Bàn Về Rút Thẻ Bài, Từ Trước Đến Giờ Ta Chưa Hề Thua
Chương 34: Gây Khó Dễ
Mộ Hàn Công Tử
17/09/2024
Có lẽ bởi Sát Hồn thực sự gần với loài sói hơn là con người, sinh mệnh của hắn kiên cường như cỏ dại.
Nửa canh giờ sau, Sát Hồn dần tỉnh lại. Hắn không chỉ ý thức tỉnh táo mà còn có thể nói chuyện, chỉ là do mất máu quá nhiều nên giọng điệu trở nên yếu ớt.
Diệp Tranh Lưu vui mừng lẫn lộn, lập tức cho hắn uống nửa bát nước, lại theo chỉ dẫn của Sát Hồn, từ đống rơm của hắn bới ra ba nắm cơm đã cứng.
Diệp Tranh Lưu: “...”
Nàng cảm thấy niềm vui khi thấy Sát Hồn tỉnh lại, chẳng biết từ lúc nào đã chuyển thành một cơn sóng buồn cười sắp tuôn trào.
Hắn giấu đi những thứ này từ khi nào?
Không đúng, chờ đã, chẳng lẽ loài sói cũng có thói quen trữ lương thực?
Ba nắm cơm đều do Sát Hồn tự mình vo lấy. Tay nghề của hắn sao có thể sánh với Diệp Tranh Lưu, ba nắm cơm này lỏng lẻo, hình dáng thô kệch vô cùng.
Diệp Tranh Lưu cầm lấy lương thực dự trữ của Sát Hồn, tâm trạng phức tạp nhìn bạn cùng phòng của mình.
Lúc này, Sát Hồn đang yếu ớt nằm trên đất, sắc mặt tái nhợt, hư nhược nhưng lại đói đến mức kêu gào đòi ăn.
Diệp Tranh Lưu: “...”
Nàng lúc này đã chắc chắn, Sát Hồn nhất định sẽ hồi phục.
Ăn ngấu nghiến ba nắm cơm, Sát Hồn rốt cuộc ngả đầu vào ngủ say.
Đến tối, khi ngục tốt đến phát cơm như thường lệ, dưới sự thúc giục của đồng hồ sinh học, hắn mạnh mẽ tự bò dậy, thậm chí không cần Diệp Tranh Lưu đỡ.
Diệp Tranh Lưu: “...”
Được rồi, quả là phong cách của Sát Hồn.
Sau khi một bát cơm đậu nóng hổi cùng một miếng cá khô mặn được đưa vào bụng, sắc mặt của Sát Hồn đã cải thiện rõ rệt. Hắn thậm chí có thể trả lời câu hỏi của Diệp Tranh Lưu như thường.
Chẳng hạn như, hắn đã bị thương nặng thế nào.
Bởi lẽ với võ công của Sát Hồn, dù có kẻ mới đến Đấu Sở cũng chẳng mấy ai có thể vượt qua hắn.
Câu trả lời của Sát Hồn rất đơn giản: đối thủ đã hợp lực đánh hội đồng hắn.
Diệp Tranh Lưu: “...”
Lần này, Sát Hồn không còn đấu một chọi một mà là một chọi nhiều.
Đối thủ của hắn có đến mười lăm người, mỗi kẻ đều có thẻ bài.
Trong số đó, kẻ cùng hắn đấu đến cuối không chỉ sử dụng song đao thuần thục mà còn nhờ thẻ bài trợ lực, sức mạnh vô song.
Cái hố máu trên đùi Sát Hồn chính là do kẻ đó sống sượng móc ra.
“Hắn ta đâm chân ta, ta chặt đầu hắn.” Sát Hồn nhàn nhạt kể về trận đấu sống chết đổi mạng: “Ta bị thương, hắn ta chết, ta sống sót.”
Nghe đến đây, Diệp Tranh Lưu mới thở phào một hơi dài.
Nhưng lời của Sát Hồn chưa dừng lại.
Dường như nghĩ đến việc Diệp Tranh Lưu từng đặc biệt quan tâm đến vấn đề này, hắn tạm ngưng một chút rồi bổ sung: “Lần này có người xem.”
Diệp Tranh Lưu giật mình: “Có người xem? Là ai?”
“Kẻ áo hoa kia.” Sát Hồn theo bản năng nhíu mày: “Tiểu bạch hoa...”
Dựa theo những từ khoá ấy, Diệp Tranh Lưu nhanh chóng nhớ ra ý nghĩa của cách gọi này.
“Mộ Dao Quang? Dạo gần đây sao đâu đâu cũng thấy y vậy?”
Nàng nghi hoặc nhíu mày, chợt nghĩ đến một sự việc khác…
Khoan đã, lúc Sát Hồn tỷ thí, Mộ Dao Quang có mặt.
