Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh
Chương 39: Ông cụ nhà Kim xù lông rồi
Thịnh Trang Vũ Bộ
10/12/2017
Do vậy, nhằm bù đắp hai sai lầm nhỏ trước đó của mình, Kim Trăn thật thà không ngừng hôn miếng vảy cá trước khi ngủ. Điều khiến Kim Trăn hơi
ngạc nhiên là cảm giác man mát trên vảy làm hắn vô cùng thoải mái, hôn
hôn một hồi đâm nghiện, dứt khoát ngậm luôn.
Hai ngày sau, Kim Trăn và Kim Đình cùng bắt tay chuẩn bị tiệc mừng thọ cho ông nội. Ông nội Kim đã sớm hạ lệnh, hết thảy phải giản lược, cấm thông báo với người ngoài, chỉ mời mấy người bạn tốt thường xuyên qua lại với Kim gia. Kim Đình và Kim Trăn bàn bạc hồi lâu, cuối cùng quyết định mở tiệc tại nhà. Tuy ông nội Kim đã về hưu từ lâu, nhưng Kim Bác Cương vẫn còn giữ chức, để phòng ngừa một vài phiền phức không cần thiết, ở nhà vẫn thích hợp hơn.
Vì thế, Kim Đình chịu trách nhiệm bố trí sân bãi và liên lạc với bạn bè người thân, Kim Trăn thì phụ trách liên hệ nhà hàng đặt nguyên liệu nấu nướng, cũng như tìm đầu bếp. Thoạt trông có vẻ không nhiều việc lắm, nhưng tới hồi làm thật lại rất tốn thời gian, Kim Trăn bận bịu từ sớm đến khuya suốt mấy ngày trời, thời điểm hắn chờ mong nhất mỗi ngày tất nhiên là bảy giờ tối rồi. Hễ khúc nhạc dạo của chương trình thời sự vang lên là Kiều Mạt gọi đến, không sai một ly. Lần đầu tiên Kim Trăn cảm thấy tiếng nhạc đơn điệu trên TV sao mà dễ nghe ghê, thảo nào trước kia ông nội với ba hôm nào cũng muốn xem.
Qua hai ngày, Kim Trăn đã bắt đầu coi nó là tiếng chuông điện thoại chuyên dụng của Kiều Mạt…
Chắc câu hôm nọ nói với Kim Bác Á có hiệu quả, hai bữa nay Kim Trăn không hề trông thấy Kim Bác Á nữa, Trúc Ảnh cũng không tò tò theo đuôi hắn như mọi khi, song Kim Trăn cảm giác được Trúc Ảnh vẫn luôn chú ý mình từ một nơi bí mật gần đây.
Nhưng Kim Trăn cũng lười để ý Trúc Ảnh, cuộc gọi mỗi tối của Kiều Mạt luôn tiếp cho hắn một luồng năng lượng ngọt lịm mà dồi dào, những lời lải nhải nũng nịu lại trong trẻo của cậu, hắn nghe bao nhiêu cũng thấy ít. So ra, vài ba chuyện bực bội nhỏ nhoi trước mắt đều tan thành mây trôi.
Dạo trước Kim Trăn thường xuyên mơ thấy ác mộng vào ban đêm, sau hai tối ngủ cùng Kiều Mạt, Kim Trăn phát hiện gối ôm hình người này xài cực tốt, vừa mềm vừa giúp an giấc, khuyết điểm duy nhất là sáng nào thức dậy Tiểu Tiểu Kim cũng kháng nghị kịch liệt, hại hắn bứt rứt muốn chết.
Mấy tối gần đây Kiều Mạt không ở bên cạnh, nhưng miếng vảy cá rõ ràng có công hiệu an thần, giờ mỗi tối Kim Trăn vừa nhắm mắt lại, Kiều Mạt lập tức chạy vòng vòng trong đầu hắn, tựa hồ ác mộng cũng bị cậu dọa chạy tóe khói.
“Kim Kim, bữa nay cảnh sát lại tới điều tra nữa, báo cho anh tin tốt nè, đạo diễn Lục nói cuối tuần là có thể quay phim bình thường rồi. Giờ ngày nào đạo diễn Lục cũng dẫn Đầu Trọc với biên kịch Hạ lên miếu sơn thần bái thiên địa hết.”
