Bàn Về Rút Thẻ Bài, Từ Trước Đến Giờ Ta Chưa Hề Thua
Chương 25: Đặc Sứ
Mộ Hàn Công Tử
17/09/2024
Chữ “Thần” hiện trên bức họa không nghi ngờ gì đã khơi dậy trong lòng Đảo chủ vô vàn suy đoán.
Khi sự đau lòng vì bức tranh yêu quý của mình dần phai nhạt, tính đa nghi ẩn sâu trong bản chất của Đảo chủ cũng từ từ lộ ra.
Thực ra ngay từ đầu, Đảo chủ đã mơ hồ có vài suy đoán về chữ “Thần” đột ngột xuất hiện này. Nếu không phải như thế, ông ta đã chẳng giữa đêm khuya khoắt mà gọi Mộ Dao Quang đến phòng mình.
Tuy rằng trên đảo, nơi có cấp bậc cao nhất nằm ở đấu sở, nhưng trong lòng Đảo chủ, kẻ thật sự thông minh lại chính là Mộ Dao Quang, người đang nắm giữ Quần Ngọc Lâu.
Vì Mộ Dao Quang quá thông minh, Đảo chủ mới giao y phụ trách việc tiếp đãi những quan viên quyền quý tại Quần Ngọc Lâu; cũng vì Mộ Dao Quang quá thông minh, một nơi trọng yếu như đấu sở tuyệt đối không thể giao vào tay y, kẻo y sẽ chuyên quyền, phản kháng.
Tòng Ảnh là một con chó điên luôn nghi kỵ, suốt ngày chỉ biết cắn bậy cắn bạ nên Đảo chủ mới yên tâm để hắn ta cai quản đấu sở.
Sắp xếp nhân sự như vậy, ai nhìn vào cũng phải gật gù bảo rằng hợp lý, chẳng ai có thể bắt bẻ lỗi lầm nào, lại càng không ai đủ sức đe dọa đến vị trí của Đảo chủ. Đây chính là đạo lý về sự cân bằng trong quyền lực.
Còn về phần Mộ Dao Quang, việc giao cho y quản lý Quần Ngọc Lâu tuy có chút bất công, nhưng Đảo chủ luôn tự nhủ bản thân chưa bao giờ bạc đãi hay bỏ quên y. Dẫu về địa vị, Mộ Dao Quang có thể không bằng Tòng Ảnh, nhưng về mặt đãi ngộ cá nhân, y đều được bù đắp đầy đủ.
Trên đảo này, ai ai cũng biết rằng Đảo chủ đối với thanh niên chưa ráo máu đầu như Mộ Dao Quang có cái nhìn đặc biệt. Thường ngày không chỉ kính trọng y nhiều hơn mà còn rất mực tin cậy.
Chính vì vậy, Mộ Dao Quang chỉ có con đường duy nhất là trở thành tâm phúc của Đảo chủ.
Thế nên, Đảo chủ rất yên tâm với Mộ Dao Quang. Những chuyện đột ngột xảy ra như tối nay, ông ta cũng chỉ triệu gọi mỗi Mộ Dao Quang đến bàn bạc.
Mộ Dao Quang trầm ngâm chốc lát, quả nhiên cất lời chậm rãi.
“Xin Đảo chủ thứ lỗi cho thuộc hạ mạo phạm, phòng ngủ của ngài là nơi trọng yếu trên đảo, nếu kẻ này có thể dễ dàng đề chữ lên bức họa yêu quý của ngài như vậy, e rằng không nơi nào trên đảo hắn không đến được.”
Nói đến đây, y kín đáo liếc nhìn Đảo chủ: “Nếu hắn có ý muốn lấy đầu thuộc hạ, chỉ e cũng như thò tay vào túi lấy đồ thôi!”
Đảo chủ bị câu nói này đánh trúng nỗi lo lắng trong lòng, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét.