Mà lúc nàng giao đấu, Mộ Dao Quang cũng xuất hiện.
Trận đấu của Sát Hồn bắt đầu trước nàng, cũng kết thúc trước. Nói cách khác, người này đã chứng kiến Sát Hồn chiến đấu sống chết giữa mười lăm đối thủ, sau đó mới đến xem Diệp Tranh Lưu đấu với kẻ mạnh hơn.
Thảo nào lúc nàng để ý đến sự hiện diện của Mộ Dao Quang, phát hiện y đang đứng phía sau mình.
Kỳ thực khi ấy Diệp Tranh Lưu còn dấy lên đôi phần hiếu kỳ, không hiểu sao y không ở trên lầu hai mà quan sát.
Giờ xem lại, có lẽ Mộ Dao Quang vừa mới từ chỗ đấu của Sát Hồn trở về.
Nghĩ đến cảnh mình và Sát Hồn phải tranh giành quyền sống trong những trận chiến khốc liệt, mà Mộ Dao Quang lại có thể cao cao tại thượng, ung dung thưởng thức như trò giải trí, thậm chí còn coi cuộc đấu tranh sinh tử của họ như buổi hoà nhạc, xem xong trận này chạy đến trận khác, trong lòng Diệp Tranh Lưu không khỏi dâng lên một cơn phẫn uất sâu sắc.
Tuy nhiên, cơn phẫn nộ này không khiến nàng mất đi lý trí.
Diệp Tranh Lưu nhanh chóng nhận ra, Mộ Dao Quang không phải đến để xem nàng.
Y hẳn đến để xem đối thủ của nàng, nam tử đến từ vùng đầm lầy, kẻ đã có tám mươi bốn trận thắng kia.
Dẫu sao ngục tốt đã chính miệng xác nhận, gần đây Mộ Dao Quang đang muốn thành lập một đội tinh nhuệ, vì vậy y đến Đấu Sở để chọn người.
Theo góc độ này mà nói, việc Sát Hồn đột nhiên rơi vào trận chiến không theo quy tắc, một chọi mười lăm có lẽ là vì... tuyển chọn?
Vậy còn đối thủ của nàng thì sao? Một kẻ đại cao thủ lại chỉ đối mặt với nàng… một kẻ thắng sáu trận ít ỏi, chẳng lẽ là kết quả đã được định sẵn từ trước nên mới quyết định đánh giả sao?
Nếu nói như vậy, ánh mắt kỳ dị của Mộ Dao Quang lúc nhìn nàng trước đó, vốn dĩ chẳng phải là vì tán thưởng hay lòng tham.
Rõ ràng đó chính là vẻ kinh ngạc khi thấy ván cờ giả dường như đã được sắp đặt kỹ lưỡng, nhưng lại đột ngột thất bại một cách ngoài ý muốn.
Diệp Tranh Lưu: “…”
Nghĩ thông suốt điều này, sắc mặt nàng không khỏi trở nên kỳ lạ.
Thử hỏi: Hết sức nỗ lực mà lại vô tình hạ sát nhân viên đã được công ty định trước, vậy tiếp theo có bị cấp trên gây khó dễ không?
Chuyện đó tất nhiên là không thể tránh khỏi rồi, ngươi đang suy nghĩ gì vậy chứ?
Sát Hồn nhạy bén nhận ra trạng thái của nàng có gì đó không đúng liền chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt đầy vẻ dò hỏi.
Diệp Tranh Lưu nghiêm túc nói: “Trước tiên, phải chúc mừng ngươi. Có lẽ chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ được rời khỏi nơi này, được người đưa đi.”
“...Ồ.” Sát Hồn chậm rãi đáp lại, hắn trông như vẫn chưa hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu nói, chỉ bối rối nghiêng đầu, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên nét nghi hoặc mơ hồ.
Diệp Tranh Lưu thở dài, cũng nghiêm túc nói: “Sau đó, hãy cầu nguyện cho ta. Vì khả năng cao là ta cũng sẽ sớm rời khỏi đây, nhưng có lẽ sẽ bị đưa đi thẳng đến nơi khác.”
“...Không giống nhau sao?”
“E rằng chẳng giống lắm.” Diệp Tranh Lưu nói, tay phất lên mở trang hệ thống của mình, lật tới kho thẻ bài.
Trước đó mải lo cho Sát Hồn nên nàng suýt nữa quên mất mình đã khó khăn lắm mới tích lũy được đủ điểm để thực hiện mười lần rút thẻ.
Vừa hay lúc này nàng vừa mới tắm rửa sạch sẽ xong, theo đạo lý huyền học mà nói, đây hẳn là lúc vận may của nàng đang ở đỉnh điểm.
“Để xem lần này có thể rút ra chút vật dụng cứu mạng nào không...”
