: “Phim này quay ngoại cảnh ở Cửu Trại và Trương Gia Giới, sau này sẽ vất vả lắm, mấy ngày này nhớ chú ý nghỉ ngơi.”
Kiều Mạt gật đầu, nghĩ một hồi lại hỏi: “Anh Mạc, anh thích coi World Cup hả? Anh hai em cũng thích lắm đó.”
Mạc Vũ Sinh cười đáp: “Rất nhiều người thích xem.”
Lúc này, Đỗ Thanh Học bên cạnh như chợt nhớ tới gì đó, bèn vỗ vai Kiều Mạt, bảo:
“Đúng rồi, tí nữa tôi còn muốn đến công ty, có công chuyện phải làm, giờ chúng ta đi luôn thôi.”
Đoạn, Đỗ Thanh Học gật đầu tạm biệt Mạc Vũ Sinh, kéo Kiều Mạt ra bãi đậu xe. Vừa đi vừa dặn Kiều Mạt:
“Kiều Mạt, tôi mới nhớ ra Mạc Vũ Sinh với Ngao Tứ luôn luôn bất hòa, hai người họ một người là ảnh đế của Hạo Nguyệt, một người là át chủ bài của Thịnh Dương, tư thái sặc mùi vua không gặp vua. Trước nay hai người chưa bao giờ cùng xuất hiện trước mặt truyền thông, đối thoại trên internet cũng chẳng thân thiện gì, không ngày nào là các fan không khẩu chiến với nhau. Cho nên, lần này quay cậu phải chú ý
một chút, cố gắng tránh nhắc tới quan hệ với Ngao Tứ trước mặt người
khác.”
Đỗ Thanh Học im lặng chốc lát, nói tiếp: “Tuy Mạc Vũ Sinh luôn hiền hoà, nhưng thái độ hiện tại của anh ta với cậu hơi ân cần quá.”
Kiều Mạt lại chả thèm để ý: “Tôi thấy anh Mạc tốt lắm, tốt hơn gã Hoa Dung kia không biết bao nhiêu lần đâu, cái thứ giựt tiền lại cướp sắc.” Kiều Mạt cất giọng tràn ngập căm phẫn.
Đỗ Thanh Học: …
Lúc trước là cậu mặt dày mày dạn, nước mắt nước mũi tèm lem đòi yêu Hoa Dung, yêu đến ruột gan đứt từng khúc mà nhỉ? Ban đầu cũng là cậu chủ động đồng ý bán thân để mượn tiền cho nó trả nợ bài bạc đúng không? Sao quay qua quay lại đã biến thành nó giựt tiền cướp sắc rồi?
Dù Hoa Dung hơi cặn bã, song cũng đâu thể chụp mũ lung tung, vậy là không hay đâu.
Giờ phút này, tâm tư Kiều Mạt hoàn toàn không đặt trên Mạc Vũ Sinh và Hoa Dung, cậu buồn bã nói với Đỗ Thanh Học:
“Anh Đỗ, còn một tuần mới đến lễ bấm máy, tức là phải một tuần nữa tôi mới được gặp lại Kim Trăn sao?”
Đỗ Thanh Học trầm mặc một hồi, đáp: “Khoảng cách sinh ra cái đẹp.”
Kiều Mạt lắc lắc đầu: “Ảnh đủ đẹp rồi, đẹp tự nhiên chẳng cần trang sức, không cần bên ngoài đắp thêm đâu.”
Đỗ Thanh Học giật giật khóe miệng, quyết định ngậm mồm. Trên đường đi, anh ta lẳng lặng lắng nghe phiền não của thiếu niên Kiều Mạt, chẳng ừ hử lấy một câu.
Về đến nơi, hiếm có lần không thấy Ô Mãn ở nhà, cũng không ở trong bể cá.
Kiều Mạt không tìm thấy Ô Mãn, lập tức lôi ra bản công lược tình yêu mà Ô Mãn soạn thảo lúc trước, tìm phần “Yêu đương nơi đất khách “:
Ver điểu ti: tán gái trên đất khách có ba vật quý, tin nhắn tặng hoa và taobao.