Người có bản lĩnh như vậy, tại sao lại phải đi lấy cái đầu của một kẻ vô danh tiểu tốt như Mộ Dao Quang? Rõ ràng hắn nhắm thẳng vào mình, mục tiêu chính là cái đầu của mình!
Ngay khi trên trán Đảo chủ thấp thoáng hiện lên nỗi bực dọc khó giải tỏa, Mộ Dao Quang lại thêm một câu cực kỳ đúng lúc.
“Nhưng cũng chính vì thế, thuộc hạ lại cho rằng kẻ này không có ác ý – hoặc giả hắn cũng chẳng có bao nhiêu bản lĩnh cả.”
Bất kể đây có phải sự thật hay không, ít nhất đó là điều mà Đảo chủ muốn nghe.
Ngay tức thì, Đảo chủ chuyển từ lo lắng sang phấn khởi: “Ồ? Vì sao Dao Quang sao lại nói vậy?”
Mộ Dao Quang giơ tay chỉ vào chữ "Thần" nằm ngay giữa bức họa, khẽ phe phẩy quạt mỉm cười nói: "Kính xin Đảo chủ quan sát kỹ chữ này, sẽ rõ sự việc."
Nghe vậy, Đảo chủ dừng lại chăm chú nhìn vào chữ to đó, ông ta nghiền ngẫm chữ ấy trong lòng nhiều lần, đến nỗi từng nét bút như đã nằm sâu trong tâm trí rồi chậm rãi lên tiếng: "… Cũng thường thôi."
“Chính là thế, bút tích của kẻ này tuy có hình nhưng vô thần, chớ nói đến quý vật của Đảo chủ, e rằng ngay cả bút pháp của ta hắn cũng không sánh được." Nói đến đây, Mộ Dao Quang xòe quạt ra một tiếng "xoẹt", nửa che khuất khuôn mặt, mỉm cười đầy hàm ý: "Nhìn chữ đoán người, chắc chắn kẻ này sống trong nhung lụa, thường xuyên được người khác tâng bốc, bởi vậy mà..."
Bởi vậy mà tự cao tự đại, không biết rõ mình là ai.
“Nhìn chữ đoán người, ta đoán hắn chưa chắc đã có bản lĩnh lớn, có khi chỉ là chiêu trò hù dọa mà thôi.” Mộ Dao Quang khép quạt lại kết luận chắc nịch.
Đảo chủ nghe vậy, trong mắt dần dần lóe lên vài tia sáng của sự tỉnh ngộ, Mộ Dao Quang biết ông ta đã thông suốt bèn lui lại vừa đúng lúc, bày ra vẻ khiêm tốn: “Đảo chủ mới là người tinh thông nghệ thuật, thuộc hạ chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.”
"Không, không, ngươi nói rất đúng," Đảo chủ như bừng tỉnh, do dự một lát rồi vẫn không nhịn được mà hỏi Mộ Dao Quang: "Dao Quang, ngươi cho rằng, vị khách này liệu có phải là..."
Hai chữ “Đặc sứ” ông ta không nói ra miệng, chỉ làm một cái khẩu hình mơ hồ.
Mộ Dao Quang nhìn ông ta mỉm cười thầm nghĩ, cuối cùng cái tên ngốc này cũng nghĩ đến điểm mấu chốt, thật không uổng công mình bày trò toan tính.
Tuy nhiên, trên mặt y lại giả vờ lộ ra vẻ kinh hãi muộn màng, kính cẩn thưa với Đảo chủ: "Thuộc hạ thật không hiểu, sao có thể là mấy vị đại nhân đó được?"
“Ài, ài, Dao Quang ngươi không biết đâu, bọn họ đều sinh ra đã phi thường, mắt cao hơn đầu, thường xuyên được phụng thờ ở nơi giáo tông, cho nên khó mà…” Nói đến đây, Đảo chủ nhận ra mình lỡ lời liền lập tức ngừng lại không nói thêm.