“Hôm nay biên kịch Hạ nổi đóa, tại mấy người trong đoàn phim chọc cổ, nói cổ viết kịch bản ‘tào lao’ nên người ta mới gọi cổ như vậy, Đầu Trọc bảo thiệt ra ban đầu người ta gọi là ‘phía dưới’ cơ, sau đó biên kịch Hạ cáu tiết đạp phía dưới mỗi người một cái… Nghe là thấy thốn rồi.”
*hạ biên (biên kịch Hạ), hạt biên (hư cấu, tào lao), hạ biên (phía dưới) đều có phiên âm là /xia bian/
“Hổm rày Vi Vi mập thêm mấy ký, quần áo thị nữ bị chật eo, giờ ngày nào cũng soi gương hít khí rồi nín thở, mặt mày ủ ê lắm.”
“Hai hôm nay em cũng chả thấy anh Mạc đâu hết, hình như ảnh bận dữ lắm, trợ lý nói ngày mốt ảnh có một quảng cáo muốn tiện thể chụp tại phim trường luôn.”
“Em ngoan lắm nhe, hai ngày này không hề ra khỏi cửa phòng, vì em cảm thấy bên ngoài có sinh vật giống đực anh không ưa, cơm hàng ngày toàn do Ô Mãn mang đến không à. Mấy chuyện ở trển là Vi Vi sang phòng em chơi rồi kể đó.”
“Còn một chuyện cuối cùng, anh hai em bảo hai bữa nữa ảnh đến phim trường, ảnh muốn gặp anh lắm. Kim Kim, chừng nào anh về vậy, đừng sợ nghen, con dâu xấu sớm muộn gì cũng phải gặp ba mẹ chồng mà…”
“À, quên nữa, còn chuyện mấu chốt hơn nè, hiện tại ngày ngày em đều bận quần lót nha, Ô Mãn mua cho em một tá quần, hoa văn dễ thương lắm luôn, có đuôi heo nhỏ xíu moe cực kỳ, Ô Mãn nói em mặc cho anh ngắm.”
O(*////▽////*)q…
Sáng sớm, drap giường dưới thân Kim Trăn ươn ướt…
Trong đầu óc còn ngái ngủ của Kim Trăn tràn ngập hình ảnh một cái đuôi nhỏ khả ái vểnh cao trên gò mông vừa trắng vừa cong của Kiều Mạt, lay rồi lay, lắc rồi lắc…
***
Rốt cuộc cũng đến tiệc mừng thọ của ông nội Kim, tổ chức ngoài trời, bố trí trong sân sau biệt thự nhà họ Kim, trên bãi cỏ dựng mái che nắng, bên dưới bày trà bánh Trung-Tây kết hợp, thích gì chọn nấy. Buổi sáng, người thân bạn bè lục tục kéo đến, lượng người không đông lắm, cả thảy có khoảng hai ba chục người, một số người khác hóng hớt được tin rồi lân la tới đều bị gác cổng đuổi về.
Giữa trưa chính thức khai tiệc, tổng cộng chỉ có ba bàn, Kim lão gia mặc đường trang đỏ thẫm, tóc bạc trắng, tinh thần sáng láng, cuộc sống tu thân dưỡng tính trên núi hơn nửa năm giúp ông cụ ôn hòa hơn nhiều, bản tính nóng nảy ngày xưa cải thiện đáng kể, các nguy cơ của bệnh tim mạch cũng hạ thấp thấy rõ.
*đường trang:
Tuy nhiên, quan uy tích góp nhiều năm của ông cụ vẫn nguyên vẹn, ánh mắt nghiêm khắc khó mà sửa đổi, mọi người trên bàn đều cung kính, ngồi nghiêm chỉnh. Kim Bác Cương và Kim Bác Á chia nhau ngồi hai bên ông, hệt như hai học sinh tiểu học ngoan ngoãn.
