Bàn Về Rút Thẻ Bài, Từ Trước Đến Giờ Ta Chưa Hề Thua
Chương 42: Tuyệt Đối Không Thể Để Hắn Ta Sống Sót
Mộ Hàn Công Tử
17/09/2024
Trong không khí nồng nặc mùi lưu huỳnh và khói súng, Diệp Tranh Lưu vội vã xua tay đẩy làn khói dày đặc trước mắt ra. Nàng nhìn kỹ thấy có một thân ảnh nằm ở góc phòng giam không xa, lập tức cuống cuồng lăn lộn bò tới.
Sát Hồn vốn đã mất máu quá nhiều, ngoài ra còn có vài chỗ gãy xương. Trước đó, ngay cả khi đứng không vững, hắn vẫn cố gắng đối mặt với Tòng Ảnh một lúc. Giờ đây, hắn đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ mong không bị nàng bắn chết bằng phát pháo của chính mình!
Diệp Tranh Lưu đưa tay lên chạm vào thân thể đang gục dưới đất, lòng nàng chợt trùng xuống: Chết rồi, lạnh như băng.
Nàng thật sự đã lỡ tay giết chết đồng đội của mình rồi.
Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác khôi hài đầy bất ngờ, nghĩ thầm, mẹ kiếp, đây là loại hài kịch đen tối gì vậy. Lý trí lại nhắc nhở nàng đừng vội từ bỏ hy vọng, có lẽ Sát Hồn vẫn còn cứu được.
Diệp Tranh Lưu cắn răng, quyết định cứ làm bừa như kiểu thầy thuốc không còn gì để mất, trước tiên lật người lên mà thực hiện hô hấp nhân tạo đã.
Thế nhưng, khi tay nàng vừa chạm vào lớp vải áo ướt đẫm máu trên lưng người nọ, Diệp Tranh Lưu đột nhiên tỉnh ngộ: Không đúng, lưng người này có vết thương do đâm xuyên, đây không phải là Sát Hồn.
Người này là một trong số đám tùy tùng vừa bị giết trong phòng giam khi nãy.
Diệp Tranh Lưu đẩy cái xác đã cứng lại sang một bên, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc ấy, làn khói dày đặc trong phòng giam dần tan đi, nàng quay lại nhìn kỹ cuối cùng cũng xác định được mục tiêu mới.
Ở góc tường có hai người đang nằm chồng lên nhau, một trong số đó có vóc dáng của thiếu niên, lần này chắc chắn là Sát Hồn rồi.
…Phải chứ? Không lẽ lại xảy ra chuyện nhầm lẫn nữa sao?
Nàng bước tới lật cả hai người lại, quả nhiên, Sát Hồn đang ẩn mình dưới thi thể kia.
Sát Hồn có linh cảm và khứu giác nhạy bén hơn Diệp Tranh Lưu gấp nhiều lần. Ngay khi đạn pháo bắn ra, hắn đã ngửi thấy mùi lưu huỳnh quen thuộc, lập tức cảnh giác trốn dưới cái xác gần mình nhất không do dự.
Sau hai lần trải nghiệm sinh tử đầy đau đớn này, giờ thì hắn đã biết rõ cái gì gọi là vật che chắn rồi.
Nhưng dù vậy, khi bị Diệp Tranh Lưu kéo ra từ dưới cái xác, Sát Hồn vẫn nôn ra một ngụm máu tươi.
Hắn nằm dài trên mặt đất, hơi thở dồn dập như chiếc ống bễ, phải mất một lúc lâu mới hít thở lại bình thường. Rồi chậm rãi, hắn thốt ra hai chữ.
Do tiếng nổ quá lớn gây ra bởi vụ nổ ngay bên tai, lúc này tai Diệp Tranh Lưu vẫn ong ong chẳng nghe rõ được âm thanh gì. Nàng chỉ có thể nhận ra từ khẩu hình của Sát Hồn, hai chữ ấy đại khái là...
"Gãy rồi."