Ông ta quay đầu nhìn lại chữ “Thần” lần nữa, trước đó, khi thấy bức họa yêu quý của mình bị phá hoại, Đảo chủ chỉ cảm thấy đau đớn đến nghẹt thở. Nhưng bây giờ, sau khi vượt qua được cảm giác đau lòng mà xem lại, chỉ thấy trong lòng nảy sinh nỗi lo sợ khó tả.
Người đến chắc hẳn là đặc sứ, việc này chắc chắn là một lời cảnh báo, nếu không, giữa hàng vạn chữ, sao lại cố tình chọn chữ “Thần”? Có lẽ đây chính là một câu hai nghĩa...
Mộ Dao Quang nhẹ nhàng tiến đến gần Đảo chủ hơn, trên người y phảng phất một mùi hương ngọt ngào mà kỳ lạ, lúc này hương thơm càng trở nên mơ hồ khó nhận biết. Mùi hương ấy như một giấc mộng êm ái trôi qua khứu giác, giống như cảnh ảo mộng trong cõi dịu dàng khiến Đảo chủ vô thức để lộ một thoáng ngẩn ngơ nơi ánh mắt.
“Làm sao có thể là đặc sứ được? Đảo chủ bao năm qua làm việc siêng năng tận tụy, ai nấy đều thấy rõ. Trong giáo cũng luôn khen ngợi Đảo chủ, sao có thể dẫn đến sự bất mãn nào chứ?”
Mộ Dao Quang đứng sau lưng Đảo chủ, đôi mắt tràn đầy vẻ chế nhạo nhưng miệng lại nói những lời vô cùng nghiêm túc, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “siêng năng” và “bất mãn”.
Đảo chủ bỗng nhiên xoay người lại như thể cuối cùng đã tìm thấy manh mối trong mớ bòng bong của suy nghĩ, vội vàng đáp: “Đúng, đúng, hẳn là đảo cũng nên có chút đổi mới…”
Ông ta đột ngột ngẩng đầu lên, đối diện ngay với ánh mắt thông cảm, thấu hiểu của Mộ Dao Quang, lập tức đưa ra quyết định chắc chắn.
Khi sự đau lòng vì bức tranh yêu quý của mình dần phai nhạt, tính đa nghi ẩn sâu trong bản chất của Đảo chủ cũng từ từ lộ ra.
Thực ra ngay từ đầu, Đảo chủ đã mơ hồ có vài suy đoán về chữ “Thần” đột ngột xuất hiện này. Nếu không phải như thế, ông ta đã chẳng giữa đêm khuya khoắt mà gọi Mộ Dao Quang đến phòng mình.
Tuy rằng trên đảo, nơi có cấp bậc cao nhất nằm ở đấu sở, nhưng trong lòng Đảo chủ, kẻ thật sự thông minh lại chính là Mộ Dao Quang, người đang nắm giữ Quần Ngọc Lâu.
Vì Mộ Dao Quang quá thông minh, Đảo chủ mới giao y phụ trách việc tiếp đãi những quan viên quyền quý tại Quần Ngọc Lâu; cũng vì Mộ Dao Quang quá thông minh, một nơi trọng yếu như đấu sở tuyệt đối không thể giao vào tay y, kẻo y sẽ chuyên quyền, phản kháng.
Tòng Ảnh là một con chó điên luôn nghi kỵ, suốt ngày chỉ biết cắn bậy cắn bạ nên Đảo chủ mới yên tâm để hắn ta cai quản đấu sở.
Sắp xếp nhân sự như vậy, ai nhìn vào cũng phải gật gù bảo rằng hợp lý, chẳng ai có thể bắt bẻ lỗi lầm nào, lại càng không ai đủ sức đe dọa đến vị trí của Đảo chủ. Đây chính là đạo lý về sự cân bằng trong quyền lực.