Kim lão gia vừa mở miệng đã trung khí mười phần: “Vốn dĩ tôi không muốn tổ chức tiệc mừng thọ, nhưng Bác Á nói đúng, những năm gần đây Kim gia quá ít qua lại với thân thích, thôi thì nhân dịp này tụ tập mọi người một buổi. Càng lớn tuổi càng cảm nhận rõ sự đáng quý của tình thân, lão già tôi đây có thể sống đến bảy mươi cũng thấy thỏa mãn rồi, sau này tôi sẽ cùng Bác Á trở lại thanh viên trên núi sinh sống, mọi việc nhà họ Kim giao cho các hậu bối vậy. Về phần đám tiểu bối trực hệ của Kim gia, ta không có yêu cầu đặc biệt, chỉ hi vọng các con đừng quên tổ huấn của Kim gia ta: người làm quan, tâm chính thân chính, tạo phúc trăm họ; người nhập đạo, tâm tịnh thân tịnh, thủ ấn khu ma. Còn các vị họ hàng chi thứ, nếu có chuyện cần Kim gia tương trợ thì chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, Kim gia nhất định ủng hộ hết mình. Nghe rõ chưa? Bác Cương, Bác Á?”
“Dạ thưa ba.” Kim Bác Cương và Kim Bác Á nhất tề đáp lời.
“Được rồi, mọi người chớ nên câu nệ, khai tiệc đi.” Kim lão gia phẩy tay hào phóng.
Mọi người tuân lệnh, sôi nổi nâng đũa. Bữa ăn diễn ra khá mất tự nhiên, ai nấy đều hiểu tính Kim lão gia, biết nói nhiều sai nhiều nên rối rít mở miệng nhét đồ ăn, làm bộ đang bận ăn ngon, không rảnh tán gẫu.
Sau ba tuần rượu, nếm hết đủ vị món ăn, tâm tình Kim lão gia tốt hơn nhiều, hàn huyên dăm câu với mấy người bên cạnh. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của lão thọ tinh, mọi người khẽ thở phào.
Ăn tiệc xong, mọi người trở lại phòng khách, đây là kế hoạch do Kim Đình sắp xếp, sau bữa ăn là thời gian tặng quà.
Các thân thích thay phiên mở lễ vật mình chuẩn bị cho Kim lão gia xem, vài món đầu sắc mặt Kim lão gia còn bình thường, càng về sau giá trị lễ vật càng xa xỉ, sắc mặt ông dần trầm xuống.
Khi Hoắc Kiến Khôn lấy ra một tượng Phật bằng vàng ròng cao một thước, sắc mặt Kim lão gia đã cực kỳ khó coi. Môi ông giật giật, tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ nhíu mày chứ không lên tiếng. Hoắc Lan phụ trách nhận quà bên cạnh dĩ nhiên cũng phát hiện ba chồng đột nhiên biến sắc mặt, bà nhận tượng Phật bằng vàng rồi nhẹ nhàng đặt sang bên, có chút lo lắng nhìn hai đứa con trai.
*một thước = 1/3 mét
Chỉ thấy Kim Đình cầm một hộp vuông dẹp để lên bàn trà đối diện Kim lão gia, mở ra xem không ngờ lại là một bộ bàn cờ, trong sắc xanh ấm áp nhàn nhạt không lẫn một tia tạp chất. Kim lão gia thấy bàn cờ này thì khẽ giật lông mày, không lên tiếng. Kim Đình lại chẳng hề chú ý nét kỳ dị trên mặt ông nội, còn giới thiệu bằng giọng khá hả hê:
“Cái này chạm khắc từ hòa điền ngọc thượng hạng đó ạ, chỉ có một bộ thôi.” Nói đoạn, Thẩm Nhu đứng phía sau đưa cho hắn hai hộp mây, Kim Đình mở hộp, đặt lên bàn, bên trong đựng quân cờ đen trắng. Nghe mọi người sau lưng phát ra âm thanh hít khí, Kim Đình nói tiếp:
“Quân đen là mặc thúy, quân trắng là dương chi ngọc. Ông nội, ông thích chơi cờ mà, bàn cờ này tặng ông là thích hợp nhất ạ.”
Kim lão gia nhìn chằm chằm hai hộp mây, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng:
“Kim Đình, lương một tháng của con bao nhiêu?”
Kim Đình nghe vậy thì ngẩn ra, thấy ngữ khí của ông nội không ổn lắm, bèn ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Kim lão gia, sắc mặt dần tái mét.
“Ta hỏi con lương một tháng của con bao nhiêu?” Kim lão gia vỗ mạnh lên bàn trà, quát tháo giận dữ.
Mọi người trong phòng bị dọa run cầm cập, Kim Đình khẽ cúi đầu, không nói gì.
