Bàn Về Rút Thẻ Bài, Từ Trước Đến Giờ Ta Chưa Hề Thua
Chương 27: Không Ai Liếc Lấy Một Lần
Mộ Hàn Công Tử
17/09/2024
Đấu sở gần đây gió nổi mây vần, ngày tháng cũng chẳng mấy yên bình.
Dù Diệp Tranh Lưu bị giam ở góc khuất nhất nhưng vách đá xanh ngăn cách không chặn được thanh âm, nàng vẫn thường nghe rõ động tĩnh trong ngục.
Trong ngục lúc nào cũng có tiếng động, một nơi nhốt toàn những kẻ đơn thân nam nhân, nội tiết tố chỉ thiếu nước trào ra ngoài, làm sao có thể bình an vô sự?
Chỉ cần có người tỉnh giấc, đa phần sẽ có những lời thô tục vang lên. Đến khi đêm khuya tĩnh lặng, ngoài tiếng ngáy, nói mớ, hay nghiến răng của đám đại lão gia liên tục vang dội, cũng có khi xảy ra chuyện giáo huấn đồng bạn hay ám toán người đối diện bất thình lình.
Đôi khi, có vẻ như hai người trong cùng một gian lao phòng đánh nhau, bốn bề vang lên tiếng reo hò cổ vũ, khen ngợi, chọc ghẹo...
Những cuộc đánh nhau ấy kết cục không giống nhau. Có khi đôi bên chỉ dừng lại ở chỗ mặt mũi bầm dập, cũng có lúc lại dẫn đến mạng người thương vong.
Tuy vậy, dù có nhìn thấy kẻ bị đánh chết ngay trước mặt, người ta cũng chẳng lấy làm lạ, cùng lắm chỉ thốt lên một tiếng "xui xẻo."
Đợi đến sáng hôm sau, khi ngục tốt đến kiểm tra trông thấy cảnh tượng này, chúng sẽ lẩm bẩm mắng vài câu rồi vung roi quất vài phát, sau đó lôi xác chết ra ngoài và mang đến một thùng nước dội sạch nền đá xanh.
Chuyện vậy mà coi như xong.
Một mạng người, với đám người ở đây, có ai mà tay không vấy máu?
Như Sát Hồn, nếu nói rằng tay hắn đã nắm giữ hàng trăm mạng người, e rằng còn là đánh giá quá thấp hắn.
Thế nhưng, không biết có phải chỉ là cảm giác của riêng Diệp Tranh Lưu không, nàng luôn có cảm giác rằng đấu sở gần đây trở nên hung bạo hơn hẳn lúc nàng mới đến.
Theo lẽ thường tình, khi một nhóm người mới ồ ạt bước vào đấu sở sẽ làm loãng thế cân bằng và phân chia trong đấu sở ban đầu. Lúc này, lẽ ra mọi người phải giữ thế thận trọng, chuẩn bị sẵn sàng chờ cơ hội.
Không khí trong đấu sở lẽ ra phải căng thẳng, ngột ngạt như một thùng thuốc súng chỉ chờ châm ngòi, nhưng tuyệt đối không nên...
Không nên giống như hiện tại, đã hoàn toàn bước vào tình trạng sẵn sàng chiến đấu.
Hai trạng thái này khác biệt rất lớn, nếu phải so sánh thì khác biệt giữa chúng cũng giống như sự khác biệt giữa chiến tranh lạnh và chiến tranh thế giới lần hai.
Cái gì thế này, Diệp Tranh Lưu thầm nghĩ: bọn họ đâu phải đám công chức vội vã hoàn thành chỉ tiêu, thấy người mới vào chốn công sở mà phải hăng hái cố gắng thể hiện như vậy. Sao mấy kẻ này gần đây đều như ăn nhầm thuốc, cứ động một chút là lại gây chuyện thế?
Đợi đến khi ngục tốt cao kều đến đưa cơm lần sau, Diệp Tranh Lưu bèn mượn cơ hội dò la tin tức.
Ngục tốt tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy nàng không biết chuyện này, nhưng cũng không giấu diếm mà thành thật trả lời.
Ngục gần đây xao động như vậy là do Mộ Dao Quang.
Nghe đâu Đảo chủ đã trao cho Mộ Dao Quang quyền hạn, cho phép y từ đấu sở chọn ra người để lập thành một đội tinh nhuệ.