Chiếc xương sườn kiên cường, từng chỉ bị nứt sau khi đối đầu với mười lăm đối thủ, giờ đây không thể chống chọi nổi cú pháo thứ hai mà Diệp Tranh Lưu bắn ra, dù đã chịu được đợt đầu nhưng đến phát thứ hai thì nó đã bị gãy hẳn.
Diệp Tranh Lưu thầm nghĩ: "...Thật xin lỗi quá mà."
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là "tấn công đồng đội một cách đau đớn"...
Nàng thầm áy náy, tránh ánh mắt của Sát Hồn.
Sát Hồn lại nôn ra một búng máu nữa, ánh mắt của hắn mờ mịt, mang theo vẻ lạc thần đặc trưng của kẻ bị trọng thương.
Nhìn vào đôi mắt mơ màng, đau đớn của Sát Hồn, Diệp Tranh Lưu chợt nhận ra tiếng nổ khủng khiếp vừa rồi với kẻ có ngũ cảm nhạy bén như hắn chẳng khác nào một đòn chí mạng.
Có lẽ, đại khái, hoặc cũng không chừng... những vết thương Sát Hồn phải chịu dưới tay mười lăm kẻ kia, thực sự cũng chẳng nặng nề bằng dư chấn từ một quả pháo mà Diệp Tranh Lưu đã bắn ra.
Diệp Tranh Lưu lại ho khẽ một tiếng đầy bối rối.
Nhìn Sát Hồn vẫn còn đờ đẫn, Diệp Tranh Lưu cảm thấy chi bằng dứt khoát hạ thêm một liều thuốc mạnh.
Chỉ ngập ngừng trong chốc lát, nàng liền hỏi Sát Hồn: “Ngươi… ngươi có muốn chạy trốn nữa không?” Khi nói câu này, nàng cẩn thận kèm theo những cử chỉ dễ hiểu.
Tòng Ảnh là thủ lĩnh của Đấu Sở, trước đây bọn cai ngục ở đây từng nói với Diệp Tranh Lưu rằng địa vị của Đấu Sở còn cao hơn cả Quần Ngọc Lâu.
Nói cách khác, thân phận của Tòng Ảnh ở trên đảo này không thấp. Nay hắn ta bị trọng thương như vậy, chuyện này chắc chắn không thể dễ dàng kết thúc.
Nếu đã như thế chẳng bằng dứt khoát một lần mà kết liễu hắn ta, sau đó thực hiện kế hoạch dự phòng của Diệp Tranh Lưu, nhân cơ hội này mà thoát khỏi hòn đảo.
Mặc dù đối với Diệp Tranh Lưu, sự việc diễn ra thật bất ngờ, nhưng không thể phủ nhận đây cũng là một cơ hội hiếm có.
Nếu hành động thuận lợi, thuận lợi đến mức có thể được trời cao phù hộ, có lẽ sáng mai khi tỉnh dậy, nàng đã không còn ở nơi quỷ quái này nữa.
Vừa nghe đến hai chữ “chạy trốn”, ánh mắt Sát Hồn, vốn đã trở nên mờ mịt và vô hồn bỗng nhiên sáng rực, lấp lánh tựa như ánh sao.
Chỉ nhìn vào ánh mắt ấy, Diệp Tranh Lưu không cần câu trả lời bằng lời, cũng đã hiểu rõ đáp án của Sát Hồn.
Diệp Tranh Lưu: “…”
Thật đáng suy ngẫm khi nghĩ đến việc Sát Hồn rốt cuộc có bao nhiêu máu mà mãi không chịu ngã xuống.
Nàng nhặt lại thanh kiếm mảnh của hắn bị rơi ra sau vụ nổ, rồi đưa kiếm cho hắn dùng làm gậy chống.
Vì phải mang theo một người không biết bơi lại còn trọng thương như Sát Hồn, nàng nhất định phải tìm một con thuyền để thoát thân.