“Chỉ bằng mấy đồng bạc con kiếm được bây giờ, một tháng cũng không mua nổi một quân cờ này, mau giải thích cho ta, tham ô công khoản hay là thu hối lộ!” Kim lão gia giận đến râu mép rung rung.
Kim Đình im thin thít, Kim lão gia tức khắc dời lửa giận lên người Kim Bác Cương, quát thằng con lớn của mình:
“Đây là thằng con ngoan anh dạy dỗ đấy phỏng? Mới tí tuổi đầu đã làm mấy trò trộm cắp trái pháp luật? Ta đã dạy các anh thế nào hả? Tổ huấn Kim gia các anh xem như gió thoảng bên tai đúng không? Toàn mấy thứ gì đây? Các anh thấy lão già ta sống quá lâu rồi chứ gì? Kim gia chúng ta muôn đời làm quan, nhiều thế hệ liêm chính, sao đến đời các anh lại dạy ra cái đứa vô liêm sỉ thế này? Anh bảo ta còn mặt mũi nào xuống dưới gặp mặt ông bà tổ tiên?”
Kim Bác Cương cúi đầu, sóng vai đứng cạnh Kim Đình mới bị hố nặng, đồng thời chịu phạt đứng.
Kim lão gia chưa nguôi giận, vừa nhấc mắt đã thấy Kim Trăn cũng đang bê một cái hộp đẹp đẽ. Lửa giận trong mắt ông càng bùng cháy dữ dội, bèn gọi Kim Trăn: “Kim Trăn, của con là gì đây? Mang lại đây cho ta xem, hôm nay cho lão già ta mở mang tầm mắt luôn thể.”
Nghe thế, Kim Trăn im lặng giây lát, đoạn bước lên trước, đẩy cái hộp qua.
Hoắc Ly trốn trong góc phòng nãy giờ đang trưng bản mặt như khóc tang, tuy cây sáo ngọc hắn chuẩn bị giúp Kim Trăn không quý bằng bàn cờ của Kim Đình, song giá không hề rẻ.
Hắn biết Kim lão gia làm quan thanh liêm, nhưng luôn cho rằng đó là bởi ông còn giữ chức, việc này tương đối nhạy cảm. Cơ mà hiện giờ đã về hưu, còn ai đi săm soi nữa, huống chi là lễ vật người nhà tặng. Không chỉ Hoắc Ly, tất cả mọi người ở đây đều bị tình huống trước mắt dọa hoảng.
Đứng đờ ra nhìn ông cụ chửi con mắng cháu không chút nể nang, biến tiệc mừng thọ thành gia huấn, chỉ hận không thể rút cây chổi gần đó quất hai cha con.
Hoắc Ly lo lắng nhìn Kim Trăn, trong mắt đong đầy áy náy, vốn định nhân cơ hội mượn sức Kim Trăn, kết quả lại vỗ trúng đùi ngựa mới đau.
Ngược lại, Kim Trăn vẫn điềm nhiên như không, đưa lễ vật một cách đúng mực, rồi đứng sang một bên.
Kim lão gia thở phì phì mở hộp, chuôi cây sáo xanh lộ ra, Hoắc Ly nhắm mắt chẳng dám nhìn tiếp, rụt người về phía sau, chờ tràng sư tử gầm tiếp theo của Kim lão gia.
Nhưng ai ngờ tiếng gầm thét trong dự liệu không hề vang lên, Kim lão gia thấy món đồ bên trong thì ngơ mặt, thò tay lấy cây sáo ra.
Lúc này, Kim Trăn mới mở miệng: “Thưa ông nội, đây là cây sáo làm từ trúc bạch Dư Hàng, âm sắc hơi khác với cây trúc tía ông đang dùng, âm thanh của sáo trúc tía êm ái du dương, mà sáo trúc bạch thì rõ ràng thanh thoát hơn. Ông cứ so sánh thử xem, mỗi cái đều có điểm thú vị riêng ạ.”
Trúc bạch? Đó là cái gì…
Hoắc Ly nghe vậy liền mở choàng mắt, nhìn cây sáo trong tay Kim lão gia, tuy đều màu xanh nhưng là chất liệu gỗ, quả nhiên làm bằng… trúc thật.