Ver văn nghệ: yêu đương trên đất khách cần nhớ kỹ, van xin thư tình tài ăn nói tốt.
Ver phú soái: theo đuổi gái trên đất khách có hai chiêu, tài khoản ngân hàng vé máy bay.
Kiều Mạt chớp mắt, nhanh chóng định vị bản thân là ver thứ nhất, đoạn cong môi mỉm cười.
***
Mấy hôm nay Kim Trăn bận tối mắt, ban đầu hắn đáp ứng Hoắc Ly vào Xán Tinh cũng chỉ ôm tâm lý làm chơi, nhưng sau khi chính thức nhậm chức, bản chất nghiêm cẩn và nghiêm túc của người nhà họ Kim lại vô thức lộ ra, hắn không thích giao tiếp xã giao, song am hiểu việc quản lý công ty.
Xán Tinh mới thành lập, nhân viên còn đang trong giai đoạn cọ xát, quy định điều lệ cũng chưa mấy hoàn thiện. Trọng tâm công việc của Hoắc Ly dồn hết lên giao tiếp đối ngoại và quan hệ xã hội, Kim Trăn và một vị lãnh đạo khác hiển nhiên phải gánh vác các công việc quản lý bên trong công ty.
Hơn nữa sắp bấm máy, thân là nhà sản xuất,
Kim Trăn càng làm mãi không hết việc. Hoắc Ly mời một nhà sản xuất dày
dạn kinh nghiệm đến làm trợ lý cho Kim Trăn, mà Kim Trăn thì thích tự
thân vận động trong mọi việc, một là không quen giao việc của mình cho
người khác, hai là lần đầu tiên tiếp xúc với chức vị nhà sản xuất, điều
cần học còn rất nhiều. Tóm lại, công tác chuẩn bị trước khi bấm máy đang được xúc tiến mạnh mẽ, bận rộn mà vẫn gọn gàng ngăn nắp
Về phần phong ba trong toilet với Kiều Mạt lại như đất đá rơi xuống biển, đến bọt nước cũng chẳng thấy bắn lên. Đương lúc Kim Trăn bận rộn tới độ gần quên béng Kiều Mạt, thì di động của hắn nhận được tin nhắn từ một số lạ:
“Kim Kim yêu dấu…” Nhìn thấy xưng hô này, cánh tay Kim Trăn thoắt cái nổi lên một tầng da gà, có vẻ hắn đã đoán được người gửi tin nhắn là ai, bèn kéo xuống dưới:
“Người xưa nói: một ngày không gặp như cách ba thu, trong hai ngàn ngày đêm đôi mình xa nhau, liệu rằng có giây phút nào người nhớ đến Kiều Mạt Mạt bên bồn rửa tay hay không? o(*////▽////*)q” Nguồn:
Kim Trăn: …
Hắn run run ngón tay, yên lặng xóa tin nhắn. Nhưng trong mấy tiếng kế tiếp, đầu óc Kim Trăn cứ luẩn quẩn mãi cái chuỗi ký hiệu /// vớ vẩn kia, rốt cuộc là cái vẹo gì thế…
Hôm sau, Kim Trăn triệu tập cuộc họp cấp cao trong công tay. Lúc họp gần xong, Kim Trăn phải phát biểu tổng kết theo thường lệ, hắn đang tính mở miệng thì di động trên bàn sáng lên, rung rung mấy cái. Kim Trăn theo bản năng chọn mở tin nhắn, không ngờ lại là tin nhắn âm thanh, bèn để điện thoại xuống, định lát nữa nghe, dè đâu ngón tay lại bất cẩn chạm phải nút phát tin. Thế là di động truyền ra giọng nói giòn vang mà tủi thân của Kiều Mạt:
“Kim Kim, anh yên tâm, em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
…
Giọng Kiều Mạt không lớn, nhưng tại thời khắc tất cả mọi người đang chờ đợi Kim Trăn lên tiếng này, từng chữ truyền ra từ di động trở nên vang dội mà rõ ràng hết biết.
Mọi người trong phòng họp nhất tề ngừng thở, ai nấy đều cúi đầu vì lúng túng mà kinh ngạc, dùng khóe mắt liếc trộm bản mặt đã đen đến không thể đen hơn của Kim Trăn.