Vừa tính toán lợi hại của mấy phương án khẩn cấp trong đầu, Diệp Tranh Lưu vừa tiến tới chỗ Tòng Ảnh đang dán chặt vào tường.
Lúc này, bộ dạng của Tòng Ảnh cũng hết sức thảm hại. Bộ y phục vốn đã rách rưới, giờ đây trở thành từng mảnh vụn. Những mảnh vỡ sắc nhọn của đạn pháo đâm vào bụng hắn ta như một con nhím, ép hắn ta dính chặt vào tường đến mức khó mà rút ra được.
Thấy Diệp Tranh Lưu tiến lại gần, thủ lĩnh cố gắng xoay mắt đau đớn nhìn về phía nàng. Trong đôi mắt ấy khắc sâu mối thù hận như muốn cắn xé mỗi một miếng thịt trên người nàng.
Cả đời này, hắn ta chưa từng chịu thua thiệt đến mức này. Tòng Ảnh đã quen với việc săn bắt chim nhạn hàng ngày, nhưng hôm nay lại bị chim nhạn mổ mù mắt.
Diệp Tranh Lưu có thể dễ dàng nhận ra từ ánh mắt của Tòng Ảnh, nếu hắn ta còn sống sót chắc chắn sẽ nuốt trọn thịt nàng, lột sống da nàng và lấy tim gan nàng làm mồi rượu.
Đã như vậy… thì nàng tuyệt đối không thể để hắn ta sống sót được.
Nàng liền nâng kiếm lên, không thốt một lời vô nghĩa đã trực tiếp đâm về phía cổ họng của thủ lĩnh.
Lưỡi kiếm giương cao, ánh lên một tia sáng lạnh lùng từ máu khô đọng lại, phản chiếu sự quyết tâm giết người trong đôi mắt Diệp Tranh Lưu.
Nhân vật phản diện thường chết vì nói nhiều, nên khi Diệp Tranh Lưu giết người, nàng chưa bao giờ phí lời.
Nàng hành động dứt khoát, tay giương kiếm hạ xuống. Lưỡi kiếm chỉ còn cách cổ Tòng Ảnh một chút thì đột nhiên cổ tay của Diệp Tranh Lưu bị người khác nắm chặt.
“!!”
Tại sao lại vào đúng khoảnh khắc quan trọng này… là ai?
Sát Hồn vốn đã mất máu quá nhiều, ngoài ra còn có vài chỗ gãy xương. Trước đó, ngay cả khi đứng không vững, hắn vẫn cố gắng đối mặt với Tòng Ảnh một lúc. Giờ đây, hắn đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ mong không bị nàng bắn chết bằng phát pháo của chính mình!
Diệp Tranh Lưu đưa tay lên chạm vào thân thể đang gục dưới đất, lòng nàng chợt trùng xuống: Chết rồi, lạnh như băng.
Nàng thật sự đã lỡ tay giết chết đồng đội của mình rồi.
Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác khôi hài đầy bất ngờ, nghĩ thầm, mẹ kiếp, đây là loại hài kịch đen tối gì vậy. Lý trí lại nhắc nhở nàng đừng vội từ bỏ hy vọng, có lẽ Sát Hồn vẫn còn cứu được.
Diệp Tranh Lưu cắn răng, quyết định cứ làm bừa như kiểu thầy thuốc không còn gì để mất, trước tiên lật người lên mà thực hiện hô hấp nhân tạo đã.
Thế nhưng, khi tay nàng vừa chạm vào lớp vải áo ướt đẫm máu trên lưng người nọ, Diệp Tranh Lưu đột nhiên tỉnh ngộ: Không đúng, lưng người này có vết thương do đâm xuyên, đây không phải là Sát Hồn.
Người này là một trong số đám tùy tùng vừa bị giết trong phòng giam khi nãy.
Diệp Tranh Lưu đẩy cái xác đã cứng lại sang một bên, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc ấy, làn khói dày đặc trong phòng giam dần tan đi, nàng quay lại nhìn kỹ cuối cùng cũng xác định được mục tiêu mới.