Bảo là ngọc bích Phi Âm cơ mà? Hoắc Ly nhìn nét mặt thong dong của Kim Trăn, trong lòng bỗng hoang mang:
Vốn chỉ cho rằng quen biết Kim Trăn nhiều năm mà vẫn không đoán được tính cách thật của hắn. Hiện tại xem ra, Kim nhị thiếu lòng dạ sâu, tâm cơ nặng, tâm nhãn nhiều… Vượt xa dự đoán hồi trước của mình.
Hai ngày sau, Kim Trăn và Kim Đình cùng bắt tay chuẩn bị tiệc mừng thọ cho ông nội. Ông nội Kim đã sớm hạ lệnh, hết thảy phải giản lược, cấm thông báo với người ngoài, chỉ mời mấy người bạn tốt thường xuyên qua lại với Kim gia. Kim Đình và Kim Trăn bàn bạc hồi lâu, cuối cùng quyết định mở tiệc tại nhà. Tuy ông nội Kim đã về hưu từ lâu, nhưng Kim Bác Cương vẫn còn giữ chức, để phòng ngừa một vài phiền phức không cần thiết, ở nhà vẫn thích hợp hơn.
Vì thế, Kim Đình chịu trách nhiệm bố trí sân bãi và liên lạc với bạn bè người thân, Kim Trăn thì phụ trách liên hệ nhà hàng đặt nguyên liệu nấu nướng, cũng như tìm đầu bếp. Thoạt trông có vẻ không nhiều việc lắm, nhưng tới hồi làm thật lại rất tốn thời gian, Kim Trăn bận bịu từ sớm đến khuya suốt mấy ngày trời, thời điểm hắn chờ mong nhất mỗi ngày tất nhiên là bảy giờ tối rồi. Hễ khúc nhạc dạo của chương trình thời sự vang lên là Kiều Mạt gọi đến, không sai một ly. Lần đầu tiên Kim Trăn cảm thấy tiếng nhạc đơn điệu trên TV sao mà dễ nghe ghê, thảo nào trước kia ông nội với ba hôm nào cũng muốn xem.
Qua hai ngày, Kim Trăn đã bắt đầu coi nó là tiếng chuông điện thoại chuyên dụng của Kiều Mạt…
Chắc câu hôm nọ nói với Kim Bác Á có hiệu quả, hai bữa nay Kim Trăn không hề trông thấy Kim Bác Á nữa, Trúc Ảnh cũng không tò tò theo đuôi hắn như mọi khi, song Kim Trăn cảm giác được Trúc Ảnh vẫn luôn chú ý mình từ một nơi bí mật gần đây.
Nhưng Kim Trăn cũng lười để ý Trúc Ảnh, cuộc gọi mỗi tối của Kiều Mạt luôn tiếp cho hắn một luồng năng lượng ngọt lịm mà dồi dào, những lời lải nhải nũng nịu lại trong trẻo của cậu, hắn nghe bao nhiêu cũng thấy ít. So ra, vài ba chuyện bực bội nhỏ nhoi trước mắt đều tan thành mây trôi.
Dạo trước Kim Trăn thường xuyên mơ thấy ác mộng vào ban đêm, sau hai tối ngủ cùng Kiều Mạt, Kim Trăn phát hiện gối ôm hình người này xài cực tốt, vừa mềm vừa giúp an giấc, khuyết điểm duy nhất là sáng nào thức dậy Tiểu Tiểu Kim cũng kháng nghị kịch liệt, hại hắn bứt rứt muốn chết.
Mấy tối gần đây Kiều Mạt không ở bên cạnh, nhưng miếng vảy cá rõ ràng có công hiệu an thần, giờ mỗi tối Kim Trăn vừa nhắm mắt lại, Kiều Mạt lập tức chạy vòng vòng trong đầu hắn, tựa hồ ác mộng cũng bị cậu dọa chạy tóe khói.
“Kim Kim, bữa nay cảnh sát lại tới điều tra nữa, báo cho anh tin tốt nè, đạo diễn Lục nói cuối tuần là có thể quay phim bình thường rồi. Giờ ngày nào đạo diễn Lục cũng dẫn Đầu Trọc với biên kịch Hạ lên miếu sơn thần bái thiên địa hết.”
“Hôm nay biên kịch Hạ nổi đóa, tại mấy người trong đoàn phim chọc cổ, nói cổ viết kịch bản ‘tào lao’ nên người ta mới gọi cổ như vậy, Đầu Trọc bảo thiệt ra ban đầu người ta gọi là ‘phía dưới’ cơ, sau đó biên kịch Hạ cáu tiết đạp phía dưới mỗi người một cái… Nghe là thấy thốn rồi.”