Kim Trăn nắm di động, phun ra hai chữ từ kẽ răng: “Tan họp.”
Sau đó đứng dậy, sải bước rời phòng họp. Bỏ lại một phòng đầy người với nội tâm đang điên cuồng thổ tào:
Chịu trách nhiệm? Còn là giọng đực rựa? Ôi cái đệt, lượng tin tức quá tải rồi…
Kim tổng là cong? Kim tổng làm ai?
Í, không đúng, là ai làm Kim tổng?
Hả! Bo đì Kim tổng thế kia mà là nằm dưới, là thụ á! Thụ? Đờ mờ, khẩu vị quá nặng rồi biết không (gào thét-ing)…
Ngược bà nó CP của tui rồi!
…
Trở lại văn phòng, chuyện đầu tiên Kim Trăn làm là kéo số của Kiều Mạt vào sổ đen. Ngặt nỗi, thế giới chỉ an tĩnh nửa ngày, chưa đến hai giờ chiều, Kim Trăn đang xem xét bản sơ thảo về quy trình lễ bấm máy trong phòng họp, thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, hắn đáp mà không ngẩng đầu lên: “Vào đi”.
Người đẩy cửa vào là thư ký Tiểu Ngô của Kim Trăn, sắc mặt cô nàng có chút kỳ quái, nói:
“Kim tổng, có người gửi ít đồ cho anh, anh có muốn đưa vào không ạ?”
Kim Trăn không để ý lắm, vẫn cúi đầu xem tài liệu trong tay, bảo: “Đồ gì? Đem vào đây.”
Thư ký Tiểu Ngô ra cửa vẫy vẫy tay, chỉ thấy hai người trông có vẻ là nhân viên chuyển phát nhanh bê một bó hoa hồng to đùng vào.
“Anh Kim Trăn, tổng cộng là 1111 đóa, mời anh ký nhận, còn đây là thiệp.” Nhân viên đặt một tấm thiệp hình trái tim hường phấn lên bàn Kim Trăn, xong rời khỏi phòng. Thư ký Tiểu Ngô nhòm lướt qua sắc mặt Kim Trăn, rồi cũng rút lui ra ngoài.
Kim Trăn nhìn dòng chữ trên thiệp: “Trọn đời trọn kiếp, một lòng một dạ.” Mặt sau lại vẽ một ký hiệu o(*////▽////*)q.
Năm phút sau, thư ký Tiểu Ngô nhận được điện thoại của Kim Trăn, bảo cô vào dọn sạch mớ hoa, còn nói nếu sau này lại có người tặng hoa đến đây thì trả về hết.
Trong hai ngày kế tiếp, Kim Trăn không bị Kiều Mạt quấy rối nữa. Địa điểm diễn ra lễ bấm máy xảy ra ít vấn đề, liên tục mấy ngày, ngày nào Kim Trăn cũng bận việc ở công ty đến khuya. Cứ thế, mãi tới tối chủ nhật, hết thảy rốt cuộc sắp xếp xong.
Kim Trăn xem đồng hồ đeo tay, đã mười giờ tối, hắn ấn thái dương, chuẩn bị dọn đồ về khách sạn. Đúng lúc này, thư ký Tiểu Ngô gõ cửa tiến vào, cô cầm một thùng giấy nhỏ trong tay, do dự nói với Kim Trăn rằng:
“Kim tổng, chiều nay nhận được một chuyển phát nhanh gửi cho anh, tôi thấy không phải hoa nên ký nhận, lại thấy anh bận việc liên tục nên không đem vào.”
Kim Trăn nhìn thùng giấy nhỏ kia, trong lòng lại trào dâng linh cảm bất an, thư ký Tiểu Ngô bỏ thùng giấy xuống rồi tan tầm về nhà.