Diệp Tranh Lưu vừa nói vừa đưa ngón tay ấn xuống màn hình ánh sáng để bắt đầu rút mười thẻ.
Nửa canh giờ sau, Sát Hồn dần tỉnh lại. Hắn không chỉ ý thức tỉnh táo mà còn có thể nói chuyện, chỉ là do mất máu quá nhiều nên giọng điệu trở nên yếu ớt.
Diệp Tranh Lưu vui mừng lẫn lộn, lập tức cho hắn uống nửa bát nước, lại theo chỉ dẫn của Sát Hồn, từ đống rơm của hắn bới ra ba nắm cơm đã cứng.
Diệp Tranh Lưu: “...”
Nàng cảm thấy niềm vui khi thấy Sát Hồn tỉnh lại, chẳng biết từ lúc nào đã chuyển thành một cơn sóng buồn cười sắp tuôn trào.
Hắn giấu đi những thứ này từ khi nào?
Không đúng, chờ đã, chẳng lẽ loài sói cũng có thói quen trữ lương thực?
Ba nắm cơm đều do Sát Hồn tự mình vo lấy. Tay nghề của hắn sao có thể sánh với Diệp Tranh Lưu, ba nắm cơm này lỏng lẻo, hình dáng thô kệch vô cùng.
Diệp Tranh Lưu cầm lấy lương thực dự trữ của Sát Hồn, tâm trạng phức tạp nhìn bạn cùng phòng của mình.
Lúc này, Sát Hồn đang yếu ớt nằm trên đất, sắc mặt tái nhợt, hư nhược nhưng lại đói đến mức kêu gào đòi ăn.
Diệp Tranh Lưu: “...”
Nàng lúc này đã chắc chắn, Sát Hồn nhất định sẽ hồi phục.
Ăn ngấu nghiến ba nắm cơm, Sát Hồn rốt cuộc ngả đầu vào ngủ say.
Đến tối, khi ngục tốt đến phát cơm như thường lệ, dưới sự thúc giục của đồng hồ sinh học, hắn mạnh mẽ tự bò dậy, thậm chí không cần Diệp Tranh Lưu đỡ.
Diệp Tranh Lưu: “...”
Được rồi, quả là phong cách của Sát Hồn.
Sau khi một bát cơm đậu nóng hổi cùng một miếng cá khô mặn được đưa vào bụng, sắc mặt của Sát Hồn đã cải thiện rõ rệt. Hắn thậm chí có thể trả lời câu hỏi của Diệp Tranh Lưu như thường.
Chẳng hạn như, hắn đã bị thương nặng thế nào.
Bởi lẽ với võ công của Sát Hồn, dù có kẻ mới đến Đấu Sở cũng chẳng mấy ai có thể vượt qua hắn.
Câu trả lời của Sát Hồn rất đơn giản: đối thủ đã hợp lực đánh hội đồng hắn.
Diệp Tranh Lưu: “...”
Lần này, Sát Hồn không còn đấu một chọi một mà là một chọi nhiều.
Đối thủ của hắn có đến mười lăm người, mỗi kẻ đều có thẻ bài.
Trong số đó, kẻ cùng hắn đấu đến cuối không chỉ sử dụng song đao thuần thục mà còn nhờ thẻ bài trợ lực, sức mạnh vô song.
Cái hố máu trên đùi Sát Hồn chính là do kẻ đó sống sượng móc ra.
“Hắn ta đâm chân ta, ta chặt đầu hắn.” Sát Hồn nhàn nhạt kể về trận đấu sống chết đổi mạng: “Ta bị thương, hắn ta chết, ta sống sót.”
Nghe đến đây, Diệp Tranh Lưu mới thở phào một hơi dài.
Nhưng lời của Sát Hồn chưa dừng lại.
Dường như nghĩ đến việc Diệp Tranh Lưu từng đặc biệt quan tâm đến vấn đề này, hắn tạm ngưng một chút rồi bổ sung: “Lần này có người xem.”
Diệp Tranh Lưu giật mình: “Có người xem? Là ai?”
“Kẻ áo hoa kia.” Sát Hồn theo bản năng nhíu mày: “Tiểu bạch hoa...”
Dựa theo những từ khoá ấy, Diệp Tranh Lưu nhanh chóng nhớ ra ý nghĩa của cách gọi này.
“Mộ Dao Quang? Dạo gần đây sao đâu đâu cũng thấy y vậy?”
Nàng nghi hoặc nhíu mày, chợt nghĩ đến một sự việc khác…
Khoan đã, lúc Sát Hồn tỷ thí, Mộ Dao Quang có mặt.
Mà lúc nàng giao đấu, Mộ Dao Quang cũng xuất hiện.