*hạ biên (biên kịch Hạ), hạt biên (hư cấu, tào lao), hạ biên (phía dưới) đều có phiên âm là /xia bian/
“Hổm rày Vi Vi mập thêm mấy ký, quần áo thị nữ bị chật eo, giờ ngày nào cũng soi gương hít khí rồi nín thở, mặt mày ủ ê lắm.”
“Hai hôm nay em cũng chả thấy anh Mạc đâu hết, hình như ảnh bận dữ lắm, trợ lý nói ngày mốt ảnh có một quảng cáo muốn tiện thể chụp tại phim trường luôn.”
“Em ngoan lắm nhe, hai ngày này không hề ra khỏi cửa phòng, vì em cảm thấy bên ngoài có sinh vật giống đực anh không ưa, cơm hàng ngày toàn do Ô Mãn mang đến không à. Mấy chuyện ở trển là Vi Vi sang phòng em chơi rồi kể đó.”
“Còn một chuyện cuối cùng, anh hai em bảo hai bữa nữa ảnh đến phim trường, ảnh muốn gặp anh lắm. Kim Kim, chừng nào anh về vậy, đừng sợ nghen, con dâu xấu sớm muộn gì cũng phải gặp ba mẹ chồng mà…”
“À, quên nữa, còn chuyện mấu chốt hơn nè, hiện tại ngày ngày em đều bận quần lót nha, Ô Mãn mua cho em một tá quần, hoa văn dễ thương lắm luôn, có đuôi heo nhỏ xíu moe cực kỳ, Ô Mãn nói em mặc cho anh ngắm.”
O(*////▽////*)q…
Sáng sớm, drap giường dưới thân Kim Trăn ươn ướt…
Trong đầu óc còn ngái ngủ của Kim Trăn tràn ngập hình ảnh một cái đuôi nhỏ khả ái vểnh cao trên gò mông vừa trắng vừa cong của Kiều Mạt, lay rồi lay, lắc rồi lắc…
***
Rốt cuộc cũng đến tiệc mừng thọ của ông nội Kim, tổ chức ngoài trời, bố trí trong sân sau biệt thự nhà họ Kim, trên bãi cỏ dựng mái che nắng, bên dưới bày trà bánh Trung-Tây kết hợp, thích gì chọn nấy. Buổi sáng, người thân bạn bè lục tục kéo đến, lượng người không đông lắm, cả thảy có khoảng hai ba chục người, một số người khác hóng hớt được tin rồi lân la tới đều bị gác cổng đuổi về.
Giữa trưa chính thức khai tiệc, tổng cộng chỉ có ba bàn, Kim lão gia mặc đường trang đỏ thẫm, tóc bạc trắng, tinh thần sáng láng, cuộc sống tu thân dưỡng tính trên núi hơn nửa năm giúp ông cụ ôn hòa hơn nhiều, bản tính nóng nảy ngày xưa cải thiện đáng kể, các nguy cơ của bệnh tim mạch cũng hạ thấp thấy rõ.
*đường trang:
Tuy nhiên, quan uy tích góp nhiều năm của ông cụ vẫn nguyên vẹn, ánh mắt nghiêm khắc khó mà sửa đổi, mọi người trên bàn đều cung kính, ngồi nghiêm chỉnh. Kim Bác Cương và Kim Bác Á chia nhau ngồi hai bên ông, hệt như hai học sinh tiểu học ngoan ngoãn.
Kim lão gia vừa mở miệng đã trung khí mười phần: “Vốn dĩ tôi không muốn tổ chức tiệc mừng thọ, nhưng Bác Á nói đúng, những năm gần đây Kim gia quá ít qua lại với thân thích, thôi thì nhân dịp này tụ tập mọi người một buổi. Càng lớn tuổi càng cảm nhận rõ sự đáng quý của tình thân, lão già tôi đây có thể sống đến bảy mươi cũng thấy thỏa mãn rồi, sau này tôi sẽ cùng Bác Á trở lại thanh viên trên núi sinh sống, mọi việc nhà họ Kim giao cho các hậu bối vậy. Về phần đám tiểu bối trực hệ của Kim gia, ta không có yêu cầu đặc biệt, chỉ hi vọng các con đừng quên tổ huấn của Kim gia ta: người làm quan, tâm chính thân chính, tạo phúc trăm họ; người nhập đạo, tâm tịnh thân tịnh, thủ ấn khu ma. Còn các vị họ hàng chi thứ, nếu có chuyện cần Kim gia tương trợ thì chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, Kim gia nhất định ủng hộ hết mình. Nghe rõ chưa? Bác Cương, Bác Á?”