Kim Trăn ngồi trong phòng làm việc nhìn chằm chằm thùng giấy mười phút, rốt cuộc vẫn mở nó ra, chỉ thấy bên trong có một cái ly và một cái gối dựa. Ly màu trắng tráng men rất đơn giản, trên thân ly vẽ một cái đầu dạng chibi, Kim Trăn liếc sơ là biết vẽ theo mặt Kiều Mạt, nguyên khuôn mặt cười toe toét, kế bên còn có bàn tay giơ hình chữ V, phía dưới in một hàng chữ:
“Âu yếm nâng em trong lòng bàn tay ~ ♥”, phía sau vẽ một hình trái tim nho nhỏ.
Kim Trăn sầm mặt bất đắc dĩ, để cái ly lên bàn, lại thò tay lôi gối dựa ra, phía trên vẫn là hình đầu Kiều Mạt, chỉ dòng chữ bên dưới là thay đổi:
“Biết ấm giường, cầu bao nuôi ~”
Sắc mặt Kim Trăn càng đen tợn, hắn rốt cuộc nhịn hết nổi, quyết định gọi điện nói rõ ràng với Kiều Mạt. Hắn cầm lấy di động, kéo số Kiều Mạt ra khỏi sổ đen, đang tính gọi thì đột nhiên nhận được một tin nhắn do Kiều Mạt gửi. Kim Trăn mở tin nhắn, chỉ thấy trong đó viết:
“Kim Kim, ngày mai là được gặp anh rồi, tuyệt quá đi, em vui lắm, ngủ ngon nha. O(*////▽////*)q”
Kim Trăn cầm di động im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không gọi đi, dường như trông thấy khuôn mặt tươi cười khờ khạo tràn ngập chờ mong ở đầu kia điện thoại.
Hắn ném di động lên bàn, nhìn cái ly và cái gối, đáy lòng bỗng nảy sinh cảm xúc khó tả. Từ nhỏ đến giờ, đây hình như là lần đầu tiên hắn nhận được món quà mang ý nghĩa thực sự là “tặng Kim Trăn”, còn là hai món cùng lúc.
So với những chiếc xế xịn và đồng hồ đắt tiền trước kia, Kim Trăn chợt cảm thấy hai món đồ tầm thường trước mắt tựa hồ mang đến cho hắn cảm xúc sâu hơn, hắn không biết Kiều Mạt mua hai món này với mục đích gì, nhưng đáy lòng không hiểu sao vẫn thấy âm ấm.
Kim Trăn cầm lấy gối, nhìn mặt cười dạng chibi của Kiều Mạt trên đó.
Lúc này, tờ giấy dán phía sau gối bay xuống đất, Kim Trăn thấy thế bèn cúi đầu nhặt lên, chỉ thấy trên giấy viết rằng:
“Khuyến mãi nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập, 9.9 tệ, hai món bao ship nha, thân ái! o((≧▽≦o)”
Kim Trăn: …
Tuy nói Hoa Dung cuối cùng cũng miễn cưỡng bảo vệ được vai Lộc Dương, nhưng vẫn không bắt kịp hội nghị buổi chiều.
Lục Tường mở cuộc họp với vẻ mặt áp suất thấp, ngoại trừ Kiều Mạt, những người khác đều tập trung tinh thần nghe hắn nói. Lục Tường giới thiệu quy định của đoàn phim, thời gian và địa điểm quay, cùng vài điểm cần lưu ý khác. Sau đó phát kịch bản lần một cho các diễn viên có mặt.
“Kịch bản đã có người xem trước rồi, bản hiện tại là tối hôm qua mới sửa lại, về sau có khả năng còn thay đổi, trước tiên mọi người dựa theo bản này làm quen với nhân vật của mình, xem các cảnh diễn chủ chốt.” Nói xong, Lục Tường ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tạ Thanh Thần và một nữ diễn viên khác:
“Có hai cảnh đánh nhau trong nước, cần lộ mặt trên màn ảnh rất nhiều nên không thể dùng diễn viên đóng thế, hai người đọc kịch bản xem có vấn đề gì không.”
Tạ Thanh Thần gật đầu, không nói gì, nữ diễn viên kia thì khẽ cau mày, cuối cùng cũng chẳng hé răng.
Kiều Mạt lật kịch bản ra xem thử, đại khái nắm được nội dung chính của
Kiều Mạt sắm vai Thanh Vu, hoa văn hình xăm trên người là một dây hoa thanh la uốn lượn từ gốc đùi trong bên trái lên trên, bò dọc theo xương hông và cơ bắp thắt lưng lên tận xương sườn dưới.