Còn về phần Mộ Dao Quang, việc giao cho y quản lý Quần Ngọc Lâu tuy có chút bất công, nhưng Đảo chủ luôn tự nhủ bản thân chưa bao giờ bạc đãi hay bỏ quên y. Dẫu về địa vị, Mộ Dao Quang có thể không bằng Tòng Ảnh, nhưng về mặt đãi ngộ cá nhân, y đều được bù đắp đầy đủ.
Trên đảo này, ai ai cũng biết rằng Đảo chủ đối với thanh niên chưa ráo máu đầu như Mộ Dao Quang có cái nhìn đặc biệt. Thường ngày không chỉ kính trọng y nhiều hơn mà còn rất mực tin cậy.
Chính vì vậy, Mộ Dao Quang chỉ có con đường duy nhất là trở thành tâm phúc của Đảo chủ.
Thế nên, Đảo chủ rất yên tâm với Mộ Dao Quang. Những chuyện đột ngột xảy ra như tối nay, ông ta cũng chỉ triệu gọi mỗi Mộ Dao Quang đến bàn bạc.
Mộ Dao Quang trầm ngâm chốc lát, quả nhiên cất lời chậm rãi.
“Xin Đảo chủ thứ lỗi cho thuộc hạ mạo phạm, phòng ngủ của ngài là nơi trọng yếu trên đảo, nếu kẻ này có thể dễ dàng đề chữ lên bức họa yêu quý của ngài như vậy, e rằng không nơi nào trên đảo hắn không đến được.”
Nói đến đây, y kín đáo liếc nhìn Đảo chủ: “Nếu hắn có ý muốn lấy đầu thuộc hạ, chỉ e cũng như thò tay vào túi lấy đồ thôi!”
Đảo chủ bị câu nói này đánh trúng nỗi lo lắng trong lòng, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét.
Người có bản lĩnh như vậy, tại sao lại phải đi lấy cái đầu của một kẻ vô danh tiểu tốt như Mộ Dao Quang? Rõ ràng hắn nhắm thẳng vào mình, mục tiêu chính là cái đầu của mình!
Ngay khi trên trán Đảo chủ thấp thoáng hiện lên nỗi bực dọc khó giải tỏa, Mộ Dao Quang lại thêm một câu cực kỳ đúng lúc.
“Nhưng cũng chính vì thế, thuộc hạ lại cho rằng kẻ này không có ác ý – hoặc giả hắn cũng chẳng có bao nhiêu bản lĩnh cả.”
Bất kể đây có phải sự thật hay không, ít nhất đó là điều mà Đảo chủ muốn nghe.
Ngay tức thì, Đảo chủ chuyển từ lo lắng sang phấn khởi: “Ồ? Vì sao Dao Quang sao lại nói vậy?”
Mộ Dao Quang giơ tay chỉ vào chữ "Thần" nằm ngay giữa bức họa, khẽ phe phẩy quạt mỉm cười nói: "Kính xin Đảo chủ quan sát kỹ chữ này, sẽ rõ sự việc."
Nghe vậy, Đảo chủ dừng lại chăm chú nhìn vào chữ to đó, ông ta nghiền ngẫm chữ ấy trong lòng nhiều lần, đến nỗi từng nét bút như đã nằm sâu trong tâm trí rồi chậm rãi lên tiếng: "… Cũng thường thôi."
“Chính là thế, bút tích của kẻ này tuy có hình nhưng vô thần, chớ nói đến quý vật của Đảo chủ, e rằng ngay cả bút pháp của ta hắn cũng không sánh được." Nói đến đây, Mộ Dao Quang xòe quạt ra một tiếng "xoẹt", nửa che khuất khuôn mặt, mỉm cười đầy hàm ý: "Nhìn chữ đoán người, chắc chắn kẻ này sống trong nhung lụa, thường xuyên được người khác tâng bốc, bởi vậy mà..."
Bởi vậy mà tự cao tự đại, không biết rõ mình là ai.