Trận đấu của Sát Hồn bắt đầu trước nàng, cũng kết thúc trước. Nói cách khác, người này đã chứng kiến Sát Hồn chiến đấu sống chết giữa mười lăm đối thủ, sau đó mới đến xem Diệp Tranh Lưu đấu với kẻ mạnh hơn.
Thảo nào lúc nàng để ý đến sự hiện diện của Mộ Dao Quang, phát hiện y đang đứng phía sau mình.
Kỳ thực khi ấy Diệp Tranh Lưu còn dấy lên đôi phần hiếu kỳ, không hiểu sao y không ở trên lầu hai mà quan sát.
Giờ xem lại, có lẽ Mộ Dao Quang vừa mới từ chỗ đấu của Sát Hồn trở về.
Nghĩ đến cảnh mình và Sát Hồn phải tranh giành quyền sống trong những trận chiến khốc liệt, mà Mộ Dao Quang lại có thể cao cao tại thượng, ung dung thưởng thức như trò giải trí, thậm chí còn coi cuộc đấu tranh sinh tử của họ như buổi hoà nhạc, xem xong trận này chạy đến trận khác, trong lòng Diệp Tranh Lưu không khỏi dâng lên một cơn phẫn uất sâu sắc.
Tuy nhiên, cơn phẫn nộ này không khiến nàng mất đi lý trí.
Diệp Tranh Lưu nhanh chóng nhận ra, Mộ Dao Quang không phải đến để xem nàng.
Y hẳn đến để xem đối thủ của nàng, nam tử đến từ vùng đầm lầy, kẻ đã có tám mươi bốn trận thắng kia.
Dẫu sao ngục tốt đã chính miệng xác nhận, gần đây Mộ Dao Quang đang muốn thành lập một đội tinh nhuệ, vì vậy y đến Đấu Sở để chọn người.
Theo góc độ này mà nói, việc Sát Hồn đột nhiên rơi vào trận chiến không theo quy tắc, một chọi mười lăm có lẽ là vì... tuyển chọn?
Vậy còn đối thủ của nàng thì sao? Một kẻ đại cao thủ lại chỉ đối mặt với nàng… một kẻ thắng sáu trận ít ỏi, chẳng lẽ là kết quả đã được định sẵn từ trước nên mới quyết định đánh giả sao?
Nếu nói như vậy, ánh mắt kỳ dị của Mộ Dao Quang lúc nhìn nàng trước đó, vốn dĩ chẳng phải là vì tán thưởng hay lòng tham.
Rõ ràng đó chính là vẻ kinh ngạc khi thấy ván cờ giả dường như đã được sắp đặt kỹ lưỡng, nhưng lại đột ngột thất bại một cách ngoài ý muốn.
Diệp Tranh Lưu: “…”
Nghĩ thông suốt điều này, sắc mặt nàng không khỏi trở nên kỳ lạ.
Thử hỏi: Hết sức nỗ lực mà lại vô tình hạ sát nhân viên đã được công ty định trước, vậy tiếp theo có bị cấp trên gây khó dễ không?
Chuyện đó tất nhiên là không thể tránh khỏi rồi, ngươi đang suy nghĩ gì vậy chứ?
Sát Hồn nhạy bén nhận ra trạng thái của nàng có gì đó không đúng liền chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt đầy vẻ dò hỏi.
Diệp Tranh Lưu nghiêm túc nói: “Trước tiên, phải chúc mừng ngươi. Có lẽ chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ được rời khỏi nơi này, được người đưa đi.”
“...Ồ.” Sát Hồn chậm rãi đáp lại, hắn trông như vẫn chưa hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu nói, chỉ bối rối nghiêng đầu, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên nét nghi hoặc mơ hồ.
Diệp Tranh Lưu thở dài, cũng nghiêm túc nói: “Sau đó, hãy cầu nguyện cho ta. Vì khả năng cao là ta cũng sẽ sớm rời khỏi đây, nhưng có lẽ sẽ bị đưa đi thẳng đến nơi khác.”
“...Không giống nhau sao?”
“E rằng chẳng giống lắm.” Diệp Tranh Lưu nói, tay phất lên mở trang hệ thống của mình, lật tới kho thẻ bài.
Trước đó mải lo cho Sát Hồn nên nàng suýt nữa quên mất mình đã khó khăn lắm mới tích lũy được đủ điểm để thực hiện mười lần rút thẻ.
Vừa hay lúc này nàng vừa mới tắm rửa sạch sẽ xong, theo đạo lý huyền học mà nói, đây hẳn là lúc vận may của nàng đang ở đỉnh điểm.
“Để xem lần này có thể rút ra chút vật dụng cứu mạng nào không...”
Diệp Tranh Lưu vừa nói vừa đưa ngón tay ấn xuống màn hình ánh sáng để bắt đầu rút mười thẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.