Trong kịch bản có hai cảnh quay tập trung vào hình xăm của Thanh Vu, thành thử yêu cầu cực cao với màu da và đường nét cơ bắp mặt bên thắt lưng của diễn viên. Đây là lý do Lục Tường và nữ biên kịch lại lộ ra ánh mắt y hệt sói đói khi nhìn thấy Kiều Mạt trắng trẻo, không lông, cơ bắp cân xứng.
Lễ bấm máy được quyết định tổ chức vào thứ hai, Lục Tường dặn mọi người về nghiền ngẫm nhân vật thật kỹ, đến hôm đó sẽ có phóng viên tới phỏng vấn. Đỗ Thanh Học hiểu, đối với những diễn viên đẳng cấp cỡ Mạc Vũ Sinh và Tạ Thanh Thần, lời này của Lục Tường chỉ tổ dư thừa, Mạc Vũ Sinh không cần xem kịch bản cũng dư sức trả lời trôi chảy mọi câu hỏi của phóng viên, Tạ Thanh Thần lại càng khéo léo. Mà cảnh quay của các diễn viên khác lại không nhiều, câu hỏi của phóng viên sẽ chẳng rơi trúng đầu họ. Cho nên, Lục Tường nói thế hẳn là nhằm vào Kiều Mạt và nữ thứ Đào Di ngồi cạnh Tạ Thanh Thần.
Khổ nỗi cả hai đều không biết cảm kích, Kiều Mạt nâng cằm, rủ mắt, hình như đang buồn ngủ. Mà Đào Di thì đặt toàn bộ lực chú ý lên kịch bản trong tay, mày càng lúc càng nhăn chặt, sắc mặt không tốt.
Sau khi cuộc họp chấm dứt, Kiều Mạt dụi dụi mắt, ngáp một cái, đứng dậy muuốn đi. Lúc này, Mạc Vũ Sinh đến cạnh Kiều Mạt, nhìn cậu rồi cười bảo: “Sao thế? Tối qua thức khuya xem World Cup à?”
Kiều Mạt lắc lắc đầu: “Đâu có, xem Bách gia giảng đàn.”
Mạc Vũ Sinh ngớ ra, sau đó tiếp tục cười nói: “Phim này quay ngoại cảnh ở Cửu Trại và Trương Gia Giới, sau này sẽ vất vả lắm, mấy ngày này nhớ chú ý nghỉ ngơi.”
Kiều Mạt gật đầu, nghĩ một hồi lại hỏi: “Anh Mạc, anh thích coi World Cup hả? Anh hai em cũng thích lắm đó.”
Mạc Vũ Sinh cười đáp: “Rất nhiều người thích xem.”
Lúc này, Đỗ Thanh Học bên cạnh như chợt nhớ tới gì đó, bèn vỗ vai Kiều Mạt, bảo:
“Đúng rồi, tí nữa tôi còn muốn đến công ty, có công chuyện phải làm, giờ chúng ta đi luôn thôi.”
Đoạn, Đỗ Thanh Học gật đầu tạm biệt Mạc Vũ Sinh, kéo Kiều Mạt ra bãi đậu xe. Vừa đi vừa dặn Kiều Mạt:
“Kiều Mạt, tôi mới nhớ ra Mạc Vũ Sinh với Ngao Tứ luôn luôn bất hòa, hai người họ một người là ảnh đế của Hạo Nguyệt, một người là át chủ bài của Thịnh Dương, tư thái sặc mùi vua không gặp vua. Trước nay hai người chưa bao giờ cùng xuất hiện trước mặt truyền thông, đối thoại trên internet cũng chẳng thân thiện gì, không ngày nào là các fan không khẩu chiến với nhau. Cho nên, lần này quay
Đỗ Thanh Học im lặng chốc lát, nói tiếp: “Tuy Mạc Vũ Sinh luôn hiền hoà, nhưng thái độ hiện tại của anh ta với cậu hơi ân cần quá.”