“Dạ thưa ba.” Kim Bác Cương và Kim Bác Á nhất tề đáp lời.
“Được rồi, mọi người chớ nên câu nệ, khai tiệc đi.” Kim lão gia phẩy tay hào phóng.
Mọi người tuân lệnh, sôi nổi nâng đũa. Bữa ăn diễn ra khá mất tự nhiên, ai nấy đều hiểu tính Kim lão gia, biết nói nhiều sai nhiều nên rối rít mở miệng nhét đồ ăn, làm bộ đang bận ăn ngon, không rảnh tán gẫu.
Sau ba tuần rượu, nếm hết đủ vị món ăn, tâm tình Kim lão gia tốt hơn nhiều, hàn huyên dăm câu với mấy người bên cạnh. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của lão thọ tinh, mọi người khẽ thở phào.
Ăn tiệc xong, mọi người trở lại phòng khách, đây là kế hoạch do Kim Đình sắp xếp, sau bữa ăn là thời gian tặng quà.
Các thân thích thay phiên mở lễ vật mình chuẩn bị cho Kim lão gia xem, vài món đầu sắc mặt Kim lão gia còn bình thường, càng về sau giá trị lễ vật càng xa xỉ, sắc mặt ông dần trầm xuống.
Khi Hoắc Kiến Khôn lấy ra một tượng Phật bằng vàng ròng cao một thước, sắc mặt Kim lão gia đã cực kỳ khó coi. Môi ông giật giật, tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ nhíu mày chứ không lên tiếng. Hoắc Lan phụ trách nhận quà bên cạnh dĩ nhiên cũng phát hiện ba chồng đột nhiên biến sắc mặt, bà nhận tượng Phật bằng vàng rồi nhẹ nhàng đặt sang bên, có chút lo lắng nhìn hai đứa con trai.
*một thước = 1/3 mét
Chỉ thấy Kim Đình cầm một hộp vuông dẹp để lên bàn trà đối diện Kim lão gia, mở ra xem không ngờ lại là một bộ bàn cờ, trong sắc xanh ấm áp nhàn nhạt không lẫn một tia tạp chất. Kim lão gia thấy bàn cờ này thì khẽ giật lông mày, không lên tiếng. Kim Đình lại chẳng hề chú ý nét kỳ dị trên mặt ông nội, còn giới thiệu bằng giọng khá hả hê:
“Cái này chạm khắc từ hòa điền ngọc thượng hạng đó ạ, chỉ có một bộ thôi.” Nói đoạn, Thẩm Nhu đứng phía sau đưa cho hắn hai hộp mây, Kim Đình mở hộp, đặt lên bàn, bên trong đựng quân cờ đen trắng. Nghe mọi người sau lưng phát ra âm thanh hít khí, Kim Đình nói tiếp:
“Quân đen là mặc thúy, quân trắng là dương chi ngọc. Ông nội, ông thích chơi cờ mà, bàn cờ này tặng ông là thích hợp nhất ạ.”
Kim lão gia nhìn chằm chằm hai hộp mây, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng:
“Kim Đình, lương một tháng của con bao nhiêu?”
Kim Đình nghe vậy thì ngẩn ra, thấy ngữ khí của ông nội không ổn lắm, bèn ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Kim lão gia, sắc mặt dần tái mét.
“Ta hỏi con lương một tháng của con bao nhiêu?” Kim lão gia vỗ mạnh lên bàn trà, quát tháo giận dữ.
Mọi người trong phòng bị dọa run cầm cập, Kim Đình khẽ cúi đầu, không nói gì.
“Chỉ bằng mấy đồng bạc con kiếm được bây giờ, một tháng cũng không mua nổi một quân cờ này, mau giải thích cho ta, tham ô công khoản hay là thu hối lộ!” Kim lão gia giận đến râu mép rung rung.