Ngay khi nghe đến hai chữ "tinh nhuệ," Diệp Tranh Lưu không khỏi nghĩ ngay đến Sát Hồn bên cạnh mình.
Nếu nói đến tinh nhuệ thì chẳng phải kẻ đứng đầu chính là người bạn cùng phòng với nàng sao?
“Nay đã có người được chọn đi chưa?”
Ngục tốt cao kều gật đầu: "Tự nhiên, đã có hai người được chọn đi rồi, là do Mộ công tử đích thân hạ lệnh."
Nghe đến đây, Diệp Tranh Lưu có thể cảm nhận được ánh mắt của ngục tốt cao kều đang lén nhìn mình, dường như đang thầm thắc mắc vì sao Mộ Dao Quang lại chưa chọn nàng.
Thế nhưng, cho đến khi rời đi, hắn vẫn không dám mạo muội mà hỏi ra điều ấy.
Đợi ngục tốt đi khỏi, Diệp Tranh Lưu vừa quay đầu lại đã trông thấy ánh mắt sáng như đèn soi của Sát Hồn đang dõi chằm chằm về phía mình, không chớp lấy một lần.
“Ngươi nhìn gì?”
Chẳng lẽ Sát Hồn đột nhiên sinh ra tâm tư, muốn biết vì sao hắn chưa bị gọi đi, lại bị bỏ sót lại đây ư?
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, Diệp Tranh Lưu đã nghe thấy Sát Hồn nói thẳng: “Lần này phần cơm của ngươi hình như nhiều hơn.”
Diệp Tranh Lưu: “…”
Sát Hồn rõ ràng vô cùng để tâm: “Hắn ta chỉ múc cho ta hai thìa, còn ngươi đến ba thìa lận.”
Diệp Tranh Lưu: “…… Nếu ngươi thật sự để ý, ta có thể chia cho ngươi nửa thìa.”
Lời vừa dứt, Sát Hồn lập tức lanh lẹ mà đưa chén cơm về phía Diệp Tranh Lưu.
Tốc độ nhanh nhẹn, động tác gọn gàng, quả thực không giống một con sói, mà giống một con báo săn mồi.
Diệp Tranh Lưu không khỏi cảm thán từ đáy lòng: Đời sói của Sát Hồn thật đơn giản và hạnh phúc biết bao.
......
Mỗi lần tham gia đấu chiến, hệ thống sẽ giao nhiệm vụ tương ứng cho Diệp Tranh Lưu. Nhờ vào những nhiệm vụ này, đến lúc này nàng đã tích góp được chín lần cơ hội rút thẻ.
Hiện giờ, chỉ thiếu một lần nữa, nàng sẽ có đủ mười lần rút liên tiếp!
Chỉ còn một lần nữa thôi là nàng có thể gom đủ mười lần rút, nhưng mãi mà vẫn thiếu đúng một lần. Đối với một kẻ chơi không nạp tiền như nàng, đây thực là một sự tra tấn khôn xiết.
Tình cảnh chẳng khác gì bệnh cưỡng bách phát tác, ảnh tải mãi dừng ở mức 99%, hay chơi mạt chược mà thiếu một người, quả thực là những thảm họa nhân sinh kinh khủng.
Diệp Tranh Lưu bây giờ đúng là hối hận, vô cùng hối hận.
Biết thế nàng đã không rút thẻ Càn Long ấy… Bàn tay này của nàng, sao lại cứ thiếu suy nghĩ thế nhỉ.
Trong cơn khát khao bức bối, ánh mắt của Diệp Tranh Lưu liên tục liếc về phía cửa lao. Nàng chỉ mong ngục tốt đột nhiên xuất hiện dẫn nàng đến Đấu Trường, hoặc mang theo vài tên tù mới, cũng như mang theo cho nàng một nhiệm vụ có thưởng.
Có lẽ lòng mong mỏi của nàng thực sự có chút hiệu nghiệm huyền diệu nào đó, bởi ngay sau bữa sáng không lâu, quả nhiên có ngục tốt xuất hiện, dưới ánh mắt đầy trông ngóng của Diệp Tranh Lưu mà bước tới cửa lao phòng bọn họ, rồi thì…
Rồi bọn họ vừa cười khẩy nói: "Hôm nay đúng là gặp phải thứ cứng cựa, bên trên còn cố ý bảo phải chọn đứa hung hãn nhất để thử sức", vừa lôi Sát Hồn đi.
Trong suốt quá trình ấy, tất cả mọi người – bao gồm cả Sát Hồn, không một ai liếc nhìn Diệp Tranh Lưu lấy một lần.