Kiều Mạt lại chả thèm để ý: “Tôi thấy anh Mạc tốt lắm, tốt hơn gã Hoa Dung kia không biết bao nhiêu lần đâu, cái thứ giựt tiền lại cướp sắc.” Kiều Mạt cất giọng tràn ngập căm phẫn.
Đỗ Thanh Học: …
Lúc trước là cậu mặt dày mày dạn, nước mắt nước mũi tèm lem đòi yêu Hoa Dung, yêu đến ruột gan đứt từng khúc mà nhỉ? Ban đầu cũng là cậu chủ động đồng ý bán thân để mượn tiền cho nó trả nợ bài bạc đúng không? Sao quay qua quay lại đã biến thành nó giựt tiền cướp sắc rồi?
Dù Hoa Dung hơi cặn bã, song cũng đâu thể chụp mũ lung tung, vậy là không hay đâu.
Giờ phút này, tâm tư Kiều Mạt hoàn toàn không đặt trên Mạc Vũ Sinh và Hoa Dung, cậu buồn bã nói với Đỗ Thanh Học:
“Anh Đỗ, còn một tuần mới đến lễ bấm máy, tức là phải một tuần nữa tôi mới được gặp lại Kim Trăn sao?”
Đỗ Thanh Học trầm mặc một hồi, đáp: “Khoảng cách sinh ra cái đẹp.”
Kiều Mạt lắc lắc đầu: “Ảnh đủ đẹp rồi, đẹp tự nhiên chẳng cần trang sức, không cần bên ngoài đắp thêm đâu.”
Đỗ Thanh Học giật giật khóe miệng, quyết định ngậm mồm. Trên đường đi, anh ta lẳng lặng lắng nghe phiền não của thiếu niên Kiều Mạt, chẳng ừ hử lấy một câu.
Về đến nơi, hiếm có lần không thấy Ô Mãn ở nhà, cũng không ở trong bể cá.
Kiều Mạt không tìm thấy Ô Mãn, lập tức lôi ra bản công lược tình yêu mà Ô Mãn soạn thảo lúc trước, tìm phần “Yêu đương nơi đất khách “:
Ver điểu ti: tán gái trên đất khách có ba vật quý, tin nhắn tặng hoa và taobao.
Ver văn nghệ: yêu đương trên đất khách cần nhớ kỹ, van xin thư tình tài ăn nói tốt.
Ver phú soái: theo đuổi gái trên đất khách có hai chiêu, tài khoản ngân hàng vé máy bay.
Kiều Mạt chớp mắt, nhanh chóng định vị bản thân là ver thứ nhất, đoạn cong môi mỉm cười.
***
Mấy hôm nay Kim Trăn bận tối mắt, ban đầu hắn đáp ứng Hoắc Ly vào Xán Tinh cũng chỉ ôm tâm lý làm chơi, nhưng sau khi chính thức nhậm chức, bản chất nghiêm cẩn và nghiêm túc của người nhà họ Kim lại vô thức lộ ra, hắn không thích giao tiếp xã giao, song am hiểu việc quản lý công ty.
Xán Tinh mới thành lập, nhân viên còn đang trong giai đoạn cọ xát, quy định điều lệ cũng chưa mấy hoàn thiện. Trọng tâm công việc của Hoắc Ly dồn hết lên giao tiếp đối ngoại và quan hệ xã hội, Kim Trăn và một vị lãnh đạo khác hiển nhiên phải gánh vác các công việc quản lý bên trong công ty.