Kim Đình im thin thít, Kim lão gia tức khắc dời lửa giận lên người Kim Bác Cương, quát thằng con lớn của mình:
“Đây là thằng con ngoan anh dạy dỗ đấy phỏng? Mới tí tuổi đầu đã làm mấy trò trộm cắp trái pháp luật? Ta đã dạy các anh thế nào hả? Tổ huấn Kim gia các anh xem như gió thoảng bên tai đúng không? Toàn mấy thứ gì đây? Các anh thấy lão già ta sống quá lâu rồi chứ gì? Kim gia chúng ta muôn đời làm quan, nhiều thế hệ liêm chính, sao đến đời các anh lại dạy ra cái đứa vô liêm sỉ thế này? Anh bảo ta còn mặt mũi nào xuống dưới gặp mặt ông bà tổ tiên?”
Kim Bác Cương cúi đầu, sóng vai đứng cạnh Kim Đình mới bị hố nặng, đồng thời chịu phạt đứng.
Kim lão gia chưa nguôi giận, vừa nhấc mắt đã thấy Kim Trăn cũng đang bê một cái hộp đẹp đẽ. Lửa giận trong mắt ông càng bùng cháy dữ dội, bèn gọi Kim Trăn: “Kim Trăn, của con là gì đây? Mang lại đây cho ta xem, hôm nay cho lão già ta mở mang tầm mắt luôn thể.”
Nghe thế, Kim Trăn im lặng giây lát, đoạn bước lên trước, đẩy cái hộp qua.
Hoắc Ly trốn trong góc phòng nãy giờ đang trưng bản mặt như khóc tang, tuy cây sáo ngọc hắn chuẩn bị giúp Kim Trăn không quý bằng bàn cờ của Kim Đình, song giá không hề rẻ.
Hắn biết Kim lão gia làm quan thanh liêm, nhưng luôn cho rằng đó là bởi ông còn giữ chức, việc này tương đối nhạy cảm. Cơ mà hiện giờ đã về hưu, còn ai đi săm soi nữa, huống chi là lễ vật người nhà tặng. Không chỉ Hoắc Ly, tất cả mọi người ở đây đều bị tình huống trước mắt dọa hoảng.
Đứng đờ ra nhìn ông cụ chửi con mắng cháu không chút nể nang, biến tiệc mừng thọ thành gia huấn, chỉ hận không thể rút cây chổi gần đó quất hai cha con.
Hoắc Ly lo lắng nhìn Kim Trăn, trong mắt đong đầy áy náy, vốn định nhân cơ hội mượn sức Kim Trăn, kết quả lại vỗ trúng đùi ngựa mới đau.
Ngược lại, Kim Trăn vẫn điềm nhiên như không, đưa lễ vật một cách đúng mực, rồi đứng sang một bên.
Kim lão gia thở phì phì mở hộp, chuôi cây sáo xanh lộ ra, Hoắc Ly nhắm mắt chẳng dám nhìn tiếp, rụt người về phía sau, chờ tràng sư tử gầm tiếp theo của Kim lão gia.
Nhưng ai ngờ tiếng gầm thét trong dự liệu không hề vang lên, Kim lão gia thấy món đồ bên trong thì ngơ mặt, thò tay lấy cây sáo ra.
Lúc này, Kim Trăn mới mở miệng: “Thưa ông nội, đây là cây sáo làm từ trúc bạch Dư Hàng, âm sắc hơi khác với cây trúc tía ông đang dùng, âm thanh của sáo trúc tía êm ái du dương, mà sáo trúc bạch thì rõ ràng thanh thoát hơn. Ông cứ so sánh thử xem, mỗi cái đều có điểm thú vị riêng ạ.”
Trúc bạch? Đó là cái gì…
Hoắc Ly nghe vậy liền mở choàng mắt, nhìn cây sáo trong tay Kim lão gia, tuy đều màu xanh nhưng là chất liệu gỗ, quả nhiên làm bằng… trúc thật.
Bảo là ngọc bích Phi Âm cơ mà? Hoắc Ly nhìn nét mặt thong dong của Kim Trăn, trong lòng bỗng hoang mang:
Vốn chỉ cho rằng quen biết Kim Trăn nhiều năm mà vẫn không đoán được tính cách thật của hắn. Hiện tại xem ra, Kim nhị thiếu lòng dạ sâu, tâm cơ nặng, tâm nhãn nhiều… Vượt xa dự đoán hồi trước của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.