Diệp Tranh Lưu thầm than: "... Xin lỗi, ta quá yếu mà."
Dù Diệp Tranh Lưu bị giam ở góc khuất nhất nhưng vách đá xanh ngăn cách không chặn được thanh âm, nàng vẫn thường nghe rõ động tĩnh trong ngục.
Trong ngục lúc nào cũng có tiếng động, một nơi nhốt toàn những kẻ đơn thân nam nhân, nội tiết tố chỉ thiếu nước trào ra ngoài, làm sao có thể bình an vô sự?
Chỉ cần có người tỉnh giấc, đa phần sẽ có những lời thô tục vang lên. Đến khi đêm khuya tĩnh lặng, ngoài tiếng ngáy, nói mớ, hay nghiến răng của đám đại lão gia liên tục vang dội, cũng có khi xảy ra chuyện giáo huấn đồng bạn hay ám toán người đối diện bất thình lình.
Đôi khi, có vẻ như hai người trong cùng một gian lao phòng đánh nhau, bốn bề vang lên tiếng reo hò cổ vũ, khen ngợi, chọc ghẹo...
Những cuộc đánh nhau ấy kết cục không giống nhau. Có khi đôi bên chỉ dừng lại ở chỗ mặt mũi bầm dập, cũng có lúc lại dẫn đến mạng người thương vong.
Tuy vậy, dù có nhìn thấy kẻ bị đánh chết ngay trước mặt, người ta cũng chẳng lấy làm lạ, cùng lắm chỉ thốt lên một tiếng "xui xẻo."
Đợi đến sáng hôm sau, khi ngục tốt đến kiểm tra trông thấy cảnh tượng này, chúng sẽ lẩm bẩm mắng vài câu rồi vung roi quất vài phát, sau đó lôi xác chết ra ngoài và mang đến một thùng nước dội sạch nền đá xanh.
Chuyện vậy mà coi như xong.
Một mạng người, với đám người ở đây, có ai mà tay không vấy máu?
Như Sát Hồn, nếu nói rằng tay hắn đã nắm giữ hàng trăm mạng người, e rằng còn là đánh giá quá thấp hắn.
Thế nhưng, không biết có phải chỉ là cảm giác của riêng Diệp Tranh Lưu không, nàng luôn có cảm giác rằng đấu sở gần đây trở nên hung bạo hơn hẳn lúc nàng mới đến.
Theo lẽ thường tình, khi một nhóm người mới ồ ạt bước vào đấu sở sẽ làm loãng thế cân bằng và phân chia trong đấu sở ban đầu. Lúc này, lẽ ra mọi người phải giữ thế thận trọng, chuẩn bị sẵn sàng chờ cơ hội.
Không khí trong đấu sở lẽ ra phải căng thẳng, ngột ngạt như một thùng thuốc súng chỉ chờ châm ngòi, nhưng tuyệt đối không nên...
Không nên giống như hiện tại, đã hoàn toàn bước vào tình trạng sẵn sàng chiến đấu.
Hai trạng thái này khác biệt rất lớn, nếu phải so sánh thì khác biệt giữa chúng cũng giống như sự khác biệt giữa chiến tranh lạnh và chiến tranh thế giới lần hai.
Cái gì thế này, Diệp Tranh Lưu thầm nghĩ: bọn họ đâu phải đám công chức vội vã hoàn thành chỉ tiêu, thấy người mới vào chốn công sở mà phải hăng hái cố gắng thể hiện như vậy. Sao mấy kẻ này gần đây đều như ăn nhầm thuốc, cứ động một chút là lại gây chuyện thế?
Đợi đến khi ngục tốt cao kều đến đưa cơm lần sau, Diệp Tranh Lưu bèn mượn cơ hội dò la tin tức.
Ngục tốt tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy nàng không biết chuyện này, nhưng cũng không giấu diếm mà thành thật trả lời.
Ngục gần đây xao động như vậy là do Mộ Dao Quang.
Nghe đâu Đảo chủ đã trao cho Mộ Dao Quang quyền hạn, cho phép y từ đấu sở chọn ra người để lập thành một đội tinh nhuệ.
Ngay khi nghe đến hai chữ "tinh nhuệ," Diệp Tranh Lưu không khỏi nghĩ ngay đến Sát Hồn bên cạnh mình.
Nếu nói đến tinh nhuệ thì chẳng phải kẻ đứng đầu chính là người bạn cùng phòng với nàng sao?