Hơn nữa
Về phần phong ba trong toilet với Kiều Mạt lại như đất đá rơi xuống biển, đến bọt nước cũng chẳng thấy bắn lên. Đương lúc Kim Trăn bận rộn tới độ gần quên béng Kiều Mạt, thì di động của hắn nhận được tin nhắn từ một số lạ:
“Kim Kim yêu dấu…” Nhìn thấy xưng hô này, cánh tay Kim Trăn thoắt cái nổi lên một tầng da gà, có vẻ hắn đã đoán được người gửi tin nhắn là ai, bèn kéo xuống dưới:
“Người xưa nói: một ngày không gặp như cách ba thu, trong hai ngàn ngày đêm đôi mình xa nhau, liệu rằng có giây phút nào người nhớ đến Kiều Mạt Mạt bên bồn rửa tay hay không? o(*////▽////*)q” Nguồn:
Kim Trăn: …
Hắn run run ngón tay, yên lặng xóa tin nhắn. Nhưng trong mấy tiếng kế tiếp, đầu óc Kim Trăn cứ luẩn quẩn mãi cái chuỗi ký hiệu /// vớ vẩn kia, rốt cuộc là cái vẹo gì thế…
Hôm sau, Kim Trăn triệu tập cuộc họp cấp cao trong công tay. Lúc họp gần xong, Kim Trăn phải phát biểu tổng kết theo thường lệ, hắn đang tính mở miệng thì di động trên bàn sáng lên, rung rung mấy cái. Kim Trăn theo bản năng chọn mở tin nhắn, không ngờ lại là tin nhắn âm thanh, bèn để điện thoại xuống, định lát nữa nghe, dè đâu ngón tay lại bất cẩn chạm phải nút phát tin. Thế là di động truyền ra giọng nói giòn vang mà tủi thân của Kiều Mạt:
“Kim Kim, anh yên tâm, em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
…
Giọng Kiều Mạt không lớn, nhưng tại thời khắc tất cả mọi người đang chờ đợi Kim Trăn lên tiếng này, từng chữ truyền ra từ di động trở nên vang dội mà rõ ràng hết biết.
Mọi người trong phòng họp nhất tề ngừng thở, ai nấy đều cúi đầu vì lúng túng mà kinh ngạc, dùng khóe mắt liếc trộm bản mặt đã đen đến không thể đen hơn của Kim Trăn.
Kim Trăn nắm di động, phun ra hai chữ từ kẽ răng: “Tan họp.”
Sau đó đứng dậy, sải bước rời phòng họp. Bỏ lại một phòng đầy người với nội tâm đang điên cuồng thổ tào:
Chịu trách nhiệm? Còn là giọng đực rựa? Ôi cái đệt, lượng tin tức quá tải rồi…
Kim tổng là cong? Kim tổng làm ai?
Í, không đúng, là ai làm Kim tổng?
Hả! Bo đì Kim tổng thế kia mà là nằm dưới, là thụ á! Thụ? Đờ mờ, khẩu vị quá nặng rồi biết không (gào thét-ing)…
Ngược bà nó CP của tui rồi!
…
Trở lại văn phòng, chuyện đầu tiên Kim Trăn làm là kéo số của Kiều Mạt vào sổ đen. Ngặt nỗi, thế giới chỉ an tĩnh nửa ngày, chưa đến hai giờ chiều, Kim Trăn đang xem xét bản sơ thảo về quy trình lễ bấm máy trong phòng họp, thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, hắn đáp mà không ngẩng đầu lên: “Vào đi”.
Người đẩy cửa vào là thư ký Tiểu Ngô của Kim Trăn, sắc mặt cô nàng có chút kỳ quái, nói:
“Kim tổng, có người gửi ít đồ cho anh, anh có muốn đưa vào không ạ?”
Kim Trăn không để ý lắm, vẫn cúi đầu xem tài liệu trong tay, bảo: “Đồ gì? Đem vào đây.”
Thư ký Tiểu Ngô ra cửa vẫy vẫy tay, chỉ thấy hai người trông có vẻ là nhân viên chuyển phát nhanh bê một bó hoa hồng to đùng vào.
“Anh Kim Trăn, tổng cộng là 1111 đóa, mời anh ký nhận, còn đây là thiệp.” Nhân viên đặt một tấm thiệp hình trái tim hường phấn lên bàn Kim Trăn, xong rời khỏi phòng. Thư ký Tiểu Ngô nhòm lướt qua sắc mặt Kim Trăn, rồi cũng rút lui ra ngoài.
Kim Trăn nhìn dòng chữ trên thiệp: “Trọn đời trọn kiếp, một lòng một dạ.” Mặt sau lại vẽ một ký hiệu o(*////▽////*)q.
Năm phút sau, thư ký Tiểu Ngô nhận được điện thoại của Kim Trăn, bảo cô vào dọn sạch mớ hoa, còn nói nếu sau này lại có người tặng hoa đến đây thì trả về hết.