Ở góc tường có hai người đang nằm chồng lên nhau, một trong số đó có vóc dáng của thiếu niên, lần này chắc chắn là Sát Hồn rồi.
…Phải chứ? Không lẽ lại xảy ra chuyện nhầm lẫn nữa sao?
Nàng bước tới lật cả hai người lại, quả nhiên, Sát Hồn đang ẩn mình dưới thi thể kia.
Sát Hồn có linh cảm và khứu giác nhạy bén hơn Diệp Tranh Lưu gấp nhiều lần. Ngay khi đạn pháo bắn ra, hắn đã ngửi thấy mùi lưu huỳnh quen thuộc, lập tức cảnh giác trốn dưới cái xác gần mình nhất không do dự.
Sau hai lần trải nghiệm sinh tử đầy đau đớn này, giờ thì hắn đã biết rõ cái gì gọi là vật che chắn rồi.
Nhưng dù vậy, khi bị Diệp Tranh Lưu kéo ra từ dưới cái xác, Sát Hồn vẫn nôn ra một ngụm máu tươi.
Hắn nằm dài trên mặt đất, hơi thở dồn dập như chiếc ống bễ, phải mất một lúc lâu mới hít thở lại bình thường. Rồi chậm rãi, hắn thốt ra hai chữ.
Do tiếng nổ quá lớn gây ra bởi vụ nổ ngay bên tai, lúc này tai Diệp Tranh Lưu vẫn ong ong chẳng nghe rõ được âm thanh gì. Nàng chỉ có thể nhận ra từ khẩu hình của Sát Hồn, hai chữ ấy đại khái là...
"Gãy rồi."
Chiếc xương sườn kiên cường, từng chỉ bị nứt sau khi đối đầu với mười lăm đối thủ, giờ đây không thể chống chọi nổi cú pháo thứ hai mà Diệp Tranh Lưu bắn ra, dù đã chịu được đợt đầu nhưng đến phát thứ hai thì nó đã bị gãy hẳn.
Diệp Tranh Lưu thầm nghĩ: "...Thật xin lỗi quá mà."
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là "tấn công đồng đội một cách đau đớn"...
Nàng thầm áy náy, tránh ánh mắt của Sát Hồn.
Sát Hồn lại nôn ra một búng máu nữa, ánh mắt của hắn mờ mịt, mang theo vẻ lạc thần đặc trưng của kẻ bị trọng thương.
Nhìn vào đôi mắt mơ màng, đau đớn của Sát Hồn, Diệp Tranh Lưu chợt nhận ra tiếng nổ khủng khiếp vừa rồi với kẻ có ngũ cảm nhạy bén như hắn chẳng khác nào một đòn chí mạng.
Có lẽ, đại khái, hoặc cũng không chừng... những vết thương Sát Hồn phải chịu dưới tay mười lăm kẻ kia, thực sự cũng chẳng nặng nề bằng dư chấn từ một quả pháo mà Diệp Tranh Lưu đã bắn ra.
Diệp Tranh Lưu lại ho khẽ một tiếng đầy bối rối.
Nhìn Sát Hồn vẫn còn đờ đẫn, Diệp Tranh Lưu cảm thấy chi bằng dứt khoát hạ thêm một liều thuốc mạnh.
Chỉ ngập ngừng trong chốc lát, nàng liền hỏi Sát Hồn: “Ngươi… ngươi có muốn chạy trốn nữa không?” Khi nói câu này, nàng cẩn thận kèm theo những cử chỉ dễ hiểu.
Tòng Ảnh là thủ lĩnh của Đấu Sở, trước đây bọn cai ngục ở đây từng nói với Diệp Tranh Lưu rằng địa vị của Đấu Sở còn cao hơn cả Quần Ngọc Lâu.
Nói cách khác, thân phận của Tòng Ảnh ở trên đảo này không thấp. Nay hắn ta bị trọng thương như vậy, chuyện này chắc chắn không thể dễ dàng kết thúc.