“Nay đã có người được chọn đi chưa?”
Ngục tốt cao kều gật đầu: "Tự nhiên, đã có hai người được chọn đi rồi, là do Mộ công tử đích thân hạ lệnh."
Nghe đến đây, Diệp Tranh Lưu có thể cảm nhận được ánh mắt của ngục tốt cao kều đang lén nhìn mình, dường như đang thầm thắc mắc vì sao Mộ Dao Quang lại chưa chọn nàng.
Thế nhưng, cho đến khi rời đi, hắn vẫn không dám mạo muội mà hỏi ra điều ấy.
Đợi ngục tốt đi khỏi, Diệp Tranh Lưu vừa quay đầu lại đã trông thấy ánh mắt sáng như đèn soi của Sát Hồn đang dõi chằm chằm về phía mình, không chớp lấy một lần.
“Ngươi nhìn gì?”
Chẳng lẽ Sát Hồn đột nhiên sinh ra tâm tư, muốn biết vì sao hắn chưa bị gọi đi, lại bị bỏ sót lại đây ư?
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, Diệp Tranh Lưu đã nghe thấy Sát Hồn nói thẳng: “Lần này phần cơm của ngươi hình như nhiều hơn.”
Diệp Tranh Lưu: “…”
Sát Hồn rõ ràng vô cùng để tâm: “Hắn ta chỉ múc cho ta hai thìa, còn ngươi đến ba thìa lận.”
Diệp Tranh Lưu: “…… Nếu ngươi thật sự để ý, ta có thể chia cho ngươi nửa thìa.”
Lời vừa dứt, Sát Hồn lập tức lanh lẹ mà đưa chén cơm về phía Diệp Tranh Lưu.
Tốc độ nhanh nhẹn, động tác gọn gàng, quả thực không giống một con sói, mà giống một con báo săn mồi.
Diệp Tranh Lưu không khỏi cảm thán từ đáy lòng: Đời sói của Sát Hồn thật đơn giản và hạnh phúc biết bao.
......
Mỗi lần tham gia đấu chiến, hệ thống sẽ giao nhiệm vụ tương ứng cho Diệp Tranh Lưu. Nhờ vào những nhiệm vụ này, đến lúc này nàng đã tích góp được chín lần cơ hội rút thẻ.
Hiện giờ, chỉ thiếu một lần nữa, nàng sẽ có đủ mười lần rút liên tiếp!
Chỉ còn một lần nữa thôi là nàng có thể gom đủ mười lần rút, nhưng mãi mà vẫn thiếu đúng một lần. Đối với một kẻ chơi không nạp tiền như nàng, đây thực là một sự tra tấn khôn xiết.
Tình cảnh chẳng khác gì bệnh cưỡng bách phát tác, ảnh tải mãi dừng ở mức 99%, hay chơi mạt chược mà thiếu một người, quả thực là những thảm họa nhân sinh kinh khủng.
Diệp Tranh Lưu bây giờ đúng là hối hận, vô cùng hối hận.
Biết thế nàng đã không rút thẻ Càn Long ấy… Bàn tay này của nàng, sao lại cứ thiếu suy nghĩ thế nhỉ.
Trong cơn khát khao bức bối, ánh mắt của Diệp Tranh Lưu liên tục liếc về phía cửa lao. Nàng chỉ mong ngục tốt đột nhiên xuất hiện dẫn nàng đến Đấu Trường, hoặc mang theo vài tên tù mới, cũng như mang theo cho nàng một nhiệm vụ có thưởng.
Có lẽ lòng mong mỏi của nàng thực sự có chút hiệu nghiệm huyền diệu nào đó, bởi ngay sau bữa sáng không lâu, quả nhiên có ngục tốt xuất hiện, dưới ánh mắt đầy trông ngóng của Diệp Tranh Lưu mà bước tới cửa lao phòng bọn họ, rồi thì…
Rồi bọn họ vừa cười khẩy nói: "Hôm nay đúng là gặp phải thứ cứng cựa, bên trên còn cố ý bảo phải chọn đứa hung hãn nhất để thử sức", vừa lôi Sát Hồn đi.
Trong suốt quá trình ấy, tất cả mọi người – bao gồm cả Sát Hồn, không một ai liếc nhìn Diệp Tranh Lưu lấy một lần.
Diệp Tranh Lưu thầm than: "... Xin lỗi, ta quá yếu mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.