Trong hai ngày kế tiếp, Kim Trăn không bị Kiều Mạt quấy rối nữa. Địa điểm diễn ra lễ bấm máy xảy ra ít vấn đề, liên tục mấy ngày, ngày nào Kim Trăn cũng bận việc ở công ty đến khuya. Cứ thế, mãi tới tối chủ nhật, hết thảy rốt cuộc sắp xếp xong.
Kim Trăn xem đồng hồ đeo tay, đã mười giờ tối, hắn ấn thái dương, chuẩn bị dọn đồ về khách sạn. Đúng lúc này, thư ký Tiểu Ngô gõ cửa tiến vào, cô cầm một thùng giấy nhỏ trong tay, do dự nói với Kim Trăn rằng:
“Kim tổng, chiều nay nhận được một chuyển phát nhanh gửi cho anh, tôi thấy không phải hoa nên ký nhận, lại thấy anh bận việc liên tục nên không đem vào.”
Kim Trăn nhìn thùng giấy nhỏ kia, trong lòng lại trào dâng linh cảm bất an, thư ký Tiểu Ngô bỏ thùng giấy xuống rồi tan tầm về nhà.
Kim Trăn ngồi trong phòng làm việc nhìn chằm chằm thùng giấy mười phút, rốt cuộc vẫn mở nó ra, chỉ thấy bên trong có một cái ly và một cái gối dựa. Ly màu trắng tráng men rất đơn giản, trên thân ly vẽ một cái đầu dạng chibi, Kim Trăn liếc sơ là biết vẽ theo mặt Kiều Mạt, nguyên khuôn mặt cười toe toét, kế bên còn có bàn tay giơ hình chữ V, phía dưới in một hàng chữ:
“Âu yếm nâng em trong lòng bàn tay ~ ♥”, phía sau vẽ một hình trái tim nho nhỏ.
Kim Trăn sầm mặt bất đắc dĩ, để cái ly lên bàn, lại thò tay lôi gối dựa ra, phía trên vẫn là hình đầu Kiều Mạt, chỉ dòng chữ bên dưới là thay đổi:
“Biết ấm giường, cầu bao nuôi ~”
Sắc mặt Kim Trăn càng đen tợn, hắn rốt cuộc nhịn hết nổi, quyết định gọi điện nói rõ ràng với Kiều Mạt. Hắn cầm lấy di động, kéo số Kiều Mạt ra khỏi sổ đen, đang tính gọi thì đột nhiên nhận được một tin nhắn do Kiều Mạt gửi. Kim Trăn mở tin nhắn, chỉ thấy trong đó viết:
“Kim Kim, ngày mai là được gặp anh rồi, tuyệt quá đi, em vui lắm, ngủ ngon nha. O(*////▽////*)q”
Kim Trăn cầm di động im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không gọi đi, dường như trông thấy khuôn mặt tươi cười khờ khạo tràn ngập chờ mong ở đầu kia điện thoại.
Hắn ném di động lên bàn, nhìn cái ly và cái gối, đáy lòng bỗng nảy sinh cảm xúc khó tả. Từ nhỏ đến giờ, đây hình như là lần đầu tiên hắn nhận được món quà mang ý nghĩa thực sự là “tặng Kim Trăn”, còn là hai món cùng lúc.
So với những chiếc xế xịn và đồng hồ đắt tiền trước kia, Kim Trăn chợt cảm thấy hai món đồ tầm thường trước mắt tựa hồ mang đến cho hắn cảm xúc sâu hơn, hắn không biết Kiều Mạt mua hai món này với mục đích gì, nhưng đáy lòng không hiểu sao vẫn thấy âm ấm.
Kim Trăn cầm lấy gối, nhìn mặt cười dạng chibi của Kiều Mạt trên đó.
Lúc này, tờ giấy dán phía sau gối bay xuống đất, Kim Trăn thấy thế bèn cúi đầu nhặt lên, chỉ thấy trên giấy viết rằng:
“Khuyến mãi nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập, 9.9 tệ, hai món bao ship nha, thân ái! o((≧▽≦o)”
Kim Trăn: …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.