Nếu đã như thế chẳng bằng dứt khoát một lần mà kết liễu hắn ta, sau đó thực hiện kế hoạch dự phòng của Diệp Tranh Lưu, nhân cơ hội này mà thoát khỏi hòn đảo.
Mặc dù đối với Diệp Tranh Lưu, sự việc diễn ra thật bất ngờ, nhưng không thể phủ nhận đây cũng là một cơ hội hiếm có.
Nếu hành động thuận lợi, thuận lợi đến mức có thể được trời cao phù hộ, có lẽ sáng mai khi tỉnh dậy, nàng đã không còn ở nơi quỷ quái này nữa.
Vừa nghe đến hai chữ “chạy trốn”, ánh mắt Sát Hồn, vốn đã trở nên mờ mịt và vô hồn bỗng nhiên sáng rực, lấp lánh tựa như ánh sao.
Chỉ nhìn vào ánh mắt ấy, Diệp Tranh Lưu không cần câu trả lời bằng lời, cũng đã hiểu rõ đáp án của Sát Hồn.
Diệp Tranh Lưu: “…”
Thật đáng suy ngẫm khi nghĩ đến việc Sát Hồn rốt cuộc có bao nhiêu máu mà mãi không chịu ngã xuống.
Nàng nhặt lại thanh kiếm mảnh của hắn bị rơi ra sau vụ nổ, rồi đưa kiếm cho hắn dùng làm gậy chống.
Vì phải mang theo một người không biết bơi lại còn trọng thương như Sát Hồn, nàng nhất định phải tìm một con thuyền để thoát thân.
Vừa tính toán lợi hại của mấy phương án khẩn cấp trong đầu, Diệp Tranh Lưu vừa tiến tới chỗ Tòng Ảnh đang dán chặt vào tường.
Lúc này, bộ dạng của Tòng Ảnh cũng hết sức thảm hại. Bộ y phục vốn đã rách rưới, giờ đây trở thành từng mảnh vụn. Những mảnh vỡ sắc nhọn của đạn pháo đâm vào bụng hắn ta như một con nhím, ép hắn ta dính chặt vào tường đến mức khó mà rút ra được.
Thấy Diệp Tranh Lưu tiến lại gần, thủ lĩnh cố gắng xoay mắt đau đớn nhìn về phía nàng. Trong đôi mắt ấy khắc sâu mối thù hận như muốn cắn xé mỗi một miếng thịt trên người nàng.
Cả đời này, hắn ta chưa từng chịu thua thiệt đến mức này. Tòng Ảnh đã quen với việc săn bắt chim nhạn hàng ngày, nhưng hôm nay lại bị chim nhạn mổ mù mắt.
Diệp Tranh Lưu có thể dễ dàng nhận ra từ ánh mắt của Tòng Ảnh, nếu hắn ta còn sống sót chắc chắn sẽ nuốt trọn thịt nàng, lột sống da nàng và lấy tim gan nàng làm mồi rượu.
Đã như vậy… thì nàng tuyệt đối không thể để hắn ta sống sót được.
Nàng liền nâng kiếm lên, không thốt một lời vô nghĩa đã trực tiếp đâm về phía cổ họng của thủ lĩnh.
Lưỡi kiếm giương cao, ánh lên một tia sáng lạnh lùng từ máu khô đọng lại, phản chiếu sự quyết tâm giết người trong đôi mắt Diệp Tranh Lưu.
Nhân vật phản diện thường chết vì nói nhiều, nên khi Diệp Tranh Lưu giết người, nàng chưa bao giờ phí lời.
Nàng hành động dứt khoát, tay giương kiếm hạ xuống. Lưỡi kiếm chỉ còn cách cổ Tòng Ảnh một chút thì đột nhiên cổ tay của Diệp Tranh Lưu bị người khác nắm chặt.
“!!”
Tại sao lại vào đúng khoảnh khắc quan trọng này… là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.