“Nhìn chữ đoán người, ta đoán hắn chưa chắc đã có bản lĩnh lớn, có khi chỉ là chiêu trò hù dọa mà thôi.” Mộ Dao Quang khép quạt lại kết luận chắc nịch.
Đảo chủ nghe vậy, trong mắt dần dần lóe lên vài tia sáng của sự tỉnh ngộ, Mộ Dao Quang biết ông ta đã thông suốt bèn lui lại vừa đúng lúc, bày ra vẻ khiêm tốn: “Đảo chủ mới là người tinh thông nghệ thuật, thuộc hạ chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.”
"Không, không, ngươi nói rất đúng," Đảo chủ như bừng tỉnh, do dự một lát rồi vẫn không nhịn được mà hỏi Mộ Dao Quang: "Dao Quang, ngươi cho rằng, vị khách này liệu có phải là..."
Hai chữ “Đặc sứ” ông ta không nói ra miệng, chỉ làm một cái khẩu hình mơ hồ.
Mộ Dao Quang nhìn ông ta mỉm cười thầm nghĩ, cuối cùng cái tên ngốc này cũng nghĩ đến điểm mấu chốt, thật không uổng công mình bày trò toan tính.
Tuy nhiên, trên mặt y lại giả vờ lộ ra vẻ kinh hãi muộn màng, kính cẩn thưa với Đảo chủ: "Thuộc hạ thật không hiểu, sao có thể là mấy vị đại nhân đó được?"
“Ài, ài, Dao Quang ngươi không biết đâu, bọn họ đều sinh ra đã phi thường, mắt cao hơn đầu, thường xuyên được phụng thờ ở nơi giáo tông, cho nên khó mà…” Nói đến đây, Đảo chủ nhận ra mình lỡ lời liền lập tức ngừng lại không nói thêm.
Ông ta quay đầu nhìn lại chữ “Thần” lần nữa, trước đó, khi thấy bức họa yêu quý của mình bị phá hoại, Đảo chủ chỉ cảm thấy đau đớn đến nghẹt thở. Nhưng bây giờ, sau khi vượt qua được cảm giác đau lòng mà xem lại, chỉ thấy trong lòng nảy sinh nỗi lo sợ khó tả.
Người đến chắc hẳn là đặc sứ, việc này chắc chắn là một lời cảnh báo, nếu không, giữa hàng vạn chữ, sao lại cố tình chọn chữ “Thần”? Có lẽ đây chính là một câu hai nghĩa...
Mộ Dao Quang nhẹ nhàng tiến đến gần Đảo chủ hơn, trên người y phảng phất một mùi hương ngọt ngào mà kỳ lạ, lúc này hương thơm càng trở nên mơ hồ khó nhận biết. Mùi hương ấy như một giấc mộng êm ái trôi qua khứu giác, giống như cảnh ảo mộng trong cõi dịu dàng khiến Đảo chủ vô thức để lộ một thoáng ngẩn ngơ nơi ánh mắt.
“Làm sao có thể là đặc sứ được? Đảo chủ bao năm qua làm việc siêng năng tận tụy, ai nấy đều thấy rõ. Trong giáo cũng luôn khen ngợi Đảo chủ, sao có thể dẫn đến sự bất mãn nào chứ?”
Mộ Dao Quang đứng sau lưng Đảo chủ, đôi mắt tràn đầy vẻ chế nhạo nhưng miệng lại nói những lời vô cùng nghiêm túc, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “siêng năng” và “bất mãn”.
Đảo chủ bỗng nhiên xoay người lại như thể cuối cùng đã tìm thấy manh mối trong mớ bòng bong của suy nghĩ, vội vàng đáp: “Đúng, đúng, hẳn là đảo cũng nên có chút đổi mới…”
Ông ta đột ngột ngẩng đầu lên, đối diện ngay với ánh mắt thông cảm, thấu hiểu của Mộ Dao Quang, lập tức đưa ra quyết định chắc chắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.